Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Chương 49: Nhớ Tới Chuyện Xưa
Lâm Thanh Nhụy
13/01/2024
Tiêu Cảnh Nhiên từ trong chén máu của Tiêu Vãn Sương lấy ra một giọt nhỏ vào nước trong, nước trong chén trong veo, máu của Tiêu Cảnh Nhiên cùng Tiêu Vãn Sương trong chén lại không hề hòa vào nhau.
Tiêu Cảnh Nhiên nhìn hai giọt máu vẫn chưa hòa vào nhau sắc mặt biến đổi, giận dữ nói, “Bạch Tinh Dao, ngươi luôn miệng nói là có người hàm oan ngươi, ngươi coi bổn tướng là kẻ ngốc sao?”
Lòng Tiêu Cảnh Nhiên có nỗi thương đau khó có thể miêu tả, tuy rằng Bạch Tinh Dao đã qua đời rất nhiều năm, nhưng trong lòng ông nhớ nhất vẫn là bà. Ông vẫn luôn nghĩ có lẽ là ông hiểu lầm bà, Tiêu Vãn Sương đích thực là nữ nhi ông.
Năm ấy, ông cùng Bạch Tinh Dao xảy ra tranh chấp, không bao lâu sau ông liền phát hiện Bạch Tinh Dao cùng người quần áo không chỉnh tề nằm trong phòng. Lúc ấy không chỉ một mình ông ở đấyy, Thẩm Mính Hương còn có Mã ma ma bên cạnh Bạch Tinh Dao cũng đều tận mắt thấy tất cả mọi chuyện xảy ra lúc ấy.
Thẩm Mính Hương bày ra bộ dáng vô cùng đau lòng nói, “Tinh Dao tỷ tỷ, thật là quá không nên, lão gia đối tốt với Tinh Dao tỷ tỷ như vậy, hóa ra Tinh Dao tỷ tỷ thật sự có tư tình với người khác, chuyện lúc trước cũng không phải là người khác bày kế kế hãm hại tỷ tỷ.”
Thẩm Mính Hương như là nói chuyện với Tiêu Cảnh Nhiên, lại như là đang lầm bầm một mình.
Tiêu Cảnh Nhiên ánh mắt sắc bén nhìn về phía Triệu ma ma, “Triệu ma ma, ngươi từng đi theo Bạch Tinh Dao, Bạch Tinh Dao có từng dan díu với người khác?”
Triệu ma ma nghe Tiêu Cảnh Nhiên hỏi chuyện, không biết nên nói thế nào, chuyện Tinh Dao phu nhân dan díu với người khác căn bản chính là chuyện giả dối hư ảo, Tinh Dao phu nhân căn bản chính là bị hãm hại.
Thẩm Mính Hương trừng mắt liếc Triệu ma ma một cái.
Triệu ma ma cúi đầu, nói, “Chuyện này, lão nô cũng không rõ lắm.”
Thẩm Mính Hương trong lòng thầm mắng, “Cái lão phế vật này.”
Thẩm Mính Hương nói với Triệu ma ma, nếu thừa tướng đại nhân hỏi về chuyện Bạch Tinh Dao, bà ta phải nói là Bạch Tinh Dao vẫn luôn dan díu với nam nhân khác, Tiêu Vãn Sương không phải nữ nhi của ông. Triệu ma ma này thật là không có gan làm chuyện lớn.
“Các ngươi, các ngươi đều đi ra ngoài, bổn tướng muốn yên lặng một chút.” Tiêu Cảnh Nhiên quá tức giận.
Tiêu Cảnh Nhiên miệng phun máu tươi, té xỉu trên giường.
“Lão gia.” Thẩm Mính Hương cùng Triệu ma ma đồng thời kinh hô.
Mộc Thượng Hành tới, nói Tiêu Cảnh Nhiên là lửa giận công tâm. Máu của Tiêu Vãn Sương không làm thuốc dẫn được, Thẩm Mính Hương hạ lệnh phái người đi lấy máu của Tiêu Túc. Đường Bích Lạc đối với Thẩm Mính Hương chửi ầm lên.
Lăn lộn một trận này, bệnh tình Tiêu Cảnh Nhiên nặng thêm, nằm trên giường thêm nửa tháng.
Tiêu Cảnh Nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp gỡ Bạch Tinh Dao. Năm ấy, ông đi Đại Phật Tự cầu phúc cho mẫu thân, gặp Bạch Tinh Dao tới Đại Phật Tự du ngoạn.
Bạch Tinh Dao áo trắng nhẹ nhàng, ôn nhu động lòng người, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến ông động tâm thật sâu.
Bạch Tinh Dao là vì hòa thân mới đến Càn Nguyên quốc. Lúc ấy Tĩnh Đế cũng không nạp Bạch Tinh Dao làm phi, mà hạ chỉ để Bạch Tinh Dao làm thê tử của ông. Ông lúc ấy không biết Tinh Dao quận chúa tới từ Bắc Quốc chính là người mình ái mộ. Ông rất bài xích hôn sự này, nhưng thánh mệnh khó trái, ông không thể làm gì khác ngoài cưới Bạch Tinh Dao.
Đại hôn ngày đó, khoảnh khắc xốc khăn voan lên ông liền ngây người. Người ông cưới thế mà là nữ nhân mình yêu nhất, không nghĩ tới trời cao lại chiếu cố ông như thế.
Bạch Tinh Dao lúc ấy ngượng ngùng gọi một tiếng, “Phu quân.”
Ông cùng Bạch Tinh Dao trải qua hai năm thần tiên quyến lữ, khiến người khác ghen tỵ.
Tuy rằng ông cùng Bạch Tinh Dao ân ái, bụng Bạch Tinh Dao vẫn không có động tĩnh. Sau đó, mẫu thân buộc ông nạp thiếp, ông nạp Thẩm Mính Hương. Từ đó về sau giữa ông và Bạch Tinh Dao hai người liền căng thẳng. Lại sau đó nữa, ông từ phủ ngoại lại dẫn về Đào Hoàn cùng Đường Bích Lạc đã có thai.
Đào Hoàn và Đường Bích Lạc sau khi vào phủ lần lượt sinh nhi tử cho ông, mẫu thân cuối cùng mỉm cười mà đi. Vài năm sau, Thẩm Mính Hương sinh ra Tiêu Vũ Ninh, khi đó Bạch Tinh Dao đã có thai bốn tháng.
Tiêu Cảnh Nhiên sắc mặt khó coi, nữ nhi Tiêu Vãn Sương của ông vậy mà lại là nghiệt chủng do Bạch Tinh Dao cùng nam nhân khác sinh ra. Thời điểm Bạch Tinh Dao có thai ông không nên mềm lòng, nên bỏ đi thai nhi trong bụng Bạch Tinh Dao.
Tiêu Cảnh Nhiên nhìn hai giọt máu vẫn chưa hòa vào nhau sắc mặt biến đổi, giận dữ nói, “Bạch Tinh Dao, ngươi luôn miệng nói là có người hàm oan ngươi, ngươi coi bổn tướng là kẻ ngốc sao?”
Lòng Tiêu Cảnh Nhiên có nỗi thương đau khó có thể miêu tả, tuy rằng Bạch Tinh Dao đã qua đời rất nhiều năm, nhưng trong lòng ông nhớ nhất vẫn là bà. Ông vẫn luôn nghĩ có lẽ là ông hiểu lầm bà, Tiêu Vãn Sương đích thực là nữ nhi ông.
Năm ấy, ông cùng Bạch Tinh Dao xảy ra tranh chấp, không bao lâu sau ông liền phát hiện Bạch Tinh Dao cùng người quần áo không chỉnh tề nằm trong phòng. Lúc ấy không chỉ một mình ông ở đấyy, Thẩm Mính Hương còn có Mã ma ma bên cạnh Bạch Tinh Dao cũng đều tận mắt thấy tất cả mọi chuyện xảy ra lúc ấy.
Thẩm Mính Hương bày ra bộ dáng vô cùng đau lòng nói, “Tinh Dao tỷ tỷ, thật là quá không nên, lão gia đối tốt với Tinh Dao tỷ tỷ như vậy, hóa ra Tinh Dao tỷ tỷ thật sự có tư tình với người khác, chuyện lúc trước cũng không phải là người khác bày kế kế hãm hại tỷ tỷ.”
Thẩm Mính Hương như là nói chuyện với Tiêu Cảnh Nhiên, lại như là đang lầm bầm một mình.
Tiêu Cảnh Nhiên ánh mắt sắc bén nhìn về phía Triệu ma ma, “Triệu ma ma, ngươi từng đi theo Bạch Tinh Dao, Bạch Tinh Dao có từng dan díu với người khác?”
Triệu ma ma nghe Tiêu Cảnh Nhiên hỏi chuyện, không biết nên nói thế nào, chuyện Tinh Dao phu nhân dan díu với người khác căn bản chính là chuyện giả dối hư ảo, Tinh Dao phu nhân căn bản chính là bị hãm hại.
Thẩm Mính Hương trừng mắt liếc Triệu ma ma một cái.
Triệu ma ma cúi đầu, nói, “Chuyện này, lão nô cũng không rõ lắm.”
Thẩm Mính Hương trong lòng thầm mắng, “Cái lão phế vật này.”
Thẩm Mính Hương nói với Triệu ma ma, nếu thừa tướng đại nhân hỏi về chuyện Bạch Tinh Dao, bà ta phải nói là Bạch Tinh Dao vẫn luôn dan díu với nam nhân khác, Tiêu Vãn Sương không phải nữ nhi của ông. Triệu ma ma này thật là không có gan làm chuyện lớn.
“Các ngươi, các ngươi đều đi ra ngoài, bổn tướng muốn yên lặng một chút.” Tiêu Cảnh Nhiên quá tức giận.
Tiêu Cảnh Nhiên miệng phun máu tươi, té xỉu trên giường.
“Lão gia.” Thẩm Mính Hương cùng Triệu ma ma đồng thời kinh hô.
Mộc Thượng Hành tới, nói Tiêu Cảnh Nhiên là lửa giận công tâm. Máu của Tiêu Vãn Sương không làm thuốc dẫn được, Thẩm Mính Hương hạ lệnh phái người đi lấy máu của Tiêu Túc. Đường Bích Lạc đối với Thẩm Mính Hương chửi ầm lên.
Lăn lộn một trận này, bệnh tình Tiêu Cảnh Nhiên nặng thêm, nằm trên giường thêm nửa tháng.
Tiêu Cảnh Nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu gặp gỡ Bạch Tinh Dao. Năm ấy, ông đi Đại Phật Tự cầu phúc cho mẫu thân, gặp Bạch Tinh Dao tới Đại Phật Tự du ngoạn.
Bạch Tinh Dao áo trắng nhẹ nhàng, ôn nhu động lòng người, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến ông động tâm thật sâu.
Bạch Tinh Dao là vì hòa thân mới đến Càn Nguyên quốc. Lúc ấy Tĩnh Đế cũng không nạp Bạch Tinh Dao làm phi, mà hạ chỉ để Bạch Tinh Dao làm thê tử của ông. Ông lúc ấy không biết Tinh Dao quận chúa tới từ Bắc Quốc chính là người mình ái mộ. Ông rất bài xích hôn sự này, nhưng thánh mệnh khó trái, ông không thể làm gì khác ngoài cưới Bạch Tinh Dao.
Đại hôn ngày đó, khoảnh khắc xốc khăn voan lên ông liền ngây người. Người ông cưới thế mà là nữ nhân mình yêu nhất, không nghĩ tới trời cao lại chiếu cố ông như thế.
Bạch Tinh Dao lúc ấy ngượng ngùng gọi một tiếng, “Phu quân.”
Ông cùng Bạch Tinh Dao trải qua hai năm thần tiên quyến lữ, khiến người khác ghen tỵ.
Tuy rằng ông cùng Bạch Tinh Dao ân ái, bụng Bạch Tinh Dao vẫn không có động tĩnh. Sau đó, mẫu thân buộc ông nạp thiếp, ông nạp Thẩm Mính Hương. Từ đó về sau giữa ông và Bạch Tinh Dao hai người liền căng thẳng. Lại sau đó nữa, ông từ phủ ngoại lại dẫn về Đào Hoàn cùng Đường Bích Lạc đã có thai.
Đào Hoàn và Đường Bích Lạc sau khi vào phủ lần lượt sinh nhi tử cho ông, mẫu thân cuối cùng mỉm cười mà đi. Vài năm sau, Thẩm Mính Hương sinh ra Tiêu Vũ Ninh, khi đó Bạch Tinh Dao đã có thai bốn tháng.
Tiêu Cảnh Nhiên sắc mặt khó coi, nữ nhi Tiêu Vãn Sương của ông vậy mà lại là nghiệt chủng do Bạch Tinh Dao cùng nam nhân khác sinh ra. Thời điểm Bạch Tinh Dao có thai ông không nên mềm lòng, nên bỏ đi thai nhi trong bụng Bạch Tinh Dao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.