Chương 13: Nhìn lầm rồi sao?
Thiển Thiển Đích Tâm
21/04/2016
Phúc Thọ các
Tề mẹ từ chỗ Cố Thanh Uyển trở về, nhìn lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng thả chậm tiếng bước chân.
"Trở về rồi?"
Nghe thấy thanh âm của lão phu nhân, Tề mẹ ngẩng đầu thấy nàng đã mở mắt, nhẹ giọng nói: "Vâng, lão nô vừa trở về." Tề mẹ đáp lời, thuận tay rót chén nước cho lão phu nhân, đặt ở trên bàn, "Lão nô quấy nhiễu lão phu nhân ngươi nghỉ ngơi sao?"
"Không có." Lão phu nhân bưng chén nước lên uống một ngụm, hỏi: "Thế nào? Đều nắm rõ sao?"
" Đúng vậy, lão phu nhân, lão nô đều đã hỏi rõ rồi, đại tiểu thư đúng là vừa tỉnh sáng nay."
Lão phu nhân nghe xong gật đầu, nói: "Ai đã cùng nàng tiếp xúc qua?"
" Ngoại trừ hai cái nha đầu thân cận hầu hạ của nàng," Tề mẹ dừng một chút nói tiếp: "Mặt khác, Nhị di nương và nhị tiểu thư buổi sáng có đến thăm hỏi đại tiểu thư, mà khi đó đại tiểu thư hình như cũng vừa vặn tỉnh lại, cùng Nhị di nương, nhị tiểu thư nói chuyện một hồi, sau đó liền tới đây."
Lão phu nhân nghe xong, lạnh nhạt nói một câu: "Nhị di nương đi thật là đúng dịp, hừ!"
Tề mẹ cúi đầu, không trả lời.
Lão phu nhân cũng không tiếp tục, ngược lại hỏi: "Nói như vậy, trong khoảng thời gian nàng tỉnh lại này, nàng đã cùng Nhị di nương các nàng gặp mặt?"
"Đúng là như thế."
"Nàng và người của Tê Hà viện, thật sự chưa từng thấy qua?"
"Hẳn là chưa gặp, bởi vì lão nô vừa mới không chỉ hỏi nha đầu canh cổng của Sính Lai viện, còn hỏi nha đầu của Tê Hà viện, các nàng đều nói ngày hôm nay người của Tê Hà viện và Sính Lai viện đều chưa có qua lại."
"Thật sao?" Thần sắc của lão phu nhân tràn đầy ngoài ý muốn, mắt híp lại, "Nếu quả thật là như vậy, ta đây ngày hôm nay thật sự là phải nhìn Cố Thanh Uyển với cặp mắt khác xưa, hoặc là, tổ mẫu ta trước đây đã nhìn lầm nàng sao?"
"Điều này, lão nô cũng không rõ." Kỳ thực Tề mẹ đối với kết quả này cũng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, vốn nàng cùng lão phu nhân đều nghĩ những lời đại tiểu thư nói hôm nay là có người dạy cho nàng.
" Tề mẹ."
"Có lão nô." Tề mẹ thu liễm tâm tư, vội vàng đáp.
"Hai nha đầu thân cận đại tiểu thư, nhưng là có chỗ nào đặc biệt sao?" Lão phu nhân thật sự là không thể tin tưởng, nhiều năm như vậy, chính mình dĩ nhiên nhìn lầm Cố Thanh Uyển.
Tề mẹ suy nghĩ một chút, nói: "Chỗ đặc biệt? Cái này thì lão nô hổ thẹn, thật đúng là không phải đặc biệt nắm rõ, có điều, hôm nay bởi vì đại tiểu thư nên lão nô có lưu tâm để ý một chút, hôm nay nha đầu theo đại tiểu thư tới, gọi Mai Hương nha đầu, nhìn nhưng thật ra có chút cơ linh, mặt khác nha đầu còn lại gọi Lan Hương, nhìn có chút ngu si, thế nhưng đây cũng chỉ là bề ngoài, còn chuyện lão phu nhân hỏi lão nô các nàng có chỗ nào đặc biệt không, thì khó mà nói." Tề mẹ nói xong, xin chỉ thị: "Nếu không, lão nô đem hai nha đầu trước đây chúng ta để lại Sính Lai viện tới, lão phu nhân hỏi các nàng một chút."
" Quên đi, hôm nay ta hơi mệt, sẽ không tự mình hỏi, ngươi hỏi là được, có gì bẩm báo lại cho ta là được."
"Vâng, lão nô đỡ ngươi vào trong nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đi tìm các nàng." Tề mẹ đỡ lão phu nhân đứng dậy, hầu hạ nàng vào trong.
"Ta nghỉ ngơi một hồi, nếu như lão gia trở về, ngươi đem hắn tới chỗ ta một chuyến." Lão phu nhân nửa nằm ở trên giường, phân phó nói.
"Vâng, lão nô đã biết."
Đình Lai viện
Nhị di nương vừa đi vào trong viện của Cố Vô Hạ, liền nghe thế tiếng "Bang, bang" là thanh âm bể nát của vật gì đó, nàng sửng sốt một chút, sau đó quay sang Vương mẹ nháy mắt.
Vương mẹ hiểu ý, đối với tất cả nha đầu trong viện phất phất tay, để các nàng rời khỏi sân, Nhị di nương lúc này mới bước nhanh đi vào.
Vừa vào, Nhị di nương nhìn trên mặt đất đầy mảnh vỡ của đồ sứ, trong mắt hiện lên không nỡ, chính mình cho Hạ nhi nhưng đều là đồ vật còn tốt nha! Nha đầu kia làm sao có thể cứ như vậy ném vỡ đâu!
"Di nương, ngươi đã tới." Lúc này Lan Khê nghe tiếng bước chân đi tới, thấy người đến là Nhị di nương thì thở phào nhẹ nhõm nói.
"Nhị tiểu thư đâu?"
"Nhị tiểu thư đang ở trong phòng! Di nương mau đến khuyên bảo nhị tiểu thư đi! Bằng không việc này nếu như truyền tới tai lão phu nhân, tuyệt đối đối với nhị tiểu thư không tốt!" Lan Khê vội nói.
"Ừ!" Nhị di nương vừa đi vừa hỏi: "Nhị tiểu thư vì sao lại tức giận như vậy? Ở chỗ lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đúng là đã phát sinh một số việc, khiến lòng nhị tiểu thư không thoải mái."
Nhị di nương nghe xong liền hiểu chút đại khái, hỏi: "Liên quan đến đại tiểu thư?"
"Vâng, đại tiểu thư nàng hôm nay..."
Lan Khê vừa bắt đầu nói, đã bị thanh âm giận dữ gầm lên cắt đứt.
"Ta đã nói không cho phép nhắc tới nàng, ngươi không nghe được sao?" Cố Vô Hạ bỗng nhiên vọt tới trước mặt các nàng, giơ tay tát Lan Khê một cái.
Lan Khê cảm thấy trên mặt đau đớn, trong mắt hiện lên một tia thụ thương, vội quỳ xuống, trung thành nói: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ sẽ không nhắc đến nữa, tiểu thư không nên tức giận."
Nhị di nương thấy vậy, nhíu mày, dĩ nhiên, nàng tuyệt đối không phải bởi vì Lan Khê bị đánh mà mất hứng, nàng chỉ nghĩ, Cố Vô Hạ như thế này sẽ làm ảnh hưởng đến khí chất của nàng, không hề dễ coi mà thôi.
"Hạ nhi đây là đang tức giận chuyện gì nha?" Nhị di nương đi tới, vuốt ve mái tóc của Cố Vô Hạ, từ ái nói: "Nhìn ngươi xem, búi tóc của chính mình đều rối loạn hết cả, đến, nói cho di nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Di nương cho ngươi hết giận."
Cố Vô Hạ hất mạnh tay Nhị di nương ra, kích động nói: "Ngươi cho ta hết giận? Tốt! Vậy ngươi đi, ngay bây giờ đi đem Cố Thanh Uyển giết chết cho ta, để cho ta tới nhận vị trí Cố gia trưởng nữ này, ngươi đi nha! Đi nha!"
"Hạ nhi, câm miệng!"
"Thế nào? Ngươi không làm được sao?" Cố Vô Hạ châm chọc nhìn nhị di nương, chỉ vào cửa lạnh lùng nói: "Nếu không làm được, ngươi tới đây làm gì? Ngươi đi, ta không cần ngươi đến xem ta, ngươi đi mau!"
"Ngươi.. ngươi.." Thân thể của nhị di nương lảo đảo, sắc mặt hết sức khó coi, chỉ vào Cố Vô Hạ, "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai hay không? Ta là mẹ ngươi a! Ngươi.. Ngươi thực sự quá bất hiếu!"
"Mẫu thân? Bất hiếu?" Cố Vô Hạ nhìn nhị di nương, buồn cười nói: "Ngươi có phải hồ đồ rồi hay không? Ngươi là mẫu thân sao? Ngươi là di nương, chỉ là di nương mà thôi, nếu đã là di nương, ta đây là danh chính ngôn thuận tiểu thư, đối với ngươi lại thế nào bất hiếu đâu?"
Những lời này của Cố Vô Hạ làm cho Vừa nhấc chân chuẩn bị vào trong Vương mẹ, liền lui ra ngoài, trong lòng lại thay nhị di nương cảm thấy không đáng.
"Cố Vô Hạ, ngươi đang nói cái gì?" Nhị di nương sắc mặt trắng bệch, không dám tin người trước mắt mình, đây thật sự là con gái của chính mình sao?
Cố Vô Hạ nhìn ánh mắt tổn thương, đau lòng của nhị di nương, không chút cảm động.
Tề mẹ từ chỗ Cố Thanh Uyển trở về, nhìn lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng thả chậm tiếng bước chân.
"Trở về rồi?"
Nghe thấy thanh âm của lão phu nhân, Tề mẹ ngẩng đầu thấy nàng đã mở mắt, nhẹ giọng nói: "Vâng, lão nô vừa trở về." Tề mẹ đáp lời, thuận tay rót chén nước cho lão phu nhân, đặt ở trên bàn, "Lão nô quấy nhiễu lão phu nhân ngươi nghỉ ngơi sao?"
"Không có." Lão phu nhân bưng chén nước lên uống một ngụm, hỏi: "Thế nào? Đều nắm rõ sao?"
" Đúng vậy, lão phu nhân, lão nô đều đã hỏi rõ rồi, đại tiểu thư đúng là vừa tỉnh sáng nay."
Lão phu nhân nghe xong gật đầu, nói: "Ai đã cùng nàng tiếp xúc qua?"
" Ngoại trừ hai cái nha đầu thân cận hầu hạ của nàng," Tề mẹ dừng một chút nói tiếp: "Mặt khác, Nhị di nương và nhị tiểu thư buổi sáng có đến thăm hỏi đại tiểu thư, mà khi đó đại tiểu thư hình như cũng vừa vặn tỉnh lại, cùng Nhị di nương, nhị tiểu thư nói chuyện một hồi, sau đó liền tới đây."
Lão phu nhân nghe xong, lạnh nhạt nói một câu: "Nhị di nương đi thật là đúng dịp, hừ!"
Tề mẹ cúi đầu, không trả lời.
Lão phu nhân cũng không tiếp tục, ngược lại hỏi: "Nói như vậy, trong khoảng thời gian nàng tỉnh lại này, nàng đã cùng Nhị di nương các nàng gặp mặt?"
"Đúng là như thế."
"Nàng và người của Tê Hà viện, thật sự chưa từng thấy qua?"
"Hẳn là chưa gặp, bởi vì lão nô vừa mới không chỉ hỏi nha đầu canh cổng của Sính Lai viện, còn hỏi nha đầu của Tê Hà viện, các nàng đều nói ngày hôm nay người của Tê Hà viện và Sính Lai viện đều chưa có qua lại."
"Thật sao?" Thần sắc của lão phu nhân tràn đầy ngoài ý muốn, mắt híp lại, "Nếu quả thật là như vậy, ta đây ngày hôm nay thật sự là phải nhìn Cố Thanh Uyển với cặp mắt khác xưa, hoặc là, tổ mẫu ta trước đây đã nhìn lầm nàng sao?"
"Điều này, lão nô cũng không rõ." Kỳ thực Tề mẹ đối với kết quả này cũng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn, vốn nàng cùng lão phu nhân đều nghĩ những lời đại tiểu thư nói hôm nay là có người dạy cho nàng.
" Tề mẹ."
"Có lão nô." Tề mẹ thu liễm tâm tư, vội vàng đáp.
"Hai nha đầu thân cận đại tiểu thư, nhưng là có chỗ nào đặc biệt sao?" Lão phu nhân thật sự là không thể tin tưởng, nhiều năm như vậy, chính mình dĩ nhiên nhìn lầm Cố Thanh Uyển.
Tề mẹ suy nghĩ một chút, nói: "Chỗ đặc biệt? Cái này thì lão nô hổ thẹn, thật đúng là không phải đặc biệt nắm rõ, có điều, hôm nay bởi vì đại tiểu thư nên lão nô có lưu tâm để ý một chút, hôm nay nha đầu theo đại tiểu thư tới, gọi Mai Hương nha đầu, nhìn nhưng thật ra có chút cơ linh, mặt khác nha đầu còn lại gọi Lan Hương, nhìn có chút ngu si, thế nhưng đây cũng chỉ là bề ngoài, còn chuyện lão phu nhân hỏi lão nô các nàng có chỗ nào đặc biệt không, thì khó mà nói." Tề mẹ nói xong, xin chỉ thị: "Nếu không, lão nô đem hai nha đầu trước đây chúng ta để lại Sính Lai viện tới, lão phu nhân hỏi các nàng một chút."
" Quên đi, hôm nay ta hơi mệt, sẽ không tự mình hỏi, ngươi hỏi là được, có gì bẩm báo lại cho ta là được."
"Vâng, lão nô đỡ ngươi vào trong nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đi tìm các nàng." Tề mẹ đỡ lão phu nhân đứng dậy, hầu hạ nàng vào trong.
"Ta nghỉ ngơi một hồi, nếu như lão gia trở về, ngươi đem hắn tới chỗ ta một chuyến." Lão phu nhân nửa nằm ở trên giường, phân phó nói.
"Vâng, lão nô đã biết."
Đình Lai viện
Nhị di nương vừa đi vào trong viện của Cố Vô Hạ, liền nghe thế tiếng "Bang, bang" là thanh âm bể nát của vật gì đó, nàng sửng sốt một chút, sau đó quay sang Vương mẹ nháy mắt.
Vương mẹ hiểu ý, đối với tất cả nha đầu trong viện phất phất tay, để các nàng rời khỏi sân, Nhị di nương lúc này mới bước nhanh đi vào.
Vừa vào, Nhị di nương nhìn trên mặt đất đầy mảnh vỡ của đồ sứ, trong mắt hiện lên không nỡ, chính mình cho Hạ nhi nhưng đều là đồ vật còn tốt nha! Nha đầu kia làm sao có thể cứ như vậy ném vỡ đâu!
"Di nương, ngươi đã tới." Lúc này Lan Khê nghe tiếng bước chân đi tới, thấy người đến là Nhị di nương thì thở phào nhẹ nhõm nói.
"Nhị tiểu thư đâu?"
"Nhị tiểu thư đang ở trong phòng! Di nương mau đến khuyên bảo nhị tiểu thư đi! Bằng không việc này nếu như truyền tới tai lão phu nhân, tuyệt đối đối với nhị tiểu thư không tốt!" Lan Khê vội nói.
"Ừ!" Nhị di nương vừa đi vừa hỏi: "Nhị tiểu thư vì sao lại tức giận như vậy? Ở chỗ lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đúng là đã phát sinh một số việc, khiến lòng nhị tiểu thư không thoải mái."
Nhị di nương nghe xong liền hiểu chút đại khái, hỏi: "Liên quan đến đại tiểu thư?"
"Vâng, đại tiểu thư nàng hôm nay..."
Lan Khê vừa bắt đầu nói, đã bị thanh âm giận dữ gầm lên cắt đứt.
"Ta đã nói không cho phép nhắc tới nàng, ngươi không nghe được sao?" Cố Vô Hạ bỗng nhiên vọt tới trước mặt các nàng, giơ tay tát Lan Khê một cái.
Lan Khê cảm thấy trên mặt đau đớn, trong mắt hiện lên một tia thụ thương, vội quỳ xuống, trung thành nói: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ sẽ không nhắc đến nữa, tiểu thư không nên tức giận."
Nhị di nương thấy vậy, nhíu mày, dĩ nhiên, nàng tuyệt đối không phải bởi vì Lan Khê bị đánh mà mất hứng, nàng chỉ nghĩ, Cố Vô Hạ như thế này sẽ làm ảnh hưởng đến khí chất của nàng, không hề dễ coi mà thôi.
"Hạ nhi đây là đang tức giận chuyện gì nha?" Nhị di nương đi tới, vuốt ve mái tóc của Cố Vô Hạ, từ ái nói: "Nhìn ngươi xem, búi tóc của chính mình đều rối loạn hết cả, đến, nói cho di nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Di nương cho ngươi hết giận."
Cố Vô Hạ hất mạnh tay Nhị di nương ra, kích động nói: "Ngươi cho ta hết giận? Tốt! Vậy ngươi đi, ngay bây giờ đi đem Cố Thanh Uyển giết chết cho ta, để cho ta tới nhận vị trí Cố gia trưởng nữ này, ngươi đi nha! Đi nha!"
"Hạ nhi, câm miệng!"
"Thế nào? Ngươi không làm được sao?" Cố Vô Hạ châm chọc nhìn nhị di nương, chỉ vào cửa lạnh lùng nói: "Nếu không làm được, ngươi tới đây làm gì? Ngươi đi, ta không cần ngươi đến xem ta, ngươi đi mau!"
"Ngươi.. ngươi.." Thân thể của nhị di nương lảo đảo, sắc mặt hết sức khó coi, chỉ vào Cố Vô Hạ, "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai hay không? Ta là mẹ ngươi a! Ngươi.. Ngươi thực sự quá bất hiếu!"
"Mẫu thân? Bất hiếu?" Cố Vô Hạ nhìn nhị di nương, buồn cười nói: "Ngươi có phải hồ đồ rồi hay không? Ngươi là mẫu thân sao? Ngươi là di nương, chỉ là di nương mà thôi, nếu đã là di nương, ta đây là danh chính ngôn thuận tiểu thư, đối với ngươi lại thế nào bất hiếu đâu?"
Những lời này của Cố Vô Hạ làm cho Vừa nhấc chân chuẩn bị vào trong Vương mẹ, liền lui ra ngoài, trong lòng lại thay nhị di nương cảm thấy không đáng.
"Cố Vô Hạ, ngươi đang nói cái gì?" Nhị di nương sắc mặt trắng bệch, không dám tin người trước mắt mình, đây thật sự là con gái của chính mình sao?
Cố Vô Hạ nhìn ánh mắt tổn thương, đau lòng của nhị di nương, không chút cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.