Chương 44: Lý tướng
Thiển Thiển Đích Tâm
23/05/2016
Phủ thừa tướng
Sau khi từ Cố gia trở về, Lý Trí trực tiếp đi đến thư phòng của Lý gia, trong thư phòng, một lão nhân niên kỷ tầm sáu mươi, khí thế uy nghiêm đang ngồi viết chữ, Lý Trí nhẹ nhàng bước tới, cúi đầu cung kính nói: "Tổ phụ."
Lão nhân không trả lời, tay cầm bút lông tập trung tinh thần, từng chữ từng chữ rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên Thành, mãi cho đến khi nét bút cuối cùng dừng lại, mới nhìn thoáng qua Lý Trí, "Sự việc kết thúc rồi?"
"Vâng, tổ phụ." Lý Trí đem chuyện ở Cố gia từ đầu đến cuối nói cho lão nhân nghe một lần.
Lý tướng nghe xong nhíu mày.
"Tổ phụ không cần phải lo lắng cho Thanh Uyển biểu muội, thương thế của nàng mặc dù nặng, nhưng bây giờ đã không còn gì đáng ngại, Dật Trần cũng đã kê đơn thuốc, chỉ cần đúng hạn dùng, tôn nhi tin tưởng không bao lâu sau sẽ khỏi hẳn, hơn nữa Dật Trần cũng đã đem những bao thuốc Lý đại phu khai về, chờ hắn kiểm tra, nếu có vấn đề gì, hắn sẽ nói cho tôn nhi biết."
"Ừ."
Lý Trí thấy lông mày tổ phụ vẫn không buông lỏng, thở dài, ở Lý gia này tất cả mọi người đều biết, đối với người bác đã gả đi Lý Kiều, tổ phụ vẫn luôn không yên lòng, đặc biệt tình hình sức khỏe mấy năm gần đây của nàng, cũng là rối rắm trong lòng tổ phụ, vì thế tổ phụ đối với ngoại tôn nữ - Thanh Uyển biểu muội, cũng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, so với mấy hài tử ở Lý gia còn muốn yêu thương hơn vài phần.
Vì thế, sau khi biết Thanh Uyển biểu muội gặp chuyện không may tổ phụ mới có thể bộc phát cơn giận trước nay chưa từng có, suýt chút nữa dùng quân pháp xử trí hết mấy tên ám vệ âm thầm bảo vệ nàng, cuối cùng dưới sự khuyên can của phụ thân, tuy rằng tính mệnh được giữ lại nhưng cũng mất đi tư cách hộ vệ.
"Có điều, lần này cũng may có Cao ma ma, nếu không phải nàng cơ trí đến phủ báo tin, lại đề nghị tìm một ngự y cùng tới, thì chỉ với câu nói kia của Lý đại phu, còn có khí thế đó của Trương phu nhân, Uyển nhi sợ rằng không chỉ phải nhận sai, mà còn phải chịu buồn bực."
Lý Trí nhớ đến câu nói của Trương phu nhân, trầm giọng nói: "Tổ phụ, lần này Trương gia thật sự là quá quá phận."
Lý tướng nghe xong lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, bình tĩnh nói: "Trương Kỳ tuổi còn trẻ mà đã có thể làm được chức vị thượng thư, đủ để nói rõ hắn không phải loại người ngu ngốc như vậy, loại chuyện cưỡng chế người như thế này, hắn dù có làm cũng sẽ âm thầm làm trong bóng tối, tuyệt đối sẽ không có kiểu quang minh chính đại, dù sao, Cố Trường Viễn mặc dù không bằng hắn, nhưng cũng là một thị lang, mà tối trọng yếu là, Thanh Uyển nàng là tôn nữ của Lý Dực ta!"
"Nếu như không phải là chủ ý của Trương thượng thư, vậy chắc chắn là của Trương phu nhân, bởi vì nghe lời nói của Lý đại phu, tôn nhi có thể khẳng định, Lý đại phu và Trương gia quả thực là muốn tính toán Cố gia, đáng tiếc là câu nói quyết định kia Lý đại phu chưa kịp nói ra đã bị Dật Trần cắt đứt."
Lý Dực nhìn thần sắc tiếc nuối của Lý Trí, lắc đầu: "Trí nhi, đôi khi, nói toàn bộ không hẳn đều là chuyện tốt."
"Tổ phụ, tôn nhi không hiểu."
"Từ từ cháu sẽ hiểu, được rồi, gặp Dật Trần thì thay lão phu cảm tạ hắn.''
Cố gia, Sính Lai viện
Cao ma ma một lần nữa lấy lụa mỏng băng lại vết thương trên trán cho Cố Thanh Uyển, nhớ tới vết thương đáng sợ, Cao ma ma bi phẫn, đau lòng nói: "Tiểu thư, người chịu khổ rồi.''
"Không ngại, ma ma không cần lo lắng.'' Cố Thanh Uyển nhẹ nhàng cười, cũng không quá để ý vết thương kia.
Cao ma ma nhìn dáng vẻ bình thản của Cố Thanh Uyển, ánh mắt chua xót, làm sao có thể không lo lắng được đây? Thân thể của nữ hài tử là phi thường quý giá, trên người dù chỉ có một vết xước nhỏ cũng đều cực độ để ý, huống chi của tiểu thư là ở trên trán, cái này, sau này nhất định sẽ bị người dụng tâm lấy làm cái cớ, Cao ma ma còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài, quan tâm nói: "Tiểu thư, chuyện hôm nay thuận lợi chứ?"
"Ừ! Hoàn hảo!"
"Vậy là tốt rồi, lão nô vẫn lo lắng đại công tử và Kỳ ngự y đến không kịp, làm hỏng chuyện của tiểu thư.''
"Đại biểu ca bọn họ đến vừa đúng lúc, việc này ít nhiều cũng nhờ ma ma.''
"Chủ yếu là tiểu thư suy nghĩ chu toàn, lão nô chỉ là chân chạy việc mà thôi.''
Lan Chi nghe xong trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ma ma, lẽ nào đại công tử và Kỳ ngự y hôm nay đến không phải là trùng hợp sao?''
Cao ma ma nhìn bộ dáng ngờ nghệch của Lan Chi cười nói: "Nha đầu ngốc, ở đâu ra có nhiều trùng hợp như vậy, là tiểu thư sau khi nghe Tề mẹ nói xong, liền nghĩ đến Lý đại phu có thể sẽ nói dối, vì thế mới để ta đến phủ Thừa tướng một chuyến, nhờ tướng gia mời một ngự y đến đây.''
"Tiểu thư, ngươi thật là lợi hại.'' Lan Chi áy náy nói: "Hôm nay nô tỳ chẳng những không giúp được gì cho tiểu thư, lại còn hại tiểu thư phải lo lắng.''
Cố Thanh Uyển nghe xong lắc đầu không nói, biết Lan Chi nói chính là việc mình vì nàng đỡ một bạt tay của Trương phu nhân.
Cao ma ma nghe được, căng thẳng trong lòng, cau mày nói: "Lan Chi, đã xảy ra chuyện gì?"
Lan Chi nghe vậy, lập tức quỳ xuống trước mặt Cao ma ma và Cố Thanh Uyển, áy náy nói: "Ma ma, nô tỳ hôm nay không có bảo vệ tốt tiểu thư.'' Sau đó đem chuyện phát sinh trong viện của lão phu nhân nói cho Cao ma ma nghe một lần.
''Ma ma, tuy rằng Lý đại phu không nói ra câu kia, nhưng nô tỳ biết, hắn khẳng định cùng Trương phu nhân hợp tác, tính toán tiểu thư, nếu không phải Kỳ ngự y hắn bỗng nhiên chặn ngang, có lẽ có thể...''
"Nếu như Kỳ ngự y không chặn ngang, sự việc sẽ làm ngươi càng căm tức.'' Cố Thanh Uyển nhìn thần sắc kích động chưa từng có của Lan Chi, cười nói.
"Tiểu thư, làm sao có thể chứ? Nếu như Lý đại phu nói ra, chúng ta đã có thể nắm được nhược điểm của Trương phu nhân, cũng có thể khiến nàng và Trương tiểu thư nhận lỗi trước tiểu thư?'' Lan Chi không hiểu.
Cao ma ma mặc dù biết có chút việc sẽ không đơn giản như Lan Chi nói, nhưng đối với câu nói của Cố Thanh Uyển cũng là mơ mơ hồ hồ, có điều, nghĩ đến những điều Lan Chi vừa kể, trong lòng không khỏi thổn thức, nếu như không phải có tiểu thư trước hết nghĩ đến việc đi mời ngự y, sự việc còn không biết sẽ phát triển đến bước nào.
''Chuyện này, sau này ta sẽ nói rõ cho các ngươi, Lan Chi, ngươi đi gọi Mai Hương đến đây.'' Nhớ tới thần sắc biến ảo của Cố Vô Hạ khi nghe thấy phải lấy thuốc đến, Cố Thanh Uyển híp mắt lại.
Sau khi từ Cố gia trở về, Lý Trí trực tiếp đi đến thư phòng của Lý gia, trong thư phòng, một lão nhân niên kỷ tầm sáu mươi, khí thế uy nghiêm đang ngồi viết chữ, Lý Trí nhẹ nhàng bước tới, cúi đầu cung kính nói: "Tổ phụ."
Lão nhân không trả lời, tay cầm bút lông tập trung tinh thần, từng chữ từng chữ rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên Thành, mãi cho đến khi nét bút cuối cùng dừng lại, mới nhìn thoáng qua Lý Trí, "Sự việc kết thúc rồi?"
"Vâng, tổ phụ." Lý Trí đem chuyện ở Cố gia từ đầu đến cuối nói cho lão nhân nghe một lần.
Lý tướng nghe xong nhíu mày.
"Tổ phụ không cần phải lo lắng cho Thanh Uyển biểu muội, thương thế của nàng mặc dù nặng, nhưng bây giờ đã không còn gì đáng ngại, Dật Trần cũng đã kê đơn thuốc, chỉ cần đúng hạn dùng, tôn nhi tin tưởng không bao lâu sau sẽ khỏi hẳn, hơn nữa Dật Trần cũng đã đem những bao thuốc Lý đại phu khai về, chờ hắn kiểm tra, nếu có vấn đề gì, hắn sẽ nói cho tôn nhi biết."
"Ừ."
Lý Trí thấy lông mày tổ phụ vẫn không buông lỏng, thở dài, ở Lý gia này tất cả mọi người đều biết, đối với người bác đã gả đi Lý Kiều, tổ phụ vẫn luôn không yên lòng, đặc biệt tình hình sức khỏe mấy năm gần đây của nàng, cũng là rối rắm trong lòng tổ phụ, vì thế tổ phụ đối với ngoại tôn nữ - Thanh Uyển biểu muội, cũng là yêu ai yêu cả đường đi lối về, so với mấy hài tử ở Lý gia còn muốn yêu thương hơn vài phần.
Vì thế, sau khi biết Thanh Uyển biểu muội gặp chuyện không may tổ phụ mới có thể bộc phát cơn giận trước nay chưa từng có, suýt chút nữa dùng quân pháp xử trí hết mấy tên ám vệ âm thầm bảo vệ nàng, cuối cùng dưới sự khuyên can của phụ thân, tuy rằng tính mệnh được giữ lại nhưng cũng mất đi tư cách hộ vệ.
"Có điều, lần này cũng may có Cao ma ma, nếu không phải nàng cơ trí đến phủ báo tin, lại đề nghị tìm một ngự y cùng tới, thì chỉ với câu nói kia của Lý đại phu, còn có khí thế đó của Trương phu nhân, Uyển nhi sợ rằng không chỉ phải nhận sai, mà còn phải chịu buồn bực."
Lý Trí nhớ đến câu nói của Trương phu nhân, trầm giọng nói: "Tổ phụ, lần này Trương gia thật sự là quá quá phận."
Lý tướng nghe xong lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, bình tĩnh nói: "Trương Kỳ tuổi còn trẻ mà đã có thể làm được chức vị thượng thư, đủ để nói rõ hắn không phải loại người ngu ngốc như vậy, loại chuyện cưỡng chế người như thế này, hắn dù có làm cũng sẽ âm thầm làm trong bóng tối, tuyệt đối sẽ không có kiểu quang minh chính đại, dù sao, Cố Trường Viễn mặc dù không bằng hắn, nhưng cũng là một thị lang, mà tối trọng yếu là, Thanh Uyển nàng là tôn nữ của Lý Dực ta!"
"Nếu như không phải là chủ ý của Trương thượng thư, vậy chắc chắn là của Trương phu nhân, bởi vì nghe lời nói của Lý đại phu, tôn nhi có thể khẳng định, Lý đại phu và Trương gia quả thực là muốn tính toán Cố gia, đáng tiếc là câu nói quyết định kia Lý đại phu chưa kịp nói ra đã bị Dật Trần cắt đứt."
Lý Dực nhìn thần sắc tiếc nuối của Lý Trí, lắc đầu: "Trí nhi, đôi khi, nói toàn bộ không hẳn đều là chuyện tốt."
"Tổ phụ, tôn nhi không hiểu."
"Từ từ cháu sẽ hiểu, được rồi, gặp Dật Trần thì thay lão phu cảm tạ hắn.''
Cố gia, Sính Lai viện
Cao ma ma một lần nữa lấy lụa mỏng băng lại vết thương trên trán cho Cố Thanh Uyển, nhớ tới vết thương đáng sợ, Cao ma ma bi phẫn, đau lòng nói: "Tiểu thư, người chịu khổ rồi.''
"Không ngại, ma ma không cần lo lắng.'' Cố Thanh Uyển nhẹ nhàng cười, cũng không quá để ý vết thương kia.
Cao ma ma nhìn dáng vẻ bình thản của Cố Thanh Uyển, ánh mắt chua xót, làm sao có thể không lo lắng được đây? Thân thể của nữ hài tử là phi thường quý giá, trên người dù chỉ có một vết xước nhỏ cũng đều cực độ để ý, huống chi của tiểu thư là ở trên trán, cái này, sau này nhất định sẽ bị người dụng tâm lấy làm cái cớ, Cao ma ma còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài, quan tâm nói: "Tiểu thư, chuyện hôm nay thuận lợi chứ?"
"Ừ! Hoàn hảo!"
"Vậy là tốt rồi, lão nô vẫn lo lắng đại công tử và Kỳ ngự y đến không kịp, làm hỏng chuyện của tiểu thư.''
"Đại biểu ca bọn họ đến vừa đúng lúc, việc này ít nhiều cũng nhờ ma ma.''
"Chủ yếu là tiểu thư suy nghĩ chu toàn, lão nô chỉ là chân chạy việc mà thôi.''
Lan Chi nghe xong trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Tiểu thư, ma ma, lẽ nào đại công tử và Kỳ ngự y hôm nay đến không phải là trùng hợp sao?''
Cao ma ma nhìn bộ dáng ngờ nghệch của Lan Chi cười nói: "Nha đầu ngốc, ở đâu ra có nhiều trùng hợp như vậy, là tiểu thư sau khi nghe Tề mẹ nói xong, liền nghĩ đến Lý đại phu có thể sẽ nói dối, vì thế mới để ta đến phủ Thừa tướng một chuyến, nhờ tướng gia mời một ngự y đến đây.''
"Tiểu thư, ngươi thật là lợi hại.'' Lan Chi áy náy nói: "Hôm nay nô tỳ chẳng những không giúp được gì cho tiểu thư, lại còn hại tiểu thư phải lo lắng.''
Cố Thanh Uyển nghe xong lắc đầu không nói, biết Lan Chi nói chính là việc mình vì nàng đỡ một bạt tay của Trương phu nhân.
Cao ma ma nghe được, căng thẳng trong lòng, cau mày nói: "Lan Chi, đã xảy ra chuyện gì?"
Lan Chi nghe vậy, lập tức quỳ xuống trước mặt Cao ma ma và Cố Thanh Uyển, áy náy nói: "Ma ma, nô tỳ hôm nay không có bảo vệ tốt tiểu thư.'' Sau đó đem chuyện phát sinh trong viện của lão phu nhân nói cho Cao ma ma nghe một lần.
''Ma ma, tuy rằng Lý đại phu không nói ra câu kia, nhưng nô tỳ biết, hắn khẳng định cùng Trương phu nhân hợp tác, tính toán tiểu thư, nếu không phải Kỳ ngự y hắn bỗng nhiên chặn ngang, có lẽ có thể...''
"Nếu như Kỳ ngự y không chặn ngang, sự việc sẽ làm ngươi càng căm tức.'' Cố Thanh Uyển nhìn thần sắc kích động chưa từng có của Lan Chi, cười nói.
"Tiểu thư, làm sao có thể chứ? Nếu như Lý đại phu nói ra, chúng ta đã có thể nắm được nhược điểm của Trương phu nhân, cũng có thể khiến nàng và Trương tiểu thư nhận lỗi trước tiểu thư?'' Lan Chi không hiểu.
Cao ma ma mặc dù biết có chút việc sẽ không đơn giản như Lan Chi nói, nhưng đối với câu nói của Cố Thanh Uyển cũng là mơ mơ hồ hồ, có điều, nghĩ đến những điều Lan Chi vừa kể, trong lòng không khỏi thổn thức, nếu như không phải có tiểu thư trước hết nghĩ đến việc đi mời ngự y, sự việc còn không biết sẽ phát triển đến bước nào.
''Chuyện này, sau này ta sẽ nói rõ cho các ngươi, Lan Chi, ngươi đi gọi Mai Hương đến đây.'' Nhớ tới thần sắc biến ảo của Cố Vô Hạ khi nghe thấy phải lấy thuốc đến, Cố Thanh Uyển híp mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.