Đích Nữ Trọng Sinh Làm Dược Phi Thiên Hạ
Chương 15: Sợ Xỉu
Tiểu Yêu Trọng Sinh
02/09/2023
Bàn tay đang cầm hộp gỗ của Tô Lương Thiển khẽ run một cái, sống lưng đều cứng nhắc lại.
Chính chủ nhân của giọng nói ấm áp khiến con người ta mềm yếu này đã yêu đương vụng trộm với phu quân của nàng, khiến nàng chết thảm, nàng ta còn ra lệnh mang thi thể của Thẩm đại ca phơi nắng rồi cho chó ăn, cho dù nàng ta có hóa thành tro bụi, Tô Lương Thiển cũng sẽ không quên.
Tô Lương Thiển quay lại đã nhìn thấy Tô Khuynh Mi đã bước xuống cầu, đang đi về phía nàng, theo sau là quản sự ma ma và cả hai nha hoàn nhất đẳng.
Có lẽ là do vội vàng, nàng ta vẫn chưa thay bộ quần áo mặc lúc sáng sớm.
Ở kiếp trước, mỗi lần nàng ta kết thúc xong “việc thiện” của mình đều sẽ đi tắm mấy lần.
Nàng ta luôn coi thường những người khốn khổ, nhưng lại muốn có tiếng danh tốt để tạo cho mình một tương lai tiền đồ tốt đẹp.
Vốn đã đối mặt đấu với nhau một lần, Tô Lương Thiển lần này đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng tay đang cầm chiếc hộp gỗ vẫn không kìm lại được nắm rất chặt.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến rồi?”
Tô Hàm Nguyệt thấy Tô Khuynh Mi đi đến, vẻ mặt hạnh phúc, tiếng gọi tỷ tỷ này là xuất phát từ trong tâm nên tràn đầy yêu mến.
Tô Khuynh Mi đi tới từ hướng còn lại, Tô Hàm Nguyệt lại ở đầu khác, vì vậy Tô Lương Thiển đứng giữa hai người bọn họ, Tô Hàm Nguyệt hoàn toàn quên lo sợ vật đựng trong chiếc hộp gỗ mà Tô Lương Thiển đang cầm trên tay, khuôn mặt ngẩng lên với nụ cười háo hức, bước nhanh về phía Tô Khuynh Mi.
Tô Lương Thiển nhìn ra được trong mắt của Tô Hàm Nguyệt chỉ có Tô Khuynh Mi, hai người họ càng ngày càng tiến lại gần, cong môi, trong mắt lóe lên một ý nghĩa sâu xa.
“A, rắn!”
Tô Lương Thiển dường như lúc này mới phản ứng được thứ đựng bên trong cái hộp là gì, hoảng sợ kêu lên, nàng một tay cầm chiếc hộp, tay còn lại dò thăm bên trong, mở túi lưới đựng con rắn ra.
Tô Hàm Nguyệt và Tô Khuynh Mi chỉ còn cách chỗ Tô Lương Thiển mấy bước chân, Tô Hàm Nguyệt đang tiến lại gần, Tô Lương Thiển bất động thanh sắc di chuyển về phía bên phải hai bước, Tô Hàm Nguyệt đang bước nhanh tới đụng phải người nàng, Tô Lương Thiển lại hoảng sợ kêu lên, xoay người, khi đối diện với Tô Khuynh Mi, rắn trong chiếc hộp gỗ và cả túi lưới bay ra ngoài, Tô Lương Thiển vẫn còn đang xoay, chiếc hộp gỗ trong tay trực tiếp đụng vào người Tô Hàm Nguyệt.
“A”
Hộp gỗ này kết cấu rất tốt, Tô Hàm Nguyệt cảm thấy như thể nàng ta bị chiếc búa đánh trúng, xương dường như đều bị đánh tan ra, nàng ta đau đớn bật khóc ngay tại chỗ, suýt nữa thì ngất đi, tiếng hét chói tai vang khắp Tô gia.
Tô Lương Thiển nới lỏng tay làm rơi hộp gỗ trên tay xuống, hộp gỗ rơi trúng chân Tô Hàm Nguyệt, lại là tiếng hét như tiếng giết heo kêu thảm thiết.
Tô Lương Thiển đứng cách cái hồ không xa, hướng Tô Hàm Nguyệt ngã cũng chính là hướng hồ, Tô Lương Thiển khẽ đẩy Tô Hàm Nguyệt một cái, Tô Hàm Nguyệt vốn chỉ ngã trên bãi cỏ lại thành ngã thẳng xuống hồ.
“Ầm” một tiếng, nước hồ bắn tung tóe bốn xung quanh.
Tô Lương Thiển đương nhiên sẽ không ngã theo, cơ thể nàng xoay một trăm tám mươi độ, khi đối mặt với Tô Khuynh Mi mới cố gắng đứng vững được, vừa đứng vững đã thấy con rắn ‘không biết vì sao’ từ trong lưới chui ra ngoài, lại rất đúng ý nàng rơi trúng đầu của Tô Khuynh Mi.
Tô Khuynh Mi chỉ nhìn thấy có thứ bay tới, lướt nhanh qua cổ nàng ta, vừa mềm vừa mát chứ không biết đó là cái gì.
Khi sự cố xảy ra những người khác có vẻ bị dọa cho sợ hãi, không kịp phản ứng gì, ai nấy mặt đều tái nhợt, những người đã bình tĩnh trở lại cũng không dám mở miệng nhắc nhở, muốn bước tới cứu Tô Khuynh Mi nhưng lại sợ trộm gà không được còn mất nắm gạo, nên đều do dự đứng tại chỗ.
Tô Khuynh Mi mặc dù không biết đó là thứ gì, nhưng nhìn phản ứng từ những người khác có một cảm giác không ổn, sợ đến toàn thân run rẩy, cắn chặt môi không để bản thân la lên.
Nàng ta không muốn mất mặt giống Tô Hàm Nguyệt.
“Còn không mau lấy thứ….”
“Muội muội, cẩn thận, đó là rắn đó.”
Tô Lương Thiển vội vàng ngắt lời nàng ta, phá bỏ sự giả vờ bình tĩnh của Tô Khuynh Mi.
“Cái... cái gì, rắn...”
Tô Khuynh Mi vừa nghe thấy rắn, lập tức cao giọng nói, hai mắt mở to, bị dọa đến nói năng cũng không còn lưu loát nữa.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Tô Hàm Nguyệt ở trong nước hét to kêu cứu, nha hoàn đi theo nàng ta nghe tiếng kêu vội vàng chạy tới khẩn thiết xin giúp đỡ: “Có ai không, tam tiểu thư không biết bơi!”
Mọi người ai cũng chú ý đến an toàn của Tô Khuynh Mi nên không ai bước tới.
Dù sao thì nếu hôm nay Tô Hàm Nguyệt chết, chết cùng nàng ta cũng chỉ có mấy nha hoàn đi theo, nhưng Tô Khuynh Mi là con gái cưng của Tô Khắc Minh bà Tiêu Yến, nếu nàng ta mà có chuyện gì, những người có mặt ở đây đều không thể thoát tội được.
“A!”
Tô Khuynh Mi cũng không thể kiểm soát tâm trạng được nữa, bị dọa cho hoảng sợ tới hét lên, cơ thể cũng không kiềm chế nổi, lùi về phía sau vài bước, chỉ có hai tay khua loạn xạ, ngã xuống mặt đất, không còn dáng vẻ đoan trang, kiềm chế lời ăn tiếng nói như thường ngày.
“Muội muội!”
Tô Lương Thiển lại “quan tâm” kêu một tiếng, nhắc nhở nói: “Nó vẫn trên đầu muội, đang thè lưỡi ra kìa, muội đừng cử động lung tung, bị cắn thì không ổn đâu!”
Tô Khuynh Mi nghe xong quả nhiên không dám động đậy, nhưng toàn thân lại càng sợ hãi run lên, búi tóc đều rối loạn, trâm cài đầu rơi xuống đất, Tô Khuynh Mi mười mấy năm qua chưa bao giờ thảm hại như vậy.
Tô Nhược Kiều nhìn về phía của Tô Khuynh Mi, một lát sau lại nhìn về phía Tô Hàm Nguyệt đang ở trong hồ kêu cứu, cuối cùng lại nhìn Tô Lương Thiển, mang theo những suy nghĩ sâu xa.
Tô Lương Thiển nhạy bén nhận thấy ánh mắt của Tô Nhược Kiều cũng quay đầu nhìn nàng ta, khi Tô Nhược Kiều né tránh muốn dời mắt đi, nàng khẽ cong môi. Người muội muội này của nàng, thông minh hơn tỷ tỷ song sinh của nàng ta nhiều.
Tô Như Cẩm đang đứng cạnh Tô Nhược Kiều, nhưng tất cả tâm tư lại đặt trên người Tô Khuynh Mi, so với những người khác đang sợ hãi, thì nàng ta lại đang vui vẻ, đôi mắt càng biểu lộ rõ sự trông mong mà không thể nói ra, nàng ta hi vọng con rắn đó sẽ cắn chết Tô Khuynh Mi.
Một khi Tô Khuynh Mi chết, nàng ta sẽ trở thành đứa con gái được xem trọng nhất ở Tô gia, tương lai tươi sáng, nàng ta hoàn toàn không để ý Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển nghĩ đến những thủ đoạn của Tô Như Cẩm ở kiếp trước, xem ra lúc này vẫn còn khá non nớt, đầu óc cũng còn chưa được thông minh cho lắm.
Tô Lương Thiển nhìn phản ứng của mọi người rồi tiếp tục nhắc nhở: “Thời điểm này rắn độc nhất.”
Tô Khuynh Mi sợ đến nỗi gương mặt méo xệch, hai mắt trắng dã, vô cùng lo lắng, muốn ngất xỉu nhưng lại không dám.
Tất cả mọi người đều do dự, chỉ có Lý ma ma ở phía sau Tô Khuynh Mi còn chút bình tĩnh, bà ta đặt tay lên vai Tô Khuynh Mi, hạ thấp người nói: “Tiểu thư đừng hoảng loạn, phu nhân sẽ không để người xảy ra chuyện đâu!”
Tô Khuynh Mi lập tức nhìn về phía những người khác ra lệnh: “Còn đứng sững người ra đó làm gì, đem súc vật này đi ngay! Còn tam tiểu thư, còn không sai người cứu tiểu thư lên!”
Tô Lương Thiển nhìn đầy tớ lần lượt xông vào chỗ Tô Khuynh Mi và Tô Hàm Nguyệt, “Các người cẩn thận chút, đừng chạm vào tiểu thư, bôi nhọ sự trong sạch của nàng!” Cũng không thể để Tô Hàm Nguyệt được đầy tớ cứu mạng nhưng lại bị hủy thanh danh được, mặc dù Tô Lương Thiển đã chuẩn bị dùng Tô Hàm Nguyệt để khai đao, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Lý ma ma liếc nhìn về phía Tô Lương Thiển, ánh mắt dò xét nhưng nét mặt của Tô Lương Thiển không chút thay đổi, dáng vẻ của nàng vừa sợ hãi vừa lo lắng, vô cùng chân thành.
Tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn, Tô Lương Thiển nhìn gương mặt tái mét của Tô Khuynh Mi, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười hài lòng.
Sau một hồi nhốn nháo hoảng loạn, Tô Hàm Nguyệt được người cứu lên, mùa đông nước trong hồ lạnh cóng, nàng ta lạnh đến phát run, không nói được gì, run rẩy trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Lương Thiển, rồi được người đỡ về.
Con rắn trên đầu của Tô Khuynh Mi cũng đã được lấy xuống, Tô Khuynh Mi hoảng sợ vẫn chưa bình tĩnh trở lại, thở hổn hển, thấy con rắn thè thè lưỡi thì sợ quá ngất xỉu, được mọi người vội vàng khiêng đi.
Lý ma ma cau mày, mặt lạnh lùng nói: “Đưa con súc sinh này cho ta xử trí.”
Tô Lương Thiển nhìn kẻ đầy tớ định mang con rắn đi, nhỏ nhẹ dặn dò Quế ma ma bên cạnh: “Giữ con rắn kia lại cho ta, đừng để bất kì ai phát hiện ra.”
Chính chủ nhân của giọng nói ấm áp khiến con người ta mềm yếu này đã yêu đương vụng trộm với phu quân của nàng, khiến nàng chết thảm, nàng ta còn ra lệnh mang thi thể của Thẩm đại ca phơi nắng rồi cho chó ăn, cho dù nàng ta có hóa thành tro bụi, Tô Lương Thiển cũng sẽ không quên.
Tô Lương Thiển quay lại đã nhìn thấy Tô Khuynh Mi đã bước xuống cầu, đang đi về phía nàng, theo sau là quản sự ma ma và cả hai nha hoàn nhất đẳng.
Có lẽ là do vội vàng, nàng ta vẫn chưa thay bộ quần áo mặc lúc sáng sớm.
Ở kiếp trước, mỗi lần nàng ta kết thúc xong “việc thiện” của mình đều sẽ đi tắm mấy lần.
Nàng ta luôn coi thường những người khốn khổ, nhưng lại muốn có tiếng danh tốt để tạo cho mình một tương lai tiền đồ tốt đẹp.
Vốn đã đối mặt đấu với nhau một lần, Tô Lương Thiển lần này đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng tay đang cầm chiếc hộp gỗ vẫn không kìm lại được nắm rất chặt.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại đến rồi?”
Tô Hàm Nguyệt thấy Tô Khuynh Mi đi đến, vẻ mặt hạnh phúc, tiếng gọi tỷ tỷ này là xuất phát từ trong tâm nên tràn đầy yêu mến.
Tô Khuynh Mi đi tới từ hướng còn lại, Tô Hàm Nguyệt lại ở đầu khác, vì vậy Tô Lương Thiển đứng giữa hai người bọn họ, Tô Hàm Nguyệt hoàn toàn quên lo sợ vật đựng trong chiếc hộp gỗ mà Tô Lương Thiển đang cầm trên tay, khuôn mặt ngẩng lên với nụ cười háo hức, bước nhanh về phía Tô Khuynh Mi.
Tô Lương Thiển nhìn ra được trong mắt của Tô Hàm Nguyệt chỉ có Tô Khuynh Mi, hai người họ càng ngày càng tiến lại gần, cong môi, trong mắt lóe lên một ý nghĩa sâu xa.
“A, rắn!”
Tô Lương Thiển dường như lúc này mới phản ứng được thứ đựng bên trong cái hộp là gì, hoảng sợ kêu lên, nàng một tay cầm chiếc hộp, tay còn lại dò thăm bên trong, mở túi lưới đựng con rắn ra.
Tô Hàm Nguyệt và Tô Khuynh Mi chỉ còn cách chỗ Tô Lương Thiển mấy bước chân, Tô Hàm Nguyệt đang tiến lại gần, Tô Lương Thiển bất động thanh sắc di chuyển về phía bên phải hai bước, Tô Hàm Nguyệt đang bước nhanh tới đụng phải người nàng, Tô Lương Thiển lại hoảng sợ kêu lên, xoay người, khi đối diện với Tô Khuynh Mi, rắn trong chiếc hộp gỗ và cả túi lưới bay ra ngoài, Tô Lương Thiển vẫn còn đang xoay, chiếc hộp gỗ trong tay trực tiếp đụng vào người Tô Hàm Nguyệt.
“A”
Hộp gỗ này kết cấu rất tốt, Tô Hàm Nguyệt cảm thấy như thể nàng ta bị chiếc búa đánh trúng, xương dường như đều bị đánh tan ra, nàng ta đau đớn bật khóc ngay tại chỗ, suýt nữa thì ngất đi, tiếng hét chói tai vang khắp Tô gia.
Tô Lương Thiển nới lỏng tay làm rơi hộp gỗ trên tay xuống, hộp gỗ rơi trúng chân Tô Hàm Nguyệt, lại là tiếng hét như tiếng giết heo kêu thảm thiết.
Tô Lương Thiển đứng cách cái hồ không xa, hướng Tô Hàm Nguyệt ngã cũng chính là hướng hồ, Tô Lương Thiển khẽ đẩy Tô Hàm Nguyệt một cái, Tô Hàm Nguyệt vốn chỉ ngã trên bãi cỏ lại thành ngã thẳng xuống hồ.
“Ầm” một tiếng, nước hồ bắn tung tóe bốn xung quanh.
Tô Lương Thiển đương nhiên sẽ không ngã theo, cơ thể nàng xoay một trăm tám mươi độ, khi đối mặt với Tô Khuynh Mi mới cố gắng đứng vững được, vừa đứng vững đã thấy con rắn ‘không biết vì sao’ từ trong lưới chui ra ngoài, lại rất đúng ý nàng rơi trúng đầu của Tô Khuynh Mi.
Tô Khuynh Mi chỉ nhìn thấy có thứ bay tới, lướt nhanh qua cổ nàng ta, vừa mềm vừa mát chứ không biết đó là cái gì.
Khi sự cố xảy ra những người khác có vẻ bị dọa cho sợ hãi, không kịp phản ứng gì, ai nấy mặt đều tái nhợt, những người đã bình tĩnh trở lại cũng không dám mở miệng nhắc nhở, muốn bước tới cứu Tô Khuynh Mi nhưng lại sợ trộm gà không được còn mất nắm gạo, nên đều do dự đứng tại chỗ.
Tô Khuynh Mi mặc dù không biết đó là thứ gì, nhưng nhìn phản ứng từ những người khác có một cảm giác không ổn, sợ đến toàn thân run rẩy, cắn chặt môi không để bản thân la lên.
Nàng ta không muốn mất mặt giống Tô Hàm Nguyệt.
“Còn không mau lấy thứ….”
“Muội muội, cẩn thận, đó là rắn đó.”
Tô Lương Thiển vội vàng ngắt lời nàng ta, phá bỏ sự giả vờ bình tĩnh của Tô Khuynh Mi.
“Cái... cái gì, rắn...”
Tô Khuynh Mi vừa nghe thấy rắn, lập tức cao giọng nói, hai mắt mở to, bị dọa đến nói năng cũng không còn lưu loát nữa.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Tô Hàm Nguyệt ở trong nước hét to kêu cứu, nha hoàn đi theo nàng ta nghe tiếng kêu vội vàng chạy tới khẩn thiết xin giúp đỡ: “Có ai không, tam tiểu thư không biết bơi!”
Mọi người ai cũng chú ý đến an toàn của Tô Khuynh Mi nên không ai bước tới.
Dù sao thì nếu hôm nay Tô Hàm Nguyệt chết, chết cùng nàng ta cũng chỉ có mấy nha hoàn đi theo, nhưng Tô Khuynh Mi là con gái cưng của Tô Khắc Minh bà Tiêu Yến, nếu nàng ta mà có chuyện gì, những người có mặt ở đây đều không thể thoát tội được.
“A!”
Tô Khuynh Mi cũng không thể kiểm soát tâm trạng được nữa, bị dọa cho hoảng sợ tới hét lên, cơ thể cũng không kiềm chế nổi, lùi về phía sau vài bước, chỉ có hai tay khua loạn xạ, ngã xuống mặt đất, không còn dáng vẻ đoan trang, kiềm chế lời ăn tiếng nói như thường ngày.
“Muội muội!”
Tô Lương Thiển lại “quan tâm” kêu một tiếng, nhắc nhở nói: “Nó vẫn trên đầu muội, đang thè lưỡi ra kìa, muội đừng cử động lung tung, bị cắn thì không ổn đâu!”
Tô Khuynh Mi nghe xong quả nhiên không dám động đậy, nhưng toàn thân lại càng sợ hãi run lên, búi tóc đều rối loạn, trâm cài đầu rơi xuống đất, Tô Khuynh Mi mười mấy năm qua chưa bao giờ thảm hại như vậy.
Tô Nhược Kiều nhìn về phía của Tô Khuynh Mi, một lát sau lại nhìn về phía Tô Hàm Nguyệt đang ở trong hồ kêu cứu, cuối cùng lại nhìn Tô Lương Thiển, mang theo những suy nghĩ sâu xa.
Tô Lương Thiển nhạy bén nhận thấy ánh mắt của Tô Nhược Kiều cũng quay đầu nhìn nàng ta, khi Tô Nhược Kiều né tránh muốn dời mắt đi, nàng khẽ cong môi. Người muội muội này của nàng, thông minh hơn tỷ tỷ song sinh của nàng ta nhiều.
Tô Như Cẩm đang đứng cạnh Tô Nhược Kiều, nhưng tất cả tâm tư lại đặt trên người Tô Khuynh Mi, so với những người khác đang sợ hãi, thì nàng ta lại đang vui vẻ, đôi mắt càng biểu lộ rõ sự trông mong mà không thể nói ra, nàng ta hi vọng con rắn đó sẽ cắn chết Tô Khuynh Mi.
Một khi Tô Khuynh Mi chết, nàng ta sẽ trở thành đứa con gái được xem trọng nhất ở Tô gia, tương lai tươi sáng, nàng ta hoàn toàn không để ý Tô Lương Thiển.
Tô Lương Thiển nghĩ đến những thủ đoạn của Tô Như Cẩm ở kiếp trước, xem ra lúc này vẫn còn khá non nớt, đầu óc cũng còn chưa được thông minh cho lắm.
Tô Lương Thiển nhìn phản ứng của mọi người rồi tiếp tục nhắc nhở: “Thời điểm này rắn độc nhất.”
Tô Khuynh Mi sợ đến nỗi gương mặt méo xệch, hai mắt trắng dã, vô cùng lo lắng, muốn ngất xỉu nhưng lại không dám.
Tất cả mọi người đều do dự, chỉ có Lý ma ma ở phía sau Tô Khuynh Mi còn chút bình tĩnh, bà ta đặt tay lên vai Tô Khuynh Mi, hạ thấp người nói: “Tiểu thư đừng hoảng loạn, phu nhân sẽ không để người xảy ra chuyện đâu!”
Tô Khuynh Mi lập tức nhìn về phía những người khác ra lệnh: “Còn đứng sững người ra đó làm gì, đem súc vật này đi ngay! Còn tam tiểu thư, còn không sai người cứu tiểu thư lên!”
Tô Lương Thiển nhìn đầy tớ lần lượt xông vào chỗ Tô Khuynh Mi và Tô Hàm Nguyệt, “Các người cẩn thận chút, đừng chạm vào tiểu thư, bôi nhọ sự trong sạch của nàng!” Cũng không thể để Tô Hàm Nguyệt được đầy tớ cứu mạng nhưng lại bị hủy thanh danh được, mặc dù Tô Lương Thiển đã chuẩn bị dùng Tô Hàm Nguyệt để khai đao, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Lý ma ma liếc nhìn về phía Tô Lương Thiển, ánh mắt dò xét nhưng nét mặt của Tô Lương Thiển không chút thay đổi, dáng vẻ của nàng vừa sợ hãi vừa lo lắng, vô cùng chân thành.
Tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn, Tô Lương Thiển nhìn gương mặt tái mét của Tô Khuynh Mi, cuối cùng trên mặt cũng nở nụ cười hài lòng.
Sau một hồi nhốn nháo hoảng loạn, Tô Hàm Nguyệt được người cứu lên, mùa đông nước trong hồ lạnh cóng, nàng ta lạnh đến phát run, không nói được gì, run rẩy trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Lương Thiển, rồi được người đỡ về.
Con rắn trên đầu của Tô Khuynh Mi cũng đã được lấy xuống, Tô Khuynh Mi hoảng sợ vẫn chưa bình tĩnh trở lại, thở hổn hển, thấy con rắn thè thè lưỡi thì sợ quá ngất xỉu, được mọi người vội vàng khiêng đi.
Lý ma ma cau mày, mặt lạnh lùng nói: “Đưa con súc sinh này cho ta xử trí.”
Tô Lương Thiển nhìn kẻ đầy tớ định mang con rắn đi, nhỏ nhẹ dặn dò Quế ma ma bên cạnh: “Giữ con rắn kia lại cho ta, đừng để bất kì ai phát hiện ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.