Chương 52: Diêm dúa lẳng lơ
Phi Yến Nhược Thiên
29/06/2018
“Lan Nhi? Hóa ra muội thật sự đã đến?”
Thanh âm như ngọc rơi xuống, giọng nói trong trẻo tựa chim hoàng anh đang cất lên một khúc nhạc, vào tai khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái.
Bàn tay đang cầm chung trà không khỏi siết chặt, cho dù không quay đầu lại Tiết Phong Lan vẫn biết được chủ nhân của giọng nói này, đời này nàng có thể quên bất kì thứ gì nhưng chủ nhân giọng nói này nàng lại không thể nào quên được. Khoảng khắc trước khi chết, hình ảnh nữ tử mặc trên người phượng bào cao cao tại thượng đứng đó, ánh mắt đầy vẻ khoái chí, nụ cười của nàng ta in sâu vào trong tâm trí nàng, cho dù có hóa thành tro nhưng gương mặt đó, đôi mắt đó, giọng nói đó, Tiết Phong Lan vẫn không bao giờ quên!
Lúc nãy Trần ma ma nói Tiết Phong Lan đến, nàng còn không tin nhưng xem ra lời Trần ma ma nói là sự thật, Tiết Phong Lan không chỉ đến mà còn đến sớm hơn nàng, đối với điều này Tiết Phong Linh có chút ngoài ý muốn. Lẽ ra nàng phải nghĩ đến chuyện này sớm hơn, Tiết Phong Lan vốn dĩ đã không còn là Tiết Phong Lan mà nàng quen biết, từ khi nàng ta rơi xuống hồ, tính tình liền đại biến.
Đối với sự thay đổi của Tiết Phong Lan, bất kì người nào của Tiết phủ đều không rõ nguyên nhân, tuy nảy sinh ngờ nhưng không thể phủ nhận nàng ta thật sự chính là Tiết Phong Lan!
Tiết Phong Lan không giống với nàng, điều này Tiết Phong Linh có thể khẳng định. Vậy thì chỉ có một giả thuyết, đó chính là nàng ta phát hiện người đẩy nàng ta xuống hồ là nàng, khiến nàng ta tàn phế hai chân, cho nên nàng ta mới thay đổi thái độ, quay lại đối đầu với nàng?!
Ngoại trừ lí do này ra Tiết Phong Linh hoàn toàn không nghĩ được lí do nào khác.
Còn chưa đợi Tiết Phong Lan trả lời, đúng lúc này Thượng thư phu nhân đã thay đồ xong, từ trong bình phong bước ra. Tuy đã ngoài tam tuần nhưng nhan sắc Thượng thư phu nhân vẫn được bảo dưỡng kĩ lưỡng, làn da trắng noãn không tùy vết, phối hợp với hồng y trên người càng làm nổi bật lên dáng người của Thượng thư phu nhân, nhìn nàng như trẻ lại mấy tuổi, mắt phượng khẽ híp, lộ ra dung nhan xinh đẹp, dung mạo Tiết Phong Lan và Tiết Phong Linh có đến tám phần giống với Thượng thư phu nhân, ba người đứng một chỗ nhìn tựa như tỷ muội, không hề giống mẫu tử.
“Linh Nhi, con đã đến!” Thượng thư phu nhân không chút bất ngờ, mỗi ngày đại nữ nhi đều đến thỉnh an nàng vào giờ này, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là không nghĩ đến tiểu nữ nhi hôm nay cũng đến.
Tiết Phong Linh từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất được lòng trưởng bối, mỗi ngày đều không ngại dậy sớm đến thỉnh an mẫu thân là nàng, khác với tỷ tỷ song sinh, Tiết Phong Lan đối với lễ giáo phong kiến không để vào mắt, tính tình lười nhác, điểm này có chút giống Thượng thư phu nhân hồi nhỏ cho nên nàng không khỏi có chút nuông chiều tiểu nữ nhi, bất quá cả hai nữ nhi nàng đều yêu thương hết mực.
Nhìn hai nữ nhi đứng đó, Thượng thư phu nhân thập phần vừa lòng. Hiện tại Lan Nhi đã lớn, hiểu chuyện không ít, mới sáng sớm đã đến thỉnh an nàng, nữ nhi như vậy không phải ai cũng có, vài năm nữa cũng đã đến tuổi định hôn sự, nghĩ tới đây Thượng thư phu nhân lại thở dài, nàng thật sự luyến tiếc!
Dù sao nàng cũng chỉ có hai đứa con gái này, nếu gả đi ra ngoài nàng chẳng phải sẽ cô độc tới già sao? Nghĩ một hồi Thượng thư phu nhân cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa, nàng tuy là mẫu thân nhưng hôn sự của nữ nhi nàng vốn không thể quyết định.
“Mẫu thân, bộ y phục của người thật xinh đẹp!” Nhìn bộ y phục trên người Thượng thư phu nhân, Tiết Phong Linh không khỏi mở miệng khen, ánh mắt lộ vẻ yêu thích.
“Mẫu thân cũng cảm thấy vậy, Lan Nhi thật sự tinh mắt!” Tuy trong lòng đã nhận định trước nhưng dù sao cũng là nàng mở miệng hỏi Lan Nhi, phần công lao này tất nhiên thuộc về tiểu nữ nhi rồi!
“A, là Lan Nhi chọn sao?” Biểu tình Tiết Phong Linh có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại Tiết Phong Lan đang ngồi an tĩnh nơi đó, hồn phách không biết đã bay đến nơi nào, nàng tựa như đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, khiến Tiết Phong Linh muốn phá vỡ.
Nghĩ vậy, Tiết Phong Linh đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm chung trà của nàng, gương mặt lộ vẻ lo lắng hỏi han.
“Lan Nhi, vết thương muội ổn cả chứ?”
Giật mình, Tiết Phong Lan định rụt tay lại nhưng Tiết Phong Linh đã nhanh tay hơn, nắm lấy bàn tay của nàng.
Nàng nheo mắt, kìm nén cảm giác chán ghét của bản thân, hít một hơi sâu, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, Lan Nhi không sao...”
Mỗi lần tiếp xúc thân mật với Tiết Phong Linh, nàng đều có một cảm giác khó chịu, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh trước khi chết của bản thân, chỉ cần nghĩ đến đó, Tiết Phong Lan đều có cảm giác lòng nàng như có lửa thêu, một cảm giác gì đó sắp bùng nổ, mà nàng phải kìm nén nó lại.
Tại sao lại như vậy?!
Kể từ sau khi trùng sinh, cơ thể nàng bắt đầu tránh tiếp xúc với Tiết Phong Linh, thậm chí là những người thân cận với nàng ta, khi nàng ta chạm vào nàng, Tiết Phong Lan đều chỉ có một cảm giác, chính là hận không thể ngay lập tức giết chết Tiết Phong Linh!
Tiết Phong Linh nghe vậy liền yên tâm thở ra: “Muội không sao là tốt, nếu không tỷ thật sự không biết phải làm sao, dù sao một phần lỗi cũng là do tỷ...”
Lời còn chưa nói hết đã bị Tiết Phong Lan cắt đứt: “Tỷ tỷ, dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ, so với đôi chân của muội không hề gì... Tỷ yên tâm đi, muội không có trách tỷ.” Muốn diễn kịch với nàng? Để xem nàng có phối hợp không đã!
“Thật sao? Thế thì tốt quá!” Lời thoại bị cắt giữa chừng, Tiết Phong Linh có chút ngượng ngùng, lại bị Thượng thư phu nhân nhìn với ánh mắt trách cứ càng khiến tâm trạng nàng tồi tệ nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục dáng vẻ cũ, chỉ là nàng vẫn không buông bàn tay của Tiết Phong Lan ra.
Tiết Phong Lan cắn môi, nàng thật sự muốn đẩy Tiết Phong Linh ra xa, nàng ta như con đỉa bám lấy tay nàng khiến cho nàng cảm giác buồn nôn, thế nhưng tình huống trước mắt không cho phép nàng làm như thế. Một bàn tay khác của bản thân nắm chặt, móng tay ghim vào da thịt muốn bật máu, cảm giác đau đớn khiến lí trí nàng trở lại, trong lòng cũng bình tĩnh lại không ít.
Tiết Phong Linh có thể không thấy nhưng Xuân Cầm đứng bên cạnh sớm đã thu tất cả mọi thứ vào trong mắt, nhìn hành động của Tiết Phong Lan Xuân Cầm trong lòng liền hiểu rõ, nàng bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
“Tỷ tỷ, bộ y phục của mẫu thân thật xinh đẹp, Lan Nhi cũng muốn có một bộ, nhưng Lan Nhi nghĩ tỷ tỷ mặc sẽ đẹp hơn. Hay là đợi tỷ tỷ lớn, mẫu thân cho tỷ tỷ lại bộ y phục này được không?” Không khí có vài phần xấu hổ, Tiết Phong Lan mở miệng phá vỡ bầu không khí.
“Linh Nhi, con có thích không không?” Tuy là hỏi vậy nhưng trong lòng nàng sớm đã có đáp án, khi Linh Nhi vừa mới vào Thượng thư phu nhân đã phát hiện ánh mắt nữ nhi không rời nàng thì nàng liền biết.
Thượng thư phu nhân nghiền ngẫm nghĩ, ý kiến của Lan Nhi không tồi, cả hai tỷ muội đều yêu thích bộ hồng y này, nhưng y phục lại chỉ có một, bất quá lời Lan Nhi nói không sai, Linh Nhi thích hợp với bộ y phục này hơn. So với muội muội xinh xắn đáng yêu, Tiết Phong Linh trưởng thành hơn nhiều, có thêm vài phần phong thái của nữ nhân, thậm chí so với nàng còn muội xinh đẹp hơn vài phần, đến lúc đó...
“Linh Nhi rất thích...” Nàng quả thật thích chiếc váy này nhưng khi thấy hành động Tiết Phong Lan, nháy mắt thần sắc nàng liền thay đổi.
Tiết Phong Lan là cố ý sao?!
Ánh mắt nàng rơi vào bàn tay đang vuốt ve chung trà, lại nhìn đóa hoa phù dung trên váy, phù dung nở rộ, kinh diễm tứ phương, với màu sắc như thế càng khiến cho đóa phù dung trở nên diễm lệ lạ thường, phù dung sớm nở tối tàn, Tiết Phong Lan bảo mẫu thân tặng cho nàng là có ý gì?!
“Mẫu thân, hay để Xuân Cầm làm một kiểu tóc hợp với bộ y phục trên người người đi?”
Thượng thư phu nhân liền gật đầu, Xuân Cầm theo nàng đã lâu, đối với tính tình nàng liền hiểu rõ, kiểu tóc nào hợp với bộ y phục này, chỉ có Xuân Cầm là rõ nhất.
“Mẫu thân, hay là để Linh Nhi tới đi, lâu rồi nữ nhi không giúp mẫu thân làm tóc, vừa hay con cũng mới vừa học được một kiểu tóc mới...” Dứt lời, chưa đợi Thượng thư phu nhân đồng ý, Tiết Phong Linh đã buông bàn tay đang nắm của Tiết Phong Lan ra, đi đến bên cạnh Thượng thư phu nhân.
“Được, để mẫu thân xem, Linh Nhi đã học được gì rồi.” Thượng thư phu nhân cũng không từ chối, đối với nàng, nữ nhi vẫn là tốt nhất, tuy Xuân Cầm có thể làm tốt hơn nữ nhi nhưng suy cho cùng vẫn là người ngoài.
Bàn tay được giải thoát tất nhiên Tiết Phong Lan vui mừng, chỉ là... bắt nàng phải ngồi một bên nhìn khung cảnh trước mắt, Tiết Phong Lan có chút không rõ tâm tình của mình.
Khung cảnh vô cùng hài hòa, Tiết Phong Linh đứng, Thượng thư phu nhân ngồi, nàng ta cẩn thận chải tóc giúp Thượng thư phu nhân, hai người thỉnh thoảng còn trò chuyện, truyền đến tiếng cười vui tai.
Bên này Tiết Phong Lan chẳng khác nào người ngoài, nàng yên lặng nhìn bức tranh mẫu tử tình thâm trước mặt cảm thấy rất chướng mắt, nếu đây chỉ là một bức tranh, nàng sớm đã hủy hoại nó rồi!
Lúc này đột nhiên Tiết Phong Linh quay đầu nhìn lại, nhìn nàng nở một nụ cười, không biết là vô tình bộc lộ sự vui vẻ hay cố tình khiêu khích nàng, điều này khiến Tiết Phong Lan không khỏi nheo mắt.
Có được tình thương của mẫu thân, nàng ta liền vui như vậy sao?!
Tiết Phong Lan cười nhạt, thu hồi ánh mắt không nhìn bọn họ nữa, càng nhìn chỉ thêm chướng mắt, lúc này nàng cảm giác như có người đang nhìn mình, ngẩn lại nhìn lại, thấy được người trước mặt, không khỏi cảm thấy kì lạ.
Vân Yên?!
~~~
“Thỉnh an mẫu thân.”
“Thỉnh an tổ mẫu.”
Thượng thư phu nhân dẫn theo hai nữ nhi đến Thọ Minh Trạch của Tiết lão thái thái, vừa vào đã thấy Tiết lão thái thái nghiêm chỉnh ngồi đó, bên cạnh là Phương Lam ngoan ngoãn chăm trà, Tiết Duy vẻ mặt mơ màng nằm trong lòng Tiết lão thái thái, không gian yên tĩnh, đúng là một màn hài hòa hiếm thấy.
Thượng thư phu nhân nhìn Tiết Duy xong lại nhìn Phương Lam, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Phương Lam này đúng là nữ nhân tâm cơ, nhìn vẻ mặt Tiết Duy liền biết rõ, chỉ sợ là trời vừa hửng sáng nàng ta đã vội vàng mang Tiết Duy đến đây, mặc kệ nhi tử còn ngủ nhưng nàng ta biết Tiết lão thái thái thích cháu trai cho nên sẽ không trách tội!
“Linh Nhi, mau đến.” Tiết lão thái thái bỏ qua hai mẫu tử Tiết Phong Lan, ánh mắt rơi vào người Tiết Phong Linh, vui vẻ mở miệng.
“Tổ mẫu an khang.”
“Linh Nhi ngoan, tối qua ngủ có ngon không? Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?” Tiết lão thái thái kêu Tiết Phong Linh đến bên cạnh, nàng giao Tiết Duy đã ngủ cho Phương Lam, điều này chứng tỏ so với cháu trai, Tiết Phong Linh vẫn có địa vị cao hơn.
Ai bảo Tiết Duy còn nhỏ, so với Tiết Phong Linh không hiểu chuyện bao nhiêu, tuy Tiết lão thái thái yêu thích cháu trai nhưng có một số chuyện, cháu trai không làm được nhưng cháu gái lại có thể làm, hơn nữa còn làm rất tốt!
“Linh Nhi đến sớm tất nhiên là để làm bạn với tổ mẫu rồi...”
Nếu là người khác chỉ sợ sớm đã tức giận bất quá Phương Lam là người khôn khéo, biết rõ địa vị của Tiết Phong Linh trong lòng Tiết lão thái thái không tầm thường nàng cũng không bảo nhi tử đi tranh.
Nhận lấy Tiết Duy từ tay Tiết lão thái thái, Phương Lam không những không buồn bực mà còn thập phần vui vẻ cười nói: “Tam tiểu thư đúng là hiếu thảo, hôm nay cũng thật là xinh đẹp, càng ngày càng ra dáng thiếu nữ, không đến vài năm nữa chỉ sợ cửa Tiết phủ sẽ bị các công tử dẫm đạp mất!”
“Phương di nương quá khen.”
“Phương di nương con nói không sai, Linh Nhi xinh đẹp như vậy, công tử nhà nào lấy được chính là phúc của nhà đó!” Lời của Phương Lam rất hợp ý nàng, Tiết lão thái thai không khỏi vui vẻ.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Phương Lam phụ họa theo, nàng tuy không thích mẫu tử Tiết Phong Lan nhưng nàng lại không thể không thích Tiết Phong Linh, khắp kinh thành không ai không biết Tam tiểu thư là hòn ngọc của quý phủ, trong phủ thì địa vị của nàng lại không thể lay chuyển, lấy được lòng nàng tất nhiên tốt. Bất quá Tiết Phong Linh không phải là người dễ kết giao, nếu không phải có giá trị lợi dụng, chỉ sợ Tiết Phong Linh cũng đã không nể mặt nàng.
Tiết Phong Lan nhìn một màn này, rõ ràng là nàng cùng Tiết Phong Linh đến vậy mà Tiết lão thái thái làm lại như không thấy, chỉ quan tâm hỏi han Tiết Phong Linh, chẳng phải chứng tỏ rất rõ thái độ của nàng ta hay sao?!
“Mẫu thân thân thể an khang.” Thượng thư phu nhân lúc này không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng mở miệng lên tiếng.
Nàng đường đường là thiên kim Thừa tướng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, nhưng từ ngày bước chân vào Tiết phủ làm dâu, hết lần này đến lần khác đều bị mẹ chồng làm khó, nếu là ngày thường, nàng liền miễn cưỡng bỏ qua, thế nhưng hôm nay...
Chính thất rõ ràng là nàng vậy mà mẹ chồng lại không để vào mắt, trong khi Phương Lam chỉ là thiếp mà mẹ chồng lại cho phép nàng ta cưỡi lên đầu nàng, tôn ti trật tự đâu hết rồi?!
Tiết lão thái thái không vui nhíu mày, lúc này mới quay đầu nhìn lại Thượng thư phu nhân cùng Tiết Phong Lan đứng nơi đó, nhìn đến bộ y phục trên người con dâu, Tiết lão thái thái liền tức giận, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, mà Phương Lam bên cạnh cũng lộ ánh mắt xem kịch vui.
“Ngày đầu năm mới mà ngươi mặc bộ y phục diêm dúa lẳng lơ gì thế này? Thứ đồ này mà để cho người mặc sao?!”
Thanh âm như ngọc rơi xuống, giọng nói trong trẻo tựa chim hoàng anh đang cất lên một khúc nhạc, vào tai khiến cho người nghe cảm thấy thoải mái.
Bàn tay đang cầm chung trà không khỏi siết chặt, cho dù không quay đầu lại Tiết Phong Lan vẫn biết được chủ nhân của giọng nói này, đời này nàng có thể quên bất kì thứ gì nhưng chủ nhân giọng nói này nàng lại không thể nào quên được. Khoảng khắc trước khi chết, hình ảnh nữ tử mặc trên người phượng bào cao cao tại thượng đứng đó, ánh mắt đầy vẻ khoái chí, nụ cười của nàng ta in sâu vào trong tâm trí nàng, cho dù có hóa thành tro nhưng gương mặt đó, đôi mắt đó, giọng nói đó, Tiết Phong Lan vẫn không bao giờ quên!
Lúc nãy Trần ma ma nói Tiết Phong Lan đến, nàng còn không tin nhưng xem ra lời Trần ma ma nói là sự thật, Tiết Phong Lan không chỉ đến mà còn đến sớm hơn nàng, đối với điều này Tiết Phong Linh có chút ngoài ý muốn. Lẽ ra nàng phải nghĩ đến chuyện này sớm hơn, Tiết Phong Lan vốn dĩ đã không còn là Tiết Phong Lan mà nàng quen biết, từ khi nàng ta rơi xuống hồ, tính tình liền đại biến.
Đối với sự thay đổi của Tiết Phong Lan, bất kì người nào của Tiết phủ đều không rõ nguyên nhân, tuy nảy sinh ngờ nhưng không thể phủ nhận nàng ta thật sự chính là Tiết Phong Lan!
Tiết Phong Lan không giống với nàng, điều này Tiết Phong Linh có thể khẳng định. Vậy thì chỉ có một giả thuyết, đó chính là nàng ta phát hiện người đẩy nàng ta xuống hồ là nàng, khiến nàng ta tàn phế hai chân, cho nên nàng ta mới thay đổi thái độ, quay lại đối đầu với nàng?!
Ngoại trừ lí do này ra Tiết Phong Linh hoàn toàn không nghĩ được lí do nào khác.
Còn chưa đợi Tiết Phong Lan trả lời, đúng lúc này Thượng thư phu nhân đã thay đồ xong, từ trong bình phong bước ra. Tuy đã ngoài tam tuần nhưng nhan sắc Thượng thư phu nhân vẫn được bảo dưỡng kĩ lưỡng, làn da trắng noãn không tùy vết, phối hợp với hồng y trên người càng làm nổi bật lên dáng người của Thượng thư phu nhân, nhìn nàng như trẻ lại mấy tuổi, mắt phượng khẽ híp, lộ ra dung nhan xinh đẹp, dung mạo Tiết Phong Lan và Tiết Phong Linh có đến tám phần giống với Thượng thư phu nhân, ba người đứng một chỗ nhìn tựa như tỷ muội, không hề giống mẫu tử.
“Linh Nhi, con đã đến!” Thượng thư phu nhân không chút bất ngờ, mỗi ngày đại nữ nhi đều đến thỉnh an nàng vào giờ này, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là không nghĩ đến tiểu nữ nhi hôm nay cũng đến.
Tiết Phong Linh từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất được lòng trưởng bối, mỗi ngày đều không ngại dậy sớm đến thỉnh an mẫu thân là nàng, khác với tỷ tỷ song sinh, Tiết Phong Lan đối với lễ giáo phong kiến không để vào mắt, tính tình lười nhác, điểm này có chút giống Thượng thư phu nhân hồi nhỏ cho nên nàng không khỏi có chút nuông chiều tiểu nữ nhi, bất quá cả hai nữ nhi nàng đều yêu thương hết mực.
Nhìn hai nữ nhi đứng đó, Thượng thư phu nhân thập phần vừa lòng. Hiện tại Lan Nhi đã lớn, hiểu chuyện không ít, mới sáng sớm đã đến thỉnh an nàng, nữ nhi như vậy không phải ai cũng có, vài năm nữa cũng đã đến tuổi định hôn sự, nghĩ tới đây Thượng thư phu nhân lại thở dài, nàng thật sự luyến tiếc!
Dù sao nàng cũng chỉ có hai đứa con gái này, nếu gả đi ra ngoài nàng chẳng phải sẽ cô độc tới già sao? Nghĩ một hồi Thượng thư phu nhân cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa, nàng tuy là mẫu thân nhưng hôn sự của nữ nhi nàng vốn không thể quyết định.
“Mẫu thân, bộ y phục của người thật xinh đẹp!” Nhìn bộ y phục trên người Thượng thư phu nhân, Tiết Phong Linh không khỏi mở miệng khen, ánh mắt lộ vẻ yêu thích.
“Mẫu thân cũng cảm thấy vậy, Lan Nhi thật sự tinh mắt!” Tuy trong lòng đã nhận định trước nhưng dù sao cũng là nàng mở miệng hỏi Lan Nhi, phần công lao này tất nhiên thuộc về tiểu nữ nhi rồi!
“A, là Lan Nhi chọn sao?” Biểu tình Tiết Phong Linh có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại Tiết Phong Lan đang ngồi an tĩnh nơi đó, hồn phách không biết đã bay đến nơi nào, nàng tựa như đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, khiến Tiết Phong Linh muốn phá vỡ.
Nghĩ vậy, Tiết Phong Linh đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm chung trà của nàng, gương mặt lộ vẻ lo lắng hỏi han.
“Lan Nhi, vết thương muội ổn cả chứ?”
Giật mình, Tiết Phong Lan định rụt tay lại nhưng Tiết Phong Linh đã nhanh tay hơn, nắm lấy bàn tay của nàng.
Nàng nheo mắt, kìm nén cảm giác chán ghét của bản thân, hít một hơi sâu, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, Lan Nhi không sao...”
Mỗi lần tiếp xúc thân mật với Tiết Phong Linh, nàng đều có một cảm giác khó chịu, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh trước khi chết của bản thân, chỉ cần nghĩ đến đó, Tiết Phong Lan đều có cảm giác lòng nàng như có lửa thêu, một cảm giác gì đó sắp bùng nổ, mà nàng phải kìm nén nó lại.
Tại sao lại như vậy?!
Kể từ sau khi trùng sinh, cơ thể nàng bắt đầu tránh tiếp xúc với Tiết Phong Linh, thậm chí là những người thân cận với nàng ta, khi nàng ta chạm vào nàng, Tiết Phong Lan đều chỉ có một cảm giác, chính là hận không thể ngay lập tức giết chết Tiết Phong Linh!
Tiết Phong Linh nghe vậy liền yên tâm thở ra: “Muội không sao là tốt, nếu không tỷ thật sự không biết phải làm sao, dù sao một phần lỗi cũng là do tỷ...”
Lời còn chưa nói hết đã bị Tiết Phong Lan cắt đứt: “Tỷ tỷ, dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ, so với đôi chân của muội không hề gì... Tỷ yên tâm đi, muội không có trách tỷ.” Muốn diễn kịch với nàng? Để xem nàng có phối hợp không đã!
“Thật sao? Thế thì tốt quá!” Lời thoại bị cắt giữa chừng, Tiết Phong Linh có chút ngượng ngùng, lại bị Thượng thư phu nhân nhìn với ánh mắt trách cứ càng khiến tâm trạng nàng tồi tệ nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục dáng vẻ cũ, chỉ là nàng vẫn không buông bàn tay của Tiết Phong Lan ra.
Tiết Phong Lan cắn môi, nàng thật sự muốn đẩy Tiết Phong Linh ra xa, nàng ta như con đỉa bám lấy tay nàng khiến cho nàng cảm giác buồn nôn, thế nhưng tình huống trước mắt không cho phép nàng làm như thế. Một bàn tay khác của bản thân nắm chặt, móng tay ghim vào da thịt muốn bật máu, cảm giác đau đớn khiến lí trí nàng trở lại, trong lòng cũng bình tĩnh lại không ít.
Tiết Phong Linh có thể không thấy nhưng Xuân Cầm đứng bên cạnh sớm đã thu tất cả mọi thứ vào trong mắt, nhìn hành động của Tiết Phong Lan Xuân Cầm trong lòng liền hiểu rõ, nàng bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
“Tỷ tỷ, bộ y phục của mẫu thân thật xinh đẹp, Lan Nhi cũng muốn có một bộ, nhưng Lan Nhi nghĩ tỷ tỷ mặc sẽ đẹp hơn. Hay là đợi tỷ tỷ lớn, mẫu thân cho tỷ tỷ lại bộ y phục này được không?” Không khí có vài phần xấu hổ, Tiết Phong Lan mở miệng phá vỡ bầu không khí.
“Linh Nhi, con có thích không không?” Tuy là hỏi vậy nhưng trong lòng nàng sớm đã có đáp án, khi Linh Nhi vừa mới vào Thượng thư phu nhân đã phát hiện ánh mắt nữ nhi không rời nàng thì nàng liền biết.
Thượng thư phu nhân nghiền ngẫm nghĩ, ý kiến của Lan Nhi không tồi, cả hai tỷ muội đều yêu thích bộ hồng y này, nhưng y phục lại chỉ có một, bất quá lời Lan Nhi nói không sai, Linh Nhi thích hợp với bộ y phục này hơn. So với muội muội xinh xắn đáng yêu, Tiết Phong Linh trưởng thành hơn nhiều, có thêm vài phần phong thái của nữ nhân, thậm chí so với nàng còn muội xinh đẹp hơn vài phần, đến lúc đó...
“Linh Nhi rất thích...” Nàng quả thật thích chiếc váy này nhưng khi thấy hành động Tiết Phong Lan, nháy mắt thần sắc nàng liền thay đổi.
Tiết Phong Lan là cố ý sao?!
Ánh mắt nàng rơi vào bàn tay đang vuốt ve chung trà, lại nhìn đóa hoa phù dung trên váy, phù dung nở rộ, kinh diễm tứ phương, với màu sắc như thế càng khiến cho đóa phù dung trở nên diễm lệ lạ thường, phù dung sớm nở tối tàn, Tiết Phong Lan bảo mẫu thân tặng cho nàng là có ý gì?!
“Mẫu thân, hay để Xuân Cầm làm một kiểu tóc hợp với bộ y phục trên người người đi?”
Thượng thư phu nhân liền gật đầu, Xuân Cầm theo nàng đã lâu, đối với tính tình nàng liền hiểu rõ, kiểu tóc nào hợp với bộ y phục này, chỉ có Xuân Cầm là rõ nhất.
“Mẫu thân, hay là để Linh Nhi tới đi, lâu rồi nữ nhi không giúp mẫu thân làm tóc, vừa hay con cũng mới vừa học được một kiểu tóc mới...” Dứt lời, chưa đợi Thượng thư phu nhân đồng ý, Tiết Phong Linh đã buông bàn tay đang nắm của Tiết Phong Lan ra, đi đến bên cạnh Thượng thư phu nhân.
“Được, để mẫu thân xem, Linh Nhi đã học được gì rồi.” Thượng thư phu nhân cũng không từ chối, đối với nàng, nữ nhi vẫn là tốt nhất, tuy Xuân Cầm có thể làm tốt hơn nữ nhi nhưng suy cho cùng vẫn là người ngoài.
Bàn tay được giải thoát tất nhiên Tiết Phong Lan vui mừng, chỉ là... bắt nàng phải ngồi một bên nhìn khung cảnh trước mắt, Tiết Phong Lan có chút không rõ tâm tình của mình.
Khung cảnh vô cùng hài hòa, Tiết Phong Linh đứng, Thượng thư phu nhân ngồi, nàng ta cẩn thận chải tóc giúp Thượng thư phu nhân, hai người thỉnh thoảng còn trò chuyện, truyền đến tiếng cười vui tai.
Bên này Tiết Phong Lan chẳng khác nào người ngoài, nàng yên lặng nhìn bức tranh mẫu tử tình thâm trước mặt cảm thấy rất chướng mắt, nếu đây chỉ là một bức tranh, nàng sớm đã hủy hoại nó rồi!
Lúc này đột nhiên Tiết Phong Linh quay đầu nhìn lại, nhìn nàng nở một nụ cười, không biết là vô tình bộc lộ sự vui vẻ hay cố tình khiêu khích nàng, điều này khiến Tiết Phong Lan không khỏi nheo mắt.
Có được tình thương của mẫu thân, nàng ta liền vui như vậy sao?!
Tiết Phong Lan cười nhạt, thu hồi ánh mắt không nhìn bọn họ nữa, càng nhìn chỉ thêm chướng mắt, lúc này nàng cảm giác như có người đang nhìn mình, ngẩn lại nhìn lại, thấy được người trước mặt, không khỏi cảm thấy kì lạ.
Vân Yên?!
~~~
“Thỉnh an mẫu thân.”
“Thỉnh an tổ mẫu.”
Thượng thư phu nhân dẫn theo hai nữ nhi đến Thọ Minh Trạch của Tiết lão thái thái, vừa vào đã thấy Tiết lão thái thái nghiêm chỉnh ngồi đó, bên cạnh là Phương Lam ngoan ngoãn chăm trà, Tiết Duy vẻ mặt mơ màng nằm trong lòng Tiết lão thái thái, không gian yên tĩnh, đúng là một màn hài hòa hiếm thấy.
Thượng thư phu nhân nhìn Tiết Duy xong lại nhìn Phương Lam, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Phương Lam này đúng là nữ nhân tâm cơ, nhìn vẻ mặt Tiết Duy liền biết rõ, chỉ sợ là trời vừa hửng sáng nàng ta đã vội vàng mang Tiết Duy đến đây, mặc kệ nhi tử còn ngủ nhưng nàng ta biết Tiết lão thái thái thích cháu trai cho nên sẽ không trách tội!
“Linh Nhi, mau đến.” Tiết lão thái thái bỏ qua hai mẫu tử Tiết Phong Lan, ánh mắt rơi vào người Tiết Phong Linh, vui vẻ mở miệng.
“Tổ mẫu an khang.”
“Linh Nhi ngoan, tối qua ngủ có ngon không? Sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?” Tiết lão thái thái kêu Tiết Phong Linh đến bên cạnh, nàng giao Tiết Duy đã ngủ cho Phương Lam, điều này chứng tỏ so với cháu trai, Tiết Phong Linh vẫn có địa vị cao hơn.
Ai bảo Tiết Duy còn nhỏ, so với Tiết Phong Linh không hiểu chuyện bao nhiêu, tuy Tiết lão thái thái yêu thích cháu trai nhưng có một số chuyện, cháu trai không làm được nhưng cháu gái lại có thể làm, hơn nữa còn làm rất tốt!
“Linh Nhi đến sớm tất nhiên là để làm bạn với tổ mẫu rồi...”
Nếu là người khác chỉ sợ sớm đã tức giận bất quá Phương Lam là người khôn khéo, biết rõ địa vị của Tiết Phong Linh trong lòng Tiết lão thái thái không tầm thường nàng cũng không bảo nhi tử đi tranh.
Nhận lấy Tiết Duy từ tay Tiết lão thái thái, Phương Lam không những không buồn bực mà còn thập phần vui vẻ cười nói: “Tam tiểu thư đúng là hiếu thảo, hôm nay cũng thật là xinh đẹp, càng ngày càng ra dáng thiếu nữ, không đến vài năm nữa chỉ sợ cửa Tiết phủ sẽ bị các công tử dẫm đạp mất!”
“Phương di nương quá khen.”
“Phương di nương con nói không sai, Linh Nhi xinh đẹp như vậy, công tử nhà nào lấy được chính là phúc của nhà đó!” Lời của Phương Lam rất hợp ý nàng, Tiết lão thái thai không khỏi vui vẻ.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Phương Lam phụ họa theo, nàng tuy không thích mẫu tử Tiết Phong Lan nhưng nàng lại không thể không thích Tiết Phong Linh, khắp kinh thành không ai không biết Tam tiểu thư là hòn ngọc của quý phủ, trong phủ thì địa vị của nàng lại không thể lay chuyển, lấy được lòng nàng tất nhiên tốt. Bất quá Tiết Phong Linh không phải là người dễ kết giao, nếu không phải có giá trị lợi dụng, chỉ sợ Tiết Phong Linh cũng đã không nể mặt nàng.
Tiết Phong Lan nhìn một màn này, rõ ràng là nàng cùng Tiết Phong Linh đến vậy mà Tiết lão thái thái làm lại như không thấy, chỉ quan tâm hỏi han Tiết Phong Linh, chẳng phải chứng tỏ rất rõ thái độ của nàng ta hay sao?!
“Mẫu thân thân thể an khang.” Thượng thư phu nhân lúc này không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng mở miệng lên tiếng.
Nàng đường đường là thiên kim Thừa tướng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, nhưng từ ngày bước chân vào Tiết phủ làm dâu, hết lần này đến lần khác đều bị mẹ chồng làm khó, nếu là ngày thường, nàng liền miễn cưỡng bỏ qua, thế nhưng hôm nay...
Chính thất rõ ràng là nàng vậy mà mẹ chồng lại không để vào mắt, trong khi Phương Lam chỉ là thiếp mà mẹ chồng lại cho phép nàng ta cưỡi lên đầu nàng, tôn ti trật tự đâu hết rồi?!
Tiết lão thái thái không vui nhíu mày, lúc này mới quay đầu nhìn lại Thượng thư phu nhân cùng Tiết Phong Lan đứng nơi đó, nhìn đến bộ y phục trên người con dâu, Tiết lão thái thái liền tức giận, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, mà Phương Lam bên cạnh cũng lộ ánh mắt xem kịch vui.
“Ngày đầu năm mới mà ngươi mặc bộ y phục diêm dúa lẳng lơ gì thế này? Thứ đồ này mà để cho người mặc sao?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.