Đích Nữ Trọng Sinh Độc Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Chương 39: Tiệc Mừng Thọ Thái Hậu
Lâm Thanh Nhụy
12/01/2024
“Miễn lễ!” Tĩnh Đế mở miệng miễn lễ cho Tiêu Vãn Sương.
“Tạ Hoàng Thượng, Thái Hậu.” Tiêu Vãn Sương lui xuống một bên.
Thái Hậu vừa lòng gật gật đầu, Tiêu Cảnh Nhiên thật là biết cách nuôi dạy nữ nhi , hai cô nữ nhi đều giáo dưỡng tốt như vậy.
“Vũ Ninh, ngươi cũng lại đây.” Thái Hậu vẫy tay với Tiêu Vũ Ninh, ý bảo Tiêu Vũ Ninh lại đây.
Tiêu Vũ Ninh đã đi tới uyển chuyển thi lễ, “Thần nữ tham kiến Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương thiên tuế cát tường.”
Thái Hậu thân thiết kéo tay Tiêu Vũ Ninh, nói, “Lớn lên càng thêm mỹ lệ động lòng người, ai gia càng thấy ngươi càng thích.”
Thái Hậu kéo tay Tiêu Vũ Ninh, cười đến không khép miệng được.
Thiên kim nhà quan trong điện An Ninh, thấy Thái hậu thích Tiêu Vũ Ninh như vậy, đều ghen ghét đỏ mắt. Tiêu Vũ Ninh này luận về dung mạo xinh đẹp không ai bằng, bên ngoài lại có thanh danh tốt, miễn bàn làm người ta ghen ghét bao nhiêu.
Tiêu Vãn Sương ngẩng đầu, thấy Nam Cung Giác phía dưới, đang cười như không cười nhìn nàng. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy Nam Cung Giác, nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ Thái hậu, Nam Cung Giác là trọng thần trong triều không có chuyện không tới.
Thái hậu nói với Tĩnh Đế, “Hoàng thượng, đây là lúc tiến hành hôn sự của Hàn Vương cùng Vũ Ninh.”
Thái hậu không quá vừa lòng với chuyện Tĩnh Đế để Tiêu Cảnh Nhiên cùng phu nhân ông tự quyết định hôn kỳ. Tiêu Cảnh Nhiên cùng Thẩm Mính Hương cũng thật là, tứ hôn đã lâu như vậy, cũng chưa xác định rõ hôn kỳ.
Tiêu Vũ Ninh vừa nghe phải tiến hành hôn sự của mình cùng Hàn Vương, tay run lên, rút tay mình từ trong tay Thái hậu ra.
“Tam hoàng tử đến, Hàn Vương gia đến.” Ngoài điện truyền đến tiếng thái giám bẩm báo.
Kỳ Liên Hàn cùng Kỳ Liên Thành một trước một sau tới An Ninh điện. Chẳng qua Kỳ Liên Thành là đi tới, Kỳ Liên Hàn là ngồi ở trên xe lăn được đẩy tới.
Tiêu Vãn Sương thấy Kỳ Liên Hàn tới, trong lòng vui mừng. Nhưng Kỳ Liên Hàn này tựa như không thấy được nàng, không muốn liếc nàng một chút nào. Nàng tức giận quay đầu đi chỗ khác. Kỳ Liên Hàn không muốn nhìn đến nàng, nàng còn không muốn nhìn thấy Kỳ Liên Hàn đâu!
Kỳ Liên Hàn cùng Kỳ Liên Thành hành lễ với Thái Hậu cùng Tĩnh Đế xong, yến hội cũng chính thức bắt đầu.
Người đều đã đến đông đủ, các quan viên sôi nổi chúc mừng, sau đó thiên kim nhà quan bắt đầu lên đài hiến nghệ, giành lấy niềm vui của Thái hậu. Ngóng trông có thể được Thái Hậu ưu ái, hoặc là vào mắt vị hoàng tử nào đó.
Đến phiên Tiêu Vũ Ninh, Tiêu Vũ Ninh tay cầm tỳ bà lên đài, đàn một khúc chúc thọ, hát một khúc chúc thọ tự mình sáng tác.
Mọi người đều toàn kinh ngạc cảm thán, danh tiếng tài nữ của Tiêu tam tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền. Đồng thời mọi người cũng khen tặng Tiêu thừa tướng, dạy được một đứa nữ nhi tuyệt vời.
Thái Hậu càng ngày càng vừa lòng với Tiêu Vũ Ninh, nữ tử tài hoa như vậy đích thực xứng với cháu trai của bà.
Tĩnh Đế đối với con dâu tương lai này cũng thật vừa lòng.
Kế tiếp, đến lượt Tiêu Vãn Sương hiến nghệ. Tiêu Vãn Sương nhất thời khó xử, có chút không biết làm sao. Nàng nên chuẩn bị cái gì đây?
Thẩm Mính Hương, Tiêu Vũ Ninh, còn có chúng thiên kim nhà quan đều mang biểu tình xem kịch vui nhìn về phía Tiêu Vãn Sương.
Nam Cung Giác cảm giác mình không cần lo lắng cho Tiêu Vãn Sương, hắn cứ có cảm giác Tiêu Vãn Sương không đơn giản.
Tiêu Cảnh Nhiên thấy Tiêu Vãn Sương bộ dáng không biết làm sao, bỗng nhiên cảm giác mang Tiêu Vãn Sương đến tham dự tiệc mừng thọ Thái Hậu là sai lầm. Thế nhưng, Thái Hậu cũng đã lên tiếng bảo ông dẫn theo Vãn Sương, ông sao dám không dẫn theo.
Tiêu Cảnh Nhiên xanh mặt.
Có rồi, Tiêu Vãn Sương trước mắt sáng ngời, quyết định vẽ một bức tranh dâng lên Thái Hậu, Thái Hậu thích nhất là tranh. Nàng bảo cung nhân chuẩn bị giấy và bút mực cho mình.
Nàng đời trước đã tinh thông hết cả cầm kỳ thư họa, vì không muốn tranh với Tiêu Vũ Ninh, nàng che giấu tất cả sở trường của mình, chỉ vì làm nền cho Tiêu Vũ Ninh.
Đời này, nàng sẽ không ngốc nữa. Có một cơ hội như vậy, nàng thế nào cũng phải biểu hiện thật tốt, giành lấy thanh danh tốt đẹp cho bản thân.
Một nén nhang sau, các cung nhân chuẩn bị tốt giấy Tuyên Thành, bút, cùng mực, cũng đem giấy Tuyên Thành và mực bày biện trên mép đài.
Tiêu Vãn Sương đi lên đài cầm bút bắt đầu vẽ tranh trên giấy Tuyên Thành, nàng bắt đầu vẽ hoa lan. Nhờ có hiểu biết từ đời trước, nàng biết rõ Thái Hậu cực kỳ yêu thích hoa lan, nàng đây là nhắm vào yêu thích của Thái Hậu.
Kỳ Liên Hàn là đứa cháu Thái Hậu thương yêu nhất, mặc kệ nói thế nào, ngày sau nàng nhất định muốn gả cho Kỳ Liên Hàn, nàng thế nào cũng phải khiến Thái Hậu yêu thích trước.
Tiêu Vãn Sương vẽ hoa lan thật tốt xong, hoa lan trên giấy Tuyên Thành sinh động như thật, phảng phất như có thể làm người ta ngửi được mùi hương thơm dịu.
Mọi người đối với tranh Tiêu Vãn Sương vẽ, toàn bộ đều khen ngợi, không nghĩ tới tứ tiểu thư phủ Thừa tướng tài hoa không thua tam tiểu thư thanh danh tốt bên ngoài chút nào.
Thẩm Mính Hương sắc mặt rất khó coi, nha đầu chết tiệt kia khi nào học vẽ tranh? Nha đầu chết tiệt kia thật là có tâm cơ, thế mà che giấu bản thân sâu như vậy.
Tiêu Cảnh Nhiên thực vui vẻ, nữ nhi nhỏ của ông thật sự cho ông tăng thêm thể diện. Hai cô nữ nhi của ông đều thực ưu tú.
Ha ha ha……
Kỳ Liên Thành thấy tài nghệ của Tiêu Vũ Ninh liền rất kinh ngạc cảm thán, không nghĩ tới tranh vẽ của Tiêu Vãn Sương càng làm hắn kinh ngạc cảm thán. Hắn bỗng nhiên cảm thấy tiếp cận Tiêu Vãn Sương cũng không phải chuyện làm người không chịu đựng nổi.
Kỳ Liên Hàn thấy bộ dáng Tiêu Vãn Sương khiến người chú ý như vậy, thật muốn giấu nàng đi, không cho ai khác nhìn thấy. Nhìn nhi tử các quan viên trong triều, có rất nhiều người đều vừa ý Tiêu Vãn Sương.
Sau đó lại có thêm mấy khuê tú nhà quan ở trên đài hiến nghệ, lại không ai có thể so được với Tiêu Vãn Sương và Tiêu Vũ Ninh.
Thái Hậu đối với hai cô nữ nhi của Tiêu thừa tướng, càng thêm vừa lòng. Sau đó, Thái hậu nghĩ tới hai đứa nhi tử của Tiêu thừa tướng. Hai đích nữ của Tiêu thừa tướng đều ưu tú như vậy, hai đứa nhi tử thứ xuất của Tiêu thừa tướng hẳn là cũng không đến nỗi kém.
Yến hội sau khi chấm dứt trời đã khuya, Thái hậu giữ Tiêu Vũ Ninh cùng Tiêu Vãn Sương ở lại trong cung qua đêm.
Tiêu Vãn Sương đi tới phòng Thái Hậu sai cung nhân chuẩn bị cho nàng.
Tiêu Vãn Sương ở phòng an an tĩnh tĩnh mà ngây ngốc, nghĩ đến Kỳ Liên Hàn. Không biết Kỳ Liên Hàn giờ này đang làm gì?
Bỗng nhiên, Kỳ Liên Hàn xuất hiện trong phòng Tiêu Vãn Sương. Hắn sở dĩ đi vào phòng Tiêu Vãn Sương, là bởi vì Thanh Lăng bẩm báo với hắn, Tiêu Vãn Sương căn bản không muốn gả cho hắn.
Tiêu Vãn Sương thấy Kỳ Liên Hàn xuất hiện liền hoảng sợ.
Kỳ Liên Hàn dồn Tiêu Vãn Sương đến góc tường hỏi, “Sương Sương, nói cho bổn vương, nàng nguyện ý gả cho bổn vương sao?”
“Tạ Hoàng Thượng, Thái Hậu.” Tiêu Vãn Sương lui xuống một bên.
Thái Hậu vừa lòng gật gật đầu, Tiêu Cảnh Nhiên thật là biết cách nuôi dạy nữ nhi , hai cô nữ nhi đều giáo dưỡng tốt như vậy.
“Vũ Ninh, ngươi cũng lại đây.” Thái Hậu vẫy tay với Tiêu Vũ Ninh, ý bảo Tiêu Vũ Ninh lại đây.
Tiêu Vũ Ninh đã đi tới uyển chuyển thi lễ, “Thần nữ tham kiến Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương thiên tuế cát tường.”
Thái Hậu thân thiết kéo tay Tiêu Vũ Ninh, nói, “Lớn lên càng thêm mỹ lệ động lòng người, ai gia càng thấy ngươi càng thích.”
Thái Hậu kéo tay Tiêu Vũ Ninh, cười đến không khép miệng được.
Thiên kim nhà quan trong điện An Ninh, thấy Thái hậu thích Tiêu Vũ Ninh như vậy, đều ghen ghét đỏ mắt. Tiêu Vũ Ninh này luận về dung mạo xinh đẹp không ai bằng, bên ngoài lại có thanh danh tốt, miễn bàn làm người ta ghen ghét bao nhiêu.
Tiêu Vãn Sương ngẩng đầu, thấy Nam Cung Giác phía dưới, đang cười như không cười nhìn nàng. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy Nam Cung Giác, nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ Thái hậu, Nam Cung Giác là trọng thần trong triều không có chuyện không tới.
Thái hậu nói với Tĩnh Đế, “Hoàng thượng, đây là lúc tiến hành hôn sự của Hàn Vương cùng Vũ Ninh.”
Thái hậu không quá vừa lòng với chuyện Tĩnh Đế để Tiêu Cảnh Nhiên cùng phu nhân ông tự quyết định hôn kỳ. Tiêu Cảnh Nhiên cùng Thẩm Mính Hương cũng thật là, tứ hôn đã lâu như vậy, cũng chưa xác định rõ hôn kỳ.
Tiêu Vũ Ninh vừa nghe phải tiến hành hôn sự của mình cùng Hàn Vương, tay run lên, rút tay mình từ trong tay Thái hậu ra.
“Tam hoàng tử đến, Hàn Vương gia đến.” Ngoài điện truyền đến tiếng thái giám bẩm báo.
Kỳ Liên Hàn cùng Kỳ Liên Thành một trước một sau tới An Ninh điện. Chẳng qua Kỳ Liên Thành là đi tới, Kỳ Liên Hàn là ngồi ở trên xe lăn được đẩy tới.
Tiêu Vãn Sương thấy Kỳ Liên Hàn tới, trong lòng vui mừng. Nhưng Kỳ Liên Hàn này tựa như không thấy được nàng, không muốn liếc nàng một chút nào. Nàng tức giận quay đầu đi chỗ khác. Kỳ Liên Hàn không muốn nhìn đến nàng, nàng còn không muốn nhìn thấy Kỳ Liên Hàn đâu!
Kỳ Liên Hàn cùng Kỳ Liên Thành hành lễ với Thái Hậu cùng Tĩnh Đế xong, yến hội cũng chính thức bắt đầu.
Người đều đã đến đông đủ, các quan viên sôi nổi chúc mừng, sau đó thiên kim nhà quan bắt đầu lên đài hiến nghệ, giành lấy niềm vui của Thái hậu. Ngóng trông có thể được Thái Hậu ưu ái, hoặc là vào mắt vị hoàng tử nào đó.
Đến phiên Tiêu Vũ Ninh, Tiêu Vũ Ninh tay cầm tỳ bà lên đài, đàn một khúc chúc thọ, hát một khúc chúc thọ tự mình sáng tác.
Mọi người đều toàn kinh ngạc cảm thán, danh tiếng tài nữ của Tiêu tam tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền. Đồng thời mọi người cũng khen tặng Tiêu thừa tướng, dạy được một đứa nữ nhi tuyệt vời.
Thái Hậu càng ngày càng vừa lòng với Tiêu Vũ Ninh, nữ tử tài hoa như vậy đích thực xứng với cháu trai của bà.
Tĩnh Đế đối với con dâu tương lai này cũng thật vừa lòng.
Kế tiếp, đến lượt Tiêu Vãn Sương hiến nghệ. Tiêu Vãn Sương nhất thời khó xử, có chút không biết làm sao. Nàng nên chuẩn bị cái gì đây?
Thẩm Mính Hương, Tiêu Vũ Ninh, còn có chúng thiên kim nhà quan đều mang biểu tình xem kịch vui nhìn về phía Tiêu Vãn Sương.
Nam Cung Giác cảm giác mình không cần lo lắng cho Tiêu Vãn Sương, hắn cứ có cảm giác Tiêu Vãn Sương không đơn giản.
Tiêu Cảnh Nhiên thấy Tiêu Vãn Sương bộ dáng không biết làm sao, bỗng nhiên cảm giác mang Tiêu Vãn Sương đến tham dự tiệc mừng thọ Thái Hậu là sai lầm. Thế nhưng, Thái Hậu cũng đã lên tiếng bảo ông dẫn theo Vãn Sương, ông sao dám không dẫn theo.
Tiêu Cảnh Nhiên xanh mặt.
Có rồi, Tiêu Vãn Sương trước mắt sáng ngời, quyết định vẽ một bức tranh dâng lên Thái Hậu, Thái Hậu thích nhất là tranh. Nàng bảo cung nhân chuẩn bị giấy và bút mực cho mình.
Nàng đời trước đã tinh thông hết cả cầm kỳ thư họa, vì không muốn tranh với Tiêu Vũ Ninh, nàng che giấu tất cả sở trường của mình, chỉ vì làm nền cho Tiêu Vũ Ninh.
Đời này, nàng sẽ không ngốc nữa. Có một cơ hội như vậy, nàng thế nào cũng phải biểu hiện thật tốt, giành lấy thanh danh tốt đẹp cho bản thân.
Một nén nhang sau, các cung nhân chuẩn bị tốt giấy Tuyên Thành, bút, cùng mực, cũng đem giấy Tuyên Thành và mực bày biện trên mép đài.
Tiêu Vãn Sương đi lên đài cầm bút bắt đầu vẽ tranh trên giấy Tuyên Thành, nàng bắt đầu vẽ hoa lan. Nhờ có hiểu biết từ đời trước, nàng biết rõ Thái Hậu cực kỳ yêu thích hoa lan, nàng đây là nhắm vào yêu thích của Thái Hậu.
Kỳ Liên Hàn là đứa cháu Thái Hậu thương yêu nhất, mặc kệ nói thế nào, ngày sau nàng nhất định muốn gả cho Kỳ Liên Hàn, nàng thế nào cũng phải khiến Thái Hậu yêu thích trước.
Tiêu Vãn Sương vẽ hoa lan thật tốt xong, hoa lan trên giấy Tuyên Thành sinh động như thật, phảng phất như có thể làm người ta ngửi được mùi hương thơm dịu.
Mọi người đối với tranh Tiêu Vãn Sương vẽ, toàn bộ đều khen ngợi, không nghĩ tới tứ tiểu thư phủ Thừa tướng tài hoa không thua tam tiểu thư thanh danh tốt bên ngoài chút nào.
Thẩm Mính Hương sắc mặt rất khó coi, nha đầu chết tiệt kia khi nào học vẽ tranh? Nha đầu chết tiệt kia thật là có tâm cơ, thế mà che giấu bản thân sâu như vậy.
Tiêu Cảnh Nhiên thực vui vẻ, nữ nhi nhỏ của ông thật sự cho ông tăng thêm thể diện. Hai cô nữ nhi của ông đều thực ưu tú.
Ha ha ha……
Kỳ Liên Thành thấy tài nghệ của Tiêu Vũ Ninh liền rất kinh ngạc cảm thán, không nghĩ tới tranh vẽ của Tiêu Vãn Sương càng làm hắn kinh ngạc cảm thán. Hắn bỗng nhiên cảm thấy tiếp cận Tiêu Vãn Sương cũng không phải chuyện làm người không chịu đựng nổi.
Kỳ Liên Hàn thấy bộ dáng Tiêu Vãn Sương khiến người chú ý như vậy, thật muốn giấu nàng đi, không cho ai khác nhìn thấy. Nhìn nhi tử các quan viên trong triều, có rất nhiều người đều vừa ý Tiêu Vãn Sương.
Sau đó lại có thêm mấy khuê tú nhà quan ở trên đài hiến nghệ, lại không ai có thể so được với Tiêu Vãn Sương và Tiêu Vũ Ninh.
Thái Hậu đối với hai cô nữ nhi của Tiêu thừa tướng, càng thêm vừa lòng. Sau đó, Thái hậu nghĩ tới hai đứa nhi tử của Tiêu thừa tướng. Hai đích nữ của Tiêu thừa tướng đều ưu tú như vậy, hai đứa nhi tử thứ xuất của Tiêu thừa tướng hẳn là cũng không đến nỗi kém.
Yến hội sau khi chấm dứt trời đã khuya, Thái hậu giữ Tiêu Vũ Ninh cùng Tiêu Vãn Sương ở lại trong cung qua đêm.
Tiêu Vãn Sương đi tới phòng Thái Hậu sai cung nhân chuẩn bị cho nàng.
Tiêu Vãn Sương ở phòng an an tĩnh tĩnh mà ngây ngốc, nghĩ đến Kỳ Liên Hàn. Không biết Kỳ Liên Hàn giờ này đang làm gì?
Bỗng nhiên, Kỳ Liên Hàn xuất hiện trong phòng Tiêu Vãn Sương. Hắn sở dĩ đi vào phòng Tiêu Vãn Sương, là bởi vì Thanh Lăng bẩm báo với hắn, Tiêu Vãn Sương căn bản không muốn gả cho hắn.
Tiêu Vãn Sương thấy Kỳ Liên Hàn xuất hiện liền hoảng sợ.
Kỳ Liên Hàn dồn Tiêu Vãn Sương đến góc tường hỏi, “Sương Sương, nói cho bổn vương, nàng nguyện ý gả cho bổn vương sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.