Chương 47: Y phục
Thiển Thiển Đích Tâm
27/05/2016
Phúc Thọ các
Lão phu nhân nhìn y phục trước mắt, thần sắc lạnh nhạt nói: "Thật đúng là ngạc nhiên! Đứa con dâu quen được nuông chiều kia của ta, vậy mà có thể nhớ đến việc làm một bộ quần áo mới cho lão bà tử ta, này bảo ta làm sao dám nhận!"
Tề ma ma nghe xong cười đáp: "Lão phu nhân, người có cái gì không nhận được chứ, phu nhân thân là con dâu của người, vì người làm y phục cũng là nên!"
Lão phu nhân nghe xong cười nhạt: "Phải không? Hừ! Thân là con dâu thì nên làm nhiều hơn.''
Tề ma ma nghe xong lời này, không tiếp lời nữa, trong lòng rõ ràng, lão phu nhân đối với phu nhân lòng tồn bất mãn, chỉ một bộ y phục là không thay đổi được điều gì.
Có điều, đối với việc phu nhân lần này dĩ nhiên có thể chu toàn làm y phục cho Cố gia chủ tử, các di nương như thế, vẫn là thật ngoài dự đoán.
Đình Lai Viện
Cố Vô Hạ nhìn quần áo trên người, soi chính mình ở trong gương, khuôn mặt không hài lòng, đối với nhị di nương oán trách nói: "Di nương, y phục này cùng với bộ mà con chuẩn bị căn bản là không thể so sánh với nhau được! Thật không biết năm nay nàng bị cái gì điên, thế nào lại nhớ đến...''
"Hạ nhi." Nhị di nương hơi cảnh cáo nhìn nàng một cái.
''Di nương, người khẩn trương cái gì, trong phòng này đều là người của chúng ta, các nàng sẽ không nói lung tung đâu.'' Cố Vô Hạ lơ đễnh nói.
"Hạ nhi, suy nghĩ trong lòng con dễ dàng nói ra như vậy, chỉ có thể nói đáy lòng con thật sự là không cất giấu được việc gì, tâm tư rõ ràng như thế, trên mặt liền sẽ thể hiện ra bất mãn, con như thế sẽ bị người...''
"Di nương, nói một chút thôi mà, người cũng thực sự quá cẩn thận rồi.'' Cố Vô Hạ có chút không kiên nhẫn.
"Ta đây cũng là vì muốn tốt cho con.''
"Con biết rồi di nương, sau này con không nói nữa là được chứ gì, có điều, y phục này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn con thật sự phải mặc nó đi tham gia thọ yến sao?" Cố Vô Hạ ghét bỏ kéo kéo y phục trên người.
Nhị di nương nghe xong, quan sát y phục trên người Cố Vô Hạ một chút, nhíu mày một cái, kỳ thực Vô Hạ mặc bộ này cũng không đến nỗi, nhưng nếu đem so sánh với bộ y phục đã chuẩn bị hơn một tháng để tham gia thọ yến, thực sự là cách biệt rất lớn.
"Di nương, đến tham gia thọ yến khẳng định đều là quý tộc trong kinh thành, mà con chỉ là thứ nữ, thân phận vốn là thấp kém hơn rất nhiều, nếu như con lại còn mặc bộ y phục này đi, còn ai có thể chú ý tới con chứ, thế con đi lại có ý nghĩa gì.'' Cố Vô Hạ căm tức nói: "Con thấy nàng bỗng nhiên làm y phục cho con, nhất định cũng chẳng phải có ý tốt gì, sợ là lo lắng con quá xuất sắc lấn át nữ nhi của nàng, nên nàng mới có thể chuẩn bị y phục cho con!"
Nhị di nương nghe xong âm thầm lắc đầu, trong lòng Lý Kiều tuy rằng phức tạp nhưng không có tâm kế nhiều như vậy, có lẽ đây là chủ ý của Cao ma ma!
Có điều, nguyên nhân nữ nhi coi trọng yến hội này như vậy, nhị di nương hoàn toàn rõ ràng, trong lòng nàng chỉ sợ là đang nhớ người kia!
Kỳ thực, đối với những dự định này của nữ nhi, nhị di nương tuyệt không phản đối, năm nay nàng cũng đã mười bốn tuổi, cũng đã đến tuổi nghị thân rồi, mà nữ hài tử đến tuổi này đều bị quản giáo cực kỳ nghiêm khắc, cơ hội ra ngoài cũng là càng ngày càng ít.
Đặc biệt là thọ yến lần này, dựa vào ảnh hưởng của Lý thừa tướng ở Hạo Nguyệt, những người tham gia đều không phải người tầm thường, nếu như nữ nhi có thể ở đó lộ hiển tài năng, vậy không còn chuyện gì tốt hơn nữa.
Nghĩ thế, nhị di nương gật đầu nói: "Vẫn là mặc bộ y phục đã chuẩn bị đi!"
Cố Vô Hạ nghe xong ánh mắt sáng lên, cao hứng nói: "Di nương, thật chứ? Con có thể mặc bộ này chứ?"
"Tại sao lại không thể mặc, chúng ta làm bộ y phục này không phải là vì yến hội ngày mai sao?"
"Thế còn bộ y phục này...?"
Nhị di nương nghe Cố Vô Hạ hỏi vậy, bưng ly trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Phu nhân vất vả làm bộ y phục này cho con, con không đi tạ ơn, vậy thì thật là không phải phép!"
Cố Vô Hạ nghe xong mơ hồ nghĩ tới điều gì, "Di nương, người là nói...?"
"Ta là nói, lúc đi thỉnh an phu nhân nhất định phải nhớ tạ ơn nàng, y phục cũng phải ăn vận cho thật tinh tế, không nên cử động mạnh, cũng đừng làm dơ, nếu không làm sao xứng đáng với ý tốt của phu nhân chứ!" Nhị di nương nhẹ nhàng chậm rãi nói, ánh mắt châm chọc.
"Vâng, di nương nói rất đúng, con nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận bộ y phục này.'' Cố Vô Hạ một điểm liền thông, hiểu rõ thâm ý của nhị di nương, cười rộ lên đáp.
"Ừ! Nếu đã hiểu rõ rồi thì đi thôi!"
"Vâng."
Sính Lai Viện
Ăn trưa xong, Cao ma ma nhìn Cố Thanh Uyển không đi vào phòng ngủ một giấc như trước đây, mà là lẳng lặng đứng trước cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Cao ma ma nhìn bóng lưng của Cố Thanh Uyển, tâm tình rất là phức tạp, lúc đầu thấy sự thay đổi của tiểu thư, chính mình cảm thấy vô cùng vui vẻ, cao hứng, nhưng bây giờ trong lòng lại cảm thấy đau lòng, đặc biệt là sau khi nghe Mai Hương thẳng thắn nói ra những chuyện kia, càng thêm cảm thấy chua xót.
Tiểu thư từ một nữ hài thiên chân vô tà, tâm tư đơn thuần bởi vì trùng trùng điệp điệp mưu sâu kế hiểm trong hào môn gia trạch mà biến thành một tiểu thư ẩn nhẫn, kiên cường, tâm tư kín đáo bây giờ.
Đặc biệt khi Mai Hương thẳng thắn nói ra những chuyện độc ác mà nhị di nương đã làm với nàng, những chuyện đó, ngay cả một người đã trải qua nhiều chuyện như mình, nghe xong còn không thể khống chế được phẫn nộ, nhưng nàng là người trong cuộc, lại vẫn luôn thờ ơ như vậy, làm mình không khỏi thầm nghĩ: tiểu thư đã sớm đoán ra được nhị di nương sẽ ám hại nàng, vì thế mới không bất ngờ, hay là, trong lòng đã có dự định khác, chỉ là đang giấu diếm thần sắc?
Dù ra sao, bất luận thế nào, tiểu thư còn nhỏ như thế mà sau khi trải qua những chuyện như vậy, lại có thể bất động thanh sắc xoay chuyển tình thế, đủ để thấy tâm tư sâu nặng chính mình là không cách nào sánh bằng.
"Ma ma."
"Tiểu thư, cái chuyện gì muốn phân phó sao?" Thanh âm của Cố Thanh Uyển làm Cao ma ma hoàn hồn, nhanh chóng đáp.
Cố Thanh Uyển chậm rãi quay đầu, cười yếu ớt nói: "Ma ma, ngươi nói, nếu như trên thọ yến có người hỏi thăm mẫu thân về thương thế của ta, mẫu thân nàng, sẽ thế nào?"
Cao ma ma chấn động: "Tiểu thư...?"
Đúng rồi! Tại sao mình lại có thể quên mất chuyện quan trọng như thế chứ? Chuyện tiểu thư bị thương, vì sợ phu nhân bị kích động, mình vẫn luôn gạt nàng, nếu như trong thọ yến có người bỗng nhiên đến hỏi như vậy, phu nhân sẽ có thể... Nghĩ đến tính cách đơn thuần, trực tiếp của phu nhân, Cao ma ma không khỏi chảy mồ hôi.
Nhìn vẻ mặt của Cao ma ma, Cố Thanh Uyển nhẹ nhàng cười, "Xem ra, trước buổi thọ yến, có lẽ chúng ta nên đến chỗ mẫu thân một chuyến.''
Lão phu nhân nhìn y phục trước mắt, thần sắc lạnh nhạt nói: "Thật đúng là ngạc nhiên! Đứa con dâu quen được nuông chiều kia của ta, vậy mà có thể nhớ đến việc làm một bộ quần áo mới cho lão bà tử ta, này bảo ta làm sao dám nhận!"
Tề ma ma nghe xong cười đáp: "Lão phu nhân, người có cái gì không nhận được chứ, phu nhân thân là con dâu của người, vì người làm y phục cũng là nên!"
Lão phu nhân nghe xong cười nhạt: "Phải không? Hừ! Thân là con dâu thì nên làm nhiều hơn.''
Tề ma ma nghe xong lời này, không tiếp lời nữa, trong lòng rõ ràng, lão phu nhân đối với phu nhân lòng tồn bất mãn, chỉ một bộ y phục là không thay đổi được điều gì.
Có điều, đối với việc phu nhân lần này dĩ nhiên có thể chu toàn làm y phục cho Cố gia chủ tử, các di nương như thế, vẫn là thật ngoài dự đoán.
Đình Lai Viện
Cố Vô Hạ nhìn quần áo trên người, soi chính mình ở trong gương, khuôn mặt không hài lòng, đối với nhị di nương oán trách nói: "Di nương, y phục này cùng với bộ mà con chuẩn bị căn bản là không thể so sánh với nhau được! Thật không biết năm nay nàng bị cái gì điên, thế nào lại nhớ đến...''
"Hạ nhi." Nhị di nương hơi cảnh cáo nhìn nàng một cái.
''Di nương, người khẩn trương cái gì, trong phòng này đều là người của chúng ta, các nàng sẽ không nói lung tung đâu.'' Cố Vô Hạ lơ đễnh nói.
"Hạ nhi, suy nghĩ trong lòng con dễ dàng nói ra như vậy, chỉ có thể nói đáy lòng con thật sự là không cất giấu được việc gì, tâm tư rõ ràng như thế, trên mặt liền sẽ thể hiện ra bất mãn, con như thế sẽ bị người...''
"Di nương, nói một chút thôi mà, người cũng thực sự quá cẩn thận rồi.'' Cố Vô Hạ có chút không kiên nhẫn.
"Ta đây cũng là vì muốn tốt cho con.''
"Con biết rồi di nương, sau này con không nói nữa là được chứ gì, có điều, y phục này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn con thật sự phải mặc nó đi tham gia thọ yến sao?" Cố Vô Hạ ghét bỏ kéo kéo y phục trên người.
Nhị di nương nghe xong, quan sát y phục trên người Cố Vô Hạ một chút, nhíu mày một cái, kỳ thực Vô Hạ mặc bộ này cũng không đến nỗi, nhưng nếu đem so sánh với bộ y phục đã chuẩn bị hơn một tháng để tham gia thọ yến, thực sự là cách biệt rất lớn.
"Di nương, đến tham gia thọ yến khẳng định đều là quý tộc trong kinh thành, mà con chỉ là thứ nữ, thân phận vốn là thấp kém hơn rất nhiều, nếu như con lại còn mặc bộ y phục này đi, còn ai có thể chú ý tới con chứ, thế con đi lại có ý nghĩa gì.'' Cố Vô Hạ căm tức nói: "Con thấy nàng bỗng nhiên làm y phục cho con, nhất định cũng chẳng phải có ý tốt gì, sợ là lo lắng con quá xuất sắc lấn át nữ nhi của nàng, nên nàng mới có thể chuẩn bị y phục cho con!"
Nhị di nương nghe xong âm thầm lắc đầu, trong lòng Lý Kiều tuy rằng phức tạp nhưng không có tâm kế nhiều như vậy, có lẽ đây là chủ ý của Cao ma ma!
Có điều, nguyên nhân nữ nhi coi trọng yến hội này như vậy, nhị di nương hoàn toàn rõ ràng, trong lòng nàng chỉ sợ là đang nhớ người kia!
Kỳ thực, đối với những dự định này của nữ nhi, nhị di nương tuyệt không phản đối, năm nay nàng cũng đã mười bốn tuổi, cũng đã đến tuổi nghị thân rồi, mà nữ hài tử đến tuổi này đều bị quản giáo cực kỳ nghiêm khắc, cơ hội ra ngoài cũng là càng ngày càng ít.
Đặc biệt là thọ yến lần này, dựa vào ảnh hưởng của Lý thừa tướng ở Hạo Nguyệt, những người tham gia đều không phải người tầm thường, nếu như nữ nhi có thể ở đó lộ hiển tài năng, vậy không còn chuyện gì tốt hơn nữa.
Nghĩ thế, nhị di nương gật đầu nói: "Vẫn là mặc bộ y phục đã chuẩn bị đi!"
Cố Vô Hạ nghe xong ánh mắt sáng lên, cao hứng nói: "Di nương, thật chứ? Con có thể mặc bộ này chứ?"
"Tại sao lại không thể mặc, chúng ta làm bộ y phục này không phải là vì yến hội ngày mai sao?"
"Thế còn bộ y phục này...?"
Nhị di nương nghe Cố Vô Hạ hỏi vậy, bưng ly trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Phu nhân vất vả làm bộ y phục này cho con, con không đi tạ ơn, vậy thì thật là không phải phép!"
Cố Vô Hạ nghe xong mơ hồ nghĩ tới điều gì, "Di nương, người là nói...?"
"Ta là nói, lúc đi thỉnh an phu nhân nhất định phải nhớ tạ ơn nàng, y phục cũng phải ăn vận cho thật tinh tế, không nên cử động mạnh, cũng đừng làm dơ, nếu không làm sao xứng đáng với ý tốt của phu nhân chứ!" Nhị di nương nhẹ nhàng chậm rãi nói, ánh mắt châm chọc.
"Vâng, di nương nói rất đúng, con nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận bộ y phục này.'' Cố Vô Hạ một điểm liền thông, hiểu rõ thâm ý của nhị di nương, cười rộ lên đáp.
"Ừ! Nếu đã hiểu rõ rồi thì đi thôi!"
"Vâng."
Sính Lai Viện
Ăn trưa xong, Cao ma ma nhìn Cố Thanh Uyển không đi vào phòng ngủ một giấc như trước đây, mà là lẳng lặng đứng trước cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Cao ma ma nhìn bóng lưng của Cố Thanh Uyển, tâm tình rất là phức tạp, lúc đầu thấy sự thay đổi của tiểu thư, chính mình cảm thấy vô cùng vui vẻ, cao hứng, nhưng bây giờ trong lòng lại cảm thấy đau lòng, đặc biệt là sau khi nghe Mai Hương thẳng thắn nói ra những chuyện kia, càng thêm cảm thấy chua xót.
Tiểu thư từ một nữ hài thiên chân vô tà, tâm tư đơn thuần bởi vì trùng trùng điệp điệp mưu sâu kế hiểm trong hào môn gia trạch mà biến thành một tiểu thư ẩn nhẫn, kiên cường, tâm tư kín đáo bây giờ.
Đặc biệt khi Mai Hương thẳng thắn nói ra những chuyện độc ác mà nhị di nương đã làm với nàng, những chuyện đó, ngay cả một người đã trải qua nhiều chuyện như mình, nghe xong còn không thể khống chế được phẫn nộ, nhưng nàng là người trong cuộc, lại vẫn luôn thờ ơ như vậy, làm mình không khỏi thầm nghĩ: tiểu thư đã sớm đoán ra được nhị di nương sẽ ám hại nàng, vì thế mới không bất ngờ, hay là, trong lòng đã có dự định khác, chỉ là đang giấu diếm thần sắc?
Dù ra sao, bất luận thế nào, tiểu thư còn nhỏ như thế mà sau khi trải qua những chuyện như vậy, lại có thể bất động thanh sắc xoay chuyển tình thế, đủ để thấy tâm tư sâu nặng chính mình là không cách nào sánh bằng.
"Ma ma."
"Tiểu thư, cái chuyện gì muốn phân phó sao?" Thanh âm của Cố Thanh Uyển làm Cao ma ma hoàn hồn, nhanh chóng đáp.
Cố Thanh Uyển chậm rãi quay đầu, cười yếu ớt nói: "Ma ma, ngươi nói, nếu như trên thọ yến có người hỏi thăm mẫu thân về thương thế của ta, mẫu thân nàng, sẽ thế nào?"
Cao ma ma chấn động: "Tiểu thư...?"
Đúng rồi! Tại sao mình lại có thể quên mất chuyện quan trọng như thế chứ? Chuyện tiểu thư bị thương, vì sợ phu nhân bị kích động, mình vẫn luôn gạt nàng, nếu như trong thọ yến có người bỗng nhiên đến hỏi như vậy, phu nhân sẽ có thể... Nghĩ đến tính cách đơn thuần, trực tiếp của phu nhân, Cao ma ma không khỏi chảy mồ hôi.
Nhìn vẻ mặt của Cao ma ma, Cố Thanh Uyển nhẹ nhàng cười, "Xem ra, trước buổi thọ yến, có lẽ chúng ta nên đến chỗ mẫu thân một chuyến.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.