Chương 35: Oan uổng
Thiển Thiển Đích Tâm
12/05/2016
Khẩu khí của Trương
Dao đối với Cố Thanh Uyển vẫn chán ghét như trước đây khiến Cố Vô Hạ
trong lòng thỏa mãn, trên mặt lại lo lắng nói: "Trương tiểu thư làm sao
vậy? Thế nhưng vẫn vì chuyện lần trước mà giận đại tỷ của ta sao?"
"Ta không phải tức giận, mà là hận!" Trương Dao nhớ đến mục đích của chuyến đi này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng là tiện nhân ngu xuẩn kia động thủ trước, cuối cùng còn muốn ta đến đây nhận lỗi với nàng, thực sự là bực bội!"
Trương Dao nói khiến tim Cố Vô Hạ nhảy lên một cái, nét mặt kinh ngạc: "Trương tiểu thư, ngươi.. ngươi là nói, ngươi hôm nay tới đây là vì chuyện đánh nhau sao? Hơn nữa... vẫn là đến xin lỗi đại tỷ của ta?"
Cố Vô Hạ nhìn biểu tình tức giận nổi khùng của Trương Dao, thở dài nói: "Muốn nói, chuyện lần trước liên quan đến đại tỷ của ta, ta đây làm muội muội nên đứng về phía nàng." Nói xong lại bất bình nói: "Nhưng, nếu như công bằng mà nói, vậy cũng không thể toàn bộ trách ngươi được!"
"Đúng thế! Vì sao lại toàn bộ đổ hết lên đầu ta?" Trương Dao không cam lòng: "Cho dù là ta làm sai, Cố Thanh Uyển nàng chẳng lẽ liền đúng? Ta động thủ, chẳng lẽ nàng không động thủ sao? Vì sao bây giờ tất cả đều là ta sai, còn muốn ta ba lần bảy lượt đến nhận lỗi với tiện nhân kia?"
"Hay là, là bởi vì đại tỷ nàng bị thương.. cho nên mới..." Cố Vô Hạ không nói hết câu nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng.
"Bị thương liền có lý sao? Hơn nữa lúc đó ta chẳng qua chỉ là khẽ đẩy nàng một chút mà thôi, làm sao biết được nàng sẽ đụng phải đó chứ?"
Trương Dao vừa nói xong câu đó, đầu Cố Vô Hạ hiện lên tia sáng, trong lòng khẽ động, bắt đầu tính toán, nhưng khi nói ra lại tràn đầy không hiểu: "Không phải chứ! Ta nhớ kỹ lúc đó đại tỷ cách sơn giả này còn khá là xa nha! Nếu như Trương tiểu thư chỉ là khẽ đẩy mà nói..."
"Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi cho là ta đang nói dối sao?" Trương Dao kích động nói.
"Không... không, ta không có ý đó, Trương tiểu thư ngươi đừng hiểu lầm, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi, ta chỉ là không hiểu, nếu như ngươi chỉ khẽ đẩy, đại tỷ tỷ sao lại đụng vào núi giả được?"
"Ai biết nàng là thế nào đụng vào..." Trương Dao nói được một nửa, mắt bỗng nhiên trợn to.
Cố Vô Hạ thấy phản ứng của nàng, thầm nghĩ: Xem ra ngươi còn không quá ngu dốt, "Trương tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Vẫn đang giận ta sao? Ta..."
Cố Vô Hạ còn chưa nói dứt lời, Trương Dao thoáng cái đã bắt hai tay của nàng, ánh mắt sáng rỡ, hưng phấn nói: "Ta mới không có giận ngươi đâu! Ngươi nhưng là giúp ta đại ân rồi!" Vừa nói xong liền chạy đi.
"Trương tiểu thư, Trương tiểu thư, ngươi đi đâu vậy nha?" Cố Vô Hạ kêu, thấy nàng đầu cũng không quay lại cứ thế chạy vào sân của lão phu nhân, âm trầm nở nụ cười.
Lan Khê nhìn bóng lưng của Trương Dao, lúc này rốt cuộc cũng đã hiểu tính toán của Cố Vô Hạ, không khỏi có chút lo lắng nói: "Tiểu thư, như vậy thực sự sẽ không sao chứ?"
"Có thể có vấn đề gì?" Cố Vô Hạ tùy ý nói.
"Nô tỳ sợ sẽ liên lụy đến tiểu thư."
"Ta nhưng là cái gì cũng chưa nói nha, có chuyện gì đó cũng chính là do Trương tiểu thư tự nàng ta nghĩ ra, có quan hệ gì với ta đâu?" Cố Vô Hạ lạnh lùng nhìn Lan Khê, nói: "Vẫn là nói, ngươi nghe được ta nói cái gì?"
"Không, nô tỳ không nghe được gì cả, tiểu thư cái gì cũng chưa nói qua." Lan Khê vội vàng lắc đầu thấp giọng nói.
"Phải thế chứ, đi thôi! Chúng ta đi xem trò hay." Thuận tiện châm thêm lửa.
Cố Vô Hạ vừa mới đi tới sân của lão phu nhân, thanh âm của Trương Dao liền từ bên trong truyền ra.
"Mẹ, vết thương trên đầu Cố Thanh Uyển, căn bản không phải do ta làm, các ngươi đều oan uổng ta."
Sính Lai viện
Cao ma ma nhìn tiểu thư đang ngồi trước án, không biết đang viết gì, quan tâm nói: "Tiểu thư, thân thể người vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nghỉ ngơi một chút đi! Đừng để mệt mỏi."
"Không cần, ta không sao."
"Tiểu thư vẫn là nghỉ ngơi một chút đi! Một chút thợ may đến, muốn đo thân cho tiểu thư, lão nô sợ thân thể của người không chịu nổi."
Cố Thanh Uyển nghe xong quay đầu lại cau mày nói: "Đo thân? Muốn làm y phục sao?"
"Đúng vậy, thọ thần của tướng gia sắp đến rồi, nhưng y phục của tiểu thư vẫn còn chưa bắt đầu may." Cao ma ma nhìn cái trán bị băng bởi lụa trắng của Cố Thanh Uyển, đau lòng nói: "Những thứ này vốn dĩ nên chuẩn bị từ sớm, có điều nếu hôm nay làm, chỉ cần thắt chặt thời gian chút, vậy cũng vẫn kịp."
Cố Thanh Uyển nghe Cao ma ma nhắc đến tướng gia, trong đầu tự nhiên hiện lên một lão nhân uy nghiêm, nói năng thận trọng, điều này khiến Cố Thanh Uyển không khỏi nhớ lại ông nội kiếp trước, trái tim như bị thắt chặt lại.
"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?" Cao ma ma thấy sắc mặt Cố Thanh Uyển thoáng cái trở nên trắng bệch, vội la lên.
Rũ xuống mi mắt, che giấu u ám trong mắt, Cố Thanh Uyển thấp giọng nói: "Ta không sao."
"Nhưng lão nô thấy sắc mặt tiểu thư thật sự không tốt, nếu không gọi đại phu đến xem một chút." Cao ma ma không yên lòng nói.
"Không cần, ta không sao." Cố Thanh Uyển cười yếu ớt với Cao ma ma, trấn an, dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói: "Lần này may y phục, là tất cả đứa nhỏ ở Cố gia đều có? Hay là, chỉ may cho một mình ta?"
"Cái này.. Chỉ có tiểu thư và phu nhân có, những người khác đều không có."
Cố Thanh Uyển cau mày, khẽ cười nói: "Là mẫu thân phân phó sao?"
"Đúng vậy."
"Phụ thân cũng không có sao?"
"Không có, có điều phu nhân đã hỏi lão gia, lão gia nói y phục của ngài vẫn còn mới, tạm thời không cần làm, làm cho người và phu nhân là được rồi."
"Vậy sao?" Cố Thanh Uyển để bút trong tay xuống, nhíu mày một cái, thần sắc khó phân biệt.
"Tiểu thư..." Kỳ thực Cao ma ma cũng biết, phu nhân làm vậy rất không thỏa đáng, vì thế khi phu nhân quyết định như vậy cũng đã từng khuyên nàng, nhưng... Aiz!
"Cao ma ma, ngươi phân phó Lan Chi bây giờ đến chỗ các thợ may một chuyến, nói cho bọn họ, tất cả chủ tử của Cố gia đều phải làm y phục, bảo nàng đem tất cả các loại tầng lớp tuổi tác, nhan sắc, chất liệu, kiểu dáng đều chuẩn bị đầy đủ rồi hãy đem qua, đặc biệt là lão phu nhân, mang nhiều loại màu sắc đến."
Cao ma ma nghe xong vui mừng nhìn Cố Thanh Uyển đáp: "Vâng, tiểu thư suy nghĩ chu toàn, lão nô xin đi." Nói xong lại ngập ngừng: "Nhưng còn phu nhân..."
"Nếu như mẫu thân hỏi, ngươi liền nói cho nàng biết, đây là ý của phụ thân." Cố Thanh Uyển bình tĩnh nói.
Ánh mắt Cao ma ma sáng lên, sắc mặt có chút phức tạp, đúng nha! Phu nhân nghe lời lão gia nhất, trong lòng không khỏi cảm thán: Sau này nếu như tiểu thư có thể che chở phu nhân, đó mới là chân chính phúc khí của nàng!
"Tiểu thư, Tề ma ma trong sân lão phu nhân tới, muốn gặp tiểu thư." Lúc này Lan Chi bỗng nhiên đi tới bẩm báo.
"Ta không phải tức giận, mà là hận!" Trương Dao nhớ đến mục đích của chuyến đi này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rõ ràng là tiện nhân ngu xuẩn kia động thủ trước, cuối cùng còn muốn ta đến đây nhận lỗi với nàng, thực sự là bực bội!"
Trương Dao nói khiến tim Cố Vô Hạ nhảy lên một cái, nét mặt kinh ngạc: "Trương tiểu thư, ngươi.. ngươi là nói, ngươi hôm nay tới đây là vì chuyện đánh nhau sao? Hơn nữa... vẫn là đến xin lỗi đại tỷ của ta?"
Cố Vô Hạ nhìn biểu tình tức giận nổi khùng của Trương Dao, thở dài nói: "Muốn nói, chuyện lần trước liên quan đến đại tỷ của ta, ta đây làm muội muội nên đứng về phía nàng." Nói xong lại bất bình nói: "Nhưng, nếu như công bằng mà nói, vậy cũng không thể toàn bộ trách ngươi được!"
"Đúng thế! Vì sao lại toàn bộ đổ hết lên đầu ta?" Trương Dao không cam lòng: "Cho dù là ta làm sai, Cố Thanh Uyển nàng chẳng lẽ liền đúng? Ta động thủ, chẳng lẽ nàng không động thủ sao? Vì sao bây giờ tất cả đều là ta sai, còn muốn ta ba lần bảy lượt đến nhận lỗi với tiện nhân kia?"
"Hay là, là bởi vì đại tỷ nàng bị thương.. cho nên mới..." Cố Vô Hạ không nói hết câu nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng.
"Bị thương liền có lý sao? Hơn nữa lúc đó ta chẳng qua chỉ là khẽ đẩy nàng một chút mà thôi, làm sao biết được nàng sẽ đụng phải đó chứ?"
Trương Dao vừa nói xong câu đó, đầu Cố Vô Hạ hiện lên tia sáng, trong lòng khẽ động, bắt đầu tính toán, nhưng khi nói ra lại tràn đầy không hiểu: "Không phải chứ! Ta nhớ kỹ lúc đó đại tỷ cách sơn giả này còn khá là xa nha! Nếu như Trương tiểu thư chỉ là khẽ đẩy mà nói..."
"Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi cho là ta đang nói dối sao?" Trương Dao kích động nói.
"Không... không, ta không có ý đó, Trương tiểu thư ngươi đừng hiểu lầm, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi, ta chỉ là không hiểu, nếu như ngươi chỉ khẽ đẩy, đại tỷ tỷ sao lại đụng vào núi giả được?"
"Ai biết nàng là thế nào đụng vào..." Trương Dao nói được một nửa, mắt bỗng nhiên trợn to.
Cố Vô Hạ thấy phản ứng của nàng, thầm nghĩ: Xem ra ngươi còn không quá ngu dốt, "Trương tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Vẫn đang giận ta sao? Ta..."
Cố Vô Hạ còn chưa nói dứt lời, Trương Dao thoáng cái đã bắt hai tay của nàng, ánh mắt sáng rỡ, hưng phấn nói: "Ta mới không có giận ngươi đâu! Ngươi nhưng là giúp ta đại ân rồi!" Vừa nói xong liền chạy đi.
"Trương tiểu thư, Trương tiểu thư, ngươi đi đâu vậy nha?" Cố Vô Hạ kêu, thấy nàng đầu cũng không quay lại cứ thế chạy vào sân của lão phu nhân, âm trầm nở nụ cười.
Lan Khê nhìn bóng lưng của Trương Dao, lúc này rốt cuộc cũng đã hiểu tính toán của Cố Vô Hạ, không khỏi có chút lo lắng nói: "Tiểu thư, như vậy thực sự sẽ không sao chứ?"
"Có thể có vấn đề gì?" Cố Vô Hạ tùy ý nói.
"Nô tỳ sợ sẽ liên lụy đến tiểu thư."
"Ta nhưng là cái gì cũng chưa nói nha, có chuyện gì đó cũng chính là do Trương tiểu thư tự nàng ta nghĩ ra, có quan hệ gì với ta đâu?" Cố Vô Hạ lạnh lùng nhìn Lan Khê, nói: "Vẫn là nói, ngươi nghe được ta nói cái gì?"
"Không, nô tỳ không nghe được gì cả, tiểu thư cái gì cũng chưa nói qua." Lan Khê vội vàng lắc đầu thấp giọng nói.
"Phải thế chứ, đi thôi! Chúng ta đi xem trò hay." Thuận tiện châm thêm lửa.
Cố Vô Hạ vừa mới đi tới sân của lão phu nhân, thanh âm của Trương Dao liền từ bên trong truyền ra.
"Mẹ, vết thương trên đầu Cố Thanh Uyển, căn bản không phải do ta làm, các ngươi đều oan uổng ta."
Sính Lai viện
Cao ma ma nhìn tiểu thư đang ngồi trước án, không biết đang viết gì, quan tâm nói: "Tiểu thư, thân thể người vẫn chưa khỏe hoàn toàn, nghỉ ngơi một chút đi! Đừng để mệt mỏi."
"Không cần, ta không sao."
"Tiểu thư vẫn là nghỉ ngơi một chút đi! Một chút thợ may đến, muốn đo thân cho tiểu thư, lão nô sợ thân thể của người không chịu nổi."
Cố Thanh Uyển nghe xong quay đầu lại cau mày nói: "Đo thân? Muốn làm y phục sao?"
"Đúng vậy, thọ thần của tướng gia sắp đến rồi, nhưng y phục của tiểu thư vẫn còn chưa bắt đầu may." Cao ma ma nhìn cái trán bị băng bởi lụa trắng của Cố Thanh Uyển, đau lòng nói: "Những thứ này vốn dĩ nên chuẩn bị từ sớm, có điều nếu hôm nay làm, chỉ cần thắt chặt thời gian chút, vậy cũng vẫn kịp."
Cố Thanh Uyển nghe Cao ma ma nhắc đến tướng gia, trong đầu tự nhiên hiện lên một lão nhân uy nghiêm, nói năng thận trọng, điều này khiến Cố Thanh Uyển không khỏi nhớ lại ông nội kiếp trước, trái tim như bị thắt chặt lại.
"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?" Cao ma ma thấy sắc mặt Cố Thanh Uyển thoáng cái trở nên trắng bệch, vội la lên.
Rũ xuống mi mắt, che giấu u ám trong mắt, Cố Thanh Uyển thấp giọng nói: "Ta không sao."
"Nhưng lão nô thấy sắc mặt tiểu thư thật sự không tốt, nếu không gọi đại phu đến xem một chút." Cao ma ma không yên lòng nói.
"Không cần, ta không sao." Cố Thanh Uyển cười yếu ớt với Cao ma ma, trấn an, dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói: "Lần này may y phục, là tất cả đứa nhỏ ở Cố gia đều có? Hay là, chỉ may cho một mình ta?"
"Cái này.. Chỉ có tiểu thư và phu nhân có, những người khác đều không có."
Cố Thanh Uyển cau mày, khẽ cười nói: "Là mẫu thân phân phó sao?"
"Đúng vậy."
"Phụ thân cũng không có sao?"
"Không có, có điều phu nhân đã hỏi lão gia, lão gia nói y phục của ngài vẫn còn mới, tạm thời không cần làm, làm cho người và phu nhân là được rồi."
"Vậy sao?" Cố Thanh Uyển để bút trong tay xuống, nhíu mày một cái, thần sắc khó phân biệt.
"Tiểu thư..." Kỳ thực Cao ma ma cũng biết, phu nhân làm vậy rất không thỏa đáng, vì thế khi phu nhân quyết định như vậy cũng đã từng khuyên nàng, nhưng... Aiz!
"Cao ma ma, ngươi phân phó Lan Chi bây giờ đến chỗ các thợ may một chuyến, nói cho bọn họ, tất cả chủ tử của Cố gia đều phải làm y phục, bảo nàng đem tất cả các loại tầng lớp tuổi tác, nhan sắc, chất liệu, kiểu dáng đều chuẩn bị đầy đủ rồi hãy đem qua, đặc biệt là lão phu nhân, mang nhiều loại màu sắc đến."
Cao ma ma nghe xong vui mừng nhìn Cố Thanh Uyển đáp: "Vâng, tiểu thư suy nghĩ chu toàn, lão nô xin đi." Nói xong lại ngập ngừng: "Nhưng còn phu nhân..."
"Nếu như mẫu thân hỏi, ngươi liền nói cho nàng biết, đây là ý của phụ thân." Cố Thanh Uyển bình tĩnh nói.
Ánh mắt Cao ma ma sáng lên, sắc mặt có chút phức tạp, đúng nha! Phu nhân nghe lời lão gia nhất, trong lòng không khỏi cảm thán: Sau này nếu như tiểu thư có thể che chở phu nhân, đó mới là chân chính phúc khí của nàng!
"Tiểu thư, Tề ma ma trong sân lão phu nhân tới, muốn gặp tiểu thư." Lúc này Lan Chi bỗng nhiên đi tới bẩm báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.