Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên
Chương 9: Dạ thám (2)
Tinh Không Vũ
22/08/2021
Màn đêm buông xuống, một bóng đen lập tức phi ra ngoài, nhảy xuống tường rào.
Đôi mắt sáng chuyển động nhìn cảnh tượng phía dưới, sơn trang này quá mức tĩnh mịch rồi, nàng không do dự chạy về hướng khu phòng ốc.
Vậy mà dọc đường đi nàng càng phát hiện có gì đó không đúng, vật quan trọng như vậy vì sao không có ai canh giữ?
Đang nghĩ tới đây thì có một trận gió lạnh thổi qua, trong lòng nàng giật mình, có sát khí. Nàng đột nhiên ngã người về phía trước tránh một kiếm bổ tới, vậy mà vẫn có thể cảm thấy lạnh sống lưng. Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, tình hình này nàng thành cá trong chậu rồi.
"Đây chính là đạo đãi khách của quý sơn trang sao?" Vân Yên cười lạnh nói.
"Khách? Vị khách này còn để ta chờ thật vất vả!" một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.
Sắc mặt Vân Yên thay đổi, quay đầu lại nhìn người trước mặt, đêm quá đen không thấy rõ dung mạo, chỉ mơ hồ thấy được người kia một thân tử y, nghe thanh âm là một cô gái. Nhưng đó cũng không phải trọng yếu nhất.
Ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía trêи mái hiên, nơi đó có một bóng đen đứng trang nghiêm, sự hiện hữu của hắn giống như ánh sáng xuyên qua màn đêm, càng thêm chói mắt. Khí thế lỗi lạc như thế dù có cố ý thu liễm thế nào cũng không hoàn toàn che đi được. Yên lặng như thế, ánh mắt bén nhọn rơi vào người nàng khiến nàng cảm thấy máu cũng có chút đông lại. Trong lòng nàng trầm xuống, lần này, nàng thật sự gặp đối thủ rồi.
Cô gái kia giơ trường kiếm trong tay lên, lạnh giọng hỏi: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tới Phong Lâm sơn trang có mục đích gì?"
Nghe vậy, Vân Yên hồi phục tinh thần, nàng lạnh nhạt nói: "Mục đích? Ngươi nói ngươi đang ở đây chờ ta, chắc hẳn trong lòng đã biết rõ, cần gì phải hỏi nhiều?"
"Nói, làm sao ngươi biết Thiên Hương đậu khấu ở chỗ này!" Cô gái áo tím quát lên.
Quả nhiên Thiên Hương đậu khấu ở đây, Vân Yên thở dài, đáng tiếc đã bị phát hiện, nếu chỉ có một mình nữ tử này, có lẽ còn có biện pháp. Nhưng người trêи mái hiên mới là kẻ địch lớn nhất.
"Ngươi cứ nói đi!" còn chưa dứt lời, một tia sáng bạc trong tay áo Vân Yên bay ra trực tiếp đâm về phía cô gái kia. Đã bị phát hiện rồi, nàng cũng không thể ở đây cùng người ta nói chuyện phiếm.
Cô gái áo tím sững sờ, hiển nhiên không ngờ người trước mắt ra tay nhanh như vậy, vội vàng dùng kiếm đỡ, vậy mà sau mấy hiệp nàng vẫn không chiếm được thế thượng phong, sao có thể như vậy?
Vân Yên vừa đẩy trường kiếm của cô gái áo tím ra, trong lòng đột nhiên vang lên một hồi chuông báo động, nàng thu trường kiếm đón nhận một kiếm đột ngột này.
Hoảng hốt nghênh địch, cả người nàng lùi về sau mấy bước, vậy mà còn chưa kịp đứng lại, một kiếm bén nhọn nữa đã ập tới. Nàng nghiêng thân tránh thoát nguy hiểm, vội vàng không kịp quay đầu lại, sắc mặt nàng ngưng trọng, trong lòng lạnh run, trong đêm tối ánh mắt thâm thúy băng lãnh của người đối diện, cộng thêm sát khí khiến người ta run sợ, đây rốt cuộc là ai?
Ban đêm không gió, nàng lại cảm thấy trêи mặt lạnh lẽo, đó là sát khí, trường kiếm trong tay nàng chuyển qua đón nhận thế kiếm bén nhọn lần nữa bổ tới, cả người cũng chấn động theo.
Nhìn bóng đêm, Vân Yên lạnh giọng nói: "Sau này còn gặp lại." Ngay sau đó nàng tung người nhảy lên mái hiên, nhảy xuống.
Trong Phong Lâm sơn trang, cô gái áo tím đi đến bên cạnh nam tử áo đen, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao không đuổi theo?"
Ánh mắt thâm thúy của nam tử áo đen chuyển động, nở nụ cười lạnh lùng: "Đuổi theo? Ngươi đuổi kịp nàng sao? Tiên Vân Bộ, tái hiện giang hồ."
Nghe thấy thế, cô gái áo tím biến sắc, kinh ngạc nhìn nam tử áo đen, sau đó sắc mặt nặng nề nói: "Nếu không phải người phía dưới báo lại gần đây có người truy tìm Thiên Hương đậu khấu, sợ là chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn trong tay nữ nhân này."
Nhớ tới lúc nãy đánh nhau với người kia, trong lòng nàng trầm xuống, dựa theo thực lực của nàng mà không chiếm được bất cứ tiện nghi gì từ người kia, nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng nói tiếp: "Dựa theo thực lực của ngươi, muốn đuổi theo nàng cũng không phải không có khả năng, nhưng lần sau muốn bắt nàng cũng không dễ dàng."
Nam tử áo đen nhìn cô gái áo tím bên cạnh, ánh mắt thâm thúy mang theo lãnh ý, lạnh lùng nói: "Chỉ cần nàng muốn có Thiên Hương đậu khấu, nàng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta."
Đôi mắt sáng chuyển động nhìn cảnh tượng phía dưới, sơn trang này quá mức tĩnh mịch rồi, nàng không do dự chạy về hướng khu phòng ốc.
Vậy mà dọc đường đi nàng càng phát hiện có gì đó không đúng, vật quan trọng như vậy vì sao không có ai canh giữ?
Đang nghĩ tới đây thì có một trận gió lạnh thổi qua, trong lòng nàng giật mình, có sát khí. Nàng đột nhiên ngã người về phía trước tránh một kiếm bổ tới, vậy mà vẫn có thể cảm thấy lạnh sống lưng. Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, tình hình này nàng thành cá trong chậu rồi.
"Đây chính là đạo đãi khách của quý sơn trang sao?" Vân Yên cười lạnh nói.
"Khách? Vị khách này còn để ta chờ thật vất vả!" một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.
Sắc mặt Vân Yên thay đổi, quay đầu lại nhìn người trước mặt, đêm quá đen không thấy rõ dung mạo, chỉ mơ hồ thấy được người kia một thân tử y, nghe thanh âm là một cô gái. Nhưng đó cũng không phải trọng yếu nhất.
Ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía trêи mái hiên, nơi đó có một bóng đen đứng trang nghiêm, sự hiện hữu của hắn giống như ánh sáng xuyên qua màn đêm, càng thêm chói mắt. Khí thế lỗi lạc như thế dù có cố ý thu liễm thế nào cũng không hoàn toàn che đi được. Yên lặng như thế, ánh mắt bén nhọn rơi vào người nàng khiến nàng cảm thấy máu cũng có chút đông lại. Trong lòng nàng trầm xuống, lần này, nàng thật sự gặp đối thủ rồi.
Cô gái kia giơ trường kiếm trong tay lên, lạnh giọng hỏi: "Nói, ngươi rốt cuộc là ai, tới Phong Lâm sơn trang có mục đích gì?"
Nghe vậy, Vân Yên hồi phục tinh thần, nàng lạnh nhạt nói: "Mục đích? Ngươi nói ngươi đang ở đây chờ ta, chắc hẳn trong lòng đã biết rõ, cần gì phải hỏi nhiều?"
"Nói, làm sao ngươi biết Thiên Hương đậu khấu ở chỗ này!" Cô gái áo tím quát lên.
Quả nhiên Thiên Hương đậu khấu ở đây, Vân Yên thở dài, đáng tiếc đã bị phát hiện, nếu chỉ có một mình nữ tử này, có lẽ còn có biện pháp. Nhưng người trêи mái hiên mới là kẻ địch lớn nhất.
"Ngươi cứ nói đi!" còn chưa dứt lời, một tia sáng bạc trong tay áo Vân Yên bay ra trực tiếp đâm về phía cô gái kia. Đã bị phát hiện rồi, nàng cũng không thể ở đây cùng người ta nói chuyện phiếm.
Cô gái áo tím sững sờ, hiển nhiên không ngờ người trước mắt ra tay nhanh như vậy, vội vàng dùng kiếm đỡ, vậy mà sau mấy hiệp nàng vẫn không chiếm được thế thượng phong, sao có thể như vậy?
Vân Yên vừa đẩy trường kiếm của cô gái áo tím ra, trong lòng đột nhiên vang lên một hồi chuông báo động, nàng thu trường kiếm đón nhận một kiếm đột ngột này.
Hoảng hốt nghênh địch, cả người nàng lùi về sau mấy bước, vậy mà còn chưa kịp đứng lại, một kiếm bén nhọn nữa đã ập tới. Nàng nghiêng thân tránh thoát nguy hiểm, vội vàng không kịp quay đầu lại, sắc mặt nàng ngưng trọng, trong lòng lạnh run, trong đêm tối ánh mắt thâm thúy băng lãnh của người đối diện, cộng thêm sát khí khiến người ta run sợ, đây rốt cuộc là ai?
Ban đêm không gió, nàng lại cảm thấy trêи mặt lạnh lẽo, đó là sát khí, trường kiếm trong tay nàng chuyển qua đón nhận thế kiếm bén nhọn lần nữa bổ tới, cả người cũng chấn động theo.
Nhìn bóng đêm, Vân Yên lạnh giọng nói: "Sau này còn gặp lại." Ngay sau đó nàng tung người nhảy lên mái hiên, nhảy xuống.
Trong Phong Lâm sơn trang, cô gái áo tím đi đến bên cạnh nam tử áo đen, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao không đuổi theo?"
Ánh mắt thâm thúy của nam tử áo đen chuyển động, nở nụ cười lạnh lùng: "Đuổi theo? Ngươi đuổi kịp nàng sao? Tiên Vân Bộ, tái hiện giang hồ."
Nghe thấy thế, cô gái áo tím biến sắc, kinh ngạc nhìn nam tử áo đen, sau đó sắc mặt nặng nề nói: "Nếu không phải người phía dưới báo lại gần đây có người truy tìm Thiên Hương đậu khấu, sợ là chúng ta sẽ chịu thiệt thòi lớn trong tay nữ nhân này."
Nhớ tới lúc nãy đánh nhau với người kia, trong lòng nàng trầm xuống, dựa theo thực lực của nàng mà không chiếm được bất cứ tiện nghi gì từ người kia, nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nàng nói tiếp: "Dựa theo thực lực của ngươi, muốn đuổi theo nàng cũng không phải không có khả năng, nhưng lần sau muốn bắt nàng cũng không dễ dàng."
Nam tử áo đen nhìn cô gái áo tím bên cạnh, ánh mắt thâm thúy mang theo lãnh ý, lạnh lùng nói: "Chỉ cần nàng muốn có Thiên Hương đậu khấu, nàng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.