Chương 177: Trạch mộc mà tê là vì lương cầm
Ai Lam
14/09/2020
Không ai có thể rõ ràng hơn Hạ Liên Phòng rằngThượng Quan thị muốn xoay
người bao nhiêu. Đáng tiếc, không như mong muốn, trên đời đại đa số sự
tình đều không phải là ngươi muốn liền có thể làm được. Từ lâu, trời
xanh vân luôn cùng ngươi chơi một trò đùa lớn. Ngươi hao hết thiên tân
vạn khổ, cuối cùng vẫn còn phải hy vọng một cuộc gặp thoáng qua. Nhân
sinh châm chọc như thế cũng là thế đạo. Hạ Liên Phòng trước nay không đi hy vọng xa vời, cũng không đi cưỡng cầu, nhưng nàng đồng thời cũng
không sợ tử vong hay hi sinh.
Tựa như cỏ dại gió xuân thổi qua là lại sinh sôi kia, chỉ cần Thượng Quan thị còn sống một ngày, chỉ cần bà ta còn có một hơi thở, bà ta vĩnh viễn sẽ không chết tâm, vĩnh viễn sẽ không hối cải. Bà ta hạ độc thủ với ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng là chuyện đương nhiên, nhưng Hạ Liên Phòng chống cự lại là tâm ngoan thủ lạt, mặc kệ nàng rơi vào tình trạng gì cũng không phải là lỗi của bà ta! Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý phát sinh bi kịch thì đều là do Hạ Liên Phòng ở sau lưng giở trò quỷ, Hạ Liên Phòng là kẻ thù của bà ta, bà ta muốn giết Hạ Liên Phòng!
Ánh mắt Thượng Quan thị thật sự quá ác độc, cho dù là người mù đều có thể cảm thụ được đến. Nhưng Hạ Liên Phòng lại như không cảm giác chút nào, nàng thản nhiên nói: "Thượng Quan cô nương cứ chờ xem, nếu lại có tin tức tốt ta lập tức sẽ đưa đến cho ngươi."
Nói xong, đứng dậy mang theo Hạ Mạt Hồi rời đi, mắt điếc tai ngơ với lời mắng ác độc của Thượng Quan thị ở phía sau. Dù sao cũng sẽ không làm gì được nàng, nàng mới không dỗi hơi đi để ý tới. Huống hồ, Thượng Quan thị càng điên cuồng càng thống khổ, Hạ Liên Phòng lại càng là cảm thấy thoải mái tự tại. Điều này nói rõ Thượng Quan thị đã không còn chiêu trò gì, bà ta chỉ có thể mượn ngôn ngữ để phát tiết ... Điều này đối với Hạ Liên Phòng mà nói mới thật sự là chuyện tốt. Kiếp trước, bi kịch của tất cả thân nhân nàng gần như đều có thể nói là đến từ Thượng Quan thị. Nói đến lại buồn cười, Phủ Tĩnh quốc công đường đường là rường cột nước nhà, xét đến cùng, lại bị hủy trên người một nữ tử nho nhỏ! Nếu kiếp trước Thượng Quan thị không có thừa dịp phụ thân rời phủ là nhận được Từ thị hết lực duy trì trở thành chính thất, Hạ Hồng Trang liền không có khả năng thay thế Hồi nhi lọt vào mắt nhị hoàng tử, độc thủ ngầm sau lưng kia cũng không có khả năng tìm tới Thượng Quan thị làm đối tượng hợp tác, cuối cùng hết thảy bi kịch đều sẽ không phát sinh.
Tuy rằng hủy Thượng Quan thị liền khó mà biết được kẻ đứng sau lưng làm chủ là ai, nhưng Hạ Liên Phòng cũng không hối hận. Nàng sẽ chậm rãi trở nên càng cường đại hơn, cường đại đến mức đủ để bảo hộ thân nhân của nàng, đến lúc đó, nàng sẽ tìm ra kẻ thù chân chính, đem tất cả thống khổ kiếp trước nàng phải thừa nhận, nhất nhất hoàn trả!
Ngày cứ như vậy không mặn không lạt trôi qua, từ ở mặt ngoài xem ra là gió êm sóng lặng, nhưng dưới lớp băng ngầm lại là sóng lớn mãnh liệt, Tín Dương hậu hồi kinh khiến bố cục có chuyển biến rất lớn, hắn trở lại, muốn nịnh bợ hắn, tính kế hắn, làm thân thích với hắn... nhiều đếm không xuể, đáy lòng mỗi người có đủ loại tâm tư, lại đều am hiểu đánh qua loa che mắt, quyết không dễ dàng nói ra khỏi miệng. Tín Dương hậu đối với hết thảy đều chỉ nhàn nhạt, trừ bỏ tìm kiếm nhi tử, trên cơ bản hắn không tiếp khách, suốt ngày mang theo tiểu nữ nhi nơi nơi du sơn ngoạn thủy, uống rượu mua vui, ngoài ra cái gì cũng không làm. Bất kể là vị hoàng tử nào muốn mượn sức hắn hắn đều là một bộ dầu muối không vào. Lễ chiếu thì nhận, nhưng chuyện không làm.
Thời gian qua lâu, đại gia liền đều hiểu ý tứ hắn, nhất là mấy vị hoàng tử ngo nge rục rịch kia. Tín Dương hậu sở dĩ không muốn tỏ thái độ, một là bởi vì đương kim Hoàng Đế thân mình xương cốt rất cường tráng, ít nhất còn có thể sống thọ mấy chục năm nữa, hai thì là bởi vì các hoàng tử đều rất ưu tú.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy kỳ quái, nếu các hoàng tử đều thực ưu tú, vì sao Tín Dương hậu không muốn chọn phe chứ? Vấn đề chính nằm ở chỗ nơi này, Hoàng Thượng rất biết sinh nhi tử, các nhi tử của hắn trừ bỏ Thập Lục hoàng tử triệt để củi mục, gần như ai cũng đều cực kỳ xuất sắc, trong đó lấy nhị, tứ, thất, cửu bốn vị hoàng tử đứng đầu. Bốn vị hoàng tử này xuất sắc nhất trong hơn mười vị hoàng tử, không có gì bất ngờ xảy ra, sau này hoàng vị nhất định sẽ là một trong bốn người này. Chỉ là thánh tâm Hoàng Thượng khó dò, hắn đang suy nghĩ cái gì ai có thể biết chứ? Trong triều đã có không ít đại thần lựa chọn một vị hoàng tử để nguyện trung thành, việc này Hoàng Thượng đều nhìn ở trong mắt, hắn cũng không ngăn cản. Hắn thấy, hoàng vị cần người có năng lực giả cư chi (sống với sức mạnh), nếu hắn là hạng người vô năng, long ỷ này sao có thể nào ngồi được an ổn chứ?
Các nhi tử của hắn ai ai cũng ưu tú, điều này làm cho Hoàng Thượng cảm thấy vui mừng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó giải quyết. Ai cũng đều ưu tú, làm sao có thể xác định nên đem hoàng vị truyền cho ai? Các vị hoàng tử suất sắc nhất, gia thế mẫu phi đều là cao môn vọng tộc, nhất là các hoàng tử do Hoàng Hậu sinh ra, Triệu gia nay ở Yến Lương thành đã là hô phong hoán vũ, nếu để cho bọn họ có con cháu ngồi trên bảo tọa Hoàng Đế, ai có thể bảo đảm bọn họ sẽ không vào một ngày nào đó đột nhiên nảy sinh dục vọng muốn làm Hoàng Đế? Từ xưa đến nay, ngoại thích chuyên quyền, nữ tử tham gia vào chính sự, đều là ngọn nguồn để một quốc gia diệt vong.
Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho nên hắn vẫn án binh bất động, bàng quan xem đấu. Hắn mong muốn là một nhi tử vừa có nhân phẩm, lại có năng lực, tựa như Thanh vương. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy hắn lại vẫn không thể quyết định đến cùng muốn lập ai làm trữ quân. Cảnh này khiến tâm các hoàng tử không tự chủ phải hoạt động lên.
Đều cách cái vị trí đó gần như vậy, chỉ cần cố gắng thêm một chút liền dễ như trở bàn tay, ai nguyện ý để nó vụt qua bên người chứ?
Ở trong trí nhớ của Hạ Liên Phòng, Tín Dương hậu cuối cùng lựa chọn nhị hoàng tử. Dựa theo tuyến thời gian kiếp trước, giờ phút này nhị hoàng tử cũng đã sắp được Hoàng Thượng phong là trữ quân, nhưng có lẽ là bởi vì nàng ngoài ý muốn trùng sinh dẫn đến một số sự tình nào đó bị chậm lại, lúc này Hoàng Thượng vẫn đối xử bình đẳng với chư vị hoàng tử.
Nếu nàng không muốn nhị hoàng tử đăng lên Đại Bảo, nhất định phải chọn lựa một vị hoàng tử khác làm minh hữu. Như vậy mới có thể cam đoan kế hoạch của nàng được thuận lợi thực thi, cũng sẽ không làm cho người khác hoài nghi đến trên người mình. Nhưng Hạ Liên Phòng đối lại không đủ lý giải mấy vị hoàng tử, nếu muốn nàng cẩn thận để nói đến cùng lựa chọn vị nào, thật đúng là rất khó khăn.
Liền trong khoảng thời gian làm bạn với Thái Hậu ở hoàng cung, nàng không sai biệt lắm đã tìm hiểu rõ ràng tình hình, cũng thông qua Huyền y vệ đem điều tra đại khái tình huống các hoàng tử. Tuy rằng không thể nói là bách phát bách trúng, nhưng nếu nói có vài phần nắm chặc, lại là không sai biệt lắm.
Cuối cùng, nàng lựa chọn thất hoàng tử do Thục phi nương nương sinh ra.
Sở dĩ lựa chọn thất hoàng tử, là có nguyên nhân. Tứ, cửu hai danh hoàng tử là Hoàng Hậu sinh ra, thế lực đứng sau lưng bọn họ là Triệu thế gia khổng lồ, nhưng theo tình hình trước mắt, Triệu gia tựa hồ chuẩn bị đám hỏi cùng phủ Tín Dương hầu. Tuy rằng Nhiếp Thương mất tích, nhưng tiểu thư mới cập kê không lâu nhà bọn họ vẫn chưa từng định thân, vừa nhìn liền biết là có an bài khác. Nếu phủ Tín Dương hầu cùng Triệu thế gia thành công liên hôn, Hạ Liên Phòng cảm thấy, hoàng vị không rơi vào ay tứ hoàng tử thì chính là cửu hoàng tử. Mà cả hai đều không phải là chuyện Hạ Liên Phòng muốn nhìn thấy.
Tứ hoàng tử làm người khoan hậu, cửu hoàng tử thông minh hơn người, nhưng đồng dạng, nếu bọn họ ngồi trên cái vị trí kia, Triệu gia liền có thể một bước lên trời, từ đó trở thành gia tộc hiển hách nhất Đại Tụng triều. Hạ Liên Phòng ngược lại không phải ghen tị, mà là lo lắng. Người Triệu thế gia lòng dạ rất hẹp hòi, hay ghi hận, lại ngang ngược, trong lòng Hoàng Thượng sớm đã bất mãn với bọn họ. Lúc này gia tộc nào còn nguyện ý đến gần Triệu thế gia, không phải thật quá ngu xuẩn, liền là có ý quấy rối —— phủ Tín Dương hầu nhất định là loại thứ hai. Bọn họ ở ngoài sáng biết Hoàng Thượng có ý đồ làm suy yếu Triệu gia lại đúng lức lựa chọn liên hôn, sợ là trong đó có bí mật không thể cho ai biết?
Huống chi, quan hệ giữa Triệu thế gia cùng Hạ thế gia từ trước đến giờ không tốt, sau lại xảy ra chuyện Triệu Khê Nhược, hai gia tộc tất sẽ thủy hỏa bất dung. Triệu Khê Nhược một lòng lưu luyến si mê Thanh vương, Thanh vương lại có hôn ước cùng Hạ Liên Phòng, nếu không phải Hạ thế gia cùng Phủ Tĩnh quốc công gắn kết chặt chẽ, Triệu thế gia có thể dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Bọn họ sở dĩ lựa chọn liên hôn cùng phủ Tín Dương hầu sợ là phần lớn do muốn áp Hạ thế gia. Quan trọng nhất là, sau này gia chủ Hạ thế gia nhất định sẽ là Hạ Lan Tiềm, Hạ Liên Phòng quyết sẽ không để đệ đệ có một cái tai hoạ ngầm lớn như vậy.
Nhị hoàng tử cùng Hạ Liên Phòng là địch nhân đã định, tất nhiên không có khả năng chọn hắn.
Còn lại chỉ có thất hoàng tử do Thục phi nương nương sinh ra.
Nói đến vị thất hoàng tử này, Hạ Liên Phòng kỳ thật không có mấy ấn tượng, bởi vì người này vĩnh viễn đều là một bộ lãnh đạm đến cực điểm, không thích nói chuyện không thích cười, càng không thích náo nhiệt. Rõ ràng mẫu phi hắn đứng đầu tứ phi, thân phận cao quý, nếu hắn muốn đi ngang ở trong cung, không ai có thể nói hắn cái gì, nhưng người này lại luon nghiêm cẩn tự hạn chế, bất cẩu ngôn tiếu, suốt ngày làm bạn cùng bộ sách đao kiếm, cũng không kéo bè kết phái, so sánh với nhị hoàng tử, thật sự có thể nói là một chính nhân quân tử khó được.
Đương nhiên, đây chỉ là Hạ Liên Phòng nhìn đến ở mặt ngoài. Chỉ là, nếu Huyền y vệ mất trọn nửa năm vẫn không điều tra ra đối phương có vấn đề gì thì cho thấy người này thật sự không có vấn đề quá lớn đúng không?
Hạ Liên Phòng phi thường tín nhiệm Huyền y vệ, hoặc là nói, nàng tín nhiệm Thanh vương tự tay giao Huyền y vệ cho nàng—— nam nhân bất cận nhân tình nhất, cũng nhu tình như nước nhất trên đời kia.
Biên cương chiến sự kéo dài, cho nên thư qua lại giữa hai người dần dần giảm bớt, Hạ Liên Phòng cũng không muốn khiến quấy nhiễu hắn. Bọn họ một tại biên cương, một ở kinh thành, tuy rằng cách xa vạ trượng, lại vĩnh viễn không cảm thấy xa lạ. Có đôi khi Hạ Liên Phòng còn nghĩ, có lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận, bọn họ trời sinh chính là một đôi.
Nàng sai người đưa một bức tranh cho thất hoàng tử, trên tranh vẽ một con rồng, nhưng không có ánh mắt.
Nàng tin tưởng lấy tài trí thông minh của thất hoàng tử, tất nhiên sẽ hiểu ý nàng.
Bức tranh kia đưa đi suốt cả bảy ngày, không thấy trả lời. Hạ Liên Phòng lại cũng không sốt ruột, từ nàng quan sát đến xem, Thất hoàng tử mặc dù là người lãnh đạm nhưng điều đó cũng không đại biểu hắn không có chí hướng, thậm chí ở phương diện nào đó, năng lực của hắn xa xa vượt qua những hoàng tử đồng dạng ưu tú cùng trang lứa. Bởi vì hắn hiểu đạo lý giấu tài, hắn trước nay không như những hoàng tử khác, đem sự xuất sắc cùng ưu tú của mình hoàn toàn phơi bày ra. Nói ra thì, thất hoàng tử có chút như là tỏi, bóc một tầng lại một tầng vỏ tỏi mới có thể thấy rõ ràng bên trong là nội tại nóng cháy mà lại độc đáo như thế nào.
Bảy ngày qua đi, bức tranh được trả về. Hạ Liên Phòng mở ra bức tranh ra, tranh thì vẫn là bức tranh kia của nàng, nhưng con rồng lại có nhiều hơn một đôi mắt.
Vẽ rồng điểm mắt, hắn đồng ý.
Hạ Liên Phòng đã sớm biết thất hoàng tử cũng không phải người thường, hắn là một hoàng tử cực kỳ ưu tú, kiếp trước sau khi nhị hoàng tử đăng cơ, trừ bỏ thập lục hoàng tử phế vật vô dụng thì chỉ có một mình hắn còn sống, thậm chí còn được danh hiệu thất vương gia, điều này nói rõ cái gì? Dù cho hắn không có bản lãnh làm Hoàng Đế, cũng tuyệt đối có bản lĩnh đối kháng cùng nhị hoàng tử!
Cái đối với Hạ Liên Phòng mà nói cũng đã đủ rồi. Nay nàng là vị hôn thê của Thanh vương, mà Hoàng Thượng lại phi thường coi trọng đệ đệ Thanh vương này, nói cách khác, nàng cùng Hoàng Thượng mới là đứng cùng một bên, lui một vạn bước nói, mặc kệ hoàng tử nào làm Hoàng Đế, cũng không bằng bây giờ Hoàng Đế sống thêm được lâu dài. Cho nên Hạ Liên Phòng sở dĩ sẽ lựa chọn thất hoàng tử, một là suy xét thấy hắn là lựa chọn thích hợp nhất cũng có năng lực nhất, hai cũng là bởi vì nàng kỳ thật cũng không có thật lòng như vậy.
Hoàng Thượng ít nhất còn có thể sống thêm mấy chục năm, nhưng Hạ Liên Phòng không có khả năng để nhị hoàng tử sống đến lớn như vậy. Hắn dù cho không làm Hoàng Đế, làm vương gia cái gì cũng là sống an nhàn sung sướng, không chịu chút khổ nào. Đối với người nhà của nạn nhân chết thảm ở trong tay hắn mà nói, sao có thể được chứ? Hạ Liên Phòng muốn dùng máu của hắn để tế điện!
Mà có cái tấm chắn thất hoàng tử này, Hạ Liên Phòng có thể bốn phía triển khai quyền cước. Mình lợi dụng người ta như vậy, Hạ Liên Phòng không thẹn với lương tâm, nàng nhiều lắm là khiến thất hoàng tử gặp chút phiền toái mà thôi, nhưng thế cũng không đại biểu nàng liền không thể mang cho thất hoàng tử chút ưu việt nào. Nên biết, đôi khi, một cái thanh danh tốt còn khó cầu hơn vạn lượng hoàng kim.
Đối với chuyện thất hoàng tử đột nhiên thân cận với Hạ Liên Phòng những hoàng tử khác đều cảm thấy hâm mộ ghen tỵ. Một là bởi vì vị Bình Nguyên cô cô này sinh được quốc sắc thiên hương, thứ hai là bởi vì Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đều cực kỳ coi trọng vị Thanh vương phi tương lai này, nếu có thể ở trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái Hậu được nàng nói giúp vài câu, đối với bọn họ mà nói, chẳng phải là làm chơi ăn thật? Không ai so với bọn họ càng rõ ràng địa vị của Hạ Liên Phòng trong lòng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng! Nữ nhân này có thể có được Thanh vương thúc chung tình, làm sao có khả năng sẽ là hạng dong chi tục phấn chứ? Dù cho bọn họ không tin Hạ Liên Phòng có năng lực cũng quyết sẽ không phủ quyết ánh mắt Thanh vương.
Quan trắng hạ xuống, Hạ Liên Phòng mỉm cười: "Điện hạ, ngươi lại thua rồi."
Thất hoàng tử thấy quân đen của mình đã bị vây chặt, không phá vây được, vây tại góc tường như con thú bị nhốt. Hắn là người biết chấp nhận thua cuộc liền buông quân cờ trong tay, chân tâm thành ý nói: "Bình Nguyên cô cô tinh thông kỳ nghệ, chất nhi hổ thẹn không bằng."
Hạ Liên Phòng tươi cười giống như gió xuân ôn hòa: "Thuật nghiệp hữu chuyên công, nếu so cưỡi ngựa bắn tên, ta không phải là đối thủ của điện hạ."
Thất hoàng tử cười nói: "Bình Nguyên cô cô là nữ tử yếu đuối, học cưỡi ngựa bắn tên cái gì chứ? Thanh vương thúc chinh chiến một đời, chẳng lẽ sau khi cưới thê tử còn không chịu bỏ qua sao?"
Trên gương mặt tuổi trẻ tuấn mỹ của hắn mang một nụ cười thản nhiên, nụ cười này có vẻ phá lệ tinh thần phấn chấn. Hắn không giống mẫu phi Thục phi nương nương của hắn, Thục phi nương nương là nữ tử thoạt nhìn phi thường nhu hòa—— đương nhiên, ở trong tòa hoàng cung này, có nữ tử thật sự nhu hòa mảnh mai tồn tại hay không thì Hạ Liên Phòng không dám khẳng định.
Mà thất hoàng tử lại có chút chí khí anh hùng, hắn tuy rằng thường ngày bất cẩu ngôn tiếu, nhưng khi đối mặt với người hắn có thể tin tưởng thì lại nguyện ý bỏ xuống kiểu cách để thân cận. Trải qua mấy ngày này ở chung, hắn đã dần dần xác định Hạ Liên Phòng là người có thể để hắn thật lòng đối đãi.
Ngày ấy thu được bức tranh của Hạ Liên Phòng, có trong nháy mắt tim thất hoàng tử đã ngừng đạp. Hắn từng gặp qua Hạ Liên Phòng vài lần, đối với vị Hoàng cô mĩ mạo hơn người này rất có ấn tượng, cũng biết nàng đã định ra hôn ước cùng Thanh vương thúc, không lâu nữa nàng liền sẽ trở thành Thanh vương phi danh chính ngôn thuận. Thất hoàng tử khó tránh khỏi có chút thất lạc, ngược lại không phải có tình với Hạ Liên Phòng mà là bởi vì khi một cái tuyệt thế nữ tử xinh đẹp gả cho người ta, là nam nhân đều sẽ cảm thấy mạc danh bi thương.
Hỏi thất hoàng tử có muốn làm Hoàng Đế hay không?
Đáp án là đương nhiên. Người nào không khát vọng cái vị trí trên điện Kim Loan kia chứ? Ai mà không liều mạng chèn phá đầu cũng muốn có được nó? Mà nay, phụ hoàng hắn còn rất cường tráng, rất thanh tỉnh, trong lòng thất hoàng tử cũng rõ ràng, nếu muốn làm Hoàng Đế thì phải đợi mấy chục năm nữa, bởi vì đương kim hoàng thượng thoạt nhìn một chút cũng không giống đoản mệnh quỷ.
So sánh với tứ hoàng huynh cùng cửu Hoàng đệ, thất hoàng tử biết, bản thân mình kỳ thật là không có ưu thế quá lớn —— đương nhiên, đây là cách nói uyển chuyển, trên thực tế, trừ bỏ gương mặt, hắn thật sự không có bất kỳ chỗ nào có thể ganh đua cao thấp cùng hai vị huynh đệ này. Mẫu phi hắn tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng không sánh bằng gia tộc Triệu thế gia, mẫu thân hắn từng là phi tử phụ hoàng sủng ái nhất, đáng tiếc mẫu thân người ta lại là nhất quốc chi mẫu, là nhân tuyển danh chánh ngôn thuận cho vị trí trữ quân. Từ xưa đến nay, lập đích không lập thứ. Lập trưởng không lập ấu, mà điểm này, thất hoàng tử một cái cũng không chiếm được.
Mà thứ duy nhất có thể so sánh với các huynh đệ- gương mặt, lại không thể ăn được.
Cho nên Hạ Liên Phòng lựa chọn hắn, thật sự là chuyện khiến thất hoàng tử phi thường kinh ngạc. Nhưng mà chỗ tốt đưa đến tận cửa ai lại không cần chứ? "Bình Nguyên cô cô, chất nhi có chuyện muốn hỏi, chẳng biết có đường đột hay không."
Hạ Liên Phòng mỉm cười: "Điện hạ cứ nói."
Thất hoàng tử hỏi: "Bình Nguyên cô cô tuổi nhỏ như vậy, vì sao lại thích Thanh hoàng thúc chứ?"
Yến Lương thành này quan to hiển quý nhiều đếm không xuể, trong nhà có công tử vừa độ tuổi, tài mạo song toàn cũng không phải số ít, người có thể xứng đôi Hạ Liên Phòng thế nào cũng có thể tìm ra một hai người chứ đúng không? Nhưng Hạ Liên Phòng cố tình chính là coi trọng Thanh vương, những người khác ai nàng cũng không thích.
Thất hoàng tử hỏi như vậy, kỳ thật cũng có một chút tư tâm riêng ở bên trong. Khi những hoàng tử khác dốc sức lấy lòng Hạ Mạt Hồi, hắn tuy rằng cũng từng tặng lễ vật nhưng đó đều là cấp bậc lễ nghĩa đơn giản nhất, không có ý đồ khác, nhưng đối mặt Hạ Liên Phòng, hắn lại cảm thấy bản thân mình nhịn không được có một chút nhỏ ghen tị Thanh vương thúc. Hạ Liên Phòng mĩ lệ, ưu nhã, rộng lượng, khoan dung... Tựa hồ tất ca từ để miêu tả sự tốt đẹp trên đời đều có thể hình dung đến trên người nữ tử này, nàng giống như là tiên tử hạ phàm bất nhiễm bụi trần, làm người ta cảm thấy ở trước mặt nàng hỏi nhiều một câu đều là làm bẩn.
"Ta tuy còn trẻ tuổi, điện hạ không phải là vẫn cần gọi ta một tiếng cô cô hay sao?" Hạ Liên Phòng không khỏi cảm thấy buồn cười, vấn đề như vậy có cái gì mà hỏi, giữa nàng cùng Thanh vương trừ chuyện tuổi tác, còn có cái gì là vấn đề bọn họ có thể nói ra sao? "Nếu là vương gia ở chỗ này, nghe được điện hạ hỏi ta như vậy, nhất định sẽ giận tím mặt."
Thất hoàng tử tưởng tượng dáng vẻ Hoàng thúc mặt lạnh kia "Giận tím mặt"... Sau một lúc lâu, không nghĩ ra được: "Hoàng thúc sẽ không giận tím mặt, ta chưa từng thấy thúc ấy tức giận."
Hạ Liên Phòng lắc đầu cười nhẹ: "Điện hạ, ta là thật lòng quý mến vương gia, đời này nếu không phải ngài ấy ta sẽ không lấy chồng. Những người khác có tốt, không phải ngài ấy, ta cũng không cần."
Nàng nói lời này tựa hồ khiến thất hoàng tử xúc động, lại tựa hồ chọt trúng một chỗ nào đó trong lòng hắn, tóm lại, quá một hồi lâu, thất hoàng tử mới cảm thán nói: "Dù cho Thanh hoàng thúc đã có tuổi tác, thiên hạ này sợ là cũng tìm không ra người ưu tú hơn thúc ấy." Ngay từ khi thất hoàng còn nhỏ đã suốt ngày nghe được cung nhân truyền tai nhau, nói nào là Thanh vương gia đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, dụng binh như thần, khiến Thát Tử nghe tin đã sợ mất mật. Cho đến hôm nay, hắn đã lớn thành nam tử, mĩ danh của Thanh vương cũng vẫn truyền lưu trong dân gian. Chắc chắn, mấy trăm năm, mấy ngàn năm sau, Thanh vương sẽ được ghi lại ở trên sử sách, để hậu nhân chiêm ngưỡng.
Hạ Liên Phòng cười, ở dưới đáy lòng nàng, Thanh vương hoàn mỹ không có bất kỳ khuyết điểm nào, tựa như tồn tại của nàng ở trong lòng hắn. Người ngoài chỉ sợ rất khó lý giải tình cảm giữa hai người bọn họ, Hạ Liên Phòng cũng không quen đem việc tư của mình tùy ý nói ra ngoài.
Mỗi ngày nàng đều sẽ bỏ chút thời gian bồi thất hoàng tử chơi cờ tầm 2, 3 canh giờ. Hai người hoặc là ở ngự hoa viên, không thì ở trong cung thái hậu đánh cờ, Thái Hậu rất thích xem hai người bọn họ chơi cờ, luôn nói đây là trên đời khó gặp người thông minh quyết đấu. Nhưng thực sự Hạ Liên Phòng đây đều là cố ý, nàng đang cố ý kéo gần khoảng cách với thất hoàng tử. Chung quy ở trước đây, bọn họ có thể nói là hai người xa lạ không chút quen biết.
Sau khi tiễn bước thất hoàng tử, Hạ Liên Phòng đột nhiên nhớ tới Kỳ Ngọc Hà cùng Nhiếp Mang bị giam dưới địa lao. Gọi Huyền y vệ thủ hộ địa lao tới hỏi mới biết được, lúc đầu hai người kia còn chửi ầm lên uy hiếp nàng sẽ bẩm báo lên Thánh Thượng xử tử nàng, sau đó lại thành nhẹ giọng đau khổ cầu xin, rồi khi bọn họ biết chiêu nào cũng không hiệu nghiệm liền yên tĩnh. Nhiếp Mang thông minh hơn Kỳ Ngọc Hà nhiều, ngay sau ngày đầu tiên qua đi hắn liền không hề ôm bất kỳ ảo tưởng nào với chuyện chạy trốn nữa. Hạ Liên Phòng nữ nhân này tâm địa rắn rết, làm sao có thể dễ dàng để hắn đào thoát chứ? Nếu có thể dễ dàng rời đi như vậy, Nhiếp Mang cảm thấy: con mẹ nó hắn còn phải chờ ở cái địa lao tàn này lâu như vậy sao?!
Kỳ Ngọc Hà thì không giống vậy, hắn rốt cuộc là cao quý thế tử sống an nhàn sung sướng nỗi khổ gì cũng chưa từng ăn. Trong bóng tối ẩm ướt âm u ngay cả một tia sáng cũng không có như vậy, mỗi ngày ăn chút đồ ăn khó có thể nuốt xuống, ngay cả chút thức ăn mặn cũng không thấy, càng miễn bàn là rời đi nơi này. Cho nên Kỳ Ngọc Hà vừa có khí lực liền chửi ầm lên mắng Hạ Liên Phòng, nói nàng vô liêm sỉ như thế nào vân vân mây mây, đáng tiếc dù hắn mắng cạn nước miếng cũng không thấy nổi mặt Hạ Liên Phòng. Mặc bọn họ ở trong địa lao dày vò như thế nào, tóm lại Hạ Liên Phòng không để ý tới là được.
Trải qua mấy tháng bị tàn phá, công tử tuấn tú ngọc thụ lâm phong đã biến thành tù phạm lôi thôi đến cực điểm, dần dần, bọn họ cũng liền học được nhận mệnh. Người câm bưng tới đồ ăn có khó ăn, có mộc mạc, bọn họ cũng sẽ một hạt không dư thừa ăn sạch. Chỉ có bảo tồn thể lực mới có khả năng chạy đi.
Nhiếp Mang hối hận ruột đều muốn xanh, nhất là khi biết bản thân mình chỉ là vừa vặn mới bị bắt, hắn liền không nhịn được mắng bản thân mình một tiếng. Nếu lúc trước hắn thay đổi chủ ý, đến sớm một ngày, hoặc là muộn đến một ngày... Chẳng sợ chỉ là tới muộn một cái canh giờ liền sẽ không phát sinh loại chuyện này! Hóa ra thế gian thực sự có chuyện ôm cây đợi thỏ, chẳng qua lúc này đây, hắn là "Thỏ".
Thật sự chẳng lẽ là ngay cả lão thiên gia cũng đang giúp Hạ Liên Phòng? Bằng không làm sao có khả năng sẽ trùng hợp như vậy chứ?
Nhiếp Mang nghĩ không ra.
Tựa như cỏ dại gió xuân thổi qua là lại sinh sôi kia, chỉ cần Thượng Quan thị còn sống một ngày, chỉ cần bà ta còn có một hơi thở, bà ta vĩnh viễn sẽ không chết tâm, vĩnh viễn sẽ không hối cải. Bà ta hạ độc thủ với ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng là chuyện đương nhiên, nhưng Hạ Liên Phòng chống cự lại là tâm ngoan thủ lạt, mặc kệ nàng rơi vào tình trạng gì cũng không phải là lỗi của bà ta! Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý phát sinh bi kịch thì đều là do Hạ Liên Phòng ở sau lưng giở trò quỷ, Hạ Liên Phòng là kẻ thù của bà ta, bà ta muốn giết Hạ Liên Phòng!
Ánh mắt Thượng Quan thị thật sự quá ác độc, cho dù là người mù đều có thể cảm thụ được đến. Nhưng Hạ Liên Phòng lại như không cảm giác chút nào, nàng thản nhiên nói: "Thượng Quan cô nương cứ chờ xem, nếu lại có tin tức tốt ta lập tức sẽ đưa đến cho ngươi."
Nói xong, đứng dậy mang theo Hạ Mạt Hồi rời đi, mắt điếc tai ngơ với lời mắng ác độc của Thượng Quan thị ở phía sau. Dù sao cũng sẽ không làm gì được nàng, nàng mới không dỗi hơi đi để ý tới. Huống hồ, Thượng Quan thị càng điên cuồng càng thống khổ, Hạ Liên Phòng lại càng là cảm thấy thoải mái tự tại. Điều này nói rõ Thượng Quan thị đã không còn chiêu trò gì, bà ta chỉ có thể mượn ngôn ngữ để phát tiết ... Điều này đối với Hạ Liên Phòng mà nói mới thật sự là chuyện tốt. Kiếp trước, bi kịch của tất cả thân nhân nàng gần như đều có thể nói là đến từ Thượng Quan thị. Nói đến lại buồn cười, Phủ Tĩnh quốc công đường đường là rường cột nước nhà, xét đến cùng, lại bị hủy trên người một nữ tử nho nhỏ! Nếu kiếp trước Thượng Quan thị không có thừa dịp phụ thân rời phủ là nhận được Từ thị hết lực duy trì trở thành chính thất, Hạ Hồng Trang liền không có khả năng thay thế Hồi nhi lọt vào mắt nhị hoàng tử, độc thủ ngầm sau lưng kia cũng không có khả năng tìm tới Thượng Quan thị làm đối tượng hợp tác, cuối cùng hết thảy bi kịch đều sẽ không phát sinh.
Tuy rằng hủy Thượng Quan thị liền khó mà biết được kẻ đứng sau lưng làm chủ là ai, nhưng Hạ Liên Phòng cũng không hối hận. Nàng sẽ chậm rãi trở nên càng cường đại hơn, cường đại đến mức đủ để bảo hộ thân nhân của nàng, đến lúc đó, nàng sẽ tìm ra kẻ thù chân chính, đem tất cả thống khổ kiếp trước nàng phải thừa nhận, nhất nhất hoàn trả!
Ngày cứ như vậy không mặn không lạt trôi qua, từ ở mặt ngoài xem ra là gió êm sóng lặng, nhưng dưới lớp băng ngầm lại là sóng lớn mãnh liệt, Tín Dương hậu hồi kinh khiến bố cục có chuyển biến rất lớn, hắn trở lại, muốn nịnh bợ hắn, tính kế hắn, làm thân thích với hắn... nhiều đếm không xuể, đáy lòng mỗi người có đủ loại tâm tư, lại đều am hiểu đánh qua loa che mắt, quyết không dễ dàng nói ra khỏi miệng. Tín Dương hậu đối với hết thảy đều chỉ nhàn nhạt, trừ bỏ tìm kiếm nhi tử, trên cơ bản hắn không tiếp khách, suốt ngày mang theo tiểu nữ nhi nơi nơi du sơn ngoạn thủy, uống rượu mua vui, ngoài ra cái gì cũng không làm. Bất kể là vị hoàng tử nào muốn mượn sức hắn hắn đều là một bộ dầu muối không vào. Lễ chiếu thì nhận, nhưng chuyện không làm.
Thời gian qua lâu, đại gia liền đều hiểu ý tứ hắn, nhất là mấy vị hoàng tử ngo nge rục rịch kia. Tín Dương hậu sở dĩ không muốn tỏ thái độ, một là bởi vì đương kim Hoàng Đế thân mình xương cốt rất cường tráng, ít nhất còn có thể sống thọ mấy chục năm nữa, hai thì là bởi vì các hoàng tử đều rất ưu tú.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy kỳ quái, nếu các hoàng tử đều thực ưu tú, vì sao Tín Dương hậu không muốn chọn phe chứ? Vấn đề chính nằm ở chỗ nơi này, Hoàng Thượng rất biết sinh nhi tử, các nhi tử của hắn trừ bỏ Thập Lục hoàng tử triệt để củi mục, gần như ai cũng đều cực kỳ xuất sắc, trong đó lấy nhị, tứ, thất, cửu bốn vị hoàng tử đứng đầu. Bốn vị hoàng tử này xuất sắc nhất trong hơn mười vị hoàng tử, không có gì bất ngờ xảy ra, sau này hoàng vị nhất định sẽ là một trong bốn người này. Chỉ là thánh tâm Hoàng Thượng khó dò, hắn đang suy nghĩ cái gì ai có thể biết chứ? Trong triều đã có không ít đại thần lựa chọn một vị hoàng tử để nguyện trung thành, việc này Hoàng Thượng đều nhìn ở trong mắt, hắn cũng không ngăn cản. Hắn thấy, hoàng vị cần người có năng lực giả cư chi (sống với sức mạnh), nếu hắn là hạng người vô năng, long ỷ này sao có thể nào ngồi được an ổn chứ?
Các nhi tử của hắn ai ai cũng ưu tú, điều này làm cho Hoàng Thượng cảm thấy vui mừng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó giải quyết. Ai cũng đều ưu tú, làm sao có thể xác định nên đem hoàng vị truyền cho ai? Các vị hoàng tử suất sắc nhất, gia thế mẫu phi đều là cao môn vọng tộc, nhất là các hoàng tử do Hoàng Hậu sinh ra, Triệu gia nay ở Yến Lương thành đã là hô phong hoán vũ, nếu để cho bọn họ có con cháu ngồi trên bảo tọa Hoàng Đế, ai có thể bảo đảm bọn họ sẽ không vào một ngày nào đó đột nhiên nảy sinh dục vọng muốn làm Hoàng Đế? Từ xưa đến nay, ngoại thích chuyên quyền, nữ tử tham gia vào chính sự, đều là ngọn nguồn để một quốc gia diệt vong.
Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho nên hắn vẫn án binh bất động, bàng quan xem đấu. Hắn mong muốn là một nhi tử vừa có nhân phẩm, lại có năng lực, tựa như Thanh vương. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy hắn lại vẫn không thể quyết định đến cùng muốn lập ai làm trữ quân. Cảnh này khiến tâm các hoàng tử không tự chủ phải hoạt động lên.
Đều cách cái vị trí đó gần như vậy, chỉ cần cố gắng thêm một chút liền dễ như trở bàn tay, ai nguyện ý để nó vụt qua bên người chứ?
Ở trong trí nhớ của Hạ Liên Phòng, Tín Dương hậu cuối cùng lựa chọn nhị hoàng tử. Dựa theo tuyến thời gian kiếp trước, giờ phút này nhị hoàng tử cũng đã sắp được Hoàng Thượng phong là trữ quân, nhưng có lẽ là bởi vì nàng ngoài ý muốn trùng sinh dẫn đến một số sự tình nào đó bị chậm lại, lúc này Hoàng Thượng vẫn đối xử bình đẳng với chư vị hoàng tử.
Nếu nàng không muốn nhị hoàng tử đăng lên Đại Bảo, nhất định phải chọn lựa một vị hoàng tử khác làm minh hữu. Như vậy mới có thể cam đoan kế hoạch của nàng được thuận lợi thực thi, cũng sẽ không làm cho người khác hoài nghi đến trên người mình. Nhưng Hạ Liên Phòng đối lại không đủ lý giải mấy vị hoàng tử, nếu muốn nàng cẩn thận để nói đến cùng lựa chọn vị nào, thật đúng là rất khó khăn.
Liền trong khoảng thời gian làm bạn với Thái Hậu ở hoàng cung, nàng không sai biệt lắm đã tìm hiểu rõ ràng tình hình, cũng thông qua Huyền y vệ đem điều tra đại khái tình huống các hoàng tử. Tuy rằng không thể nói là bách phát bách trúng, nhưng nếu nói có vài phần nắm chặc, lại là không sai biệt lắm.
Cuối cùng, nàng lựa chọn thất hoàng tử do Thục phi nương nương sinh ra.
Sở dĩ lựa chọn thất hoàng tử, là có nguyên nhân. Tứ, cửu hai danh hoàng tử là Hoàng Hậu sinh ra, thế lực đứng sau lưng bọn họ là Triệu thế gia khổng lồ, nhưng theo tình hình trước mắt, Triệu gia tựa hồ chuẩn bị đám hỏi cùng phủ Tín Dương hầu. Tuy rằng Nhiếp Thương mất tích, nhưng tiểu thư mới cập kê không lâu nhà bọn họ vẫn chưa từng định thân, vừa nhìn liền biết là có an bài khác. Nếu phủ Tín Dương hầu cùng Triệu thế gia thành công liên hôn, Hạ Liên Phòng cảm thấy, hoàng vị không rơi vào ay tứ hoàng tử thì chính là cửu hoàng tử. Mà cả hai đều không phải là chuyện Hạ Liên Phòng muốn nhìn thấy.
Tứ hoàng tử làm người khoan hậu, cửu hoàng tử thông minh hơn người, nhưng đồng dạng, nếu bọn họ ngồi trên cái vị trí kia, Triệu gia liền có thể một bước lên trời, từ đó trở thành gia tộc hiển hách nhất Đại Tụng triều. Hạ Liên Phòng ngược lại không phải ghen tị, mà là lo lắng. Người Triệu thế gia lòng dạ rất hẹp hòi, hay ghi hận, lại ngang ngược, trong lòng Hoàng Thượng sớm đã bất mãn với bọn họ. Lúc này gia tộc nào còn nguyện ý đến gần Triệu thế gia, không phải thật quá ngu xuẩn, liền là có ý quấy rối —— phủ Tín Dương hầu nhất định là loại thứ hai. Bọn họ ở ngoài sáng biết Hoàng Thượng có ý đồ làm suy yếu Triệu gia lại đúng lức lựa chọn liên hôn, sợ là trong đó có bí mật không thể cho ai biết?
Huống chi, quan hệ giữa Triệu thế gia cùng Hạ thế gia từ trước đến giờ không tốt, sau lại xảy ra chuyện Triệu Khê Nhược, hai gia tộc tất sẽ thủy hỏa bất dung. Triệu Khê Nhược một lòng lưu luyến si mê Thanh vương, Thanh vương lại có hôn ước cùng Hạ Liên Phòng, nếu không phải Hạ thế gia cùng Phủ Tĩnh quốc công gắn kết chặt chẽ, Triệu thế gia có thể dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Bọn họ sở dĩ lựa chọn liên hôn cùng phủ Tín Dương hầu sợ là phần lớn do muốn áp Hạ thế gia. Quan trọng nhất là, sau này gia chủ Hạ thế gia nhất định sẽ là Hạ Lan Tiềm, Hạ Liên Phòng quyết sẽ không để đệ đệ có một cái tai hoạ ngầm lớn như vậy.
Nhị hoàng tử cùng Hạ Liên Phòng là địch nhân đã định, tất nhiên không có khả năng chọn hắn.
Còn lại chỉ có thất hoàng tử do Thục phi nương nương sinh ra.
Nói đến vị thất hoàng tử này, Hạ Liên Phòng kỳ thật không có mấy ấn tượng, bởi vì người này vĩnh viễn đều là một bộ lãnh đạm đến cực điểm, không thích nói chuyện không thích cười, càng không thích náo nhiệt. Rõ ràng mẫu phi hắn đứng đầu tứ phi, thân phận cao quý, nếu hắn muốn đi ngang ở trong cung, không ai có thể nói hắn cái gì, nhưng người này lại luon nghiêm cẩn tự hạn chế, bất cẩu ngôn tiếu, suốt ngày làm bạn cùng bộ sách đao kiếm, cũng không kéo bè kết phái, so sánh với nhị hoàng tử, thật sự có thể nói là một chính nhân quân tử khó được.
Đương nhiên, đây chỉ là Hạ Liên Phòng nhìn đến ở mặt ngoài. Chỉ là, nếu Huyền y vệ mất trọn nửa năm vẫn không điều tra ra đối phương có vấn đề gì thì cho thấy người này thật sự không có vấn đề quá lớn đúng không?
Hạ Liên Phòng phi thường tín nhiệm Huyền y vệ, hoặc là nói, nàng tín nhiệm Thanh vương tự tay giao Huyền y vệ cho nàng—— nam nhân bất cận nhân tình nhất, cũng nhu tình như nước nhất trên đời kia.
Biên cương chiến sự kéo dài, cho nên thư qua lại giữa hai người dần dần giảm bớt, Hạ Liên Phòng cũng không muốn khiến quấy nhiễu hắn. Bọn họ một tại biên cương, một ở kinh thành, tuy rằng cách xa vạ trượng, lại vĩnh viễn không cảm thấy xa lạ. Có đôi khi Hạ Liên Phòng còn nghĩ, có lẽ đây chính là cái gọi là duyên phận, bọn họ trời sinh chính là một đôi.
Nàng sai người đưa một bức tranh cho thất hoàng tử, trên tranh vẽ một con rồng, nhưng không có ánh mắt.
Nàng tin tưởng lấy tài trí thông minh của thất hoàng tử, tất nhiên sẽ hiểu ý nàng.
Bức tranh kia đưa đi suốt cả bảy ngày, không thấy trả lời. Hạ Liên Phòng lại cũng không sốt ruột, từ nàng quan sát đến xem, Thất hoàng tử mặc dù là người lãnh đạm nhưng điều đó cũng không đại biểu hắn không có chí hướng, thậm chí ở phương diện nào đó, năng lực của hắn xa xa vượt qua những hoàng tử đồng dạng ưu tú cùng trang lứa. Bởi vì hắn hiểu đạo lý giấu tài, hắn trước nay không như những hoàng tử khác, đem sự xuất sắc cùng ưu tú của mình hoàn toàn phơi bày ra. Nói ra thì, thất hoàng tử có chút như là tỏi, bóc một tầng lại một tầng vỏ tỏi mới có thể thấy rõ ràng bên trong là nội tại nóng cháy mà lại độc đáo như thế nào.
Bảy ngày qua đi, bức tranh được trả về. Hạ Liên Phòng mở ra bức tranh ra, tranh thì vẫn là bức tranh kia của nàng, nhưng con rồng lại có nhiều hơn một đôi mắt.
Vẽ rồng điểm mắt, hắn đồng ý.
Hạ Liên Phòng đã sớm biết thất hoàng tử cũng không phải người thường, hắn là một hoàng tử cực kỳ ưu tú, kiếp trước sau khi nhị hoàng tử đăng cơ, trừ bỏ thập lục hoàng tử phế vật vô dụng thì chỉ có một mình hắn còn sống, thậm chí còn được danh hiệu thất vương gia, điều này nói rõ cái gì? Dù cho hắn không có bản lãnh làm Hoàng Đế, cũng tuyệt đối có bản lĩnh đối kháng cùng nhị hoàng tử!
Cái đối với Hạ Liên Phòng mà nói cũng đã đủ rồi. Nay nàng là vị hôn thê của Thanh vương, mà Hoàng Thượng lại phi thường coi trọng đệ đệ Thanh vương này, nói cách khác, nàng cùng Hoàng Thượng mới là đứng cùng một bên, lui một vạn bước nói, mặc kệ hoàng tử nào làm Hoàng Đế, cũng không bằng bây giờ Hoàng Đế sống thêm được lâu dài. Cho nên Hạ Liên Phòng sở dĩ sẽ lựa chọn thất hoàng tử, một là suy xét thấy hắn là lựa chọn thích hợp nhất cũng có năng lực nhất, hai cũng là bởi vì nàng kỳ thật cũng không có thật lòng như vậy.
Hoàng Thượng ít nhất còn có thể sống thêm mấy chục năm, nhưng Hạ Liên Phòng không có khả năng để nhị hoàng tử sống đến lớn như vậy. Hắn dù cho không làm Hoàng Đế, làm vương gia cái gì cũng là sống an nhàn sung sướng, không chịu chút khổ nào. Đối với người nhà của nạn nhân chết thảm ở trong tay hắn mà nói, sao có thể được chứ? Hạ Liên Phòng muốn dùng máu của hắn để tế điện!
Mà có cái tấm chắn thất hoàng tử này, Hạ Liên Phòng có thể bốn phía triển khai quyền cước. Mình lợi dụng người ta như vậy, Hạ Liên Phòng không thẹn với lương tâm, nàng nhiều lắm là khiến thất hoàng tử gặp chút phiền toái mà thôi, nhưng thế cũng không đại biểu nàng liền không thể mang cho thất hoàng tử chút ưu việt nào. Nên biết, đôi khi, một cái thanh danh tốt còn khó cầu hơn vạn lượng hoàng kim.
Đối với chuyện thất hoàng tử đột nhiên thân cận với Hạ Liên Phòng những hoàng tử khác đều cảm thấy hâm mộ ghen tỵ. Một là bởi vì vị Bình Nguyên cô cô này sinh được quốc sắc thiên hương, thứ hai là bởi vì Thái Hậu cùng Hoàng Thượng đều cực kỳ coi trọng vị Thanh vương phi tương lai này, nếu có thể ở trước mặt Hoàng Thượng cùng Thái Hậu được nàng nói giúp vài câu, đối với bọn họ mà nói, chẳng phải là làm chơi ăn thật? Không ai so với bọn họ càng rõ ràng địa vị của Hạ Liên Phòng trong lòng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng! Nữ nhân này có thể có được Thanh vương thúc chung tình, làm sao có khả năng sẽ là hạng dong chi tục phấn chứ? Dù cho bọn họ không tin Hạ Liên Phòng có năng lực cũng quyết sẽ không phủ quyết ánh mắt Thanh vương.
Quan trắng hạ xuống, Hạ Liên Phòng mỉm cười: "Điện hạ, ngươi lại thua rồi."
Thất hoàng tử thấy quân đen của mình đã bị vây chặt, không phá vây được, vây tại góc tường như con thú bị nhốt. Hắn là người biết chấp nhận thua cuộc liền buông quân cờ trong tay, chân tâm thành ý nói: "Bình Nguyên cô cô tinh thông kỳ nghệ, chất nhi hổ thẹn không bằng."
Hạ Liên Phòng tươi cười giống như gió xuân ôn hòa: "Thuật nghiệp hữu chuyên công, nếu so cưỡi ngựa bắn tên, ta không phải là đối thủ của điện hạ."
Thất hoàng tử cười nói: "Bình Nguyên cô cô là nữ tử yếu đuối, học cưỡi ngựa bắn tên cái gì chứ? Thanh vương thúc chinh chiến một đời, chẳng lẽ sau khi cưới thê tử còn không chịu bỏ qua sao?"
Trên gương mặt tuổi trẻ tuấn mỹ của hắn mang một nụ cười thản nhiên, nụ cười này có vẻ phá lệ tinh thần phấn chấn. Hắn không giống mẫu phi Thục phi nương nương của hắn, Thục phi nương nương là nữ tử thoạt nhìn phi thường nhu hòa—— đương nhiên, ở trong tòa hoàng cung này, có nữ tử thật sự nhu hòa mảnh mai tồn tại hay không thì Hạ Liên Phòng không dám khẳng định.
Mà thất hoàng tử lại có chút chí khí anh hùng, hắn tuy rằng thường ngày bất cẩu ngôn tiếu, nhưng khi đối mặt với người hắn có thể tin tưởng thì lại nguyện ý bỏ xuống kiểu cách để thân cận. Trải qua mấy ngày này ở chung, hắn đã dần dần xác định Hạ Liên Phòng là người có thể để hắn thật lòng đối đãi.
Ngày ấy thu được bức tranh của Hạ Liên Phòng, có trong nháy mắt tim thất hoàng tử đã ngừng đạp. Hắn từng gặp qua Hạ Liên Phòng vài lần, đối với vị Hoàng cô mĩ mạo hơn người này rất có ấn tượng, cũng biết nàng đã định ra hôn ước cùng Thanh vương thúc, không lâu nữa nàng liền sẽ trở thành Thanh vương phi danh chính ngôn thuận. Thất hoàng tử khó tránh khỏi có chút thất lạc, ngược lại không phải có tình với Hạ Liên Phòng mà là bởi vì khi một cái tuyệt thế nữ tử xinh đẹp gả cho người ta, là nam nhân đều sẽ cảm thấy mạc danh bi thương.
Hỏi thất hoàng tử có muốn làm Hoàng Đế hay không?
Đáp án là đương nhiên. Người nào không khát vọng cái vị trí trên điện Kim Loan kia chứ? Ai mà không liều mạng chèn phá đầu cũng muốn có được nó? Mà nay, phụ hoàng hắn còn rất cường tráng, rất thanh tỉnh, trong lòng thất hoàng tử cũng rõ ràng, nếu muốn làm Hoàng Đế thì phải đợi mấy chục năm nữa, bởi vì đương kim hoàng thượng thoạt nhìn một chút cũng không giống đoản mệnh quỷ.
So sánh với tứ hoàng huynh cùng cửu Hoàng đệ, thất hoàng tử biết, bản thân mình kỳ thật là không có ưu thế quá lớn —— đương nhiên, đây là cách nói uyển chuyển, trên thực tế, trừ bỏ gương mặt, hắn thật sự không có bất kỳ chỗ nào có thể ganh đua cao thấp cùng hai vị huynh đệ này. Mẫu phi hắn tuy rằng xuất thân cao quý, nhưng không sánh bằng gia tộc Triệu thế gia, mẫu thân hắn từng là phi tử phụ hoàng sủng ái nhất, đáng tiếc mẫu thân người ta lại là nhất quốc chi mẫu, là nhân tuyển danh chánh ngôn thuận cho vị trí trữ quân. Từ xưa đến nay, lập đích không lập thứ. Lập trưởng không lập ấu, mà điểm này, thất hoàng tử một cái cũng không chiếm được.
Mà thứ duy nhất có thể so sánh với các huynh đệ- gương mặt, lại không thể ăn được.
Cho nên Hạ Liên Phòng lựa chọn hắn, thật sự là chuyện khiến thất hoàng tử phi thường kinh ngạc. Nhưng mà chỗ tốt đưa đến tận cửa ai lại không cần chứ? "Bình Nguyên cô cô, chất nhi có chuyện muốn hỏi, chẳng biết có đường đột hay không."
Hạ Liên Phòng mỉm cười: "Điện hạ cứ nói."
Thất hoàng tử hỏi: "Bình Nguyên cô cô tuổi nhỏ như vậy, vì sao lại thích Thanh hoàng thúc chứ?"
Yến Lương thành này quan to hiển quý nhiều đếm không xuể, trong nhà có công tử vừa độ tuổi, tài mạo song toàn cũng không phải số ít, người có thể xứng đôi Hạ Liên Phòng thế nào cũng có thể tìm ra một hai người chứ đúng không? Nhưng Hạ Liên Phòng cố tình chính là coi trọng Thanh vương, những người khác ai nàng cũng không thích.
Thất hoàng tử hỏi như vậy, kỳ thật cũng có một chút tư tâm riêng ở bên trong. Khi những hoàng tử khác dốc sức lấy lòng Hạ Mạt Hồi, hắn tuy rằng cũng từng tặng lễ vật nhưng đó đều là cấp bậc lễ nghĩa đơn giản nhất, không có ý đồ khác, nhưng đối mặt Hạ Liên Phòng, hắn lại cảm thấy bản thân mình nhịn không được có một chút nhỏ ghen tị Thanh vương thúc. Hạ Liên Phòng mĩ lệ, ưu nhã, rộng lượng, khoan dung... Tựa hồ tất ca từ để miêu tả sự tốt đẹp trên đời đều có thể hình dung đến trên người nữ tử này, nàng giống như là tiên tử hạ phàm bất nhiễm bụi trần, làm người ta cảm thấy ở trước mặt nàng hỏi nhiều một câu đều là làm bẩn.
"Ta tuy còn trẻ tuổi, điện hạ không phải là vẫn cần gọi ta một tiếng cô cô hay sao?" Hạ Liên Phòng không khỏi cảm thấy buồn cười, vấn đề như vậy có cái gì mà hỏi, giữa nàng cùng Thanh vương trừ chuyện tuổi tác, còn có cái gì là vấn đề bọn họ có thể nói ra sao? "Nếu là vương gia ở chỗ này, nghe được điện hạ hỏi ta như vậy, nhất định sẽ giận tím mặt."
Thất hoàng tử tưởng tượng dáng vẻ Hoàng thúc mặt lạnh kia "Giận tím mặt"... Sau một lúc lâu, không nghĩ ra được: "Hoàng thúc sẽ không giận tím mặt, ta chưa từng thấy thúc ấy tức giận."
Hạ Liên Phòng lắc đầu cười nhẹ: "Điện hạ, ta là thật lòng quý mến vương gia, đời này nếu không phải ngài ấy ta sẽ không lấy chồng. Những người khác có tốt, không phải ngài ấy, ta cũng không cần."
Nàng nói lời này tựa hồ khiến thất hoàng tử xúc động, lại tựa hồ chọt trúng một chỗ nào đó trong lòng hắn, tóm lại, quá một hồi lâu, thất hoàng tử mới cảm thán nói: "Dù cho Thanh hoàng thúc đã có tuổi tác, thiên hạ này sợ là cũng tìm không ra người ưu tú hơn thúc ấy." Ngay từ khi thất hoàng còn nhỏ đã suốt ngày nghe được cung nhân truyền tai nhau, nói nào là Thanh vương gia đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, dụng binh như thần, khiến Thát Tử nghe tin đã sợ mất mật. Cho đến hôm nay, hắn đã lớn thành nam tử, mĩ danh của Thanh vương cũng vẫn truyền lưu trong dân gian. Chắc chắn, mấy trăm năm, mấy ngàn năm sau, Thanh vương sẽ được ghi lại ở trên sử sách, để hậu nhân chiêm ngưỡng.
Hạ Liên Phòng cười, ở dưới đáy lòng nàng, Thanh vương hoàn mỹ không có bất kỳ khuyết điểm nào, tựa như tồn tại của nàng ở trong lòng hắn. Người ngoài chỉ sợ rất khó lý giải tình cảm giữa hai người bọn họ, Hạ Liên Phòng cũng không quen đem việc tư của mình tùy ý nói ra ngoài.
Mỗi ngày nàng đều sẽ bỏ chút thời gian bồi thất hoàng tử chơi cờ tầm 2, 3 canh giờ. Hai người hoặc là ở ngự hoa viên, không thì ở trong cung thái hậu đánh cờ, Thái Hậu rất thích xem hai người bọn họ chơi cờ, luôn nói đây là trên đời khó gặp người thông minh quyết đấu. Nhưng thực sự Hạ Liên Phòng đây đều là cố ý, nàng đang cố ý kéo gần khoảng cách với thất hoàng tử. Chung quy ở trước đây, bọn họ có thể nói là hai người xa lạ không chút quen biết.
Sau khi tiễn bước thất hoàng tử, Hạ Liên Phòng đột nhiên nhớ tới Kỳ Ngọc Hà cùng Nhiếp Mang bị giam dưới địa lao. Gọi Huyền y vệ thủ hộ địa lao tới hỏi mới biết được, lúc đầu hai người kia còn chửi ầm lên uy hiếp nàng sẽ bẩm báo lên Thánh Thượng xử tử nàng, sau đó lại thành nhẹ giọng đau khổ cầu xin, rồi khi bọn họ biết chiêu nào cũng không hiệu nghiệm liền yên tĩnh. Nhiếp Mang thông minh hơn Kỳ Ngọc Hà nhiều, ngay sau ngày đầu tiên qua đi hắn liền không hề ôm bất kỳ ảo tưởng nào với chuyện chạy trốn nữa. Hạ Liên Phòng nữ nhân này tâm địa rắn rết, làm sao có thể dễ dàng để hắn đào thoát chứ? Nếu có thể dễ dàng rời đi như vậy, Nhiếp Mang cảm thấy: con mẹ nó hắn còn phải chờ ở cái địa lao tàn này lâu như vậy sao?!
Kỳ Ngọc Hà thì không giống vậy, hắn rốt cuộc là cao quý thế tử sống an nhàn sung sướng nỗi khổ gì cũng chưa từng ăn. Trong bóng tối ẩm ướt âm u ngay cả một tia sáng cũng không có như vậy, mỗi ngày ăn chút đồ ăn khó có thể nuốt xuống, ngay cả chút thức ăn mặn cũng không thấy, càng miễn bàn là rời đi nơi này. Cho nên Kỳ Ngọc Hà vừa có khí lực liền chửi ầm lên mắng Hạ Liên Phòng, nói nàng vô liêm sỉ như thế nào vân vân mây mây, đáng tiếc dù hắn mắng cạn nước miếng cũng không thấy nổi mặt Hạ Liên Phòng. Mặc bọn họ ở trong địa lao dày vò như thế nào, tóm lại Hạ Liên Phòng không để ý tới là được.
Trải qua mấy tháng bị tàn phá, công tử tuấn tú ngọc thụ lâm phong đã biến thành tù phạm lôi thôi đến cực điểm, dần dần, bọn họ cũng liền học được nhận mệnh. Người câm bưng tới đồ ăn có khó ăn, có mộc mạc, bọn họ cũng sẽ một hạt không dư thừa ăn sạch. Chỉ có bảo tồn thể lực mới có khả năng chạy đi.
Nhiếp Mang hối hận ruột đều muốn xanh, nhất là khi biết bản thân mình chỉ là vừa vặn mới bị bắt, hắn liền không nhịn được mắng bản thân mình một tiếng. Nếu lúc trước hắn thay đổi chủ ý, đến sớm một ngày, hoặc là muộn đến một ngày... Chẳng sợ chỉ là tới muộn một cái canh giờ liền sẽ không phát sinh loại chuyện này! Hóa ra thế gian thực sự có chuyện ôm cây đợi thỏ, chẳng qua lúc này đây, hắn là "Thỏ".
Thật sự chẳng lẽ là ngay cả lão thiên gia cũng đang giúp Hạ Liên Phòng? Bằng không làm sao có khả năng sẽ trùng hợp như vậy chứ?
Nhiếp Mang nghĩ không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.