Chương 26: Thân Phận
Thiển Thiển Đích Tâm
05/05/2016
Đình Lai Viện
"Hạ nhi, ngươi nói cho ta biết, ở tiểu đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm có chút gấp gáp, tức giận của nhị di nương bỗng nhiên truyền đến, khiến cho Cố Vô Hạ đang ở trong phòng luyện chứ giật mình hoảng sợ, cúi đầu nhìn chữ viết bị hỏng, ngẩng đầu nhìn nhị di nương, oán trách nói: "Di nương, ngươi xem ngươi nói lớn tiếng như vậy để làm gì, ta thật vất vả mới viết xong câu thơ, đều bị kinh sợ mà viết sai rồi, lại phải viết lại một lần nữa."
"Hạ nhi, ngươi trước tiên không cần lo đến thơ của ngươi, trả lời vấn đề của ta trước đã, ngày hôm nay trong tiểu đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhị di nương sắc mặt khó coi nói.
Cố Vô Hạ nhìn thần sắc có chút không đúng của nhị di nương, cau mày nói: "Cũng không có chuyện gì nha! Di nương, ngươi lại nghe ai đó nói cái gì có phải hay không?" Cố Vô Hạ nói, nhìn thoáng qua Lan Khê, trong mắt lộ ra chất vấn, mình không phải là đã phân phó không được đem chuyện này cho di nương biết hay sao?
Lan Khê thấy vậy, cuống quít lắc đầu, chính mình cái gì cũng chưa nói.
"Ta nghe ai nói không quan trọng, quan trọng là ngươi đều đã làm những gì?"
"Ta có thể làm gì nha! Ta chẳng qua chỉ là cùng Hoằng ca ca nói chuyện một chút, sau đó Cố Thanh Uyển cũng tìm tới, nói một hồi Hoằng ca ca liền rời đi." Cố Vô Hạ tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Xem ra đồn đãi trong phủ quả nhiên là thật." Nhị di nương hiểu rất rõ Cố Vô Hạ, chỉ cần nàng đụng phải Cố Thanh Uyển, vô luận là chuyện gì đều muốn ganh đua thắng thua, nếu như nàng thắng nàng đã sớm khoe khoang với mình mà không phải chờ mình đến hỏi nàng, còn có hiện tại nàng trả lời câu hỏi của mình, ánh mắt tránh né rõ ràng cho thấy nàng muốn giấu diếm cái gì. Nhị di nương nhớ tới chính mình nghe được những lời này, nhìn Cố Vô Hạ phiền muộn nói: "Hạ nhi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, muốn lật đổ Cố Thanh Uyển, ngươi muốn dùng phương pháp gì di nương đều không phản đối, thế nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến chính mình, càng không thể dính vào chuyện nam nữ, ngươi thế nào lại quên mất đâu?"
"Di nương, ta không có quên." Cố Vô Hạ có chút chột dạ trả lời.
"Hạ nhi, ngươi phải nhớ kỹ không thể vì thống khoái nhất thời mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, như vậy ngươi nhưng là sẽ bị phá hủy nha!" Nhị di nương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của Cố Vô Hạ, dần bình tĩnh lại, tận tình khuyên bảo nói: "Tuy rằng lợi dụng Lý Hoằng có thể gây đả kích lớn đến Cố Thanh Uyển, nhưng di nương không tán thành ngươi dùng biện pháp này, dù sao bây giờ ngươi cũng không còn nhỏ, mà Lý Hoằng hắn nhưng là một nam tử, nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch (không cùng ngồi), ngươi vẫn là đừng cùng hắn tiếp xúc quá nhiều, càng không thể thêm ý nghĩ gì đối với hắn, biết chưa?"
"Di nương, ngươi có phải là suy nghĩ quá nhiều rồi hay không, ta làm gì có suy nghĩ gì với hắn." Cố Vô Hạ xấu hổ nói: "Nếu như không phải vì chọc tức Cố Thanh Uyển, ta cần gì phải tiếp cận hắn, ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm nhìn, hắn nơi nào có thể cùng..." Cố Vô Hạ đang nói bỗng nhiên dừng lại, trên mặt tràn đầy rặng mây đỏ.
Nhị di nương thấy vậy nở nụ cười, đối với tâm ý của nữ nhi của mình, nàng làm sao có thể không rõ ràng.
"Di nương, ngươi chê cười ta, ta.. ta không nói với ngươi nữa." Cố Vô Hạ nói, liền đứng lên, cất bước đi vào trong phòng.
Nhị di nương thấy nữ nhi nóng nảy, vội vàng kéo tay nàng, nói: "Được rồi, được rồi, di nương không cười, không cười." Nói xong, vuốt khuôn mặt nhỏ nhẳn của Cố Vô Hạ, thở dài: "Thực sự là nữ đại bất trung lưu! Chỉ chớp mắt, ngươi đã lớn như vậy."
"Di nương..."
"Có điều, sau này vẫn nên cách Lý Hoằng xa một chút. Tuy rằng ngươi không có suy nghĩ gì với hắn, nhưng nếu để mọi người thấy các ngươi đi gần như vậy, vẫn sẽ làm cho người ta hiểu lầm."
"Di nương, có phải hay không có người nói cái gì?" Cố Vô Hạ nói, thấy nhị di nương gật đầu, cả giận: "Đều tại tiện nhân ngu xuẩn Cố Thanh Uyển kia làm hại, ta rõ ràng đã phân phó bọn nha đầu không được nhắc đến chuyện hôm nay, thế nào di nương ngươi vẫn biết được?"
"Chuyện trong phủ, có chuyện gì là có thể che giấu được chứ." Nhị di nương cười lạnh nói: "Chỉ cần có tâm, không gì là không thể nghe ngóng được."
"...Vậy phải làm thế nào đây? Liệu có thể bị truyền ra bên ngoài hay không, ta đây..." Cố Vô Hạ đột ngột mạnh mẽ nắm tay của nhị di nương, sợ hãi nói: "Nếu nói như vậy, ta há chẳng phải sẽ trở nên giống Cố Thanh Uyển sao? Di nương, ta không cần, ta không cần trở thành như vậy."
"Hạ nhi đừng nóng vội, không có chuyện gì, có di nương ở đâu, không cần lo lắng."
"Di nương, thực sự.. không sao chứ?"
"Không có việc gì, những người ở trong phủ di nương sẽ răn dạy lại, sẽ không còn ai nói gì nữa đâu, huống hồ, Lý Hoằng cũng coi như là biểu ca của ngươi, các ngươi biểu huynh muội ở trong phủ nhà mình, thanh thiên bạch nhật lại có bọn nha đầu, trưởng bối ở, nói mấy câu thôi, rất là bình thường, không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cố Vô Hạ nghe xong, an tâm trở lại.
Nhị di nương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Cố Vô Hạ, nhẹ giọng nói: "Hạ nhi, ngươi thật là thích người kia, có phải hay không?"
"Di nương..." Cố Vô Hạ có chút không biết nên trả lời thế nào.
Nhị di nương thấy nữ nhi nghe chính mình nhắc đến người kia, mắt lòe lòe chiếu sáng, cười nói: 'Xem ra là thật rồi?"
"Di nương, nữ nhi thật là thích hắn." Cố Vô Hạ chịu đựng xấu hổ, trịnh trọng nói: "Tuy rằng nữ nhi chưa cùng hắn nói chuyện, nhưng lần đầu tiên thấy hắn, nữ nhi đã nghĩ hắn có thể trở thành vị hôn phu của ta, ta cảm thấy, ở Hạo Nguyệt không có nam tử nào có thể sánh được với hắn, hắn, là tốt nhất!"
"Đúng nha! Hắn quả thật không sai, ánh mắt nữ nhi của ta rất tốt, có điều, chính là thân phận của hắn..."
"Thân phận của hắn không phải rất tốt sao!"
"Chính là quá tốt rồi." Nhị di nương tự lẩm bẩm, "Ở Hạo Nguyệt ngoại trừ hoàng gia, liền chỉ có nhà hắn đi!" Nghĩ đến thân phận của nữ nhi mình, nhìn nhìn lại bộ dáng xuân tâm nảy nở của nàng, nhị di nương có cảm giác thực sự có lỗi với nữ nhi.
Sính Lai Viện
Cố Thanh Uyển nhìn Cao mẹ, cau mày nói: "Đã muộn thế này, mẫu thân gọi ta tới có chuyện gì không?"
"Hồi bẩm tiểu thư, mấy ngày nữa là sinh thần của thừa tướng đại nhân, vì thế phu nhân muốn gọi tiểu thư đến, thông báo một chút về những việc cần chú ý trong thọ yến cho tiểu thư."
Cố Thanh Uyển nghe Cao mẹ nhắc đến thọ yến, trong lòng sáng tỏ, trách không được người mẹ này đã trễ thế này còn sai người đến, nàng là sợ mình ở trong thọ yến khiến nàng mất mặt đi!
Có điều, điều này cũng không trách nàng, bởi vì, trước đây tiền thân thật đúng là chưa bao giờ cho nàng hãnh diện quá.
"Ừ! Ta đã biết, vậy đi đến chỗ mẫu thân một chuyến thôi!" Cố Thanh Uyển đứng dậy, có một số người, cũng nên đi gặp một chút, "Đi thôi!"
"Hạ nhi, ngươi nói cho ta biết, ở tiểu đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm có chút gấp gáp, tức giận của nhị di nương bỗng nhiên truyền đến, khiến cho Cố Vô Hạ đang ở trong phòng luyện chứ giật mình hoảng sợ, cúi đầu nhìn chữ viết bị hỏng, ngẩng đầu nhìn nhị di nương, oán trách nói: "Di nương, ngươi xem ngươi nói lớn tiếng như vậy để làm gì, ta thật vất vả mới viết xong câu thơ, đều bị kinh sợ mà viết sai rồi, lại phải viết lại một lần nữa."
"Hạ nhi, ngươi trước tiên không cần lo đến thơ của ngươi, trả lời vấn đề của ta trước đã, ngày hôm nay trong tiểu đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nhị di nương sắc mặt khó coi nói.
Cố Vô Hạ nhìn thần sắc có chút không đúng của nhị di nương, cau mày nói: "Cũng không có chuyện gì nha! Di nương, ngươi lại nghe ai đó nói cái gì có phải hay không?" Cố Vô Hạ nói, nhìn thoáng qua Lan Khê, trong mắt lộ ra chất vấn, mình không phải là đã phân phó không được đem chuyện này cho di nương biết hay sao?
Lan Khê thấy vậy, cuống quít lắc đầu, chính mình cái gì cũng chưa nói.
"Ta nghe ai nói không quan trọng, quan trọng là ngươi đều đã làm những gì?"
"Ta có thể làm gì nha! Ta chẳng qua chỉ là cùng Hoằng ca ca nói chuyện một chút, sau đó Cố Thanh Uyển cũng tìm tới, nói một hồi Hoằng ca ca liền rời đi." Cố Vô Hạ tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Xem ra đồn đãi trong phủ quả nhiên là thật." Nhị di nương hiểu rất rõ Cố Vô Hạ, chỉ cần nàng đụng phải Cố Thanh Uyển, vô luận là chuyện gì đều muốn ganh đua thắng thua, nếu như nàng thắng nàng đã sớm khoe khoang với mình mà không phải chờ mình đến hỏi nàng, còn có hiện tại nàng trả lời câu hỏi của mình, ánh mắt tránh né rõ ràng cho thấy nàng muốn giấu diếm cái gì. Nhị di nương nhớ tới chính mình nghe được những lời này, nhìn Cố Vô Hạ phiền muộn nói: "Hạ nhi, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, muốn lật đổ Cố Thanh Uyển, ngươi muốn dùng phương pháp gì di nương đều không phản đối, thế nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến chính mình, càng không thể dính vào chuyện nam nữ, ngươi thế nào lại quên mất đâu?"
"Di nương, ta không có quên." Cố Vô Hạ có chút chột dạ trả lời.
"Hạ nhi, ngươi phải nhớ kỹ không thể vì thống khoái nhất thời mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, như vậy ngươi nhưng là sẽ bị phá hủy nha!" Nhị di nương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của Cố Vô Hạ, dần bình tĩnh lại, tận tình khuyên bảo nói: "Tuy rằng lợi dụng Lý Hoằng có thể gây đả kích lớn đến Cố Thanh Uyển, nhưng di nương không tán thành ngươi dùng biện pháp này, dù sao bây giờ ngươi cũng không còn nhỏ, mà Lý Hoằng hắn nhưng là một nam tử, nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch (không cùng ngồi), ngươi vẫn là đừng cùng hắn tiếp xúc quá nhiều, càng không thể thêm ý nghĩ gì đối với hắn, biết chưa?"
"Di nương, ngươi có phải là suy nghĩ quá nhiều rồi hay không, ta làm gì có suy nghĩ gì với hắn." Cố Vô Hạ xấu hổ nói: "Nếu như không phải vì chọc tức Cố Thanh Uyển, ta cần gì phải tiếp cận hắn, ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm nhìn, hắn nơi nào có thể cùng..." Cố Vô Hạ đang nói bỗng nhiên dừng lại, trên mặt tràn đầy rặng mây đỏ.
Nhị di nương thấy vậy nở nụ cười, đối với tâm ý của nữ nhi của mình, nàng làm sao có thể không rõ ràng.
"Di nương, ngươi chê cười ta, ta.. ta không nói với ngươi nữa." Cố Vô Hạ nói, liền đứng lên, cất bước đi vào trong phòng.
Nhị di nương thấy nữ nhi nóng nảy, vội vàng kéo tay nàng, nói: "Được rồi, được rồi, di nương không cười, không cười." Nói xong, vuốt khuôn mặt nhỏ nhẳn của Cố Vô Hạ, thở dài: "Thực sự là nữ đại bất trung lưu! Chỉ chớp mắt, ngươi đã lớn như vậy."
"Di nương..."
"Có điều, sau này vẫn nên cách Lý Hoằng xa một chút. Tuy rằng ngươi không có suy nghĩ gì với hắn, nhưng nếu để mọi người thấy các ngươi đi gần như vậy, vẫn sẽ làm cho người ta hiểu lầm."
"Di nương, có phải hay không có người nói cái gì?" Cố Vô Hạ nói, thấy nhị di nương gật đầu, cả giận: "Đều tại tiện nhân ngu xuẩn Cố Thanh Uyển kia làm hại, ta rõ ràng đã phân phó bọn nha đầu không được nhắc đến chuyện hôm nay, thế nào di nương ngươi vẫn biết được?"
"Chuyện trong phủ, có chuyện gì là có thể che giấu được chứ." Nhị di nương cười lạnh nói: "Chỉ cần có tâm, không gì là không thể nghe ngóng được."
"...Vậy phải làm thế nào đây? Liệu có thể bị truyền ra bên ngoài hay không, ta đây..." Cố Vô Hạ đột ngột mạnh mẽ nắm tay của nhị di nương, sợ hãi nói: "Nếu nói như vậy, ta há chẳng phải sẽ trở nên giống Cố Thanh Uyển sao? Di nương, ta không cần, ta không cần trở thành như vậy."
"Hạ nhi đừng nóng vội, không có chuyện gì, có di nương ở đâu, không cần lo lắng."
"Di nương, thực sự.. không sao chứ?"
"Không có việc gì, những người ở trong phủ di nương sẽ răn dạy lại, sẽ không còn ai nói gì nữa đâu, huống hồ, Lý Hoằng cũng coi như là biểu ca của ngươi, các ngươi biểu huynh muội ở trong phủ nhà mình, thanh thiên bạch nhật lại có bọn nha đầu, trưởng bối ở, nói mấy câu thôi, rất là bình thường, không có việc gì."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cố Vô Hạ nghe xong, an tâm trở lại.
Nhị di nương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Cố Vô Hạ, nhẹ giọng nói: "Hạ nhi, ngươi thật là thích người kia, có phải hay không?"
"Di nương..." Cố Vô Hạ có chút không biết nên trả lời thế nào.
Nhị di nương thấy nữ nhi nghe chính mình nhắc đến người kia, mắt lòe lòe chiếu sáng, cười nói: 'Xem ra là thật rồi?"
"Di nương, nữ nhi thật là thích hắn." Cố Vô Hạ chịu đựng xấu hổ, trịnh trọng nói: "Tuy rằng nữ nhi chưa cùng hắn nói chuyện, nhưng lần đầu tiên thấy hắn, nữ nhi đã nghĩ hắn có thể trở thành vị hôn phu của ta, ta cảm thấy, ở Hạo Nguyệt không có nam tử nào có thể sánh được với hắn, hắn, là tốt nhất!"
"Đúng nha! Hắn quả thật không sai, ánh mắt nữ nhi của ta rất tốt, có điều, chính là thân phận của hắn..."
"Thân phận của hắn không phải rất tốt sao!"
"Chính là quá tốt rồi." Nhị di nương tự lẩm bẩm, "Ở Hạo Nguyệt ngoại trừ hoàng gia, liền chỉ có nhà hắn đi!" Nghĩ đến thân phận của nữ nhi mình, nhìn nhìn lại bộ dáng xuân tâm nảy nở của nàng, nhị di nương có cảm giác thực sự có lỗi với nữ nhi.
Sính Lai Viện
Cố Thanh Uyển nhìn Cao mẹ, cau mày nói: "Đã muộn thế này, mẫu thân gọi ta tới có chuyện gì không?"
"Hồi bẩm tiểu thư, mấy ngày nữa là sinh thần của thừa tướng đại nhân, vì thế phu nhân muốn gọi tiểu thư đến, thông báo một chút về những việc cần chú ý trong thọ yến cho tiểu thư."
Cố Thanh Uyển nghe Cao mẹ nhắc đến thọ yến, trong lòng sáng tỏ, trách không được người mẹ này đã trễ thế này còn sai người đến, nàng là sợ mình ở trong thọ yến khiến nàng mất mặt đi!
Có điều, điều này cũng không trách nàng, bởi vì, trước đây tiền thân thật đúng là chưa bao giờ cho nàng hãnh diện quá.
"Ừ! Ta đã biết, vậy đi đến chỗ mẫu thân một chuyến thôi!" Cố Thanh Uyển đứng dậy, có một số người, cũng nên đi gặp một chút, "Đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.