Chương 257: Thư Dao cơ trí phản kích
Khanh Dư
17/07/2016
Trong tay Mộ Phương
Hoa cầm một ly rượu, sau đó chậm rãi đi tới bên người Tần Thư Dao, trên
mặt cũng mang theo một nụ cười phách lối: "Mẫu hậu nói, mấy ngày nữa sẽ
để cho ngươi vào cung dạy ta múa, tài múa của ngươi ta đã từng thấy, quả thật không tệ. Thừa dịp hôm nay, trước hết mời ngươi một ly rượu!"
Nói xong cũng nâng ly rượu trong tay tới trước mặt Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao đứng lên, vốn cười muốn nhận lấy ly rượu trong tay Mộ Phương Hoa, nhưng mà Mộ Phương Hoa lại cố ý làm rơi ly rượu vào bên chân của nàng. Chân Tần Thư Dao thật sự bị thương, bị rượu làm ướt nhẹp lập tức đau đớn khó nhịn, trên trán của nàng cũng chảy ra một tầng nước vô cùng mỏng, cắn răng ngẩng đầu lên căm tức nhìn Mộ Phương Hoa.
Vậy mà Mộ Phương Hoa lại cười đến rất đắc ý: "Ôi chao, xem cái tay của ta này. Chỉ là thường nghe người ta nói, rượu cực kỳ tốt cho vết thương, coi như Tần trắc phi sẽ đau đớn một lát, nhưng mà không có gì đáng ngại cho vết thương!"
Tần Thư Dao cắn răng, lạnh lùng nhìn Mộ Phương Hoa.
Mộ Phương Hoa thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, càng thêm đắc ý, cười nói: "Chân Tần trắc phi bị thương, không bằng trước hết đi theo ta đến Thiên Điện, bản thân ta biết một đại phu chuyên trị liệu gân cốt."
Tần Thư Dao nghĩ cũng không nghĩ đã muốn từ chối, nhưng mà Mộ Phương Hoa lại không cho nàng cơ hội này: "Hẳn Tần trắc phi cũng là một người biết thời thế, loại đãi ngộ này không phải bình thường người có thể hưởng thụ được!"
Người xung quanh cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn Tần Thư Dao, cho dù ai cũng có thể nhìn ra được, hai mẹ con hoàng hậu muốn cố ý làm khó dễ Tần Thư Dao, thậm chí còn muốn cố ý hành hạ nàng, chẳng qua là tất cả mọi người cúi đầu lặng lẽ không lên tiếng.
Trịnh Uyển Uyển ngồi ở đối diện Tần Thư Dao cầm ly rượu trên bàn lên, uống một hớp, che dấu vui vẻ trong con ngươi.
Tần Thư Dao biết tránh không khỏi, lại cảm thấy Thi Vận cũng biết võ công, huống chi trước khi ra khỏi cửa vì Mộ Thiếu Dục không yên lòng còn đặc biệt ra lệnh cho Mặc Kiếm âm thầm bảo vệ mình.
"Đa tạ công chúa có ý tốt, công chúa đã nhiệt tình như vậy, dĩ nhiên là thiếp thân cung kính không bằng tuân mệnh!"
Mộ Phương Hoa thấy Tần Thư Dao thức thời như vậy, liền cười hài lòng, sau đó lại nói mấy câu với cung nữ bên cạnh, liền ở phía trước dẫn đường, dẫn Tần Thư Dao cùng đi Thiên Điện.
Vốn là hoàng hậu còn kiêng kỵ ở chỗ này hành hạ Tần Thư Dao sẽ bị những phu nhân khác phát hiện, chỉ là bây giờ thấy Mộ Phương Hoa nói khéo léo như vậy, coi như bọn họ thấy xảy ra điều gì, như vậy cũng không có người nào dám to gan nói ra, cho nên cũng vui vẻ để như thế.
Chỉ là Thiên Điện ở ngay bên cạnh, Mộ Phương Hoa mang theo Tần Thư Dao đi tới Thiên Điện, tùy ý chỉ chỉ nói: "Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta còn có việc, không thể ở nơi này cùng ngươi!"
Đương nhiên Tần Thư Dao hiểu Mộ Phương Hoa đã sớm bố trí cung nữ và thái giám ở nơi này, cho nên cũng không vùng vẫy, chẳng qua là cười nói: "Đa tạ công chúa."
Mộ Phương Hoa nháy mắt với cung nữ khác, sau đó đi ra ngoài.
Đợi đến khi Mộ Phương Hoa vừa đi ra, cửa lớn ở Thiên Điện lập tức bị đóng lại.
Tần Thư Dao biết những cung nữ này chỉ sợ cũng có chút võ công, nàng ngồi ở trên ghế.
Thi Vận liếc mắt nhìn cung nữ canh giữ ở trong điện, cười đi lên phía trước nói: "Các vị tỷ tỷ, không biết có nước trà không? Phu nhân nhà ta còn chưa uống được vài hớp, đã bị công chúa “mời” đến nơi này tới nghỉ ngơi rồi!"
Cung nữ canh giữ tại đây đã sớm được Mộ Phương Hoa ra lệnh, không cần quá khách khí với hai người kia, cho nên cũng không để ý tới yêu cầu của Thi Vận.
"Bên ngoài đều là khách quý Hoàng hậu nương nương mời tới, tất cả mọi người rất bận rộn, làm sao có thời giờ chuẩn bị nước trà cho ngươi. Trước hết, ngươi ở chỗ này chờ đi!"
Tần Thư Dao biết chuyện này sợ là Mộ Phương Hoa sợ mình sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn, cho nên ra tay trước thì chiếm được lợi thế, nhốt mình ở chỗ này.
"Thôi, ngươi cũng đừng làm khó dễ những tỷ tỷ này. Ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi!"
Đối với những người này, Tần Thư Dao cũng biết không được Hoàng hậu và Mộ Phương Hoa ra lệnh, là sẽ không thả mình ra ngoài. Hiện tại hy vọng duy nhất của nàng chính là Mộ Thiếu Dục có thể kịp thời chạy tới cứu mình ra ngoài.
Chẳng qua là một lát sau, Tần Thư Dao không đợi được Mộ Thiếu Dục, ngược lại chờ được Mộ Phương Hoa.
Hiển nhiên Mộ Phương Hoa đến có chuẩn bị, đầu tiên là ả mang đến một thái y ăn mặc tương tự thái y, chẳng qua là Tần Thư Dao vừa nhìn đã biết thái y này là giả.
"Đa tạ công chúa."
Coi như biết rất rõ ràng trong này có bẫy, nhưng mà Tần Thư Dao vẫn cười cúi người thi lễ.
Trên mặt Mộ Phương Hoa vẫn luôn mang theo nụ cười đắc ý và ánh mắt khinh thường, nhìn Tần Thư Dao hành lễ, cũng khinh miệt vô cùng: "Không cần phải khách khí, ngươi chỉ cần để vị thái y này xem một chút là được!"
Nói xong liền mang người đi ra khỏi Thiên Điện, thậm chí còn đóng cửa lại.
Tần Thư Dao biết người này chỉ sợ cũng có võ công, nàng cau mày trầm tư trong chốc lát, rốt cuộc cảm thấy không thể ngồi chờ chết nữa, đánh đòn phủ đầu kêu to lên.
Tên thái y giả kia đang chuẩn bị tiến lên cố ý chẩn bệnh một phen, không nghĩ tới Tần Thư Dao đã hoảng sợ kêu to lên trước.
Hoàng hậu và các phu nhân đang ở bên ngoài tán gẫu phải vui vẻ, nghe thấy một tiếng hét thảm cũng không khỏi dừng lại một chút. Ngay cả Mộ Phương Hoa mới vừa đi tới chính điện cũng nhíu mày một cái, sau đó thấy những thứ phu nhân kia đều ở đây xì xào bàn tán, vội vàng chạy vào, cười nói: "Mới vừa rồi ta cũng nhìn thấy, vết thương trên chân Tần trắc phi cực kỳ nghiêm trọng."
Nghe thấy nói thế, những phu nhân kia mới hơi thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên cũng không còn hăng hái tán gẫu với hoàng hậu, cũng ước gì nhanh về nhà, tránh cho đắc tội hoàng hậu và Mộ Phương Hoa.
Trong Thiên Điện, Tần Thư Dao thét chói tai, đầu tiên là làm người xung quanh sửng sốt, nhưng mà Thi Vận lại phản ứng nhanh. Lập tức phi thân liên tục đá chân vào đám người kia.
Chẳng qua là những người này đều biết võ công, nhìn thấy Thi Vận xuất ra tuyệt kỹ, cũng rối rít xông lên.
Nhưng mà võ công của Thi Vận cũng thượng thừa, ngay cả bọn họ nhiều người, cũng khó địch một mình Thi Vận.
Tần Thư Dao tuyệt không nhàn nhã, đầu tiên là nhìn khắp nơi một chút, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh Bát Bảo Các, ném toàn bộ xuống mặt đất, sau đó không ngừng phát ra tiếng thét chói tai.
Ở trong chính điện, vốn hoàng hậu và Mộ Phương Hoa còn muốn hòa hoãn làm dịu không khí, nhưng mà bởi vì Tần Thư Dao không ngừng phát ra tiếng thét chói tai cùng với tiếng khóc thê thảm, làm cho các phu nhân kia không dám lưu lại.
Không ít người cũng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, về đến trong nhà, nhất định phải lập tức đính hôn cho nhi tử chưa thành thân, ngàn vạn lần không thể bị hoàng hậu coi trọng, công chúa này không được, bọn họ cũng hầu hạ không nổi.
Trong Thiên Điện một mảnh hỗn loạn, điều này cũng làm cho hoàng hậu nhíu mày một cái, vốn mới vừa rồi còn cảm thấy Mộ Phương Hoa làm không tệ, hiện tại lại cảm thấy Mộ Phương Hoa chỉ biết làm hỏng đại sự của bản thân, nếu nhịn một chút chờ những phu nhân này đi, mới trừng trị Tần Thư Dao, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện lúng túng này.
Mộ Phương Hoa cau mày, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào: "Sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi, ta đi vào trước xem một chút!"
Nói xong cũng nâng ly rượu trong tay tới trước mặt Tần Thư Dao.
Tần Thư Dao đứng lên, vốn cười muốn nhận lấy ly rượu trong tay Mộ Phương Hoa, nhưng mà Mộ Phương Hoa lại cố ý làm rơi ly rượu vào bên chân của nàng. Chân Tần Thư Dao thật sự bị thương, bị rượu làm ướt nhẹp lập tức đau đớn khó nhịn, trên trán của nàng cũng chảy ra một tầng nước vô cùng mỏng, cắn răng ngẩng đầu lên căm tức nhìn Mộ Phương Hoa.
Vậy mà Mộ Phương Hoa lại cười đến rất đắc ý: "Ôi chao, xem cái tay của ta này. Chỉ là thường nghe người ta nói, rượu cực kỳ tốt cho vết thương, coi như Tần trắc phi sẽ đau đớn một lát, nhưng mà không có gì đáng ngại cho vết thương!"
Tần Thư Dao cắn răng, lạnh lùng nhìn Mộ Phương Hoa.
Mộ Phương Hoa thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, càng thêm đắc ý, cười nói: "Chân Tần trắc phi bị thương, không bằng trước hết đi theo ta đến Thiên Điện, bản thân ta biết một đại phu chuyên trị liệu gân cốt."
Tần Thư Dao nghĩ cũng không nghĩ đã muốn từ chối, nhưng mà Mộ Phương Hoa lại không cho nàng cơ hội này: "Hẳn Tần trắc phi cũng là một người biết thời thế, loại đãi ngộ này không phải bình thường người có thể hưởng thụ được!"
Người xung quanh cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn Tần Thư Dao, cho dù ai cũng có thể nhìn ra được, hai mẹ con hoàng hậu muốn cố ý làm khó dễ Tần Thư Dao, thậm chí còn muốn cố ý hành hạ nàng, chẳng qua là tất cả mọi người cúi đầu lặng lẽ không lên tiếng.
Trịnh Uyển Uyển ngồi ở đối diện Tần Thư Dao cầm ly rượu trên bàn lên, uống một hớp, che dấu vui vẻ trong con ngươi.
Tần Thư Dao biết tránh không khỏi, lại cảm thấy Thi Vận cũng biết võ công, huống chi trước khi ra khỏi cửa vì Mộ Thiếu Dục không yên lòng còn đặc biệt ra lệnh cho Mặc Kiếm âm thầm bảo vệ mình.
"Đa tạ công chúa có ý tốt, công chúa đã nhiệt tình như vậy, dĩ nhiên là thiếp thân cung kính không bằng tuân mệnh!"
Mộ Phương Hoa thấy Tần Thư Dao thức thời như vậy, liền cười hài lòng, sau đó lại nói mấy câu với cung nữ bên cạnh, liền ở phía trước dẫn đường, dẫn Tần Thư Dao cùng đi Thiên Điện.
Vốn là hoàng hậu còn kiêng kỵ ở chỗ này hành hạ Tần Thư Dao sẽ bị những phu nhân khác phát hiện, chỉ là bây giờ thấy Mộ Phương Hoa nói khéo léo như vậy, coi như bọn họ thấy xảy ra điều gì, như vậy cũng không có người nào dám to gan nói ra, cho nên cũng vui vẻ để như thế.
Chỉ là Thiên Điện ở ngay bên cạnh, Mộ Phương Hoa mang theo Tần Thư Dao đi tới Thiên Điện, tùy ý chỉ chỉ nói: "Ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta còn có việc, không thể ở nơi này cùng ngươi!"
Đương nhiên Tần Thư Dao hiểu Mộ Phương Hoa đã sớm bố trí cung nữ và thái giám ở nơi này, cho nên cũng không vùng vẫy, chẳng qua là cười nói: "Đa tạ công chúa."
Mộ Phương Hoa nháy mắt với cung nữ khác, sau đó đi ra ngoài.
Đợi đến khi Mộ Phương Hoa vừa đi ra, cửa lớn ở Thiên Điện lập tức bị đóng lại.
Tần Thư Dao biết những cung nữ này chỉ sợ cũng có chút võ công, nàng ngồi ở trên ghế.
Thi Vận liếc mắt nhìn cung nữ canh giữ ở trong điện, cười đi lên phía trước nói: "Các vị tỷ tỷ, không biết có nước trà không? Phu nhân nhà ta còn chưa uống được vài hớp, đã bị công chúa “mời” đến nơi này tới nghỉ ngơi rồi!"
Cung nữ canh giữ tại đây đã sớm được Mộ Phương Hoa ra lệnh, không cần quá khách khí với hai người kia, cho nên cũng không để ý tới yêu cầu của Thi Vận.
"Bên ngoài đều là khách quý Hoàng hậu nương nương mời tới, tất cả mọi người rất bận rộn, làm sao có thời giờ chuẩn bị nước trà cho ngươi. Trước hết, ngươi ở chỗ này chờ đi!"
Tần Thư Dao biết chuyện này sợ là Mộ Phương Hoa sợ mình sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn, cho nên ra tay trước thì chiếm được lợi thế, nhốt mình ở chỗ này.
"Thôi, ngươi cũng đừng làm khó dễ những tỷ tỷ này. Ngồi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi!"
Đối với những người này, Tần Thư Dao cũng biết không được Hoàng hậu và Mộ Phương Hoa ra lệnh, là sẽ không thả mình ra ngoài. Hiện tại hy vọng duy nhất của nàng chính là Mộ Thiếu Dục có thể kịp thời chạy tới cứu mình ra ngoài.
Chẳng qua là một lát sau, Tần Thư Dao không đợi được Mộ Thiếu Dục, ngược lại chờ được Mộ Phương Hoa.
Hiển nhiên Mộ Phương Hoa đến có chuẩn bị, đầu tiên là ả mang đến một thái y ăn mặc tương tự thái y, chẳng qua là Tần Thư Dao vừa nhìn đã biết thái y này là giả.
"Đa tạ công chúa."
Coi như biết rất rõ ràng trong này có bẫy, nhưng mà Tần Thư Dao vẫn cười cúi người thi lễ.
Trên mặt Mộ Phương Hoa vẫn luôn mang theo nụ cười đắc ý và ánh mắt khinh thường, nhìn Tần Thư Dao hành lễ, cũng khinh miệt vô cùng: "Không cần phải khách khí, ngươi chỉ cần để vị thái y này xem một chút là được!"
Nói xong liền mang người đi ra khỏi Thiên Điện, thậm chí còn đóng cửa lại.
Tần Thư Dao biết người này chỉ sợ cũng có võ công, nàng cau mày trầm tư trong chốc lát, rốt cuộc cảm thấy không thể ngồi chờ chết nữa, đánh đòn phủ đầu kêu to lên.
Tên thái y giả kia đang chuẩn bị tiến lên cố ý chẩn bệnh một phen, không nghĩ tới Tần Thư Dao đã hoảng sợ kêu to lên trước.
Hoàng hậu và các phu nhân đang ở bên ngoài tán gẫu phải vui vẻ, nghe thấy một tiếng hét thảm cũng không khỏi dừng lại một chút. Ngay cả Mộ Phương Hoa mới vừa đi tới chính điện cũng nhíu mày một cái, sau đó thấy những thứ phu nhân kia đều ở đây xì xào bàn tán, vội vàng chạy vào, cười nói: "Mới vừa rồi ta cũng nhìn thấy, vết thương trên chân Tần trắc phi cực kỳ nghiêm trọng."
Nghe thấy nói thế, những phu nhân kia mới hơi thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên cũng không còn hăng hái tán gẫu với hoàng hậu, cũng ước gì nhanh về nhà, tránh cho đắc tội hoàng hậu và Mộ Phương Hoa.
Trong Thiên Điện, Tần Thư Dao thét chói tai, đầu tiên là làm người xung quanh sửng sốt, nhưng mà Thi Vận lại phản ứng nhanh. Lập tức phi thân liên tục đá chân vào đám người kia.
Chẳng qua là những người này đều biết võ công, nhìn thấy Thi Vận xuất ra tuyệt kỹ, cũng rối rít xông lên.
Nhưng mà võ công của Thi Vận cũng thượng thừa, ngay cả bọn họ nhiều người, cũng khó địch một mình Thi Vận.
Tần Thư Dao tuyệt không nhàn nhã, đầu tiên là nhìn khắp nơi một chút, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh Bát Bảo Các, ném toàn bộ xuống mặt đất, sau đó không ngừng phát ra tiếng thét chói tai.
Ở trong chính điện, vốn hoàng hậu và Mộ Phương Hoa còn muốn hòa hoãn làm dịu không khí, nhưng mà bởi vì Tần Thư Dao không ngừng phát ra tiếng thét chói tai cùng với tiếng khóc thê thảm, làm cho các phu nhân kia không dám lưu lại.
Không ít người cũng âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, về đến trong nhà, nhất định phải lập tức đính hôn cho nhi tử chưa thành thân, ngàn vạn lần không thể bị hoàng hậu coi trọng, công chúa này không được, bọn họ cũng hầu hạ không nổi.
Trong Thiên Điện một mảnh hỗn loạn, điều này cũng làm cho hoàng hậu nhíu mày một cái, vốn mới vừa rồi còn cảm thấy Mộ Phương Hoa làm không tệ, hiện tại lại cảm thấy Mộ Phương Hoa chỉ biết làm hỏng đại sự của bản thân, nếu nhịn một chút chờ những phu nhân này đi, mới trừng trị Tần Thư Dao, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện lúng túng này.
Mộ Phương Hoa cau mày, nhưng mà trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào: "Sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi, ta đi vào trước xem một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.