Chương 89: Tiết Thanh Liên nhờ vã (1)
Phi Yến Nhược Thiên
11/08/2019
Sáng ngày hôm sau, mặt trời còn chưa lên đến đỉnh núi thì tin tức Thượng thư phủ
Tiết gia có một vị tiểu thư nhận được ân sủng của Thái hậu liền truyền
khắp kinh thành, Thái hậu không những đối xử với nàng tốt hơn các vị
tiểu thư khác mà còn ban tặng ngọc bội Tây Lương tiến cống cho nàng,
miếng ngọc đó là cống phẩm, giá trị liên thành, ngoại trừ Thuần Ngọc
Công chúa thì những vị công chúa khác đều không có được, vậy mà một tiểu thư của nhà Lễ bộ lại có được nó, chuyện này cũng khiến cho không biết
bao nhiêu người cảm thấy khó tin. Một số thế lực khác nhận được tin tức
cũng vội cho người đi điều tra, Tứ tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư phủ năm nay vừa tròn mười hai, nàng không chỉ là tiểu thư Thượng thư phủ mà còn là biểu tiểu thư của Lý gia, cháu gái của Thái hậu đương triều, trên có một tỷ tỷ song sinh, mọi người từng gặp qua Tam tiểu thư Tiết Phong
Linh chắc chắn sẽ không dễ dàng quên được một nữ nhân hoa dung nguyệt
mạo như vậy, bởi vì là tỷ muội song sinh, mặc dù chưa có ai gặp qua Tiết Phong Lan nhưng chỉ cần nhìn đến Tiết Phong Linh liền có thể suy đoán
được gương mặt của Tiết Phong Lan, nhờ vậy mà tin nàng là một mỹ nhân
nàng nhanh chóng lan khắp trong kinh thành, bất quá điều khiến mọi người bận tâm chính là Tứ tiểu thư cách đây không lâu đã từng té hồ khiến đôi chân bị thương, nói dễ nghe là bị thương, nói khó nghe chính là tàn
phế, lời đồn này gây khá nhiều tranh cãi, cũng chưa ai chứng minh được
thực hư thế nào nhưng chuyện này đã thu hút không ít dư luận. Thân phận
của thiếu nữ không đi dự cung yến do Hoàng hậu tổ chức đã phơi bày ra
ánh sáng, điều này khiến Tiết Phong Lan rước không ít phiền toái vào
người, cũng không biết là ai tung ra lời đồn nàng không đi dự cung yếu
là xem thường Từ Hoàng hậu, ỷ có Lý gia chống lưng mà không đặt Từ gia
vào trong mắt, thị sủng sinh kiêu khiến nàng nhận không ít lời mắng chửi từ người khác, bởi vì nàng không ra mặt đính chính nên lời đồn chỉ có
tăng chứ không có giảm, Tiết Phong Lan nhanh chóng trở thành tâm điểm
chú ý của các tửu lâu trong kinh thành. Bên cạnh đó không ít người nhắc
đến chuyện của Hạ Anh, người bị hiểu lầm trộm ngọc bội của Thuần Ngọc
Công chúa, bất ngờ hơn là nàng ta là chủ nhân của màn biểu diễn kinh
điển trong lịch sử Đại Ngụy trong hai mươi năm gần đây, một điệu múa
phong tình diễm vũ, không chỉ khiến các vị công tử thấy kinh ngạc mà còn khiến các vị tiểu thư xấu hổ không dám ngẩng đầu, sau đó còn bị Hoàng
hậu cho người đánh ba mươi đại bản, suýt thì chỉ còn cái mạng ra về,
người không chứng kiến sự việc tất nhiên là không cảm thấy có điều gì
thú vị, cho nên bọn họ đều tập trung vào thân phận của Hạ Anh, không
biết là ai đào móc ra được thân phận của nàng là biểu tiểu thư của Tiết
phủ, chính là Tiết phủ có vị thiên chi kiêu nữ được Thái hậu coi trọng,
biết được tin này lời khen chê đều có đủ, người tốt tính thì nói Tiết
phủ dạo này biết tranh giành nổi bật quá, những người còn lại thì nói
Tiết gia thật biết cách dạy dỗ nữ nhi.
Tin này chưa hết thì tin khác lại đến, ngoài phủ sóng gió đổ dồn, trong phủ cũng chưa chắc yên bình, cũng không biết Tiết thị ở đâu tìm về được vũ nương đã dạy Hạ Anh múa Phượng Vũ Cửu Thiên, ý đồ muốn thay nữ nhi dạy dỗ vũ nương một trạn để giải tỏa cơn giận, không ngờ vũ nương chưa đánh đã khai, hết thảy mọi chuyện là do Vũ di nương bỏ tiền ra sai khiến nàng ta dạy Hạ Anh một khúc phong tình diễm vũ mà yêu phi năm đó đã múa hại Hạ Anh bị Hoàng hậu phạt nặng, Tiết lão thái thái biết được tin này cũng không có ra mặt giúp Vũ di nương mà là để cho Tiết thị xử trí, điều này cho thấy Tiết lão thái thái đã không còn đặt lòng tin vào người Vũ di nương nữa, sau này cho dù hai người bọn họ không xé rách nặt nạ với nhau cũng chưa chắc đã đứng cùng một chiến tuyến, dù sao Vũ di nương đối với Tiết lão thái thái cũng ôm lòng oán giận.
Ngày hôm sau Thượng thư phu nhân được Từ Hoàng hậu triệu kiến, tin tức ngày truyền ra liền kinh động Tiết phủ nhưng mọi người cũng không có phản ứng gì quá lớn, trải qua một hồi phong ba, Thượng thư phủ liền khôi phục yên bình, chỉ là không biết sự yên bình này có thể duy trì được bao lâu, Tiết lão thái thái không biết đang nghĩ gì mà thường xuyên gọi Tiết Phong Lan đến thỉnh an, khiến mọi người trong phủ đều cảm thấy kinh nghi, Tiết lão thái thái trước giờ vốn không vừa mắt Tứ tiểu thư, sao hôm nay lại đột nhiên đổi tính, cho người gọi Tứ tiểu thư đến? Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng không ai dám mở miệng hỏi, Tiết lão thái thái làm việc trước giờ đều không màng đến suy nghĩ của người khác, nàng tiếp cận Tiết Phong Lan hết thảy là có mục đích cả, có lẽ Tiết lão thái thái đã nhận ra giá trị của Tiết Phong Lan cho nên mới muốn lôi kéo nàng ta về phe mình, Tiết Phong Lan biết Tiết lão thái thái bề ngoài thân thiết với nàng nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự tin tưởng nàng, ngày đó nàng dùng hôn nhân đại sự của mình để thăm dò Tiết lão thái thái, quả nhiên đối với nàng ta cho dù nàng có bị tàn phế thì trong mắt nàng ta vãn là có giá trị lợi dụng, chỉ sợ người nàng ta muốn lợi dụng không phải là nàng mà thế lực của Thái hậu ở phía sau nàng. Tiết Phong Lan nghĩ đến vấn đề này, Tiết Phong Linh và những người khác cũng sẽ nghĩ đến nguyên nhân này, cho nên đối với việc xuất hiện thêm một người cùng nàng tranh sủng, Tiết Phong Linh cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, Tiết Phong Linh án binh bất động cũng là có nguyên nhân, Tiết Phong Lan tất nhiên sẽ không tin tưởng trong thời gian này nàng ta sẽ không có âm mưu gì.
Có Tiết lão thái thái làm chỗ dựa, địa vị Tiết Phong Lan trong phủ ngày càng nâng cao, những người khác sẽ không tự ý đi gây sự với nàng, hiện giờ ai chẳng biết tiếng tăm của Tứ tiểu thư, người chọc giận nàng đều không có kết cục tốt đẹp gì, nhờ vậy mà Hàn Mai Các vốn đã vắng lại càng thêm vắng, bất quá hôm nay viện của nàng có một vị khách không mời mà đến.
“Tiểu thư, Đại tiểu thư muốn gặp người.”
Thái độ của Xuân Cầm hiện tại đối với nàng đã cung kính hơn rất nhiều, sự thay đổi này bắt đầu từ đêm cung yến đó, khi Như Sương mang lễ vật tiến cung, Như Ngọc thì đang bận rộn để chuẩn bị lễ vật cho hôn lễ của Thái tử sắp đến, trong phòng chỉ có nàng và Xuân Cầm, hai người đã trò chuyện đôi chút. Nói là trò chuyện thì không thích hợp lắm, dù sao bọn họ cũng là chủ tớ, thân thiết cách mấy cũng sẽ có sợi dây thân phận vô hình ngăn cách, huống hồ nội dung trò chuyện của hai người là về Thượng thư phu nhân, nói là trò chuyện không bằng nên nói là hỏi chuyện sẽ đúng hơn. Tiết Phong Lan biết Xuân Cầm ở bên cạnh Thượng thư phu nhân đã lâu, Thượng thư phu nhân là chủ tử tốt, chưa bao giờ trách phạt nha hoàn, đối với vị chủ tử như vậy Xuân Cầm hẳn sẽ nảy sinh tình cảm, thế nhưng nếu Xuân Cầm đã quyết định ở bên cạnh nàng thì tốt nhất đừng có tâm tư khác, chính Xuân Cầm cũng nói nhà quyền quý không có tình cảm, cho dù người đó là mẫu thân của nàng, nàng cũng không dám tin tưởng, nàng đã không tin tưởng thì Xuân Cầm càng không nên tin, yêu cầu của nàng là người của nàng phải trung thành tuyệt đối với nàng, chứ không phải ở bên cạnh nàng mà lại suy nghĩ cho chủ tử cũ.
Nàng cho Xuân Cầm hai lựa chọn, nếu đã quyết định ở bên cạnh nàng thì nên cắt đứt tình cảm không nên có với Thượng thư phu nhân, bởi vì nàng không muốn nuôi một con bạch nhãn lang, cảm giác bị phản bội không hề tốt, Tiết Phong Lan cũng chẳng muốn trải nghiệm lại lần nữa. Bằng không thì nàng sẽ để Xuân Cầm trở về bên người Thượng thư phu nhân, như vậy sẽ tốt cho cả hai, nàng không ép buộc ai cả, nàng cho Xuân Cầm thời gian lựa chọn một ngày lựa chọn, nếu ngày hôm sau Xuân Cầm còn ở lại thì nàng ta nên biết bản thân nên làm gì.
Xuân Cầm vẫn còn ở đây, thái độ của nàng cũng không còn như trước, đối với Tiết Phong Lan lại thêm phần cung kính mà ngay cả Thượng thư phu nhân cũng không có, Như Sương và Như Ngọc cũng nhận thấy sự thay đổi này nhưng không ai mở miệng đề cập đến chuyện này, có một số chuyện không cần nói ra trong lòng mọi người rõ ràng hơn ai hết.
“Để nàng vào.” Tiết Phong Lan đang ăn điểm tâm, lúc nàng ăn không thích bị người khác quấy rầy, cho nên đợi nàng ăn xong Xuân Cầm mới dám bẩm báo.
Xuân Cầm ra ngoài không bao lâu sau khi trở lại còn mang theo một thanh y nữ tử, không giống như trước kia bộ dạng nhu nhược yếu đuối trước kia, hiện tại gặp lại thanh y nữ tử cả người tràn ngập sức sống, có vẻ như khoảng thời gian này nàng ta sống rất tốt, nữ tử này đối với Tiết Phong Lan mà nói không hề xa lạ.
“Tỷ đến đây làm gì?” Nếu là người khác có lẽ Tiết Phong Lan sẽ vòng vo tam quốc bàn chuyện thế sự nhân sinh nhưng với Tiết Thanh Liên mà nói hai người đã biết quá rõ bộ mặt của nhau, nên nàng cũng chẳng cần trang vẻ ngoan hiền làm gì mà ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Lan Nhi muội muội, ta đến thăm muội nhất định là phải có chuyện muốn nhờ sao?” Tiết Thanh Liên ngượng ngùng, không được Tiết Phong Lan cho phép nên nàng cũng chẳng dám ngồi, sợ sẽ chọc giận tứ muội này của đến lúc đó hậu quả nàng gánh không nổi.
Tiết Phong Lan liếc mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Nếu không có chuyện gì thì tỷ đã không đến tìm ta.” Tiết Thanh Liên đến đây thăm nàng? Lý do này cũng quá buồn cười đi? Hôn sự của nàng ta sắp đến, Hạ gia bên kia đang cho người tiến vào kinh thành, chẳng mấy chốc Tiết Thanh Liên sẽ rời Tiết gia đi đến Khâm Châu xa xôi, thời gian này hẳn nàng ta phải chuẩn bị đồ đạc để đi xa, mặc dù nói là nhà chồng, không phải một đi không trở lại, bất quá Khâm Châu xa xôi, đi đường cũng mất hơn hai tháng, huống hồ luận địa vị của Tiết Thanh Liên ở trong phủ thì nàng ta gả đi rồi còn có cơ hội trở về sao? Lúc này nàng ta nên lo lắng cho tương lai của bản thân sẽ bị Tiết gia vứt bỏ, chứ không phải rảnh rỗi đến mức đến thăm nàng thế này.
“Lan Nhi thông minh như vậy, hẳn cũng hiểu rõ tình thế hiện tại của ta.” Tiết Thanh Liên cười khổ, hôm nay nàng nhận được tin tức của Hạ Túc, hắn nói đoàn người Hạ gia sắp tiến vào kinh thành, rất nhanh sẽ đến đón nàng về Hạ gia, Tiết Thanh Liên vừa vui vừa sợ. Trước khi gặp Hạ Túc, Tiết Thanh Liên sớm đã ôm tâm trạng bản thân sẽ trở thành một con cờ trong tay người Tiết gia, cho nên đối với phu quân tương lai nàng cũng không ôm kỳ vọng gì, sau đó gặp được Hạ Túc lại gả cho hắn, Tiết Thanh Liên thật sự muốn trở thành phu nhân của hắn, Tiết Phong Lan giúp nàng thực hiện được ước nguyện, hiện tại lẽ ra nàng đang ôm tâm trạng vui vẻ để chuẩn bị làm tân nương nhưng lúc này đây, nàng cũng hiểu được một khi rời khỏi Tiết gia nàng chắc chắn sẽ không có cơ hội quay về. Hơn ai hết nàng hiểu rõ thân phận địa vị của bản thân ở Tiết gia ra sao, sự tồn tại của nàng ở Tiết gia là có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên nếu nàng gả đến Hạ gia cơ hội có thể trở về Tiết gia là một con số không, Tiết Thanh Liên cũng không ham muốn gì có thể quay về Tiết gia, điều nàng lo lắng chính là Tiết gia sẽ vứt bỏ nàng, nàng chỉ là một thứ nữ, khó khăn lắm mới có thể trở thành chính thê của Hạ Túc, Hạ gia bên kia vốn đã không hài lòng với nàng, nếu Tiết gia thật sự vứt bỏ nàng như vậy địa vị của nàng ở Hạ gia sẽ không thể giữ vững, đến lúc đó Tiết thị một bên chèn ép, Hạ gia một bên gây khó dễ, nàng còn có thể an ổn sống qua ngày sao?
“Tiết gia vứt bỏ tỷ vốn là chuyện sớm muộn.” Ý tứ chính là chuyện Tiết gia vứt bỏ nàng, Tiết Phong Lan không thể can thiệp.
“Ta biết, cho nên chuyện ta muốn nhờ muội không phải là chuyện này...” Tiết Thanh Liên cắn môi, bộ dạng thấp thỏm không yên, lúc này Xuân Cầm đã pha xong một bình trà khác, Xuân Cầm đi đến bên bàn rót hai chung trà, một chung cho Tiết Phong Lan, chung còn lại hướng về Tiết Thanh Liên với tư thế mời, Tiết Thanh Liên lén nhìn Tiết Phong Lan, thấy nàng không tỏ vẻ gì mới dám ngồi xuống, nhưng không có đụng đến chung trà trên bàn, Xuân Cầm thấy vậy cũng không ép buộc, dù sao đó cũng là đạo đãi khách, khách đến nhà không thể không mời trà, Xuân Cầm nhanh chóng lui ra ngoài.
“Tỷ muốn giao dịch với ta? Chính là ân tình của tỷ, ta đã trả xong rồi.” Tiết Phong Lan nhướng mày, dung nhan thanh lệ không tỏ thái độ khiến Tiết Thanh Liên một bên nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì.
Tiết Phong Lan muốn giúp nàng hay không giúp nàng? Tiết Thanh Liên không biết đồng thời cũng không thể có đáp án cho câu trả lời này, ơn cứu mạng lần trước Tiết Phong Lan đã trả cho nàng, theo lí mà nói giữa bọn họ đã không còn bất kì mối liên hệ nào nữa, nếu đã như vậy thì nàng lấy tư cách gì yêu cầu Tiết Phong Lan phải giúp đỡ nàng? Bất quá nếu Tiết Phong Lan thực sự không muốn đồng ý thì nàng ta có thể trực tiếp từ chối chứ không cần nói những lời vô bổ như vậy với nàng, rốt cuộc thì Tiết Phong Lan muốn gì?
Giúp hay không giúp?
“Lan Nhi, tỷ biết bản thân không có mặt mũi gì xin muội giúp đỡ, chính là nếu muội lần này giúp ta thì sau này muội cần ta hỗ trợ ta sẽ không ngại nan nguy.” Tiết Thanh Liên muốn đánh cuộc, nàng biết tứ muội này của nàng không phải chỉ là một nữ hài vô tri, nếu không có lợi ích sẽ không có ai tình nguyện giúp đỡ, bất kì người nào cũng như vậy, không ai ngu ngốc làm chuyện không có lợi cho bản thân.
Còn chưa đợi Tiết Phong Lan mở miệng thì Tiết Thanh Liên đã nhanh chóng bổ sung một câu: “Cho dù là ở Khâm Châu xa xôi, ta cũng sẽ nghĩ cách giúp muội.”
Như vậy đã đủ thành ý rồi chứ nhỉ?
Tin này chưa hết thì tin khác lại đến, ngoài phủ sóng gió đổ dồn, trong phủ cũng chưa chắc yên bình, cũng không biết Tiết thị ở đâu tìm về được vũ nương đã dạy Hạ Anh múa Phượng Vũ Cửu Thiên, ý đồ muốn thay nữ nhi dạy dỗ vũ nương một trạn để giải tỏa cơn giận, không ngờ vũ nương chưa đánh đã khai, hết thảy mọi chuyện là do Vũ di nương bỏ tiền ra sai khiến nàng ta dạy Hạ Anh một khúc phong tình diễm vũ mà yêu phi năm đó đã múa hại Hạ Anh bị Hoàng hậu phạt nặng, Tiết lão thái thái biết được tin này cũng không có ra mặt giúp Vũ di nương mà là để cho Tiết thị xử trí, điều này cho thấy Tiết lão thái thái đã không còn đặt lòng tin vào người Vũ di nương nữa, sau này cho dù hai người bọn họ không xé rách nặt nạ với nhau cũng chưa chắc đã đứng cùng một chiến tuyến, dù sao Vũ di nương đối với Tiết lão thái thái cũng ôm lòng oán giận.
Ngày hôm sau Thượng thư phu nhân được Từ Hoàng hậu triệu kiến, tin tức ngày truyền ra liền kinh động Tiết phủ nhưng mọi người cũng không có phản ứng gì quá lớn, trải qua một hồi phong ba, Thượng thư phủ liền khôi phục yên bình, chỉ là không biết sự yên bình này có thể duy trì được bao lâu, Tiết lão thái thái không biết đang nghĩ gì mà thường xuyên gọi Tiết Phong Lan đến thỉnh an, khiến mọi người trong phủ đều cảm thấy kinh nghi, Tiết lão thái thái trước giờ vốn không vừa mắt Tứ tiểu thư, sao hôm nay lại đột nhiên đổi tính, cho người gọi Tứ tiểu thư đến? Nghi ngờ thì nghi ngờ nhưng không ai dám mở miệng hỏi, Tiết lão thái thái làm việc trước giờ đều không màng đến suy nghĩ của người khác, nàng tiếp cận Tiết Phong Lan hết thảy là có mục đích cả, có lẽ Tiết lão thái thái đã nhận ra giá trị của Tiết Phong Lan cho nên mới muốn lôi kéo nàng ta về phe mình, Tiết Phong Lan biết Tiết lão thái thái bề ngoài thân thiết với nàng nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự tin tưởng nàng, ngày đó nàng dùng hôn nhân đại sự của mình để thăm dò Tiết lão thái thái, quả nhiên đối với nàng ta cho dù nàng có bị tàn phế thì trong mắt nàng ta vãn là có giá trị lợi dụng, chỉ sợ người nàng ta muốn lợi dụng không phải là nàng mà thế lực của Thái hậu ở phía sau nàng. Tiết Phong Lan nghĩ đến vấn đề này, Tiết Phong Linh và những người khác cũng sẽ nghĩ đến nguyên nhân này, cho nên đối với việc xuất hiện thêm một người cùng nàng tranh sủng, Tiết Phong Linh cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, Tiết Phong Linh án binh bất động cũng là có nguyên nhân, Tiết Phong Lan tất nhiên sẽ không tin tưởng trong thời gian này nàng ta sẽ không có âm mưu gì.
Có Tiết lão thái thái làm chỗ dựa, địa vị Tiết Phong Lan trong phủ ngày càng nâng cao, những người khác sẽ không tự ý đi gây sự với nàng, hiện giờ ai chẳng biết tiếng tăm của Tứ tiểu thư, người chọc giận nàng đều không có kết cục tốt đẹp gì, nhờ vậy mà Hàn Mai Các vốn đã vắng lại càng thêm vắng, bất quá hôm nay viện của nàng có một vị khách không mời mà đến.
“Tiểu thư, Đại tiểu thư muốn gặp người.”
Thái độ của Xuân Cầm hiện tại đối với nàng đã cung kính hơn rất nhiều, sự thay đổi này bắt đầu từ đêm cung yến đó, khi Như Sương mang lễ vật tiến cung, Như Ngọc thì đang bận rộn để chuẩn bị lễ vật cho hôn lễ của Thái tử sắp đến, trong phòng chỉ có nàng và Xuân Cầm, hai người đã trò chuyện đôi chút. Nói là trò chuyện thì không thích hợp lắm, dù sao bọn họ cũng là chủ tớ, thân thiết cách mấy cũng sẽ có sợi dây thân phận vô hình ngăn cách, huống hồ nội dung trò chuyện của hai người là về Thượng thư phu nhân, nói là trò chuyện không bằng nên nói là hỏi chuyện sẽ đúng hơn. Tiết Phong Lan biết Xuân Cầm ở bên cạnh Thượng thư phu nhân đã lâu, Thượng thư phu nhân là chủ tử tốt, chưa bao giờ trách phạt nha hoàn, đối với vị chủ tử như vậy Xuân Cầm hẳn sẽ nảy sinh tình cảm, thế nhưng nếu Xuân Cầm đã quyết định ở bên cạnh nàng thì tốt nhất đừng có tâm tư khác, chính Xuân Cầm cũng nói nhà quyền quý không có tình cảm, cho dù người đó là mẫu thân của nàng, nàng cũng không dám tin tưởng, nàng đã không tin tưởng thì Xuân Cầm càng không nên tin, yêu cầu của nàng là người của nàng phải trung thành tuyệt đối với nàng, chứ không phải ở bên cạnh nàng mà lại suy nghĩ cho chủ tử cũ.
Nàng cho Xuân Cầm hai lựa chọn, nếu đã quyết định ở bên cạnh nàng thì nên cắt đứt tình cảm không nên có với Thượng thư phu nhân, bởi vì nàng không muốn nuôi một con bạch nhãn lang, cảm giác bị phản bội không hề tốt, Tiết Phong Lan cũng chẳng muốn trải nghiệm lại lần nữa. Bằng không thì nàng sẽ để Xuân Cầm trở về bên người Thượng thư phu nhân, như vậy sẽ tốt cho cả hai, nàng không ép buộc ai cả, nàng cho Xuân Cầm thời gian lựa chọn một ngày lựa chọn, nếu ngày hôm sau Xuân Cầm còn ở lại thì nàng ta nên biết bản thân nên làm gì.
Xuân Cầm vẫn còn ở đây, thái độ của nàng cũng không còn như trước, đối với Tiết Phong Lan lại thêm phần cung kính mà ngay cả Thượng thư phu nhân cũng không có, Như Sương và Như Ngọc cũng nhận thấy sự thay đổi này nhưng không ai mở miệng đề cập đến chuyện này, có một số chuyện không cần nói ra trong lòng mọi người rõ ràng hơn ai hết.
“Để nàng vào.” Tiết Phong Lan đang ăn điểm tâm, lúc nàng ăn không thích bị người khác quấy rầy, cho nên đợi nàng ăn xong Xuân Cầm mới dám bẩm báo.
Xuân Cầm ra ngoài không bao lâu sau khi trở lại còn mang theo một thanh y nữ tử, không giống như trước kia bộ dạng nhu nhược yếu đuối trước kia, hiện tại gặp lại thanh y nữ tử cả người tràn ngập sức sống, có vẻ như khoảng thời gian này nàng ta sống rất tốt, nữ tử này đối với Tiết Phong Lan mà nói không hề xa lạ.
“Tỷ đến đây làm gì?” Nếu là người khác có lẽ Tiết Phong Lan sẽ vòng vo tam quốc bàn chuyện thế sự nhân sinh nhưng với Tiết Thanh Liên mà nói hai người đã biết quá rõ bộ mặt của nhau, nên nàng cũng chẳng cần trang vẻ ngoan hiền làm gì mà ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Lan Nhi muội muội, ta đến thăm muội nhất định là phải có chuyện muốn nhờ sao?” Tiết Thanh Liên ngượng ngùng, không được Tiết Phong Lan cho phép nên nàng cũng chẳng dám ngồi, sợ sẽ chọc giận tứ muội này của đến lúc đó hậu quả nàng gánh không nổi.
Tiết Phong Lan liếc mắt, lạnh nhạt mở miệng: “Nếu không có chuyện gì thì tỷ đã không đến tìm ta.” Tiết Thanh Liên đến đây thăm nàng? Lý do này cũng quá buồn cười đi? Hôn sự của nàng ta sắp đến, Hạ gia bên kia đang cho người tiến vào kinh thành, chẳng mấy chốc Tiết Thanh Liên sẽ rời Tiết gia đi đến Khâm Châu xa xôi, thời gian này hẳn nàng ta phải chuẩn bị đồ đạc để đi xa, mặc dù nói là nhà chồng, không phải một đi không trở lại, bất quá Khâm Châu xa xôi, đi đường cũng mất hơn hai tháng, huống hồ luận địa vị của Tiết Thanh Liên ở trong phủ thì nàng ta gả đi rồi còn có cơ hội trở về sao? Lúc này nàng ta nên lo lắng cho tương lai của bản thân sẽ bị Tiết gia vứt bỏ, chứ không phải rảnh rỗi đến mức đến thăm nàng thế này.
“Lan Nhi thông minh như vậy, hẳn cũng hiểu rõ tình thế hiện tại của ta.” Tiết Thanh Liên cười khổ, hôm nay nàng nhận được tin tức của Hạ Túc, hắn nói đoàn người Hạ gia sắp tiến vào kinh thành, rất nhanh sẽ đến đón nàng về Hạ gia, Tiết Thanh Liên vừa vui vừa sợ. Trước khi gặp Hạ Túc, Tiết Thanh Liên sớm đã ôm tâm trạng bản thân sẽ trở thành một con cờ trong tay người Tiết gia, cho nên đối với phu quân tương lai nàng cũng không ôm kỳ vọng gì, sau đó gặp được Hạ Túc lại gả cho hắn, Tiết Thanh Liên thật sự muốn trở thành phu nhân của hắn, Tiết Phong Lan giúp nàng thực hiện được ước nguyện, hiện tại lẽ ra nàng đang ôm tâm trạng vui vẻ để chuẩn bị làm tân nương nhưng lúc này đây, nàng cũng hiểu được một khi rời khỏi Tiết gia nàng chắc chắn sẽ không có cơ hội quay về. Hơn ai hết nàng hiểu rõ thân phận địa vị của bản thân ở Tiết gia ra sao, sự tồn tại của nàng ở Tiết gia là có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên nếu nàng gả đến Hạ gia cơ hội có thể trở về Tiết gia là một con số không, Tiết Thanh Liên cũng không ham muốn gì có thể quay về Tiết gia, điều nàng lo lắng chính là Tiết gia sẽ vứt bỏ nàng, nàng chỉ là một thứ nữ, khó khăn lắm mới có thể trở thành chính thê của Hạ Túc, Hạ gia bên kia vốn đã không hài lòng với nàng, nếu Tiết gia thật sự vứt bỏ nàng như vậy địa vị của nàng ở Hạ gia sẽ không thể giữ vững, đến lúc đó Tiết thị một bên chèn ép, Hạ gia một bên gây khó dễ, nàng còn có thể an ổn sống qua ngày sao?
“Tiết gia vứt bỏ tỷ vốn là chuyện sớm muộn.” Ý tứ chính là chuyện Tiết gia vứt bỏ nàng, Tiết Phong Lan không thể can thiệp.
“Ta biết, cho nên chuyện ta muốn nhờ muội không phải là chuyện này...” Tiết Thanh Liên cắn môi, bộ dạng thấp thỏm không yên, lúc này Xuân Cầm đã pha xong một bình trà khác, Xuân Cầm đi đến bên bàn rót hai chung trà, một chung cho Tiết Phong Lan, chung còn lại hướng về Tiết Thanh Liên với tư thế mời, Tiết Thanh Liên lén nhìn Tiết Phong Lan, thấy nàng không tỏ vẻ gì mới dám ngồi xuống, nhưng không có đụng đến chung trà trên bàn, Xuân Cầm thấy vậy cũng không ép buộc, dù sao đó cũng là đạo đãi khách, khách đến nhà không thể không mời trà, Xuân Cầm nhanh chóng lui ra ngoài.
“Tỷ muốn giao dịch với ta? Chính là ân tình của tỷ, ta đã trả xong rồi.” Tiết Phong Lan nhướng mày, dung nhan thanh lệ không tỏ thái độ khiến Tiết Thanh Liên một bên nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì.
Tiết Phong Lan muốn giúp nàng hay không giúp nàng? Tiết Thanh Liên không biết đồng thời cũng không thể có đáp án cho câu trả lời này, ơn cứu mạng lần trước Tiết Phong Lan đã trả cho nàng, theo lí mà nói giữa bọn họ đã không còn bất kì mối liên hệ nào nữa, nếu đã như vậy thì nàng lấy tư cách gì yêu cầu Tiết Phong Lan phải giúp đỡ nàng? Bất quá nếu Tiết Phong Lan thực sự không muốn đồng ý thì nàng ta có thể trực tiếp từ chối chứ không cần nói những lời vô bổ như vậy với nàng, rốt cuộc thì Tiết Phong Lan muốn gì?
Giúp hay không giúp?
“Lan Nhi, tỷ biết bản thân không có mặt mũi gì xin muội giúp đỡ, chính là nếu muội lần này giúp ta thì sau này muội cần ta hỗ trợ ta sẽ không ngại nan nguy.” Tiết Thanh Liên muốn đánh cuộc, nàng biết tứ muội này của nàng không phải chỉ là một nữ hài vô tri, nếu không có lợi ích sẽ không có ai tình nguyện giúp đỡ, bất kì người nào cũng như vậy, không ai ngu ngốc làm chuyện không có lợi cho bản thân.
Còn chưa đợi Tiết Phong Lan mở miệng thì Tiết Thanh Liên đã nhanh chóng bổ sung một câu: “Cho dù là ở Khâm Châu xa xôi, ta cũng sẽ nghĩ cách giúp muội.”
Như vậy đã đủ thành ý rồi chứ nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.