Chương 22: Phần 22
Tinh Hữu Phong
16/12/2024
Không chỉ hai tay dâng lên thẻ quản gia, bà còn khắp nơi khoe khoang:
“Nhi tử ta thật có phúc, cưới được quận chúa nương nương. Nhìn xem, chẳng phải sắp tổ chức tiệc cá nóc rồi sao? Những nhân vật tai to mặt lớn của kinh thành đều sẽ đến thưởng thức đó!”
Ai nấy đều cảm thấy Cố gia muốn mượn cơn gió đông từ ta để thăng tiến.
Đến đêm tổ chức tiệc cá nóc, Cố gia treo đèn kết hoa, chiếu sáng cả sân viện, còn mời nhạc công đến cổng để tấu nhạc vui.
Trong sân, sân khấu dựng lên, các diễn viên biểu diễn tuồng kịch, tiếng hát hòa cùng tiếng người ra vào, rộn ràng tưng bừng.
Ta ngồi ở vị trí chủ tọa, mỉm cười gật đầu với từng vị khách đến.
Cố Trường Khanh muốn kéo ta ra cổng để cùng đứng chào khách, nhưng bị ta thẳng thừng từ chối.
“Trên bàn tiệc phải có người có thân phận cao tọa trấn, nếu không, khách nhân vào như ruồi không đầu, chẳng phải sẽ rất hỗn loạn hay sao?”
Chỉ một câu “thân phận cao” đã chặn mọi lời của Cố Trường Khanh lại trong cổ họng.
Năm vị đầu bếp kỳ cựu đứng thành hàng ngay ngắn giữa sảnh, mỗi người một gian bếp nhỏ, trực tiếp biểu diễn nghệ thuật dùng d.a.o tinh xảo để xử lý cá nóc.
Khách khứa chăm chú theo dõi, không ngừng tán thưởng, trầm trồ kinh ngạc.
Ngoài món chính là cá nóc đang được chuẩn bị tại tiền sảnh, từng món ăn khác với màu sắc, hương vị và hình thức tuyệt mỹ cũng lần lượt được đưa từ hậu bếp ra, nhanh chóng lấp đầy mọi bàn tiệc.
Khách nhân nhìn thấy mà thèm thuồng, không kìm được sự háo hức.
Bàn tiệc chính nơi ta ngồi cũng đã chật kín người, hầu hết là người Cố gia.
Họ chẳng quan tâm đến thân phận quận chúa của ta, món ăn vừa được dọn lên liền tự tiện gắp lấy, ăn ngon miệng nhưng không buồn nói một tiếng cảm ơn, ngược lại còn hối thúc đưa cá nóc ra nhanh hơn.
Khi năm vị đầu bếp đều đã hoàn tất việc xử lý cá nóc, họ lần lượt bưng từng món cá đến từng bàn. Mỗi khi dọn lên một bàn, họ phải dùng đũa gắp một miếng thịt cá, tự mình nếm thử trước.
Bàn chính đương nhiên là bàn được phục vụ đầu tiên.
Khi món cá nóc được bưng lên, một vị đầu bếp liền gắp một miếng cá từ đĩa, đưa vào miệng nếm thử. Lúc này, ta thấy rõ bà bà của ta – Vương thị – nhổm người khỏi ghế, rõ ràng muốn ngăn cản hành động của đầu bếp.
Bà cảm thấy, món cá nóc quý giá như vậy, sao có thể để những kẻ hạ nhân này ăn trước? Thật sự là làm mất mặt Cố gia!
Nghĩ vậy, bà còn cả gan trừng mắt liếc ta một cái đầy tức tối.
Ta không để tâm, chỉ ra hiệu cho Tứ Hỉ đứng ra giải thích.
Tứ Hỉ cất giọng rõ ràng:
“Những vị này đều là đầu bếp chuyên chế biến cá nóc, đã có hơn mười năm kinh nghiệm. Để chứng minh món cá do mình làm ra không có độc, các vị đầu bếp sẽ tự mình nếm thử một miếng cá trên bàn. Kính mong các vị khách quý lượng thứ.”
Nghe Tứ Hỉ giải thích, Vương thị lúc này mới hiểu ra mình suýt chút nữa gây nên trò cười lớn, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng ngồi xuống, không dám nói thêm một lời.
Mấy người họ hàng Cố gia ngồi bên lại lén tỏ vẻ hân hoan, bảo rằng mình đang được hưởng thụ đãi ngộ như hoàng đế.
Nghe những lời đó, ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Khi món ăn đã được dọn đầy đủ, ta là người đầu tiên gắp một miếng thịt cá nóc lên:
“Ừm… thịt mềm, vị ngon, quả là cực phẩm nhân gian!”
Ta vừa ăn vừa tỏ vẻ ngây ngất, miệng lẩm bẩm khen ngợi.
Người Cố gia thấy ta ăn cá nóc không có chuyện gì, lập tức vội vàng giơ đũa gắp, sợ rằng chậm trễ sẽ không được nếm món ngon.
Thịt cá nóc vừa vào miệng, ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi.
Vương thị vừa ăn vừa cảm thán:
“Chẳng trách đến mùa cá nóc, các vị quý nhân đều phải thưởng thức tiệc cá nóc, dù có người vì ăn mà trúng độc chết, họ vẫn muốn ăn. Thật sự không thể trách được, quả là ngon quá mà!”
Ta ăn hai miếng thịt cá, liền đặt đũa xuống, bắt đầu uống rượu anh đào do chính tay ta ủ.
Vương thị thấy vậy cũng muốn uống theo.
Ta liếc nhìn bà ta, nhẹ giọng nói:
“Đây là rượu do bản Quận chúa tự tay ủ.”
Ý ngầm là bà ta không có tư cách để uống.
Nhưng Vương thị giả vờ không hiểu, nhất quyết đòi uống.
Ta thở dài, rồi rót rượu cho bà ta.
“Uống đi uống đi, ai bảo ta vốn rộng lượng.”
Vương thị thấy ta ngoan ngoãn rót rượu, liền cười tươi rói, một hơi uống cạn chén.
Ta giả vờ bị bà ta làm khó dễ nên tức giận, mặt lạnh gắp bừa hai miếng thức ăn, sau đó viện cớ mình thấy không khỏe, cần ra sân hóng gió.
Vương thị nghĩ rằng ta đang giận dỗi, khóe môi cong lên đắc ý, để mặc ta dẫn theo đám nha hoàn rời đi.
Ta, dù là dâu Cố gia, nhưng luôn đè đầu bà ta, khiến bà ta vốn đã không muốn ta có mặt.
“Nhi tử ta thật có phúc, cưới được quận chúa nương nương. Nhìn xem, chẳng phải sắp tổ chức tiệc cá nóc rồi sao? Những nhân vật tai to mặt lớn của kinh thành đều sẽ đến thưởng thức đó!”
Ai nấy đều cảm thấy Cố gia muốn mượn cơn gió đông từ ta để thăng tiến.
Đến đêm tổ chức tiệc cá nóc, Cố gia treo đèn kết hoa, chiếu sáng cả sân viện, còn mời nhạc công đến cổng để tấu nhạc vui.
Trong sân, sân khấu dựng lên, các diễn viên biểu diễn tuồng kịch, tiếng hát hòa cùng tiếng người ra vào, rộn ràng tưng bừng.
Ta ngồi ở vị trí chủ tọa, mỉm cười gật đầu với từng vị khách đến.
Cố Trường Khanh muốn kéo ta ra cổng để cùng đứng chào khách, nhưng bị ta thẳng thừng từ chối.
“Trên bàn tiệc phải có người có thân phận cao tọa trấn, nếu không, khách nhân vào như ruồi không đầu, chẳng phải sẽ rất hỗn loạn hay sao?”
Chỉ một câu “thân phận cao” đã chặn mọi lời của Cố Trường Khanh lại trong cổ họng.
Năm vị đầu bếp kỳ cựu đứng thành hàng ngay ngắn giữa sảnh, mỗi người một gian bếp nhỏ, trực tiếp biểu diễn nghệ thuật dùng d.a.o tinh xảo để xử lý cá nóc.
Khách khứa chăm chú theo dõi, không ngừng tán thưởng, trầm trồ kinh ngạc.
Ngoài món chính là cá nóc đang được chuẩn bị tại tiền sảnh, từng món ăn khác với màu sắc, hương vị và hình thức tuyệt mỹ cũng lần lượt được đưa từ hậu bếp ra, nhanh chóng lấp đầy mọi bàn tiệc.
Khách nhân nhìn thấy mà thèm thuồng, không kìm được sự háo hức.
Bàn tiệc chính nơi ta ngồi cũng đã chật kín người, hầu hết là người Cố gia.
Họ chẳng quan tâm đến thân phận quận chúa của ta, món ăn vừa được dọn lên liền tự tiện gắp lấy, ăn ngon miệng nhưng không buồn nói một tiếng cảm ơn, ngược lại còn hối thúc đưa cá nóc ra nhanh hơn.
Khi năm vị đầu bếp đều đã hoàn tất việc xử lý cá nóc, họ lần lượt bưng từng món cá đến từng bàn. Mỗi khi dọn lên một bàn, họ phải dùng đũa gắp một miếng thịt cá, tự mình nếm thử trước.
Bàn chính đương nhiên là bàn được phục vụ đầu tiên.
Khi món cá nóc được bưng lên, một vị đầu bếp liền gắp một miếng cá từ đĩa, đưa vào miệng nếm thử. Lúc này, ta thấy rõ bà bà của ta – Vương thị – nhổm người khỏi ghế, rõ ràng muốn ngăn cản hành động của đầu bếp.
Bà cảm thấy, món cá nóc quý giá như vậy, sao có thể để những kẻ hạ nhân này ăn trước? Thật sự là làm mất mặt Cố gia!
Nghĩ vậy, bà còn cả gan trừng mắt liếc ta một cái đầy tức tối.
Ta không để tâm, chỉ ra hiệu cho Tứ Hỉ đứng ra giải thích.
Tứ Hỉ cất giọng rõ ràng:
“Những vị này đều là đầu bếp chuyên chế biến cá nóc, đã có hơn mười năm kinh nghiệm. Để chứng minh món cá do mình làm ra không có độc, các vị đầu bếp sẽ tự mình nếm thử một miếng cá trên bàn. Kính mong các vị khách quý lượng thứ.”
Nghe Tứ Hỉ giải thích, Vương thị lúc này mới hiểu ra mình suýt chút nữa gây nên trò cười lớn, khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng ngồi xuống, không dám nói thêm một lời.
Mấy người họ hàng Cố gia ngồi bên lại lén tỏ vẻ hân hoan, bảo rằng mình đang được hưởng thụ đãi ngộ như hoàng đế.
Nghe những lời đó, ta chỉ cảm thấy buồn cười.
Khi món ăn đã được dọn đầy đủ, ta là người đầu tiên gắp một miếng thịt cá nóc lên:
“Ừm… thịt mềm, vị ngon, quả là cực phẩm nhân gian!”
Ta vừa ăn vừa tỏ vẻ ngây ngất, miệng lẩm bẩm khen ngợi.
Người Cố gia thấy ta ăn cá nóc không có chuyện gì, lập tức vội vàng giơ đũa gắp, sợ rằng chậm trễ sẽ không được nếm món ngon.
Thịt cá nóc vừa vào miệng, ai nấy đều không tiếc lời khen ngợi.
Vương thị vừa ăn vừa cảm thán:
“Chẳng trách đến mùa cá nóc, các vị quý nhân đều phải thưởng thức tiệc cá nóc, dù có người vì ăn mà trúng độc chết, họ vẫn muốn ăn. Thật sự không thể trách được, quả là ngon quá mà!”
Ta ăn hai miếng thịt cá, liền đặt đũa xuống, bắt đầu uống rượu anh đào do chính tay ta ủ.
Vương thị thấy vậy cũng muốn uống theo.
Ta liếc nhìn bà ta, nhẹ giọng nói:
“Đây là rượu do bản Quận chúa tự tay ủ.”
Ý ngầm là bà ta không có tư cách để uống.
Nhưng Vương thị giả vờ không hiểu, nhất quyết đòi uống.
Ta thở dài, rồi rót rượu cho bà ta.
“Uống đi uống đi, ai bảo ta vốn rộng lượng.”
Vương thị thấy ta ngoan ngoãn rót rượu, liền cười tươi rói, một hơi uống cạn chén.
Ta giả vờ bị bà ta làm khó dễ nên tức giận, mặt lạnh gắp bừa hai miếng thức ăn, sau đó viện cớ mình thấy không khỏe, cần ra sân hóng gió.
Vương thị nghĩ rằng ta đang giận dỗi, khóe môi cong lên đắc ý, để mặc ta dẫn theo đám nha hoàn rời đi.
Ta, dù là dâu Cố gia, nhưng luôn đè đầu bà ta, khiến bà ta vốn đã không muốn ta có mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.