Chương 107: Trước mặt mọi người chơi đạo đức giả
Khanh Dư
20/01/2016
Hai người Mạnh thị và Hoàng hậu là cùng một trận tuyến, hơn nữa bà ta cũng không thích Tần Thư Dao, tất nhiên cũng nguyện ý chế giễu nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai đứng về phía Tần Thư Dao nàng, không ai ra mặt giúp nàng, nàng bị cô lập rồi
Chỉ là Tần Thư Dao không thèm để ý, trái lại khóe miệng nàng lộ ra một chút ý cười nhàn nhạt, dường như lời người ta nói đều không có liên quan gì tới mình.
Sắc mặc Hiền phi có chút khó coi, đương nhiên bà chướng mắt Tần Thư Dao, chỉ là Hoàng hậu nương nương mạnh hơn áp chế bà. Hơn nữa, từ sau khi sự tình lần trước truyền ra ngoài, Hoàng hậu lại còn nói là cô nương Trịnh gia cố ý thả ra, vì muốn phá hỏng nhân duyên tốt này.
Cho nên tuy Trịnh phu nhân Từ thị muốn vì nữ nhi của mình cầu thân, nhưng mà vẫn bị Hiền phi đè lại.
Tại đây, việc mấu chốt của cầu thân, cho dù Trịnh gia không làm, Hoàng thượng cũng sẽ cho rằng là Trịnh gia gây nên, đến lúc đó cảm thấy tính tình Trịnh Anh Anh bất chính thì cũng thôi, nếu cảm thấy Trịnh gia có âm mưu gì, vậy không phải là càng thêm hỏng bét sao.
Cho nên sự tình qua lâu như vậy, Hiền phi cũng không dám để Từ thị đi cầu thân, ngay cả hôn sự của Mộ Thành Hi, Hiền phi cũng không dám đề cập với Hoàng thượng.
Bỗng nhiên Hoàng hậu cười khẽ một tiếng, chỉ vào Tần Thư Dao nói: "Bản cung rất hài lòng với nàng dâu này, nhưng mà Hoàng thượng nói, hiện tại Phượng Nhi vẫn còn chưa có đính hôn, nếu thật sự muốn quyết định, như vậy cũng phải Phượng Nhi định trước. Cho nên việc này cũng kéo dài như vậy!"
Chẳng lẽ không phải bởi vì lời đồn lần trước, mà bỏ ý nghĩ này.
"Không ngờ Dao Nhi cũng có tài bắn cung, như vậy so một lần với bọn họ!" Mắt phượng của Hoàng hậu hơi cong lên, dường như tâm tình cực tốt: "Chỉ là các ngươi cũng đừng khi dễ một nữ tử yếu đuối như nàng!"
Tần Tuyết Như và Ngô thị đều không biết khi nào thì Tần Thư Dao học được tài bắn cung, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Phương Văn Thanh, còn rất lợi hại. Hai người bọn họ nhìn thoáng qua nhau, bên trong đôi mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tài bắn cung của Tần Thư Dao là kiếp trước đi theo Hàn Thế Quân học được, bởi vì Hàn Thế Quân cực thích bắn tên, cho nên Tần Thư Dao cũng khổ tâm nghiên cứu, gả cho Hàn Thế Quân vài năm, cái khác không tiến bộ, thuật bắn tên lại tiến bộ không ít.
Nàng đứng lên, cúi người thi lễ với đám người Hoàng hậu và Hiền phi, ngoài miệng lộ ra tươi cườii: "Không biết Hoàng hậu nương nương lấy cái gì làm phần thưởng!"
Trùng sinh lại một lần nữa, nàng quá xem trọng tiền bạc rồi. Tiền không phải vạn năng, nhưng mà không có tiền cũng tuyệt đối không thể được. Nếu kiếp trước, không phải nàng đưa tất cả tiền bạc lên trên người Hàn Thế Quân, nàng cũng sẽ không thể rơi vào chết thảm như vậy. Mà Kỳ Nhi của nàng có lẽ cũng sẽ không thể chết thảm.
Kỳ Nhi! Đứa bé này luôn chôn dấu trong lòng nàng, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng.
Tuy khóe miệng Tần Thư Dao cười, nhưng mà trong con ngươi vẫn còn mang theo một thoáng hàn ý.
Mộ Thành Hi đang nhìn nàng, nhìn thấy Tần Thư Dao như vậy, bình tĩnh như nước hồ vào mùa thu không tạo nên một chút gợn sóng nào. Đôi mắt nàng luôn mang theo một chút thương cảm và lãnh ý, nhưng mà ngoài miệng lại đều luôn mang theo một chút tươi cười nhàn nhạt. Rốt cuộc nàng là dạng nữ nhân thế nào?
Bỗng nhiên Mộ Thành Hi rất muốn đi tìm hiểu nữ tử này, cũng hối hận lúc trước không để ý, cứ như vậy mà bỏ lỡ mất!
"Đứa nhỏ này, lần trước nếm được ngon ngọt. Vậy mà vẫn còn nhớ đến." Nói xong đẩy một cái hộp lên trên bàn, cung nữ một bên mở hộp ra.
Bên trong lại là một trâm cài bạch ngọc điêu khắc thành hoa Lê trắng, hoa Lê được điêu khắc trông rất sống động, óng ánh trong suốt, vừa thấy là biết thượng phẩm.
Phần thưởng là một trâm cài, tỷ thí với nàng đều là nam tử. Tần Thư Dao hơi nhíu mày, chẳng lẽ Hoàng hậu muốn để người thắng lấy trâm tặng cho người trong lòng?
Sân ở Ngự Hoa Viên đủ lớn, cho nên cũng không cần thiết lại chuyển đến nơi khác. Đám người Hoàng hậu và Hiền phi ngồi xuống bên trong Trích Tinh Lâu trong Ngự Hoa Viên.
Trích Tinh Lâu là lầu cao tầng, không chỉ có thể thấy tất cả phong cảnh trong Ngự Hoa Viên, đứng ở đây nhìn bọn nàng bắn tên không còn gì tốt hơn.
Ban đầu lên sân khấu là Mộ Thành Hi, tài bắn cung của hắn không tính là thông thạo, nhưng mà cũng không quá kém. Cho nên, mũi tên thứ nhất hắn bắn ngay bên cạnh hồng tâm. Thành tích như vậy đã không tệ.
Người thứ hai là Mộ Tử Liệt, tuy rằng tính tình hắn nóng nảy, nhưng mà thông thạo bắn cung, cho nên, mũi tên thứ nhất hắn bắn trúng hồng tâm, nhưng không phải chính giữa.
Người thứ ba mới là Tần Thư Dao, tay Tần Thư Dao cầm cung tiễn, ánh mắt hơi nheo lại, nàng không có một chút khẩn trương, cũng không có một chút kích động nào, phảng phất giống như kiếp trước, tĩnh tâm luyện tập bắn tên.
Mộ Thành Hi chưa từng thấy qua một nữ tử, có tư thế hiên ngang oai hùng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút bị mê hoặc, hai mắt của hắn không có biện pháp nào rời khỏi người nàng.
Thành tích Tần Thư Dao bình thường, không khác biệt lắm với Mộ Thành Hi, đều ở bên cạnh hồng tâm. Thành tích như vậy đối với một nữ tử mà nói là không dễ.
Thành tích của Phương Văn Thanh còn kém hơn Tần Thư Dao, cách hồng tâm một đoạn nữa.
Cuối cùng xuất trướng là Mộ Thiếu Dục, vẻ mặt Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh lùng như trước, hắn cầm một lần ba mũi tên lên, sau đó kéo cung tiễn, ba mũi tên lập tức bay ra ngoài, ba mũi tên đều bắn ngay chính giữa hồng tâm.
Kết quả đã rõ ràng, người thắng là Mộ Thiếu Dục.
Sau khi Hoàng hậu nhìn thấy, cười khích lệ nói: "Tần phu nhân thật đúng là nuôi được khuê nữ tốt, tài bắn cung của Dao Nhi lại tương đương với Hi Nhi. Rất xứng đôi với Dục Nhi."
Vẻ mặt Hiền phi hờ hững, lúc này bộ dạng này của bà, lại giống hệt Mộ Thiếu Dục. Trong lòng bà buồn bực không thôi, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Sau khi mọi người bắn xong, Hoàng hậu và những người khác cũng đều đi xuống khỏi Trích Tinh Lâu, về chỗ ban đầu.
"Bản cung còn tưởng rằng phải đưa trâm hoa này cho Dao Nhi, không nghĩ tới lại là con thắng. Cái này cũng không ngại, dù sao sau này Dao Nhi cũng gả cho con làm thê tử!" Khóe miệng Hoàng hậu lộ ra một chút tươi cười yếu ớt, bên trong đôi mắt lại lộ ra một chút tính kế.
Tần Thư Dao hơi cúi đầu, làm bộ ngượng ngùng, mà Trịnh Anh Anh ngồi ở một bên hai mắt đỏ bừng, nàng gắt gao xiết chặt lấy khăn của mình, sợ đau buồn của mình bị người phát hiện.
Nàng nắm chặt nắm tay, cố lấy dũng khí, bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với Mộ Thiếu Dục nói: "Tam biểu ca, trâm cài hoa Lê trắng này muội rất thích, huynh có thể tặng cho muội không?"
Lòng nàng đau đớn vạn phần, giống như bị ngàn cây kim đâm thủng, tuy rằng khóe miệng của nàng mang theo ý cười, nhưng mà mỉm cười kia lại mang theo thê lương vô cùng, một câu nói kia cũng là nàng cầu xin.
Người xung quanh đều đang nhìn trò hay vừa ra này, Hoàng hậu cũng làm ra vẻ nghi hoặc nhìn nàng, lại không lên tiếng ngăn lại.
Trịnh phu nhân lôi kéo Trịnh Anh Anh, ai ngờ đến Trịnh Anh Anh lại bỏ tay Trịnh phu nhân ra, khóe miệng vẫn mang theo ý cười thê lương như trước, lại lặp lại câu nói: "Biểu ca, có thể chứ?"
Mộ Thiếu Dục bối rối, hắn chưa từng thấy qua Trịnh Anh Anh như vậy, bởi vì Trịnh Anh Anh ở trong mắt hắn đều luôn là hoạt bát đáng yêu. Khi nào thì xuất hiện tình cảm đau buồn như vậy, trong lòng hắn xẹt qua một chút thương cảm, cuối cùng lại kìm lòng không đậu gật đầu.
Trên má Trịnh Anh Anh lập tức lộ ra tươi cười vui mừng, nàng đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng hậu, vội vàng cầm lấy cái hộp để trâm hoa Lê trắng, sau đó ôm vào trong ngực, dường như có nước trong mắt thoáng chảy ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai đứng về phía Tần Thư Dao nàng, không ai ra mặt giúp nàng, nàng bị cô lập rồi
Chỉ là Tần Thư Dao không thèm để ý, trái lại khóe miệng nàng lộ ra một chút ý cười nhàn nhạt, dường như lời người ta nói đều không có liên quan gì tới mình.
Sắc mặc Hiền phi có chút khó coi, đương nhiên bà chướng mắt Tần Thư Dao, chỉ là Hoàng hậu nương nương mạnh hơn áp chế bà. Hơn nữa, từ sau khi sự tình lần trước truyền ra ngoài, Hoàng hậu lại còn nói là cô nương Trịnh gia cố ý thả ra, vì muốn phá hỏng nhân duyên tốt này.
Cho nên tuy Trịnh phu nhân Từ thị muốn vì nữ nhi của mình cầu thân, nhưng mà vẫn bị Hiền phi đè lại.
Tại đây, việc mấu chốt của cầu thân, cho dù Trịnh gia không làm, Hoàng thượng cũng sẽ cho rằng là Trịnh gia gây nên, đến lúc đó cảm thấy tính tình Trịnh Anh Anh bất chính thì cũng thôi, nếu cảm thấy Trịnh gia có âm mưu gì, vậy không phải là càng thêm hỏng bét sao.
Cho nên sự tình qua lâu như vậy, Hiền phi cũng không dám để Từ thị đi cầu thân, ngay cả hôn sự của Mộ Thành Hi, Hiền phi cũng không dám đề cập với Hoàng thượng.
Bỗng nhiên Hoàng hậu cười khẽ một tiếng, chỉ vào Tần Thư Dao nói: "Bản cung rất hài lòng với nàng dâu này, nhưng mà Hoàng thượng nói, hiện tại Phượng Nhi vẫn còn chưa có đính hôn, nếu thật sự muốn quyết định, như vậy cũng phải Phượng Nhi định trước. Cho nên việc này cũng kéo dài như vậy!"
Chẳng lẽ không phải bởi vì lời đồn lần trước, mà bỏ ý nghĩ này.
"Không ngờ Dao Nhi cũng có tài bắn cung, như vậy so một lần với bọn họ!" Mắt phượng của Hoàng hậu hơi cong lên, dường như tâm tình cực tốt: "Chỉ là các ngươi cũng đừng khi dễ một nữ tử yếu đuối như nàng!"
Tần Tuyết Như và Ngô thị đều không biết khi nào thì Tần Thư Dao học được tài bắn cung, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của Phương Văn Thanh, còn rất lợi hại. Hai người bọn họ nhìn thoáng qua nhau, bên trong đôi mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tài bắn cung của Tần Thư Dao là kiếp trước đi theo Hàn Thế Quân học được, bởi vì Hàn Thế Quân cực thích bắn tên, cho nên Tần Thư Dao cũng khổ tâm nghiên cứu, gả cho Hàn Thế Quân vài năm, cái khác không tiến bộ, thuật bắn tên lại tiến bộ không ít.
Nàng đứng lên, cúi người thi lễ với đám người Hoàng hậu và Hiền phi, ngoài miệng lộ ra tươi cườii: "Không biết Hoàng hậu nương nương lấy cái gì làm phần thưởng!"
Trùng sinh lại một lần nữa, nàng quá xem trọng tiền bạc rồi. Tiền không phải vạn năng, nhưng mà không có tiền cũng tuyệt đối không thể được. Nếu kiếp trước, không phải nàng đưa tất cả tiền bạc lên trên người Hàn Thế Quân, nàng cũng sẽ không thể rơi vào chết thảm như vậy. Mà Kỳ Nhi của nàng có lẽ cũng sẽ không thể chết thảm.
Kỳ Nhi! Đứa bé này luôn chôn dấu trong lòng nàng, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nàng.
Tuy khóe miệng Tần Thư Dao cười, nhưng mà trong con ngươi vẫn còn mang theo một thoáng hàn ý.
Mộ Thành Hi đang nhìn nàng, nhìn thấy Tần Thư Dao như vậy, bình tĩnh như nước hồ vào mùa thu không tạo nên một chút gợn sóng nào. Đôi mắt nàng luôn mang theo một chút thương cảm và lãnh ý, nhưng mà ngoài miệng lại đều luôn mang theo một chút tươi cười nhàn nhạt. Rốt cuộc nàng là dạng nữ nhân thế nào?
Bỗng nhiên Mộ Thành Hi rất muốn đi tìm hiểu nữ tử này, cũng hối hận lúc trước không để ý, cứ như vậy mà bỏ lỡ mất!
"Đứa nhỏ này, lần trước nếm được ngon ngọt. Vậy mà vẫn còn nhớ đến." Nói xong đẩy một cái hộp lên trên bàn, cung nữ một bên mở hộp ra.
Bên trong lại là một trâm cài bạch ngọc điêu khắc thành hoa Lê trắng, hoa Lê được điêu khắc trông rất sống động, óng ánh trong suốt, vừa thấy là biết thượng phẩm.
Phần thưởng là một trâm cài, tỷ thí với nàng đều là nam tử. Tần Thư Dao hơi nhíu mày, chẳng lẽ Hoàng hậu muốn để người thắng lấy trâm tặng cho người trong lòng?
Sân ở Ngự Hoa Viên đủ lớn, cho nên cũng không cần thiết lại chuyển đến nơi khác. Đám người Hoàng hậu và Hiền phi ngồi xuống bên trong Trích Tinh Lâu trong Ngự Hoa Viên.
Trích Tinh Lâu là lầu cao tầng, không chỉ có thể thấy tất cả phong cảnh trong Ngự Hoa Viên, đứng ở đây nhìn bọn nàng bắn tên không còn gì tốt hơn.
Ban đầu lên sân khấu là Mộ Thành Hi, tài bắn cung của hắn không tính là thông thạo, nhưng mà cũng không quá kém. Cho nên, mũi tên thứ nhất hắn bắn ngay bên cạnh hồng tâm. Thành tích như vậy đã không tệ.
Người thứ hai là Mộ Tử Liệt, tuy rằng tính tình hắn nóng nảy, nhưng mà thông thạo bắn cung, cho nên, mũi tên thứ nhất hắn bắn trúng hồng tâm, nhưng không phải chính giữa.
Người thứ ba mới là Tần Thư Dao, tay Tần Thư Dao cầm cung tiễn, ánh mắt hơi nheo lại, nàng không có một chút khẩn trương, cũng không có một chút kích động nào, phảng phất giống như kiếp trước, tĩnh tâm luyện tập bắn tên.
Mộ Thành Hi chưa từng thấy qua một nữ tử, có tư thế hiên ngang oai hùng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút bị mê hoặc, hai mắt của hắn không có biện pháp nào rời khỏi người nàng.
Thành tích Tần Thư Dao bình thường, không khác biệt lắm với Mộ Thành Hi, đều ở bên cạnh hồng tâm. Thành tích như vậy đối với một nữ tử mà nói là không dễ.
Thành tích của Phương Văn Thanh còn kém hơn Tần Thư Dao, cách hồng tâm một đoạn nữa.
Cuối cùng xuất trướng là Mộ Thiếu Dục, vẻ mặt Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh lùng như trước, hắn cầm một lần ba mũi tên lên, sau đó kéo cung tiễn, ba mũi tên lập tức bay ra ngoài, ba mũi tên đều bắn ngay chính giữa hồng tâm.
Kết quả đã rõ ràng, người thắng là Mộ Thiếu Dục.
Sau khi Hoàng hậu nhìn thấy, cười khích lệ nói: "Tần phu nhân thật đúng là nuôi được khuê nữ tốt, tài bắn cung của Dao Nhi lại tương đương với Hi Nhi. Rất xứng đôi với Dục Nhi."
Vẻ mặt Hiền phi hờ hững, lúc này bộ dạng này của bà, lại giống hệt Mộ Thiếu Dục. Trong lòng bà buồn bực không thôi, nhưng mà cũng không còn cách nào khác.
Sau khi mọi người bắn xong, Hoàng hậu và những người khác cũng đều đi xuống khỏi Trích Tinh Lâu, về chỗ ban đầu.
"Bản cung còn tưởng rằng phải đưa trâm hoa này cho Dao Nhi, không nghĩ tới lại là con thắng. Cái này cũng không ngại, dù sao sau này Dao Nhi cũng gả cho con làm thê tử!" Khóe miệng Hoàng hậu lộ ra một chút tươi cười yếu ớt, bên trong đôi mắt lại lộ ra một chút tính kế.
Tần Thư Dao hơi cúi đầu, làm bộ ngượng ngùng, mà Trịnh Anh Anh ngồi ở một bên hai mắt đỏ bừng, nàng gắt gao xiết chặt lấy khăn của mình, sợ đau buồn của mình bị người phát hiện.
Nàng nắm chặt nắm tay, cố lấy dũng khí, bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với Mộ Thiếu Dục nói: "Tam biểu ca, trâm cài hoa Lê trắng này muội rất thích, huynh có thể tặng cho muội không?"
Lòng nàng đau đớn vạn phần, giống như bị ngàn cây kim đâm thủng, tuy rằng khóe miệng của nàng mang theo ý cười, nhưng mà mỉm cười kia lại mang theo thê lương vô cùng, một câu nói kia cũng là nàng cầu xin.
Người xung quanh đều đang nhìn trò hay vừa ra này, Hoàng hậu cũng làm ra vẻ nghi hoặc nhìn nàng, lại không lên tiếng ngăn lại.
Trịnh phu nhân lôi kéo Trịnh Anh Anh, ai ngờ đến Trịnh Anh Anh lại bỏ tay Trịnh phu nhân ra, khóe miệng vẫn mang theo ý cười thê lương như trước, lại lặp lại câu nói: "Biểu ca, có thể chứ?"
Mộ Thiếu Dục bối rối, hắn chưa từng thấy qua Trịnh Anh Anh như vậy, bởi vì Trịnh Anh Anh ở trong mắt hắn đều luôn là hoạt bát đáng yêu. Khi nào thì xuất hiện tình cảm đau buồn như vậy, trong lòng hắn xẹt qua một chút thương cảm, cuối cùng lại kìm lòng không đậu gật đầu.
Trên má Trịnh Anh Anh lập tức lộ ra tươi cười vui mừng, nàng đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng hậu, vội vàng cầm lấy cái hộp để trâm hoa Lê trắng, sau đó ôm vào trong ngực, dường như có nước trong mắt thoáng chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.