Chương 28: Lý Kiều
Thiển Thiển Đích Tâm
05/05/2016
Phủ Thừa tướng
Lý gia đại gia Lý Cẩn hôm đó kết thúc công chuyện, trở về phủ rửa mặt chải đầu một phen, ngồi trên ghế ngoài gian chính, tiếp nhận ly trà Lý đại nãi nãi đưa tới, khẽ nhấp một chút, nói: "Ngày hôm nay nhưng đi đến Cố phủ chứ?"
"Lão gia phân phó, thiếp làm sao dám quên, sáng sớm liền đi qua." Đại nãi nãi cười nói.
Lý Cẩn nghe xong gật đầu, "Việc Thanh nhi bị thương, Cố lão phu nhân có nói gì không?"
"Không nói gì, lão phu nhân rất là thấu tình đạt lý." Đại nãi nãi thần sắc tự nhiên nói.
"Vậy là tốt rồi, cũng không thể bởi vì chuyện này mà khiến Cố gia sinh ra khoảng cách với chúng ta, muội muội ở giữa sẽ khó xử."
Trong lời nói của Lý Cẩn lộ ra ý thương yêu Lý Kiều khiến trong mắt đại nãi nãi hiện lên âm trầm, rồi khi Lý Cẩn nhìn qua lại biến mất vô tung, chỉ còn lại ý cười ôn hòa khéo léo, "Vâng, thiếp biết, nhất định sẽ không để liên lụy muội muội."
Lý Cẩn mỉm cười nhìn đại nãi nãi, trong mắt lộ ra thỏa mãn, "Nàng có gặp Thanh Uyển không? Nàng hồi phục thế nào rồi? Chỗ bị thương không có gì đáng ngại chứ?"
"Gặp được, Thanh Uyển rất khỏe, đã không có việc gì, tinh thần cũng rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Lý Cẩn nghe xong yên long, mở miệng nói: "Kiều nhi đâu? Thân thể muội ấy thế nào?"
"Đại nãi nãi nghe câu hỏi của Lý Cẩn, nhãn thần lóe lên, vẻ mặt mang tiếc nuối nói: "Thiếp lần này đi, không đi gặp tiểu cô."
"Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không đi gặp muội ấy?" Lý Cẩn nghe xong chân mày cau lại.
Giọng nói mang theo trách cứ của Lý Cẩn khiến đại nãi nãi đem móng tay đâm vào trong thịt mới có thể không mất lý trí, vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh, nói: "Thiếp vốn là chuẩn bị đi gặp tiểu cô, nhưng Cao mẹ nói nàng thân thể mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, thiếp nghe xong sợ ảnh hưởng nàng nên không có đi đến quấy rồi, cũng liền không đi gặp nàng, phu quân, thiếp suy nghĩ có chút không chu toàn, khi đó, dù thế nào cũng nên chờ một chút, chờ nàng nghỉ ngơi hảo rồi đi gặp nàng."
"Quên đi, nàng không cần tự trách, suy nghĩ của nàng cũng không sai, Kiều nhi thân thể không tốt, nàng không đi quấy rầy muội ấy cũng đúng, hơn nữa mấy ngày nữa là thọ yến của phụ thân cũng có thể nhìn thấy muội ấy."
Đại nãi nãi nhìn sắc mặt Lý Cẩn đã hòa hoãn, cảm thụ được thân thể đau đớn, cười nhạt, mình gặp Cao mẹ không sai, nhưng thực tế nàng là đến mời mình đi gặp Lý Kiều, là chính mình không muốn thấy nàng, cũng không nghĩ làm sai chỗ nào, mình đường đường là thừa tướng phu nhân, dựa vào cái gì phải nhân nhượng nàng chỉ là một thị lang phu nhân?
Hơn nữa, hiện tại chính mình nếu dám nói như vậy, đem tất cả đều đổ cho Cao mẹ, tự nhiên cũng đã dựa vào tính cách của Cao mẹ, nhận định nàng không dám nói ra cái gì, chỉ biết giấu diếm dụ dỗ tiểu thư nhà nàng, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến chính mình, vì thế, chính mình không có gì không dám nói.
Dừng lại một chút, Lý Cẩn bỗng nhiên cảm khái: "Muốn nói Kiều Nhi nàng mặc dù là tướng phủ tiểu thư nhưng cũng là một hài tử mệnh khổ, mẫu thân mất đi khi muội ấy vừa nhận thức được sự việc, đáng thương Kiều nhi khi đó vẫn còn nhỏ như vậy, bình thường đều nửa đêm tỉnh giấc, khóc gọi mẫu thân, bộ dáng kia bây giờ nghĩ lại ta đều thấy đau lòng, phụ thân khi đó lại bận rộn triều chính, cũng không đoái hoài gì tới muội ấy, di nương trong phủ lại có mấy ai thật tâm đối đãi với nàng, mà ta và nhị đệ đều là thân nam tử, dù muốn chiếu cố nàng cũng là hữu tâm vô lực, mỗi khi nhớ tới việc này, phụ thân và ta đều thấy thẹn với Kiều Nhi."
"Phu quân, ngươi đừng nói như vậy, chàng và công công còn có tiểu thúc đã chiếu cố tiểu cô rất tốt, nàng sẽ không oán giận các ngươi." Đại nãi nãi tuy rằng cực lực nhịn xuống ấm ức không cam lòng trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn là nhịn không được nói ra hai chữ "Oán giận", hi vọng Lý Kiều trong lòng Lý Cẩn, lưu lại vô lương tâm mầm móng.
Lý Cẩn nghe xong, lắc đầu cười khổ một tiếng nói: "Kiều Nhi chưa từng oán giận ai, là chúng ta tự thấy có lỗi với muội ấy mà thôi."
Đại nãi nãi nghe vậy, biết Lý Cẩn không hiểu được thâm ý trong lời nói của mình, trong mắt hiện lên thất vọng, cũng không dám nói gì thêm nữa, bởi vì nàng hiểu rất rỗ địa vị của Lý Kiều ở trong lòng Lý Cẩn, chính mình nếu như nói quá rõ ràng, hoặc là nói quá nhiều, nhất định sẽ chọc hắn không thích mình, nếu nói như vậy thì mất nhiều hơn được.
Bởi vì rõ ràng đối với mình cái gì mới là quan trọng, vì thế đại nãi nãi không tiếp tục châm ngòi, chỉ là khẽ cười nói: "Phu quân, ngươi không cần cảm thấy áy náy, khi tiểu cô còn là cô nương, có ngươi và công công cưng chiều, hiện tại xuất giá có phu quân cưng chiều, tiểu cô nàng là người có phúc, ngươi đừng quá lo lắng."
"Đúng vậy! Nàng nói đúng, chuyện không vui này dù sao cũng đã qua, Kiều Nhi hiện tại sống vui vẻ mới là quan trọng nhất." Lý Cẩn nói, vỗ vỗ bàn tay đại nãi nãi: "Đều nói trưởng tẩu như mẹ, mấy năm nay ít nhiều cũng có nàng chiếu cố Kiều nhi, mới làm cho cuộc sống mất đi mẫu thân của Kiều Nhi không đến mức quá thiếu sót."
"Phu quân nói gì thế, điều này không phải là điều thiếp nên làm sao?" Đại nãi nãi vui mừng, thầm nghĩ trong lòng: Cũng chỉ có lúc này Lý Kiều mới có chút tác dụng.
Phúc Thọ các
Ngày thứ hai khi lão phu nhân vừa tỉnh dậy, nghe Tề mẹ bẩm báo xong, cau mày nói: "Ngươi nói, phu nhân vì thọ yến của cha nàng mà để Cao mẹ đi dạy dỗ Thanh Uyển quy củ?"
"Đúng vậy, lão phu nhân."
"Chuyện khi nào?"
"Đêm qua quyết định."
"Hừ! Nàng ta thật đúng là sẽ làm." Lão phu nhân châm chọc nói: "Cố Thanh Uyển không thích Cao mẹ là chuyện mà cả phủ đều biết, nàng lại vẫn phái Cao mẹ đi, Thanh Uyển tính tình táo bạo, có thể theo nàng học tốt mới là lạ, đầu óc của nàng thật đúng là không biết nghĩ như thế nào? Được rồi, chuyện này Viễn nhi biết không?"
"Lão gia hôm qua nghỉ ở chỗ phu nhân, hẳn là biết." Tề mẹ bẩm báo.
Lão phu nhân nghe xong châm chọc cười, "Viễn nhi đối với nàng thật đúng là đủ bao dung, ngay cả chuyện không đáng tin như thế cũng tùy ý nàng."
Tề mẹ nghe xong cúi đầu đáp: "Có thể lão gia và phu nhân nghĩ lễ nghi quy củ của Cao mẹ là tốt nhất, mới có thể để nàng dạy đại tiểu thư!"
"Đúng nha! Phủ thừa tướng của các nàng cái gì cũng tốt, ngay cả nô tài so với nô tài trong phủ của chúng ta cũng tốt hơn, ta đây thật ra muốn nhìn xem, nàng có thể đem Thanh Uyển dạy dỗ tốt ra sao." Lão phu nhân lạnh lẽo cười.
Tề mẹ cúi đầu, thầm nghĩ: Mấy hôm trước lão phu nhân còn nói muốn phu nhân buông bỏ gia sự, tập trung dạy dỗ đại tiểu thư thật tốt, bây giờ phu nhân thực sự làm vậy lão phu nhân lại bắt đầu thiêu đâm khó chịu, aiz! Xét đến cùng cũng không hoàn toàn là vì lão phu nhân đối với phu nhân không hài lòng, mà là vì thân phận tướng phủ tiểu thư của phu nhân, khiến nàng làm bà bà không thể tùy ý gây khó dễ đi!
Tề mẹ đang suy tư chợt nghe phía bên ngoài truyền đến thanh âm của Hồng Anh và nhị di nương.
"Nô tỳ gặp qua nhị di nương, nhị tiểu thư, tam tiểu thư."
''Hồng Anh, lão phu nhân đã tỉnh chưa?"
"Hồi bẩm nhị di nương, lão phu nhân vừa tỉnh, nhị di nương, nhị tiểu thư, tam tiểu thư thỉnh vào."
"Ừ!"
Giọng nói bên ngoài lão phu nhân tự nhiên cũng nghe được, cười lạnh nói: "Người ta là di nương, còn có tiểu bối đều biết mỗi ngày đến thỉnh an ta lão bà tử này, mà cái kia khó lường tướng phủ tiểu thư lại ngay cả điểm ấy quy củ cũng không biết, thực sự là buồn cười."
Lão phu nhân vừa dứt lời liền thấy nhị tiểu thư, tam tiểu thư còn có ý cười dịu dàng nhị di nương tiến đến, nhị di nương thấy lão phu nhân, nhanh chóng quỳ gối cung kính: "Tỳ thiếp gặp qua lão phu nhân."
"Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu." Cố Vô Hạ, Cố Duẫn Nhi đồng thanh nói.
"Ừ! Đều đứng lên đi!"
Lý gia đại gia Lý Cẩn hôm đó kết thúc công chuyện, trở về phủ rửa mặt chải đầu một phen, ngồi trên ghế ngoài gian chính, tiếp nhận ly trà Lý đại nãi nãi đưa tới, khẽ nhấp một chút, nói: "Ngày hôm nay nhưng đi đến Cố phủ chứ?"
"Lão gia phân phó, thiếp làm sao dám quên, sáng sớm liền đi qua." Đại nãi nãi cười nói.
Lý Cẩn nghe xong gật đầu, "Việc Thanh nhi bị thương, Cố lão phu nhân có nói gì không?"
"Không nói gì, lão phu nhân rất là thấu tình đạt lý." Đại nãi nãi thần sắc tự nhiên nói.
"Vậy là tốt rồi, cũng không thể bởi vì chuyện này mà khiến Cố gia sinh ra khoảng cách với chúng ta, muội muội ở giữa sẽ khó xử."
Trong lời nói của Lý Cẩn lộ ra ý thương yêu Lý Kiều khiến trong mắt đại nãi nãi hiện lên âm trầm, rồi khi Lý Cẩn nhìn qua lại biến mất vô tung, chỉ còn lại ý cười ôn hòa khéo léo, "Vâng, thiếp biết, nhất định sẽ không để liên lụy muội muội."
Lý Cẩn mỉm cười nhìn đại nãi nãi, trong mắt lộ ra thỏa mãn, "Nàng có gặp Thanh Uyển không? Nàng hồi phục thế nào rồi? Chỗ bị thương không có gì đáng ngại chứ?"
"Gặp được, Thanh Uyển rất khỏe, đã không có việc gì, tinh thần cũng rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Lý Cẩn nghe xong yên long, mở miệng nói: "Kiều nhi đâu? Thân thể muội ấy thế nào?"
"Đại nãi nãi nghe câu hỏi của Lý Cẩn, nhãn thần lóe lên, vẻ mặt mang tiếc nuối nói: "Thiếp lần này đi, không đi gặp tiểu cô."
"Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không đi gặp muội ấy?" Lý Cẩn nghe xong chân mày cau lại.
Giọng nói mang theo trách cứ của Lý Cẩn khiến đại nãi nãi đem móng tay đâm vào trong thịt mới có thể không mất lý trí, vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh, nói: "Thiếp vốn là chuẩn bị đi gặp tiểu cô, nhưng Cao mẹ nói nàng thân thể mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, thiếp nghe xong sợ ảnh hưởng nàng nên không có đi đến quấy rồi, cũng liền không đi gặp nàng, phu quân, thiếp suy nghĩ có chút không chu toàn, khi đó, dù thế nào cũng nên chờ một chút, chờ nàng nghỉ ngơi hảo rồi đi gặp nàng."
"Quên đi, nàng không cần tự trách, suy nghĩ của nàng cũng không sai, Kiều nhi thân thể không tốt, nàng không đi quấy rầy muội ấy cũng đúng, hơn nữa mấy ngày nữa là thọ yến của phụ thân cũng có thể nhìn thấy muội ấy."
Đại nãi nãi nhìn sắc mặt Lý Cẩn đã hòa hoãn, cảm thụ được thân thể đau đớn, cười nhạt, mình gặp Cao mẹ không sai, nhưng thực tế nàng là đến mời mình đi gặp Lý Kiều, là chính mình không muốn thấy nàng, cũng không nghĩ làm sai chỗ nào, mình đường đường là thừa tướng phu nhân, dựa vào cái gì phải nhân nhượng nàng chỉ là một thị lang phu nhân?
Hơn nữa, hiện tại chính mình nếu dám nói như vậy, đem tất cả đều đổ cho Cao mẹ, tự nhiên cũng đã dựa vào tính cách của Cao mẹ, nhận định nàng không dám nói ra cái gì, chỉ biết giấu diếm dụ dỗ tiểu thư nhà nàng, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến chính mình, vì thế, chính mình không có gì không dám nói.
Dừng lại một chút, Lý Cẩn bỗng nhiên cảm khái: "Muốn nói Kiều Nhi nàng mặc dù là tướng phủ tiểu thư nhưng cũng là một hài tử mệnh khổ, mẫu thân mất đi khi muội ấy vừa nhận thức được sự việc, đáng thương Kiều nhi khi đó vẫn còn nhỏ như vậy, bình thường đều nửa đêm tỉnh giấc, khóc gọi mẫu thân, bộ dáng kia bây giờ nghĩ lại ta đều thấy đau lòng, phụ thân khi đó lại bận rộn triều chính, cũng không đoái hoài gì tới muội ấy, di nương trong phủ lại có mấy ai thật tâm đối đãi với nàng, mà ta và nhị đệ đều là thân nam tử, dù muốn chiếu cố nàng cũng là hữu tâm vô lực, mỗi khi nhớ tới việc này, phụ thân và ta đều thấy thẹn với Kiều Nhi."
"Phu quân, ngươi đừng nói như vậy, chàng và công công còn có tiểu thúc đã chiếu cố tiểu cô rất tốt, nàng sẽ không oán giận các ngươi." Đại nãi nãi tuy rằng cực lực nhịn xuống ấm ức không cam lòng trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn là nhịn không được nói ra hai chữ "Oán giận", hi vọng Lý Kiều trong lòng Lý Cẩn, lưu lại vô lương tâm mầm móng.
Lý Cẩn nghe xong, lắc đầu cười khổ một tiếng nói: "Kiều Nhi chưa từng oán giận ai, là chúng ta tự thấy có lỗi với muội ấy mà thôi."
Đại nãi nãi nghe vậy, biết Lý Cẩn không hiểu được thâm ý trong lời nói của mình, trong mắt hiện lên thất vọng, cũng không dám nói gì thêm nữa, bởi vì nàng hiểu rất rỗ địa vị của Lý Kiều ở trong lòng Lý Cẩn, chính mình nếu như nói quá rõ ràng, hoặc là nói quá nhiều, nhất định sẽ chọc hắn không thích mình, nếu nói như vậy thì mất nhiều hơn được.
Bởi vì rõ ràng đối với mình cái gì mới là quan trọng, vì thế đại nãi nãi không tiếp tục châm ngòi, chỉ là khẽ cười nói: "Phu quân, ngươi không cần cảm thấy áy náy, khi tiểu cô còn là cô nương, có ngươi và công công cưng chiều, hiện tại xuất giá có phu quân cưng chiều, tiểu cô nàng là người có phúc, ngươi đừng quá lo lắng."
"Đúng vậy! Nàng nói đúng, chuyện không vui này dù sao cũng đã qua, Kiều Nhi hiện tại sống vui vẻ mới là quan trọng nhất." Lý Cẩn nói, vỗ vỗ bàn tay đại nãi nãi: "Đều nói trưởng tẩu như mẹ, mấy năm nay ít nhiều cũng có nàng chiếu cố Kiều nhi, mới làm cho cuộc sống mất đi mẫu thân của Kiều Nhi không đến mức quá thiếu sót."
"Phu quân nói gì thế, điều này không phải là điều thiếp nên làm sao?" Đại nãi nãi vui mừng, thầm nghĩ trong lòng: Cũng chỉ có lúc này Lý Kiều mới có chút tác dụng.
Phúc Thọ các
Ngày thứ hai khi lão phu nhân vừa tỉnh dậy, nghe Tề mẹ bẩm báo xong, cau mày nói: "Ngươi nói, phu nhân vì thọ yến của cha nàng mà để Cao mẹ đi dạy dỗ Thanh Uyển quy củ?"
"Đúng vậy, lão phu nhân."
"Chuyện khi nào?"
"Đêm qua quyết định."
"Hừ! Nàng ta thật đúng là sẽ làm." Lão phu nhân châm chọc nói: "Cố Thanh Uyển không thích Cao mẹ là chuyện mà cả phủ đều biết, nàng lại vẫn phái Cao mẹ đi, Thanh Uyển tính tình táo bạo, có thể theo nàng học tốt mới là lạ, đầu óc của nàng thật đúng là không biết nghĩ như thế nào? Được rồi, chuyện này Viễn nhi biết không?"
"Lão gia hôm qua nghỉ ở chỗ phu nhân, hẳn là biết." Tề mẹ bẩm báo.
Lão phu nhân nghe xong châm chọc cười, "Viễn nhi đối với nàng thật đúng là đủ bao dung, ngay cả chuyện không đáng tin như thế cũng tùy ý nàng."
Tề mẹ nghe xong cúi đầu đáp: "Có thể lão gia và phu nhân nghĩ lễ nghi quy củ của Cao mẹ là tốt nhất, mới có thể để nàng dạy đại tiểu thư!"
"Đúng nha! Phủ thừa tướng của các nàng cái gì cũng tốt, ngay cả nô tài so với nô tài trong phủ của chúng ta cũng tốt hơn, ta đây thật ra muốn nhìn xem, nàng có thể đem Thanh Uyển dạy dỗ tốt ra sao." Lão phu nhân lạnh lẽo cười.
Tề mẹ cúi đầu, thầm nghĩ: Mấy hôm trước lão phu nhân còn nói muốn phu nhân buông bỏ gia sự, tập trung dạy dỗ đại tiểu thư thật tốt, bây giờ phu nhân thực sự làm vậy lão phu nhân lại bắt đầu thiêu đâm khó chịu, aiz! Xét đến cùng cũng không hoàn toàn là vì lão phu nhân đối với phu nhân không hài lòng, mà là vì thân phận tướng phủ tiểu thư của phu nhân, khiến nàng làm bà bà không thể tùy ý gây khó dễ đi!
Tề mẹ đang suy tư chợt nghe phía bên ngoài truyền đến thanh âm của Hồng Anh và nhị di nương.
"Nô tỳ gặp qua nhị di nương, nhị tiểu thư, tam tiểu thư."
''Hồng Anh, lão phu nhân đã tỉnh chưa?"
"Hồi bẩm nhị di nương, lão phu nhân vừa tỉnh, nhị di nương, nhị tiểu thư, tam tiểu thư thỉnh vào."
"Ừ!"
Giọng nói bên ngoài lão phu nhân tự nhiên cũng nghe được, cười lạnh nói: "Người ta là di nương, còn có tiểu bối đều biết mỗi ngày đến thỉnh an ta lão bà tử này, mà cái kia khó lường tướng phủ tiểu thư lại ngay cả điểm ấy quy củ cũng không biết, thực sự là buồn cười."
Lão phu nhân vừa dứt lời liền thấy nhị tiểu thư, tam tiểu thư còn có ý cười dịu dàng nhị di nương tiến đến, nhị di nương thấy lão phu nhân, nhanh chóng quỳ gối cung kính: "Tỳ thiếp gặp qua lão phu nhân."
"Tôn nữ thỉnh an tổ mẫu." Cố Vô Hạ, Cố Duẫn Nhi đồng thanh nói.
"Ừ! Đều đứng lên đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.