Chương 2: Cuộc đời hoàn toàn khác (Hạ)
Tình Đa Đa
01/11/2015
Edit: Quỳnh_ỉn, Huong August
Beta: Huong August
Nước Z, đêm khuya yên tĩnh, một chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy tốc độ cao phóng tới một nơi yên tĩnh. Tắt máy, mở cửa xe, một cô gái chậm rãi bước xuống, cô mặc trang phục bó màu đen, vóc dáng cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp, eo nhỏ mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn. Cô dựa vào cửa xe, từ trong túi lấy ra một gói thuốc, móc một điếu, ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc, tay kia ấn vào bật lửa, đốt, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra một làn khói.
Ánh mắt cô không hề có tiêu cự, giống như đang suy tư điều gì. Hút xong một điếu, cô đưa tay búi mái tóc lượn sóng màu rượu vang của mình lên đỉnh đầu, lưu loát búi tròn. Khuôn mặt cô không chút son phấn, hồng nhạt khỏe mạnh, bất kỳ đồ mỹ phẩm xa hoa gì cũng không sánh nổi, mắt phượng mở to, cánh mũi cao thẳng, môi anh đào phấn hồng xinh xắn, nếu trong mắt không hiện nét sắc bén và tàn nhẫn, đây tuyệt đối là một cô gái dịu dàng như nước.
Cô giơ tay cắm súng lục vào bên hông, khi cầm lấy phi đao, ánh mắt cô trở nên dịu dàng, cô đưa tay cẩn thận vuốt ve phi đao, nhẹ nhàng nói: “Đồng sự, có lẽ qua đêm nay, vĩnh viễn sẽ không dùng đến cậu nữa, tuy không nỡ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui.” Nói xong, cô gái lại lấy một thanh lại một thanh phi đao dắt vào bên hông, sau đó suy tính một phen, tính toán những khả năng có thể xảy ra, sau đó dần dần thu thập phương tiện phụ trợ cần thiết.
Tiếp đó, cô nhanh chóng tiến vào trong rừng cây trước mặt.
Đêm đã khuya, trong rừng cây càng thêm âm sâu và u tối, vậy mà cô gái vẫn nhanh chóng tiến lên như cũ, giống như hòa vào làm một với bóng đêm, vì muốn thăm dò, con đường này cô đã tìm hiểu qua nhiều lần. Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi khu rừng, bò lên một thân cây cao, không có bất kỳ tiếng động nào, cô gái ngồi trên cành cây, nhìn về phía biệt thự cách đó không xa. Vẻ ngoài tinh xảo, có danh sư thiết kế, bảo vệ nghiêm ngặt, chung quanh biệt thự đều là tường rào cao tám thước, chung quanh tường rào còn có bảo an tuần tra.
Bên trong biệt thự cái gì cần có đều có, xa hoa giàu sang, giống như tiên cảnh ở nhân gian. Tại lầu hai biệt thự, một người phụ nữ mặc áo ngủ nhãn hiệu nổi tiếng nằm đắp mặt trên chiếc sofa cao cấp, tâm trạng buồn chán xem tivi, bên cạnh còn có một người đàn ông ngồi trên sofa đọc báo, bỗng nhiên nhìn thấy một tin khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông vẽ lên nụ cười đắc ý, trong biệt thự thật ấm áp tốt đẹp, ít nhất trong mắt người khác là như vậy.
Cô gái quan sát tất cả, khuôn mặt nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, Lý Sâm, Lưu Khiêu, cuộc sống của chúng mày thật là tốt, một nơi an hưởng tuổi già rất tốt, nhưng vì cái gì nhìn chúng mày vui vẻ, tao lại không thấy vui. Thành quả của bọn mày xây dựng trên máu thịt của người khác, chúng mày hãm hại đẩy bọn tao rơi xuống địa ngục, còn mình lại ở nơi tựa thiên đường này hưởng phúc, thật có lỗi, bây giờ tao phải trả thù chúng mày. Khuôn mặt cô dần dần lộ vẻ giận dữ, tàn nhẫn, lẫn phẫn nộ, hận ý trên khuôn mặt khiến người ta sợ hãi, như sứ giả địa ngục làm người ta kinh hoàng.
Cô gái yên lặng ngồi trên tàng cây, yên lặng quan sát, trong đầu đan xen đủ loại ý tưởng, cô cực lực áp chế ham muốn đang kêu gào trong lòng, chờ một chút, chờ một chút thôi, nhất định phải bảo đảm vạn vô nhất thất (*tuyệt đối không để có sai sót), nếu quyết định một mình tới báo thù, nhất định phải cẩn thận làm việc.
Rạng sáng 3 giờ, đây là thời điểm con người cảm thấy mệt mỏi nhất, cũng là lúc ngủ say nhất. Số bảo an theo thời gian cũng dần dần ít đi, cách một đoạn mới nhìn thấy một nhân viên an ninh lười biếng chậm rãi đi tuần tra, yên bình đã lâu khiến bọn họ mất đi cảnh giác, bọn họ không hề cho rằng có người lại đánh chủ ý đến người bên trong. Dù sao ông chủ bọn họ là một nhân vật có máu mặt, theo cách nhìn nhận của họ, ông chủ là một người ôn hoà và lịch thiệp, chưa từng đắc tội với ai.
Cô gái trượt xuống khỏi cây, mang mặt nạ, né tránh an ninh tuần tra, tránh khỏi máy theo dõi, dùng tay phóng súng đinh vào tường rào, nhanh chóng bám vào trên tường, cất súng, leo qua tường cực nhanh, nhẹ nhàng lăn một vòng dưới mặt đất, quen thuộc cẩn thận tránh các loại bẫy rập và an ninh trong vườn hoa.
Đêm khuya, vườn hoa tối đen như mực, cô tận dụng khả năng chỉ chạy trong bóng tối, sau đó dùng phương pháp tương tự tiến đến lầu hai.
Nhanh chóng tiến vào phòng ngủ lầu hai, cô nhìn thấy khúc quanh có người, vung tay một cái, một phi đao cắm thẳng vào người đàn ông, hắn ta không kịp hừ một tiếng đã chết rồi. Nhìn thi thể hắn ta, trong lòng cảm thấy đè nén, cô đã giết bao nhiêu người? Cô tự hỏi mình, nhưng lại không thể dừng lại, nhìn cửa phòng ngủ, cô chưa bao giờ cho mình có cơ hội lựa chọn, chưa bao giờ! Bọn họ mới là người khởi xướng tất cả.
Cô gái nhanh chóng dùng khóa sắt trên tay cạy cửa, có thể hắn cho rằng nhà của hắn rất an toàn, nên chỉ dùng loại khóa cửa bình thường, cô xoay hai cái đã mở được. Đi vào trước giường của đôi cẩu nam nữ, nhìn dáng vẻ ngủ say của hai người bọn họ, trên khuôn mặt cô hiện vẻ dữ tợn đầy hận ý, đè xuống tâm tình kích động, hít sâu một hơi, lấy khăn tay chứa thuốc mê ra, làm hôn mê, cô biết trong phòng ngủ này có một ám thất, ngay cả đôi cẩu nam nữ này cũng không biết.
Đôi cẩu nam nữ biến tổ ấm của các cô thành địa ngục, còn dám ở lại nhà bọn họ, không thể không nói, lá gan thật sự rất lớn, cô giận quá hóa cười, lôi bọn họ vào ám thất, đóng kỹ ám thất, cột chắc hai người.
Nhìn người đàn ông và ả đàn bà của hắn hôn mê, cô lấy lọ thuốc giải lần lượt lướt trước mũi hai người, sau đó ngồi trên ghế, nhìn hai người mờ mịt mở mắt, đánh giá chung quanh, ánh mắt từ mờ mịt biến thành sợ hãi, cô cảm thấy buồn cười, giọng nói không chút nhiệt độ: “Lý tổng, đã lâu không gặp.”
Lý Sâm vẻ mặt kinh hoảng, “Mày là ai, tại sao dám trói tao ở đây, mày muốn làm gì? Tiền sao, bao nhiêu tiền?” Còn ả đàn bà bên cạnh không ngừng hô to: “Cứu mạng cứu mạng! Người đâu? Mau tới cứu chúng tôi!”,
“Đừng kêu nữa, nơi này là ám thất, dùng loại cách âm tốt nhất, bên ngoài không nghe được gì cả, đừng phí hơi sức nữa.” Cô lạnh lùng mở miệng. Nói tiếp “Không nhận ra tao là ai? Mười lăm năm trước…” Cô gái lột mặt nạ xuống, cười như không cười nhìn Lý Sâm.
Lý Sâm nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, mặt hắn hiện thần sắc hồi ức, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, đồng tử co rút, không thể tin nhìn cô mở miệng “Là mày? Mày là Sở Ca, tại sao lại là mày? Không phải mày đã chết rồi ư, làm sao mày biết chỗ này?”
“Ha, nhớ ra rồi chứ? Tao chết rồi, nhưng tao chưa thấy chúng mày chết, tao lại bò từ địa ngục ra ngoài, chúng mày nói xem, tao giết chúng mày như thế nào đây?” Sở Ca cười tàn nhẫn.
“Van cầu ngài, bỏ qua cho tôi, tôi biết sai rồi, tôi trả lại tất cả cho ngài, van cầu ngài.” Người đàn ông lộn xộn nói, còn ả đàn bà bên cạnh dường như đã sợ đến choáng váng.
“Chậm rồi, mày có thể khiến ba mẹ tao sống lại ư, nếu họ sống lại, tao sẽ thả chúng mày.” Cảm xúc cô gái đột nhiên thay đổi, càng điên cuồng thô bạo hơn. Lý Sâm nghe cô nói, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Sở Ca kiềm chế nhịp thở, giơ tay nhìn xuống đồng hồ, nói: “Không còn sớm nữa, tiễn bọn mày lên đường thôi.”.
Cô bước tới trước mặt hai người, giơ phi đao sắc bén lên, trước ánh mắt tuyệt vọng của họ, cắt một đao lên động mạch chủ ở cổ, không sâu, nhưng máu lại không ngừng chảy, nhìn ánh mắt hoảng sợ kia, mở miệng nói “Chậm rãi hưởng thụ sinh mạng dần dần mất đi nhé!” Sở Ca tươi cười mở miệng.
Sở Ca ra khỏi ám thất, quay đầu nhìn Lý Sâm thống khổ “A…A” mấy tiếng, khóe miệng thở nhẹ một hơi, vẻ mặt không còn nặng nề như lúc nãy, trong lòng lại đang reo hò “Ba mẹ, cuối cùng con cũng có thể dựa vào chính mình giết chết bọn chúng, con đã làm được.” Mang cảm xúc nhẹ nhõm nhanh chóng rời căn biệt thự, tìm xe của mình, nổ máy rời đi.
Sở Ca lái xe đến trước một biệt thự, móc chìa khóa ra mở cửa, đã nhìn thấy em trai Sở Dương của mình lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Nhìn thấy em trai, Sở Ca cười ấm áp, “Dương Dương, sao em còn chưa ngủ?”
“Chị, chị làm sao vậy, em rất lo lắng, Lý Sâm chết rồi sao?” Sở Dương lo lắng mở miệng hỏi.
Nghe thấy cái tên Lý Sâm, Sở Ca nhếch môi “Ừ” một tiếng, nhớ tới thảm trạng vừa rồi của hắn, Sở Ca không khỏi nhớ lại mười lăm năm trước, khi đó Lý Sâm vẫn chỉ là ông chủ của một xí nghiệp nhỏ, mà nhà Sở Ca là một tập đoàn nổi danh quốc tế, có một lần ba mẹ Sở Ca suýt nữa tai nạn xe mất mạng, được hắn cứu.
Gia đình cô đều vô cùng cảm tạ Lý Sâm, ba Sở Ca thường trợ giúp hắn ta, giúp xí nghiệp nhỏ của Lý Sâm càng ngày càng làm ăn thuận lợi. Không nghĩ tới về sau Lý Sâm lợi dụng chính điều đó, thiết kế hãm hại khiến tập đoàn nhà Sở Ca phải đóng cửa, lưng đeo khoản nợ khổng lồ. Thì ra ngay từ đầu, Lý Sâm đã một tay bày kế, cuối cùng còn ở trong căn biệt thự đó. Nhớ lúc ấy, Lưu Kiêu còn xúi giục Lý Sâm ngay trước mặt ba Sở Ca cưỡng gian mẹ Sở Ca, khiến ba Sở Ca tức giận tự sát, mà mẹ ngậm nhục cắn lưỡi cùng theo.
Mà lúc đó, cô mới bảy tuổi ôm em trai chứng kiến tận mắt, sau cùng bọn họ phải trải qua cuộc đời ăn xin suốt mười năm, cho đến năm năm trước gặp được sư phụ, học được một thân bản lĩnh. Cô mang theo em trai trở lại thành lập công ty Sở thị, rốt cuộc tối nay cũng rửa được mối thù.
Nhìn thấy Sở Ca đang chìm trong hồi ức, vừa rồi còn ôn hòa, trên khuôn mặt Sở Dương hiện lên vẻ tàn nhẫn, mà Sở Ca mải đắm chìm trong thế giới của mình căn bản không nhận thấy được.
“Chị, uống cốc nước trước đi, đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Sở Dương mở lời cắt đứt suy tưởng của Sở Ca.
Sở Ca hồi hồn, nhận lấy nước, dịu dàng nhìn em trai, cầm lấy uống cạn, cô đang muốn mở miệng nói với Sở Dương, đột nhiên bụng quặn đau, Sở Ca mồ hôi rơi như mưa, cô ôm bụng, không thể tin nhìn Sở Dương.
Giờ phút này trên khuôn mặt Sở Dương là nụ cười tàn nhẫn: “Ai bảo chị đoạt lấy Sở thị, Sở thị chỉ có thể là của một mình tôi, tôi chán ghét chị cứ luôn vướng chân vướng tay ở công ty, chị gái yêu quý, cám ơn chị đã thành lập Sở thị, em trai sẽ an táng cho chị thật tốt, ha ha ha ha…” Sở Dương tàn nhẫn cười to.
Sở Ca cười đắng chát, đây chính là em trai cô liều mạng bảo vệ, mới vừa rồi, cô chuẩn bị nói cho hắn biết, cô muốn buông tay, một mình du lịch thế giới, giao hết công ty cho Sở Dương.
Cô đã mệt mỏi lắm rồi, không muốn để tâm vào chuyện gì nữa. Cô chỉ muốn quãng đời còn lại có thể sống một cuộc sống thoải mái vui vẻ, không muốn phải gánh vác bao trách nhiệm, báo thù hận như trước nữa. cô chỉ muốn một cuộc sống an nhàn tĩnh lặng… Tại sao Sở Dương phải làm như vậy
Ánh mắt Sở Ca dần dần mơ hồ, cuối cùng ý thức dần dần biến mất.
Beta: Huong August
Nước Z, đêm khuya yên tĩnh, một chiếc xe thể thao màu xám bạc chạy tốc độ cao phóng tới một nơi yên tĩnh. Tắt máy, mở cửa xe, một cô gái chậm rãi bước xuống, cô mặc trang phục bó màu đen, vóc dáng cao gầy, đôi chân dài thẳng tắp, eo nhỏ mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn. Cô dựa vào cửa xe, từ trong túi lấy ra một gói thuốc, móc một điếu, ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc, tay kia ấn vào bật lửa, đốt, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra một làn khói.
Ánh mắt cô không hề có tiêu cự, giống như đang suy tư điều gì. Hút xong một điếu, cô đưa tay búi mái tóc lượn sóng màu rượu vang của mình lên đỉnh đầu, lưu loát búi tròn. Khuôn mặt cô không chút son phấn, hồng nhạt khỏe mạnh, bất kỳ đồ mỹ phẩm xa hoa gì cũng không sánh nổi, mắt phượng mở to, cánh mũi cao thẳng, môi anh đào phấn hồng xinh xắn, nếu trong mắt không hiện nét sắc bén và tàn nhẫn, đây tuyệt đối là một cô gái dịu dàng như nước.
Cô giơ tay cắm súng lục vào bên hông, khi cầm lấy phi đao, ánh mắt cô trở nên dịu dàng, cô đưa tay cẩn thận vuốt ve phi đao, nhẹ nhàng nói: “Đồng sự, có lẽ qua đêm nay, vĩnh viễn sẽ không dùng đến cậu nữa, tuy không nỡ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui.” Nói xong, cô gái lại lấy một thanh lại một thanh phi đao dắt vào bên hông, sau đó suy tính một phen, tính toán những khả năng có thể xảy ra, sau đó dần dần thu thập phương tiện phụ trợ cần thiết.
Tiếp đó, cô nhanh chóng tiến vào trong rừng cây trước mặt.
Đêm đã khuya, trong rừng cây càng thêm âm sâu và u tối, vậy mà cô gái vẫn nhanh chóng tiến lên như cũ, giống như hòa vào làm một với bóng đêm, vì muốn thăm dò, con đường này cô đã tìm hiểu qua nhiều lần. Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi khu rừng, bò lên một thân cây cao, không có bất kỳ tiếng động nào, cô gái ngồi trên cành cây, nhìn về phía biệt thự cách đó không xa. Vẻ ngoài tinh xảo, có danh sư thiết kế, bảo vệ nghiêm ngặt, chung quanh biệt thự đều là tường rào cao tám thước, chung quanh tường rào còn có bảo an tuần tra.
Bên trong biệt thự cái gì cần có đều có, xa hoa giàu sang, giống như tiên cảnh ở nhân gian. Tại lầu hai biệt thự, một người phụ nữ mặc áo ngủ nhãn hiệu nổi tiếng nằm đắp mặt trên chiếc sofa cao cấp, tâm trạng buồn chán xem tivi, bên cạnh còn có một người đàn ông ngồi trên sofa đọc báo, bỗng nhiên nhìn thấy một tin khiến hắn ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông vẽ lên nụ cười đắc ý, trong biệt thự thật ấm áp tốt đẹp, ít nhất trong mắt người khác là như vậy.
Cô gái quan sát tất cả, khuôn mặt nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, Lý Sâm, Lưu Khiêu, cuộc sống của chúng mày thật là tốt, một nơi an hưởng tuổi già rất tốt, nhưng vì cái gì nhìn chúng mày vui vẻ, tao lại không thấy vui. Thành quả của bọn mày xây dựng trên máu thịt của người khác, chúng mày hãm hại đẩy bọn tao rơi xuống địa ngục, còn mình lại ở nơi tựa thiên đường này hưởng phúc, thật có lỗi, bây giờ tao phải trả thù chúng mày. Khuôn mặt cô dần dần lộ vẻ giận dữ, tàn nhẫn, lẫn phẫn nộ, hận ý trên khuôn mặt khiến người ta sợ hãi, như sứ giả địa ngục làm người ta kinh hoàng.
Cô gái yên lặng ngồi trên tàng cây, yên lặng quan sát, trong đầu đan xen đủ loại ý tưởng, cô cực lực áp chế ham muốn đang kêu gào trong lòng, chờ một chút, chờ một chút thôi, nhất định phải bảo đảm vạn vô nhất thất (*tuyệt đối không để có sai sót), nếu quyết định một mình tới báo thù, nhất định phải cẩn thận làm việc.
Rạng sáng 3 giờ, đây là thời điểm con người cảm thấy mệt mỏi nhất, cũng là lúc ngủ say nhất. Số bảo an theo thời gian cũng dần dần ít đi, cách một đoạn mới nhìn thấy một nhân viên an ninh lười biếng chậm rãi đi tuần tra, yên bình đã lâu khiến bọn họ mất đi cảnh giác, bọn họ không hề cho rằng có người lại đánh chủ ý đến người bên trong. Dù sao ông chủ bọn họ là một nhân vật có máu mặt, theo cách nhìn nhận của họ, ông chủ là một người ôn hoà và lịch thiệp, chưa từng đắc tội với ai.
Cô gái trượt xuống khỏi cây, mang mặt nạ, né tránh an ninh tuần tra, tránh khỏi máy theo dõi, dùng tay phóng súng đinh vào tường rào, nhanh chóng bám vào trên tường, cất súng, leo qua tường cực nhanh, nhẹ nhàng lăn một vòng dưới mặt đất, quen thuộc cẩn thận tránh các loại bẫy rập và an ninh trong vườn hoa.
Đêm khuya, vườn hoa tối đen như mực, cô tận dụng khả năng chỉ chạy trong bóng tối, sau đó dùng phương pháp tương tự tiến đến lầu hai.
Nhanh chóng tiến vào phòng ngủ lầu hai, cô nhìn thấy khúc quanh có người, vung tay một cái, một phi đao cắm thẳng vào người đàn ông, hắn ta không kịp hừ một tiếng đã chết rồi. Nhìn thi thể hắn ta, trong lòng cảm thấy đè nén, cô đã giết bao nhiêu người? Cô tự hỏi mình, nhưng lại không thể dừng lại, nhìn cửa phòng ngủ, cô chưa bao giờ cho mình có cơ hội lựa chọn, chưa bao giờ! Bọn họ mới là người khởi xướng tất cả.
Cô gái nhanh chóng dùng khóa sắt trên tay cạy cửa, có thể hắn cho rằng nhà của hắn rất an toàn, nên chỉ dùng loại khóa cửa bình thường, cô xoay hai cái đã mở được. Đi vào trước giường của đôi cẩu nam nữ, nhìn dáng vẻ ngủ say của hai người bọn họ, trên khuôn mặt cô hiện vẻ dữ tợn đầy hận ý, đè xuống tâm tình kích động, hít sâu một hơi, lấy khăn tay chứa thuốc mê ra, làm hôn mê, cô biết trong phòng ngủ này có một ám thất, ngay cả đôi cẩu nam nữ này cũng không biết.
Đôi cẩu nam nữ biến tổ ấm của các cô thành địa ngục, còn dám ở lại nhà bọn họ, không thể không nói, lá gan thật sự rất lớn, cô giận quá hóa cười, lôi bọn họ vào ám thất, đóng kỹ ám thất, cột chắc hai người.
Nhìn người đàn ông và ả đàn bà của hắn hôn mê, cô lấy lọ thuốc giải lần lượt lướt trước mũi hai người, sau đó ngồi trên ghế, nhìn hai người mờ mịt mở mắt, đánh giá chung quanh, ánh mắt từ mờ mịt biến thành sợ hãi, cô cảm thấy buồn cười, giọng nói không chút nhiệt độ: “Lý tổng, đã lâu không gặp.”
Lý Sâm vẻ mặt kinh hoảng, “Mày là ai, tại sao dám trói tao ở đây, mày muốn làm gì? Tiền sao, bao nhiêu tiền?” Còn ả đàn bà bên cạnh không ngừng hô to: “Cứu mạng cứu mạng! Người đâu? Mau tới cứu chúng tôi!”,
“Đừng kêu nữa, nơi này là ám thất, dùng loại cách âm tốt nhất, bên ngoài không nghe được gì cả, đừng phí hơi sức nữa.” Cô lạnh lùng mở miệng. Nói tiếp “Không nhận ra tao là ai? Mười lăm năm trước…” Cô gái lột mặt nạ xuống, cười như không cười nhìn Lý Sâm.
Lý Sâm nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, mặt hắn hiện thần sắc hồi ức, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, đồng tử co rút, không thể tin nhìn cô mở miệng “Là mày? Mày là Sở Ca, tại sao lại là mày? Không phải mày đã chết rồi ư, làm sao mày biết chỗ này?”
“Ha, nhớ ra rồi chứ? Tao chết rồi, nhưng tao chưa thấy chúng mày chết, tao lại bò từ địa ngục ra ngoài, chúng mày nói xem, tao giết chúng mày như thế nào đây?” Sở Ca cười tàn nhẫn.
“Van cầu ngài, bỏ qua cho tôi, tôi biết sai rồi, tôi trả lại tất cả cho ngài, van cầu ngài.” Người đàn ông lộn xộn nói, còn ả đàn bà bên cạnh dường như đã sợ đến choáng váng.
“Chậm rồi, mày có thể khiến ba mẹ tao sống lại ư, nếu họ sống lại, tao sẽ thả chúng mày.” Cảm xúc cô gái đột nhiên thay đổi, càng điên cuồng thô bạo hơn. Lý Sâm nghe cô nói, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Sở Ca kiềm chế nhịp thở, giơ tay nhìn xuống đồng hồ, nói: “Không còn sớm nữa, tiễn bọn mày lên đường thôi.”.
Cô bước tới trước mặt hai người, giơ phi đao sắc bén lên, trước ánh mắt tuyệt vọng của họ, cắt một đao lên động mạch chủ ở cổ, không sâu, nhưng máu lại không ngừng chảy, nhìn ánh mắt hoảng sợ kia, mở miệng nói “Chậm rãi hưởng thụ sinh mạng dần dần mất đi nhé!” Sở Ca tươi cười mở miệng.
Sở Ca ra khỏi ám thất, quay đầu nhìn Lý Sâm thống khổ “A…A” mấy tiếng, khóe miệng thở nhẹ một hơi, vẻ mặt không còn nặng nề như lúc nãy, trong lòng lại đang reo hò “Ba mẹ, cuối cùng con cũng có thể dựa vào chính mình giết chết bọn chúng, con đã làm được.” Mang cảm xúc nhẹ nhõm nhanh chóng rời căn biệt thự, tìm xe của mình, nổ máy rời đi.
Sở Ca lái xe đến trước một biệt thự, móc chìa khóa ra mở cửa, đã nhìn thấy em trai Sở Dương của mình lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Nhìn thấy em trai, Sở Ca cười ấm áp, “Dương Dương, sao em còn chưa ngủ?”
“Chị, chị làm sao vậy, em rất lo lắng, Lý Sâm chết rồi sao?” Sở Dương lo lắng mở miệng hỏi.
Nghe thấy cái tên Lý Sâm, Sở Ca nhếch môi “Ừ” một tiếng, nhớ tới thảm trạng vừa rồi của hắn, Sở Ca không khỏi nhớ lại mười lăm năm trước, khi đó Lý Sâm vẫn chỉ là ông chủ của một xí nghiệp nhỏ, mà nhà Sở Ca là một tập đoàn nổi danh quốc tế, có một lần ba mẹ Sở Ca suýt nữa tai nạn xe mất mạng, được hắn cứu.
Gia đình cô đều vô cùng cảm tạ Lý Sâm, ba Sở Ca thường trợ giúp hắn ta, giúp xí nghiệp nhỏ của Lý Sâm càng ngày càng làm ăn thuận lợi. Không nghĩ tới về sau Lý Sâm lợi dụng chính điều đó, thiết kế hãm hại khiến tập đoàn nhà Sở Ca phải đóng cửa, lưng đeo khoản nợ khổng lồ. Thì ra ngay từ đầu, Lý Sâm đã một tay bày kế, cuối cùng còn ở trong căn biệt thự đó. Nhớ lúc ấy, Lưu Kiêu còn xúi giục Lý Sâm ngay trước mặt ba Sở Ca cưỡng gian mẹ Sở Ca, khiến ba Sở Ca tức giận tự sát, mà mẹ ngậm nhục cắn lưỡi cùng theo.
Mà lúc đó, cô mới bảy tuổi ôm em trai chứng kiến tận mắt, sau cùng bọn họ phải trải qua cuộc đời ăn xin suốt mười năm, cho đến năm năm trước gặp được sư phụ, học được một thân bản lĩnh. Cô mang theo em trai trở lại thành lập công ty Sở thị, rốt cuộc tối nay cũng rửa được mối thù.
Nhìn thấy Sở Ca đang chìm trong hồi ức, vừa rồi còn ôn hòa, trên khuôn mặt Sở Dương hiện lên vẻ tàn nhẫn, mà Sở Ca mải đắm chìm trong thế giới của mình căn bản không nhận thấy được.
“Chị, uống cốc nước trước đi, đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Sở Dương mở lời cắt đứt suy tưởng của Sở Ca.
Sở Ca hồi hồn, nhận lấy nước, dịu dàng nhìn em trai, cầm lấy uống cạn, cô đang muốn mở miệng nói với Sở Dương, đột nhiên bụng quặn đau, Sở Ca mồ hôi rơi như mưa, cô ôm bụng, không thể tin nhìn Sở Dương.
Giờ phút này trên khuôn mặt Sở Dương là nụ cười tàn nhẫn: “Ai bảo chị đoạt lấy Sở thị, Sở thị chỉ có thể là của một mình tôi, tôi chán ghét chị cứ luôn vướng chân vướng tay ở công ty, chị gái yêu quý, cám ơn chị đã thành lập Sở thị, em trai sẽ an táng cho chị thật tốt, ha ha ha ha…” Sở Dương tàn nhẫn cười to.
Sở Ca cười đắng chát, đây chính là em trai cô liều mạng bảo vệ, mới vừa rồi, cô chuẩn bị nói cho hắn biết, cô muốn buông tay, một mình du lịch thế giới, giao hết công ty cho Sở Dương.
Cô đã mệt mỏi lắm rồi, không muốn để tâm vào chuyện gì nữa. Cô chỉ muốn quãng đời còn lại có thể sống một cuộc sống thoải mái vui vẻ, không muốn phải gánh vác bao trách nhiệm, báo thù hận như trước nữa. cô chỉ muốn một cuộc sống an nhàn tĩnh lặng… Tại sao Sở Dương phải làm như vậy
Ánh mắt Sở Ca dần dần mơ hồ, cuối cùng ý thức dần dần biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.