Chương 9: Kế Sinh Nhai (1)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
26/02/2021
Editor: Thái Hy
Theo chân Ngọc Hi từ thượng phòng của lão phu nhân về Tường Vi viện, bình thường chẳng qua cũng chỉ mất một khắc đi đường. Thế nhưng hôm nay đoạn đường đi này khiến cho Phương ma ma cảm thấy bước đi thật gian nan.
Trở lại Tường Vi viện, Ngọc Hi vẫy cho mọi người lui, chỉ dẫn theo Phương ma ma vào phòng.
Phương ma ma kéo tay Ngọc Hi, khóc nói: “Tiểu thư, lão nô đi rồi thì người phải làm sao bây giờ?” Trượng phu của nàng mất sớm, lại không có con cái, trước kia có thân thích là Ninh gia hiện giờ cũng không còn ai. Rời phủ Quốc Công, rời xa tiểu thư, nàng không biết bản thân có thể làm cái gì. Nghĩ đến tương lai, Phương ma ma hết mực lo sợ, vẫn còn mờ mịt.
Vừa rồi ở trên đường Ngọc Hi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cứ để Phương ma ma ra ngoài như vậy, ngày tháng về sau của Phương ma ma đương nhiên sẽ rất khổ sở. Người thì không sợ chỉ sợ không có tinh thần. Cho nên Ngọc Hi chuẩn bị cho Phương ma ma một chút việc để làm. Người có việc làm, cuộc sống hàng ngày sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, giống như nàng đời trước tuy gian nan, thế nhưng mỗi ngày hơn nửa thời gian đều giành cho việc thêu thùa, thời gian cũng mau chóng trôi đi. Ngọc Hi cầm lại tay của Phương ma ma, nói: “Ma ma, tổ mẫu muốn đuổi ngươi ra ngoài, có lẽ đối với chúng ta lại là chuyện tốt.”
Phương ma ma dại ra: “Tiểu thư, nói cái gì vậy? Sao người nói đi ra ngoài lại là chuyện tốt?”
Ngọc Hi hạ giọng nói: “Ma ma, ngươi cũng biết ta đỉnh đầu túng quẫn, nếu ngươi ra ngoài có thể mở một cửa hàng ở bên ngoài kiếm tiền, lúc đó ta có dư dả, ở trong phủ cũng sẽ tốt hơn.
(*Đỉnh đầu túng quẫn: không có tiền dư )
Phương ma ma không biết nên nói cái gì: “Tiểu thư, không nói đến chúng ta lấy đâu ra vốn mở cửa hàng, ngay cả có tiền, ta có thể mở cửa hàng gì đây?” Nàng cái gì cũng không biết nếu mở cửa hàng nhất định sẽ lỗ vốn!
Ngọc Hi nói ra dự định của mình: “Ma ma không nhỡ rõ, ngươi có thể làm bánh bao với bánh chẻo hay sao? Mở một cửa hàng bánh bao nhất định sẽ kiếm được tiền.” Mở cửa hàng bánh bao kiếm tiền chắc chắn sẽ rất vất vả, nhưng đối với Phương ma ma mà nói lại vừa vặn, có việc làm rồi sẽ không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Phương ma ma cười khổ: “Tiểu thư, buôn bán làm sao có thể dễ dàng như vậy?”
Ngọc Hi cũng nói: “Phương ma ma, bánh bao và bánh chẻo ngươi làm rất ngon, nhất định sẽ kiếm được tiền, ma ma, ta tin tưởng ngươi.” Dừng một chút Ngọc Hi nói thêm: “Ma ma, ngươi ở bên ngoài kiếm tiền, về sau ta cũng có nguồn thu, sẽ không phải lo lắng chuyện thưởng tiền cho hạ nhân nữa.”
Rõ ràng Phương ma ma bị câu nói sau của Ngọc Hi đả động: “Nhưng mà, lỡ như lỗ vốn thì phải làm sao bây giờ?” Phải ra ngoài là chuyện đã định, lại còn có thể làm việc giúp đỡ tiểu thư, một công đôi việc. Có điều nàng chỉ sợ sẽ bị lỗ vốn!
Ngọc Hi cười nói: “Chúng ta chỉ mở một tiệm nhỏ, không cần nhiều chi phí. Hơn nữa ta tin tưởng tay nghề của ma ma. Ma ma, ngươi cũng phải tin tưởng chính mình.”
Phương ma ma đương nhiên tin tưởng vào tay nghề của mình, nhưng nàng lại không tin tưởng vào việc buôn bán, dù sao việc buôn bán thì nàng dốt đặc cán mai. Chỉ là nàng biết, Ngọc Hi nghĩ cách này cho nàng, là tốt nhất rồi.
Lão phu nhân chờ Ngọc Hi đi rồi, hỏi La ma ma: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vừa rồi lời của La ma ma nói ra ngay cả Ngọc Hi cũng không tin, làm sao có thể lừa được lão phu nhân.
La ma ma hạ giọng nói: “Tra được, đồ bẩn kia là do Tiêu bà tử bên người Dung di nương đưa tới. Về phần Dung di nương vì sao lại muốn hại tứ tiểu thư, Mặc Vân cũng không rõ.”
Lão phu nhân không ngừng xoay chuỗi phật châu trong tay, tuy rằng không có chứng cớ, nhưng chuyện Dung di nương đứng phía sau màn này là không còn nghi ngờ gì: “Nha đầu kia bị Dung di nương bắt được nhược điểm gì?” Nếu chỉ vì tiền chắc chắc nha đầu kia sẽ không đáp ứng Dung di nương. Lí do rất đơn giản, việc mưu hại chủ tử một khi bị điều tra ra không chỉ có bản thân, mà tất cả người nhà đều sẽ bị chết không có chỗ chôn.
La ma ma nhỏ giọng: “Mặc Vân có qua lại với tiểu tử của Tiết quản gia.” Cái gọi là qua lại thật ra chính là tư tình. Nha hoàn đều thuộc sở hữu riêng của chủ tử, không được sự cho phép của chủ tử thì không được có tư tình với người khác, Mặc Vân này là nha hoàn bên người của tiểu thư, việc này lại càng nghiêm trọng. Hủy hoại thanh danh của tiểu thư, chết cũng chưa hết tội.
Lão phu nhân thôi xoay hạt châu, nói: “Bán đi kỹ viện.” Tư thông vụng chộm, mưu hại chủ tử, nếu thẳng tay đánh chết thì quá tiện nghi cho nha đầu kia.
La ma ma mặt không đổi sắc đáp lời, nửa ngày sau vẫn không thấy lão phu nhân nói tiếp, cẩn thận hỏi: “Lão phu nhân, Tiểu tử của Tiết quản gia phải xử trí như thế nào?”
Lão phu nhân thản nhiên nói: “Đuổi bọn họ đến thôn trang.” Lão nương của Tiết quản gia là nhũ mẫu của lão phu nhân, lão phu nhân vẫn một mực hậu đãi hắn, cho nên mới cho hắn làm quản gia, thế nhưng lại dám phá hỏng quy củ đều phải bị trừng phạt.
Thu thị biết chuyện lão phu nhân xử phạt nặng Tiết gia, rất kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Tiết quản gia chính là tâm phúc của lão phu nhân, nếu không phạm phải tội lớn, sẽ không có khả năng bị lão phu nhân đuổi cả nhà tới thôn trang.
Lí ma ma lắc đầu: “Sáng sớm tứ tiểu thư đã trói Mặc Vân đưa đến chỗ lão phu nhân, nô tỳ nghĩ việc này hẳn có liên quan tới Tiết gia.”
Thu thị nghĩ không ra: “Cho dù Mặc Vân phạm tội, thì có liên quan gì đến Tiết gia!”
Đang lúc trong người buồn bực, Liễu Ngân vẻ mặt tươi cười đi tới, nói: “Phu nhân, Dung di nương bị cấm túc.”
Thu thị lại càng cảm thấy việc này kỳ lạ. Rõ ràng, chuyện này không thoát khỏi liên quan đến đứa nhỏ Ngọc Hi kia: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Đang nhắc tới Ngọc Hi, chợt nghe thấy nha hoàn bên ngoài bẩm báo nói tứ tiểu thư đến.
Ngọc Hi thuyết phục Phương ma ma, thế nhưng đối với việc buôn bán nàng cũng ù ù cạc cạc, Ngọc Hi nghĩ Thu thị chủ trì bếp núc quản mọi việc trong nhà nên chắc chắn sẽ am hiểu chuyện này, cho nên tới đây để học hỏi chút kinh nghiệm.
Thu thị vừa thấy Ngọc Hi, liền vội hỏi: “Ngọc Hi, vì sao buổi sáng ngươi trói Mặc Vân đem đến thượng phòng?”
Ngọc Hi ra hiệu Thu thị cho nhan hoàn bên người lui xuống, đem chuyện từ đầu đến cuối kể lại: “Bá mẫu cũng biết tính tình của con, con nhiều nhất cũng chỉ dám quở trách nàng hai câu, nhưng mà cũng không nên vì hai câu quở trách mà hạ độc thủ với con. Như thế thật không nói nổi.
Lúc này Thu thị đã biết vì sao lão phu nhân giam nỏng Dung di nương, hóa ra moi chuyện là từ đây: “Độc phụ.” Đã vậy còn thật tàn nhẫn, ngay cả đứa nhỏ bốn tuổi như Ngọc Hi cũng không tha.
(*Độc phụ: người phụ nữ độc ác)
Ngọc Hi đồng ý, Dung di nương quả thật là độc phụ, có điều muốn loại bỏ độc phụ này, tạm thời vẫn còn chưa được.
Thu thị đoán Dung di nương xuống tay với Ngọc Hi đại khái là vì Ninh thị, nàng không dám nói nguyên nhân với Ngọc Hi, chỉ ôn nhu hỏi: “Ngươi qua đây là có việc gì?”
Ngọc Hi nói chuyện mình muốn cho Phương ma ma ra ngoài mở một cửa hàng.
Thu thị trầm mặc mộ lúc, nói: “Ngọc Hi, mở cửa hàng không phải là chuyện dễ dàng.”
Ngọc Hi vội nói: “Bá mẫu, con biết mở cửa hàng không phải là chuyện dễ. Con cũng không chông mong mở cửa hàng để kiếm tiền, con chỉ là muốn cho Phương ma ma có việc làm. Bá mẫu, người của Ninh gia đã không còn ai, nàng có thể đi đâu đây? Đấy vẫn là chuyện nhỏ, con sợ nhất Phương ma ma sau khi ra ngoài lại nghĩ ngợi lung tung, ảnh hưởng đến thân thể.” Dừng lại một chút, Ngọc Hi lại tiếp tục nói: “Bá mẫu, mở cửa hàng chủ yếu là để cho ma ma có việc làm, như vậy nàng sẽ không còn thời gian mà suy nghĩ lung tung.”
Thu thị hỏi: “Đây là ngươi nghĩ ra, hay là Phương ma ma?” Nếu là Ngọc Hi nghĩ ra, đứa nhỏ này cũng thật có tâm.
Ngọc Hi nói: “Là con nghĩ ra, con khuyên bảo nhưng Phương ma ma cũng không đồng ý. Bá mẫu, chuyện mở cửa hàng con cùng Phương ma ma đến nửa trang giấy cũng không biết, muốn nhờ bá mẫu chỉ điểm một chút.”
Thu thị nghe xong lời này cảm thấy thú vị, cười nói: “Mở cửa hàng phải lo lắng rất nhiều chuyện, tỷ như cửa hàng mở ở đoạn đường nào? Kích thước cửa hàng rộng bao nhiêu, còn phải xem bên cạnh có người làm giống mình không.....”
Ngọc Hi sau khi nghe xong thật sự lo lắng, nói: “Bá mẫu, cửa hàng không cần quá lớn. Hơn nữa phía Tây và phía Đông tiền thuê rất đắt, cũng không được.”
Thu thị bật cười: “Không nghĩ tới Ngọc Hi còn hiểu nhiều như vậy. Ngươi lo lắng rất đúng, mặt tiền cửa hàng ở ngã tư phía Tây phía Đông rất đắt, tiền thuê một năm ít nhất cũng phải mất nghìn hai, cửa hàng bánh bao chắc chắn không thể mở ở đây được.” Nếu mở cửa hàng bánh bao ở đây, đến lúc đó còn không kiếm đủ tiền thuê.
Ngọc Hi nói: “Vậy bá mẫu thấy mở ở đâu thì thích hợp.”
Thu thị suy nghĩ một chút nói: “Phía Nam là khu bình dân, tuy rằng dân bên đó không có phú quý như phía Tây phía Đông, nhưng trong tay vẫn có hai đồng tiền dư. Chỉ cần bánh bao ngươi làm ngon, không lo không bán được. Ta thấy các ngươi có thể mở một tiệm bánh bao ở phía Nam.” Mở cửa hàng nhỏ, tiền thuê cũng ít, cho dù làm ăn không tốt cũng không phải lo nghĩ nhiều. Nếu làm ăn tốt, có danh tiếng, đến lúc đó mở rộng quy mô cũng chưa muộn.
Theo chân Ngọc Hi từ thượng phòng của lão phu nhân về Tường Vi viện, bình thường chẳng qua cũng chỉ mất một khắc đi đường. Thế nhưng hôm nay đoạn đường đi này khiến cho Phương ma ma cảm thấy bước đi thật gian nan.
Trở lại Tường Vi viện, Ngọc Hi vẫy cho mọi người lui, chỉ dẫn theo Phương ma ma vào phòng.
Phương ma ma kéo tay Ngọc Hi, khóc nói: “Tiểu thư, lão nô đi rồi thì người phải làm sao bây giờ?” Trượng phu của nàng mất sớm, lại không có con cái, trước kia có thân thích là Ninh gia hiện giờ cũng không còn ai. Rời phủ Quốc Công, rời xa tiểu thư, nàng không biết bản thân có thể làm cái gì. Nghĩ đến tương lai, Phương ma ma hết mực lo sợ, vẫn còn mờ mịt.
Vừa rồi ở trên đường Ngọc Hi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu cứ để Phương ma ma ra ngoài như vậy, ngày tháng về sau của Phương ma ma đương nhiên sẽ rất khổ sở. Người thì không sợ chỉ sợ không có tinh thần. Cho nên Ngọc Hi chuẩn bị cho Phương ma ma một chút việc để làm. Người có việc làm, cuộc sống hàng ngày sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, giống như nàng đời trước tuy gian nan, thế nhưng mỗi ngày hơn nửa thời gian đều giành cho việc thêu thùa, thời gian cũng mau chóng trôi đi. Ngọc Hi cầm lại tay của Phương ma ma, nói: “Ma ma, tổ mẫu muốn đuổi ngươi ra ngoài, có lẽ đối với chúng ta lại là chuyện tốt.”
Phương ma ma dại ra: “Tiểu thư, nói cái gì vậy? Sao người nói đi ra ngoài lại là chuyện tốt?”
Ngọc Hi hạ giọng nói: “Ma ma, ngươi cũng biết ta đỉnh đầu túng quẫn, nếu ngươi ra ngoài có thể mở một cửa hàng ở bên ngoài kiếm tiền, lúc đó ta có dư dả, ở trong phủ cũng sẽ tốt hơn.
(*Đỉnh đầu túng quẫn: không có tiền dư )
Phương ma ma không biết nên nói cái gì: “Tiểu thư, không nói đến chúng ta lấy đâu ra vốn mở cửa hàng, ngay cả có tiền, ta có thể mở cửa hàng gì đây?” Nàng cái gì cũng không biết nếu mở cửa hàng nhất định sẽ lỗ vốn!
Ngọc Hi nói ra dự định của mình: “Ma ma không nhỡ rõ, ngươi có thể làm bánh bao với bánh chẻo hay sao? Mở một cửa hàng bánh bao nhất định sẽ kiếm được tiền.” Mở cửa hàng bánh bao kiếm tiền chắc chắn sẽ rất vất vả, nhưng đối với Phương ma ma mà nói lại vừa vặn, có việc làm rồi sẽ không còn thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Phương ma ma cười khổ: “Tiểu thư, buôn bán làm sao có thể dễ dàng như vậy?”
Ngọc Hi cũng nói: “Phương ma ma, bánh bao và bánh chẻo ngươi làm rất ngon, nhất định sẽ kiếm được tiền, ma ma, ta tin tưởng ngươi.” Dừng một chút Ngọc Hi nói thêm: “Ma ma, ngươi ở bên ngoài kiếm tiền, về sau ta cũng có nguồn thu, sẽ không phải lo lắng chuyện thưởng tiền cho hạ nhân nữa.”
Rõ ràng Phương ma ma bị câu nói sau của Ngọc Hi đả động: “Nhưng mà, lỡ như lỗ vốn thì phải làm sao bây giờ?” Phải ra ngoài là chuyện đã định, lại còn có thể làm việc giúp đỡ tiểu thư, một công đôi việc. Có điều nàng chỉ sợ sẽ bị lỗ vốn!
Ngọc Hi cười nói: “Chúng ta chỉ mở một tiệm nhỏ, không cần nhiều chi phí. Hơn nữa ta tin tưởng tay nghề của ma ma. Ma ma, ngươi cũng phải tin tưởng chính mình.”
Phương ma ma đương nhiên tin tưởng vào tay nghề của mình, nhưng nàng lại không tin tưởng vào việc buôn bán, dù sao việc buôn bán thì nàng dốt đặc cán mai. Chỉ là nàng biết, Ngọc Hi nghĩ cách này cho nàng, là tốt nhất rồi.
Lão phu nhân chờ Ngọc Hi đi rồi, hỏi La ma ma: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vừa rồi lời của La ma ma nói ra ngay cả Ngọc Hi cũng không tin, làm sao có thể lừa được lão phu nhân.
La ma ma hạ giọng nói: “Tra được, đồ bẩn kia là do Tiêu bà tử bên người Dung di nương đưa tới. Về phần Dung di nương vì sao lại muốn hại tứ tiểu thư, Mặc Vân cũng không rõ.”
Lão phu nhân không ngừng xoay chuỗi phật châu trong tay, tuy rằng không có chứng cớ, nhưng chuyện Dung di nương đứng phía sau màn này là không còn nghi ngờ gì: “Nha đầu kia bị Dung di nương bắt được nhược điểm gì?” Nếu chỉ vì tiền chắc chắc nha đầu kia sẽ không đáp ứng Dung di nương. Lí do rất đơn giản, việc mưu hại chủ tử một khi bị điều tra ra không chỉ có bản thân, mà tất cả người nhà đều sẽ bị chết không có chỗ chôn.
La ma ma nhỏ giọng: “Mặc Vân có qua lại với tiểu tử của Tiết quản gia.” Cái gọi là qua lại thật ra chính là tư tình. Nha hoàn đều thuộc sở hữu riêng của chủ tử, không được sự cho phép của chủ tử thì không được có tư tình với người khác, Mặc Vân này là nha hoàn bên người của tiểu thư, việc này lại càng nghiêm trọng. Hủy hoại thanh danh của tiểu thư, chết cũng chưa hết tội.
Lão phu nhân thôi xoay hạt châu, nói: “Bán đi kỹ viện.” Tư thông vụng chộm, mưu hại chủ tử, nếu thẳng tay đánh chết thì quá tiện nghi cho nha đầu kia.
La ma ma mặt không đổi sắc đáp lời, nửa ngày sau vẫn không thấy lão phu nhân nói tiếp, cẩn thận hỏi: “Lão phu nhân, Tiểu tử của Tiết quản gia phải xử trí như thế nào?”
Lão phu nhân thản nhiên nói: “Đuổi bọn họ đến thôn trang.” Lão nương của Tiết quản gia là nhũ mẫu của lão phu nhân, lão phu nhân vẫn một mực hậu đãi hắn, cho nên mới cho hắn làm quản gia, thế nhưng lại dám phá hỏng quy củ đều phải bị trừng phạt.
Thu thị biết chuyện lão phu nhân xử phạt nặng Tiết gia, rất kinh ngạc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Tiết quản gia chính là tâm phúc của lão phu nhân, nếu không phạm phải tội lớn, sẽ không có khả năng bị lão phu nhân đuổi cả nhà tới thôn trang.
Lí ma ma lắc đầu: “Sáng sớm tứ tiểu thư đã trói Mặc Vân đưa đến chỗ lão phu nhân, nô tỳ nghĩ việc này hẳn có liên quan tới Tiết gia.”
Thu thị nghĩ không ra: “Cho dù Mặc Vân phạm tội, thì có liên quan gì đến Tiết gia!”
Đang lúc trong người buồn bực, Liễu Ngân vẻ mặt tươi cười đi tới, nói: “Phu nhân, Dung di nương bị cấm túc.”
Thu thị lại càng cảm thấy việc này kỳ lạ. Rõ ràng, chuyện này không thoát khỏi liên quan đến đứa nhỏ Ngọc Hi kia: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Đang nhắc tới Ngọc Hi, chợt nghe thấy nha hoàn bên ngoài bẩm báo nói tứ tiểu thư đến.
Ngọc Hi thuyết phục Phương ma ma, thế nhưng đối với việc buôn bán nàng cũng ù ù cạc cạc, Ngọc Hi nghĩ Thu thị chủ trì bếp núc quản mọi việc trong nhà nên chắc chắn sẽ am hiểu chuyện này, cho nên tới đây để học hỏi chút kinh nghiệm.
Thu thị vừa thấy Ngọc Hi, liền vội hỏi: “Ngọc Hi, vì sao buổi sáng ngươi trói Mặc Vân đem đến thượng phòng?”
Ngọc Hi ra hiệu Thu thị cho nhan hoàn bên người lui xuống, đem chuyện từ đầu đến cuối kể lại: “Bá mẫu cũng biết tính tình của con, con nhiều nhất cũng chỉ dám quở trách nàng hai câu, nhưng mà cũng không nên vì hai câu quở trách mà hạ độc thủ với con. Như thế thật không nói nổi.
Lúc này Thu thị đã biết vì sao lão phu nhân giam nỏng Dung di nương, hóa ra moi chuyện là từ đây: “Độc phụ.” Đã vậy còn thật tàn nhẫn, ngay cả đứa nhỏ bốn tuổi như Ngọc Hi cũng không tha.
(*Độc phụ: người phụ nữ độc ác)
Ngọc Hi đồng ý, Dung di nương quả thật là độc phụ, có điều muốn loại bỏ độc phụ này, tạm thời vẫn còn chưa được.
Thu thị đoán Dung di nương xuống tay với Ngọc Hi đại khái là vì Ninh thị, nàng không dám nói nguyên nhân với Ngọc Hi, chỉ ôn nhu hỏi: “Ngươi qua đây là có việc gì?”
Ngọc Hi nói chuyện mình muốn cho Phương ma ma ra ngoài mở một cửa hàng.
Thu thị trầm mặc mộ lúc, nói: “Ngọc Hi, mở cửa hàng không phải là chuyện dễ dàng.”
Ngọc Hi vội nói: “Bá mẫu, con biết mở cửa hàng không phải là chuyện dễ. Con cũng không chông mong mở cửa hàng để kiếm tiền, con chỉ là muốn cho Phương ma ma có việc làm. Bá mẫu, người của Ninh gia đã không còn ai, nàng có thể đi đâu đây? Đấy vẫn là chuyện nhỏ, con sợ nhất Phương ma ma sau khi ra ngoài lại nghĩ ngợi lung tung, ảnh hưởng đến thân thể.” Dừng lại một chút, Ngọc Hi lại tiếp tục nói: “Bá mẫu, mở cửa hàng chủ yếu là để cho ma ma có việc làm, như vậy nàng sẽ không còn thời gian mà suy nghĩ lung tung.”
Thu thị hỏi: “Đây là ngươi nghĩ ra, hay là Phương ma ma?” Nếu là Ngọc Hi nghĩ ra, đứa nhỏ này cũng thật có tâm.
Ngọc Hi nói: “Là con nghĩ ra, con khuyên bảo nhưng Phương ma ma cũng không đồng ý. Bá mẫu, chuyện mở cửa hàng con cùng Phương ma ma đến nửa trang giấy cũng không biết, muốn nhờ bá mẫu chỉ điểm một chút.”
Thu thị nghe xong lời này cảm thấy thú vị, cười nói: “Mở cửa hàng phải lo lắng rất nhiều chuyện, tỷ như cửa hàng mở ở đoạn đường nào? Kích thước cửa hàng rộng bao nhiêu, còn phải xem bên cạnh có người làm giống mình không.....”
Ngọc Hi sau khi nghe xong thật sự lo lắng, nói: “Bá mẫu, cửa hàng không cần quá lớn. Hơn nữa phía Tây và phía Đông tiền thuê rất đắt, cũng không được.”
Thu thị bật cười: “Không nghĩ tới Ngọc Hi còn hiểu nhiều như vậy. Ngươi lo lắng rất đúng, mặt tiền cửa hàng ở ngã tư phía Tây phía Đông rất đắt, tiền thuê một năm ít nhất cũng phải mất nghìn hai, cửa hàng bánh bao chắc chắn không thể mở ở đây được.” Nếu mở cửa hàng bánh bao ở đây, đến lúc đó còn không kiếm đủ tiền thuê.
Ngọc Hi nói: “Vậy bá mẫu thấy mở ở đâu thì thích hợp.”
Thu thị suy nghĩ một chút nói: “Phía Nam là khu bình dân, tuy rằng dân bên đó không có phú quý như phía Tây phía Đông, nhưng trong tay vẫn có hai đồng tiền dư. Chỉ cần bánh bao ngươi làm ngon, không lo không bán được. Ta thấy các ngươi có thể mở một tiệm bánh bao ở phía Nam.” Mở cửa hàng nhỏ, tiền thuê cũng ít, cho dù làm ăn không tốt cũng không phải lo nghĩ nhiều. Nếu làm ăn tốt, có danh tiếng, đến lúc đó mở rộng quy mô cũng chưa muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.