Chương 4: Liên quan tu đạo
Dương thập lục
14/01/2017
Tây Lăng Dao nghe phụ thân nói chân mày nhíu lại thành một đường: “Phụ thân không nghi ngờ đại bá?”
“Nghi ngờ” Tây Lăng Nguyên Tề nói “Sau này phụ thân nghĩ cũng là huynh đệ, dù cho bọn họ có ghét chúng ta, cũng không ác đến mức gieo bệnh lên người con khi chưa ra đời.”
Cung thị đột nhiên kích động: “Chàng là dòng chính, hắn là con thứ làm sao hắn coi chàng là huynh đệ, nhiều năm như vậy chàng không rõ sao? Chính là hắn đuổi chàng ra khỏi tộc, lại sợ con của chúng ta có linh căn trở về tranh đoạt địa vị con cái của hắn. Dao nhi vốn là hài tử có linh căn, bởi vì thiếp ăn điểm tâm của hắn đem từ kinh thành tới!”
Cung thị bịt miệng, tức tưởi khóc, Tây Lăng Nguyên Tề hai tay xoắn vào nhau, cúi đầu, thở dài từng tiếng.
Tây Lăng Dao vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, vào ngày xuân ánh nắng thật đẹp, không khí rất khác với kiếp trước. Chỉ là mặc kệ ở kiếp nào, con người cũng như nhau, vì lợi ích của mình mà mặc kệ sống chết của người khác. Thói xấu này đã ăn sâu vào xương một cách mạnh mẽ.
Giống như vị đại bá kia đã hại chủ nhân thân thể này, món nợ này, có thể nàng phải hảo hảo thanh toán mới được.
Tây Lăng Dao mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân, nói cho con biết một chút chuyện trong kinh a! Còn có tu đạo, linh căn... phụ thân phải nói rõ, con chẳng hiểu gì cả.”
Tây Lăng Nguyên Tề thở dài một hơi, nhưng lập tức vui vẻ lại, Tây Lăng Nguyên Tề nói với Cung thị: “Dù có gì đi chăng nữa, hiện tại Dao nhi của chúng ta không còn ngốc, mặc kệ nữ nhi có linh căn hay là đứa trẻ bình thường. Là người phàm không phải một đời vui vẻ sao? Môt nhà ba người chúng ta vui vẻ sinh sống, không có khó khăn nào không đi qua được.” Dứt lời, liền kích động kể với nữ nhi nhà mình những chuyện có liên quan tới Tây Lăng gia ở kinh thành, cùng tu đạo trong truyền thuyết.
Thì ra, trên Đại lục Thiên Cương này, Lương quốc chỉ là một quốc gia rất nhỏ. Nhưng quốc gia này rất khác biệt, từ hoàng thất đến quý tộc, gần như đều là thiên hạ của người tu chân. Tu chân có nhiều cấp bậc khác nhau bắt đầu từ kỳ Ngưng Khí, tiến tới Trúc Cơ, tiếp đó là Kết Đan, sau khi lên đến Nguyên Anh, Hóa Thần, Đoạ Phàm, Vân Đỉnh, từ Vân Đỉnh trở lên chỉ là truyền thuyết vì hiếm có người bước vào cảnh giới này. Mỗi một cảnh giới lại chia ra các kỳ nhỏ: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cuối cùng là Đỉnh Phong đại viên mãn.
Đương kim hoàng thượng là một tu chân đã tạ thế, nhưng chuyện lạ là Lương quốc trụ vững không dựa vào hoàng thượng, mà là dựa một vị Thượng Tôn thần bí. Nghe nói, vị Thượng Tôn kia là người duy nhất đạt mức Vấn Đỉnh kỳ có phép thần thông như cỡi mây độn thổ, chân chính sống như một vị thần tiên.
Còn Tây Lăng gia, là người thừa kế Định quốc hầu phủ của Lương quốc, tổ phụ Tây Lăng Dao chính 58 Định quốc hầu đương triều. Trong nhà còn có một lão tổ tông trấn giữ, là Nguyên Anh đại năng, cũng bởi vì có vị lão tổ tông này ở đây, nên đời đời nhà họ Tây Lăng đều có thể ngồi chắc vị trí Định Quốc hầu.
“Tiếc thay, lão tổ thọ nguyên sắp tới, lại xung kích Hóa Thần chưa thành, sắp phải tạ thế.” Tây Lăng Nguyên Tề phân tích nói: “Nghĩ đến, trước khi lão tổ tạ thế nhất định sẽ dùng bí thuật, đem một vị tộc nhân đã tu luyện tới cảnh giới Kết đan cưỡng ép nâng đến Nguyên Anh để bảo đảm Tây Lăng gia sẽ không bị Lương quốc đào thải hết. Chỉ là loại bí thuật này cũng có tai hại, chính là một khi triển khai, người bị cưỡng ép tăng lên, đời này sẽ không còn có khả năng hóa thần. Cho nên, chuyện như vậy đối với người này mà nói, là tạo hóa, cũng là kiếp nạn.”
Tây Lăng Dao gật đầu, trong lòng cũng có một chút hiểu biết cơ bản về thế giới này, nàng nói với phụ thân: "So sánh với tu tiên mờ ảo, con càng có hứng thú với đại bá kia hơn. Đặc biệt là sau khi hắn đến thăm mẫu thân cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra, con rất tò mò. Lần này trở về kinh thành, nếu có cơ hội con sẽ đi tìm hắn để hỏi thử cho rõ ràng"
"Tuyệt đối không được." Tây Lăng Nguyên Tề cuống lên, "Người một nhà chúng ta sinh sống an ổn là tốt rồi, không nên trêu chọc đến bọn hắn. Tuy gia quy của gia tộc đã quy định người trong gia tộc không thể tự chém giết lẫn nhau, nhưng thủ đoạn giết người có muôn vàn cách, chúng ta không nhất thiết phải nhúng tay. Ngươi cũng biết đấy, tu vi của đại bá ngươi là Hậu kỳ Trúc Cơ cảnh, không những thế hắn còn có ba người con có tư chất cũng rất tốt. Đại đường huynh của ngươi năm nay mười tám tuổi cũng đã ở giai đoạn hậu kỳ của Ngưng Khí tầng thứ mười ba. Đại đường tỷ của ngươi là em song sinh với hắn ngay cả tu vi cung giống nhau. Còn nhị đương tỷ của ngươi năm nay mười sáu tuổi, nghe nói mấy hôm trước cũng đã đột phá đến hậu kỳ tần thứ mười hai của Ngưng Khí rồi. Có người một nhà như vậy, chúng ta làm sao có thể chọc vào?"
Tây Lăng Dao không muốn nhắc lại chuyện cũ, hơn mười năm nay, đôi phu phụ này đã bị nhà Tây Lăng chèn ép đến sợ hãi, ở trong cái thế giới dùng đẳng cấp tu chân để phân biệt mạnh yếu này, bọn họ thuộc tầng lớp dưới, nên tự biết được bản thân không có khả năng chống lại, chỉ có thể cam chịu bị đẩy vào ngôi làng nhỏ, mong được có cuộc sống bình an.
Thế nhưng, nàng nhìn đôi phu phụ này, trong lòng cảm khái, các ngươi có từng nghĩ, Tây Lăng Dao chân chính đã bị những người kia hại chết! Nàng nhớ rất rõ, lúc ấy tìm được kẻ thù trong nháy mắt, thân thể này tự nhiên phản ứng nổi lên ý nghĩ: Giết người!
Vì thế, nàng không chút lưu tình giết người kia đi, lúc này mới cảm giác cổ hận ý kia dần dần biến mất. Nàng biết, nếu như người nọ còn sống, Tây Lăng Dao chân chính, vĩnh viễn không nhắm mắt.
Thời khắc cuối cùng của kiếp trước, nàng ép mình nổ tung phòng thí nghiệm, mang đi tất cả các thầy thuốc từng hành hạ nàng.
Trong kiếp này, ông trời đã cho nàng trùng sinh còn cho nàng một thân thần lực, báo thù rửa hận trong lòng.
“Nghi ngờ” Tây Lăng Nguyên Tề nói “Sau này phụ thân nghĩ cũng là huynh đệ, dù cho bọn họ có ghét chúng ta, cũng không ác đến mức gieo bệnh lên người con khi chưa ra đời.”
Cung thị đột nhiên kích động: “Chàng là dòng chính, hắn là con thứ làm sao hắn coi chàng là huynh đệ, nhiều năm như vậy chàng không rõ sao? Chính là hắn đuổi chàng ra khỏi tộc, lại sợ con của chúng ta có linh căn trở về tranh đoạt địa vị con cái của hắn. Dao nhi vốn là hài tử có linh căn, bởi vì thiếp ăn điểm tâm của hắn đem từ kinh thành tới!”
Cung thị bịt miệng, tức tưởi khóc, Tây Lăng Nguyên Tề hai tay xoắn vào nhau, cúi đầu, thở dài từng tiếng.
Tây Lăng Dao vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, vào ngày xuân ánh nắng thật đẹp, không khí rất khác với kiếp trước. Chỉ là mặc kệ ở kiếp nào, con người cũng như nhau, vì lợi ích của mình mà mặc kệ sống chết của người khác. Thói xấu này đã ăn sâu vào xương một cách mạnh mẽ.
Giống như vị đại bá kia đã hại chủ nhân thân thể này, món nợ này, có thể nàng phải hảo hảo thanh toán mới được.
Tây Lăng Dao mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Phụ thân, nói cho con biết một chút chuyện trong kinh a! Còn có tu đạo, linh căn... phụ thân phải nói rõ, con chẳng hiểu gì cả.”
Tây Lăng Nguyên Tề thở dài một hơi, nhưng lập tức vui vẻ lại, Tây Lăng Nguyên Tề nói với Cung thị: “Dù có gì đi chăng nữa, hiện tại Dao nhi của chúng ta không còn ngốc, mặc kệ nữ nhi có linh căn hay là đứa trẻ bình thường. Là người phàm không phải một đời vui vẻ sao? Môt nhà ba người chúng ta vui vẻ sinh sống, không có khó khăn nào không đi qua được.” Dứt lời, liền kích động kể với nữ nhi nhà mình những chuyện có liên quan tới Tây Lăng gia ở kinh thành, cùng tu đạo trong truyền thuyết.
Thì ra, trên Đại lục Thiên Cương này, Lương quốc chỉ là một quốc gia rất nhỏ. Nhưng quốc gia này rất khác biệt, từ hoàng thất đến quý tộc, gần như đều là thiên hạ của người tu chân. Tu chân có nhiều cấp bậc khác nhau bắt đầu từ kỳ Ngưng Khí, tiến tới Trúc Cơ, tiếp đó là Kết Đan, sau khi lên đến Nguyên Anh, Hóa Thần, Đoạ Phàm, Vân Đỉnh, từ Vân Đỉnh trở lên chỉ là truyền thuyết vì hiếm có người bước vào cảnh giới này. Mỗi một cảnh giới lại chia ra các kỳ nhỏ: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ cuối cùng là Đỉnh Phong đại viên mãn.
Đương kim hoàng thượng là một tu chân đã tạ thế, nhưng chuyện lạ là Lương quốc trụ vững không dựa vào hoàng thượng, mà là dựa một vị Thượng Tôn thần bí. Nghe nói, vị Thượng Tôn kia là người duy nhất đạt mức Vấn Đỉnh kỳ có phép thần thông như cỡi mây độn thổ, chân chính sống như một vị thần tiên.
Còn Tây Lăng gia, là người thừa kế Định quốc hầu phủ của Lương quốc, tổ phụ Tây Lăng Dao chính 58 Định quốc hầu đương triều. Trong nhà còn có một lão tổ tông trấn giữ, là Nguyên Anh đại năng, cũng bởi vì có vị lão tổ tông này ở đây, nên đời đời nhà họ Tây Lăng đều có thể ngồi chắc vị trí Định Quốc hầu.
“Tiếc thay, lão tổ thọ nguyên sắp tới, lại xung kích Hóa Thần chưa thành, sắp phải tạ thế.” Tây Lăng Nguyên Tề phân tích nói: “Nghĩ đến, trước khi lão tổ tạ thế nhất định sẽ dùng bí thuật, đem một vị tộc nhân đã tu luyện tới cảnh giới Kết đan cưỡng ép nâng đến Nguyên Anh để bảo đảm Tây Lăng gia sẽ không bị Lương quốc đào thải hết. Chỉ là loại bí thuật này cũng có tai hại, chính là một khi triển khai, người bị cưỡng ép tăng lên, đời này sẽ không còn có khả năng hóa thần. Cho nên, chuyện như vậy đối với người này mà nói, là tạo hóa, cũng là kiếp nạn.”
Tây Lăng Dao gật đầu, trong lòng cũng có một chút hiểu biết cơ bản về thế giới này, nàng nói với phụ thân: "So sánh với tu tiên mờ ảo, con càng có hứng thú với đại bá kia hơn. Đặc biệt là sau khi hắn đến thăm mẫu thân cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra, con rất tò mò. Lần này trở về kinh thành, nếu có cơ hội con sẽ đi tìm hắn để hỏi thử cho rõ ràng"
"Tuyệt đối không được." Tây Lăng Nguyên Tề cuống lên, "Người một nhà chúng ta sinh sống an ổn là tốt rồi, không nên trêu chọc đến bọn hắn. Tuy gia quy của gia tộc đã quy định người trong gia tộc không thể tự chém giết lẫn nhau, nhưng thủ đoạn giết người có muôn vàn cách, chúng ta không nhất thiết phải nhúng tay. Ngươi cũng biết đấy, tu vi của đại bá ngươi là Hậu kỳ Trúc Cơ cảnh, không những thế hắn còn có ba người con có tư chất cũng rất tốt. Đại đường huynh của ngươi năm nay mười tám tuổi cũng đã ở giai đoạn hậu kỳ của Ngưng Khí tầng thứ mười ba. Đại đường tỷ của ngươi là em song sinh với hắn ngay cả tu vi cung giống nhau. Còn nhị đương tỷ của ngươi năm nay mười sáu tuổi, nghe nói mấy hôm trước cũng đã đột phá đến hậu kỳ tần thứ mười hai của Ngưng Khí rồi. Có người một nhà như vậy, chúng ta làm sao có thể chọc vào?"
Tây Lăng Dao không muốn nhắc lại chuyện cũ, hơn mười năm nay, đôi phu phụ này đã bị nhà Tây Lăng chèn ép đến sợ hãi, ở trong cái thế giới dùng đẳng cấp tu chân để phân biệt mạnh yếu này, bọn họ thuộc tầng lớp dưới, nên tự biết được bản thân không có khả năng chống lại, chỉ có thể cam chịu bị đẩy vào ngôi làng nhỏ, mong được có cuộc sống bình an.
Thế nhưng, nàng nhìn đôi phu phụ này, trong lòng cảm khái, các ngươi có từng nghĩ, Tây Lăng Dao chân chính đã bị những người kia hại chết! Nàng nhớ rất rõ, lúc ấy tìm được kẻ thù trong nháy mắt, thân thể này tự nhiên phản ứng nổi lên ý nghĩ: Giết người!
Vì thế, nàng không chút lưu tình giết người kia đi, lúc này mới cảm giác cổ hận ý kia dần dần biến mất. Nàng biết, nếu như người nọ còn sống, Tây Lăng Dao chân chính, vĩnh viễn không nhắm mắt.
Thời khắc cuối cùng của kiếp trước, nàng ép mình nổ tung phòng thí nghiệm, mang đi tất cả các thầy thuốc từng hành hạ nàng.
Trong kiếp này, ông trời đã cho nàng trùng sinh còn cho nàng một thân thần lực, báo thù rửa hận trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.