Chương 104: Tình chàng ý thiếp không duyên phận
Khanh Dư
18/01/2016
Từ nhỏ đến lớn hai người bọn họ đều không thân cận với nhau, đều xem đối phương không vừa mắt. Tuy rằng Mộ Phương Hoa là công chúa cao quý, nhưng mà Hoàng thượng cực kỳ sủng ái Hiền phi. Hơn nữa Trịnh gia cũng có thế lực hơn Phương gia phủ Vinh Quốc. Cho nên từ nhỏ đến lớn Mộ Phương Hoa chưa bao giờ thắng được Trịnh Anh Anh.
Chỉ có hôm nay, Mộ Phương Hoa là đắc ý nhất, không chỉ có vì Trịnh Anh Anh. Càng nhiều hơn chính là nàng ta nhìn thấy hai người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi không vừa mắt nhau.
Chỉ cần hai người bọn họ đấu nhau, như vậy ca ca của mình chính là hoàng đế. Mà thân phận của mình cũng sẽ càng thêm tôn quý.
Trong mắt Trịnh Anh Anh toát ra một chút ghen tị và ưu thương, chính là nàng quật cường không để nước mắt trong mắt chảy ra. Nhưng mà Tần Thư Dao lại không biết nên mở miệng khuyên giải an ủi như thế nào, bởi vì chuyện này cũng không phải nàng có thể quyết định.
Mộ Thiếu Dục lạnh mặt, quát: "Bát muội, không thể càn quấy như vậy!"
Trên mặt Mộ Phương Hoa càng thêm kiêu ngạo: "Muội nào có càn quấy, vừa rồi mẫu hậu nói đấy thôi. Chỉ cần Phụ hoàng đồng ý, vị này chính là tam tẩu của muội. Chỉ tiếc Anh Anh, ngươi chờ nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác gả cho người!"
Trịnh Anh Anh đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng cúi đầu hai tay gắt gao nắm chặt khăn, trong lòng tràn đầy ủy khuất và bất đắc dĩ.
Tần Thư Dao đứng ở một bên cảm thấy bản thân càng thêm vô tội, nếu sớm biết, khi đó nàng sẽ không lôi kéo với Mộ Thành Hi. Không nghĩ tới Hoàng hậu lại nghĩ ra một độc kế như vậy.
Chuyện này nhìn như là suy nghĩ vì Mộ Thiếu Dục, nhưng mà trong đó lại có rất nhiều cánh cửa.
Dù sao chuyện cưới gả ở Hoàng gia, cho tới bây giờ cũng không phải là hôn sự bình thường. Càng nhiều hơn chính là vì hôn sự chính trị.
Thực lực của Trịnh gia cũng đã sớm vượt qua phủ Vinh Quốc, nếu để hai nữ nhi của Trịnh gia đều gả cho hai nhi tử của Hiền phi. Như vậy chuyện này đối với Hiền phi mà nói là trợ giúp rất lớn, trói buộc cùng một chỗ với nhà mẹ đẻ của mình, bản thân nhà mẹ đẻ đương nhiên sẽ càng toàn lực hỗ trợ
Tuy rằng mấy đời Tần phủ đều làm đế sư, hơn nữa Tần phủ cũng có tiếng thanh quan, cho tới bây giờ đều sẽ không tham gia vào việc này. Chuyện này đối với Mộ Thiếu Dục mà nói hoàn toàn không có trợ giúp gì. Cũng chính bởi vì vậy, Thái hậu mới sẽ đồng ý cho Đại hoàng tử Mộ Phượng Thiên cưới Tần Tuyết Như làm thê tử.
Mộ Thiếu Dục cũng không thèm để ý những thứ này, hắn chỉ buồn bực Hoàng hậu coi hắn là bia ngắm, còn muốn phá hư tình cảm của hai huynh đệ bọn họ.
"Bát muội, muội còn chưa lấy chồng. Sao lại không biết xấu hổ nói ra lời như vậy! Muội không sợ bị Phụ hoàng nghe được, lại bắt nhốt muội ư?" Mộ Thành Hi cười lạnh nói.
Lúc này, trong lòng Mộ Thành Hi cũng một bụng căm tức, quả thật hắn có một chút tình ý với Tần Thư Dao, nhưng mà chưa hề nghĩ tới muốn cưới nàng vào cửa làm thê tử. Chỉ là khi nghe được Hoàng hậu nói muốn gả Tần Thư Dao cho Mộ Thiếu Dục, trong lòng đã có một luồng lửa giận vô hình, làm cho hắn thế nào cũng nuốt không xuống được.
Mộ Phương Hoa cũng không đồng ý nói nhiều cùng bọn họ, dù sao tiếp theo nàng ta sẽ chờ xem kịch vui, ai sẽ thích một nữ tử cấu kết với mình, bị gả cho huynh đệ của mình. Cũng không có người nào sẽ thích cưới nữ tử cấu kết với huynh đệ của mình.
Đây là lần đầu tiên từ khi Tần Thư Dao trọng sinh tới nay, gặp phải vấn đề đau đầu nhất. Nếu việc này cứ như vậy mà cho qua như thế, không nói ra, vậy cũng thôi. Nếu Hoàng thượng thật sự đồng ý, như vậy nàng càng thêm xấu hổ. Chỉ là Trịnh Anh Anh, nàng cũng không còn biện pháp nào trở thành bằng hữu tốt với nàng nữa.
Kiếp này, nàng cho rằng vận mệnh của bản thân sẽ không lại bị người nắm trong tay. Kiếp này, nàng cho rằng bản thân có thể sống càng thêm phấn khích. Kiếp này, nàng cho rằng chỉ cần báo thù, là có thể làm cho nàng trải qua càng thêm vui vẻ.
Nhưng tất cả hết thảy đều là giả, thời điểm nắm quyền ép buộc lên người nàng, nàng mới hiểu được, cái gì gọi là vô lực phản kháng, cái gì gọi là thân bất do kỷ.
Hóa ra sau khi trọng sinh, nàng đối mặt không chỉ là báo thù, mà còn có nhiều nguy hiểm hơn đang chờ nàng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục luôn mặt không biểu cảm, nàng biết kiếp trước Mộ Thiếu Dục không cưới thê tử, chẳng lẽ là bởi vì cuối cùng Trịnh Anh Anh bị gả cho người, cho nên mới không đồng ý cưới sao?
Tần Thư Dao biết nếu Hoàng thượng thật sự hạ ý chỉ, như vậy cho dù nàng phản kháng như thế nào cũng vô pháp.
Mộ Phương Hoa nhìn mọi người, trong mắt lộ ra một chút ý cười đắc ý, một chiêu này của Mẫu hậu mình, lập tức để những người này trở mặt thành thù. Càng nghĩ nàng ta càng vui mừng, càng muốn cố ý châm ngòi hai câu.
"Ngũ ca, huynh tức giận?" Mộ Phương Hoa cố ý làm ra vẻ mặt mất mát: "Phải là muội, muội cũng sẽ tức giận, ngay đến nữ tử trong lòng mình, cuối cùng lại phải gả cho chính ca ca của mình." Nói xong lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục đứng ở một bên không nói gì.
Dù sao hiện tại Tần Thư Dao cũng triệt để bất hòa với hai tỷ muội Trịnh gia, có nữ nhân nào sẽ thích kết làm kim lan với tình địch của mình.
Mộ Phương Hoa thấy bọn họ đều không nói chuyện, cũng cảm thấy không thật sự thú vị, nàng ta lôi kéo tay Tần Tuyết Như nói: "Đại tỷ của ngươi cũng thật lợi hại, lại bỗng chốc có được đến hai vị hoàng tử coi trọng. Ai... Đáng tiếc cho đôi tỷ muội Trịnh gia!" Nói xong liền cùng Tần Tuyết Như rời đi.
Không khí bên trong đình hóng mát không có bởi vì Mộ Phương Hoa rời đi mà giảm bớt, ngược lại còn trở nên càng thêm xấu hổ, càng thêm ngưng trọng.
Tần Thư Dao cảm thấy bản thân ở trong này chính là dư thừa, nàng muốn chạy trốn khỏi nơi này, chỉ là vừa rồi Hoàng hậu đã nói, giữ bọn họ lại dùng cơm trưa. Mặc dù nàng không đồng ý, nhưng mà hoàng mệnh khó cãi.
Hai mắt Trịnh Anh Anh đỏ bừng, dường như trên lông mi thật dài có dính chút nước mắt, nàng cúi đầu không đồng ý để mọi người nhìn bộ dạng của bản thân. Nhưng mà cố tình người xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mộ Thiếu Dục không có nửa phần tình ý với Tần Thư Dao, đối với Trịnh Anh Anh, hắn cũng chỉ coi nàng là muội muội của mình. Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nói về tình cảm, hắn càng không hi vọng Trịnh Anh Anh khổ sở.
Cho nên hắn đi đến bên cạnh Trịnh Anh Anh, một tay nắm giữ đầu vai nhỏ gầy của nàng, nhẹ giọng trấn an nói: "Nơi này có bánh Hoa Quế muội thích ăn nhất!"
Dịu dàng như vậy, Tần Thư Dao chưa từng thấy. Nàng tự giễu cười cười, Hoàng hậu muốn dùng biện pháp này đến tra tấn nàng sao?
Trong Ngự hoa viên vẫn cảnh xuân tươi đẹp như trước, trong đình hóng mát Tần Thư Dao lại cảm thấy có chút thở không nổi, nàng không sinh lòng yêu thương với Mộ Thiếu Dục, chỉ là nàng biết bản thân tồn tại, làm cho bọn họ cảm thấy không khoẻ.
Cho nên khóe miệng Tần Thư Dao khẽ nhếch cười, cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói: "Những đóa hoa kia thật sự là xinh đẹp, ta đi hái mấy đóa hoa."
Nói xong cũng không chờ bọn hắn nói chuyện, đã nâng góc váy đi ra ngoài.
Đi ra khỏi đình hóng mát, Tần Thư Dao mới cảm thấy hô hấp không khó khăn như vừa rồi, mới cảm thấy không khí biến thành tươi mát ngọt ngào.
Nàng không quay đầu lại, mà lập tức đi về phía trước.
Trong Ngự hoa viên, nhà thủy tạ, núi giả, hồ Bích Thủy Thanh, Tần Thư Dao đi đến bên hồ, gió nhẹ thổi tới trước mặt, thổi loạn những sợi tóc trên thái dương của nàng, lại làm cho nàng nhìn sóng nổi lăn tăn trên mặt hồ mà bình tĩnh trở lại.
Khóe miệng của nàng lại nở nụ cười, có lẽ là vừa nãy nàng quá mức bị động, làm cho nàng có chút không phản ứng kịp. Cho dù trọng sinh, vì báo thù. Nếu nàng gả cho Mộ Thiếu Dục, như vậy càng nhiều quyền lợi, càng nhiều cơ hội đi hủy diệt tiền đồ của Hàn Thế Quân.
Dù sao kiếp trước hai người Trịnh Anh Anh và Mộ Thiếu Dục cũng không trở thành vợ chồng, mặc kệ hai người bọn họ yêu nhau thật tình hay không. Cuối cùng bọn họ cũng không đến được với nhau, vì sao lại phải vây bản thân ở chính giữa. Gả cho Mộ Thiếu Dục, nàng có được càng nhiều quyền lợi hơn, chuyện này có cái gì không được đâu!
Chỉ có hôm nay, Mộ Phương Hoa là đắc ý nhất, không chỉ có vì Trịnh Anh Anh. Càng nhiều hơn chính là nàng ta nhìn thấy hai người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi không vừa mắt nhau.
Chỉ cần hai người bọn họ đấu nhau, như vậy ca ca của mình chính là hoàng đế. Mà thân phận của mình cũng sẽ càng thêm tôn quý.
Trong mắt Trịnh Anh Anh toát ra một chút ghen tị và ưu thương, chính là nàng quật cường không để nước mắt trong mắt chảy ra. Nhưng mà Tần Thư Dao lại không biết nên mở miệng khuyên giải an ủi như thế nào, bởi vì chuyện này cũng không phải nàng có thể quyết định.
Mộ Thiếu Dục lạnh mặt, quát: "Bát muội, không thể càn quấy như vậy!"
Trên mặt Mộ Phương Hoa càng thêm kiêu ngạo: "Muội nào có càn quấy, vừa rồi mẫu hậu nói đấy thôi. Chỉ cần Phụ hoàng đồng ý, vị này chính là tam tẩu của muội. Chỉ tiếc Anh Anh, ngươi chờ nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác gả cho người!"
Trịnh Anh Anh đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng cúi đầu hai tay gắt gao nắm chặt khăn, trong lòng tràn đầy ủy khuất và bất đắc dĩ.
Tần Thư Dao đứng ở một bên cảm thấy bản thân càng thêm vô tội, nếu sớm biết, khi đó nàng sẽ không lôi kéo với Mộ Thành Hi. Không nghĩ tới Hoàng hậu lại nghĩ ra một độc kế như vậy.
Chuyện này nhìn như là suy nghĩ vì Mộ Thiếu Dục, nhưng mà trong đó lại có rất nhiều cánh cửa.
Dù sao chuyện cưới gả ở Hoàng gia, cho tới bây giờ cũng không phải là hôn sự bình thường. Càng nhiều hơn chính là vì hôn sự chính trị.
Thực lực của Trịnh gia cũng đã sớm vượt qua phủ Vinh Quốc, nếu để hai nữ nhi của Trịnh gia đều gả cho hai nhi tử của Hiền phi. Như vậy chuyện này đối với Hiền phi mà nói là trợ giúp rất lớn, trói buộc cùng một chỗ với nhà mẹ đẻ của mình, bản thân nhà mẹ đẻ đương nhiên sẽ càng toàn lực hỗ trợ
Tuy rằng mấy đời Tần phủ đều làm đế sư, hơn nữa Tần phủ cũng có tiếng thanh quan, cho tới bây giờ đều sẽ không tham gia vào việc này. Chuyện này đối với Mộ Thiếu Dục mà nói hoàn toàn không có trợ giúp gì. Cũng chính bởi vì vậy, Thái hậu mới sẽ đồng ý cho Đại hoàng tử Mộ Phượng Thiên cưới Tần Tuyết Như làm thê tử.
Mộ Thiếu Dục cũng không thèm để ý những thứ này, hắn chỉ buồn bực Hoàng hậu coi hắn là bia ngắm, còn muốn phá hư tình cảm của hai huynh đệ bọn họ.
"Bát muội, muội còn chưa lấy chồng. Sao lại không biết xấu hổ nói ra lời như vậy! Muội không sợ bị Phụ hoàng nghe được, lại bắt nhốt muội ư?" Mộ Thành Hi cười lạnh nói.
Lúc này, trong lòng Mộ Thành Hi cũng một bụng căm tức, quả thật hắn có một chút tình ý với Tần Thư Dao, nhưng mà chưa hề nghĩ tới muốn cưới nàng vào cửa làm thê tử. Chỉ là khi nghe được Hoàng hậu nói muốn gả Tần Thư Dao cho Mộ Thiếu Dục, trong lòng đã có một luồng lửa giận vô hình, làm cho hắn thế nào cũng nuốt không xuống được.
Mộ Phương Hoa cũng không đồng ý nói nhiều cùng bọn họ, dù sao tiếp theo nàng ta sẽ chờ xem kịch vui, ai sẽ thích một nữ tử cấu kết với mình, bị gả cho huynh đệ của mình. Cũng không có người nào sẽ thích cưới nữ tử cấu kết với huynh đệ của mình.
Đây là lần đầu tiên từ khi Tần Thư Dao trọng sinh tới nay, gặp phải vấn đề đau đầu nhất. Nếu việc này cứ như vậy mà cho qua như thế, không nói ra, vậy cũng thôi. Nếu Hoàng thượng thật sự đồng ý, như vậy nàng càng thêm xấu hổ. Chỉ là Trịnh Anh Anh, nàng cũng không còn biện pháp nào trở thành bằng hữu tốt với nàng nữa.
Kiếp này, nàng cho rằng vận mệnh của bản thân sẽ không lại bị người nắm trong tay. Kiếp này, nàng cho rằng bản thân có thể sống càng thêm phấn khích. Kiếp này, nàng cho rằng chỉ cần báo thù, là có thể làm cho nàng trải qua càng thêm vui vẻ.
Nhưng tất cả hết thảy đều là giả, thời điểm nắm quyền ép buộc lên người nàng, nàng mới hiểu được, cái gì gọi là vô lực phản kháng, cái gì gọi là thân bất do kỷ.
Hóa ra sau khi trọng sinh, nàng đối mặt không chỉ là báo thù, mà còn có nhiều nguy hiểm hơn đang chờ nàng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục luôn mặt không biểu cảm, nàng biết kiếp trước Mộ Thiếu Dục không cưới thê tử, chẳng lẽ là bởi vì cuối cùng Trịnh Anh Anh bị gả cho người, cho nên mới không đồng ý cưới sao?
Tần Thư Dao biết nếu Hoàng thượng thật sự hạ ý chỉ, như vậy cho dù nàng phản kháng như thế nào cũng vô pháp.
Mộ Phương Hoa nhìn mọi người, trong mắt lộ ra một chút ý cười đắc ý, một chiêu này của Mẫu hậu mình, lập tức để những người này trở mặt thành thù. Càng nghĩ nàng ta càng vui mừng, càng muốn cố ý châm ngòi hai câu.
"Ngũ ca, huynh tức giận?" Mộ Phương Hoa cố ý làm ra vẻ mặt mất mát: "Phải là muội, muội cũng sẽ tức giận, ngay đến nữ tử trong lòng mình, cuối cùng lại phải gả cho chính ca ca của mình." Nói xong lại nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục đứng ở một bên không nói gì.
Dù sao hiện tại Tần Thư Dao cũng triệt để bất hòa với hai tỷ muội Trịnh gia, có nữ nhân nào sẽ thích kết làm kim lan với tình địch của mình.
Mộ Phương Hoa thấy bọn họ đều không nói chuyện, cũng cảm thấy không thật sự thú vị, nàng ta lôi kéo tay Tần Tuyết Như nói: "Đại tỷ của ngươi cũng thật lợi hại, lại bỗng chốc có được đến hai vị hoàng tử coi trọng. Ai... Đáng tiếc cho đôi tỷ muội Trịnh gia!" Nói xong liền cùng Tần Tuyết Như rời đi.
Không khí bên trong đình hóng mát không có bởi vì Mộ Phương Hoa rời đi mà giảm bớt, ngược lại còn trở nên càng thêm xấu hổ, càng thêm ngưng trọng.
Tần Thư Dao cảm thấy bản thân ở trong này chính là dư thừa, nàng muốn chạy trốn khỏi nơi này, chỉ là vừa rồi Hoàng hậu đã nói, giữ bọn họ lại dùng cơm trưa. Mặc dù nàng không đồng ý, nhưng mà hoàng mệnh khó cãi.
Hai mắt Trịnh Anh Anh đỏ bừng, dường như trên lông mi thật dài có dính chút nước mắt, nàng cúi đầu không đồng ý để mọi người nhìn bộ dạng của bản thân. Nhưng mà cố tình người xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mộ Thiếu Dục không có nửa phần tình ý với Tần Thư Dao, đối với Trịnh Anh Anh, hắn cũng chỉ coi nàng là muội muội của mình. Bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nói về tình cảm, hắn càng không hi vọng Trịnh Anh Anh khổ sở.
Cho nên hắn đi đến bên cạnh Trịnh Anh Anh, một tay nắm giữ đầu vai nhỏ gầy của nàng, nhẹ giọng trấn an nói: "Nơi này có bánh Hoa Quế muội thích ăn nhất!"
Dịu dàng như vậy, Tần Thư Dao chưa từng thấy. Nàng tự giễu cười cười, Hoàng hậu muốn dùng biện pháp này đến tra tấn nàng sao?
Trong Ngự hoa viên vẫn cảnh xuân tươi đẹp như trước, trong đình hóng mát Tần Thư Dao lại cảm thấy có chút thở không nổi, nàng không sinh lòng yêu thương với Mộ Thiếu Dục, chỉ là nàng biết bản thân tồn tại, làm cho bọn họ cảm thấy không khoẻ.
Cho nên khóe miệng Tần Thư Dao khẽ nhếch cười, cúi người thi lễ, nhẹ giọng nói: "Những đóa hoa kia thật sự là xinh đẹp, ta đi hái mấy đóa hoa."
Nói xong cũng không chờ bọn hắn nói chuyện, đã nâng góc váy đi ra ngoài.
Đi ra khỏi đình hóng mát, Tần Thư Dao mới cảm thấy hô hấp không khó khăn như vừa rồi, mới cảm thấy không khí biến thành tươi mát ngọt ngào.
Nàng không quay đầu lại, mà lập tức đi về phía trước.
Trong Ngự hoa viên, nhà thủy tạ, núi giả, hồ Bích Thủy Thanh, Tần Thư Dao đi đến bên hồ, gió nhẹ thổi tới trước mặt, thổi loạn những sợi tóc trên thái dương của nàng, lại làm cho nàng nhìn sóng nổi lăn tăn trên mặt hồ mà bình tĩnh trở lại.
Khóe miệng của nàng lại nở nụ cười, có lẽ là vừa nãy nàng quá mức bị động, làm cho nàng có chút không phản ứng kịp. Cho dù trọng sinh, vì báo thù. Nếu nàng gả cho Mộ Thiếu Dục, như vậy càng nhiều quyền lợi, càng nhiều cơ hội đi hủy diệt tiền đồ của Hàn Thế Quân.
Dù sao kiếp trước hai người Trịnh Anh Anh và Mộ Thiếu Dục cũng không trở thành vợ chồng, mặc kệ hai người bọn họ yêu nhau thật tình hay không. Cuối cùng bọn họ cũng không đến được với nhau, vì sao lại phải vây bản thân ở chính giữa. Gả cho Mộ Thiếu Dục, nàng có được càng nhiều quyền lợi hơn, chuyện này có cái gì không được đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.