Chương 76: Chương 68.2
Tình Đa Đa
21/12/2016
Nhận ủy thác phải hết lòng làm việc cho người, Vân Lãnh Ca thầm thở dài một hơi, may mà thái hậu đứng về phía Mộ Dung Diệp.
Đột nhiên Vân Lãnh Ca liên tưởng đến bối cảnh thân phận của Mộ Dung Diệp, tổ phụ của hắn chính là đại công thần khai quốc, đã từng theo Thủy tổ hoàng đế đánh nam dẹp bắc nhiều năm ròng, lập được công lao hiển hách hẳng hà sa số, cùng Bắc Nguyệt, Nam Tinh, tam quốc phân thiên hạ, lãnh thổ tài nguyên bất phân trên dưới, tất cả nắm giữ giang sơn. (???!) Thượng Quan thị đăng cơ làm đế, thần tử có công phong hầu đương nhiên không nói chơi, phong Mộ Dung thị là Dị tính vương (Vương khác họ), thừa tước vĩnh viễn, về sau hoàng ân càng mênh mông cuồn cuộn, lúc ấy hoàng đế tứ hôn công chúa nhỏ tuổi nhất là Hòa Nhạc công chúa gả vào Mộ Dung vương phủ làm vương phi, đó chính là mẫu thân của Mộ Dung Diệp.
Hòa Nhạc công chúa và Thủy Tổ hoàng đế không phải huynh đệ ruôt thị, đương kim thái hậu lại thích cháu gái, hẳn là Mộ Dung Diệp gọi bà ấy là bà ngoại.
Sauk hi Hòa Nhạc công chúa sinh hạ Mộ Dung Diệp thì rời bỏ nhân gian, phụ vương của hắn tức Mộ Dung Chấn chính là một vị nam tử chí tình chí nghĩa trong truyền thuyết, một lòng thâm tình với Hòa Nhạc công chúa, vừa vì hàng năm đều phải đóng quân tại tuyến đầu biên giới, vừa không đành lòng để thê tử độc thủ phòng không (ý là không đành lòng để thê tử mới cưới phải một mình quạnh quẽ) nên đến nay vẫn cô độc, Mộ Dung Diệp luyện binh tại biên cương, Mộ Dung Chấn vì để Đông Dương không bị nước khác xâm phạm, ông đóng quân tại giao tuyến biên cương với Bắc Nguyện quốc, con nối dõi ở Mộ Dung vương phủ ít đến thảm thương, phụ tử hai người hàng năm không thể gặp nhau, vương phủ ở kinh thành dường như chỉ để trang trí, lần này Mộ Dung Diệp trở về mới gọi là có chủ nhân chân chính.
Thái hậu và hoàng đế không cùng thuyền? Vân Lãnh Ca rủ mắt bình tĩnh, tâm tư trong phút chốc đã lăn lộn vài phen, liên hệ suy nghĩ lại với nhau, Thái hậu và hoàng hậu không phải mẫu tử thân sinh, ngược lại thiên tử kiêng kị Mộ Dung Diệp qua lại thân mật với nhau, quan hệ máu mủ là thật, đối lập như vậy, bản thân mình tùy tiện đi vào, như đang khiêu vũ trên mũi dao, không cẩn thận một chút sẽ bị một bên trong đó rat ay diệt trừ.
Du Nhiên công chúa và Hạ Yên Nhi chủ động dụ dỗ rốt cuộc là do hoàng đế bày mưu tính kế hay là các nàng đối với Mộ Dung Diệp trong lòng đã có chủ chủ động lao vào? Thái hậu dùng miệng Quế ma ma tự mình nói với mình chuyện này, là vì Mộ Dung Diệp hay là vì hoàng đế? Ngày yến hội đó, về sau tại sao hoàng đế lại rời khỏi bữa tiệc, rốt cuộc trong này có bao nhiêu ẩn tình?
Vân Lãnh Ca âm thầm lo sợ, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không thể nghĩ sâu hơn nữa được, những điều này đều là bí mật cung đình, biết càng nhiều chết càng nhanh.
Một đường không nói chuyện, rất nhanh đã đến hoàng cung, xuống xe ngựa, Vân Lãnh Ca đi sau lưng Quế ma ma, đi vào đại môn màu đỏ thẩm, bên tai vang lên tiếng cửa cung đóng lại, không hiểu sao trong lòng lại sợ thêm một phần, mồ hôi sau lưng bị gió thổi khô, gió thổi vù vù sau lưng đến rét run.
Đi vào Từ Ninh cung của thái hậu, Quế ma ma trực tiếp dẫn Vân Lãnh Ca vào.
Vân Lãnh Ca lại giật mình, không bẩm báo đã trực tiếp dẫn người vào, cho thấy thái hậu đã sớm chờ mình, vốn tưởng rằng miệng lưỡi vài cậu, không giờ bây giờ ngay cả thái hậu cũng trịnh trọng như thế, chuyện này tuyệt đối không thể là chuyện thường được.
Vân Lãnh Ca cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm khố bạch ngọc hình vuông trên mặt đáy, quỳ lạy đúng lễ nghi.
“Cháu chính là nhị tiểu thư của Vân phủ đấy sao? Vân Lãnh Ca.” Thái hậu có khuôn mặt đoan trang, tính thần quắc thước, mặt mày hiền hòa.
Người không mặc Phượng bào, vậy mà khí tức sắc bén chỗ nào cũng có, ánh mắt rõ ràng rất nhu hòa, Vân Lãnh Ca lại cảm thấy không đúng.
Vân Lãnh Ca hít sâu một hơi, tiến lên một bước hành đại lễ, miệng nói: “Chúc thái hậu phượng thể khang kiện, phúc trạch vạn năm.”
Ánh mắt thái hậu nhìn trên người nàng, mỉm cười nói: “Ngẩng lên cho ai gia nhìn một cái.”
Vân Lãnh Ca vâng lời ngẩng đầu, khuôn mặt yên tĩnh, ánh mắt mềm mại.
“Đúng là đứa trẻ xinh đẹp.” Thái hậu hậu nhìn mặt nàng cười nói.
Sau khi đứng dậy được thái hậu ban ghế ngồi, thái hậu miễn cho nàng những nghi thức xã giao, bảo cung nhân dâng trà.
Phút chốc, ngoài rèm có thái giám lớn tiếng thét to, “Hoàng thượng giá lâm.”
Mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy đón chào, hoàng đế một thân minh hoàng chính phục đi đến, không hành lễ với thái hậu, chỉ nói “Mẫu hậu.” Quay đầu không chút để ý nói với những người đang chuẩn bị quỳ “Tất cả đứng lên đi.”
Đây là lần thứ hai Vân Lãnh Ca được thấy nhất quốc chi quân, lần trước cách khá xa nên không nhìn rõ diện mạo, địa vị đế vương cao làm cho trên người hắn có một loại khí chất khiến người khác phải khiếp sợ, bất giác sợ hãi, cặp mắt sắc bén quá mức kia chỉ quét qua cũng thấy lạnh.
“Ngươi chính là ngoại tôn nữ của Tả tướng?” Sauk hi hoàng đế ngồi xuống, hỏi.
Vân Lãnh Ca không chút hoang mang cúi đầu đáp, “Hồi hoàng thượng, thưa vâng.”
Giao thiệp với người của hoàng thất, mỗi một bước đều lo sợ, ngay cả hỏi thăm cũng hàm chứa ý vị thâm trường, từ thái hậu đến hoàng đế cách hai người hỏi thăm khác nhau, chỉ biết cách nhìn nhận của bọn họ cũng khác nhau, Vân phủ nhị tiểu thư và ngoại tôn nữ của Tả tướng tuy mới nghe không thấy có gì khác nhau nhưng hàm nghĩa lại rất lớn, rõ ràng hoàng thượng tin tưởng ngoại công hơn.
“Trẫm nghe nói ngươi không thông viết văn, vậy vì sao ngày hội đó lại vãn mẫu đơn đồ giống hệt như đúc thế, có phải là giấu tài chuẩn bị rửa sạch sỉ nhục khi trước không?” Hoàng đế chú ý đến Vân Lãnh Ca ra vẻ dung mạo tầm thường một cách thái quá, đôi mắt khẽ nhếch, mang theo ba phần đen tối, hắn không nói thẳng mà lại bắt đầu từ bức mẫu đơn đồ.
Thấy nàng mặc váy màu lam, màu sắc nhàn nhạt như sương mù che phủ, phiêu miểu thanh tán, lông mày như dải núi nhìn từ xa, phát như phù vân, đôi mắt rất có tinh thần như đã vượt ba thu, trên búi tóc chỉ có duy nhât một cây Bách hoa trâm theo động tác của nàng mà lay động, khúc xạ ra ánh sáng, càng tôn lên da thịt tinh tế nõn nà của nàng, khuôn mặt thanh lệ hơn cả Tây Tử (Tây Thi).
“Hàng năm thần nữ không hay ra khỏi cửa, người ngoài có chút hiểu lầm cũng là chuyện thường, thần nữ ngu dốt, bức mẫu đơn đồ ngày trước cũng chỉ là đầu cơ thủ xảo mà thôi.” Trong lòng bàn tay Vân Lãnh Ca đổ đầy mồ hôi, hay bàn tay đầy mồ hôi đặt lên nhau, cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói.
Nếu nàng dựa theo lời hoàng thượng nói, chẳng khác nào thừa nhận mình đã chuẩn bị vào ngày đại yến đó đại xuất danh tiếng, rũ bỏ dư luận trước kia, cũng là gián tiếp thừa nhận nàng đã che mắt thế nhân, sẽ khiến hoàng thượng và thái hậu hạ tâm tư thâm trầm, ấn tượng về mình sẽ là hoa ngôn xảo ngữ, độ tin cậy với những lời tiếp theo của nàng cũng sẽ giảm ba phần.
Mộ Dung Diệp chết tiệt, một đóa thiên sơn tuyết liên chế thành dược hoàn, rõ ràng buộc nàng phải đẩy hoàng quyền che lấp cho hắn, còn phí hết cả tâm tư nữa, chuyện mua bán này rõ ràng không hề có lời!!!
“Ngày đó ngươi lạc đường là do Mộ Dung thế tử đưa ngươi về lại yến hội?” Hoàng đế cảm thấy Vân Lãnh Ca như một con cá trạch, đi vòng vèo không tác dụng gì, nói thẳng ra vẫn hơn, trong đôi mắt đen láy hiện lên một vòng hứng thú.
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy, ngày đó biểu muội lôi kéo dẫn tiểu nữ đi ngắm hoa, không biết đã đến khu vực xa lạ từ lúc nào, tiểu nữ trêu ghẹo biểu muội vài câu, nàng liền chạy đi, lúc đến mơ màng nên thần nữ không nhớ rõ đường ra, tìm một lúc lâu cũng không tìm ra đường, ngẫu nhiên đụng phải Mộ Dung thế tử. Thế tử tốt bụng, dẫn thần nữ trở về yến hội.” Vân Lãnh Ca không nhanh không chậm nói, nói đến tục danh của Mộ Dung Diệp thì hơi thoáng ngập ngừng, đôi mắt lóe lên, khẽ cắn môi dưới chậm rãi nói câu tiếp theo.
Thời gian nàng ngập ngừng chỉ có một chút, nếu là người thường nhất định sẽ không phát hiện, nhưng hoàng đế giỏi nhất là nhìn người, mẫn cảm cảm thấy Vân Lãnh Ca có chuyện giấu giếm, sắc mặt trở nên âm trầm, ánh mắt hiện hàn ý nói: “Vân nhị tiểu thư có điều gì khó nói hay không? Khi quân là tội lớn, tru di cửu tộc cũng không hết tội đâu.”
Ngữ khí câu đầu tiên xem như ôn hòa, câu sau lại lạnh thấu xương hù Vân Lãnh Ca mặt trắng như giấy, đang đứng cũng vội vàng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói: “Thần nữ không dám.”
“Nàng vẫn là tiểu hài tử, hoàng thượng đừng dọa nàng nữa.” Thấy Vân Lãnh Ca bị hù đến mức thân thể run lên, thái hậu không đành lòng, dù sao hiếm khi đứa trẻ Diệp nhi kia cầu xin mình, lập tức hòa giải.
Hoàng đế nhìn ra giữa lông mày nàng có điều khó nói, chút lạnh kia hơi hòa hoãn lại, từ chối cho ý kiến với lời của thái hậu, chỉ trầm giọng nói: “Cứ nói thật đi, trẫm đảm bảo nghe xong rồi thôi.” Nếu chính thái hậu truyền ra ngoài thì đừng trách trẫm.
Đây là một loại bảo đảm đen tối, trong lòng Vân Lãnh Ca lạnh lung, thiên tử cũng chơi loại chơi chữ cấp thấp này ư? Khó xử trên mặt càng hiện rõ, lực cắn môi cũng gia tăng, lúng túng nói: “Thái hậu hoàng thượng có thể cho người lui ra ngoài không ạ?”
Thấy giọng điệu Vân Lãnh Ca có phần buông lỏng, trong mắt thái hậu hiện lên sự nôn nóng, lo nàng sẽ nói ra ít lời bất lợi với Mộ Dung Diệp… hoàng đế nhìn rõ sắc mặt hai người, sắc mặt ngưng lại, nghiêng đầu gật nhẹ đầu với thái hậu, nhận lời đề nghị của Vân Lãnh Ca.
Thái hậu bất đắc dĩ, cuối cùng thì vẫn chỉ là đứa bé mà thôi, bị quân vương ép bức khộng thể giữ vững bí mật trong lòng, bà khoát tay áo, ý bảo hạ nhân lui xuống.
“Vân tiểu thư kính xin nói thật, nói dối trẫm là tội không nhỏ.” Hoàng đế trầm mắt nhìn nàng, tội danh ụp xuống, ánh mắt lạnh lẽo khiến da đầu Vân Lãnh Ca run lên.
“Thần nữ sợ hãi nên xông loạn khắp nói, trong lúc mơ hồ đi đến bên cạnh bụi hoa, vô tình trông thấy thế tử và một danh tướng tướng mạo thanh tú đang thâm tình ôm nhau, thần nữ bị hù đến hồn bay phách lạc, vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi nhưng ai ngờ váy bị vướng lên cành hoa gây nên tiếng vang, thần nữ bị thế tử phác giác, y bức thần nữ không được nói ra những thứ vừa nhìn thấy được, bằng không với năng lực của y, tính mệnh thần nữ sẽ khó bảo toàn.” Mặt Vân Lãnh Ca lộ vẻ khó khăn, ánh mắt đưa loạn, dường như tiến thoái lưỡng nan, do dự hồi lâu, đột nhiên nàng nhắm mắt lại, lộ vẻ toàn bộ giao hết cho người.
Đột nhiên Vân Lãnh Ca liên tưởng đến bối cảnh thân phận của Mộ Dung Diệp, tổ phụ của hắn chính là đại công thần khai quốc, đã từng theo Thủy tổ hoàng đế đánh nam dẹp bắc nhiều năm ròng, lập được công lao hiển hách hẳng hà sa số, cùng Bắc Nguyệt, Nam Tinh, tam quốc phân thiên hạ, lãnh thổ tài nguyên bất phân trên dưới, tất cả nắm giữ giang sơn. (???!) Thượng Quan thị đăng cơ làm đế, thần tử có công phong hầu đương nhiên không nói chơi, phong Mộ Dung thị là Dị tính vương (Vương khác họ), thừa tước vĩnh viễn, về sau hoàng ân càng mênh mông cuồn cuộn, lúc ấy hoàng đế tứ hôn công chúa nhỏ tuổi nhất là Hòa Nhạc công chúa gả vào Mộ Dung vương phủ làm vương phi, đó chính là mẫu thân của Mộ Dung Diệp.
Hòa Nhạc công chúa và Thủy Tổ hoàng đế không phải huynh đệ ruôt thị, đương kim thái hậu lại thích cháu gái, hẳn là Mộ Dung Diệp gọi bà ấy là bà ngoại.
Sauk hi Hòa Nhạc công chúa sinh hạ Mộ Dung Diệp thì rời bỏ nhân gian, phụ vương của hắn tức Mộ Dung Chấn chính là một vị nam tử chí tình chí nghĩa trong truyền thuyết, một lòng thâm tình với Hòa Nhạc công chúa, vừa vì hàng năm đều phải đóng quân tại tuyến đầu biên giới, vừa không đành lòng để thê tử độc thủ phòng không (ý là không đành lòng để thê tử mới cưới phải một mình quạnh quẽ) nên đến nay vẫn cô độc, Mộ Dung Diệp luyện binh tại biên cương, Mộ Dung Chấn vì để Đông Dương không bị nước khác xâm phạm, ông đóng quân tại giao tuyến biên cương với Bắc Nguyện quốc, con nối dõi ở Mộ Dung vương phủ ít đến thảm thương, phụ tử hai người hàng năm không thể gặp nhau, vương phủ ở kinh thành dường như chỉ để trang trí, lần này Mộ Dung Diệp trở về mới gọi là có chủ nhân chân chính.
Thái hậu và hoàng đế không cùng thuyền? Vân Lãnh Ca rủ mắt bình tĩnh, tâm tư trong phút chốc đã lăn lộn vài phen, liên hệ suy nghĩ lại với nhau, Thái hậu và hoàng hậu không phải mẫu tử thân sinh, ngược lại thiên tử kiêng kị Mộ Dung Diệp qua lại thân mật với nhau, quan hệ máu mủ là thật, đối lập như vậy, bản thân mình tùy tiện đi vào, như đang khiêu vũ trên mũi dao, không cẩn thận một chút sẽ bị một bên trong đó rat ay diệt trừ.
Du Nhiên công chúa và Hạ Yên Nhi chủ động dụ dỗ rốt cuộc là do hoàng đế bày mưu tính kế hay là các nàng đối với Mộ Dung Diệp trong lòng đã có chủ chủ động lao vào? Thái hậu dùng miệng Quế ma ma tự mình nói với mình chuyện này, là vì Mộ Dung Diệp hay là vì hoàng đế? Ngày yến hội đó, về sau tại sao hoàng đế lại rời khỏi bữa tiệc, rốt cuộc trong này có bao nhiêu ẩn tình?
Vân Lãnh Ca âm thầm lo sợ, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không thể nghĩ sâu hơn nữa được, những điều này đều là bí mật cung đình, biết càng nhiều chết càng nhanh.
Một đường không nói chuyện, rất nhanh đã đến hoàng cung, xuống xe ngựa, Vân Lãnh Ca đi sau lưng Quế ma ma, đi vào đại môn màu đỏ thẩm, bên tai vang lên tiếng cửa cung đóng lại, không hiểu sao trong lòng lại sợ thêm một phần, mồ hôi sau lưng bị gió thổi khô, gió thổi vù vù sau lưng đến rét run.
Đi vào Từ Ninh cung của thái hậu, Quế ma ma trực tiếp dẫn Vân Lãnh Ca vào.
Vân Lãnh Ca lại giật mình, không bẩm báo đã trực tiếp dẫn người vào, cho thấy thái hậu đã sớm chờ mình, vốn tưởng rằng miệng lưỡi vài cậu, không giờ bây giờ ngay cả thái hậu cũng trịnh trọng như thế, chuyện này tuyệt đối không thể là chuyện thường được.
Vân Lãnh Ca cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm khố bạch ngọc hình vuông trên mặt đáy, quỳ lạy đúng lễ nghi.
“Cháu chính là nhị tiểu thư của Vân phủ đấy sao? Vân Lãnh Ca.” Thái hậu có khuôn mặt đoan trang, tính thần quắc thước, mặt mày hiền hòa.
Người không mặc Phượng bào, vậy mà khí tức sắc bén chỗ nào cũng có, ánh mắt rõ ràng rất nhu hòa, Vân Lãnh Ca lại cảm thấy không đúng.
Vân Lãnh Ca hít sâu một hơi, tiến lên một bước hành đại lễ, miệng nói: “Chúc thái hậu phượng thể khang kiện, phúc trạch vạn năm.”
Ánh mắt thái hậu nhìn trên người nàng, mỉm cười nói: “Ngẩng lên cho ai gia nhìn một cái.”
Vân Lãnh Ca vâng lời ngẩng đầu, khuôn mặt yên tĩnh, ánh mắt mềm mại.
“Đúng là đứa trẻ xinh đẹp.” Thái hậu hậu nhìn mặt nàng cười nói.
Sau khi đứng dậy được thái hậu ban ghế ngồi, thái hậu miễn cho nàng những nghi thức xã giao, bảo cung nhân dâng trà.
Phút chốc, ngoài rèm có thái giám lớn tiếng thét to, “Hoàng thượng giá lâm.”
Mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy đón chào, hoàng đế một thân minh hoàng chính phục đi đến, không hành lễ với thái hậu, chỉ nói “Mẫu hậu.” Quay đầu không chút để ý nói với những người đang chuẩn bị quỳ “Tất cả đứng lên đi.”
Đây là lần thứ hai Vân Lãnh Ca được thấy nhất quốc chi quân, lần trước cách khá xa nên không nhìn rõ diện mạo, địa vị đế vương cao làm cho trên người hắn có một loại khí chất khiến người khác phải khiếp sợ, bất giác sợ hãi, cặp mắt sắc bén quá mức kia chỉ quét qua cũng thấy lạnh.
“Ngươi chính là ngoại tôn nữ của Tả tướng?” Sauk hi hoàng đế ngồi xuống, hỏi.
Vân Lãnh Ca không chút hoang mang cúi đầu đáp, “Hồi hoàng thượng, thưa vâng.”
Giao thiệp với người của hoàng thất, mỗi một bước đều lo sợ, ngay cả hỏi thăm cũng hàm chứa ý vị thâm trường, từ thái hậu đến hoàng đế cách hai người hỏi thăm khác nhau, chỉ biết cách nhìn nhận của bọn họ cũng khác nhau, Vân phủ nhị tiểu thư và ngoại tôn nữ của Tả tướng tuy mới nghe không thấy có gì khác nhau nhưng hàm nghĩa lại rất lớn, rõ ràng hoàng thượng tin tưởng ngoại công hơn.
“Trẫm nghe nói ngươi không thông viết văn, vậy vì sao ngày hội đó lại vãn mẫu đơn đồ giống hệt như đúc thế, có phải là giấu tài chuẩn bị rửa sạch sỉ nhục khi trước không?” Hoàng đế chú ý đến Vân Lãnh Ca ra vẻ dung mạo tầm thường một cách thái quá, đôi mắt khẽ nhếch, mang theo ba phần đen tối, hắn không nói thẳng mà lại bắt đầu từ bức mẫu đơn đồ.
Thấy nàng mặc váy màu lam, màu sắc nhàn nhạt như sương mù che phủ, phiêu miểu thanh tán, lông mày như dải núi nhìn từ xa, phát như phù vân, đôi mắt rất có tinh thần như đã vượt ba thu, trên búi tóc chỉ có duy nhât một cây Bách hoa trâm theo động tác của nàng mà lay động, khúc xạ ra ánh sáng, càng tôn lên da thịt tinh tế nõn nà của nàng, khuôn mặt thanh lệ hơn cả Tây Tử (Tây Thi).
“Hàng năm thần nữ không hay ra khỏi cửa, người ngoài có chút hiểu lầm cũng là chuyện thường, thần nữ ngu dốt, bức mẫu đơn đồ ngày trước cũng chỉ là đầu cơ thủ xảo mà thôi.” Trong lòng bàn tay Vân Lãnh Ca đổ đầy mồ hôi, hay bàn tay đầy mồ hôi đặt lên nhau, cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói.
Nếu nàng dựa theo lời hoàng thượng nói, chẳng khác nào thừa nhận mình đã chuẩn bị vào ngày đại yến đó đại xuất danh tiếng, rũ bỏ dư luận trước kia, cũng là gián tiếp thừa nhận nàng đã che mắt thế nhân, sẽ khiến hoàng thượng và thái hậu hạ tâm tư thâm trầm, ấn tượng về mình sẽ là hoa ngôn xảo ngữ, độ tin cậy với những lời tiếp theo của nàng cũng sẽ giảm ba phần.
Mộ Dung Diệp chết tiệt, một đóa thiên sơn tuyết liên chế thành dược hoàn, rõ ràng buộc nàng phải đẩy hoàng quyền che lấp cho hắn, còn phí hết cả tâm tư nữa, chuyện mua bán này rõ ràng không hề có lời!!!
“Ngày đó ngươi lạc đường là do Mộ Dung thế tử đưa ngươi về lại yến hội?” Hoàng đế cảm thấy Vân Lãnh Ca như một con cá trạch, đi vòng vèo không tác dụng gì, nói thẳng ra vẫn hơn, trong đôi mắt đen láy hiện lên một vòng hứng thú.
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy, ngày đó biểu muội lôi kéo dẫn tiểu nữ đi ngắm hoa, không biết đã đến khu vực xa lạ từ lúc nào, tiểu nữ trêu ghẹo biểu muội vài câu, nàng liền chạy đi, lúc đến mơ màng nên thần nữ không nhớ rõ đường ra, tìm một lúc lâu cũng không tìm ra đường, ngẫu nhiên đụng phải Mộ Dung thế tử. Thế tử tốt bụng, dẫn thần nữ trở về yến hội.” Vân Lãnh Ca không nhanh không chậm nói, nói đến tục danh của Mộ Dung Diệp thì hơi thoáng ngập ngừng, đôi mắt lóe lên, khẽ cắn môi dưới chậm rãi nói câu tiếp theo.
Thời gian nàng ngập ngừng chỉ có một chút, nếu là người thường nhất định sẽ không phát hiện, nhưng hoàng đế giỏi nhất là nhìn người, mẫn cảm cảm thấy Vân Lãnh Ca có chuyện giấu giếm, sắc mặt trở nên âm trầm, ánh mắt hiện hàn ý nói: “Vân nhị tiểu thư có điều gì khó nói hay không? Khi quân là tội lớn, tru di cửu tộc cũng không hết tội đâu.”
Ngữ khí câu đầu tiên xem như ôn hòa, câu sau lại lạnh thấu xương hù Vân Lãnh Ca mặt trắng như giấy, đang đứng cũng vội vàng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói: “Thần nữ không dám.”
“Nàng vẫn là tiểu hài tử, hoàng thượng đừng dọa nàng nữa.” Thấy Vân Lãnh Ca bị hù đến mức thân thể run lên, thái hậu không đành lòng, dù sao hiếm khi đứa trẻ Diệp nhi kia cầu xin mình, lập tức hòa giải.
Hoàng đế nhìn ra giữa lông mày nàng có điều khó nói, chút lạnh kia hơi hòa hoãn lại, từ chối cho ý kiến với lời của thái hậu, chỉ trầm giọng nói: “Cứ nói thật đi, trẫm đảm bảo nghe xong rồi thôi.” Nếu chính thái hậu truyền ra ngoài thì đừng trách trẫm.
Đây là một loại bảo đảm đen tối, trong lòng Vân Lãnh Ca lạnh lung, thiên tử cũng chơi loại chơi chữ cấp thấp này ư? Khó xử trên mặt càng hiện rõ, lực cắn môi cũng gia tăng, lúng túng nói: “Thái hậu hoàng thượng có thể cho người lui ra ngoài không ạ?”
Thấy giọng điệu Vân Lãnh Ca có phần buông lỏng, trong mắt thái hậu hiện lên sự nôn nóng, lo nàng sẽ nói ra ít lời bất lợi với Mộ Dung Diệp… hoàng đế nhìn rõ sắc mặt hai người, sắc mặt ngưng lại, nghiêng đầu gật nhẹ đầu với thái hậu, nhận lời đề nghị của Vân Lãnh Ca.
Thái hậu bất đắc dĩ, cuối cùng thì vẫn chỉ là đứa bé mà thôi, bị quân vương ép bức khộng thể giữ vững bí mật trong lòng, bà khoát tay áo, ý bảo hạ nhân lui xuống.
“Vân tiểu thư kính xin nói thật, nói dối trẫm là tội không nhỏ.” Hoàng đế trầm mắt nhìn nàng, tội danh ụp xuống, ánh mắt lạnh lẽo khiến da đầu Vân Lãnh Ca run lên.
“Thần nữ sợ hãi nên xông loạn khắp nói, trong lúc mơ hồ đi đến bên cạnh bụi hoa, vô tình trông thấy thế tử và một danh tướng tướng mạo thanh tú đang thâm tình ôm nhau, thần nữ bị hù đến hồn bay phách lạc, vội vàng xoay người chuẩn bị rời đi nhưng ai ngờ váy bị vướng lên cành hoa gây nên tiếng vang, thần nữ bị thế tử phác giác, y bức thần nữ không được nói ra những thứ vừa nhìn thấy được, bằng không với năng lực của y, tính mệnh thần nữ sẽ khó bảo toàn.” Mặt Vân Lãnh Ca lộ vẻ khó khăn, ánh mắt đưa loạn, dường như tiến thoái lưỡng nan, do dự hồi lâu, đột nhiên nàng nhắm mắt lại, lộ vẻ toàn bộ giao hết cho người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.