Đích Nữ Phong Hoa

Chương 32: Cố Thanh Uyển đáng sợ!

Thiển Thiển Đích Tâm

07/05/2016

"Tiểu thư, cầu người cho nô tỳ trở về tiếp tục hầu hạ người đi! Nô tỳ không nỡ ly khai người, nô tỳ từ khi tiến vào Cố phủ vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ tiểu thư, nô tỳ luôn đem tiểu thư trở thành trời của nô tỳ, cũng đã thề cả đời này đều sẽ hầu hạ tiểu thư để báo đáp ân đức của tiểu thư đối với nô tỳ, tiểu thư, cầu người đừng đuổi nô tỳ đi!"

Cố Thanh Uyển sắc mặt nhu hòa như nước, nhìn Lan Hương vừa bước vào cửa đã bắt đầu giả bộ trung tâm, đáng thương, nghe xong lời của nàng, thiêu mi cười, thật thú vị, nàng cũng dám dùng từ "đuổi'' này. Đem lý do nàng đến chỗ nhị di nương đổ hết cho mình, biến mình thành một chủ tử vô tình vô nghĩa, xua đuổi một nha đầu trung tâm như nàng, còn chính nàng không có chút sai lầm, lại càng không từng đâm sau lưng chủ, nàng chỉ là một người vô tội lại làm theo lệnh đáng thương.

Thật không nghĩ tới, nàng mới đến chỗ nhị di nương vài ngày, bản lĩnh đổi trắng thay đen, điên đảo thị phi, bôi đen người khác nhưng là tiến bộ rất xa nha! Cũng đúng, ở trong lòng nàng mình vẫn là một chủ tử bị nàng tùy ý lừa gạt đi!

Lan Hương tình nghĩa khẩn thiết nói xong, cúi đầu thầm nghĩ: Nói nhiều như vậy, hẳn là đủ đả động cái tiểu thư ngu xuẩn kia đi! Nghĩ nghĩ, trong lòng Lan Hương bắt đầu oán giận, đại tiểu thư thật đúng là khắc tinh của mình, mình thật vất vả mới đến được chỗ nhị di nương, còn chưa kịp thể hiện khả năng, thi triển bản lĩnh, liền bởi vì nàng không an phận khiến nhị di nương lo lắng sợ nàng xảy ra chuyện, lại làm cho mình quay về bên nàng, chính mình thật đúng là không may.

Có điều, đây cũng chính là một cơ hội tốt để tận trung với nhị di nương, chỉ cần mình làm tốt, thể hiện tốt, đem tình huống của tiểu thư tất cả đều cấp báo cho nhị di nương, như vậy sau này nhị di nương nhất định sẽ càng nể trọng mình.

Trong lòng Lan Hương vừa tính toán vừa chờ Cố Thanh Uyển gọi nàng đứng dậy, thế nhưng đợi một lúc lâu Cố Thanh Uyển cư nhiên không lên tiếng, Lan Hương không khỏi ngẩng đầu, khi thấy biểu tình lãnh lạnh nhạt đạm của nàng thì sửng sốt, lập tức bắt đầu lo lắng, chuyện gì đã xảy ra? Đại tiểu thư không bị mình làm cho cảm động sao? Lẽ nào? Mình thật sự không nên trở về?

Nghĩ đến đây, Lan Hương bắt đầu thấp thỏm, đây là chuyện đầu tiên mà nhị di nương phân phó mình làm, nếu như không làm tốt, vậy mình ở trước mặt bọn nha đầu trong viện nhị di nương, chẳng phải là một chút mặt mũi cũng không có sao? Nói không chừng còn có thể khiến nhị di nương không thích, nghĩ vậy, Lan Hương nóng nảy, quỳ lê đến trước mặt Cố Thanh Uyển, đưa tay kéo váy của nàng, khóc lóc khẩn cầu nói: "Đại tiểu thư, cầu người nhất định phải cho nô tỳ trở về, bằng không.. bằng không, nô tỳ thật không biết nên tiếp tục sống thế nào."

Những lời này của Lan Hương khiến sắc mặt của Cố Thanh Uyển triệt để sửng sốt, cười nhạt, trước vu tội, sau uy hiếp, Cố Thanh Uyển đảo mắt qua làn váy bị Lan Hương chộp trong tay, mặt không chút thay đổi nói: "Mẹ, đem lên đi!"

"Vâng, tiểu thư." Cao mẹ đưa cái hộp đang cầm trong tay giao cho Cố Thanh Uyển.

Lan Hương, Mai Hương, Lan Chi nhìn cái hộp trong tay Cố Thanh Uyển, nét mặt hiện lên khó hiểu, không phải đang nói về chuyện của Lan Hương sao? Tiểu thư chuẩn bị làm gì đâu? Nghi hoặc trong lòng còn chưa làm rõ, khi nhìn rõ Cố Thanh Uyển lấy từ trong hộp ra cái gì đó, sắc mặt cũng thay đổi, dĩ nhiên... dĩ nhiên là.. một cây chủy thủ? Tiểu thư nàng, lấy cái kia để làm gì?

Trước ánh mắt kinh ngạc, khó hiểu của các nàng, Cố Thanh Uyển vô hại cười cười, khi các nàng đang muốn nói điều gì, nàng, tay liền động, không ai thấy rõ Cố Thanh Uyển làm như thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, tiếp theo đó là tiếng Lan Hương sợ hãi kêu, Mai Hương, Lan Chi chấn động, vội vàng nhìn lại.

Chỉ thấy Lan Hương sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, biểu tình sợ hãi, tay không ngừng run rẩy, trong tay siết chặt một mảnh váy của Cố Thanh Uyển, hoảng sợ nhìn nàng.



Cố Thanh Uyển thấy Lan Hương sợ hãi nhìn mình thì nhẹ nhàng cười, nghiêng người tới gần Lan Hương, chỉ chỉ khối vải trong tay nàng, vô tội mà thuần thiện nói: "Ngươi hình như thật thích, đưa cho ngươi, ngươi vui vẻ không?"

Bộ dáng của Cố Thanh Uyển lúc này khiến Mai Hương khống chế không được run rẩy, sắc mặt trắng xám, trong đầu chỉ có một ý niệm, tiểu thư... tiểu thư nàng, nàng thật đáng sợ.

Cảm giác của Lan Hương đối với Cố Thanh Uyển lúc này không chỉ là thấy nàng đáng sợ, mà nhớ tới lúc nàng động thủ thì tay của mình cảm giác như bị nàng cắt đứt, nhìn khuôn mặt cười yếu ớt, vô hại của nàng bây giờ, trái tim Lan Hương bắt đầu cấp tốc co rúc lại, hô hấp dồn dập, đối với câu hỏi của nàng liều mạng lắc đầu, nhìn chủy thủ vẫn đang ở trong tay nàng, kinh hoảng nói: "Tiểu thư, ngươi không thể, ngươi không thể giết nô tỳ."

Cố Thanh Uyển vừa nghe, thiêu mi hiếu kỳ hỏi: "Tại sao?" Tuy rằng Cố Thanh Uyển căn bản không hề có ý định này, dù sao chính mình động thủ giết một nha đầu, hơn nữa còn là ở trong viện của mình, đó không phải là một quyết định thông minh, nhưng đối với lí do hình như rất phấn khích* của Lan Hương, Cố Thanh Uyển cảm thấy hiếu kỳ.

Mà Lan Hương nghe Cố Thanh Uyển hỏi như vậy, trong lòng lại kết luận nàng thật sự chuẩn bị giết chết mình, sợ sệt đối với Cố Thanh Uyển lúc trước giờ chuyển thành không cam lòng, cười lạnh đàng hoàng nói: "Tiểu thư, ta bây giờ vẫn là nha đầu của nhị di nương, nhị di nương nhất định sẽ không để yên, tuyệt đối sẽ vì nô tỳ đòi lại công bằng."

Đang nói, chú ý tới Cố Thanh Uyển quả nhiên không còn cười nữa, ngay cả Mai Hương, Lan Chi cũng là bất khả tư nghị nhìn mình, trong lòng Lan Hương bỗng nhiên đắc ý, các nàng nhất định bị lời nói của mình làm cho kinh hãi, cũng đúng, trong phủ ngoại trừ lão phu nhân, nhị di nương nhưng là người có tiếng nói nhất, nghĩ thế tiếp tục nói: "Hơn nữa nô tỳ tới nơi này, trong phủ rất nhiều người đều biết, nếu như nô tỳ xảy ra chuyện, vậy liền khẳng định là tiểu thư làm hại, còn có chính là dù nô tỳ chỉ có chút tổn thương, tiểu thư người cũng không thoát khỏi hiềm nghi." Nói xong, phách lối nói: "Vì thế, nô tỳ xin khuyên tiểu thư, vẫn là đừng động vào nô tỳ mới tốt."

Lan Hương nói hết lời, Cố Thanh Uyển có chút bất khả tư nghị nhìn nàng, cảm thán trong lòng, quả nhiên không có cực phẩm, chỉ có càng cực phẩm nha!

Cố Thanh Uyển không nói gì nữa, nhìn dáng vẻ không sợ hãi của Lan Hương, đùa nghịch chủy thủ trong tay, không hứng thú nói: "Mai Hương, ngươi đi nói với tổ mẫu, Lan Hương nhận nhị di nương sai sử, cầm chủy thủ đến ám sát ta, ta cần nhị di nương cho ta một câu trả lời hợp lý, bằng không ta tuyệt không buông tha!"

Trước ánh mắt khiếp sợ, không dám tin tưởng của mọi người trong phòng, Cố Thanh Uyển tức giận mà nghiêm túc nói dối, trên mặt một chút mất tự nhiên cũng không có, lấy ra một tờ giấy đưa cho Cao mẹ, "Đối với nha đầu như vậy, tuyệt đối không thể lưu lại, mẹ, ngươi cầm khế ước bán thân của nàng, tìm một gã sai vặt bảo hắn đi một chuyến, đến chỗ tú bà, đưa cho bà ta 10 lượng bạc, nói cho nàng biết, hai ngày nữa sẽ đưa một nha đầu cho nàng, bảo nàng phải hảo hảo dạy dỗ, chờ khi dạy dỗ tốt rồi, đem đuổi ra khỏi kinh thành cho ta!"

Cao mẹ nghe xong, nhịn không được khóe miệng rút trừu, nhìn thoáng qua Lan Hương đang lung lay sắp đổ, trong mắt không có chút đồng tình, cung kính nói: "Vâng, tiểu thư, lão nô xin đi!'

Mai Hương lúc này cảm thấy mình thật may mắn khi chọn đi theo tiểu thư, cũng rõ ràng cảm thấy, tiểu thư nàng không tính toán, để ý đến hiềm khích trước đây, đối với mình mà nói là cỡ nào trọng yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Nữ Phong Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook