Chương 37: Ứng đối
Thiển Thiển Đích Tâm
12/05/2016
Phúc Thọ các
Bầu không khí trong Phúc Thọ các rất ngưng trọng, khách sáo tươi cười trên mặt lão phu nhân đã biến mất vô tung, vẻ mặt lãnh ngạnh, đặc biệt khi thấy ý cười hàm ẩn trong mắt Trương phu nhân, cùng với bộ dáng phách lối của Trương Dao thì trong mắt hiện lên băng lãnh.
Trong lòng cười nhạt, các nàng nghĩ thế nào mình nhưng là biết rất rõ ràng, chẳng qua là muốn hất bát nước bẩn lên trên Cố gia, dùng ý định độc ác của Cố gia để làm rõ sự vô tội của Trương gia.
Loại tính toán trắng trợn minh mục trương đảm này của Trương phu nhân thật sự là khinh người quá đáng, vô sỉ đến mức khiến người khác ghê tởm.
Cố Thanh Uyển làm sao mà bị thương, lúc đó mấy người ở đấy đều thấy rõ ràng, là Trương gia tiểu thư nhà các nàng đẩy, nhưng bây giờ các nàng lại không dám thừa nhận, quay lại cắn ngược Cố gia một ngụm, nói Cố gia dạy Cố Thanh Uyển thêu dệt bịa chuyện, đây không phải là rõ ràng nói thái độ làm người của Cố gia không chính đáng, muốn bôi đen Trương gia của các nàng sao?
Lão phu nhân càng nghĩ càng hận, thấy các nàng vừa mới vào cửa ra vẻ chính mình còn tưởng rằng các nàng đến nhận lỗi, thật không ngờ tới, thì ra các nàng là đến khiêu khích.
Trong lòng lão phu nhân đối với Trương gia cảm thấy căm tức, đối với Cố Thanh Uyển cũng cảm thấy hết sức cáu giận, nếu không phải tại nàng thì tại sao mình phải ở nơi này hứng chịu uất khí. Vô luận việc này như thế nào, Cố Thanh Uyển đều tuyệt đối không thể lưu lại, bằng không mình sớm muộn cũng bị những chuyện ngu xuẩn nàng làm ra làm cho tức chết!
So sánh với lão phu nhân đang tức giận, trong lòng Trương phu nhân lại cười như hoa, nếu như chuyện này mà có kết quả, vậy danh dự của nữ nhi mình có khả năng vãn hồi lại rồi!
Nhớ đến từ sau khi Cố Thanh Uyển bị thương, trong kinh mơ hồ truyền ra, nói con gái mình thô lỗ, ngang tàn bạo ngược, cùng tương xứng với Cố Thanh Uyển đều là hạng người rất ngoan độc. Khi những lời này truyền vào tai mình, chính mình thực sự là hận không thể đi tê nát Cố Thanh Uyển, danh tiếng của nữ nhi là cỡ nào trọng yếu, nhưng bởi vì nàng khiến con gái mình phải nhận cái danh ngoan độc, điều này mặc dù không đến mức cả đời bị hủy hoại nhưng đến khi nghị thân, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thông thường vọng tộc ai cũng đều không thích một con dâu có danh tiếng như vậy.
Có điều hiện tại ổn rồi, việc này coi như là đã phong hồi lộ chuyển, Trương phu nhân cũng có chút hối hận, oán giận mình khi đó chỉ biết lo lắng, sốt ruột cho con gái, mà không nghĩ đến việc đưa Dao nhi gả ra ngoài.
Lúc ấy có mặt ở đó cũng chỉ có một ít con gái của các quan lại chức quan so với lão gia nhà mình còn thấp hơn, còn có một ít nha đầu hầu hạ, chỉ cần lão gia nhà mình đánh tiếng với phụ thân của bọn họ, tin tưởng các nàng tuyệt đối không dám nói lung tung, những nha đầu kia lại càng không thành vấn đề, cũng may bây giờ cũng không tính là quá muộn.
Mà trong khi lão phu nhân và Trương phu nhân nói chuyện nhị di nương vẫn luôn chỉ lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe, một câu cũng chưa nói, bởi vì nàng biết lúc này vô luận là nói cái gì, lão phu nhân cũng đều sẽ không thích.
Chỉ có điều nghĩ đến khi Trương Dao mở miệng, quay đầu nhìn Cố Vô Hạ một cái, thấy vẻ mặt khó xử lại mang theo nồng đậm lo lắng của nàng, ánh mắt nhị di nương lóe lên, như có điều suy nghĩ.
Đang lúc mấy người trong phòng đeo đuổi suy nghĩ của mình, Tề mẹ đi đến, cúi người bẩm báo với lão phu nhân: "Lão phu nhân, đại tiểu thư đến."
Trương phu nhân, Trương Dao, Cố Vô Hạ nghe xong đều quay ra cửa nhìn, cùng đợi Cố Thanh Uyển xuất hiện, trên mặt các loại biểu tình, trong lòng ngấm ngầm toan tính, chỉ có nhị di nương lúc này lại nhìn lão phu nhân, vẻ mặt có chút bất an.
Lão phu nhân quét qua các nàng một lượt, thản nhiên nói: "Để cho nàng vào đi!"
Lão phu nhân vừa dứt lời, rèm cửa liền nhấc lên, Cố Thanh Uyển chậm rãi đi đến.
Nhưng mà, khi bóng dáng của nàng rõ ràng đập vào mi mắt lại khiến tất cả mọi người sững sờ.
Ngoài phòng ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người nàng, khiến quanh thân nàng bao bởi một tầng quang nhuận chói mắt mà hoa lệ, chiếu rọi dung mạo như hoa, tóc đen như mực, tím nhạt váy dài, ở mỗi bước đi của nàng như tường vân lưu chuyển nhảy múa dưới chân, cao quý mà ưu nhã, mà nữ tử được phong thái vây quanh càng đem đến cho người khác một loại thần thánh, không thể khinh nhờn cảm giác, khí thế kinh người.
Cố Thanh Uyển như vậy khiến mọi người kinh động (kinh ngạc, rung động), không dám nhìn thẳng.
Cố Thanh Uyển chú ý đến thần sắc của các nàng, khẽ cau mày, tiếp đó bình tĩnh đi đến trước mặt lão phu nhân, hơi cúi người, "Thanh Uyển thỉnh an tổ mẫu."
Thanh âm của Cố Thanh Uyển kéo thần chí lão phu nhân từ chấn cảm khi nhìn thấy nàng ra, ho nhẹ một tiếng, "Đứng lên đi!"
"Vâng, tổ mẫu."
Lão phu nhân nhìn tôn nữ không giống với trước đây đứng trước mặt mình, chau mày, cái loại khí thế cũng làm cho mình cảm thấy kinh cụ vừa rồi của nàng, nhất định là ảo giác của mình!
Trương phu nhân cũng đã hồi phục lại tinh thần, nhìn Cố Thanh Uyển đang đứng ở nơi đó, thầm nghĩ: Nha đầu Cố Thanh Uyển kia hình như có chút lạ lạ? Là mình nghĩ nhiều sao?
Cố Vô Hạ nhìn Cố Thanh Uyển, tâm lý hoàn toàn đều là không cam lòng, đố kị, muốn nói, chính mình hận nhất không phải là thân phận trưởng nữ của Cố Thanh Uyển, mà là dung mạo, so với mình đẹp hơn rất nhiều dung mạo, đặc biệt là bây giờ, sau khi nàng bị thương hình như còn đẹp hơn trước, ngay cả khí chất tục tằng trước đây cũng trở thành xuất trần, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ nàng, nhất định!
Trương Dao cáu giận nhìn Cố Thanh Uyển, nhớ tới chính mình dĩ nhiên thiếu chút bị nàng trấn trụ, thấy hết sức mất mặt, nhịn không được khiêu khích nói: "Cố đại tiểu thư thật là cao giá nha! Dĩ nhiên khiến chúng ta chờ lâu như vậy, không cảm thấy thất lễ sao?" Kỳ thực Trương Dao cũng biết lúc này nàng nói những lời này là không thích hợp, thế nhưng thấy Cố Thanh Uyển như vậy, nàng nhịn không được.
Cố Thanh Uyển nghe xong thiêu mi nhìn Trương Dao, còn chưa kịp nói gì, Cố Vô Hạ ở một bên đã lên tiếng, đứng ra bảo vệ nói: "Trương tiểu thư ngươi đừng nóng giận, đại tỷ của ta nàng nhất định không phải cố ý khiến ngươi và Trương phu nhân đợi lâu, ta đây làm muội muội thay nàng chịu tội."
Thật đúng là muội muội tốt, thực sự là danh bất hư truyền ôn nhu, biết lễ nghĩa Cố gia nhị tiểu thư nha! Làm ra vẻ ta đây, thánh mẫu như vậy, thật đúng là... khiến mình kiến thức đến.
Cố Thanh Uyển nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Nhị muội muội nói như vậy, thế nhưng là nghĩ ta cố ý khiến các ngươi chờ? Trong lòng có phải hay không cũng nhận định là ta Cố gia tiểu thư không có cấp bậc lễ nghĩa, làm khó muội muội ngươi?"
"Không, đại tỷ tỷ, muội không có nghĩ như vậy, muội chỉ là..."
"Chỉ là cái gì? Chỉ là muốn biểu hiện ngươi rộng lượng, mượn điều này để cho người ngoài nghĩ ta nhỏ mọn, đúng không?" Cố Thanh Uyển không chút lưu tình, một kích tạc trúng tâm tư của Cố Vô Hạ, làm cho sắc mặt nàng trắng nhợt.
"Cố Thanh Uyển, ngươi quá quá đáng rồi, Cố nhị tiểu thư nàng đang giúp ngươi, ngươi làm sao có thể.."
"Trương tiểu thư, ngươi không cảm thấy ngươi đang quản quá rộng sao? Chuyện của Cố gia ta, còn chưa đến phiên họ Trương ngươi đến nói." Cố Thanh Uyển cười nhạo: "Ngươi một cái vãn bối, ở trước mặt trưởng bối của Cố gia ta nói tam đạo tứ, theo ta thấy muốn nói đến không biết cấp bậc lễ nghĩa, Trương tiểu thư so với ta sợ là càng sâu đi!"
"Ngươi..."
Trương phu nhân thấy nữ nhi bị nói, âm lãnh mở miệng cười: "Ai nha! Cố lão phu nhân, Cố đại tiểu thư và Cố nhị tiểu thư nhà người thật đúng là quá khác biệt rồi, nhị tiểu thư hiền lành như vậy, nhưng đại tiểu thư thì.." Nói xong nhìn Cố Thanh Uyển lắc đầu, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Cố Thanh Uyển nhìn ánh mắt khinh thị của Trương phu nhân, bước lên che ở trước mặt lão phu nhân, khẽ cười nói: "Trương phu nhân nói phải, người với người thật đúng là không giống nhau, cho dù là người một nhà, đôi khi cũng bất đồng như thế, Trương thượng thư rõ ràng là một vị quan tốt, thanh chính nghiêm minh, như thế nào phu nhân của hắn lại là một..." Nói xong, nhìn Trương phu nhân lắc đầu, ý tứ đồng dạng không cần nói cũng hiểu.
"Cố Thanh Uyển lời này của ngươi là có ý gì?" Trương phu nhân đứng phắt dậy, chỉ vào Cố Thanh Uyển giận dữ nói.
"Trương phu nhân tức giận như thế làm gì?" Cố Thanh Uyển nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình nói: "Lẽ nào là ta nói sai rồi? Kỳ thực, Trương đại nhân và Trương phu nhân là giống nhau, đều là..."
Cố Thanh Uyển nói làm cho lão phu nhân sửng sốt một chút, sau đó thiếu chút nữa bật cười, lời nói này... thật đúng là hả giận.
Trương phu nhân hai mắt bốc hỏa, nhìn vẻ mặt vô tội của Cố Thanh Uyển, cơn tức càng lớn, vung tay lên định đánh vào mặt nàng.
Mọi người trong phòng thấy vậy đều trợn to hai mắt.
Bầu không khí trong Phúc Thọ các rất ngưng trọng, khách sáo tươi cười trên mặt lão phu nhân đã biến mất vô tung, vẻ mặt lãnh ngạnh, đặc biệt khi thấy ý cười hàm ẩn trong mắt Trương phu nhân, cùng với bộ dáng phách lối của Trương Dao thì trong mắt hiện lên băng lãnh.
Trong lòng cười nhạt, các nàng nghĩ thế nào mình nhưng là biết rất rõ ràng, chẳng qua là muốn hất bát nước bẩn lên trên Cố gia, dùng ý định độc ác của Cố gia để làm rõ sự vô tội của Trương gia.
Loại tính toán trắng trợn minh mục trương đảm này của Trương phu nhân thật sự là khinh người quá đáng, vô sỉ đến mức khiến người khác ghê tởm.
Cố Thanh Uyển làm sao mà bị thương, lúc đó mấy người ở đấy đều thấy rõ ràng, là Trương gia tiểu thư nhà các nàng đẩy, nhưng bây giờ các nàng lại không dám thừa nhận, quay lại cắn ngược Cố gia một ngụm, nói Cố gia dạy Cố Thanh Uyển thêu dệt bịa chuyện, đây không phải là rõ ràng nói thái độ làm người của Cố gia không chính đáng, muốn bôi đen Trương gia của các nàng sao?
Lão phu nhân càng nghĩ càng hận, thấy các nàng vừa mới vào cửa ra vẻ chính mình còn tưởng rằng các nàng đến nhận lỗi, thật không ngờ tới, thì ra các nàng là đến khiêu khích.
Trong lòng lão phu nhân đối với Trương gia cảm thấy căm tức, đối với Cố Thanh Uyển cũng cảm thấy hết sức cáu giận, nếu không phải tại nàng thì tại sao mình phải ở nơi này hứng chịu uất khí. Vô luận việc này như thế nào, Cố Thanh Uyển đều tuyệt đối không thể lưu lại, bằng không mình sớm muộn cũng bị những chuyện ngu xuẩn nàng làm ra làm cho tức chết!
So sánh với lão phu nhân đang tức giận, trong lòng Trương phu nhân lại cười như hoa, nếu như chuyện này mà có kết quả, vậy danh dự của nữ nhi mình có khả năng vãn hồi lại rồi!
Nhớ đến từ sau khi Cố Thanh Uyển bị thương, trong kinh mơ hồ truyền ra, nói con gái mình thô lỗ, ngang tàn bạo ngược, cùng tương xứng với Cố Thanh Uyển đều là hạng người rất ngoan độc. Khi những lời này truyền vào tai mình, chính mình thực sự là hận không thể đi tê nát Cố Thanh Uyển, danh tiếng của nữ nhi là cỡ nào trọng yếu, nhưng bởi vì nàng khiến con gái mình phải nhận cái danh ngoan độc, điều này mặc dù không đến mức cả đời bị hủy hoại nhưng đến khi nghị thân, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thông thường vọng tộc ai cũng đều không thích một con dâu có danh tiếng như vậy.
Có điều hiện tại ổn rồi, việc này coi như là đã phong hồi lộ chuyển, Trương phu nhân cũng có chút hối hận, oán giận mình khi đó chỉ biết lo lắng, sốt ruột cho con gái, mà không nghĩ đến việc đưa Dao nhi gả ra ngoài.
Lúc ấy có mặt ở đó cũng chỉ có một ít con gái của các quan lại chức quan so với lão gia nhà mình còn thấp hơn, còn có một ít nha đầu hầu hạ, chỉ cần lão gia nhà mình đánh tiếng với phụ thân của bọn họ, tin tưởng các nàng tuyệt đối không dám nói lung tung, những nha đầu kia lại càng không thành vấn đề, cũng may bây giờ cũng không tính là quá muộn.
Mà trong khi lão phu nhân và Trương phu nhân nói chuyện nhị di nương vẫn luôn chỉ lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe, một câu cũng chưa nói, bởi vì nàng biết lúc này vô luận là nói cái gì, lão phu nhân cũng đều sẽ không thích.
Chỉ có điều nghĩ đến khi Trương Dao mở miệng, quay đầu nhìn Cố Vô Hạ một cái, thấy vẻ mặt khó xử lại mang theo nồng đậm lo lắng của nàng, ánh mắt nhị di nương lóe lên, như có điều suy nghĩ.
Đang lúc mấy người trong phòng đeo đuổi suy nghĩ của mình, Tề mẹ đi đến, cúi người bẩm báo với lão phu nhân: "Lão phu nhân, đại tiểu thư đến."
Trương phu nhân, Trương Dao, Cố Vô Hạ nghe xong đều quay ra cửa nhìn, cùng đợi Cố Thanh Uyển xuất hiện, trên mặt các loại biểu tình, trong lòng ngấm ngầm toan tính, chỉ có nhị di nương lúc này lại nhìn lão phu nhân, vẻ mặt có chút bất an.
Lão phu nhân quét qua các nàng một lượt, thản nhiên nói: "Để cho nàng vào đi!"
Lão phu nhân vừa dứt lời, rèm cửa liền nhấc lên, Cố Thanh Uyển chậm rãi đi đến.
Nhưng mà, khi bóng dáng của nàng rõ ràng đập vào mi mắt lại khiến tất cả mọi người sững sờ.
Ngoài phòng ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người nàng, khiến quanh thân nàng bao bởi một tầng quang nhuận chói mắt mà hoa lệ, chiếu rọi dung mạo như hoa, tóc đen như mực, tím nhạt váy dài, ở mỗi bước đi của nàng như tường vân lưu chuyển nhảy múa dưới chân, cao quý mà ưu nhã, mà nữ tử được phong thái vây quanh càng đem đến cho người khác một loại thần thánh, không thể khinh nhờn cảm giác, khí thế kinh người.
Cố Thanh Uyển như vậy khiến mọi người kinh động (kinh ngạc, rung động), không dám nhìn thẳng.
Cố Thanh Uyển chú ý đến thần sắc của các nàng, khẽ cau mày, tiếp đó bình tĩnh đi đến trước mặt lão phu nhân, hơi cúi người, "Thanh Uyển thỉnh an tổ mẫu."
Thanh âm của Cố Thanh Uyển kéo thần chí lão phu nhân từ chấn cảm khi nhìn thấy nàng ra, ho nhẹ một tiếng, "Đứng lên đi!"
"Vâng, tổ mẫu."
Lão phu nhân nhìn tôn nữ không giống với trước đây đứng trước mặt mình, chau mày, cái loại khí thế cũng làm cho mình cảm thấy kinh cụ vừa rồi của nàng, nhất định là ảo giác của mình!
Trương phu nhân cũng đã hồi phục lại tinh thần, nhìn Cố Thanh Uyển đang đứng ở nơi đó, thầm nghĩ: Nha đầu Cố Thanh Uyển kia hình như có chút lạ lạ? Là mình nghĩ nhiều sao?
Cố Vô Hạ nhìn Cố Thanh Uyển, tâm lý hoàn toàn đều là không cam lòng, đố kị, muốn nói, chính mình hận nhất không phải là thân phận trưởng nữ của Cố Thanh Uyển, mà là dung mạo, so với mình đẹp hơn rất nhiều dung mạo, đặc biệt là bây giờ, sau khi nàng bị thương hình như còn đẹp hơn trước, ngay cả khí chất tục tằng trước đây cũng trở thành xuất trần, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ nàng, nhất định!
Trương Dao cáu giận nhìn Cố Thanh Uyển, nhớ tới chính mình dĩ nhiên thiếu chút bị nàng trấn trụ, thấy hết sức mất mặt, nhịn không được khiêu khích nói: "Cố đại tiểu thư thật là cao giá nha! Dĩ nhiên khiến chúng ta chờ lâu như vậy, không cảm thấy thất lễ sao?" Kỳ thực Trương Dao cũng biết lúc này nàng nói những lời này là không thích hợp, thế nhưng thấy Cố Thanh Uyển như vậy, nàng nhịn không được.
Cố Thanh Uyển nghe xong thiêu mi nhìn Trương Dao, còn chưa kịp nói gì, Cố Vô Hạ ở một bên đã lên tiếng, đứng ra bảo vệ nói: "Trương tiểu thư ngươi đừng nóng giận, đại tỷ của ta nàng nhất định không phải cố ý khiến ngươi và Trương phu nhân đợi lâu, ta đây làm muội muội thay nàng chịu tội."
Thật đúng là muội muội tốt, thực sự là danh bất hư truyền ôn nhu, biết lễ nghĩa Cố gia nhị tiểu thư nha! Làm ra vẻ ta đây, thánh mẫu như vậy, thật đúng là... khiến mình kiến thức đến.
Cố Thanh Uyển nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Nhị muội muội nói như vậy, thế nhưng là nghĩ ta cố ý khiến các ngươi chờ? Trong lòng có phải hay không cũng nhận định là ta Cố gia tiểu thư không có cấp bậc lễ nghĩa, làm khó muội muội ngươi?"
"Không, đại tỷ tỷ, muội không có nghĩ như vậy, muội chỉ là..."
"Chỉ là cái gì? Chỉ là muốn biểu hiện ngươi rộng lượng, mượn điều này để cho người ngoài nghĩ ta nhỏ mọn, đúng không?" Cố Thanh Uyển không chút lưu tình, một kích tạc trúng tâm tư của Cố Vô Hạ, làm cho sắc mặt nàng trắng nhợt.
"Cố Thanh Uyển, ngươi quá quá đáng rồi, Cố nhị tiểu thư nàng đang giúp ngươi, ngươi làm sao có thể.."
"Trương tiểu thư, ngươi không cảm thấy ngươi đang quản quá rộng sao? Chuyện của Cố gia ta, còn chưa đến phiên họ Trương ngươi đến nói." Cố Thanh Uyển cười nhạo: "Ngươi một cái vãn bối, ở trước mặt trưởng bối của Cố gia ta nói tam đạo tứ, theo ta thấy muốn nói đến không biết cấp bậc lễ nghĩa, Trương tiểu thư so với ta sợ là càng sâu đi!"
"Ngươi..."
Trương phu nhân thấy nữ nhi bị nói, âm lãnh mở miệng cười: "Ai nha! Cố lão phu nhân, Cố đại tiểu thư và Cố nhị tiểu thư nhà người thật đúng là quá khác biệt rồi, nhị tiểu thư hiền lành như vậy, nhưng đại tiểu thư thì.." Nói xong nhìn Cố Thanh Uyển lắc đầu, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Cố Thanh Uyển nhìn ánh mắt khinh thị của Trương phu nhân, bước lên che ở trước mặt lão phu nhân, khẽ cười nói: "Trương phu nhân nói phải, người với người thật đúng là không giống nhau, cho dù là người một nhà, đôi khi cũng bất đồng như thế, Trương thượng thư rõ ràng là một vị quan tốt, thanh chính nghiêm minh, như thế nào phu nhân của hắn lại là một..." Nói xong, nhìn Trương phu nhân lắc đầu, ý tứ đồng dạng không cần nói cũng hiểu.
"Cố Thanh Uyển lời này của ngươi là có ý gì?" Trương phu nhân đứng phắt dậy, chỉ vào Cố Thanh Uyển giận dữ nói.
"Trương phu nhân tức giận như thế làm gì?" Cố Thanh Uyển nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, giật mình nói: "Lẽ nào là ta nói sai rồi? Kỳ thực, Trương đại nhân và Trương phu nhân là giống nhau, đều là..."
Cố Thanh Uyển nói làm cho lão phu nhân sửng sốt một chút, sau đó thiếu chút nữa bật cười, lời nói này... thật đúng là hả giận.
Trương phu nhân hai mắt bốc hỏa, nhìn vẻ mặt vô tội của Cố Thanh Uyển, cơn tức càng lớn, vung tay lên định đánh vào mặt nàng.
Mọi người trong phòng thấy vậy đều trợn to hai mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.