Chương 3: Phần 3
Tinh Hữu Phong
16/12/2024
Ta đi quanh một vòng kiểm tra sào huyệt, xác nhận không còn kẻ nào sống sót, tất cả đều đã chếc, ta mới quay lại nhà kho, lấy một ít củi đốt nước nóng.
Dành chút thời gian, ta tắm rửa một phen, kỳ sạch bụi bẩn và m.á.u tanh trên người, sau đó thay một bộ y phục sạch sẽ.
Y phục này là do ta lục trong đống chiến lợi phẩm bọn sơn tặc cướp được.
Không thể không nói, trong một nơi đầy xác chếc, tĩnh mịch đến ghê người như sào huyệt sơn tặc mà được tắm một mình, quả là một trải nghiệm mới lạ.
Có một loại cảm giác an toàn không thể diễn tả thành lời.
Tắm xong, ta chỉnh trang y phục, vượt qua những xác chếc la liệt trên đất, lục soát từng gian phòng, cuối cùng cũng tìm được thư phòng của đại đương gia.
Kéo ngăn tủ ra, ta lục hết thư từ, sổ sách bên trong, đọc kỹ từng thứ một. Và ta phát hiện một điều rất thú vị.
Trong đó có rất nhiều thư từ qua lại giữa bọn sơn tặc và Cố Trường Khanh. Dường như Cố Trường Khanh chính là kẻ đứng sau điều khiển bọn sơn tặc, tất cả hành động của chúng đều do hắn chỉ huy.
Cố Trường Khanh…
Dựa theo ký ức của nguyên thân, đây chính là thanh mai trúc mã của nàng.
Từ thuở nhỏ là thiếu niên thanh mai trúc mã, lớn lên lại nuôi dưỡng cả một đám sơn tặc, còn cố ý sắp đặt để bọn chúng bắt nguyên thân, làm nhục nàng.
Thật thú vị làm sao, cái gã trúc mã này.
Nguyên thân đúng là bất hạnh đến tột cùng, mới có thể gặp phải một kẻ thanh mai trúc mã như vậy.
Nhưng… không đúng.
Theo ký ức của nguyên thân, Cố Trường Khanh chẳng qua là nhi tử của một vị chính ngũ phẩm Gián nghị đại phu, chỉ là con của một quan chức nhỏ nhoi, làm sao có đủ khả năng nuôi dưỡng một sào huyệt sơn tặc lớn như thế này?
Hắn chắc chắn còn có kẻ chống lưng.
Chỉ là hiện tại ta chưa biết đó là ai.
Ta lục soát toàn bộ thư phòng, thậm chí gõ khắp tường để kiểm tra, xác nhận không có mật thất hay ngăn bí mật nào bị bỏ sót. Sau đó, ta cẩn thận thu thập tất cả chứng cứ chứng minh Cố Trường Khanh thông đồng với bọn sơn tặc mang theo bên mình.
Những thứ này, chỉ cần sử dụng khéo léo, sẽ khiến Cố Trường Khanh thân bại danh liệt, chếc không chỗ chôn.
Ta chậm rãi bước ra khỏi sào huyệt sơn tặc, dưới ánh trăng sáng tỏ, quay đầu nhìn lại lần cuối cái sào huyệt tối tăm, bẩn thỉu này.
Quay người đi, ta mỉm cười, vứt bỏ tất cả ô uế, nhơ nhớp lại phía sau.
Tiếp theo, là lúc quay về để báo thù.
4
Tướng phủ đã sớm rối thành một mớ hỗn loạn.
Tin tức đại tiểu thư tướng phủ trên đường đi lễ Phật không may gặp phải sơn tặc, bị chúng bắt đi, nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Kẻ đứng sau màn còn hận không thể khiến tin tức này trong chớp mắt được cả thiên hạ biết đến.
Nhưng bọn chúng làm sao ngờ được rằng ta lại thoát ra khỏi sào huyệt của bọn sơn tặc nhanh đến vậy.
Vì thế, khi ta được đám nha hoàn và bà tử vây quanh, như những ngôi sao vây quanh vầng trăng mà bước vào đại sảnh, tất cả mọi người đều hóa đá.
“…Sơ Đồng? Sao… sao con lại ở đây?”
Kế mẫu trợn tròn mắt, chiếc khăn tay dùng để che đi nụ cười bên khóe miệng vì quá hoảng hốt mà rơi xuống đất.
Phụ thân cùng các huynh đệ tỷ muội cũng đều trố mắt nhìn ta.
Ta cố tình để lộ ra vẻ mặt ngây ngẩn, nhẹ giọng hỏi:
“Mọi người đang làm gì ở đây? Vì sao vừa rồi con lại nghe có người nói con bị sơn tặc bắt đi…?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt đồng loạt dồn về phía kế mẫu.
Bởi người mang tin tức này về, chính là kế mẫu.
Kế mẫu toàn thân run lên một cái, rồi đột nhiên khóc rống lên, giả bộ đau lòng mà lao về phía ta:
“Đồng nhi, con làm thế nào mà trốn thoát được? Bọn sơn tặc chẳng phải đã nói sẽ bắt con về làm áp trại phu nhân hay sao? Chúng còn xé rách y phục của con… Con, con…”
Kế mẫu vừa nói vừa quan sát ta từ trên xuống dưới, nhưng trên mặt ta chẳng có chút nào giống như đã bị chà đạp. Điều này khiến bà ta cứng đờ tại chỗ.
Ta nhẹ nhàng gạt tay kế mẫu ra, đẩy bà ta lùi lại vài phần, không để bà ta chắn trước mặt mình:
“Những lời này là sao, mẫu thân? Chẳng lẽ mẫu thân phát điên rồi sao? Nhi nữ đi Đại Âm tự lễ Phật, ăn xong chay liền trở về. Sao mẫu thân lại thừa dịp con không có mặt mà đặt điều bịa chuyện rằng con bị sơn tặc làm nhục?”
Kế mẫu ngây ngẩn nhìn ta, nhưng vẫn cố gắng muốn đẩy ta vào đường cùng:
“Đồng nhi, con đang nói cái gì vậy? Mẫu thân tận mắt nhìn thấy con bị bọn sơn tặc…”
“Mẫu thân tự trọng!”
Ta đột nhiên quát lớn, trừng mắt nhìn kế mẫu:
“Nhi nữ bình an đi, bình an về, không gặp bất kỳ chuyện bất trắc nào. Vì sao mẫu thân nhất định phải làm nhục nhi nữ? Mẫu thân dù có trúng tà, bị ma nhập, cũng không nên ăn nói bừa bãi, làm ô danh tướng phủ!”
Đến đây, mọi người đều đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bộ dạng nôn nóng muốn dồn ta vào chỗ chếc của kế mẫu đã phơi bày hoàn toàn tâm địa độc ác của bà ta.
Dành chút thời gian, ta tắm rửa một phen, kỳ sạch bụi bẩn và m.á.u tanh trên người, sau đó thay một bộ y phục sạch sẽ.
Y phục này là do ta lục trong đống chiến lợi phẩm bọn sơn tặc cướp được.
Không thể không nói, trong một nơi đầy xác chếc, tĩnh mịch đến ghê người như sào huyệt sơn tặc mà được tắm một mình, quả là một trải nghiệm mới lạ.
Có một loại cảm giác an toàn không thể diễn tả thành lời.
Tắm xong, ta chỉnh trang y phục, vượt qua những xác chếc la liệt trên đất, lục soát từng gian phòng, cuối cùng cũng tìm được thư phòng của đại đương gia.
Kéo ngăn tủ ra, ta lục hết thư từ, sổ sách bên trong, đọc kỹ từng thứ một. Và ta phát hiện một điều rất thú vị.
Trong đó có rất nhiều thư từ qua lại giữa bọn sơn tặc và Cố Trường Khanh. Dường như Cố Trường Khanh chính là kẻ đứng sau điều khiển bọn sơn tặc, tất cả hành động của chúng đều do hắn chỉ huy.
Cố Trường Khanh…
Dựa theo ký ức của nguyên thân, đây chính là thanh mai trúc mã của nàng.
Từ thuở nhỏ là thiếu niên thanh mai trúc mã, lớn lên lại nuôi dưỡng cả một đám sơn tặc, còn cố ý sắp đặt để bọn chúng bắt nguyên thân, làm nhục nàng.
Thật thú vị làm sao, cái gã trúc mã này.
Nguyên thân đúng là bất hạnh đến tột cùng, mới có thể gặp phải một kẻ thanh mai trúc mã như vậy.
Nhưng… không đúng.
Theo ký ức của nguyên thân, Cố Trường Khanh chẳng qua là nhi tử của một vị chính ngũ phẩm Gián nghị đại phu, chỉ là con của một quan chức nhỏ nhoi, làm sao có đủ khả năng nuôi dưỡng một sào huyệt sơn tặc lớn như thế này?
Hắn chắc chắn còn có kẻ chống lưng.
Chỉ là hiện tại ta chưa biết đó là ai.
Ta lục soát toàn bộ thư phòng, thậm chí gõ khắp tường để kiểm tra, xác nhận không có mật thất hay ngăn bí mật nào bị bỏ sót. Sau đó, ta cẩn thận thu thập tất cả chứng cứ chứng minh Cố Trường Khanh thông đồng với bọn sơn tặc mang theo bên mình.
Những thứ này, chỉ cần sử dụng khéo léo, sẽ khiến Cố Trường Khanh thân bại danh liệt, chếc không chỗ chôn.
Ta chậm rãi bước ra khỏi sào huyệt sơn tặc, dưới ánh trăng sáng tỏ, quay đầu nhìn lại lần cuối cái sào huyệt tối tăm, bẩn thỉu này.
Quay người đi, ta mỉm cười, vứt bỏ tất cả ô uế, nhơ nhớp lại phía sau.
Tiếp theo, là lúc quay về để báo thù.
4
Tướng phủ đã sớm rối thành một mớ hỗn loạn.
Tin tức đại tiểu thư tướng phủ trên đường đi lễ Phật không may gặp phải sơn tặc, bị chúng bắt đi, nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Kẻ đứng sau màn còn hận không thể khiến tin tức này trong chớp mắt được cả thiên hạ biết đến.
Nhưng bọn chúng làm sao ngờ được rằng ta lại thoát ra khỏi sào huyệt của bọn sơn tặc nhanh đến vậy.
Vì thế, khi ta được đám nha hoàn và bà tử vây quanh, như những ngôi sao vây quanh vầng trăng mà bước vào đại sảnh, tất cả mọi người đều hóa đá.
“…Sơ Đồng? Sao… sao con lại ở đây?”
Kế mẫu trợn tròn mắt, chiếc khăn tay dùng để che đi nụ cười bên khóe miệng vì quá hoảng hốt mà rơi xuống đất.
Phụ thân cùng các huynh đệ tỷ muội cũng đều trố mắt nhìn ta.
Ta cố tình để lộ ra vẻ mặt ngây ngẩn, nhẹ giọng hỏi:
“Mọi người đang làm gì ở đây? Vì sao vừa rồi con lại nghe có người nói con bị sơn tặc bắt đi…?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt đồng loạt dồn về phía kế mẫu.
Bởi người mang tin tức này về, chính là kế mẫu.
Kế mẫu toàn thân run lên một cái, rồi đột nhiên khóc rống lên, giả bộ đau lòng mà lao về phía ta:
“Đồng nhi, con làm thế nào mà trốn thoát được? Bọn sơn tặc chẳng phải đã nói sẽ bắt con về làm áp trại phu nhân hay sao? Chúng còn xé rách y phục của con… Con, con…”
Kế mẫu vừa nói vừa quan sát ta từ trên xuống dưới, nhưng trên mặt ta chẳng có chút nào giống như đã bị chà đạp. Điều này khiến bà ta cứng đờ tại chỗ.
Ta nhẹ nhàng gạt tay kế mẫu ra, đẩy bà ta lùi lại vài phần, không để bà ta chắn trước mặt mình:
“Những lời này là sao, mẫu thân? Chẳng lẽ mẫu thân phát điên rồi sao? Nhi nữ đi Đại Âm tự lễ Phật, ăn xong chay liền trở về. Sao mẫu thân lại thừa dịp con không có mặt mà đặt điều bịa chuyện rằng con bị sơn tặc làm nhục?”
Kế mẫu ngây ngẩn nhìn ta, nhưng vẫn cố gắng muốn đẩy ta vào đường cùng:
“Đồng nhi, con đang nói cái gì vậy? Mẫu thân tận mắt nhìn thấy con bị bọn sơn tặc…”
“Mẫu thân tự trọng!”
Ta đột nhiên quát lớn, trừng mắt nhìn kế mẫu:
“Nhi nữ bình an đi, bình an về, không gặp bất kỳ chuyện bất trắc nào. Vì sao mẫu thân nhất định phải làm nhục nhi nữ? Mẫu thân dù có trúng tà, bị ma nhập, cũng không nên ăn nói bừa bãi, làm ô danh tướng phủ!”
Đến đây, mọi người đều đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bộ dạng nôn nóng muốn dồn ta vào chỗ chếc của kế mẫu đã phơi bày hoàn toàn tâm địa độc ác của bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.