Chương 17: Tống Giảng Sư (3)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
25/04/2021
Editor: Thái Hy
Thiều Cúc nhanh mắt, đã nhìn thấy người đang đứng bên ngoài phòng, chạy tới nói thầm bên tai Ngọc Hi.
Ngọc Hi không cãi lại, ngoan ngoãn ngồi ra phía sau. Tuy rằng nàng không sợ chuyện này, nhưng nàng cũng không muốn ngày đầu tiên đã cãi nhau với tỷ tỷ gây ấn tượng xấu với giảng sư.
Chọn được một vị trí tốt, nha hoàn của Ngọc Thần ngay lập tức lấy ra một miếng vải trắng lau bàn lau ghế, sau đó trải một miếng vài lót lên trên tấm đệm.
Ngọc Hi nhìn thấy mặt bàn bóng loáng sạch sẽ, không rõ còn phải lau cái gì.
Sau đó nha hoàn của Ngọc Thần mang bộ liên can thư phòng ra bày biện, lập tức hấp dẫn toàn bộ sựu chú ý của mọi người. Bộ dụng cụ thư phòng này chính là được làm từ gỗ Thanh Ngọc thượng đẳng, trên mỗi một món đều khắc hoa văn cổ xưa, vừa thấy đã biết giá trị không hề nhỏ.
Vốn dĩ Ngọc Hi đã cảm thấy bộ dụng cụ của mình đã rất tốt, nhưng khi so sánh với bộ văn phòng tứ bảo này của Ngọc Thần, trong nháy mắt tất cả đều vụn vỡ.
Thị Thư nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Hi sáng lên trong lòng rất khinh thường, Tứ tiểu thư bộ dáng trước khi bị bệnh gió thổi một cái là bay, sau khi khỏi bệnh cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn lúc trước, nhưng mí mắt lại hạn hẹp hơn. Lần trước nhìn thấy Song Diện Tú của tiểu thư nhà nàng đã sáng mắt, bộ dáng giống như hận không thể ngay lập tức mang về làm của riêng.
Ngọc Hi cũng không phải là ngốc tử, sao lại không biết Thị Thư đang coi thường mình. Nàng tỏ ra buồn bã, không phải chỉ nhận một bộ Song Diện Tú của Ngọc Thần thôi sao, vậy mà bây giờ lại đề phòng nàng giống như kẻ cướp vậy.
Ngọc Thanh nhìn thấy bộ dụng cụ của Ngọc Thần, trong mắt dấu không được sự ghen ghét. Lão phu nhân thật bất công, thứ gì tốt đều đưa hết cho Ngọc Thần, làm như chỉ mỗi Ngọc Thần là cháu của bà không bằng.
Ánh mắt của Ngọc Thanh quá rõ ràng, khiến cho Ngọc Thần phải nhíu mày. Có điều Ngọc Thần cũng không quá để ý, Ngọc Thanh cho dù kiêu căng nhưng cũng không dám gây chuyện với nàng.
Không lâu sau, Tống giảng sư cầm sách đi đến. Sách chỉ là thứ yếu, mấu chốt là ở trên quyển sách có kèm theo một cây thước dài.
Ngọc Hi nhìn thấy thước đen trên tay Tống giảng sư có chút kinh hãi, chẳng trách nhiều đứa trẻ chỉ cần nghe đến danh tiếng của Tống giảng sư đã bị dọa sợ. Thước này mà đánh xuống, thật khiến người ta sợ hãi.
Tống giảng sư đem thước cùng sách đặt ở trên bàn, cau mày nói: “Nhị tiểu thư, đổi chỗ cho Tứ tiểu thư đi.”
Ngọc Thanh không muốn: “Giảng sư, Tứ muội không thích ngồi ở phía trước, nên muội ấy mới ngồi ở phía sau.” Nàng còn lâu mới ngồi sau nha đầu kia.
Ngọc Hi trong lòng tức giận không thôi, bất quá nàng không thể cãi cọ trước mặt giảng sư, cho nên cúi đầu không nói lời nào.
Tống giảng sư nghiêm mặt nói: “Nhị tiểu thư, ngươi đổi chỗ cho Tứ tiểu thư đi.” Lời này chính là mệnh lệnh, chứ không phải hỏi ý kiến. Nghe được tin tức nói Ngọc Thanh kiêu ngạo ngang ngược, bây giờ mới thấy lơi đồn quả không sai. Không hiểu khiêm nhượng không biết lễ, lại còn nói dối hết lần này đến lần khác.
Ngọc Thanh không muốn đổi chỗ, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tống giảng sư khiến cho nàng ta trong lòng phát run. Nhớ tới lời nương dặn, Ngọc Thanh không tình nguyện đứng lên, đổi chỗ với Ngọc Hi.
Trên mặt Ngọc Hi không có biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng lại rất thoải mái. Hai người đổi xong vị trí, Tống giảng sư bắt đầu hỏi xem ba người Ngọc Như đang đọc sách gì.
Không nghi ngờ gì người đọc sách nhiều nhất chính là Ngọc Thần. Ngọc Hi từng nghĩ mình là người học được ít nhất, nhưng lần này mới biết người biết ít chữ nhất không phải nàng, mà là Ngọc Như.
Ngọc Hi nhận bộ sách từ Đinh bà tử, mở ra mới biết là <Tam tự kinh>, quyển sách này dùng thể chữ Trâm hoa nhỏ. Trước kia Ngọc Hi nghe nói Tống giảng sư dạy học đều là sách tự mình sao chép không cần mua sách ở ngoài, điều này cũng khiến cho các tiểu thư học từ Tống giảng sư ra đều có thể viết thể chữ nhỏ Trâm hoa.
Bộ sách phát đến tay bốn người, Tống giảng sư cũng không giảng bài ngay, mà cho mấy nha hoàn mài mực của mấy nguồi Ngọc Như lui xuống.
Tống giảng sư nói: “Tự mình mài mực.”
Ngọc Hi có chút buồn bực, nhưng mà nàng nhìn qua thấy Ngọc Thần không nói một lời nào mà lại răm rắp làm theo lời của Tống giảng sư, đem mực tới tụ mài, rửa qua nước, rồi cầm lấy cây mực lớn bắt đầu mài. Ngọc Thần đều nghe theo lời giảng sư nói, Ngọc Hi làm sao dám hai lời.
Hai phút sau, Tống giảng sư nói: “Tư thế mài mực của các ngươi đều sai cả rồi. Thời điểm mài mực không những phải giữ cho tâm tư bình tĩnh, mà trong lúc mài mực còn phải uyển chuyển muốn nhanh mà chậm, giữ mực ngay ngắc, phải giữ cho nghiên mực vuông góc mài, không nghiêng vẹo không thẳng đứng.” Nói xong, Tống giảng sư liền làm mẫu cho bốn vị tiểu thư.
Ngọc Hi sống qua một đời cũng phải trợn tròn mắt, nàng đâu có biết mài mực còn cần phải nhiều kiến thức như vậy, lại càng không nói đến những vấn đề khác.
Chờ sau khi tư thế của bốn người đúng rồi, Tống giảng sư nói: “Các người dùng mực mình tự mài ra viết một hàng chữ đi.”
Ngọc Hi làm khá tốt, hơn một tháng nay tập viết chữ đều là dùng mực tự tay nàng mài ra, đây cũng là Ngọc Hi muốn tạo thói quen tự mình làm mọi chuyện. Mặt khác ba người kia có chút khó khăn, ngày thường mực viết đều là nha hoàn mài cho, cho nên lần này Ngọc Thần dùng mực do đích thân mình mài ra để viết chữ, lại xảy ra sự cố.
Tống giảng sư nhìn chữ mà bốn người viết ra, không khích lệ cũng không phê bình ai, chỉ nói: “Mực phải mài đậm nhạt vừa phải, quá đậm hay quá nhạt sẽ không viết ra được chữ đẹp. Về sau các người phải tự mình luyện tập nhiều hơn. Mặt khác, thời gian mài mực có chút dài, tránh để mỏi tay, tốt nhất là nên luyện mài mực bằng tay trái.”
Ngọc Thanh không để tâm, bên người nha hoàn nhiều như vậy sao nàng ta lại phải tự mài mực, có điều nàng ta không dám ở trên lớp cãi lời giảng sư.
Tống giảng sư rất tinh mắt, nhìn ra được vẻ mặt của Ngọc Thanh, nàng cũng không để ý. Mấy năm nay nàng dạy không ít tiểu thư, tính tình giống như Ngọc Thanh nàng cũng gặp qua không ít: “Hôm nay chúng ta học <Tam tự kinh>.”
Tống giảng sư dạy học cũng không có gì đặc biệt, giảng từng câu một, sau đó dừng lại một chút để giành thời gian cho bốn tiểu thư ghi lại, rồi mới giảng tiếp. Một buổi sáng Tống giảng sư giảng hết một phần tư <Tam tự kinh>. Bốn người đã có chút căn bản, cho nên tuy rằng Tống giảng sư giảng rất nhanh, nhưng đều có thể lĩnh hội được.
Cuối buổi học, Tống giảng sư giao đề, đem những gì hôm nay đã học viết lại một lần.
Mặt Ngọc Hi chỉ thiếu chút nữa là nứt ra. Một buổi tối viết hơn năm trăm chữ to, không được sai một chữ, không phải là muốn chặt đứt tay của nàng hay sao? Lần đầu tiên Ngọc Hi cảm nhận được Tống giảng sư thật đáng sợ.
Ngọc Thần ngay lập tức đưa ra kiến nghị: “Giảng sư, chỉ có một buổi tối và một buổi sáng ngày mai, làm thế nào con có thể viết được năm trăm chữ.”
Tống giảng sư mặt không chút thay đổi: “Không muốn viết, không ai bắt ép ngươi.”
Ngọc Thanh mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Một người bị nói như vậy, nhũng người khác cũng không còn ai dám đưa ra kiến nghị nữa. Ngọc Hi nén nhìn sang Ngọc Như với Ngọc thần. Ngọc Như rộ rõ vẻ khốn khổ, còn Ngọc Thần vẫn phong đạm kinh vân, như thể năm trăm chữ chỉ là bữa ăn sáng của nàng.
Chiều tháng chín, tuy không khí đã có chút mát mẻ hơn, nhưng trên người Ngọc Hi mồ hôi vẫn tuôn ra đầm đìa. Vừa về đến viện Tường Vi, lập tức nha hoàn đã bưng lên một bát chè đậu xanh giải nhiệt.
Thân ma ma hỏi han: “Tiểu thư, hôm nay đi học thế nào?”
Ngọc Hi không thể nào nói đã hiểu tất cả, chỉ có thể úp úp mở mở nói: “Những thứ giảng sư giảng ta đều có thể nghe hiểu được.” Vốn dĩ Ngọc Hi cảm thấy mình có được một chút ưu thế, dù sao đời trước cũng đã luyện qua Trâm hoa chữ nhỏ, nhưng hôm nay nhìn đến những nét chữ xin đẹp mà Ngọc Thần viết ra, Ngọc Hi chỉ muốn chui xuống hố. Mất công nàng sống hơn một đời, vậy mà so với Ngọc thần của bây giờ vẫn còn kém xa, ấy vậy lại còn không biết xấu hổ mà đắc trí.
Thời điểm dùng bữa tối, Ngọc Hi thấy trên bàn có sáu món một canh, hỏi: “Sao hôm nay lại nhiều đồ ăn như vậy?” Ngày thường chỉ có ba món một canh.
Thân ma ma cười nói: “Lão phu nhân nghe nói các tiểu thư học hành vất vả, cho nên phân phó nhà bếp làm thêm đồ ăn cho tiểu thư.”
Ngọc Hi cũng không nói thêm, dù sao đồ ăn cũng không thể để lãng phí, ăn không hết thì để cho nha hoàn ăn. Ngọc Hi cố ý giả vờ hỏi: “Chỉ có mỗi hôm nay thôi hay là nào nào cũng vậy?”
Thân ma ma sắc mặt cứng đờ, nói: “Chỉ có hôm nay.”
Ngọc Hi “A” một tiếng không nói thêm gì nữa.
Cho dù nói ăn để bồi bổ cơ thể thì cũng chỉ cần ăn no bảy phần là tốt rồi, cho nên vẫn còn thừa hơn phân nửa đồ ăn. Dùng xong bữa tối, Ngọc Hi cũng không vội viết chữ, mà xuất môn đi dạo một vòng, sau khi trở lại mới bắt đầu viết.
May mắn Ngọc Hi đã thuộc làu <Tam tự kinh>, không cần xem sách cũng có thể viết ra, vì vậy tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi Ngọc Hi ăn cơm chiều liên tục viết đến giờ Hợi mới xong, trước khi đi ngủ còn nói: “Ma ma, ngày mai giờ Mẹo hai khắc nhớ đánh thức ta dậy.” Hôm nay mới chỉ là viết xong chữ, không đủ thời gian kiểm tra. Ngày mai nàng sẽ kiểm tra lại, đem những chỗ sai sửa lại, nàng không muốn bị đánh vào tay đâu.
Ngày hôm sau, Ngọc Hi đọc lại bài trước, sau đó mới bắt đầu kiểm tra lại các chữ. Sau khi mọi thứ đã thỏa đáng, mới bắt đầu dùng bữa.
Tới Mộc Lan Uyển, Ngọc Hi nhìn thấy Ngọc Thanh cùng với Ngọc Như đều giống nàng, hai mắt thâm như gấu trúc, quả nhiên, hai người này cũng không được ngủ ngon. Chỉ có mỗi Ngọc Thần vẫn giữ được thần thái tự nhiên, không nhìn thấy một chút mệt mỏi nào.
Khụ, Ngọc Hi không nhịn được mà thở dài, quả nhiên so đo với người khác, chỉ khiến bản thân tức chết. Cho nên mới nói, học tập cùng một người như vậy phải cần rất nhiều dũng khí. Bằng không, sẽ mất hết tự tin.
Tống giảng sư không những kiểm tra lại bài của bốn người họ, mà nàng còn kiểm tra lại bài khóa của bốn người. Không phải chỉ hỏi lại một đoạn, mà là hỏi lại tất cả.
Ngọc Như mới đọc được một nửa, đã bị đánh vào tay năm thước. Thước đầu tiên đánh xuống, Ngọc Như nước mắt đã rơi lã chã.
Tống giảng sư như không nhìn thấy nước mắt của Ngọc Như, thẳng thước đánh xuống, phát ra tiếng rất to.
Ngọc Thanh tái mét mặt, không biết có phải bị dọa rồi hay không, đến lượt kiểm tra của nàng ta mở miệng chưa được hai câu đã không nói được gì nữa.
Tống giảng sư nói: “Chìa tay ra.”
Ngọc Thanh không chịu đưa tay ra, chỉ mới bị đánh một cái nàng ta đã sống chết không chịu đưa tay ra. Ngọc Thanh được nuông chiều từ nhỏ, đừng nói đến chuyện bị đánh bằng thước, đứt tay một lần cũng chưa có.
Tống giảng sư nghiêm mặt nói: “Đi ra ngoài.” Thấy Ngọc Thanh bất động, Tống giảng sư không nể tình nói: “Nếu người không tự đi ra ngoài, ta sẽ bảo nha hoàn lôi ngươi ra.” Nếu mới như vậy đã từ bỏ, nàng không cần dạy một người không có nhân phẩm như thế này.
Ngọc Thanh khóc chạy ra ngoài.
Ngọc Hi thầm vui trong lòng, quả nhiên Tống giảng sư rất hung dữ, tốt, tốt lắm.
Thiều Cúc nhanh mắt, đã nhìn thấy người đang đứng bên ngoài phòng, chạy tới nói thầm bên tai Ngọc Hi.
Ngọc Hi không cãi lại, ngoan ngoãn ngồi ra phía sau. Tuy rằng nàng không sợ chuyện này, nhưng nàng cũng không muốn ngày đầu tiên đã cãi nhau với tỷ tỷ gây ấn tượng xấu với giảng sư.
Chọn được một vị trí tốt, nha hoàn của Ngọc Thần ngay lập tức lấy ra một miếng vải trắng lau bàn lau ghế, sau đó trải một miếng vài lót lên trên tấm đệm.
Ngọc Hi nhìn thấy mặt bàn bóng loáng sạch sẽ, không rõ còn phải lau cái gì.
Sau đó nha hoàn của Ngọc Thần mang bộ liên can thư phòng ra bày biện, lập tức hấp dẫn toàn bộ sựu chú ý của mọi người. Bộ dụng cụ thư phòng này chính là được làm từ gỗ Thanh Ngọc thượng đẳng, trên mỗi một món đều khắc hoa văn cổ xưa, vừa thấy đã biết giá trị không hề nhỏ.
Vốn dĩ Ngọc Hi đã cảm thấy bộ dụng cụ của mình đã rất tốt, nhưng khi so sánh với bộ văn phòng tứ bảo này của Ngọc Thần, trong nháy mắt tất cả đều vụn vỡ.
Thị Thư nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Hi sáng lên trong lòng rất khinh thường, Tứ tiểu thư bộ dáng trước khi bị bệnh gió thổi một cái là bay, sau khi khỏi bệnh cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn lúc trước, nhưng mí mắt lại hạn hẹp hơn. Lần trước nhìn thấy Song Diện Tú của tiểu thư nhà nàng đã sáng mắt, bộ dáng giống như hận không thể ngay lập tức mang về làm của riêng.
Ngọc Hi cũng không phải là ngốc tử, sao lại không biết Thị Thư đang coi thường mình. Nàng tỏ ra buồn bã, không phải chỉ nhận một bộ Song Diện Tú của Ngọc Thần thôi sao, vậy mà bây giờ lại đề phòng nàng giống như kẻ cướp vậy.
Ngọc Thanh nhìn thấy bộ dụng cụ của Ngọc Thần, trong mắt dấu không được sự ghen ghét. Lão phu nhân thật bất công, thứ gì tốt đều đưa hết cho Ngọc Thần, làm như chỉ mỗi Ngọc Thần là cháu của bà không bằng.
Ánh mắt của Ngọc Thanh quá rõ ràng, khiến cho Ngọc Thần phải nhíu mày. Có điều Ngọc Thần cũng không quá để ý, Ngọc Thanh cho dù kiêu căng nhưng cũng không dám gây chuyện với nàng.
Không lâu sau, Tống giảng sư cầm sách đi đến. Sách chỉ là thứ yếu, mấu chốt là ở trên quyển sách có kèm theo một cây thước dài.
Ngọc Hi nhìn thấy thước đen trên tay Tống giảng sư có chút kinh hãi, chẳng trách nhiều đứa trẻ chỉ cần nghe đến danh tiếng của Tống giảng sư đã bị dọa sợ. Thước này mà đánh xuống, thật khiến người ta sợ hãi.
Tống giảng sư đem thước cùng sách đặt ở trên bàn, cau mày nói: “Nhị tiểu thư, đổi chỗ cho Tứ tiểu thư đi.”
Ngọc Thanh không muốn: “Giảng sư, Tứ muội không thích ngồi ở phía trước, nên muội ấy mới ngồi ở phía sau.” Nàng còn lâu mới ngồi sau nha đầu kia.
Ngọc Hi trong lòng tức giận không thôi, bất quá nàng không thể cãi cọ trước mặt giảng sư, cho nên cúi đầu không nói lời nào.
Tống giảng sư nghiêm mặt nói: “Nhị tiểu thư, ngươi đổi chỗ cho Tứ tiểu thư đi.” Lời này chính là mệnh lệnh, chứ không phải hỏi ý kiến. Nghe được tin tức nói Ngọc Thanh kiêu ngạo ngang ngược, bây giờ mới thấy lơi đồn quả không sai. Không hiểu khiêm nhượng không biết lễ, lại còn nói dối hết lần này đến lần khác.
Ngọc Thanh không muốn đổi chỗ, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tống giảng sư khiến cho nàng ta trong lòng phát run. Nhớ tới lời nương dặn, Ngọc Thanh không tình nguyện đứng lên, đổi chỗ với Ngọc Hi.
Trên mặt Ngọc Hi không có biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng lại rất thoải mái. Hai người đổi xong vị trí, Tống giảng sư bắt đầu hỏi xem ba người Ngọc Như đang đọc sách gì.
Không nghi ngờ gì người đọc sách nhiều nhất chính là Ngọc Thần. Ngọc Hi từng nghĩ mình là người học được ít nhất, nhưng lần này mới biết người biết ít chữ nhất không phải nàng, mà là Ngọc Như.
Ngọc Hi nhận bộ sách từ Đinh bà tử, mở ra mới biết là <Tam tự kinh>, quyển sách này dùng thể chữ Trâm hoa nhỏ. Trước kia Ngọc Hi nghe nói Tống giảng sư dạy học đều là sách tự mình sao chép không cần mua sách ở ngoài, điều này cũng khiến cho các tiểu thư học từ Tống giảng sư ra đều có thể viết thể chữ nhỏ Trâm hoa.
Bộ sách phát đến tay bốn người, Tống giảng sư cũng không giảng bài ngay, mà cho mấy nha hoàn mài mực của mấy nguồi Ngọc Như lui xuống.
Tống giảng sư nói: “Tự mình mài mực.”
Ngọc Hi có chút buồn bực, nhưng mà nàng nhìn qua thấy Ngọc Thần không nói một lời nào mà lại răm rắp làm theo lời của Tống giảng sư, đem mực tới tụ mài, rửa qua nước, rồi cầm lấy cây mực lớn bắt đầu mài. Ngọc Thần đều nghe theo lời giảng sư nói, Ngọc Hi làm sao dám hai lời.
Hai phút sau, Tống giảng sư nói: “Tư thế mài mực của các ngươi đều sai cả rồi. Thời điểm mài mực không những phải giữ cho tâm tư bình tĩnh, mà trong lúc mài mực còn phải uyển chuyển muốn nhanh mà chậm, giữ mực ngay ngắc, phải giữ cho nghiên mực vuông góc mài, không nghiêng vẹo không thẳng đứng.” Nói xong, Tống giảng sư liền làm mẫu cho bốn vị tiểu thư.
Ngọc Hi sống qua một đời cũng phải trợn tròn mắt, nàng đâu có biết mài mực còn cần phải nhiều kiến thức như vậy, lại càng không nói đến những vấn đề khác.
Chờ sau khi tư thế của bốn người đúng rồi, Tống giảng sư nói: “Các người dùng mực mình tự mài ra viết một hàng chữ đi.”
Ngọc Hi làm khá tốt, hơn một tháng nay tập viết chữ đều là dùng mực tự tay nàng mài ra, đây cũng là Ngọc Hi muốn tạo thói quen tự mình làm mọi chuyện. Mặt khác ba người kia có chút khó khăn, ngày thường mực viết đều là nha hoàn mài cho, cho nên lần này Ngọc Thần dùng mực do đích thân mình mài ra để viết chữ, lại xảy ra sự cố.
Tống giảng sư nhìn chữ mà bốn người viết ra, không khích lệ cũng không phê bình ai, chỉ nói: “Mực phải mài đậm nhạt vừa phải, quá đậm hay quá nhạt sẽ không viết ra được chữ đẹp. Về sau các người phải tự mình luyện tập nhiều hơn. Mặt khác, thời gian mài mực có chút dài, tránh để mỏi tay, tốt nhất là nên luyện mài mực bằng tay trái.”
Ngọc Thanh không để tâm, bên người nha hoàn nhiều như vậy sao nàng ta lại phải tự mài mực, có điều nàng ta không dám ở trên lớp cãi lời giảng sư.
Tống giảng sư rất tinh mắt, nhìn ra được vẻ mặt của Ngọc Thanh, nàng cũng không để ý. Mấy năm nay nàng dạy không ít tiểu thư, tính tình giống như Ngọc Thanh nàng cũng gặp qua không ít: “Hôm nay chúng ta học <Tam tự kinh>.”
Tống giảng sư dạy học cũng không có gì đặc biệt, giảng từng câu một, sau đó dừng lại một chút để giành thời gian cho bốn tiểu thư ghi lại, rồi mới giảng tiếp. Một buổi sáng Tống giảng sư giảng hết một phần tư <Tam tự kinh>. Bốn người đã có chút căn bản, cho nên tuy rằng Tống giảng sư giảng rất nhanh, nhưng đều có thể lĩnh hội được.
Cuối buổi học, Tống giảng sư giao đề, đem những gì hôm nay đã học viết lại một lần.
Mặt Ngọc Hi chỉ thiếu chút nữa là nứt ra. Một buổi tối viết hơn năm trăm chữ to, không được sai một chữ, không phải là muốn chặt đứt tay của nàng hay sao? Lần đầu tiên Ngọc Hi cảm nhận được Tống giảng sư thật đáng sợ.
Ngọc Thần ngay lập tức đưa ra kiến nghị: “Giảng sư, chỉ có một buổi tối và một buổi sáng ngày mai, làm thế nào con có thể viết được năm trăm chữ.”
Tống giảng sư mặt không chút thay đổi: “Không muốn viết, không ai bắt ép ngươi.”
Ngọc Thanh mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Một người bị nói như vậy, nhũng người khác cũng không còn ai dám đưa ra kiến nghị nữa. Ngọc Hi nén nhìn sang Ngọc Như với Ngọc thần. Ngọc Như rộ rõ vẻ khốn khổ, còn Ngọc Thần vẫn phong đạm kinh vân, như thể năm trăm chữ chỉ là bữa ăn sáng của nàng.
Chiều tháng chín, tuy không khí đã có chút mát mẻ hơn, nhưng trên người Ngọc Hi mồ hôi vẫn tuôn ra đầm đìa. Vừa về đến viện Tường Vi, lập tức nha hoàn đã bưng lên một bát chè đậu xanh giải nhiệt.
Thân ma ma hỏi han: “Tiểu thư, hôm nay đi học thế nào?”
Ngọc Hi không thể nào nói đã hiểu tất cả, chỉ có thể úp úp mở mở nói: “Những thứ giảng sư giảng ta đều có thể nghe hiểu được.” Vốn dĩ Ngọc Hi cảm thấy mình có được một chút ưu thế, dù sao đời trước cũng đã luyện qua Trâm hoa chữ nhỏ, nhưng hôm nay nhìn đến những nét chữ xin đẹp mà Ngọc Thần viết ra, Ngọc Hi chỉ muốn chui xuống hố. Mất công nàng sống hơn một đời, vậy mà so với Ngọc thần của bây giờ vẫn còn kém xa, ấy vậy lại còn không biết xấu hổ mà đắc trí.
Thời điểm dùng bữa tối, Ngọc Hi thấy trên bàn có sáu món một canh, hỏi: “Sao hôm nay lại nhiều đồ ăn như vậy?” Ngày thường chỉ có ba món một canh.
Thân ma ma cười nói: “Lão phu nhân nghe nói các tiểu thư học hành vất vả, cho nên phân phó nhà bếp làm thêm đồ ăn cho tiểu thư.”
Ngọc Hi cũng không nói thêm, dù sao đồ ăn cũng không thể để lãng phí, ăn không hết thì để cho nha hoàn ăn. Ngọc Hi cố ý giả vờ hỏi: “Chỉ có mỗi hôm nay thôi hay là nào nào cũng vậy?”
Thân ma ma sắc mặt cứng đờ, nói: “Chỉ có hôm nay.”
Ngọc Hi “A” một tiếng không nói thêm gì nữa.
Cho dù nói ăn để bồi bổ cơ thể thì cũng chỉ cần ăn no bảy phần là tốt rồi, cho nên vẫn còn thừa hơn phân nửa đồ ăn. Dùng xong bữa tối, Ngọc Hi cũng không vội viết chữ, mà xuất môn đi dạo một vòng, sau khi trở lại mới bắt đầu viết.
May mắn Ngọc Hi đã thuộc làu <Tam tự kinh>, không cần xem sách cũng có thể viết ra, vì vậy tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi Ngọc Hi ăn cơm chiều liên tục viết đến giờ Hợi mới xong, trước khi đi ngủ còn nói: “Ma ma, ngày mai giờ Mẹo hai khắc nhớ đánh thức ta dậy.” Hôm nay mới chỉ là viết xong chữ, không đủ thời gian kiểm tra. Ngày mai nàng sẽ kiểm tra lại, đem những chỗ sai sửa lại, nàng không muốn bị đánh vào tay đâu.
Ngày hôm sau, Ngọc Hi đọc lại bài trước, sau đó mới bắt đầu kiểm tra lại các chữ. Sau khi mọi thứ đã thỏa đáng, mới bắt đầu dùng bữa.
Tới Mộc Lan Uyển, Ngọc Hi nhìn thấy Ngọc Thanh cùng với Ngọc Như đều giống nàng, hai mắt thâm như gấu trúc, quả nhiên, hai người này cũng không được ngủ ngon. Chỉ có mỗi Ngọc Thần vẫn giữ được thần thái tự nhiên, không nhìn thấy một chút mệt mỏi nào.
Khụ, Ngọc Hi không nhịn được mà thở dài, quả nhiên so đo với người khác, chỉ khiến bản thân tức chết. Cho nên mới nói, học tập cùng một người như vậy phải cần rất nhiều dũng khí. Bằng không, sẽ mất hết tự tin.
Tống giảng sư không những kiểm tra lại bài của bốn người họ, mà nàng còn kiểm tra lại bài khóa của bốn người. Không phải chỉ hỏi lại một đoạn, mà là hỏi lại tất cả.
Ngọc Như mới đọc được một nửa, đã bị đánh vào tay năm thước. Thước đầu tiên đánh xuống, Ngọc Như nước mắt đã rơi lã chã.
Tống giảng sư như không nhìn thấy nước mắt của Ngọc Như, thẳng thước đánh xuống, phát ra tiếng rất to.
Ngọc Thanh tái mét mặt, không biết có phải bị dọa rồi hay không, đến lượt kiểm tra của nàng ta mở miệng chưa được hai câu đã không nói được gì nữa.
Tống giảng sư nói: “Chìa tay ra.”
Ngọc Thanh không chịu đưa tay ra, chỉ mới bị đánh một cái nàng ta đã sống chết không chịu đưa tay ra. Ngọc Thanh được nuông chiều từ nhỏ, đừng nói đến chuyện bị đánh bằng thước, đứt tay một lần cũng chưa có.
Tống giảng sư nghiêm mặt nói: “Đi ra ngoài.” Thấy Ngọc Thanh bất động, Tống giảng sư không nể tình nói: “Nếu người không tự đi ra ngoài, ta sẽ bảo nha hoàn lôi ngươi ra.” Nếu mới như vậy đã từ bỏ, nàng không cần dạy một người không có nhân phẩm như thế này.
Ngọc Thanh khóc chạy ra ngoài.
Ngọc Hi thầm vui trong lòng, quả nhiên Tống giảng sư rất hung dữ, tốt, tốt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.