Chương 118: 105. Lòng của Vũ Hoằng Mặc
Bạch Sắc Hồ Điệp
09/10/2016
Bên ngoài lời đồn truyền với khí thế hừng hực, hoàn toàn nghiêng về phía
Bùi Nguyên Ca, lần từ hôn này chẳng những không có ảnh hưởng đến khuê dự của nàng, ngược lại ngay cả khói mù trước đó bị phủ Trấn Quốc Bá từ hôn cũng được tản ra rất nhiều. Ngày đó, phu nhân Thọ Xương Bá đến khóc lóc om sòm, vừa nói xấu danh dự tứ tiểu thư, còn muốn từ hôn, rất nhiều
người Bùi phủ đều nhìn ở trong mắt, vốn là cảm thấy giận dữ bất bình cho Bùi Nguyên Ca, tự nhiên thích nghe ngóng với kết quả này.
Trái ngược với bọn hạ nhân vui vẻ hưng phấn, dường như các chủ nhân Bùi phủ lại im lặng hơn nhiều.
Đồng lâu là lầu cao nhất ở Tĩnh Xu trai, có bốn tầng, bởi vì nóc nhà dùng ngói lưu ly màu đỏ xây cất thành, tươi đẹp sáng lạn, vô cùng bắt mắt, cho nên đặt tên là Đồng lâu. Gần hoàng hôn, tà dương như máu, ánh chiều tà như màu vỏ quýt chiếu vào trên ngói lưu ly màu đỏ, sáng bóng mê ly, trong yên tĩnh tốt đẹp mơ hồ để lộ ra vài phần cô đơn, vừa vặn như vẻ mặt lúc này của Bùi Nguyên Ca.
"Các ngươi đi xuống đi, để ta yên tĩnh một mình chút."
Tử Uyển và Mộc Tê liếc nhau, tuy rằng lời đồn bên ngoài có lợi với tiểu thư, nhưng gặp phải loại chuyện này thì có cô gái nào không để ý? Chỉ là nên khuyên thế nào thì các nàng đã từng khuyên, tiểu thư là người thông minh như vậy, ngay cả các nàng đều hiểu được đạo lý, không có khả năng nàng không rõ. Chẳng qua là cần thời gian để an ủi bình thường lại thôi. Hai người song song khom người, lui xuống.
Tầng cao nhất của Đồng lâu tương tự với đình, để thuận tiện đứng ở trên đồng lầu thưởng thức phong cảnh bốn phía. Ánh chiều tà kề sát nóc nhà nghiêng nghiêng chiếu vào tầng cao nhất, một loại ánh sáng có bóng mờ một nửa. Bùi Nguyên Ca mặc bộ xiêm y thuần trắng, ngồi ở chỗ giao giữa ánh chiều tà với bóng râm, chỗ tối một nửa thì vắng vẻ rõ ràng, chỗ bị ánh chiều tà chiếu đến lại là một mảnh đỏ lờ mờ, nhưng dù thế nào cũng là một loại màu sắc có vẻ lạnh lẽo yên tĩnh làm cho người ta đau lòng.
Lúc Bùi Chư Thành lên lầu chính là thấy một cảnh tượng như vậy.
Trong một lúc, đau lòng như đao xoắn.
Ông rất muốn tiến lên an ủi Ca Nhi, nói cho nàng không cần lo lắng, cho dù có nhiều mưa gió, phụ thân như ông cũng vì nàng mà gánh vác lên, nàng tốt như vậy, băng tuyết thông minh như vậy, khéo léo hiểu chuyện, tương lai nhất định sẽ có một vị lang quân như ý... . Ông có rất nhiều lời nói muốn an ủi nàng, làm cho nàng thoải mái. Nhưng mà một câu cũng không nói nên lời.
Những lời này, nhẹ nhàng, không hề có trọng lượng, nói xong thoải mái dễ dàng, để làm đựơc lại khó như vậy.
Ông với Phó Anh Kiệt kết giao chín năm, giao tình vào sinh ra tử, huynh đệ tương xứng, đứa nhỏ Quân Thịnh này cũng là ông ngàn chọn vạn tuyển tuyển ra được. Trước kia cho rằng Phó lão đệ hào sảng lưu loát, khí khái đàn ông, Quân Thịnh hiền hậu nho nhã, cẩn thận săn sóc, cửa hôn nhân này nhất định có thể để cho Nguyên Ca hạnh phúc cả đời. Ai biết lại là một cái bề ngoài hoa lệ bên trong là thuyền hỏng, bình thường thoạt nhìn hoa lệ tuyệt đẹp, lại không chịu nổi chút sóng gió.
Ngay cả Phó lão đệ là người tương giao chín năm như vậy, lại còn nhìn lầm như thế, huống chi kẻ khác?
Việc đời hay thay đổi, lòng người khó dò!
Ông yêu thương Ca nhi như thế, hận không thể đưa tất cả đồ tốt nhất khắp thiên hạ cho nàng, chỉ cần Ca nhi có thể hạnh phúc, cho dù muốn ông liều cả tính mạng cũng không sao cả. Bùi Chư Thành hiểu rõ lòng mình, bằng lòng dồn hết tất cả cho Ca nhi, nhưng mà... . Ông tin tưởng thế gian này nhất định có người đàn ông tốt đủ xứng đôi với Nguyên Ca, nhưng thiên hạ to lớn, rộng lớn như thế, trong biển người mênh mông có thể gặp được một người như vậy hay không đây? Cho dù gặp được, có vết xe đổ của Phó Quân Thịnh, làm sao ông có thể xác định người này chính là lương phối của Ca nhi, mà có thể yên tâm giao Ca nhi cho hắn chứ?
Ông chính là một phụ thân yêu thương nữ nhi, không phải thần tiên! Ông thương nàng yêu nàng, lại chỉ là phụ thân, không phải trượng phu của nàng, không thể đủ đi hết cả đời với nàng... .
Ông biết lòng mình yêu thương Ca nhi, nhưng lại không cách nào bắt buộc người khác có lòng dạ giống với ông, ông... . Không thể nhìn thấu lòng người, không thể khống chế lòng người!
Ngự tiền giằng co, ông thắng thì đã sao? Hướng phát triển của dư luận có lợi cho Ca nhi lại như thế nào?
Giờ khắc này, Bùi Chư Thành sâu sắc cảm thấy vô lực và thất bại, rõ ràng Ca nhi của ông tốt như vậy, vì sao lại không có cách nào tìm được một phu quân có thể toàn tâm toàn ý trân trọng nàng, để cho nàng một tiếng nhạc vui vẻ thuận lợi chứ?
Dường như đã nhận ra ánh mắt phía sau, Bùi Nguyên Ca quay đầu, kinh ngạc đứng dậy: "Phụ thân!"
Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, Bùi Chư Thành còn chưa kịp thu lại đau thương và bất đắc dĩ trong đôi mắt, Bùi Nguyên Ca sửng sốt chút, lập tức tỉnh ngộ, cười nhạt, đi qua, kéo cánh tay ông ngồi xuống ở trước bàn, dịu dàng nói: "Phụ thân, ngài không cần khổ sở vì nữ nhi, trải qua mưa gió mới có thể nhìn thấu lòng dạ con người, hiện tại phát hiện phủ Thọ Xương Bá cũng không phải là lương xứng, dù sao cũng tốt hơn so với sau khi nữ nhi gả qua lại phát hiện chứ? Về phần khác... . Phụ thân, lòng người khó dò, chúng ta đều là người thường, không thể khống chế lòng người, có khả năng làm được, chính là cố gắng duy trì ý muốn lúc đầu của mình, mọi việc không thẹn với lòng là tốt rồi, về phần tâm tư của người khác, đó không phải là thứ chúng ta có thể nắm trong tay. Phụ thân không cần lại vì chuyện Thọ Xương Bá mà lo lắng, chỉ có thể nói, người như vậy không xứng làm huynh đệ của phụ thân!"
Sau khi Bùi Chư Thành hồi phủ, nói rất sơ lược về lúc đối đáp ở ngự tiền, chỉ nói hoàng thượng nhìn rõ mọi việc.
Nhưng sau đó, những lời này lại truyền ra đứt quãng, lúc đột nhiên nghe được, Bùi Nguyên Ca thật sự bị chấn động. Phụ thân tốt với nàng, nàng vẫn đều biết, nhưng có lẽ là kiếp trước ký ức bất hòa lạnh nhạt với phụ bóng dáng hưởng, có lẽ là trong lòng nàng cũng có giận chó đánh mèo với ông, có lẽ là giữa phụ nữ (cha và con gái) bọn họ thật sự là ở chung quá ít, lần này sau khi sống lại, dù rằng bọn họ thoạt nhìn phụ từ nữ hiếu (cha hiền con hiếu), vui vẻ hoà thuận, nhưng trong đó có bao nhiêu thiệt tình, chỉ có chính nàng rõ ràng.
Càng nhiều lúc, nàng chỉ là đang lợi dụng sự yêu chiều của phụ thân để lật đổ Chương Vân, trả thù Chương Vân mà thôi.
Nhưng mà, chuyện lần này thì khác biệt.
Sau khi sống lại, nàng quen với mọi việc dựa vào bản thân mình giải quyết, cho tới bây giờ cũng chưa từng trông cậy vào người khác để cho nàng dựa vào. Sau khi phu nhân Thọ Xương Bá ầm ĩ lớn ở Bùi phủ, nàng vừa tức vừa vội vừa giận vừa hận, lại không thể tỉnh táo lại trước để suy nghĩ đối sách, cuối cùng chỉ nghĩ được chính là viết thư cho Nhan Chiêu Bạch, muốn thông qua hiệu buôn của hắn nhanh chóng chiếm lĩnh ưu thế dư luận.
Nhưng loại chuyện cãi cọ này, tuy rằng vào trước là chủ sẽ có ưu thế, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy là có thể rửa sạch sự bất lợi của nàng.
Không nghĩ tới, trong lúc nàng còn đang suy nghĩ đối sách, phụ thân cũng đã giành trước nàng từng bước, đập phủ Trấn Quốc Hầu, xả giận cho nàng, lại ầm ĩ chuyện này đến ngự tiền, thêm đó khéo léo thiết kế, để cho nhị tỷ thay mận đổi đào, làm cho hoàng thượng thành người trung gian quyết đoán, xử trí Trấn Quốc hầu, thậm chí còn bức Trấn Quốc hầu chịu nhận lỗi với nàng. Có những việc này, cho dù là ai cũng sẽ nói rõ việc này là Trấn Quốc hầu bịa đặt, mà nàng là trong sạch.
Hơn nữa, sau khi lời đối đáp kia ở ngự tiền của phụ thân truyền ra, càng làm cho lòng nàng chấn động, thậm chí có nhiều áy náy.
Cho dù kiếp trước quan hệ cha con bọn họ lạnh nhạt, đó cũng là vì Chương Vân châm ngòi, nàng luôn ngỗ nghịch phụ thân mới có thể như thế, nhưng tuy là như vậy, cho tới bây giờ phụ thân cũng chưa từng bạc đãi đứa con gái là nàng. Mà một đời này lại vô cùng che chở nàng. Tâm tư của nàng có lẽ có một chút thiệt tình với phụ thân, nhưng hơn phân nửa vẫn là lợi dụng, nhưng phụ thân với nàng cũng là một lòng một dạ yêu thương, không có chút giả dối.
Cho tới bây giờ thì nàng cũng chưa từng cảm nhận qua loại tình cảm thuần túy này.
Mà chuyện lần này, hơi không cẩn thận, nàng còn có khả năng thân bại danh liệt, nhưng nàng còn chưa kịp làm chút gì đó, cũng đã có người giúp nàng giải quyết, hơn nữa sau đó chút xíu công lao cũng chưa từng bày tỏ ở trước mặt nàng, loại đạo lý che chở hiển nhiên này, vẫn là lần đầu tiên nàng cảm nhận được, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, căng đầy, cảm thấy cả người giống như ngâm mình ở trong ôn tuyền, ấm áp mềm mại.
Lần đầu tiên cảm giác được, trên thế giới này nàng cũng không phải là bơ vơ không nơi nương tựa.
Trải qua chuyện này, nàng mới chính thức cho rằng Bùi Chư Thành là người thân nhất của nàng, mà lần khuyên giải an ủi thiệt tình này cũng là trước nay chưa có.
Đương nhiên Bùi Chư Thành không phát hiện được vi diệu trong đó, lại không hiểu, lời này của Ca nhi chính là làm cho ông cảm thấy ấm áp trước giờ chưa từng có, đây là Ca nhi của ông, rõ ràng chuyện lần này, nàng mới là người bị hại lớn nhất, nhưng mà, thấy phụ thân là ông đau lòng, việc làm đầu tiên cũng là khuyên giải an ủi ông. Không khỏi trong lòng càng thêm thương tiếc yêu thương nữ nhi này, đưa tay vuốt tóc nàng nói: "Ca nhi, phụ thân thật xin lỗi con!"
"Không, có phụ thân như vậy, mới thật là vận may của nữ nhi!" Bùi Nguyên Ca dịu dàng nói, "Phụ thân, đừng nghĩ nhiều như vậy, xe đến trước núi ắt có đường, dù về sau tình hình lại trở thành thứ gì, nữ nhi còn có ngài đấy, không phải sao?"
"Ừ!" Bùi Chư Thành cảm thấy một cơn chua xót ở trong lòng, "Nha đầu ngốc!"
Có lần nói chuyện với nhau này, dường như cha con hai người càng thân thiết hơn một tầng, nói xong chuyện, vốn hai người tâm sự nặng nề lại đều không hẹn mà cùng lộ ra một chút mỉm cười. Thấy dường như tâm tình nữ nhi tốt hơn chút, x Bùi Chư Thành cũng tạm thời buông nỗi lòng, vừa vặn Thạch Nghiễn có việc tìm đến Tĩnh Xu trai, ông đành phải rời đi trước, trước khi đi, dặn dò Bùi Nguyên Ca không được ngồi lâu ở trong này, tuy là giữa hè, nhưng đang lúc hoàng hôn cũng hơi có chút cảm giác lạnh, sợ thân thể Ca nhi yếu ớt, không chịu được gió.
Đợi đến khi bóng dáng Bùi Chư Thành biến mất ở trước thang lầu, ý cười trên mặt Bùi Nguyên Ca lại chậm rãi biến mất.
Thời gian lần từ hôn này có thể dễ dàng giải quyết, không ảnh hưởng đến danh dự của mình, lại nhận thấy được thiệt lòng của phụ thân, tình cảm cha và con gái càng vững chắc thêm một tầng, đây đều là chuyện tốt. Nhưng mà, cũng không có nghĩa là lại không có nỗi lo về sau.
Phủ Thọ Xương Bá từ hôn, vẫn đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Từ lúc thọ yến, sau lời nói kia của thái hậu và hoàng thượng, gần như tất cả mọi người cho rằng thái hậu và hoàng hậu (bản raw nó ghi vậy???mình nghĩ là hoàng thượng mới đúng chứ nhỉ???) coi trọng nàng, lần này phủ Thọ Xương Bá từ hôn, lại càng chứng thực chuyện này. Phủ Thọ Xương Bá thân là huân quý, trước đó lại đính việc hôn nhân với Bùi Nguyên Ca, còn sợ hãi như thế, vội vàng từ hôn, thế cho nên ồn ào xôn xao dư luận, huống chi người khác? Chỉ sợ từ đó về sau, chắc không có người lại dám cầu hôn với nàng.
Hơn nữa, nhớ tới chuyện ở điện thái hậu ngày ấy, sau khi nàng bẩm báo thái hậu đã định hôn phối, thái hậu vẫn cứ hòa ái dịu dàng với nàng như vậy, giải thích duy nhất chính là, thái hậu cũng không buông tha quyết định lợi dụng của bà. Thậm chí, chưa chắc là thái hậu không có thúc đẩy sau lưng lần phủ Thọ Xương Bá từ hôn này. Hiện tại nàng đã không có hôn ước, không còn có cớ đùn đẩy, thái hậu chắc chắn xem nàng như vật trong bàn tay, không cho phép lại xuất hiện trắc trở, chỉ sợ không qua bao lâu sẽ tuyên triệu nàng vào cung, tỏ rõ tâm tư thái hậu với người đời.
Ở trên nơi đầu sóng ngọn gió này, ai dám dây dưa với nàng, đó là cam đảm trắng trợn cướp người với thái hậu, là đại bất kính với hoàng gia.
Về phần hoàng thượng... . Bùi Nguyên Ca hơi nhíu mày, tâm tư thái hậu thì nàng còn có thể nghiền ngẫm một chút, nhưng một chút cũng không nhìn thấu tâm tư hoàng thượng. Chuyện này nếu chỉ là tư tâm của thái hậu quấy phá muốn lợi dụng nàng, câu nói kia của hoàng thượng ở trên thọ yến chính là không muốn làm trái ý thái hậu, chuyện đó còn có đường sống cứu vãn... . Tinh thần sa sầm xuống, dốc lòng suy ngẫm về ngôn hành cử chỉ của hoàng thượng ngày đó, ý đồ tìm ra từ trong đó một chút dấu vết để lại.
Chỉ cần còn có một đường hy vọng, nàng sẽ thử xem, bởi vì nàng thật sự không muốn vào cung.
Nếu đến cuối cùng vẫn không trốn khỏi kết cục này... . Bùi Nguyên Ca âm thầm nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên một chút sắc bén, là ai đẩy nàng vào đường cùng, tương lai nàng nhất định đáp lại gấp trăm lần!
Chẳng qua, cho là hoàng thượng từng nói, tuổi nàng quá nhỏ, chuyện này tạm thời vẫn có thể gác lại, kéo dài đến một hai năm. Mà chuyện hoàng cung thì biến hoá kỳ lạ khó lường, trong một hai năm sẽ phát sinh biến cố gì, ai cũng không nói rõ ràng đựơc, bởi vậy trước mắt lại không cần quá sốt ruột. Nhưng thật ra một việc khác, để giờ phút này Bùi Nguyên Ca càng thêm để ý, cũng càng không thể loại bỏ.
Chuyện ngự tiền, việc khác thì nàng chỉ biết sơ sơ, nhưng lần đối thoại kia của Vạn Quan Hiểu, nàng lại nghe nói từ đầu chí cuối từ miệng Bùi Nguyên Xảo.
Đối với kết quả này, Bùi Nguyên Ca cũng không cảm thấy bất ngờ, kiếp trước bốn năm vợ chồng, nàng hiểu rất rõ cá tính Vạn Quan Hiểu, sở trường hết sức luồn cúi, giỏi nhất nhìn mặt gửi lời, gió chiều nào che chiều ấy, dối trá làm ra vẻ, ở dưới tình huống gì cũng sẽ không buông tay tìm kiếm cơ hội lên chức cho bản thân mình.
Nếu dựa theo kế hoạch của Chương Vân hoặc là Bùi Nguyên Hoa, thì chuyện này bùng nổ ở bên trong Bùi phủ, do phụ thân đến chất vấn, có Chương Vân hoặc là Bùi Nguyên Hoa ở bên cạnh trợ trận, có lẽ hắn sẽ làm bộ tình lang tình thâm ý trọng, cảm động phụ thân, để phụ thân gả nàng cho hắn. Nhưng dưới loại tình huống đối chất ở ngự tiền này, nếu thừa nhận có tư tình với nàng, thì tiền đồ của hắn hủy hết, bởi vậy tuyệt đối sẽ không thừa nhận, ngược lại sẽ mượn việc này biểu hiện bản thân quang minh lỗi lạc, giành được ấn tượng tốt của hoàng thượng và phụ thân, cắn ngược lại Trấn Quốc hầu một ngụm.
Tuy rằng Trấn Quốc hầu nhận được dạy dỗ, lại trở thành bàn đạp của Vạn Quan Hiểu, điểm ấy làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
Còn có Chương Vân, đối với Chương Vân và Vạn Quan Hiểu ra tay ở trên hôn sự với Trấn Quốc Hầu, nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ, lại làm sao cũng không nghĩ tới, lại dám bịa đặt, bôi nhọ danh dự của nàng, hành vi như vậy, hoàn toàn chính là muốn cho nàng vạn kiếp bất phục!
Trong lòng hận lại sâu hơn một tầng.
Cũng tốt, Vạn Quan Hiểu là người giỏi về luồn cúi, nếu nắm chắc cơ hội giành được ấn tượng tốt của phụ thân, như vậy kế tiếp khẳng định sẽ nghĩ biện pháp lôi kéo quan hệ với Bùi phủ. Như vậy cũng tốt, trước đó vòng sinh hoạt của hắn cách Bùi phủ quá mức xa xôi, cho dù muốn làm chút gì đó, cũng không có người làm đắc lực. Nếu Vạn Quan Hiểu muốn mượn việc này tiếp cận Bùi phủ, thậm chí có tâm tư khác vậy thì ngựơc lại là cơ hội để đối phó hắn! Bùi Nguyên Ca suy nghĩ, chậm rãi rơi vào trầm tư.
"Nghĩ cái gì nghĩ đến say mê như vậy?"
Một giọng nói lười biếng mà quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở bên tai, Bùi Nguyên Ca không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, thở dài nói: "Ta còn đang nghĩ đến, thủ vệ Bùi phủ rất chặt chẽ cẩn thận đấy, hiện tại xem ra, còn rất nhiều lỗ hổng, mới có thể để cho Cửu điện hạ quay lại tự nhiên như vậy!"
Vị tổ tông này, không có việc gì làm sao lại chạy đến chỗ của nàng?
"Hiếm khi được Nguyên Ca ngươi chịu khen ngợi ta!" Vũ Hoằng Mặc không chút do dự xem đây trở thành khích lệ, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, cực kỳ quen thuộc tự mình rót ly trà cho mình, nhìn hoa hồng ở trong nước trà mát lạnh chậm rãi xoè ra cánh hoa, nở rộ xinh đẹp phóng khoáng, lại không có uống, mà là cầm trong tay thưởng thức, nói: "Còn chưa trả lời câu của ta đó! Nghĩ cái gì nghĩ đến say mê như vậy? Mày cũng bắt đầu nhăn lại, xấu muốn chết, cẩn thận tương lai không gả được!"
"Có khác nhau sao?" Trải qua chuyện chăm sóc Vũ Hoằng Mặc lần trước, Bùi Nguyên Ca cảm thấy có điều thay đổi đối với hắn. Khi hắn sốt cao mất đi ý thức, không cho phép những người khác gần mình, lại chịu để cho nàng tới gần, ít nhất này nói rõ trong tiềm thức của hắn cũng không có ác ý với nàng, bởi vậy lại không để ý lời nói ác độc của hắn, thản nhiên cười nói: "Hiện tại phủ Thọ Xương Bá đã từ hôn, lại còn có người dám cưới ta sao?"
Vũ Hoằng Mặc đương nhiên hiểu được, ngụ ý của nàng, cũng không phải là hai lần từ hôn ảnh hưởng, mà là lời nói của thái hậu và hoàng đế.
"Kỳ thật ngươi không cần lo lắng, tuy rằng nói phủ Trấn Quốc Hầu lui việc hôn nhân, đã không có cớ đùn đẩy. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn thái hậu cũng sẽ không sắc phong ngươi, sẽ đưa tới chỉ trích. Trong khoảng thời gian này, bà ta có lẽ sẽ triệu ngươi vào cung, ngươi chỉ cần ứng phó có lệ tốt với bà ta, đừng cho bà ta bắt được nhược điểm hoặc là chân đau, chuyện còn lại... Ta sẽ giải quyết!" Nói xong bốn chữ cuối cùng, giọng nói đột nhiên trở nên hơi trầm thấp, hoàn toàn không giống lười biếng phong tình như bình thường, làm cho người ta có một loại cảm giác kiên quyết như sắt, làm cho người ta không tự giác muốn tin tưởng.
Dường như cũng nhận thấy được này sức nặng của bốn chữ này, Bùi Nguyên Ca quay đầu, trong lòng xẹt qua một chút trực giác kỳ lạ, lại nói không rõ không chắc chắn, chỉ dùng con ngươi đen trắng rõ ràng lẳng lặng nhìn chăm chú vào Vũ Hoằng Mặc, hơi nhíu mi.
Từ trước tới nay Vũ Hoằng Mặc trầm tĩnh, nhưng bị Bùi Nguyên Ca nhìn như vậy, cũng không tự giác bắt đầu khẩn trương lên, có chút không được tự nhiên nói: "Làm sao vậy? Vì sao nhìn ta như vậy?"
"Cửu điện hạ vì sao ngài muốn giúp ta?" Bùi Nguyên Ca có chút ngờ vực nói.
Tim Vũ Hoằng Mặc đập có chút đình trệ chốc lát, gần như cho rằng Nguyên Ca đã nhận ra gì đó, theo bản năng phản bác nói: "Ai giúp ngươi? Thái hậu và hoàng hậu đều là người Diệp gia, Ngũ hoàng huynh lại là con của hoàng hậu, ta và Ngũ hoàng huynh là kẻ thù không đội trời chung, với hoàng hậu và thái hậu cũng vậy, ta đối phó thái hậu vốn chính là chuyện thuận lý thành chương, chỉ là thuận tiện giải quyết phiền toái của ngươi mà thôi, ai có tâm tình cố ý đến giúp ngươi? Đến nói cho ngươi một tiếng, chẳng qua chỉ là báo cho biết, ngươi lại thiếu bản điện hạ một ân tình, đừng làm bộ không biết. Từ trước đến nay ta làm việc có gió dùng hết cho cánh buồm, thi ân phải báo đáp!"
Dưới lòng hoảng ý loạn, ngay cả chính hắn cũng không biết đang nói lung tung gì đó.
Sau khi nói xong, nhất thời muốn cho mình một bạt tai.
Thật là ngu ngốc!
Hắn chưa từng thích qua con gái, hoàn toàn không biết, trước đó bản thân mình chú ý Bùi Nguyên Ca là vì thích, đợi đến khi biết rồi, cũng nghe nói nàng và Phó Quân Thịnh đính hôn. Khi đó thật sự như là sấm sét giữa trời quang, hận không thể bắt Phó Quân Thịnh lại đây làm bao cát hay làm mục tiêu chà đạp một trăm lần, sau đó lại đi trói con mèo nhỏ không nghe lời Bùi Nguyên Ca này lại đây, giấu ở Xuân Dương cung của hắn, ngoại trừ hắn thì ai cũng không hòng gặp, cũng không cho ai chạm vào, để cho trong mắt trong lòng của nàng cũng chỉ có một mình hắn, không còn có người khác!
Nếu không có loại dục vọng độc chiếm mãnh liệt này, thì hắn cũng không nhận ra được bản thân mình thích con mèo nhỏ ấy.
Dù hắn dễ dàng quấy rối việc hôn nhân của Bùi phủ và Thọ Xương Bá phủ, mà lại chậm chạp không có thay đổi hành động.
Bởi vì sau khi đã tra xét qua tư liệu về Thọ Xương Bá phủ và Phó Quân Thịnh, hắn không thừa nhận cũng không được, cửa hôn nhân này là vô cùng tốt đối với con mèo nhỏ. Thọ Xương Bá phủ là nhà binh nghiệp, không có nhiều quy củ như vậy, Phó Anh Kiệt và Bùi Chư Thành là bạn chí cốt, tuy rằng phu nhân Thọ Xương Bá khó chơi, nhưng sẽ không phải là đối thủ của con mèo nhỏ. Về phần con người Phó Quân Thịnh, tướng mạo đường đường, tiền đồ thuận lợi, dễ nhận thấy cũng có tình ý với con mèo nhỏ, mà con mèo nhỏ đối với Phó Quân Thịnh kia cũng tốt hơn nhiều so với hắn. Sau khi nàng gả vào phủ Thọ Xương Bá, nhất định có thể yên ổn thuận lợi, cuộc sống mỹ mãn tường hòa.
Chỉ ngoại trừ là hắn không cam lòng.
Nếu nói hắn thật sự giống như người ngoài thoạt nhìn phong quang (nở mày nở mặt) như vậy, khoe khoang phóng túng, nếu ai cũng không có biện pháp với hắn thì hắn nhất định sẽ không chút do dự dùng hết các loại thủ đoạn, hủy bỏ cửa hôn nhân này của phủ Thọ Xương Bá, đoạt lấy con mèo nhỏ, chiếm cứ thể xác và tinh thần của nàng, bảo vệ nàng ở dưới cánh chim của hắn, che gió che mưa cho nàng, khiến nàng trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng mà, hắn không phải vậy.
Tình cảnh của hắn nhìn như phong quang, thật ra hung hiểm gian nan, vẫn luôn là tìm cách sống sót ở giữa kẽ hở, nhảy múa ở trên mũi đao. Nếu hắn cưới con mèo nhỏ, cuốn nàng vào trận phong ba sóng triều (giông tố sóng gió) này, vậy thì nàng ắt phải đối mặt với loại tình cảnh gian nan này cùng với hắn, sẽ giãy dụa ở giữa nghịch cảnh. Mặt ngoài là hoàng tử phi vinh quang tôn quý, mà trong đó gian trá khó khăn, đả kích ngấm ngầm hay công khai nhiều không kể xiết, ... Hắn chỉ có thể cho nàng một viên chân tâm của hắn, hắn sẽ một lòng một dạ yêu nàng một đời một kiếp, dắt tay nàng đối mặt với tất cả cửa ải khó khăn, đứng ở trước người nàng cho đến hơi thở cuối cùng...
Hắn sẽ gây cho nàng rất nhiều hung hiểm, nhưng có thể cho thì chỉ có thế thôi.
Mà này chỉ có thể cho một viên chân tâm, nhưng cũng chưa chắc là con mèo nhỏ sẽ muốn, dường như Nguyên Ca cũng không tuỳ tiện với hắn. Nếu hắn cứ cố ý kéo nàng vào trong cơn sóng hoàng cung như vậy, thì có hơi quá mức ích kỷ tàn nhẫn!
Cho nên, dù rằng trong lòng có ngàn vạn không cam lòng, nhưng hắn cũng chỉ có thể kiềm nén xuống, cũng không có nhúng tay chút nào vào hôn sự của Bùi phủ và phủ Thọ Xương Bá, thậm chí, kiềm chế không hề gặp mặt Nguyên Ca, cho dù có đôi khi ngẫu nhiên gặp được, cũng sẽ dằn xuống xúc động suy nghĩ muốn nói chuyện với nàng, lén lút tránh ở một bên, chờ nàng rời đi mới có thể xuất hiện.
Hắn cho rằng lúc còn trẻ yêu say đắm sẽ mỏng nhẹ như tờ giấy, chỉ cần trải qua trận kích tình xúc động này, không hề gặp mặt Nguyên Ca nữa, sẽ chậm rãi bình tĩnh trở lại, mãi đến bụi bặm rơi đầy. Nhưng mà, hắn lại thật sự không ngờ, theo thời gian trôi qua, phần cảm tình kia trong lòng chẳng những không chậm rãi bình tĩnh, ngược lại càng ngày càng kích động, khó có thể khống chế, chỉ cần hơi rảnh rỗi, sẽ không nhịn được nhớ tới Nguyên Ca, vô số lần muốn hỏi thăm tin tức của nàng, tạo ra các loại tình cờ gặp gỡ, cho dù chỉ là liếc nhìn nàng một cái, nói vài lời với nàng cũng được. Thậm chí, vào ban đêm, đứng ở trên lầu các cao nhất của Xuân Dương cung, nhìn về phía Bùi phủ, tưởng tượng thấy Nguyên Ca ở đó, cũng đã không nhịn được muốn mỉm cười, sau đó lại đau lòng như đao xoắn.
Hắn cảm thấy, cử chỉ của mình có lẽ đã sắp điên rồ rồi.
Nhưng hắn khống chế được khá lắm, không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện hắn khác thường, cũng không vì vậy mà buông thả bản thân tìm đến Nguyên Ca.
Chỉ có lần đó, trong lòng thật sự chất chứa rất nhiều chuyện, không thể loại bỏ nhớ mong, ở trên nóc nhà trúng gió mãi đến nửa đêm, từ trước tới giờ thân thể hắn luôn khoẻ mạnh lại phát sốt cao, lúc lý trí sụp đổ, chỉ còn lại khát vọng trong tiềm thức, giữa lúc mơ mơ màng màng, hắn lại đi tới khuê phòng của Bùi Nguyên Ca, sau khi thấy được dung nhan khát vọng trăm ngàn lần trong đầu, mới yên tâm thả lòng bản thân rơi vào trong tối tăm và yên tĩnh.
Lấy cớ sinh bệnh để lừa mình dối người, hắn chỉ buông thả bản thân một lần đó.
Vốn cho rằng, chuyện sẽ phát triển tiếp như vậy, Nguyên Ca sẽ gả cho Phó Quân Thịnh, sau đó hắn sẽ từ từ chặt đứt nhớ nhung. Không ngờ nửa đường nhảy ra một trình giảo kim, bởi vì một lời nói của thái hậu và phụ hoàng, phủ Thọ Xương Bá từ hôn, trong nháy mắt sóng gió đột nhiên nổi lên, Nguyên Ca không còn hôn ước, hơn nữa bởi vì thái hậu, thật có khả năng sẽ bị cuốn vào bên trong tranh đấu ở hoàng cung.
Trải qua chuyện của Phó Quân Thịnh, để cho hắn học một bài học kinh nghiệm.
Vốn cho là Nguyên Ca tốt, hắn thích, người khác cũng sẽ thích, nhưng không nghĩ tới Phó Quân Thịnh lại không chịu trách nhiệm như vậy, gặp chuyện thì yếu đuối, hoàn toàn không thể che gió che mưa cho Nguyên Ca. Điều này khiến lòng của hắn lại rục rịch, hơn nữa tìm được lý do tốt cho mình: đàn ông khác không đáng tin, gặp chuyện có thể sẽ thay đổi, hắn không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng mà, hắn biết lòng của mình, biết cá tính của mình, biết mình sẽ không thay đổi.
Hắn vẫn sẽ tốt với nàng!
Vì thế, hắn có đầy đủ lý do, lập tức lén lút chạy tới.
Đối với lời nói này của thái hậu, tâm tư của hắn thật ra rất mâu thuẫn, vẫn chán ghét thái hậu lấy Nguyên Ca làm quân cờ, ý đồ cuốn nàng vào trong sóng gió của hoàng cung; lại mơ hồ cảm thấy có chút vui vẻ, người bị cuốn vào trong thị phi hoàng cung, rất khó thoát thân, như vậy hắn đã có đầy đủ lý do đoạt lấy Nguyên Ca... . Loại tâm lý mâu thuẫn tế nhị này, dẫn tới hắn hết sức không được tự nhiên khi đối mặt Nguyên Ca.
Giống như hiện tại, rõ ràng là cơ hội tốt để bày tỏ, kết quả lại bị mình nói giống như là giao dịch, Vũ Hoằng Mặc hận không thể lại nhét từng chữ từng chữ đã nói ra trở về, sau đó mạnh mẽ nện bản thân mình hai đấm.
Thấy bộ dáng hắn nói xong thì vẻ mặt ảo não, Bùi Nguyên Ca buồn cười.
Từng gặp bộ dáng Vũ Hoằng Mặc khoe khoang phóng túng, bí hiểm, hoàn toàn là tư thái hoàng tử cao cao tại thượng vui giận không hiện ra mặt, nếu không chính là bộ dáng vô lại vẻ mặt tức chết người không đền mạng, nhưng thật ra lần trước bộ dáng sinh bệnh ngây thơ không phân rõ phải trái, và dáng vẻ không được tự nhiên trước mắt này có chút dễ gần đáng yêu.
Rõ ràng là giúp nàng, lại phải nói giống như muốn tính kế nàng, chưa từng thấy ai phải làm cho mình vặn vẹo thành bộ dáng này.
Vũ Hoằng Mặc này, chẳng lẽ rất sợ người khác xem hắn là người tốt sao?
Thấy Bùi Nguyên Ca không nói lời nào, chỉ mỉm cười, trong lòng Vũ Hoằng Mặc có chút lo sợ không yên, không phải là tâm tư của hắn bị nhìn ra chứ? Vậy sao lại không phản ứng chút nào chứ? Rốt cuộc đã nhìn ra hay là chưa đây?
Con mèo nhỏ này!
Thấy vẻ mặt hắn càng kỳ quái, rốt cụôc Bùi Nguyên Ca cười nói: "Phải, tiểu nữ lại thiếu Cửu điện hạ một cái ân tình. Lại nói tiếp, ta thiếu cửu điện hạ không ít ân tình, tương lai Cửu điện hạ tính bảo ta trả như thế nào?"
Ngược lại ta muốn ngươi lấy thân báo đáp, ngươi có chịu hay không đây? Vũ Hoằng Mặc oán thầm, nhưng lời này tuyệt đối sẽ không nói ra miệng, đành phải tỏ vẻ bí hiểm nói: "Vậy thôi, về sau ngươi sẽ biết!"
"Cửu điện hạ không cần thu lợi tức thật cao mới được!" Bùi Nguyên Ca nhướng mày cười nói, đột nhiên ngửi được một mùi hoa sen rất nhạt cực kỳ nhạt, trong lòng hơi cảm kỳ quái. Mùi này, giống như là nàng từng ngửi được ở nơi nào?
Dưới sự tập trung suy ngẫm, bỗng nhiên chấn động.
Lần đó thích khách ầm ĩ Bùi phủ, kết quả một kẻ áo đen mang mặt nạ màu bạc xâm nhập trong phòng của nàng, uy hiếp nàng, lúc ấy khoảng cách hai người thật sự gần, trong mũi từng ngửi được một mùi hoa sen thơm ngát nhàn nhạt như có như không. Sau đó kẻ mặt nạ màu bạc lại xuất hiện ở Cẩm Tú Lương uyển, làm hại nàng kế hoạch gây sức ép Chương Vân chết non, ngày hôm sau bèn vội vàng chạy về Bùi phủ. Sau đó thì không còn gặp lại kẻ áo đen mặt nạ bạc kia, cũng từng đoán ý đồ của hắn, từ đầu đến cuối lại mờ mịt không rõ ràng.
Hiện tại mùi hoa sen này, rất giống với hương vị vào lúc đó.
Chẳng lẽ nói, kẻ áo đen mặt nạ bạc kia là... . Vũ Hoằng Mặc?
Hay chỉ là mùi hương tương tự mà thôi? Bùi Nguyên Ca suy ngẫm, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Cửu điện hạ, quần áo trên ngươi xông hương gì? Ta lại chưa từng ngửi được mùi tươi mát thanh nhã như vậy, không biết là từ chỗ nào có được? Ta cũng đi mua để xông quần áo!"
Vũ Hoằng Mặc có chút mờ mịt: "Mùi gì? Ta rất ít dùng huân hương."
"Chính là một mùi hoa sen rất nhạt vô cùng nhạt, nhàn nhạt nhưng rất tao nhã." Bùi Nguyên Ca hình dung nói, chỉ vào ống tay áo của hắn nói, "Ừ, trên ống tay áo ngươi còn có loại mùi hương này."
Mùi hoa sen?
Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc khẽ đổi, vội kéo tay áo qua ngửi, quả nhiên ngửi được một mùi hoa sen thơm ngát nhàn nhạt, nhưng mà mùi hương rất nhạt vô cùng nhạt, không cẩn thận chú ý, rất khó ngửi được. Cũng tầng cao nhất này không có chút mùi vị khác lạ, nếy không đã sớm che lấp đi mùi này rồi. Ngẫm lại hôm nay sau khi mình đi nơi đó thì trực tiếp xuất cung, không có khả năng bị những người khác phát hiện, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, nói: "À, đây là loại huân hương làm thủ công, nếu ngươi thích, lần sau ta mang chút lại đây cho ngươi."
Làm thủ công, mang chút lại đây cho nàng...
Nói cách khác, nơi khác không có loại huân hương này, ở trên chợ cũng không có bán. Đổi lại mà nói, kẻ áo đen mặt nạ bạc kia rất có khả năng chính là Vũ Hoằng Mặc trước mắt! Nhìn lại của đôi tay kia của hắn, thon dài trắng nõn, sáng bóng oánh nhuận, một chút cũng không giống tay võ tướng, quả thực rất giống với đôi tay kèm hai bên nàng trong trí nhớ kia, hơn nữa, lần trước hắn phát sốt cũng có thể chạy đến Bùi phủ, rõ ràng là rất quen thuộc với thủ vệ Bùi phủ... . Lần đó uy hiếp nàng còn chưa tính, nhưng nghĩ đến cẩm tú lương uyển, người nọ núp ở giữa cây mây hoa rình coi nàng tắm rửa, thiếu chút nữa hủy đi trong sạch của nàng, Bùi Nguyên Ca không nhịn được nghiến răng, ánh mắt trở nên vô cùng không tốt.
Vũ Hoằng Mặc bị nàng nhìn có chút sợ hãi, không hiểu sao có chút chột dạ: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Bùi Nguyên Ca mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, rất bình tĩnh nói, "Cửu điện hạ, ngươi nói nếu có người từng uy hiếp ta, sau đó lại thiếu chút nữa hủy đi trong sạch của ta, người như vậy, ta cần phải đối phó hắn như thế nào mới tốt?"
Vũ Hoằng Mặc không chút nào nghĩ tới trên người mình, còn tưởng rằng có liên quan tới chuyện của phủ Thọ Xương Bá và phủ Trấn Quốc Hầu, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, dày đặc như băng: "Có chuyện như vậy? Lại dám uy hiếp ngươi, còn thiếu chút nữa đã hủy đi trong sạch của ngươi, cặn bã như vậy quyết không thể buông tha, chết muôn lần cũng không đủ để chuộc tội! Người đó là ai?"
Lại có người dám đối đãi con mèo nhỏ như vậy, quả thực là tìm chết mà! (Bít là mình chắc hận sao ko đc lấy thân chịu trách nhiệm nè)
"Cửu điện hạ, ta không tiện nói chuyện này cho phụ thân của ta biết, không biết cửu điện hạ có thể giúp ta sửa trị kẻ cặn bã kia một chút hay không?" Bùi Nguyên Ca thản nhiên cười, vẻ ngoài như hoa, chỉ là lúc nhắc tới kẻ "Cặn bã" kia, không tự giác mà nghiến mài răng.
Vũ Hoằng Mặc đương nhiên nghĩa bất dung từ: "Đương nhiên, ta đi giết hắn thay ngươi!"
"Cửu điện hạ thật sự là nghĩa bạc Vân Thiên (tình nghĩa lớn che lấp cả mây trời)." Bùi Nguyên Ca khen tặng, bỗng nhiên tươi cười chợt tắt, vẻ mặt lạnh như băng, mặt không chút thay đổi nói, "Nếu như vậy, Vũ Hoằng Mặc, kẻ cặn bã này cứ tự sát để tạ thiên hạ đi!"
Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra: "Cái gì?"
Hắn là kẻ cặn bã?
"Còn giả bộ?" Nhớ tới việc này thì Bùi Nguyên Ca lại tức, đập bàn đứng lên, sức lực to lớn, khiến cho ấm trà ly trà trên bàn kèm thêm đĩa điểm tâm cũng theo đó mà chấn động mãi, phẫn nộ quát, "Vũ Hoằng Mặc tên khốn khiếp này, khuya khoắt, mặc bộ áo đen, mang mặt nạ bạc, chạy đến trong phòng ta để làm cái gì? Còn uy hiếp ta! Ta thật là lơ mơ, không biết rốt cuộc đắc tội cửu điện hạ ở nơi nào, thế cho nên cửu điện hạ đến doạ sợ ta như vậy?"
Lúc này Vũ Hoằng Mặc mới nhớ tới còn có một chuyện như vậy, cảm thấy hoảng, rụt đầu theo bản năng, nhỏ giọng nói: "Đó là… cuối cùng ta cũng không làm gì, còn bị ngươi cắn một cái, đạp một phát."
Khi đó chẳng qua chỉ là thấy Nguyên Ca thông minh dẫn đầu, không tiện nắm trong tay, cho nên muốn lén lút lẻn vào Bùi phủ, trộm viên Lưu ly bảy màu ra mà thôi. Kết quả cuối cùng không trộm được viên Lưu ly bảy màu, ngược lại bị con mèo nhỏ hung hăng cắn một cái, đạp một phát. Nói ra có vẻ là hắn chịu thiệt đấy!
Nhưng mà, nhìn đôi mắt Bùi Nguyên Ca bốc lửa, lời này chỉ có thể nuốt vào trong bụng thôi.
"Được rồi, lần đầu tiên còn có thể tha ngươi, vậy lần thứ hai thì sao? Chạy đến phòng ôn tuyền, núp ở trong bụi hoa mây, lại... ." Nói tới đây, Bùi Nguyên Ca vừa thẹn vừa giận, mặt căng đỏ bừng, tay chỉ Vũ Hoằng Mặc, bỗng nhiên quay đầu tìm kiếm khắp nơi, mà lại lầu cao đều không có thứ gì, cuối cùng cầm lên ấm trà men sứ ngũ phúc chúc thọ chứa trà ứơp hoa muốn đập qua.
Tên dê xồm chết tiệt này, khốn khiếp...
Nghĩ đến chuyện mà mình từng đã làm, Vũ Hoằng Mặc cũng hiểu được rất ngượng ngùng, theo bản năng đứng dậy, không ngừng trốn tránh vòng quanh bàn tròn, vừa nói: "Trời đất chứng giám, Nguyên Ca, ta thật sự không phải là cố ý, hơn nữa sau cùng cũng không thấy được cái gì sao? Còn bị ngươi đánh một trận! Cho dù có tức thì ngươi cũng nên tiêu tan đi?" Lúc nói lời này, cũng không tự giác có chút chột dạ.
Thật ra thì thấy được không ít... .
Nhưng lúc ấy hắn thật sự không phải cố ý, vốn chỉ đoán là nàng có lẽ mang viên Lưu ly thất bảy màu ở trên người, cho nên muốn thừa dịp lúc nàng tắm rửa, lặng lẽ trộm đi thôi. Ai biết đến quá sớm, nàng còn chưa đến, chỉ có thể trốn vào cạnh hoa dây mây, sau đó lại...
"Đánh ngươi là còn nhẹ! Nói, ngươi lại đến nhiều lần, rốt cuộc muốn làm cái gì?" Bùi Nguyên Ca tức giận nói, thì ra kẻ mặt nạ bạc kia thật sự là Vũ Hoằng Mặc! Nàng tin tưởng Vũ Hoằng Mặc không có ác ý với nàng, cũng sẽ không chuyên môn tới đó rình coi, chỉ là gặp phải loại chuyện này khó tránh khỏi tức giận, đây là Vũ Hoằng Mặc nàng mới hỏi, nếu là người khác, nàng sẽ án binh bất động, lại tìm cơ hội chỉnh chết hắn!
"Ách..." Vũ Hoằng Mặc có chút không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ nói, hắn lại nhiều lần là muốn đến trộm viên Lưu ly bảy màu của nàng? Có thể bị Nguyên Ca đập chết hay không? Sớm biết như thế, lúc trước sẽ không làm loại chuyện này ...
"Không dám nói?" Trong lòng Bùi Nguyên Ca càng buồn bực, "Rốt cuộc ngươi có tâm tư ám muội gì?" Lúc ấy kẻ mặt nạ bạc kia khiến nàng hoang mang rất lâu, thật sự không rõ rốt cuộc vì sao lại nhiều lần tìm nàng làm phiền.
Chỉ là, hiện tại nàng lại biết được một chuyện khác.
Thọ yến Ôn phủ, vô duyên vô cớ, Vũ Hoằng Mặc chạy tới tìm nàng làm phiền, cố ý để cho Diệp Vấn Khanh hiểu lầm. Lúc ấy nói là bởi vì nàng đắc tội hắn. Thì ra là vì như vậy!
Nghĩ đến đây, trong lòng càng buồn bực.
Hay lắm, hắn đường đường là cửu điện hạ mặc áo đen, mang mặt nạ bạc, chạy đến khuê phòng của nàng uy hiếp nàng, làm Bùi phủ lộn xộn, bị nàng cắn một cái, đạp một phát còn cảm thấy rất ủy khuất sao? Trốn ở trong hoa cây mây rình coi nàng tắm rửa, bị nàng đánh một chút chẳng lẽ không phải đáng đời sao? Lại còn nói là nàng đắc tội hắn!
Tránh trái tránh phải, thấy trước sau bộ dáng Bùi Nguyên Ca luôn muốn đập người, Vũ Hoằng Mặc dứt khoát không né, cứ ngồi xuống như vậy, nằm úp sấp ở trên bàn tròn, nói: "Ngươi đập đi!"
Thấy bộ dáng hắn như vậy, ngược lại Bùi Nguyên Ca có chút không xuống tay đập được, "Ầm" một tiếng, đặt ấm trà lại bàn tròn, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, nói: "Vũ Hoằng Mặc, cuối cùng ngươi đang làm cái quỷ gì?"
"Việc này, nói ra có vẻ phức tạp." Cuối cùng thấy Bùi Nguyên Ca không thật sự đập xuống, khóe miệng Vũ Hoằng Mặc thoáng cong, lòng không nhịn được bắt đầu bay lên. Chỉ là vẫn hơi do dự, không biết có nên nói chuyện này cho Nguyên Ca hay không. Châm chước lúc lâu, bỗng nhiên che giấu ý cười, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Nguyên Ca, ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Thấy hắn bỗng nhiên trịnh trọng, Bùi Nguyên Ca có chút sửng sốt, nhưng nhớ tới việc làm của hắn, vẫn không nhịn được tức giận, giọng lạnh lùng nói: "Vậy phải xem ngươi làm chuyện gì?"
"Được rồi, ta nói cho ngươi." Vũ Hoằng Mặc hít sâu một hơi, vẫn cứ cảm giác hơi chột dạ nho nhỏ, "Ngươi đấu cờ ở hắc bạch kỳ giám hiên, thắng một viên Lưu ly bảy màu, có đúng hay không? Thật ra ngày đó, ta cũng đi, vốn đã thắng ba ván liền, kết quả đã chậm một bước, viên Lưu ly bảy màu bị ngươi thắng đi rồi."
"Cho nên?" Bùi Nguyên Ca hỏi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc nói, "Ngươi đừng nói cho ta biết là, hai lần đó là ngươi muốn đến trộm viên Lưu ly bảy màu của ta nha?" Vẻ mặt hoàn toàn ngạc nhiên, không biết nên giận hay là nên tức hay nên cười.
"Cái gì gọi là trộm? Vốn phải là ta thắng! Sau đó ta hỏi thăm, ngươi vốn là chỉ hiểu sơ da lông với chơi cờ! Ta không hiểu, rốt cuộc làm sao ngươi thắng Nhan Chiêu Bạch?" Vũ Hoằng Mặc có chút không phục hỏi, hắn nghi ngờ vấn đề này thật lâu ở trong lòng.
Vừa nghe được tin tức này, không phải thiếu chút nữa hắn buồn bực chết.
Hắn tìm kiếm viên Lưu ly bảy màu rất lâu, thật vất vả mới nghe thấy, hắc bạch kỳ giám hiên lấy viên Lưu ly bảy màu làm phần thưởng đấu cờ, ăn mặc cải trang tiến đến đấu cờ, mắt thấy đã thắng ba ván liền, ngay cả người đấu cờ cũng nói, hắn kỳ tài cao siêu là cuộc đời y ít thấy, có lẽ có thể thắng hiên chủ, đoạt được phần thưởng. Ai biết, nửa đường nhảy ra một trình giảo kim, lại bị Bùi Nguyên Ca giành trước một bước thắng đi.
Rất giận nhất là, sau đó theo hắn hỏi thăm người thắng viên Lưu ly bảy màu này chỉ là hiểu sơ da lông với đánh cờ!
Lúc đó điều này làm cho hắn lập tức kiên quyết nhớ kỹ một cái tên, Bùi Nguyên Ca!
Trái ngược với bọn hạ nhân vui vẻ hưng phấn, dường như các chủ nhân Bùi phủ lại im lặng hơn nhiều.
Đồng lâu là lầu cao nhất ở Tĩnh Xu trai, có bốn tầng, bởi vì nóc nhà dùng ngói lưu ly màu đỏ xây cất thành, tươi đẹp sáng lạn, vô cùng bắt mắt, cho nên đặt tên là Đồng lâu. Gần hoàng hôn, tà dương như máu, ánh chiều tà như màu vỏ quýt chiếu vào trên ngói lưu ly màu đỏ, sáng bóng mê ly, trong yên tĩnh tốt đẹp mơ hồ để lộ ra vài phần cô đơn, vừa vặn như vẻ mặt lúc này của Bùi Nguyên Ca.
"Các ngươi đi xuống đi, để ta yên tĩnh một mình chút."
Tử Uyển và Mộc Tê liếc nhau, tuy rằng lời đồn bên ngoài có lợi với tiểu thư, nhưng gặp phải loại chuyện này thì có cô gái nào không để ý? Chỉ là nên khuyên thế nào thì các nàng đã từng khuyên, tiểu thư là người thông minh như vậy, ngay cả các nàng đều hiểu được đạo lý, không có khả năng nàng không rõ. Chẳng qua là cần thời gian để an ủi bình thường lại thôi. Hai người song song khom người, lui xuống.
Tầng cao nhất của Đồng lâu tương tự với đình, để thuận tiện đứng ở trên đồng lầu thưởng thức phong cảnh bốn phía. Ánh chiều tà kề sát nóc nhà nghiêng nghiêng chiếu vào tầng cao nhất, một loại ánh sáng có bóng mờ một nửa. Bùi Nguyên Ca mặc bộ xiêm y thuần trắng, ngồi ở chỗ giao giữa ánh chiều tà với bóng râm, chỗ tối một nửa thì vắng vẻ rõ ràng, chỗ bị ánh chiều tà chiếu đến lại là một mảnh đỏ lờ mờ, nhưng dù thế nào cũng là một loại màu sắc có vẻ lạnh lẽo yên tĩnh làm cho người ta đau lòng.
Lúc Bùi Chư Thành lên lầu chính là thấy một cảnh tượng như vậy.
Trong một lúc, đau lòng như đao xoắn.
Ông rất muốn tiến lên an ủi Ca Nhi, nói cho nàng không cần lo lắng, cho dù có nhiều mưa gió, phụ thân như ông cũng vì nàng mà gánh vác lên, nàng tốt như vậy, băng tuyết thông minh như vậy, khéo léo hiểu chuyện, tương lai nhất định sẽ có một vị lang quân như ý... . Ông có rất nhiều lời nói muốn an ủi nàng, làm cho nàng thoải mái. Nhưng mà một câu cũng không nói nên lời.
Những lời này, nhẹ nhàng, không hề có trọng lượng, nói xong thoải mái dễ dàng, để làm đựơc lại khó như vậy.
Ông với Phó Anh Kiệt kết giao chín năm, giao tình vào sinh ra tử, huynh đệ tương xứng, đứa nhỏ Quân Thịnh này cũng là ông ngàn chọn vạn tuyển tuyển ra được. Trước kia cho rằng Phó lão đệ hào sảng lưu loát, khí khái đàn ông, Quân Thịnh hiền hậu nho nhã, cẩn thận săn sóc, cửa hôn nhân này nhất định có thể để cho Nguyên Ca hạnh phúc cả đời. Ai biết lại là một cái bề ngoài hoa lệ bên trong là thuyền hỏng, bình thường thoạt nhìn hoa lệ tuyệt đẹp, lại không chịu nổi chút sóng gió.
Ngay cả Phó lão đệ là người tương giao chín năm như vậy, lại còn nhìn lầm như thế, huống chi kẻ khác?
Việc đời hay thay đổi, lòng người khó dò!
Ông yêu thương Ca nhi như thế, hận không thể đưa tất cả đồ tốt nhất khắp thiên hạ cho nàng, chỉ cần Ca nhi có thể hạnh phúc, cho dù muốn ông liều cả tính mạng cũng không sao cả. Bùi Chư Thành hiểu rõ lòng mình, bằng lòng dồn hết tất cả cho Ca nhi, nhưng mà... . Ông tin tưởng thế gian này nhất định có người đàn ông tốt đủ xứng đôi với Nguyên Ca, nhưng thiên hạ to lớn, rộng lớn như thế, trong biển người mênh mông có thể gặp được một người như vậy hay không đây? Cho dù gặp được, có vết xe đổ của Phó Quân Thịnh, làm sao ông có thể xác định người này chính là lương phối của Ca nhi, mà có thể yên tâm giao Ca nhi cho hắn chứ?
Ông chính là một phụ thân yêu thương nữ nhi, không phải thần tiên! Ông thương nàng yêu nàng, lại chỉ là phụ thân, không phải trượng phu của nàng, không thể đủ đi hết cả đời với nàng... .
Ông biết lòng mình yêu thương Ca nhi, nhưng lại không cách nào bắt buộc người khác có lòng dạ giống với ông, ông... . Không thể nhìn thấu lòng người, không thể khống chế lòng người!
Ngự tiền giằng co, ông thắng thì đã sao? Hướng phát triển của dư luận có lợi cho Ca nhi lại như thế nào?
Giờ khắc này, Bùi Chư Thành sâu sắc cảm thấy vô lực và thất bại, rõ ràng Ca nhi của ông tốt như vậy, vì sao lại không có cách nào tìm được một phu quân có thể toàn tâm toàn ý trân trọng nàng, để cho nàng một tiếng nhạc vui vẻ thuận lợi chứ?
Dường như đã nhận ra ánh mắt phía sau, Bùi Nguyên Ca quay đầu, kinh ngạc đứng dậy: "Phụ thân!"
Bởi vì nàng đột nhiên phát hiện, Bùi Chư Thành còn chưa kịp thu lại đau thương và bất đắc dĩ trong đôi mắt, Bùi Nguyên Ca sửng sốt chút, lập tức tỉnh ngộ, cười nhạt, đi qua, kéo cánh tay ông ngồi xuống ở trước bàn, dịu dàng nói: "Phụ thân, ngài không cần khổ sở vì nữ nhi, trải qua mưa gió mới có thể nhìn thấu lòng dạ con người, hiện tại phát hiện phủ Thọ Xương Bá cũng không phải là lương xứng, dù sao cũng tốt hơn so với sau khi nữ nhi gả qua lại phát hiện chứ? Về phần khác... . Phụ thân, lòng người khó dò, chúng ta đều là người thường, không thể khống chế lòng người, có khả năng làm được, chính là cố gắng duy trì ý muốn lúc đầu của mình, mọi việc không thẹn với lòng là tốt rồi, về phần tâm tư của người khác, đó không phải là thứ chúng ta có thể nắm trong tay. Phụ thân không cần lại vì chuyện Thọ Xương Bá mà lo lắng, chỉ có thể nói, người như vậy không xứng làm huynh đệ của phụ thân!"
Sau khi Bùi Chư Thành hồi phủ, nói rất sơ lược về lúc đối đáp ở ngự tiền, chỉ nói hoàng thượng nhìn rõ mọi việc.
Nhưng sau đó, những lời này lại truyền ra đứt quãng, lúc đột nhiên nghe được, Bùi Nguyên Ca thật sự bị chấn động. Phụ thân tốt với nàng, nàng vẫn đều biết, nhưng có lẽ là kiếp trước ký ức bất hòa lạnh nhạt với phụ bóng dáng hưởng, có lẽ là trong lòng nàng cũng có giận chó đánh mèo với ông, có lẽ là giữa phụ nữ (cha và con gái) bọn họ thật sự là ở chung quá ít, lần này sau khi sống lại, dù rằng bọn họ thoạt nhìn phụ từ nữ hiếu (cha hiền con hiếu), vui vẻ hoà thuận, nhưng trong đó có bao nhiêu thiệt tình, chỉ có chính nàng rõ ràng.
Càng nhiều lúc, nàng chỉ là đang lợi dụng sự yêu chiều của phụ thân để lật đổ Chương Vân, trả thù Chương Vân mà thôi.
Nhưng mà, chuyện lần này thì khác biệt.
Sau khi sống lại, nàng quen với mọi việc dựa vào bản thân mình giải quyết, cho tới bây giờ cũng chưa từng trông cậy vào người khác để cho nàng dựa vào. Sau khi phu nhân Thọ Xương Bá ầm ĩ lớn ở Bùi phủ, nàng vừa tức vừa vội vừa giận vừa hận, lại không thể tỉnh táo lại trước để suy nghĩ đối sách, cuối cùng chỉ nghĩ được chính là viết thư cho Nhan Chiêu Bạch, muốn thông qua hiệu buôn của hắn nhanh chóng chiếm lĩnh ưu thế dư luận.
Nhưng loại chuyện cãi cọ này, tuy rằng vào trước là chủ sẽ có ưu thế, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy là có thể rửa sạch sự bất lợi của nàng.
Không nghĩ tới, trong lúc nàng còn đang suy nghĩ đối sách, phụ thân cũng đã giành trước nàng từng bước, đập phủ Trấn Quốc Hầu, xả giận cho nàng, lại ầm ĩ chuyện này đến ngự tiền, thêm đó khéo léo thiết kế, để cho nhị tỷ thay mận đổi đào, làm cho hoàng thượng thành người trung gian quyết đoán, xử trí Trấn Quốc hầu, thậm chí còn bức Trấn Quốc hầu chịu nhận lỗi với nàng. Có những việc này, cho dù là ai cũng sẽ nói rõ việc này là Trấn Quốc hầu bịa đặt, mà nàng là trong sạch.
Hơn nữa, sau khi lời đối đáp kia ở ngự tiền của phụ thân truyền ra, càng làm cho lòng nàng chấn động, thậm chí có nhiều áy náy.
Cho dù kiếp trước quan hệ cha con bọn họ lạnh nhạt, đó cũng là vì Chương Vân châm ngòi, nàng luôn ngỗ nghịch phụ thân mới có thể như thế, nhưng tuy là như vậy, cho tới bây giờ phụ thân cũng chưa từng bạc đãi đứa con gái là nàng. Mà một đời này lại vô cùng che chở nàng. Tâm tư của nàng có lẽ có một chút thiệt tình với phụ thân, nhưng hơn phân nửa vẫn là lợi dụng, nhưng phụ thân với nàng cũng là một lòng một dạ yêu thương, không có chút giả dối.
Cho tới bây giờ thì nàng cũng chưa từng cảm nhận qua loại tình cảm thuần túy này.
Mà chuyện lần này, hơi không cẩn thận, nàng còn có khả năng thân bại danh liệt, nhưng nàng còn chưa kịp làm chút gì đó, cũng đã có người giúp nàng giải quyết, hơn nữa sau đó chút xíu công lao cũng chưa từng bày tỏ ở trước mặt nàng, loại đạo lý che chở hiển nhiên này, vẫn là lần đầu tiên nàng cảm nhận được, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, căng đầy, cảm thấy cả người giống như ngâm mình ở trong ôn tuyền, ấm áp mềm mại.
Lần đầu tiên cảm giác được, trên thế giới này nàng cũng không phải là bơ vơ không nơi nương tựa.
Trải qua chuyện này, nàng mới chính thức cho rằng Bùi Chư Thành là người thân nhất của nàng, mà lần khuyên giải an ủi thiệt tình này cũng là trước nay chưa có.
Đương nhiên Bùi Chư Thành không phát hiện được vi diệu trong đó, lại không hiểu, lời này của Ca nhi chính là làm cho ông cảm thấy ấm áp trước giờ chưa từng có, đây là Ca nhi của ông, rõ ràng chuyện lần này, nàng mới là người bị hại lớn nhất, nhưng mà, thấy phụ thân là ông đau lòng, việc làm đầu tiên cũng là khuyên giải an ủi ông. Không khỏi trong lòng càng thêm thương tiếc yêu thương nữ nhi này, đưa tay vuốt tóc nàng nói: "Ca nhi, phụ thân thật xin lỗi con!"
"Không, có phụ thân như vậy, mới thật là vận may của nữ nhi!" Bùi Nguyên Ca dịu dàng nói, "Phụ thân, đừng nghĩ nhiều như vậy, xe đến trước núi ắt có đường, dù về sau tình hình lại trở thành thứ gì, nữ nhi còn có ngài đấy, không phải sao?"
"Ừ!" Bùi Chư Thành cảm thấy một cơn chua xót ở trong lòng, "Nha đầu ngốc!"
Có lần nói chuyện với nhau này, dường như cha con hai người càng thân thiết hơn một tầng, nói xong chuyện, vốn hai người tâm sự nặng nề lại đều không hẹn mà cùng lộ ra một chút mỉm cười. Thấy dường như tâm tình nữ nhi tốt hơn chút, x Bùi Chư Thành cũng tạm thời buông nỗi lòng, vừa vặn Thạch Nghiễn có việc tìm đến Tĩnh Xu trai, ông đành phải rời đi trước, trước khi đi, dặn dò Bùi Nguyên Ca không được ngồi lâu ở trong này, tuy là giữa hè, nhưng đang lúc hoàng hôn cũng hơi có chút cảm giác lạnh, sợ thân thể Ca nhi yếu ớt, không chịu được gió.
Đợi đến khi bóng dáng Bùi Chư Thành biến mất ở trước thang lầu, ý cười trên mặt Bùi Nguyên Ca lại chậm rãi biến mất.
Thời gian lần từ hôn này có thể dễ dàng giải quyết, không ảnh hưởng đến danh dự của mình, lại nhận thấy được thiệt lòng của phụ thân, tình cảm cha và con gái càng vững chắc thêm một tầng, đây đều là chuyện tốt. Nhưng mà, cũng không có nghĩa là lại không có nỗi lo về sau.
Phủ Thọ Xương Bá từ hôn, vẫn đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Từ lúc thọ yến, sau lời nói kia của thái hậu và hoàng thượng, gần như tất cả mọi người cho rằng thái hậu và hoàng hậu (bản raw nó ghi vậy???mình nghĩ là hoàng thượng mới đúng chứ nhỉ???) coi trọng nàng, lần này phủ Thọ Xương Bá từ hôn, lại càng chứng thực chuyện này. Phủ Thọ Xương Bá thân là huân quý, trước đó lại đính việc hôn nhân với Bùi Nguyên Ca, còn sợ hãi như thế, vội vàng từ hôn, thế cho nên ồn ào xôn xao dư luận, huống chi người khác? Chỉ sợ từ đó về sau, chắc không có người lại dám cầu hôn với nàng.
Hơn nữa, nhớ tới chuyện ở điện thái hậu ngày ấy, sau khi nàng bẩm báo thái hậu đã định hôn phối, thái hậu vẫn cứ hòa ái dịu dàng với nàng như vậy, giải thích duy nhất chính là, thái hậu cũng không buông tha quyết định lợi dụng của bà. Thậm chí, chưa chắc là thái hậu không có thúc đẩy sau lưng lần phủ Thọ Xương Bá từ hôn này. Hiện tại nàng đã không có hôn ước, không còn có cớ đùn đẩy, thái hậu chắc chắn xem nàng như vật trong bàn tay, không cho phép lại xuất hiện trắc trở, chỉ sợ không qua bao lâu sẽ tuyên triệu nàng vào cung, tỏ rõ tâm tư thái hậu với người đời.
Ở trên nơi đầu sóng ngọn gió này, ai dám dây dưa với nàng, đó là cam đảm trắng trợn cướp người với thái hậu, là đại bất kính với hoàng gia.
Về phần hoàng thượng... . Bùi Nguyên Ca hơi nhíu mày, tâm tư thái hậu thì nàng còn có thể nghiền ngẫm một chút, nhưng một chút cũng không nhìn thấu tâm tư hoàng thượng. Chuyện này nếu chỉ là tư tâm của thái hậu quấy phá muốn lợi dụng nàng, câu nói kia của hoàng thượng ở trên thọ yến chính là không muốn làm trái ý thái hậu, chuyện đó còn có đường sống cứu vãn... . Tinh thần sa sầm xuống, dốc lòng suy ngẫm về ngôn hành cử chỉ của hoàng thượng ngày đó, ý đồ tìm ra từ trong đó một chút dấu vết để lại.
Chỉ cần còn có một đường hy vọng, nàng sẽ thử xem, bởi vì nàng thật sự không muốn vào cung.
Nếu đến cuối cùng vẫn không trốn khỏi kết cục này... . Bùi Nguyên Ca âm thầm nắm chặt nắm tay, trong mắt hiện lên một chút sắc bén, là ai đẩy nàng vào đường cùng, tương lai nàng nhất định đáp lại gấp trăm lần!
Chẳng qua, cho là hoàng thượng từng nói, tuổi nàng quá nhỏ, chuyện này tạm thời vẫn có thể gác lại, kéo dài đến một hai năm. Mà chuyện hoàng cung thì biến hoá kỳ lạ khó lường, trong một hai năm sẽ phát sinh biến cố gì, ai cũng không nói rõ ràng đựơc, bởi vậy trước mắt lại không cần quá sốt ruột. Nhưng thật ra một việc khác, để giờ phút này Bùi Nguyên Ca càng thêm để ý, cũng càng không thể loại bỏ.
Chuyện ngự tiền, việc khác thì nàng chỉ biết sơ sơ, nhưng lần đối thoại kia của Vạn Quan Hiểu, nàng lại nghe nói từ đầu chí cuối từ miệng Bùi Nguyên Xảo.
Đối với kết quả này, Bùi Nguyên Ca cũng không cảm thấy bất ngờ, kiếp trước bốn năm vợ chồng, nàng hiểu rất rõ cá tính Vạn Quan Hiểu, sở trường hết sức luồn cúi, giỏi nhất nhìn mặt gửi lời, gió chiều nào che chiều ấy, dối trá làm ra vẻ, ở dưới tình huống gì cũng sẽ không buông tay tìm kiếm cơ hội lên chức cho bản thân mình.
Nếu dựa theo kế hoạch của Chương Vân hoặc là Bùi Nguyên Hoa, thì chuyện này bùng nổ ở bên trong Bùi phủ, do phụ thân đến chất vấn, có Chương Vân hoặc là Bùi Nguyên Hoa ở bên cạnh trợ trận, có lẽ hắn sẽ làm bộ tình lang tình thâm ý trọng, cảm động phụ thân, để phụ thân gả nàng cho hắn. Nhưng dưới loại tình huống đối chất ở ngự tiền này, nếu thừa nhận có tư tình với nàng, thì tiền đồ của hắn hủy hết, bởi vậy tuyệt đối sẽ không thừa nhận, ngược lại sẽ mượn việc này biểu hiện bản thân quang minh lỗi lạc, giành được ấn tượng tốt của hoàng thượng và phụ thân, cắn ngược lại Trấn Quốc hầu một ngụm.
Tuy rằng Trấn Quốc hầu nhận được dạy dỗ, lại trở thành bàn đạp của Vạn Quan Hiểu, điểm ấy làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
Còn có Chương Vân, đối với Chương Vân và Vạn Quan Hiểu ra tay ở trên hôn sự với Trấn Quốc Hầu, nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ, lại làm sao cũng không nghĩ tới, lại dám bịa đặt, bôi nhọ danh dự của nàng, hành vi như vậy, hoàn toàn chính là muốn cho nàng vạn kiếp bất phục!
Trong lòng hận lại sâu hơn một tầng.
Cũng tốt, Vạn Quan Hiểu là người giỏi về luồn cúi, nếu nắm chắc cơ hội giành được ấn tượng tốt của phụ thân, như vậy kế tiếp khẳng định sẽ nghĩ biện pháp lôi kéo quan hệ với Bùi phủ. Như vậy cũng tốt, trước đó vòng sinh hoạt của hắn cách Bùi phủ quá mức xa xôi, cho dù muốn làm chút gì đó, cũng không có người làm đắc lực. Nếu Vạn Quan Hiểu muốn mượn việc này tiếp cận Bùi phủ, thậm chí có tâm tư khác vậy thì ngựơc lại là cơ hội để đối phó hắn! Bùi Nguyên Ca suy nghĩ, chậm rãi rơi vào trầm tư.
"Nghĩ cái gì nghĩ đến say mê như vậy?"
Một giọng nói lười biếng mà quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện ở bên tai, Bùi Nguyên Ca không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, thở dài nói: "Ta còn đang nghĩ đến, thủ vệ Bùi phủ rất chặt chẽ cẩn thận đấy, hiện tại xem ra, còn rất nhiều lỗ hổng, mới có thể để cho Cửu điện hạ quay lại tự nhiên như vậy!"
Vị tổ tông này, không có việc gì làm sao lại chạy đến chỗ của nàng?
"Hiếm khi được Nguyên Ca ngươi chịu khen ngợi ta!" Vũ Hoằng Mặc không chút do dự xem đây trở thành khích lệ, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, cực kỳ quen thuộc tự mình rót ly trà cho mình, nhìn hoa hồng ở trong nước trà mát lạnh chậm rãi xoè ra cánh hoa, nở rộ xinh đẹp phóng khoáng, lại không có uống, mà là cầm trong tay thưởng thức, nói: "Còn chưa trả lời câu của ta đó! Nghĩ cái gì nghĩ đến say mê như vậy? Mày cũng bắt đầu nhăn lại, xấu muốn chết, cẩn thận tương lai không gả được!"
"Có khác nhau sao?" Trải qua chuyện chăm sóc Vũ Hoằng Mặc lần trước, Bùi Nguyên Ca cảm thấy có điều thay đổi đối với hắn. Khi hắn sốt cao mất đi ý thức, không cho phép những người khác gần mình, lại chịu để cho nàng tới gần, ít nhất này nói rõ trong tiềm thức của hắn cũng không có ác ý với nàng, bởi vậy lại không để ý lời nói ác độc của hắn, thản nhiên cười nói: "Hiện tại phủ Thọ Xương Bá đã từ hôn, lại còn có người dám cưới ta sao?"
Vũ Hoằng Mặc đương nhiên hiểu được, ngụ ý của nàng, cũng không phải là hai lần từ hôn ảnh hưởng, mà là lời nói của thái hậu và hoàng đế.
"Kỳ thật ngươi không cần lo lắng, tuy rằng nói phủ Trấn Quốc Hầu lui việc hôn nhân, đã không có cớ đùn đẩy. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn thái hậu cũng sẽ không sắc phong ngươi, sẽ đưa tới chỉ trích. Trong khoảng thời gian này, bà ta có lẽ sẽ triệu ngươi vào cung, ngươi chỉ cần ứng phó có lệ tốt với bà ta, đừng cho bà ta bắt được nhược điểm hoặc là chân đau, chuyện còn lại... Ta sẽ giải quyết!" Nói xong bốn chữ cuối cùng, giọng nói đột nhiên trở nên hơi trầm thấp, hoàn toàn không giống lười biếng phong tình như bình thường, làm cho người ta có một loại cảm giác kiên quyết như sắt, làm cho người ta không tự giác muốn tin tưởng.
Dường như cũng nhận thấy được này sức nặng của bốn chữ này, Bùi Nguyên Ca quay đầu, trong lòng xẹt qua một chút trực giác kỳ lạ, lại nói không rõ không chắc chắn, chỉ dùng con ngươi đen trắng rõ ràng lẳng lặng nhìn chăm chú vào Vũ Hoằng Mặc, hơi nhíu mi.
Từ trước tới nay Vũ Hoằng Mặc trầm tĩnh, nhưng bị Bùi Nguyên Ca nhìn như vậy, cũng không tự giác bắt đầu khẩn trương lên, có chút không được tự nhiên nói: "Làm sao vậy? Vì sao nhìn ta như vậy?"
"Cửu điện hạ vì sao ngài muốn giúp ta?" Bùi Nguyên Ca có chút ngờ vực nói.
Tim Vũ Hoằng Mặc đập có chút đình trệ chốc lát, gần như cho rằng Nguyên Ca đã nhận ra gì đó, theo bản năng phản bác nói: "Ai giúp ngươi? Thái hậu và hoàng hậu đều là người Diệp gia, Ngũ hoàng huynh lại là con của hoàng hậu, ta và Ngũ hoàng huynh là kẻ thù không đội trời chung, với hoàng hậu và thái hậu cũng vậy, ta đối phó thái hậu vốn chính là chuyện thuận lý thành chương, chỉ là thuận tiện giải quyết phiền toái của ngươi mà thôi, ai có tâm tình cố ý đến giúp ngươi? Đến nói cho ngươi một tiếng, chẳng qua chỉ là báo cho biết, ngươi lại thiếu bản điện hạ một ân tình, đừng làm bộ không biết. Từ trước đến nay ta làm việc có gió dùng hết cho cánh buồm, thi ân phải báo đáp!"
Dưới lòng hoảng ý loạn, ngay cả chính hắn cũng không biết đang nói lung tung gì đó.
Sau khi nói xong, nhất thời muốn cho mình một bạt tai.
Thật là ngu ngốc!
Hắn chưa từng thích qua con gái, hoàn toàn không biết, trước đó bản thân mình chú ý Bùi Nguyên Ca là vì thích, đợi đến khi biết rồi, cũng nghe nói nàng và Phó Quân Thịnh đính hôn. Khi đó thật sự như là sấm sét giữa trời quang, hận không thể bắt Phó Quân Thịnh lại đây làm bao cát hay làm mục tiêu chà đạp một trăm lần, sau đó lại đi trói con mèo nhỏ không nghe lời Bùi Nguyên Ca này lại đây, giấu ở Xuân Dương cung của hắn, ngoại trừ hắn thì ai cũng không hòng gặp, cũng không cho ai chạm vào, để cho trong mắt trong lòng của nàng cũng chỉ có một mình hắn, không còn có người khác!
Nếu không có loại dục vọng độc chiếm mãnh liệt này, thì hắn cũng không nhận ra được bản thân mình thích con mèo nhỏ ấy.
Dù hắn dễ dàng quấy rối việc hôn nhân của Bùi phủ và Thọ Xương Bá phủ, mà lại chậm chạp không có thay đổi hành động.
Bởi vì sau khi đã tra xét qua tư liệu về Thọ Xương Bá phủ và Phó Quân Thịnh, hắn không thừa nhận cũng không được, cửa hôn nhân này là vô cùng tốt đối với con mèo nhỏ. Thọ Xương Bá phủ là nhà binh nghiệp, không có nhiều quy củ như vậy, Phó Anh Kiệt và Bùi Chư Thành là bạn chí cốt, tuy rằng phu nhân Thọ Xương Bá khó chơi, nhưng sẽ không phải là đối thủ của con mèo nhỏ. Về phần con người Phó Quân Thịnh, tướng mạo đường đường, tiền đồ thuận lợi, dễ nhận thấy cũng có tình ý với con mèo nhỏ, mà con mèo nhỏ đối với Phó Quân Thịnh kia cũng tốt hơn nhiều so với hắn. Sau khi nàng gả vào phủ Thọ Xương Bá, nhất định có thể yên ổn thuận lợi, cuộc sống mỹ mãn tường hòa.
Chỉ ngoại trừ là hắn không cam lòng.
Nếu nói hắn thật sự giống như người ngoài thoạt nhìn phong quang (nở mày nở mặt) như vậy, khoe khoang phóng túng, nếu ai cũng không có biện pháp với hắn thì hắn nhất định sẽ không chút do dự dùng hết các loại thủ đoạn, hủy bỏ cửa hôn nhân này của phủ Thọ Xương Bá, đoạt lấy con mèo nhỏ, chiếm cứ thể xác và tinh thần của nàng, bảo vệ nàng ở dưới cánh chim của hắn, che gió che mưa cho nàng, khiến nàng trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng mà, hắn không phải vậy.
Tình cảnh của hắn nhìn như phong quang, thật ra hung hiểm gian nan, vẫn luôn là tìm cách sống sót ở giữa kẽ hở, nhảy múa ở trên mũi đao. Nếu hắn cưới con mèo nhỏ, cuốn nàng vào trận phong ba sóng triều (giông tố sóng gió) này, vậy thì nàng ắt phải đối mặt với loại tình cảnh gian nan này cùng với hắn, sẽ giãy dụa ở giữa nghịch cảnh. Mặt ngoài là hoàng tử phi vinh quang tôn quý, mà trong đó gian trá khó khăn, đả kích ngấm ngầm hay công khai nhiều không kể xiết, ... Hắn chỉ có thể cho nàng một viên chân tâm của hắn, hắn sẽ một lòng một dạ yêu nàng một đời một kiếp, dắt tay nàng đối mặt với tất cả cửa ải khó khăn, đứng ở trước người nàng cho đến hơi thở cuối cùng...
Hắn sẽ gây cho nàng rất nhiều hung hiểm, nhưng có thể cho thì chỉ có thế thôi.
Mà này chỉ có thể cho một viên chân tâm, nhưng cũng chưa chắc là con mèo nhỏ sẽ muốn, dường như Nguyên Ca cũng không tuỳ tiện với hắn. Nếu hắn cứ cố ý kéo nàng vào trong cơn sóng hoàng cung như vậy, thì có hơi quá mức ích kỷ tàn nhẫn!
Cho nên, dù rằng trong lòng có ngàn vạn không cam lòng, nhưng hắn cũng chỉ có thể kiềm nén xuống, cũng không có nhúng tay chút nào vào hôn sự của Bùi phủ và phủ Thọ Xương Bá, thậm chí, kiềm chế không hề gặp mặt Nguyên Ca, cho dù có đôi khi ngẫu nhiên gặp được, cũng sẽ dằn xuống xúc động suy nghĩ muốn nói chuyện với nàng, lén lút tránh ở một bên, chờ nàng rời đi mới có thể xuất hiện.
Hắn cho rằng lúc còn trẻ yêu say đắm sẽ mỏng nhẹ như tờ giấy, chỉ cần trải qua trận kích tình xúc động này, không hề gặp mặt Nguyên Ca nữa, sẽ chậm rãi bình tĩnh trở lại, mãi đến bụi bặm rơi đầy. Nhưng mà, hắn lại thật sự không ngờ, theo thời gian trôi qua, phần cảm tình kia trong lòng chẳng những không chậm rãi bình tĩnh, ngược lại càng ngày càng kích động, khó có thể khống chế, chỉ cần hơi rảnh rỗi, sẽ không nhịn được nhớ tới Nguyên Ca, vô số lần muốn hỏi thăm tin tức của nàng, tạo ra các loại tình cờ gặp gỡ, cho dù chỉ là liếc nhìn nàng một cái, nói vài lời với nàng cũng được. Thậm chí, vào ban đêm, đứng ở trên lầu các cao nhất của Xuân Dương cung, nhìn về phía Bùi phủ, tưởng tượng thấy Nguyên Ca ở đó, cũng đã không nhịn được muốn mỉm cười, sau đó lại đau lòng như đao xoắn.
Hắn cảm thấy, cử chỉ của mình có lẽ đã sắp điên rồ rồi.
Nhưng hắn khống chế được khá lắm, không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện hắn khác thường, cũng không vì vậy mà buông thả bản thân tìm đến Nguyên Ca.
Chỉ có lần đó, trong lòng thật sự chất chứa rất nhiều chuyện, không thể loại bỏ nhớ mong, ở trên nóc nhà trúng gió mãi đến nửa đêm, từ trước tới giờ thân thể hắn luôn khoẻ mạnh lại phát sốt cao, lúc lý trí sụp đổ, chỉ còn lại khát vọng trong tiềm thức, giữa lúc mơ mơ màng màng, hắn lại đi tới khuê phòng của Bùi Nguyên Ca, sau khi thấy được dung nhan khát vọng trăm ngàn lần trong đầu, mới yên tâm thả lòng bản thân rơi vào trong tối tăm và yên tĩnh.
Lấy cớ sinh bệnh để lừa mình dối người, hắn chỉ buông thả bản thân một lần đó.
Vốn cho rằng, chuyện sẽ phát triển tiếp như vậy, Nguyên Ca sẽ gả cho Phó Quân Thịnh, sau đó hắn sẽ từ từ chặt đứt nhớ nhung. Không ngờ nửa đường nhảy ra một trình giảo kim, bởi vì một lời nói của thái hậu và phụ hoàng, phủ Thọ Xương Bá từ hôn, trong nháy mắt sóng gió đột nhiên nổi lên, Nguyên Ca không còn hôn ước, hơn nữa bởi vì thái hậu, thật có khả năng sẽ bị cuốn vào bên trong tranh đấu ở hoàng cung.
Trải qua chuyện của Phó Quân Thịnh, để cho hắn học một bài học kinh nghiệm.
Vốn cho là Nguyên Ca tốt, hắn thích, người khác cũng sẽ thích, nhưng không nghĩ tới Phó Quân Thịnh lại không chịu trách nhiệm như vậy, gặp chuyện thì yếu đuối, hoàn toàn không thể che gió che mưa cho Nguyên Ca. Điều này khiến lòng của hắn lại rục rịch, hơn nữa tìm được lý do tốt cho mình: đàn ông khác không đáng tin, gặp chuyện có thể sẽ thay đổi, hắn không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng mà, hắn biết lòng của mình, biết cá tính của mình, biết mình sẽ không thay đổi.
Hắn vẫn sẽ tốt với nàng!
Vì thế, hắn có đầy đủ lý do, lập tức lén lút chạy tới.
Đối với lời nói này của thái hậu, tâm tư của hắn thật ra rất mâu thuẫn, vẫn chán ghét thái hậu lấy Nguyên Ca làm quân cờ, ý đồ cuốn nàng vào trong sóng gió của hoàng cung; lại mơ hồ cảm thấy có chút vui vẻ, người bị cuốn vào trong thị phi hoàng cung, rất khó thoát thân, như vậy hắn đã có đầy đủ lý do đoạt lấy Nguyên Ca... . Loại tâm lý mâu thuẫn tế nhị này, dẫn tới hắn hết sức không được tự nhiên khi đối mặt Nguyên Ca.
Giống như hiện tại, rõ ràng là cơ hội tốt để bày tỏ, kết quả lại bị mình nói giống như là giao dịch, Vũ Hoằng Mặc hận không thể lại nhét từng chữ từng chữ đã nói ra trở về, sau đó mạnh mẽ nện bản thân mình hai đấm.
Thấy bộ dáng hắn nói xong thì vẻ mặt ảo não, Bùi Nguyên Ca buồn cười.
Từng gặp bộ dáng Vũ Hoằng Mặc khoe khoang phóng túng, bí hiểm, hoàn toàn là tư thái hoàng tử cao cao tại thượng vui giận không hiện ra mặt, nếu không chính là bộ dáng vô lại vẻ mặt tức chết người không đền mạng, nhưng thật ra lần trước bộ dáng sinh bệnh ngây thơ không phân rõ phải trái, và dáng vẻ không được tự nhiên trước mắt này có chút dễ gần đáng yêu.
Rõ ràng là giúp nàng, lại phải nói giống như muốn tính kế nàng, chưa từng thấy ai phải làm cho mình vặn vẹo thành bộ dáng này.
Vũ Hoằng Mặc này, chẳng lẽ rất sợ người khác xem hắn là người tốt sao?
Thấy Bùi Nguyên Ca không nói lời nào, chỉ mỉm cười, trong lòng Vũ Hoằng Mặc có chút lo sợ không yên, không phải là tâm tư của hắn bị nhìn ra chứ? Vậy sao lại không phản ứng chút nào chứ? Rốt cuộc đã nhìn ra hay là chưa đây?
Con mèo nhỏ này!
Thấy vẻ mặt hắn càng kỳ quái, rốt cụôc Bùi Nguyên Ca cười nói: "Phải, tiểu nữ lại thiếu Cửu điện hạ một cái ân tình. Lại nói tiếp, ta thiếu cửu điện hạ không ít ân tình, tương lai Cửu điện hạ tính bảo ta trả như thế nào?"
Ngược lại ta muốn ngươi lấy thân báo đáp, ngươi có chịu hay không đây? Vũ Hoằng Mặc oán thầm, nhưng lời này tuyệt đối sẽ không nói ra miệng, đành phải tỏ vẻ bí hiểm nói: "Vậy thôi, về sau ngươi sẽ biết!"
"Cửu điện hạ không cần thu lợi tức thật cao mới được!" Bùi Nguyên Ca nhướng mày cười nói, đột nhiên ngửi được một mùi hoa sen rất nhạt cực kỳ nhạt, trong lòng hơi cảm kỳ quái. Mùi này, giống như là nàng từng ngửi được ở nơi nào?
Dưới sự tập trung suy ngẫm, bỗng nhiên chấn động.
Lần đó thích khách ầm ĩ Bùi phủ, kết quả một kẻ áo đen mang mặt nạ màu bạc xâm nhập trong phòng của nàng, uy hiếp nàng, lúc ấy khoảng cách hai người thật sự gần, trong mũi từng ngửi được một mùi hoa sen thơm ngát nhàn nhạt như có như không. Sau đó kẻ mặt nạ màu bạc lại xuất hiện ở Cẩm Tú Lương uyển, làm hại nàng kế hoạch gây sức ép Chương Vân chết non, ngày hôm sau bèn vội vàng chạy về Bùi phủ. Sau đó thì không còn gặp lại kẻ áo đen mặt nạ bạc kia, cũng từng đoán ý đồ của hắn, từ đầu đến cuối lại mờ mịt không rõ ràng.
Hiện tại mùi hoa sen này, rất giống với hương vị vào lúc đó.
Chẳng lẽ nói, kẻ áo đen mặt nạ bạc kia là... . Vũ Hoằng Mặc?
Hay chỉ là mùi hương tương tự mà thôi? Bùi Nguyên Ca suy ngẫm, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Cửu điện hạ, quần áo trên ngươi xông hương gì? Ta lại chưa từng ngửi được mùi tươi mát thanh nhã như vậy, không biết là từ chỗ nào có được? Ta cũng đi mua để xông quần áo!"
Vũ Hoằng Mặc có chút mờ mịt: "Mùi gì? Ta rất ít dùng huân hương."
"Chính là một mùi hoa sen rất nhạt vô cùng nhạt, nhàn nhạt nhưng rất tao nhã." Bùi Nguyên Ca hình dung nói, chỉ vào ống tay áo của hắn nói, "Ừ, trên ống tay áo ngươi còn có loại mùi hương này."
Mùi hoa sen?
Vẻ mặt Vũ Hoằng Mặc khẽ đổi, vội kéo tay áo qua ngửi, quả nhiên ngửi được một mùi hoa sen thơm ngát nhàn nhạt, nhưng mà mùi hương rất nhạt vô cùng nhạt, không cẩn thận chú ý, rất khó ngửi được. Cũng tầng cao nhất này không có chút mùi vị khác lạ, nếy không đã sớm che lấp đi mùi này rồi. Ngẫm lại hôm nay sau khi mình đi nơi đó thì trực tiếp xuất cung, không có khả năng bị những người khác phát hiện, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, nói: "À, đây là loại huân hương làm thủ công, nếu ngươi thích, lần sau ta mang chút lại đây cho ngươi."
Làm thủ công, mang chút lại đây cho nàng...
Nói cách khác, nơi khác không có loại huân hương này, ở trên chợ cũng không có bán. Đổi lại mà nói, kẻ áo đen mặt nạ bạc kia rất có khả năng chính là Vũ Hoằng Mặc trước mắt! Nhìn lại của đôi tay kia của hắn, thon dài trắng nõn, sáng bóng oánh nhuận, một chút cũng không giống tay võ tướng, quả thực rất giống với đôi tay kèm hai bên nàng trong trí nhớ kia, hơn nữa, lần trước hắn phát sốt cũng có thể chạy đến Bùi phủ, rõ ràng là rất quen thuộc với thủ vệ Bùi phủ... . Lần đó uy hiếp nàng còn chưa tính, nhưng nghĩ đến cẩm tú lương uyển, người nọ núp ở giữa cây mây hoa rình coi nàng tắm rửa, thiếu chút nữa hủy đi trong sạch của nàng, Bùi Nguyên Ca không nhịn được nghiến răng, ánh mắt trở nên vô cùng không tốt.
Vũ Hoằng Mặc bị nàng nhìn có chút sợ hãi, không hiểu sao có chút chột dạ: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Bùi Nguyên Ca mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, rất bình tĩnh nói, "Cửu điện hạ, ngươi nói nếu có người từng uy hiếp ta, sau đó lại thiếu chút nữa hủy đi trong sạch của ta, người như vậy, ta cần phải đối phó hắn như thế nào mới tốt?"
Vũ Hoằng Mặc không chút nào nghĩ tới trên người mình, còn tưởng rằng có liên quan tới chuyện của phủ Thọ Xương Bá và phủ Trấn Quốc Hầu, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, dày đặc như băng: "Có chuyện như vậy? Lại dám uy hiếp ngươi, còn thiếu chút nữa đã hủy đi trong sạch của ngươi, cặn bã như vậy quyết không thể buông tha, chết muôn lần cũng không đủ để chuộc tội! Người đó là ai?"
Lại có người dám đối đãi con mèo nhỏ như vậy, quả thực là tìm chết mà! (Bít là mình chắc hận sao ko đc lấy thân chịu trách nhiệm nè)
"Cửu điện hạ, ta không tiện nói chuyện này cho phụ thân của ta biết, không biết cửu điện hạ có thể giúp ta sửa trị kẻ cặn bã kia một chút hay không?" Bùi Nguyên Ca thản nhiên cười, vẻ ngoài như hoa, chỉ là lúc nhắc tới kẻ "Cặn bã" kia, không tự giác mà nghiến mài răng.
Vũ Hoằng Mặc đương nhiên nghĩa bất dung từ: "Đương nhiên, ta đi giết hắn thay ngươi!"
"Cửu điện hạ thật sự là nghĩa bạc Vân Thiên (tình nghĩa lớn che lấp cả mây trời)." Bùi Nguyên Ca khen tặng, bỗng nhiên tươi cười chợt tắt, vẻ mặt lạnh như băng, mặt không chút thay đổi nói, "Nếu như vậy, Vũ Hoằng Mặc, kẻ cặn bã này cứ tự sát để tạ thiên hạ đi!"
Vũ Hoằng Mặc ngẩn ra: "Cái gì?"
Hắn là kẻ cặn bã?
"Còn giả bộ?" Nhớ tới việc này thì Bùi Nguyên Ca lại tức, đập bàn đứng lên, sức lực to lớn, khiến cho ấm trà ly trà trên bàn kèm thêm đĩa điểm tâm cũng theo đó mà chấn động mãi, phẫn nộ quát, "Vũ Hoằng Mặc tên khốn khiếp này, khuya khoắt, mặc bộ áo đen, mang mặt nạ bạc, chạy đến trong phòng ta để làm cái gì? Còn uy hiếp ta! Ta thật là lơ mơ, không biết rốt cuộc đắc tội cửu điện hạ ở nơi nào, thế cho nên cửu điện hạ đến doạ sợ ta như vậy?"
Lúc này Vũ Hoằng Mặc mới nhớ tới còn có một chuyện như vậy, cảm thấy hoảng, rụt đầu theo bản năng, nhỏ giọng nói: "Đó là… cuối cùng ta cũng không làm gì, còn bị ngươi cắn một cái, đạp một phát."
Khi đó chẳng qua chỉ là thấy Nguyên Ca thông minh dẫn đầu, không tiện nắm trong tay, cho nên muốn lén lút lẻn vào Bùi phủ, trộm viên Lưu ly bảy màu ra mà thôi. Kết quả cuối cùng không trộm được viên Lưu ly bảy màu, ngược lại bị con mèo nhỏ hung hăng cắn một cái, đạp một phát. Nói ra có vẻ là hắn chịu thiệt đấy!
Nhưng mà, nhìn đôi mắt Bùi Nguyên Ca bốc lửa, lời này chỉ có thể nuốt vào trong bụng thôi.
"Được rồi, lần đầu tiên còn có thể tha ngươi, vậy lần thứ hai thì sao? Chạy đến phòng ôn tuyền, núp ở trong bụi hoa mây, lại... ." Nói tới đây, Bùi Nguyên Ca vừa thẹn vừa giận, mặt căng đỏ bừng, tay chỉ Vũ Hoằng Mặc, bỗng nhiên quay đầu tìm kiếm khắp nơi, mà lại lầu cao đều không có thứ gì, cuối cùng cầm lên ấm trà men sứ ngũ phúc chúc thọ chứa trà ứơp hoa muốn đập qua.
Tên dê xồm chết tiệt này, khốn khiếp...
Nghĩ đến chuyện mà mình từng đã làm, Vũ Hoằng Mặc cũng hiểu được rất ngượng ngùng, theo bản năng đứng dậy, không ngừng trốn tránh vòng quanh bàn tròn, vừa nói: "Trời đất chứng giám, Nguyên Ca, ta thật sự không phải là cố ý, hơn nữa sau cùng cũng không thấy được cái gì sao? Còn bị ngươi đánh một trận! Cho dù có tức thì ngươi cũng nên tiêu tan đi?" Lúc nói lời này, cũng không tự giác có chút chột dạ.
Thật ra thì thấy được không ít... .
Nhưng lúc ấy hắn thật sự không phải cố ý, vốn chỉ đoán là nàng có lẽ mang viên Lưu ly thất bảy màu ở trên người, cho nên muốn thừa dịp lúc nàng tắm rửa, lặng lẽ trộm đi thôi. Ai biết đến quá sớm, nàng còn chưa đến, chỉ có thể trốn vào cạnh hoa dây mây, sau đó lại...
"Đánh ngươi là còn nhẹ! Nói, ngươi lại đến nhiều lần, rốt cuộc muốn làm cái gì?" Bùi Nguyên Ca tức giận nói, thì ra kẻ mặt nạ bạc kia thật sự là Vũ Hoằng Mặc! Nàng tin tưởng Vũ Hoằng Mặc không có ác ý với nàng, cũng sẽ không chuyên môn tới đó rình coi, chỉ là gặp phải loại chuyện này khó tránh khỏi tức giận, đây là Vũ Hoằng Mặc nàng mới hỏi, nếu là người khác, nàng sẽ án binh bất động, lại tìm cơ hội chỉnh chết hắn!
"Ách..." Vũ Hoằng Mặc có chút không biết nên nói như thế nào.
Chẳng lẽ nói, hắn lại nhiều lần là muốn đến trộm viên Lưu ly bảy màu của nàng? Có thể bị Nguyên Ca đập chết hay không? Sớm biết như thế, lúc trước sẽ không làm loại chuyện này ...
"Không dám nói?" Trong lòng Bùi Nguyên Ca càng buồn bực, "Rốt cuộc ngươi có tâm tư ám muội gì?" Lúc ấy kẻ mặt nạ bạc kia khiến nàng hoang mang rất lâu, thật sự không rõ rốt cuộc vì sao lại nhiều lần tìm nàng làm phiền.
Chỉ là, hiện tại nàng lại biết được một chuyện khác.
Thọ yến Ôn phủ, vô duyên vô cớ, Vũ Hoằng Mặc chạy tới tìm nàng làm phiền, cố ý để cho Diệp Vấn Khanh hiểu lầm. Lúc ấy nói là bởi vì nàng đắc tội hắn. Thì ra là vì như vậy!
Nghĩ đến đây, trong lòng càng buồn bực.
Hay lắm, hắn đường đường là cửu điện hạ mặc áo đen, mang mặt nạ bạc, chạy đến khuê phòng của nàng uy hiếp nàng, làm Bùi phủ lộn xộn, bị nàng cắn một cái, đạp một phát còn cảm thấy rất ủy khuất sao? Trốn ở trong hoa cây mây rình coi nàng tắm rửa, bị nàng đánh một chút chẳng lẽ không phải đáng đời sao? Lại còn nói là nàng đắc tội hắn!
Tránh trái tránh phải, thấy trước sau bộ dáng Bùi Nguyên Ca luôn muốn đập người, Vũ Hoằng Mặc dứt khoát không né, cứ ngồi xuống như vậy, nằm úp sấp ở trên bàn tròn, nói: "Ngươi đập đi!"
Thấy bộ dáng hắn như vậy, ngược lại Bùi Nguyên Ca có chút không xuống tay đập được, "Ầm" một tiếng, đặt ấm trà lại bàn tròn, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, nói: "Vũ Hoằng Mặc, cuối cùng ngươi đang làm cái quỷ gì?"
"Việc này, nói ra có vẻ phức tạp." Cuối cùng thấy Bùi Nguyên Ca không thật sự đập xuống, khóe miệng Vũ Hoằng Mặc thoáng cong, lòng không nhịn được bắt đầu bay lên. Chỉ là vẫn hơi do dự, không biết có nên nói chuyện này cho Nguyên Ca hay không. Châm chước lúc lâu, bỗng nhiên che giấu ý cười, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Nguyên Ca, ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Thấy hắn bỗng nhiên trịnh trọng, Bùi Nguyên Ca có chút sửng sốt, nhưng nhớ tới việc làm của hắn, vẫn không nhịn được tức giận, giọng lạnh lùng nói: "Vậy phải xem ngươi làm chuyện gì?"
"Được rồi, ta nói cho ngươi." Vũ Hoằng Mặc hít sâu một hơi, vẫn cứ cảm giác hơi chột dạ nho nhỏ, "Ngươi đấu cờ ở hắc bạch kỳ giám hiên, thắng một viên Lưu ly bảy màu, có đúng hay không? Thật ra ngày đó, ta cũng đi, vốn đã thắng ba ván liền, kết quả đã chậm một bước, viên Lưu ly bảy màu bị ngươi thắng đi rồi."
"Cho nên?" Bùi Nguyên Ca hỏi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc nói, "Ngươi đừng nói cho ta biết là, hai lần đó là ngươi muốn đến trộm viên Lưu ly bảy màu của ta nha?" Vẻ mặt hoàn toàn ngạc nhiên, không biết nên giận hay là nên tức hay nên cười.
"Cái gì gọi là trộm? Vốn phải là ta thắng! Sau đó ta hỏi thăm, ngươi vốn là chỉ hiểu sơ da lông với chơi cờ! Ta không hiểu, rốt cuộc làm sao ngươi thắng Nhan Chiêu Bạch?" Vũ Hoằng Mặc có chút không phục hỏi, hắn nghi ngờ vấn đề này thật lâu ở trong lòng.
Vừa nghe được tin tức này, không phải thiếu chút nữa hắn buồn bực chết.
Hắn tìm kiếm viên Lưu ly bảy màu rất lâu, thật vất vả mới nghe thấy, hắc bạch kỳ giám hiên lấy viên Lưu ly bảy màu làm phần thưởng đấu cờ, ăn mặc cải trang tiến đến đấu cờ, mắt thấy đã thắng ba ván liền, ngay cả người đấu cờ cũng nói, hắn kỳ tài cao siêu là cuộc đời y ít thấy, có lẽ có thể thắng hiên chủ, đoạt được phần thưởng. Ai biết, nửa đường nhảy ra một trình giảo kim, lại bị Bùi Nguyên Ca giành trước một bước thắng đi.
Rất giận nhất là, sau đó theo hắn hỏi thăm người thắng viên Lưu ly bảy màu này chỉ là hiểu sơ da lông với đánh cờ!
Lúc đó điều này làm cho hắn lập tức kiên quyết nhớ kỹ một cái tên, Bùi Nguyên Ca!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.