Đích Nữ Trọng Sinh: Nịch Sủng Tàn Vương Phi
Chương 26: Tiếng Xấu
Phong Tứ Nương
28/09/2021
Nhắc đến Hoa lão phu nhân, Hoa Diên không rỏ tại sao bà ta lại đối xử với nàng như vậy, nhưng trong lòngTống thị thì lại rất tỏ tường. Tống thị xoa xoa đầu của Hoa Diên, sau đó nhìn Nguyên Tĩnh Lâm phân phó: “Sau này cần phải bảo vệ thật tốt cho biểu muội ngươi, có biết không?”
Nguyên Tĩnh Lâm cũng rất đau lòng cho Hoa Diên – biểu muội đáng thương của hắn, Nguyên Tĩnh Lâm gật đầu đáp ứng: “ Đó là tất nhiên, tổ mẫu.”
Đến bữa trưa, Tống thị muốn Hoa Diên ở lại dùng bữa với bà, nhưng Hoa Diên lại nói: “ Con ở đây ăn cao lương mỹ vị, tỷ tỷ còn đang nằm bệnh trên giường như vậy không tốt lắm.”
Hoa Diên rốt cuộc cũng không ở lại dùng bữa, vội vàng trở về Quỳnh Anh Các.
Trong Quỳnh Anh Các, Hoa Nguyệt Phỉ khỏe mạnh ngồi dựa vào thành giường, nghe được có âm thanh vọng lại, nàng ta ngay lập tức liền trở nên yếu đuối nhu nhược, Hoa Diên tiến vào liền nhìn thấy bộ dáng của Hoa Nguyệt Phỉ, liền khẽ nhíu mày.
Hoa Diên đáy lòng chán ghét nhưng vẫn cười tươi cười, quan tâm hỏi: “Tỷ tỷ cảm thấy như thế nào rồi? Lúc nãy, ngoại tổ mẫu có ý định lưu muội lại dùng bữa, nhưng muội rất lo lắng cho tỷ tỷ nên không có ở lại cùng người. Bất quá nghĩ đến tỷ tỷ cũng đói bụng rồi. Muội và ngoại tổ mẫu không có nhiều dịp để gặp mặt nhưng trùng hợp hôm nay tỷ tỷ lại không được khỏe, muội nghĩ tỷ tỷ cần có tổ mẫu trấn an. Muội đã cùng ngoại tổ mẫu cáo từ, chúng ta liền hồi phủ đi.”
Khi nói chuyện, Hoa Diên làm như mình vừa làm được một việc tốt, mắt nàng sáng lấp nhìn Hoa Nguyệt Phỉ, giống như đứa trẻ cầu được khen ngợi.
Hoa Nguyệt Phỉ tức muốn ói máu, nhưng nhìn bộ dáng của Hoa Diên liền không có cách nào phát tác được, tận đáy lòng vô cùng buồn bực.
Sau đó, Hoa Nguyệt Phỉ cùng Hoa Diên nhanh chóng hồi phủ. Tống thị đứng ở đại môn của Lăng Quốc Công phủ nhìn xe ngưa mau chóng rời đi, trong lòng bà vô cùng chua xót nghĩ đến Hoa Diên – nữ ngoại tôn của bà.
Trở vè phủ, Hoa Diên vội vàng sang viện của Nguyên thị vấn an bà. Nguyên thị ngồi cạnh cửa sổ làm xiêm y, nha hoàn bên cạnh nhìn Hoa Diên tiến vào, liền hành lễ với nàng: “ Tiểu thư đã đến, phu nhân vừa mới nhắc đến người.”
“ Mẫu thân thấy thế nào rồi?
Nguyên thị trìu mến nhìn Hoa Diên, cười nói: “ Rất tốt, Diên Nhi không cần vì mẫu thân mà lo lắng như vậy.”
Hoa Diên hiểu rất rõ, trong phủ thừ tướng này, tổ mẫu luôn xem hai mẫu nữ nàng như kẻ thù không đội trời chung, Hoa Nguyệt Phỉ một lòng muốn lợi dụng nàng, còn lại Hoa Thế Hạo phụ thân của nàng, mặc dù hiện tại, Hoa Thế Hạo đối xử với nàng khá tốt, nếu như chưa từng sống lại, Hoa Diên sẽ cho rằng Hoa Thế Hạo là một phụ thân từ ái.
Bất quá, tất cả đều do nàng si tâm vọng tưởng mà thôi.
Hoa Diên suy nghĩ một hồi liền cảm thấy lạnh tâm. Trong cái nhà này, đối với hai mẫu nữ nàng mà nói chính là đang sống trong đầm rồng hang hổ a!
“Đúng rồi, ca ca đâu?”
Kiếp trước, huynh trưởng chết thảm chính là nỗi ám ảnh không nguôi đối với nàng, nhìn bụng còn chưa lộ ra của mẫu thân, Hoa Diên đột nhiên nhớ đến huynh trưởng của nàng.
Nguyên thị sủng nịch cười cười, “Diên Nhi, hôm nay chẳng lẽ bị váng đầu sao? Ca ca ngươi lúc này đang ở trong thư viện đọc sách.”
Hoa Diên lúc này mới bừng tỉnh, phải rồi, ca ca hiện giờ chỉ có thể ở thư viện thôi. Nàng làm nũng cọ cọ Nguyên thị, “Mẫu thân, Diên Nhi cũng chỉ là nhớ huynh trưởng thôi nha.”
“ Mẫu thân biết tình cảm của hai huynh muội các ngươi rất tốt. Hôm nay, ca ca ngươi tan học sớm, một lát nữa sẽ về đến.”
“Ân, con biết rồi.”
Cùng lúc đó, trong viện của Hoa lão phu nhân, Hoa Nguyệt Phỉ đôi mắt sưng đỏ ngồi bên cạnh Hoa lão phu nhân, không nói bất cứ lời nào, làm cho người khác nhìn vào liền cho rất nàng ta đang chịu không biết bao nhiêu ủy khuất.
“ Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tại sao lại trở về sớm như vậy?” Hoa lão phu nhân nhìn bộ dáng của Hoa Nguyệt Phỉ như vậy cũng rất đau lòng nhưng bất quá bà ta càng hận Hoa Nguyệt Phỉ sắt không thành thép được.
Sự tình bà ta đã an bài thật tốt, sau khi tới Nguyên phủ rồi Hoa Nguyệt Phỉ chỉ cần dựa theo đó mà làm. Đã xãy ra chuyện gì mà khiến cho mọi tính toán của bà ta bị đổ sông đổ biển hết như thế?
Bị Hoa lão phu nhân nghiêm khắc nhìn , Hoa Nguyệt Phỉ lòng chợt run lên. Tuy nàng cũng tâm cơ thủ đoạn nhưng làm sao có thể so được với Hoa lão phu nhân, dưới cái nhìn như thấu tận tim gan của bà ta, Hoa Nguyệt Phỉ biết không thể nào che dấu được. Nhưng nhớ lại những mưu toán của nàng ta tại Nguyên gia, Hoa Nguyệt Phỉ cũng có chút xấu hổ.
Hoa Nguyệt Phỉ khẽ lau nước mắt nói: “ Tổ mẫu, cháu gái nghe theo lời ngài phân phó nhưng khi đến Nguyên gia, Lăng Quốc Công phủ liền không thèm cho cháu chút mặt mũi nào. Bọn họ nói nữ ngoại tôn của bọn chỉ có mỗi Hoa Diên. Mặc dù đã có thể dự đoán được nhưng trong tình huống như vậy, cháu gái cũng không mặt mũi nào tiếp tục trò chuyện với lão Lăng Quốc Công, liền vội đi ra ngoài.”
Hoa lão phu nhân không có lên tiếng, bà ta mím chặt môi, trong lòng vô cùng tức giận, Hoa Nguyệt Phỉ tiếp tục nói: “Lúc sau, cháu gái cũng không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt đó. Tuy nhiên vào lúc cùng đi dạo trong hoa viên, muội muội có lẽ nhìn thấy Nguyên gia biểu tỷ, biểu ca của nàng nên cao hứng, quên mất cháu gái. Một mình cháu gái liền rất hoảng sợ, đi lạc vào trong hoa viên Nguyên phủ. Một lúc sau, cháu gái nghe thấy nha hoàn Bạch Cầm của muội muội nói biểu thiếu gia đang đi về hướng này.”
Nàng ta vốn rất bình tĩnh khi thuật lại mọi chuyện cho Hoa lão phu nhân nghe, nhưng khi nói đến chổ này, nàng ta liền nghẹn ngào, giống như đang chịu ủy khuất rất lớn, nước mắt chực tuôn ra.
“ Trước đó, lão Lăng Quốc Công đã nói con không phải là người của Nguyên gia, cho nên với Nguyên biểu ca mà nói cũng chỉ là người ngoài, không tiện gặp mặt nếu không sẽ bị người ta đàm tiếu. Chỉ là cháu gái hoảng hốt nên thất thố, bị rơi vào trong hồ sen của Nguyên phủ. Sau khi đại phu bắt mạch cho cháu gái xong, đại phu nói thân thể cháu gái không đáng ngại, bọn họ liền xem cháu gái như ôn thần mà đuổi đi, giống như không muốn cháu gái ở lại đó thêm một khắc nào nữa.”
Hoa lão phu nhân trầm mặc. Bà ta cho rằng, Nguyên gia dù sao cũng là một đại gia tộc, sẽ rất coi trọng mặt mũi của Lăng Quốc Công phủ. Nên dựa vào tâm cơ thủ đoạn của Hoa Nguyệt Phỉ, chỉ cần làm cho nàng ta vào được Nguyên phủ thì nhất định nàng ta sẽ làm cho Nguyên phủ thừa nhận Hoa Nguyệt Phỉ là nữ ngoại tôn của Nguyên phủ dễ như trở bàn tay.
Hiện giờ xem ra là do bà ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Làm sao mà bà ta lại có thể quên được, Nguyên gia có được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào những chiến công hiển hách của chính bản thân, Nguyên gia đương nhiên là một gia tộc có sức ảnh hưởng rộng lớn nào sẽ quan tâm đến ánh mắt của người ngoài.
Nếu là một đại gia tộc bình thường, nếu bị người ta tính kế thì chắc chắn sẽ không làm lớn chuyện mà sẽ ngậm bồ hòn lại ngọt, có tức giận bao nhiêu cũng sẽ nhịn xuống vì ngại mặt mũi. Nhưng Nguyên gia là không như thế.
Hoa lão phu nhân nheo nheo mắt, trong lòng nhanh chóng suy tính. Sở Sở đứng bên cạnh hầu hạ, nhìn thấy bộ dáng của Hoa lão phu nhân trong lòng cũng thấy ai oán không thôi.
Hoa lão phu nhân ngày ngày tụng kinh niệm phật, bộ dạng rất thành tâm. Nhưng Sở Sở thấy Hoa lão phu nhân cính là khẩu phật tầm xà không hơn không kém.
Hoa lão phu nhân cho rằng sự kiện năm đó là hoàn toàn lỗi do Nguyên thị, bà ta liền hận sang cả Hoa Diên, mà Nguyên thị có Nguyên phủ làm chổ dựa, nên Hoa lão phu nhân xem Nguyên phủ chính là kẻ thù của mình.
Sau một lúc lâu, Hoa lão phu nhân nhắm mắt lại, nói: “ Mấy ngày hôm nay, ngươi cáo ốm, ở yên trong phòng, không được ra ngoài.”
“Vì sao?” Hoa Nguyệt Phỉ không hiểu hỏi lại.
Hoa lão phu nhân không có kiên nhẫn để giải thích với nàng ta: “ Bảo ngươi làm thì ngươi liền làm đi, hỏi nhiều như thế làm gì?”
“ Dạ, tổ mẫu.”
Sau khi Hoa Nguyệt Phỉ rời đi rồi, Hoa lão phu nhân từ từ mở mắt, ánh mắt vô cùng thâm sâu tàn độc: “A di đà phật, nếu ngươi đã không cần thanh danh, thì ta liền giúp ngươi một tay vậy.”
Sở Sở cúi đầu, nàng ta hiểu rõ mục đích của Hoa lão phu nhân. Nàng ta nắm chặt cái hầu bao trong tay, phân vân không biết mình có nên đi cảnh báo Hoa Diên một tiếng hay không?
Trong chính viện, Hoa Tử Mặc đã trở về. Hắn đầu tiên là của Nguyên thị để thỉnh an bà, nhìn thấy Hoa Diên cũng ở đó, hắn liền lên tiếng trêu chọc nàng: “ Muội muội, hôm nay không phải qua nhà ngoại tổ sao? Sao lại về sớm như vậy?”
Mọi việc đều có nguyên nhân của nó, mỗi lần Hoa Diên được đi qua Lăng Quốc Công phủ đều rất vui mừng, hắn phải dụ dỗ rất lâu mới có thể mang nàng trở về Hoa phủ được. Có thể thấy Hoa Diên rất yêu thích người của Lăng Quốc Công phủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Diên đỏ lên: ““Ca ca ngươi trêu ghẹo ta! Việc đó không phải đã xãy ra rất lâu rồi sao?”
Nguyên Tĩnh Lâm cũng rất đau lòng cho Hoa Diên – biểu muội đáng thương của hắn, Nguyên Tĩnh Lâm gật đầu đáp ứng: “ Đó là tất nhiên, tổ mẫu.”
Đến bữa trưa, Tống thị muốn Hoa Diên ở lại dùng bữa với bà, nhưng Hoa Diên lại nói: “ Con ở đây ăn cao lương mỹ vị, tỷ tỷ còn đang nằm bệnh trên giường như vậy không tốt lắm.”
Hoa Diên rốt cuộc cũng không ở lại dùng bữa, vội vàng trở về Quỳnh Anh Các.
Trong Quỳnh Anh Các, Hoa Nguyệt Phỉ khỏe mạnh ngồi dựa vào thành giường, nghe được có âm thanh vọng lại, nàng ta ngay lập tức liền trở nên yếu đuối nhu nhược, Hoa Diên tiến vào liền nhìn thấy bộ dáng của Hoa Nguyệt Phỉ, liền khẽ nhíu mày.
Hoa Diên đáy lòng chán ghét nhưng vẫn cười tươi cười, quan tâm hỏi: “Tỷ tỷ cảm thấy như thế nào rồi? Lúc nãy, ngoại tổ mẫu có ý định lưu muội lại dùng bữa, nhưng muội rất lo lắng cho tỷ tỷ nên không có ở lại cùng người. Bất quá nghĩ đến tỷ tỷ cũng đói bụng rồi. Muội và ngoại tổ mẫu không có nhiều dịp để gặp mặt nhưng trùng hợp hôm nay tỷ tỷ lại không được khỏe, muội nghĩ tỷ tỷ cần có tổ mẫu trấn an. Muội đã cùng ngoại tổ mẫu cáo từ, chúng ta liền hồi phủ đi.”
Khi nói chuyện, Hoa Diên làm như mình vừa làm được một việc tốt, mắt nàng sáng lấp nhìn Hoa Nguyệt Phỉ, giống như đứa trẻ cầu được khen ngợi.
Hoa Nguyệt Phỉ tức muốn ói máu, nhưng nhìn bộ dáng của Hoa Diên liền không có cách nào phát tác được, tận đáy lòng vô cùng buồn bực.
Sau đó, Hoa Nguyệt Phỉ cùng Hoa Diên nhanh chóng hồi phủ. Tống thị đứng ở đại môn của Lăng Quốc Công phủ nhìn xe ngưa mau chóng rời đi, trong lòng bà vô cùng chua xót nghĩ đến Hoa Diên – nữ ngoại tôn của bà.
Trở vè phủ, Hoa Diên vội vàng sang viện của Nguyên thị vấn an bà. Nguyên thị ngồi cạnh cửa sổ làm xiêm y, nha hoàn bên cạnh nhìn Hoa Diên tiến vào, liền hành lễ với nàng: “ Tiểu thư đã đến, phu nhân vừa mới nhắc đến người.”
“ Mẫu thân thấy thế nào rồi?
Nguyên thị trìu mến nhìn Hoa Diên, cười nói: “ Rất tốt, Diên Nhi không cần vì mẫu thân mà lo lắng như vậy.”
Hoa Diên hiểu rất rõ, trong phủ thừ tướng này, tổ mẫu luôn xem hai mẫu nữ nàng như kẻ thù không đội trời chung, Hoa Nguyệt Phỉ một lòng muốn lợi dụng nàng, còn lại Hoa Thế Hạo phụ thân của nàng, mặc dù hiện tại, Hoa Thế Hạo đối xử với nàng khá tốt, nếu như chưa từng sống lại, Hoa Diên sẽ cho rằng Hoa Thế Hạo là một phụ thân từ ái.
Bất quá, tất cả đều do nàng si tâm vọng tưởng mà thôi.
Hoa Diên suy nghĩ một hồi liền cảm thấy lạnh tâm. Trong cái nhà này, đối với hai mẫu nữ nàng mà nói chính là đang sống trong đầm rồng hang hổ a!
“Đúng rồi, ca ca đâu?”
Kiếp trước, huynh trưởng chết thảm chính là nỗi ám ảnh không nguôi đối với nàng, nhìn bụng còn chưa lộ ra của mẫu thân, Hoa Diên đột nhiên nhớ đến huynh trưởng của nàng.
Nguyên thị sủng nịch cười cười, “Diên Nhi, hôm nay chẳng lẽ bị váng đầu sao? Ca ca ngươi lúc này đang ở trong thư viện đọc sách.”
Hoa Diên lúc này mới bừng tỉnh, phải rồi, ca ca hiện giờ chỉ có thể ở thư viện thôi. Nàng làm nũng cọ cọ Nguyên thị, “Mẫu thân, Diên Nhi cũng chỉ là nhớ huynh trưởng thôi nha.”
“ Mẫu thân biết tình cảm của hai huynh muội các ngươi rất tốt. Hôm nay, ca ca ngươi tan học sớm, một lát nữa sẽ về đến.”
“Ân, con biết rồi.”
Cùng lúc đó, trong viện của Hoa lão phu nhân, Hoa Nguyệt Phỉ đôi mắt sưng đỏ ngồi bên cạnh Hoa lão phu nhân, không nói bất cứ lời nào, làm cho người khác nhìn vào liền cho rất nàng ta đang chịu không biết bao nhiêu ủy khuất.
“ Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tại sao lại trở về sớm như vậy?” Hoa lão phu nhân nhìn bộ dáng của Hoa Nguyệt Phỉ như vậy cũng rất đau lòng nhưng bất quá bà ta càng hận Hoa Nguyệt Phỉ sắt không thành thép được.
Sự tình bà ta đã an bài thật tốt, sau khi tới Nguyên phủ rồi Hoa Nguyệt Phỉ chỉ cần dựa theo đó mà làm. Đã xãy ra chuyện gì mà khiến cho mọi tính toán của bà ta bị đổ sông đổ biển hết như thế?
Bị Hoa lão phu nhân nghiêm khắc nhìn , Hoa Nguyệt Phỉ lòng chợt run lên. Tuy nàng cũng tâm cơ thủ đoạn nhưng làm sao có thể so được với Hoa lão phu nhân, dưới cái nhìn như thấu tận tim gan của bà ta, Hoa Nguyệt Phỉ biết không thể nào che dấu được. Nhưng nhớ lại những mưu toán của nàng ta tại Nguyên gia, Hoa Nguyệt Phỉ cũng có chút xấu hổ.
Hoa Nguyệt Phỉ khẽ lau nước mắt nói: “ Tổ mẫu, cháu gái nghe theo lời ngài phân phó nhưng khi đến Nguyên gia, Lăng Quốc Công phủ liền không thèm cho cháu chút mặt mũi nào. Bọn họ nói nữ ngoại tôn của bọn chỉ có mỗi Hoa Diên. Mặc dù đã có thể dự đoán được nhưng trong tình huống như vậy, cháu gái cũng không mặt mũi nào tiếp tục trò chuyện với lão Lăng Quốc Công, liền vội đi ra ngoài.”
Hoa lão phu nhân không có lên tiếng, bà ta mím chặt môi, trong lòng vô cùng tức giận, Hoa Nguyệt Phỉ tiếp tục nói: “Lúc sau, cháu gái cũng không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt đó. Tuy nhiên vào lúc cùng đi dạo trong hoa viên, muội muội có lẽ nhìn thấy Nguyên gia biểu tỷ, biểu ca của nàng nên cao hứng, quên mất cháu gái. Một mình cháu gái liền rất hoảng sợ, đi lạc vào trong hoa viên Nguyên phủ. Một lúc sau, cháu gái nghe thấy nha hoàn Bạch Cầm của muội muội nói biểu thiếu gia đang đi về hướng này.”
Nàng ta vốn rất bình tĩnh khi thuật lại mọi chuyện cho Hoa lão phu nhân nghe, nhưng khi nói đến chổ này, nàng ta liền nghẹn ngào, giống như đang chịu ủy khuất rất lớn, nước mắt chực tuôn ra.
“ Trước đó, lão Lăng Quốc Công đã nói con không phải là người của Nguyên gia, cho nên với Nguyên biểu ca mà nói cũng chỉ là người ngoài, không tiện gặp mặt nếu không sẽ bị người ta đàm tiếu. Chỉ là cháu gái hoảng hốt nên thất thố, bị rơi vào trong hồ sen của Nguyên phủ. Sau khi đại phu bắt mạch cho cháu gái xong, đại phu nói thân thể cháu gái không đáng ngại, bọn họ liền xem cháu gái như ôn thần mà đuổi đi, giống như không muốn cháu gái ở lại đó thêm một khắc nào nữa.”
Hoa lão phu nhân trầm mặc. Bà ta cho rằng, Nguyên gia dù sao cũng là một đại gia tộc, sẽ rất coi trọng mặt mũi của Lăng Quốc Công phủ. Nên dựa vào tâm cơ thủ đoạn của Hoa Nguyệt Phỉ, chỉ cần làm cho nàng ta vào được Nguyên phủ thì nhất định nàng ta sẽ làm cho Nguyên phủ thừa nhận Hoa Nguyệt Phỉ là nữ ngoại tôn của Nguyên phủ dễ như trở bàn tay.
Hiện giờ xem ra là do bà ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Làm sao mà bà ta lại có thể quên được, Nguyên gia có được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào những chiến công hiển hách của chính bản thân, Nguyên gia đương nhiên là một gia tộc có sức ảnh hưởng rộng lớn nào sẽ quan tâm đến ánh mắt của người ngoài.
Nếu là một đại gia tộc bình thường, nếu bị người ta tính kế thì chắc chắn sẽ không làm lớn chuyện mà sẽ ngậm bồ hòn lại ngọt, có tức giận bao nhiêu cũng sẽ nhịn xuống vì ngại mặt mũi. Nhưng Nguyên gia là không như thế.
Hoa lão phu nhân nheo nheo mắt, trong lòng nhanh chóng suy tính. Sở Sở đứng bên cạnh hầu hạ, nhìn thấy bộ dáng của Hoa lão phu nhân trong lòng cũng thấy ai oán không thôi.
Hoa lão phu nhân ngày ngày tụng kinh niệm phật, bộ dạng rất thành tâm. Nhưng Sở Sở thấy Hoa lão phu nhân cính là khẩu phật tầm xà không hơn không kém.
Hoa lão phu nhân cho rằng sự kiện năm đó là hoàn toàn lỗi do Nguyên thị, bà ta liền hận sang cả Hoa Diên, mà Nguyên thị có Nguyên phủ làm chổ dựa, nên Hoa lão phu nhân xem Nguyên phủ chính là kẻ thù của mình.
Sau một lúc lâu, Hoa lão phu nhân nhắm mắt lại, nói: “ Mấy ngày hôm nay, ngươi cáo ốm, ở yên trong phòng, không được ra ngoài.”
“Vì sao?” Hoa Nguyệt Phỉ không hiểu hỏi lại.
Hoa lão phu nhân không có kiên nhẫn để giải thích với nàng ta: “ Bảo ngươi làm thì ngươi liền làm đi, hỏi nhiều như thế làm gì?”
“ Dạ, tổ mẫu.”
Sau khi Hoa Nguyệt Phỉ rời đi rồi, Hoa lão phu nhân từ từ mở mắt, ánh mắt vô cùng thâm sâu tàn độc: “A di đà phật, nếu ngươi đã không cần thanh danh, thì ta liền giúp ngươi một tay vậy.”
Sở Sở cúi đầu, nàng ta hiểu rõ mục đích của Hoa lão phu nhân. Nàng ta nắm chặt cái hầu bao trong tay, phân vân không biết mình có nên đi cảnh báo Hoa Diên một tiếng hay không?
Trong chính viện, Hoa Tử Mặc đã trở về. Hắn đầu tiên là của Nguyên thị để thỉnh an bà, nhìn thấy Hoa Diên cũng ở đó, hắn liền lên tiếng trêu chọc nàng: “ Muội muội, hôm nay không phải qua nhà ngoại tổ sao? Sao lại về sớm như vậy?”
Mọi việc đều có nguyên nhân của nó, mỗi lần Hoa Diên được đi qua Lăng Quốc Công phủ đều rất vui mừng, hắn phải dụ dỗ rất lâu mới có thể mang nàng trở về Hoa phủ được. Có thể thấy Hoa Diên rất yêu thích người của Lăng Quốc Công phủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Diên đỏ lên: ““Ca ca ngươi trêu ghẹo ta! Việc đó không phải đã xãy ra rất lâu rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.