Chương 11: Phần 11
Tinh Hữu Phong
16/12/2024
Hễ đã tự minh oan, tự nhiên sẽ bị xem là kẻ thấp kém hơn người khác.
Bởi vì những gì người tự minh oan làm đều nhằm mục đích nhận được sự công nhận của người khác.
Tự đặt mình vào vị thế yếu, mong rằng người khác sẽ công bằng mà phán xét mình — đó tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt.
“Là do phụ thân suy nghĩ chưa thấu đáo, may mà Đồng nhi con cẩn trọng, tinh tế. Vậy theo con, nên xử lý thế nào cho ổn thỏa?”
Ta ghé sát tai phụ thân, khẽ thì thầm mấy câu.
Ban đầu phụ thân nghe xong thì tròn xoe mắt, kế đến không ngừng xuýt xoa khen ngợi, cuối cùng bật cười ha hả, vỗ tay tán thưởng.
“Đồng nhi quả không hổ là tài nữ, cách làm kinh thiên động địa như thế này, chỉ có con mới nghĩ ra được!”
“Danh tài nữ chẳng qua là lời đùa cợt giữa bạn bè khuê phòng, không đáng coi là thật. Phụ thân, cách này liên lụy rất lớn, chỉ cần một bước đi sai, chúng ta sẽ có thể chuốc lấy sự phẫn nộ từ mọi người. Nhưng nếu Cố gia đã muốn bôi nhọ danh dự phủ tướng quốc, chúng ta không thể chỉ chịu khổ một mình.”
“Đúng! Cớ gì chỉ có nhà họ Ninh chúng ta xui xẻo! Vu khống đích nữ phủ tướng quốc thất tiết, chuyện này vốn đã đủ chấn động. Đã vậy, thì cứ làm lớn chuyện hơn, khuấy cho nước càng đục càng hay!”
Phụ thân ngửa mặt lên trời cười lớn, rồi lập tức rời khỏi phòng.
Ông muốn dâng sớ lên triều đình để xin diện kiến Hoàng đế, sớm bàn bạc qua với người.
Tứ Hỉ đứng phía sau ta, lo lắng hỏi nhỏ:
“Tiểu thư, cách này liệu Hoàng thượng có đồng ý không?”
Ta đứng yên tại chỗ hồi lâu, dõi theo bóng lưng phụ thân mà đáp:
“Sẽ đồng ý.”
Qua những thông tin rải rác trong câu chuyện này, ta biết được rằng vị Hoàng đế trong cuốn sách này là một kẻ ngấm ngầm độc đoán và điên loạn.
Bề ngoài, hắn tỏ ra rộng lượng khoan dung, điều này thể hiện ở việc hắn không yêu cầu dân gian kiêng kỵ tên húy của mình, cũng không ngăn cản dân chúng sáng tác và cải biên hắn thành đủ mọi hình tượng. Vì thế, mọi người đều nói hắn là một vị Hoàng đế tốt.
Tuy nhiên, tính cách thực sự của hắn lại hoàn toàn không giống như vẻ ngoài ôn hòa mà hắn thể hiện trước dân chúng.
Hắn là con của Tiên Hoàng hậu, mất mẹ từ nhỏ, không phải do Thái hậu hiện tại sinh ra. Nếu không phải vì Thái hậu không có con, cuối cùng đành phải nhận nuôi hắn — một đứa trẻ mất mẹ, không được tiên hoàng sủng ái, ở vào vị trí hoàng tử chính thống nhưng lại đầy ngặt nghèo — thì ngôi vị Thái tử của hắn đã sớm không còn giữ được.
Thậm chí, dân gian còn lưu truyền một đoạn bí sử, nói rằng Tiên Hoàng hậu bị người khác ám hại mà chếc, và Hoàng đế hiện tại khi còn nhỏ đã tận mắt chứng kiến cái chếc thảm thương của mẹ mình.
Câu chuyện này quá mức kỳ quái, không nhiều người tin, chỉ có ta — một người xuyên sách — mới biết rằng lời đồn ấy chính là sự thật ẩn giấu.
Trải qua một tuổi thơ như vậy, dù là người bình thường nhất cũng khó tránh khỏi tính cách trở nên vặn vẹo, u ám.
Huống hồ, sau khi đăng cơ, Hoàng đế lại phải đối mặt với sự kiềm chế từ toàn bộ quần thần văn võ, điều này khiến hắn bên ngoài tỏ ra ôn hòa nhẫn nhịn, nhưng trong lòng lại chất chứa đầy sự bạo ngược, cuối cùng trút những mâu thuẫn và đau khổ ấy vào các hành vi trái luân thường đạo lý.
Ví như, hắn từng đột ngột tuyên bố muốn đón một sản phụ vào cung làm phi tần.
Mặc kệ sự phản đối kịch liệt của cả triều đình và hậu cung, bất chấp nguy cơ làm xáo trộn huyết thống hoàng tộc, hắn vẫn kiên quyết thực hiện.
Lại như, mối quan hệ giữa hắn và dưỡng mẫu — Thái hậu hiện tại — trên thực tế cũng không hòa hợp.
Hắn chỉ tỏ ra kính trọng bà ta trên bề mặt, nhưng đồng thời lại chia quyền lực trong hậu cung cho một người khác — Giang tần, phi tần của tiên hoàng từng không được sủng ái, hiện nay là Giang Thái phi.
Thái hậu vì để bày tỏ sự phẫn nộ, tuyên bố xuất cung lễ Phật, nhưng thực tế lại tạo ra rất nhiều dư luận trong dân gian, ngầm ám chỉ Hoàng đế bất hiếu, mong ép hắn phải cúi mình đón bà ta hồi cung.
Thế nhưng, sau năm năm, bà ta vẫn phải lặng lẽ quay lại, tiếp tục cùng Giang Thái phi đối đầu, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một vị Hoàng đế như vậy, nhạy cảm đa nghi, nổi loạn điên cuồng, quả thật khó mà hiểu nổi làm sao hắn lại có thể giữ được tiếng thơm khoan dung độ lượng trong dân gian.
Điều duy nhất ta có thể suy đoán, chính là khát khao mãnh liệt của hắn trong việc theo đuổi và khẳng định bản thân.
Vì thế, đề xuất của ta, vừa có thể giúp hắn trấn áp toàn bộ văn thần, lại vừa có thể cho hắn thể hiện cá tính, để lại một dấu ấn đậm nét trong lịch sử — dù không phải là một đánh giá tốt đẹp, nhưng nhất định sẽ là hành động chưa từng có người trước và khó có kẻ sau.
Ta nghĩ, hắn sẽ đồng ý.
Dẫu vậy, bản chất của vị Hoàng đế này thực sự rất trái ngược luân thường, điều này có thể thấy rõ qua việc hắn từng đưa một sản phụ vào cung làm phi.
Ngay cả việc nghiêm trọng như khả năng làm rối loạn huyết thống hoàng tộc, hắn cũng không bận tâm, đủ thấy cái vẻ ngoài rộng lượng khoan dung kia chỉ là dối trá.
Thực chất, hắn chính là một kẻ điên cuồng hiếm có trong trăm năm qua.
“Hắn sẽ đồng ý.”
Ta điềm tĩnh nói.
Bởi vì những gì người tự minh oan làm đều nhằm mục đích nhận được sự công nhận của người khác.
Tự đặt mình vào vị thế yếu, mong rằng người khác sẽ công bằng mà phán xét mình — đó tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt.
“Là do phụ thân suy nghĩ chưa thấu đáo, may mà Đồng nhi con cẩn trọng, tinh tế. Vậy theo con, nên xử lý thế nào cho ổn thỏa?”
Ta ghé sát tai phụ thân, khẽ thì thầm mấy câu.
Ban đầu phụ thân nghe xong thì tròn xoe mắt, kế đến không ngừng xuýt xoa khen ngợi, cuối cùng bật cười ha hả, vỗ tay tán thưởng.
“Đồng nhi quả không hổ là tài nữ, cách làm kinh thiên động địa như thế này, chỉ có con mới nghĩ ra được!”
“Danh tài nữ chẳng qua là lời đùa cợt giữa bạn bè khuê phòng, không đáng coi là thật. Phụ thân, cách này liên lụy rất lớn, chỉ cần một bước đi sai, chúng ta sẽ có thể chuốc lấy sự phẫn nộ từ mọi người. Nhưng nếu Cố gia đã muốn bôi nhọ danh dự phủ tướng quốc, chúng ta không thể chỉ chịu khổ một mình.”
“Đúng! Cớ gì chỉ có nhà họ Ninh chúng ta xui xẻo! Vu khống đích nữ phủ tướng quốc thất tiết, chuyện này vốn đã đủ chấn động. Đã vậy, thì cứ làm lớn chuyện hơn, khuấy cho nước càng đục càng hay!”
Phụ thân ngửa mặt lên trời cười lớn, rồi lập tức rời khỏi phòng.
Ông muốn dâng sớ lên triều đình để xin diện kiến Hoàng đế, sớm bàn bạc qua với người.
Tứ Hỉ đứng phía sau ta, lo lắng hỏi nhỏ:
“Tiểu thư, cách này liệu Hoàng thượng có đồng ý không?”
Ta đứng yên tại chỗ hồi lâu, dõi theo bóng lưng phụ thân mà đáp:
“Sẽ đồng ý.”
Qua những thông tin rải rác trong câu chuyện này, ta biết được rằng vị Hoàng đế trong cuốn sách này là một kẻ ngấm ngầm độc đoán và điên loạn.
Bề ngoài, hắn tỏ ra rộng lượng khoan dung, điều này thể hiện ở việc hắn không yêu cầu dân gian kiêng kỵ tên húy của mình, cũng không ngăn cản dân chúng sáng tác và cải biên hắn thành đủ mọi hình tượng. Vì thế, mọi người đều nói hắn là một vị Hoàng đế tốt.
Tuy nhiên, tính cách thực sự của hắn lại hoàn toàn không giống như vẻ ngoài ôn hòa mà hắn thể hiện trước dân chúng.
Hắn là con của Tiên Hoàng hậu, mất mẹ từ nhỏ, không phải do Thái hậu hiện tại sinh ra. Nếu không phải vì Thái hậu không có con, cuối cùng đành phải nhận nuôi hắn — một đứa trẻ mất mẹ, không được tiên hoàng sủng ái, ở vào vị trí hoàng tử chính thống nhưng lại đầy ngặt nghèo — thì ngôi vị Thái tử của hắn đã sớm không còn giữ được.
Thậm chí, dân gian còn lưu truyền một đoạn bí sử, nói rằng Tiên Hoàng hậu bị người khác ám hại mà chếc, và Hoàng đế hiện tại khi còn nhỏ đã tận mắt chứng kiến cái chếc thảm thương của mẹ mình.
Câu chuyện này quá mức kỳ quái, không nhiều người tin, chỉ có ta — một người xuyên sách — mới biết rằng lời đồn ấy chính là sự thật ẩn giấu.
Trải qua một tuổi thơ như vậy, dù là người bình thường nhất cũng khó tránh khỏi tính cách trở nên vặn vẹo, u ám.
Huống hồ, sau khi đăng cơ, Hoàng đế lại phải đối mặt với sự kiềm chế từ toàn bộ quần thần văn võ, điều này khiến hắn bên ngoài tỏ ra ôn hòa nhẫn nhịn, nhưng trong lòng lại chất chứa đầy sự bạo ngược, cuối cùng trút những mâu thuẫn và đau khổ ấy vào các hành vi trái luân thường đạo lý.
Ví như, hắn từng đột ngột tuyên bố muốn đón một sản phụ vào cung làm phi tần.
Mặc kệ sự phản đối kịch liệt của cả triều đình và hậu cung, bất chấp nguy cơ làm xáo trộn huyết thống hoàng tộc, hắn vẫn kiên quyết thực hiện.
Lại như, mối quan hệ giữa hắn và dưỡng mẫu — Thái hậu hiện tại — trên thực tế cũng không hòa hợp.
Hắn chỉ tỏ ra kính trọng bà ta trên bề mặt, nhưng đồng thời lại chia quyền lực trong hậu cung cho một người khác — Giang tần, phi tần của tiên hoàng từng không được sủng ái, hiện nay là Giang Thái phi.
Thái hậu vì để bày tỏ sự phẫn nộ, tuyên bố xuất cung lễ Phật, nhưng thực tế lại tạo ra rất nhiều dư luận trong dân gian, ngầm ám chỉ Hoàng đế bất hiếu, mong ép hắn phải cúi mình đón bà ta hồi cung.
Thế nhưng, sau năm năm, bà ta vẫn phải lặng lẽ quay lại, tiếp tục cùng Giang Thái phi đối đầu, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một vị Hoàng đế như vậy, nhạy cảm đa nghi, nổi loạn điên cuồng, quả thật khó mà hiểu nổi làm sao hắn lại có thể giữ được tiếng thơm khoan dung độ lượng trong dân gian.
Điều duy nhất ta có thể suy đoán, chính là khát khao mãnh liệt của hắn trong việc theo đuổi và khẳng định bản thân.
Vì thế, đề xuất của ta, vừa có thể giúp hắn trấn áp toàn bộ văn thần, lại vừa có thể cho hắn thể hiện cá tính, để lại một dấu ấn đậm nét trong lịch sử — dù không phải là một đánh giá tốt đẹp, nhưng nhất định sẽ là hành động chưa từng có người trước và khó có kẻ sau.
Ta nghĩ, hắn sẽ đồng ý.
Dẫu vậy, bản chất của vị Hoàng đế này thực sự rất trái ngược luân thường, điều này có thể thấy rõ qua việc hắn từng đưa một sản phụ vào cung làm phi.
Ngay cả việc nghiêm trọng như khả năng làm rối loạn huyết thống hoàng tộc, hắn cũng không bận tâm, đủ thấy cái vẻ ngoài rộng lượng khoan dung kia chỉ là dối trá.
Thực chất, hắn chính là một kẻ điên cuồng hiếm có trong trăm năm qua.
“Hắn sẽ đồng ý.”
Ta điềm tĩnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.