Chương 109: Thời gian yên ả
Tình Đa Đa
04/09/2017
Ngày thứ hai, Vân Lãnh Ca chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy tò mò của Mộ Dung Diệp, lẩm bẩm nói: "A Diệp,
sao chàng ở đây." Mới vừa tỉnh ngủ tính tình Vân Lãnh Ca ít đi cơ trí và tỉnh táo hơn bình thường, nhiều hơn vài phần mơ hồ.
"Ca nhi nàng quên rồi à, tối hôm qua nàng đã gả cho ta." Mộ Dung Diệp nửa cúi người, trong mắt mang theo dò xét, cảm thấy rất hứng thú vươn ngón tay dài nhẹ nhàng đảo quanh gương mặt Vân Lãnh Ca, xúc cảm êm ái khiến hắn nhớ lại tối hôm qua.
"A, đúng rồi ha." Vân Lãnh Ca mơ màng đáp một tiếng, di chuyển cơ thể đến gần Mộ Dung Diệp, núp vào lòng hắn, ngửi thấy hương cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái tản ra từ trên người hắn, cánh môi phấn nộn chu lên, cánh tay ôm cổ hắn, giọng nói có chút khàn khàn tràn đầy ý làm nũng: "A Diệp, ôm."
Đáy mắt Mộ Dung Diệp hiện ra vẻ cưng chiều thật sâu, tuy nói hắn thích nhìn thấy Ca nhi giương nanh múa vuốt, nhưng hiện tại nàng nhu thuận vùi trong hắn như vậy, lại càng khiến người yêu thích không buông tay, ôm eo nàng, Mộ Dung Diệp thuận thế nằm xuống, nhìn gương mặt Vân Lãnh Ca chôn sâu lồng ngực, nhẹ nhàng vén tóc nàng, lộ ra dung nhan trơn bóng như bạch ngọc, hai mắt Mộ Dung Diệp không chớp nhìn chằm chằm tiểu thê tử, chỉ cảm thấy Ca nhi càng làm cho hắn trầm mê hơn so với khi ở Tướng phủ.
"Chàng không rời giường sao?" Vân Lãnh Ca dụi dụi đầu, cảm nhận sự ấm áp nơi lồng ngực của Mộ Dung Diệp, sau đó vô cùng quyến luyến khẽ nâng đầu lên, hỏi.
"Trừ phi Hoàng thượng có triệu kiến, nếu không ta không cần vào triều." Mộ Dung Diệp cúi đầu khẽ hôn lên trán Vân Lãnh Ca, đụng chạm mềm mại khiến hắn có chút khoái chí, môi mỏng từ từ dời xuống, từ trán một đường đi xuống, theo trình tự hôn lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng hôn vào đôi môi đỏ thắm nơi luôn khiến hắn muốn dừng không được.
"Đừng nháo nữa, nên rời giường." Vân Lãnh Ca tránh né, tay nhỏ kháng nghị đấm vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
"Ta không cần lên triều, nàng không cần thỉnh an, cả vương phủ đều là thế giới của hai người chúng ta, rời giường sớm như vậy làm gì, ưmh, thật may phụ thân chưa trở lại: "Mộ Dung Diệp ngậm cánh môi Vân Lãnh Ca, hàm hồ nói không rõ.
"Thiếp đói rồi." Vân Lãnh Ca không biết nên khóc hay cười, nếu Mộ Dung vương gia ở vương phủ nhìn thấy hai người bọn họ mặt trời lên cao còn chưa rời giường, không biết sẽ quở trách thế nào.
"Vừa lúc ta cũng đói, nương tử vất vả rồi, trước cho phu quân ăn no mới là chân lý." Nụ hôn tỉ mỉ của Mộ Dung Diệp không ngừng rơi xuống, mặc dù hắn mới nếm thử chuyện nam nữ, có chút thực tủy tri vị [1], nhưng nhớ đến tối hôm qua Ca nhi là lần đầu, thân thể chắc hẳn rất khó chịu, trừ hôn bên ngoài để giải tỏa lửa dục, Mộ Dung Diệp cũng không tiến thêm bước nào.
[1] thực tủy tri vị: ăn quen bén mùi (với nghĩa xấu thường dùng trong chuyện thâu hương trộm tình)
"Ta đi tắm." Mộ Dung Diệp phát hiện càng giải tỏa càng khó chịu, cả người như lửa, tức giận thầm mắng một tiếng, bỏ lại một câu tắm rửa liền vội vã đi đến phòng tắm chuẩn bị tắm nước lạnh.
Vân Lãnh Ca cười một tiếng, nhìn dáng vẻ chạy trối chết kia, săn sóc của hắn làm nàng ấm lòng.
"Tiểu thư, Tả Tướng gia đến." Ngoài cửa, Ngâm Cầm nhỏ giọng bẩm báo nói, buổi sáng nàng muốn chạy đến hầu hạ tiểu thư, nhưng còn chưa đi đến sân, Xích Ngôn liền từ trên cây nhảy xuống, nói với nàng Thế tử và tiểu thư còn chưa rời giường, nàng chỉ đành thôi.
"Biết rồi." Vân Lãnh Ca nghe ngoại công đến, mà bản thân còn nằm trên giường, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên, chống người lên, nhưng phát hiện toàn thân đau xót khó chịu, cả người đều lười biếng không muốn động.
Mộ Dung Diệp tắm rửa xong, một thân mặc hoa bào màu tím tà mị, xem ra tắm nước lạnh xong khiến tinh thần hắn sảng khoái, giữa hai lông mày tản ra sự vui sướng từ nội tâm, sau đó lan đến tâm tình Vân Lãnh Ca, khiến khóe mắt nàng lây nhiễm nụ cười hạnh phúc.
Mộ Dung Diệp mở cửa phòng để mấy nha đầu đã đợi từ sớm tinh mơ vào hầu hạ, Vân Lãnh Ca cũng không cậy mạnh, bây giờ quả thực nàng có chút lực bất tòng tâm, để mặc Ngâm Cầm cẩn thận dìu nàng xuống giường, sau đó thấy Ngâm Thư lấy ra xiêm áo đã sớm chuẩn bị xong giúp nàng mặc vào.
Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn thoáng qua đống y phục màu đỏ, nhíu mày, bản thân rất ít khi mặc màu sáng tươi sáng như vậy, nhưng hôm nay là tân hôn, quá thanh lịch xác thực không tốt.
Mặc xong áo, Vận Nhi giúp Vân Lãnh Ca búi tóc của phụ nhân, biết tiểu thư thích trang sức ngọc thạch, Vận Nhi chọn lựa một bộ trang sức trâm toái ngọc hoa lan búi trên tóc, Mộ Dung Diệp đi lên trước, lấy ra cây trâm phượng đại biểu cho thân phận Thế tử phi từ hộp trang sức cài lên đầu Vân Lãnh Ca, trân châu dịu dàng rũ xuống, rơi vào sườn mặt nàng, càng tôn lên gương mặt trắng nõn, mặt mày như họa.
Từ trong gương đồng Vân Lãnh Ca thấy Mộ Dung Diệp cười hả hê, không khỏi bất đắc dĩ trừng hắn một cái.
Đợi đến khi Vân Lãnh Ca xong xuôi, Ngâm Cầm đã bưng nước đến cho Vân Lãnh Ca rửa mặt, còn Lâm ma ma dọn dẹp giường đệm, cẩn thận thu chiếc khăn đã nhuộm máu xử nữ vào.
"A Diệp, vương phủ thật sự không có nha đầu sao?" Khóe mắt Vân Lãnh Ca thấy Lâm ma thì nở nụ cười vui mừng, không khỏi có chút ngạc nhiên, khi thấy rõ trên tay bà cầm cái gì thì mặt lập tức đỏ ửng, vội chuyển chủ đề hỏi.
"Không có, chỉ có một ma ma, là mẫu phi mang ra từ trong Hoàng cung, lúc ta và phụ vương không có ở Kinh thành, bà ấy đã giúp xử lý sự vụ của vương phủ." Mộ Dung Diệp khoát tay áo với Ngâm Thư, ý bảo không cần hầu hạ, sau đó tự mình động thủ rửa mặt.
Thói quen sống trong trại lính, nên Mộ Dung Diệp không thích có người hầu hạ, đặc biệt là người hắn không quen.
"A Diệp, đột nhiên thiếp phát hiện gả cho chàng thật tốt." Vân Lãnh Ca cười ranh mãnh, tự mình lấy khăn ra khẽ nhón chân lên giúp Mộ Dung Diệp lau mặt, giọng nói nhẹ nhàng.
"Hả? Tốt thế nào?" Mộ Dung Diệp cười khẽ, cảm thấy rất hứng thú hỏi, trước kia cho đến giờ Ca nhi đều khẩu thị tâm phi, hôm nay sao nguyện ý thổ lộ vậy? Mộ Dung Diệp tràn đầy mong đợi, hi vọng Ca nhi có thể nói lời hắn muốn nghe nhất.
Vân Lãnh Ca bảo Mộ Dung Diệp khom người xuống một chút, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói thầm vài câu, càng nói khóe miệng Vân Lãnh Ca càng nở nụ cười tươi hơn, còn gương mặt sáng lạn của Mộ Dung Diệp nhất thời tối sầm lại, trên gương mặt còn có một tia đỏ ửng.
"A Diệp của thiếp thật đáng yêu." Vân Lãnh Ca trong lòng thỏa mãn, không ngờ Mộ Dung Diệp trước sau đều phô trương tùy ý còn có một mặt xấu hổ như vậy, rất hiếm thấy, Vân Lãnh Ca nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục gây hấn.
"Ca nhi, nếu nàng nói tiếp, hôm nay đừng nghĩ ra khỏi phòng nữa!" Mộ Dung Diệp thấy nha đầu bên trong phòng đều ai làm việc nấy, không chú ý bọn họ đang mờ ám, nhẹ nhàng nhíu mày, bàn tay vòng qua ôm eo Vân Lãnh Ca, lặp lại chiêu cũ nhéo hông nàng, cười tà nhỏ giọng uy hiếp nói.
Vân Lãnh Ca mím môi, đôi mắt phiếm hơi nước mông lung trừng Mộ Dung Diệp đang làm chuyện xấu, im lặng lên án, giây lát, nhớ đến ông ngoại vẫn còn chờ trong vương phủ, thoáng chốc có chút nóng nảy, vội vã ra khỏi cửa, bỗng nhiên bị Mộ Dung Diệp kéo: "Xích Ngôn, mời Tả Tướng chờ chốc lát, nói Ca nhi mới thức dậy, dùng xong điểm tâm sáng sẽ đến ngay."
Nhưng lúc này lòng Vân Lãnh Ca như lửa đốt, nếu nàng còn không đi, chỉ sợ sẽ khiến người ta giễu cợt, vừa muốn nói, chỉ nghe thấy phía ngoài sân truyền đến một giọng nói nam tử, chính là Xích Ngôn: "Dạ, ty chức lập tức đi."
"Tối hôm qua vận động một đêm, chẳng lẽ Ca nhi không đói?" Mộ Dung Diệp lại gần, trong mắt mang theo nụ cười hài hước, nhỏ giọng nói.
"Mộ Dung Diệp, chàng đừng quá đáng!" Vân Lãnh Ca thật vất vả bình phục sắc mặt, nhất thời lại bị hắn trêu đùa, cáu giận trừng mắt liếc Mộ Dung Diệp, cắn răng nghiến lợi mắng.
Mộ Dung Diệp khẽ mỉm cười, tựa như ảo thuật bưng ra một chén cháo táo đỏ hạt sen đặt trước mặt Vân Lãnh Ca, mùi thơm tứ phía, Vân Lãnh Ca đã có chút đói bụng lúc này không khỏi bụng càng thêm kêu vang, múc một thìa nóng, đưa lên môi nhẹ nhàng thổi, đang chuẩn bị ăn, thì nghe được lời nói ý vị sâu xa của Mộ Dung Diệp: "Táo đỏ giúp bổ huyết dưỡng khí, Ca nhi ăn nhiều một chút."
Nghe vậy, tay cầm thìa của Vân Lãnh Ca run lên, ánh mắt hung ác trừng Mộ Dung Diệp, nhìn hắn còn muốn tiếp tục nói, Vân Lãnh Ca thừa dịp bất ngờ, cầm thìa nhanh chóng đút vào miệng hắn, lông mày dựng đứng: "Xem ra chỉ có ăn cái gì đó mới có thể chặn miệng chàng."
Mộ Dung Diệp bất ngờ bị động tác đút cháo của Vân Lãnh Ca làm cho sửng sốt, ngay sau đó cười tươi sáng một tiếng, chậm rãi nuốt xuống, đáy mắt thâm tình như nước nhìn thật kỹ Vân Lãnh Ca, chế nhạo nói: "Thức ăn Ca nhi tự mình đút thật ngon."
"Mộ Dung Diệp, thiếp nghe nói nam nhân thành thân sẽ trở nên thành thục chững chạc, sao chàng ngược lại thế? Càng ngày càng ngây thơ rồi? Buồn nôn như vậy, chàng không sợ mất mặt à." Vân Lãnh Ca dở khóc dở cười, sắc mặt nghiêm trang chỉ trích.
"Có sao?" Mộ Dung Diệp nghi ngờ cau mày, vẻ mặt có chút khổ não, thấy Vân Lãnh Ca nặng nề gật đầu, liền giả vờ tái mặt lại, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên nghiêm túc, cố ý đè thấp thanh trầm giọng nói: "Như vậy phải không?"
Đôi mắt Vân Lãnh Ca chứa ý cười nhìn tính cách đùa bỡn như tiểu hài tử đến nghiện của Mộ Dung Diệp, rốt cuộc không nhịn được bật cười, tiếng cười thật thấp xen lẫn không khí hạnh phúc khó nén, cười hồi lâu, ngẩng đầu thấy đáy mắt bất đắc dĩ và vẻ mặt cưng chìu của Mộ Dung Diệp, trong khoảnh khắc trái tim trở nên ấm áp, chỉ mong thời gian dừng lại, kiếp này an ổn.
Vài nha đầu thấy tiểu thư phát ra nụ cười sáng rỡ từ nội tâm, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Vân Lãnh Ca nhận thấy chén chèáo trong tay trở nên ấm áp, cười nhẹ cầm thìa múc nửa muỗng để bên môi Mộ Dung Diệp, thấy hắn ăn, lại múc nửa muỗng đưa vào miệng mình, cứ như vậy, dưới ánh mắt ranh mãnh của Mộ Dung Diệp, Vân Lãnh Ca hơi đỏ mặt cùng ăn với Mộ Dung Diệp.
Nàng xuyên qua dị thế, có phải vì để gặp người nam nhân trước mặt này, người luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay không? Cùng hắn cả đời vành tai và tóc mai chạm vào nhau, an nhạc đến già?
"Ta nói, điểm tâm sáng các người ăn cái gì vậy, để lão già ta đợi lâu như vậy mà các ngươi cũng không biết xấu hổ." Vân Lãnh Ca mới vừa để chén xuống, chỉ nghe tiếng gào mười phần trung khí của ông ngoại, tiếng nói vừa dứt, vừa lúc ông cũng đến cửa phòng, khó hiểu nhìn Mộ Dung Diệp đang cười như mèo ăn vụng thành công và gương mặt còn nhàn nhạt đỏ ửng của Vân Lãnh Ca.
"Ông ngoại." Vân Lãnh Ca lập tức hành lễ với Lâm Hải Bác, giọng điệu mềm nhẹ kêu một tiếng, trong lòng Mộ Dung Diệp hơi mất hứng, trừng mắt nhìn Lâm Hải Bác, hiếm lắm Ca nhi mới nhẹ nhàng ôn nhu nói chuyện với hắn như vậy.
"Ài ài, ta đã lớn tuổi như vậy rồi, Diệp tiểu tử ngươi còn ăn dấm của ta, thật là." Lâm Hải Bác thấy Vân Lãnh Ca tươi cười tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, sắc mặt hồng nhuận kiều mỵ, đã biết Mộ Dung Diệp thật lòng với nàng, tâm lo lắng giãn ra, nói lời kinh người.
Không chờ Mộ Dung Diệp đáp lời, Lâm Hải Bác hấp tấp xoay người rời đi, để lại một câu: "Các ngươi sống tốt, ta đã yên tâm, ta đã giao lễ vật tân hôn tặng Ca nhi cho cái cọc gỗ phía ngoài rồi."
Vân Lãnh Ca nhìn bóng lưng ông ngoại rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất, mới thu hồi tầm mắt, ông ngoại đối với việc nàng gả cho A Diệp, luôn không yên lòng, mặc dù nửa năm qua nhiều lần nàng nói A Diệp rất tốt, nhưng ông ngoại vẫn không tin, cho nên hôm nay tự mình đến cửa nghiệm chứng một phen.
Xích Ngôn cọc gỗ đi vào cửa, trong tay cầm một hộp giấy tinh xảo nói với Vân Lãnh Ca: "Thế tử phi, đây là Tả Tướng giao cho ty chức.”
Trong mắt Vân Lãnh Ca thoáng qua kinh ngạc, không phải lần trước mình đã tặng hộp như vậy vào lễ mừng thọ của ông ngoại sao? Sao ông ngoại cũng học được rồi? Còn xếp ra được hình dáng như thế, Vân Lãnh Ca nhận lấy hộp giấy, trong ánh mắt quan sát của Mộ Dung Diệp kéo dây lụa, mở ra, chỉ thấy bên trong chứa một hộp sắt hình chữ nhật, chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
"Đây là cái gì?" Mộ Dung Diệp thấy vẻ mặt Vân Lãnh Ca khi nhìn thấy thứ trong hộp giấy đã bắt đầu trở nên phức tạp, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Đây là ám khí, tên là Bạo Vũ Lê Hoa Châm." Vân Lãnh Ca giải thích khái quát về nguyên lý và tạo thành tổn thương của Bạo Vũ Lê Hoa Châm, thấy Xích Ngôn há hốc mồm cứng lưỡi không thể tin nhìn Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tay Mộ Dung Diệp, hình như không tin nó sẽ có uy lực lớn như vậy.
“Tại sao Tả Tướng có thể có ám khí lợi hại như vậy?" Từ nhỏ Mộ Dung Diệp đã tập võ, đối với ám khí từng đọc lướt qua, tự nhiên có thể nhìn ra được chỗ hơn người của Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
"Thiếp vẽ ra, ông ngoại chế tạo." Vân Lãnh Ca bĩu môi, nói, đây do ông ngoại mới vừa chế ra, không biết ông làm mấy phần, ông có để lại một cái để phòng thân không? Suy đoán nguyên nhân ông ngoại đưa cái này, đoán chừng chắc sợ nàng gả cho Mộ Dung Diệp sẽ gặp nguy hiểm đi, dù sao Mộ Dung Diệp công cao chấn chủ, Quân Vương kiêng kỵ, cho dù hiện tại ngoài mặt tạm thời duy trì hòa bình, khó bảo toàn sau này sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý liệu, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhiều một phần bảo đảm hơn một phần an toàn.
"Vi phu không biết Ca nhi còn có năng lực như vậy, có thể lấy được Ca nhi, thật sự đời trước ta đã tích được nhiều phúc." Trong mắt Mộ Dung Diệp thoáng qua rung động rồi biến mất, Ca nhi của hắn là độc nhất vô nhị, không hề thua kém trí tuệ và tự tin của nam tử.
"Đây là lễ vật thiếp tặng cho ông ngoại nhân lễ mừng thọ, hiện tại chuyển giao cho thiếp, có lẽ ông ấy lo lắng cho an nguy của thiếp." Vân Lãnh Ca cười nhạt, mặt xen lẫn một tia lo lắng.
"Ca nhi, có ta ở đây, ai cũng không thể gây thương tổn cho nàng." Mộ Dung Diệp đưa tay nắm chặt đôi tay có chút lạnh như băng của Vân Lãnh Ca, ánh sáng trong mắt kiên định: "Nhưng, vật này nàng nên mang bên mình, chớ cô phụ tâm ý của Tả Tướng." Thật ra, đáy lòng Mộ Dung Diệp cũng âm thầm lo lắng, mặc dù hắn tin bản thân có thể bảo vệ Ca nhi không chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng sông có khúc người có lúc, hắn không thể hoàn toàn tin tưởng bản thân, trên người Ca nhi mang theo ám khí lợi hại, tình huống bất ngờ sẽ có thể ứng phó một hai, hắn cũng có thể an tâm một chút.
"Ừm." Vân Lãnh Ca nhẹ gật, nhận lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm từ tay Mộ Dung Diệp, thu vào trong tay áo.
Mộ Dung Diệp lệnh cho nha đầu và Xích Ngôn rời đi, đóng cửa lại thần bí nói với Vân Lãnh Ca: "Ca nhi, lần trước bị thích khách quấy rầy nên nàng không thể ngâm ôn tuyền, hôm nay chúng ta lên núi đi, hưởng tuần trăng mật luôn có được không?"
"Không cần thỉnh an Thái hậu nương nương sao?" Vân Lãnh Ca nhớ đến hôm qua Thái hậu tự mình đến chủ trì cho hôn lễ của bọn họ, theo đạo lý hôm nay nên vào cung bái kiến mà.
"Hôm qua ngoại tổ mẫu nói chúng ta tân hôn, khẳng định vô cùng vui mừng, thỉnh an có thể muộn vài ngày, nhất thời không cần nóng lòng." Mộ Dung Diệp cười nói.
"Hoàng thượng đâu? Ông ấy là cữu cữu [2] của chàng." Mặc dù quan hệ quân thần của bọn họ căng thẳng, nhưng vẫn nên tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa nha.
[2] cữu cữu: cậu
"Vài hôm nữa quốc sứ Bắc Nguyệt sẽ đến Đông Dương yết kiến, đường xá xa xôi, Hoàng thượng đang bận chuẩn bị tất cả công việc tiếp kiến." Mộ Dung Diệp thu lại nụ cười, mí mắt hơi trầm xuống, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt xẹt qua một đạo sát ý rõ ràng!
Ánh mắt Mộ Dung Diệp bị Vân Lãnh Ca thu hết vào đáy mắt, lông mày tinh xảo thầm nhíu lại, trong lòng khẽ động, trong đầu không khỏi liên tưởng đến việc ám sát vào vài ngày trước trên đỉnh núi, ánh mắt kinh ngạc, không suy nghĩ nhiều liền bật thốt lên: "Lần trước thích khách là Bắc Nguyệt quốc phái đến." Nói xong, thấy Mộ Dung Diệp cười nhạt không nói, biết mình đã đoán trúng, tâm tình căng thẳng nhưng đồng thời rất không hiểu, A Diệp trấn thủ ở biên cương, có thù hận gì với Bắc Nguyệt quốc chứ? Tại sao bọn họ vạn dặm xa xôi phái sát thủ đến đây giết người?
"Sáu năm trước, ta vừa vào quân, giữa hai nước Bắc Nguyệt và Đông Dương bỗng nhiên có mâu thuẫn, một câu không hợp sẽ phát động chiến tranh, lúc ấy ta vẫn chưa chưởng quản đại quân biên cương, phụ vương ra lệnh cho ta đi biên giới rèn luyện, đối chiến với tướng lĩnh Bắc Nguyệt tôi luyện tâm tính, sau đó, trong một lần đối địch, ta may mắn thắng tướng lĩnh Bắc Nguyệt, không ngờ tên tướng lĩnh kia lại là phò mã của Đại công chúa Bắc Nguyệt, lãnh binh tác chiến nhiều năm, được gọi là Thường Thắng tướng quân, hắn tự mình cầm quân đánh giặc vô cùng thần dũng, chưa bao giờ có bại tích, nhưng lại thất thủ trong tay một tiểu tướng mới ra đời như ta, đương nhiên hắn không phục, cộng thêm Đại công chúa rất được Hoàng đế Bắc Nguyệt coi trọng, hắn liền lợi dụng người của Đại công chúa thường xuyên ám sát ta, nhưng mấy năm qua, chưa đắc thủ lần nào." Mộ Dung Diệp đã sớm biết Vân Lãnh Ca thông tuệ, thấy trong thời gian ngắn như vậy nàng đã có thể đoán trúng kẻ địch, đáy mắt tán thưởng, kể rõ hết sự tình từ đầu đến cuối.
"Ca nhi nàng quên rồi à, tối hôm qua nàng đã gả cho ta." Mộ Dung Diệp nửa cúi người, trong mắt mang theo dò xét, cảm thấy rất hứng thú vươn ngón tay dài nhẹ nhàng đảo quanh gương mặt Vân Lãnh Ca, xúc cảm êm ái khiến hắn nhớ lại tối hôm qua.
"A, đúng rồi ha." Vân Lãnh Ca mơ màng đáp một tiếng, di chuyển cơ thể đến gần Mộ Dung Diệp, núp vào lòng hắn, ngửi thấy hương cỏ xanh nhẹ nhàng khoan khoái tản ra từ trên người hắn, cánh môi phấn nộn chu lên, cánh tay ôm cổ hắn, giọng nói có chút khàn khàn tràn đầy ý làm nũng: "A Diệp, ôm."
Đáy mắt Mộ Dung Diệp hiện ra vẻ cưng chiều thật sâu, tuy nói hắn thích nhìn thấy Ca nhi giương nanh múa vuốt, nhưng hiện tại nàng nhu thuận vùi trong hắn như vậy, lại càng khiến người yêu thích không buông tay, ôm eo nàng, Mộ Dung Diệp thuận thế nằm xuống, nhìn gương mặt Vân Lãnh Ca chôn sâu lồng ngực, nhẹ nhàng vén tóc nàng, lộ ra dung nhan trơn bóng như bạch ngọc, hai mắt Mộ Dung Diệp không chớp nhìn chằm chằm tiểu thê tử, chỉ cảm thấy Ca nhi càng làm cho hắn trầm mê hơn so với khi ở Tướng phủ.
"Chàng không rời giường sao?" Vân Lãnh Ca dụi dụi đầu, cảm nhận sự ấm áp nơi lồng ngực của Mộ Dung Diệp, sau đó vô cùng quyến luyến khẽ nâng đầu lên, hỏi.
"Trừ phi Hoàng thượng có triệu kiến, nếu không ta không cần vào triều." Mộ Dung Diệp cúi đầu khẽ hôn lên trán Vân Lãnh Ca, đụng chạm mềm mại khiến hắn có chút khoái chí, môi mỏng từ từ dời xuống, từ trán một đường đi xuống, theo trình tự hôn lên mí mắt, chóp mũi, cuối cùng hôn vào đôi môi đỏ thắm nơi luôn khiến hắn muốn dừng không được.
"Đừng nháo nữa, nên rời giường." Vân Lãnh Ca tránh né, tay nhỏ kháng nghị đấm vào lồng ngực cứng rắn của hắn.
"Ta không cần lên triều, nàng không cần thỉnh an, cả vương phủ đều là thế giới của hai người chúng ta, rời giường sớm như vậy làm gì, ưmh, thật may phụ thân chưa trở lại: "Mộ Dung Diệp ngậm cánh môi Vân Lãnh Ca, hàm hồ nói không rõ.
"Thiếp đói rồi." Vân Lãnh Ca không biết nên khóc hay cười, nếu Mộ Dung vương gia ở vương phủ nhìn thấy hai người bọn họ mặt trời lên cao còn chưa rời giường, không biết sẽ quở trách thế nào.
"Vừa lúc ta cũng đói, nương tử vất vả rồi, trước cho phu quân ăn no mới là chân lý." Nụ hôn tỉ mỉ của Mộ Dung Diệp không ngừng rơi xuống, mặc dù hắn mới nếm thử chuyện nam nữ, có chút thực tủy tri vị [1], nhưng nhớ đến tối hôm qua Ca nhi là lần đầu, thân thể chắc hẳn rất khó chịu, trừ hôn bên ngoài để giải tỏa lửa dục, Mộ Dung Diệp cũng không tiến thêm bước nào.
[1] thực tủy tri vị: ăn quen bén mùi (với nghĩa xấu thường dùng trong chuyện thâu hương trộm tình)
"Ta đi tắm." Mộ Dung Diệp phát hiện càng giải tỏa càng khó chịu, cả người như lửa, tức giận thầm mắng một tiếng, bỏ lại một câu tắm rửa liền vội vã đi đến phòng tắm chuẩn bị tắm nước lạnh.
Vân Lãnh Ca cười một tiếng, nhìn dáng vẻ chạy trối chết kia, săn sóc của hắn làm nàng ấm lòng.
"Tiểu thư, Tả Tướng gia đến." Ngoài cửa, Ngâm Cầm nhỏ giọng bẩm báo nói, buổi sáng nàng muốn chạy đến hầu hạ tiểu thư, nhưng còn chưa đi đến sân, Xích Ngôn liền từ trên cây nhảy xuống, nói với nàng Thế tử và tiểu thư còn chưa rời giường, nàng chỉ đành thôi.
"Biết rồi." Vân Lãnh Ca nghe ngoại công đến, mà bản thân còn nằm trên giường, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên, chống người lên, nhưng phát hiện toàn thân đau xót khó chịu, cả người đều lười biếng không muốn động.
Mộ Dung Diệp tắm rửa xong, một thân mặc hoa bào màu tím tà mị, xem ra tắm nước lạnh xong khiến tinh thần hắn sảng khoái, giữa hai lông mày tản ra sự vui sướng từ nội tâm, sau đó lan đến tâm tình Vân Lãnh Ca, khiến khóe mắt nàng lây nhiễm nụ cười hạnh phúc.
Mộ Dung Diệp mở cửa phòng để mấy nha đầu đã đợi từ sớm tinh mơ vào hầu hạ, Vân Lãnh Ca cũng không cậy mạnh, bây giờ quả thực nàng có chút lực bất tòng tâm, để mặc Ngâm Cầm cẩn thận dìu nàng xuống giường, sau đó thấy Ngâm Thư lấy ra xiêm áo đã sớm chuẩn bị xong giúp nàng mặc vào.
Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn thoáng qua đống y phục màu đỏ, nhíu mày, bản thân rất ít khi mặc màu sáng tươi sáng như vậy, nhưng hôm nay là tân hôn, quá thanh lịch xác thực không tốt.
Mặc xong áo, Vận Nhi giúp Vân Lãnh Ca búi tóc của phụ nhân, biết tiểu thư thích trang sức ngọc thạch, Vận Nhi chọn lựa một bộ trang sức trâm toái ngọc hoa lan búi trên tóc, Mộ Dung Diệp đi lên trước, lấy ra cây trâm phượng đại biểu cho thân phận Thế tử phi từ hộp trang sức cài lên đầu Vân Lãnh Ca, trân châu dịu dàng rũ xuống, rơi vào sườn mặt nàng, càng tôn lên gương mặt trắng nõn, mặt mày như họa.
Từ trong gương đồng Vân Lãnh Ca thấy Mộ Dung Diệp cười hả hê, không khỏi bất đắc dĩ trừng hắn một cái.
Đợi đến khi Vân Lãnh Ca xong xuôi, Ngâm Cầm đã bưng nước đến cho Vân Lãnh Ca rửa mặt, còn Lâm ma ma dọn dẹp giường đệm, cẩn thận thu chiếc khăn đã nhuộm máu xử nữ vào.
"A Diệp, vương phủ thật sự không có nha đầu sao?" Khóe mắt Vân Lãnh Ca thấy Lâm ma thì nở nụ cười vui mừng, không khỏi có chút ngạc nhiên, khi thấy rõ trên tay bà cầm cái gì thì mặt lập tức đỏ ửng, vội chuyển chủ đề hỏi.
"Không có, chỉ có một ma ma, là mẫu phi mang ra từ trong Hoàng cung, lúc ta và phụ vương không có ở Kinh thành, bà ấy đã giúp xử lý sự vụ của vương phủ." Mộ Dung Diệp khoát tay áo với Ngâm Thư, ý bảo không cần hầu hạ, sau đó tự mình động thủ rửa mặt.
Thói quen sống trong trại lính, nên Mộ Dung Diệp không thích có người hầu hạ, đặc biệt là người hắn không quen.
"A Diệp, đột nhiên thiếp phát hiện gả cho chàng thật tốt." Vân Lãnh Ca cười ranh mãnh, tự mình lấy khăn ra khẽ nhón chân lên giúp Mộ Dung Diệp lau mặt, giọng nói nhẹ nhàng.
"Hả? Tốt thế nào?" Mộ Dung Diệp cười khẽ, cảm thấy rất hứng thú hỏi, trước kia cho đến giờ Ca nhi đều khẩu thị tâm phi, hôm nay sao nguyện ý thổ lộ vậy? Mộ Dung Diệp tràn đầy mong đợi, hi vọng Ca nhi có thể nói lời hắn muốn nghe nhất.
Vân Lãnh Ca bảo Mộ Dung Diệp khom người xuống một chút, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói thầm vài câu, càng nói khóe miệng Vân Lãnh Ca càng nở nụ cười tươi hơn, còn gương mặt sáng lạn của Mộ Dung Diệp nhất thời tối sầm lại, trên gương mặt còn có một tia đỏ ửng.
"A Diệp của thiếp thật đáng yêu." Vân Lãnh Ca trong lòng thỏa mãn, không ngờ Mộ Dung Diệp trước sau đều phô trương tùy ý còn có một mặt xấu hổ như vậy, rất hiếm thấy, Vân Lãnh Ca nghịch ngợm trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục gây hấn.
"Ca nhi, nếu nàng nói tiếp, hôm nay đừng nghĩ ra khỏi phòng nữa!" Mộ Dung Diệp thấy nha đầu bên trong phòng đều ai làm việc nấy, không chú ý bọn họ đang mờ ám, nhẹ nhàng nhíu mày, bàn tay vòng qua ôm eo Vân Lãnh Ca, lặp lại chiêu cũ nhéo hông nàng, cười tà nhỏ giọng uy hiếp nói.
Vân Lãnh Ca mím môi, đôi mắt phiếm hơi nước mông lung trừng Mộ Dung Diệp đang làm chuyện xấu, im lặng lên án, giây lát, nhớ đến ông ngoại vẫn còn chờ trong vương phủ, thoáng chốc có chút nóng nảy, vội vã ra khỏi cửa, bỗng nhiên bị Mộ Dung Diệp kéo: "Xích Ngôn, mời Tả Tướng chờ chốc lát, nói Ca nhi mới thức dậy, dùng xong điểm tâm sáng sẽ đến ngay."
Nhưng lúc này lòng Vân Lãnh Ca như lửa đốt, nếu nàng còn không đi, chỉ sợ sẽ khiến người ta giễu cợt, vừa muốn nói, chỉ nghe thấy phía ngoài sân truyền đến một giọng nói nam tử, chính là Xích Ngôn: "Dạ, ty chức lập tức đi."
"Tối hôm qua vận động một đêm, chẳng lẽ Ca nhi không đói?" Mộ Dung Diệp lại gần, trong mắt mang theo nụ cười hài hước, nhỏ giọng nói.
"Mộ Dung Diệp, chàng đừng quá đáng!" Vân Lãnh Ca thật vất vả bình phục sắc mặt, nhất thời lại bị hắn trêu đùa, cáu giận trừng mắt liếc Mộ Dung Diệp, cắn răng nghiến lợi mắng.
Mộ Dung Diệp khẽ mỉm cười, tựa như ảo thuật bưng ra một chén cháo táo đỏ hạt sen đặt trước mặt Vân Lãnh Ca, mùi thơm tứ phía, Vân Lãnh Ca đã có chút đói bụng lúc này không khỏi bụng càng thêm kêu vang, múc một thìa nóng, đưa lên môi nhẹ nhàng thổi, đang chuẩn bị ăn, thì nghe được lời nói ý vị sâu xa của Mộ Dung Diệp: "Táo đỏ giúp bổ huyết dưỡng khí, Ca nhi ăn nhiều một chút."
Nghe vậy, tay cầm thìa của Vân Lãnh Ca run lên, ánh mắt hung ác trừng Mộ Dung Diệp, nhìn hắn còn muốn tiếp tục nói, Vân Lãnh Ca thừa dịp bất ngờ, cầm thìa nhanh chóng đút vào miệng hắn, lông mày dựng đứng: "Xem ra chỉ có ăn cái gì đó mới có thể chặn miệng chàng."
Mộ Dung Diệp bất ngờ bị động tác đút cháo của Vân Lãnh Ca làm cho sửng sốt, ngay sau đó cười tươi sáng một tiếng, chậm rãi nuốt xuống, đáy mắt thâm tình như nước nhìn thật kỹ Vân Lãnh Ca, chế nhạo nói: "Thức ăn Ca nhi tự mình đút thật ngon."
"Mộ Dung Diệp, thiếp nghe nói nam nhân thành thân sẽ trở nên thành thục chững chạc, sao chàng ngược lại thế? Càng ngày càng ngây thơ rồi? Buồn nôn như vậy, chàng không sợ mất mặt à." Vân Lãnh Ca dở khóc dở cười, sắc mặt nghiêm trang chỉ trích.
"Có sao?" Mộ Dung Diệp nghi ngờ cau mày, vẻ mặt có chút khổ não, thấy Vân Lãnh Ca nặng nề gật đầu, liền giả vờ tái mặt lại, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên nghiêm túc, cố ý đè thấp thanh trầm giọng nói: "Như vậy phải không?"
Đôi mắt Vân Lãnh Ca chứa ý cười nhìn tính cách đùa bỡn như tiểu hài tử đến nghiện của Mộ Dung Diệp, rốt cuộc không nhịn được bật cười, tiếng cười thật thấp xen lẫn không khí hạnh phúc khó nén, cười hồi lâu, ngẩng đầu thấy đáy mắt bất đắc dĩ và vẻ mặt cưng chìu của Mộ Dung Diệp, trong khoảnh khắc trái tim trở nên ấm áp, chỉ mong thời gian dừng lại, kiếp này an ổn.
Vài nha đầu thấy tiểu thư phát ra nụ cười sáng rỡ từ nội tâm, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.
Vân Lãnh Ca nhận thấy chén chèáo trong tay trở nên ấm áp, cười nhẹ cầm thìa múc nửa muỗng để bên môi Mộ Dung Diệp, thấy hắn ăn, lại múc nửa muỗng đưa vào miệng mình, cứ như vậy, dưới ánh mắt ranh mãnh của Mộ Dung Diệp, Vân Lãnh Ca hơi đỏ mặt cùng ăn với Mộ Dung Diệp.
Nàng xuyên qua dị thế, có phải vì để gặp người nam nhân trước mặt này, người luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay không? Cùng hắn cả đời vành tai và tóc mai chạm vào nhau, an nhạc đến già?
"Ta nói, điểm tâm sáng các người ăn cái gì vậy, để lão già ta đợi lâu như vậy mà các ngươi cũng không biết xấu hổ." Vân Lãnh Ca mới vừa để chén xuống, chỉ nghe tiếng gào mười phần trung khí của ông ngoại, tiếng nói vừa dứt, vừa lúc ông cũng đến cửa phòng, khó hiểu nhìn Mộ Dung Diệp đang cười như mèo ăn vụng thành công và gương mặt còn nhàn nhạt đỏ ửng của Vân Lãnh Ca.
"Ông ngoại." Vân Lãnh Ca lập tức hành lễ với Lâm Hải Bác, giọng điệu mềm nhẹ kêu một tiếng, trong lòng Mộ Dung Diệp hơi mất hứng, trừng mắt nhìn Lâm Hải Bác, hiếm lắm Ca nhi mới nhẹ nhàng ôn nhu nói chuyện với hắn như vậy.
"Ài ài, ta đã lớn tuổi như vậy rồi, Diệp tiểu tử ngươi còn ăn dấm của ta, thật là." Lâm Hải Bác thấy Vân Lãnh Ca tươi cười tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, sắc mặt hồng nhuận kiều mỵ, đã biết Mộ Dung Diệp thật lòng với nàng, tâm lo lắng giãn ra, nói lời kinh người.
Không chờ Mộ Dung Diệp đáp lời, Lâm Hải Bác hấp tấp xoay người rời đi, để lại một câu: "Các ngươi sống tốt, ta đã yên tâm, ta đã giao lễ vật tân hôn tặng Ca nhi cho cái cọc gỗ phía ngoài rồi."
Vân Lãnh Ca nhìn bóng lưng ông ngoại rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất, mới thu hồi tầm mắt, ông ngoại đối với việc nàng gả cho A Diệp, luôn không yên lòng, mặc dù nửa năm qua nhiều lần nàng nói A Diệp rất tốt, nhưng ông ngoại vẫn không tin, cho nên hôm nay tự mình đến cửa nghiệm chứng một phen.
Xích Ngôn cọc gỗ đi vào cửa, trong tay cầm một hộp giấy tinh xảo nói với Vân Lãnh Ca: "Thế tử phi, đây là Tả Tướng giao cho ty chức.”
Trong mắt Vân Lãnh Ca thoáng qua kinh ngạc, không phải lần trước mình đã tặng hộp như vậy vào lễ mừng thọ của ông ngoại sao? Sao ông ngoại cũng học được rồi? Còn xếp ra được hình dáng như thế, Vân Lãnh Ca nhận lấy hộp giấy, trong ánh mắt quan sát của Mộ Dung Diệp kéo dây lụa, mở ra, chỉ thấy bên trong chứa một hộp sắt hình chữ nhật, chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
"Đây là cái gì?" Mộ Dung Diệp thấy vẻ mặt Vân Lãnh Ca khi nhìn thấy thứ trong hộp giấy đã bắt đầu trở nên phức tạp, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
"Đây là ám khí, tên là Bạo Vũ Lê Hoa Châm." Vân Lãnh Ca giải thích khái quát về nguyên lý và tạo thành tổn thương của Bạo Vũ Lê Hoa Châm, thấy Xích Ngôn há hốc mồm cứng lưỡi không thể tin nhìn Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tay Mộ Dung Diệp, hình như không tin nó sẽ có uy lực lớn như vậy.
“Tại sao Tả Tướng có thể có ám khí lợi hại như vậy?" Từ nhỏ Mộ Dung Diệp đã tập võ, đối với ám khí từng đọc lướt qua, tự nhiên có thể nhìn ra được chỗ hơn người của Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
"Thiếp vẽ ra, ông ngoại chế tạo." Vân Lãnh Ca bĩu môi, nói, đây do ông ngoại mới vừa chế ra, không biết ông làm mấy phần, ông có để lại một cái để phòng thân không? Suy đoán nguyên nhân ông ngoại đưa cái này, đoán chừng chắc sợ nàng gả cho Mộ Dung Diệp sẽ gặp nguy hiểm đi, dù sao Mộ Dung Diệp công cao chấn chủ, Quân Vương kiêng kỵ, cho dù hiện tại ngoài mặt tạm thời duy trì hòa bình, khó bảo toàn sau này sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý liệu, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhiều một phần bảo đảm hơn một phần an toàn.
"Vi phu không biết Ca nhi còn có năng lực như vậy, có thể lấy được Ca nhi, thật sự đời trước ta đã tích được nhiều phúc." Trong mắt Mộ Dung Diệp thoáng qua rung động rồi biến mất, Ca nhi của hắn là độc nhất vô nhị, không hề thua kém trí tuệ và tự tin của nam tử.
"Đây là lễ vật thiếp tặng cho ông ngoại nhân lễ mừng thọ, hiện tại chuyển giao cho thiếp, có lẽ ông ấy lo lắng cho an nguy của thiếp." Vân Lãnh Ca cười nhạt, mặt xen lẫn một tia lo lắng.
"Ca nhi, có ta ở đây, ai cũng không thể gây thương tổn cho nàng." Mộ Dung Diệp đưa tay nắm chặt đôi tay có chút lạnh như băng của Vân Lãnh Ca, ánh sáng trong mắt kiên định: "Nhưng, vật này nàng nên mang bên mình, chớ cô phụ tâm ý của Tả Tướng." Thật ra, đáy lòng Mộ Dung Diệp cũng âm thầm lo lắng, mặc dù hắn tin bản thân có thể bảo vệ Ca nhi không chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng sông có khúc người có lúc, hắn không thể hoàn toàn tin tưởng bản thân, trên người Ca nhi mang theo ám khí lợi hại, tình huống bất ngờ sẽ có thể ứng phó một hai, hắn cũng có thể an tâm một chút.
"Ừm." Vân Lãnh Ca nhẹ gật, nhận lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm từ tay Mộ Dung Diệp, thu vào trong tay áo.
Mộ Dung Diệp lệnh cho nha đầu và Xích Ngôn rời đi, đóng cửa lại thần bí nói với Vân Lãnh Ca: "Ca nhi, lần trước bị thích khách quấy rầy nên nàng không thể ngâm ôn tuyền, hôm nay chúng ta lên núi đi, hưởng tuần trăng mật luôn có được không?"
"Không cần thỉnh an Thái hậu nương nương sao?" Vân Lãnh Ca nhớ đến hôm qua Thái hậu tự mình đến chủ trì cho hôn lễ của bọn họ, theo đạo lý hôm nay nên vào cung bái kiến mà.
"Hôm qua ngoại tổ mẫu nói chúng ta tân hôn, khẳng định vô cùng vui mừng, thỉnh an có thể muộn vài ngày, nhất thời không cần nóng lòng." Mộ Dung Diệp cười nói.
"Hoàng thượng đâu? Ông ấy là cữu cữu [2] của chàng." Mặc dù quan hệ quân thần của bọn họ căng thẳng, nhưng vẫn nên tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa nha.
[2] cữu cữu: cậu
"Vài hôm nữa quốc sứ Bắc Nguyệt sẽ đến Đông Dương yết kiến, đường xá xa xôi, Hoàng thượng đang bận chuẩn bị tất cả công việc tiếp kiến." Mộ Dung Diệp thu lại nụ cười, mí mắt hơi trầm xuống, chỗ sâu nhất nơi đáy mắt xẹt qua một đạo sát ý rõ ràng!
Ánh mắt Mộ Dung Diệp bị Vân Lãnh Ca thu hết vào đáy mắt, lông mày tinh xảo thầm nhíu lại, trong lòng khẽ động, trong đầu không khỏi liên tưởng đến việc ám sát vào vài ngày trước trên đỉnh núi, ánh mắt kinh ngạc, không suy nghĩ nhiều liền bật thốt lên: "Lần trước thích khách là Bắc Nguyệt quốc phái đến." Nói xong, thấy Mộ Dung Diệp cười nhạt không nói, biết mình đã đoán trúng, tâm tình căng thẳng nhưng đồng thời rất không hiểu, A Diệp trấn thủ ở biên cương, có thù hận gì với Bắc Nguyệt quốc chứ? Tại sao bọn họ vạn dặm xa xôi phái sát thủ đến đây giết người?
"Sáu năm trước, ta vừa vào quân, giữa hai nước Bắc Nguyệt và Đông Dương bỗng nhiên có mâu thuẫn, một câu không hợp sẽ phát động chiến tranh, lúc ấy ta vẫn chưa chưởng quản đại quân biên cương, phụ vương ra lệnh cho ta đi biên giới rèn luyện, đối chiến với tướng lĩnh Bắc Nguyệt tôi luyện tâm tính, sau đó, trong một lần đối địch, ta may mắn thắng tướng lĩnh Bắc Nguyệt, không ngờ tên tướng lĩnh kia lại là phò mã của Đại công chúa Bắc Nguyệt, lãnh binh tác chiến nhiều năm, được gọi là Thường Thắng tướng quân, hắn tự mình cầm quân đánh giặc vô cùng thần dũng, chưa bao giờ có bại tích, nhưng lại thất thủ trong tay một tiểu tướng mới ra đời như ta, đương nhiên hắn không phục, cộng thêm Đại công chúa rất được Hoàng đế Bắc Nguyệt coi trọng, hắn liền lợi dụng người của Đại công chúa thường xuyên ám sát ta, nhưng mấy năm qua, chưa đắc thủ lần nào." Mộ Dung Diệp đã sớm biết Vân Lãnh Ca thông tuệ, thấy trong thời gian ngắn như vậy nàng đã có thể đoán trúng kẻ địch, đáy mắt tán thưởng, kể rõ hết sự tình từ đầu đến cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.