Chương 69: Am miếu bị tập kích, tính mạng nguy hiểm
Bạch Sắc Hồ Điệp
30/10/2015
Edit: Beyours
Nghe được giọng nói sắc bén của Bùi Nguyên Dung xen lẫn trong tiếng cãi vã, Bùi Nguyên Ca nhíu nhíu mày. Nàng đi theo tiếng nói phát ra, vòng qua một giàn hoa tử đằng, xuyên qua nguyệt môn chạm hoa, xa xa nhìn thấy Bùi Nguyên Dung đứng trước vườn hoa, đang tranh cãi với một nữ tử mặc trang phục nha hoàn lụa mỏng xanh nhạt. Dưới chân hai người rải rác mảnh vụn của chậu hoa men sứ, bùn đất văng khắp nơi, một gốc hoa lan bị đạp dập nát.
"Nha hoàn ngươi làm sai, bây giờ làm dơ hết quần áo của ta rồi, ngươi nói phải làm sao đây?"
Nha hoàn phản bác không chút khách khí : "Vị tiểu thư ngươi mới thật kỳ quái, chậu Mặc Lan này là vật tiểu thư nhà ta âu yếm nhất, ngươi lại muốn cướp, kết quả làm vỡ cả chậu hoa, còn cố ý dẫm nát chúng. Ta còn chưa kêu ngươi bồi thường chậu mặc lan thế mà ngươi ác nhân lại đi cáo trạng trước! Mặc lan này quý hiếm đắt tiền, giá trị ngàn vàng, vất vả lắm thiếu gia mới tìm được cho tiểu thư nhà ta, ngươi đền! Ngươi đền đi!"
Trên mặt Bùi Nguyên Dung hiện lên chút chột dạ, lập tức nói: "Ngươi đừng giả vờ giả vịt, rõ ràng hoa lan này ở hoa viên của Bạch Y am, ngươi muốn trộm hoa lan của người ta nhưng bị ta phát hiện, nóng vội làm rơi vỡ chậu hoa, dẵm chết nó, có liên quan gì tới ta chứ? Nói cho ngươi biết, ta là thiên kim Hình bộ thượng thư, đừng tưởng rằng các ngươi có thể tùy tiện vu oan lừa gạt ta!"
"Vô lại như vậy, còn nói mình là thiên kim, ngươi có biết xấu hổ hay không?"
... .
Tính tình Bùi Nguyên Dung điêu ngoa, thấy thích cái gì là muốn cường đoạt, nghe hai người này tranh chấp, Bùi Nguyên Ca cũng đoán được tám chín phần, chắc chắn là Bùi Nguyên Dung thấy mặc lan của người ta trân quý, cố chấp muốn chiếm đoạt, trong lúc hai người giằng co không cẩn thận đã làm rơi chậu hoa xuống đất, đạp hỏng hết hoa. Bùi Nguyên Dung này, tại sao chỗ nào cũng gây sự? Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca không đổi, cất giọng hô: "Tam tỷ."
Cùng lúc đó, phía bên kia, chỗ thùy hoa môn (cửa hình vòm có hoa rủ xuống) cũng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Tiểu Thọ!"
Hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, trên mặt Bùi Nguyên Dung lộ ra vẻ kinh hoảng, lập tức nghĩ, chỉ cần mình cắn chết không chịu nhận thì không ai có thể làm gì mình cả, nghĩ vậy lúc này mới thoáng an lòng. Nha hoàn tên Tiểu Thọ kia chạy đến bên cạnh thiếu nữ, khóc nức nở nói: "Tiểu thư, nô tỳ làm theo dặn dò của tiểu thư, mang Mặc Lan đến vườn hoa, kết quả bị vị tiểu thư điêu ngoa kia nhìn thấy, muốn cướp đoạt, làm chậu hoa bị rơi vỡ, làm sao bây giờ?"
"Nha hoàn nhà ngươi đừng có vu cáo hãm hại ta, rõ ràng chính ngươi không cẩn thận bị ngã!" Bùi Nguyên Dung vội vàng mở miệng cãi lại.
Đương nhiên nàng biết mặc lan trân quý, giá trị ngàn vàng, lại thấy nha hoàn kia ăn mặc bình thường, nên trong đầu mới nảy sinh ý nghĩ muốn cướp đoạt. Hiện tại tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca kia cũng ở đây, nếu trở về bị ả cáo trạng trước mặt phu nhân hoặc phụ thân thì nàng nhất định sẽ bị ăn mắng. Hơn nữa, mặc lan trân quý như vậy, làm sao nàng đền nổi?
"Ngươi ——" Tiểu thọ bị nàng ta nói vậy, tức giận phát khóc.
Nữ tử mặc áo màu xanh nhạt thêu hoa văn thủy vân (nước) trên vạt áo, bên dưới kết hợp với váy xếp nếp màu xanh lá mạ thêu hoa cỏ, bên hông đeo đai lưng thắt nút như ý. Thời tiết ấm áp như vậy, nhưng vẫn khoác áo choàng gấm màu trắng điểm lá trúc. Mái tóc dài đen nhánh vấn kiểu uy đọa kế, trâm gắn mấy viên ngọc châu hoa. Gương mặt trắng nõn sáng bóng, có điều hơi tái, ánh mặt trời chiếu xuống giống như trong suốt vậy. Mày liễu tinh tế, đôi mắt như sương, như có hơi nước lưu chuyển, sương mù tạo cảm giác xa xôi, mũi cao miệng nhỏ, dung mạo rất xinh đẹp.
Nhưng dường như thiếu nữ này bệnh không nhẹ, ngay cả sắc môi cũng trắng nhợt.
Trang phục của thiếu nữ này nhìn có vẻ tầm thường, nhưng đều là vật xa xỉ, lại sở hữu mặc lan giá trị ngàn vàng, chắc là chủ nhận của chiếc xe ngựa đậu bên ngoài Bạch Y am.
Trong thần thái ôn nhã của nàng ta lộ ra vài phần lạnh nhạt hời hợt, đưa tay chế trụ nha hoàn đang tức giận, thong thả bước tới, khom người nhặt tàn hoa lên, bỏ nó vào trong vườn hoa, rồi vùi đất lên. Sau khi xong xuôi tất cả, chắp hai tay hướng về phía vườn hoa nhẹ giọng nói: "Hi vọng sau khi ngươi kết thúc kiếp nạn này, có thể sớm đến tây phương cực lạc, kiếp sau phúc thọ an khang. A di đà phật!"
Thấy hành vi của nàng ta cổ quái, Bùi Nguyên Dung lại có chút chột dạ, khẩn trương nói: "Ngươi đừng có lừa gạt ta đền hoa lan!"
"Ngươi còn nói! Rõ ràng chính ngươi muốn cướp!" Tiểu Thọ nghẹn ngào nói, "Mặc Lan này là thiếu gia chạy khắp vương triều Đại Hạ mới tìm được một chậu như vậy!"
"Đã nói không phải tại ta làm hư, rõ ràng chính ngươi không cẩn thận bị ngã, lại cứ đổ lên đầu ta.” Nghe được Mặc Lan trân quý hiếm có như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Dung thầm kêu khổ, hạ quyết tâm phải ném chuyện này lên người tiểu nha hoàn, kiên quyết không thể thừa nhận.
"Tiểu Thọ, không cần cãi nữa." Nữ tử cười nhàn nhạt, sắc mặt hời hợt.
Bùi Nguyên Ca thấy không thuận mắt, nàng bước lên phía trước, trước trừng mắt với Bùi Nguyên Dung, sau đó mới nói: "Cô nương, là tam tỷ nhà ta không đúng, làm chết hoa lan của ngươi. Nhà ta không có Mặc Lan, không biết có thể đền bằng những thứ khác được không?"
Nghe ngữ điệu của Bùi Nguyên Ca ôn hòa, giọng nói thanh nhã, nữ tử quay đầu, mỉm cười dịu dàng, cười khẽ lắc đầu, cúi đầu nói: "Tất cả chúng sinh, cây cối chim sâu, thần linh, có sinh tất có tử, không có ai có sinh mà bất tử. Tôn quý như đế vương, quý tộc, quan lớn, thấp hèn như con kiến, (con) phù du, cũng không thể tránh khỏi cái chết. Vạn vật trên thế gian đều như thế, không ai ngoại lệ. Có lẽ, đây là kiếp số của gốc mặc lan này, kết thúc kiếp này, chưa chắc đã là chuyện xấu với nó, có lẽ kiếp sau có thể hóa thành người. Cô nương không cần lo lắng, thật ra nha hoàn nhà ta không hiểu chuyện, xung đột với lệnh tỷ, mong đừng để trong lòng."
"A di đà phật!" Tiếng phật hiệu trong trẻo truyền đến, một ni cô trung niên chậm rãi tiến đến, truy y giày vải, vẻ mặt khiêm tốn: "Thiện tai thiện tai, không ngờ thí chủ tuổi con nhỏ cũng nghiên cứu về phật học, lại có thể nói ra những điều nặc vương Ba tư hỏi phật đà trong “Tạp A Hàm kinh - Quyển bốn mươi sáu” nhìn sự sống cái chết một cách bình thản, thật là làm bần ni kinh hỉ. “Vô thường kinh” viết : “Người sinh ra rồi cũng sẽ chết, dung nhan tất biến đổi, bệnh nặng xâm nhập, không chừa một ai cả.' Nhìn từ xưa đến này, tất cả chúng sinh trên thế gian, chỉ cần có sinh nhất định sẽ có tử, chỉ có thấy rõ sự thật, mới có thể biết rõ khổ đau, giải thoát chấp niệm. Tu hành học phật, làm thiện trừ ác, hàng ngày niệm tâm bất động, mới có thể xa rời sinh tử." (đoạn này ta edit thoát thôi vì về vấn đề phật này ta không hiểu lắm)
Nữ tử xoay người, chắp hai tay vẻ mặt thành kính, nói: "Đa tạ đại sư chỉ điểm." dien(dan.le%qu.yd0n
Thấy không phải đền mặc lan, Bùi Nguyên Dung vui sướng, cảm thấy yên lòng, nhưng chung quy vẫn thấy bất an, lại càng không kiên nhẫn ở lại đây nghe hai người đạm đạo kinh phật, nàng ta cắt đứt cuộc đối thoại của hai người: "Nếu ngươi đã nói không cần bồi thường, ta đây còn có việc đi trước! Sau này ngươi đừng có đổi ý rồi tới tìm ta, nói cho ngươi biết, ta cũng sẽ không nhận đâu!" Nói xong, không đợi nữ tử trả lời, nhấc váy bỏ chạy nhanh như chớp.
Nữ tử không để trong lòng, thần sắc vẫn thản nhiên.
Bùi Nguyên Ca không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, ôn nhu nói: "Tam tỷ nhà ta hơi ngang ngược, mong cô nương bỏ qua cho. Không biết nhà cô nương ở đâu? Ngày khác sẽ để Tam tỷ tới cửa tạ lỗi. Ta tên là Bùi Nguyên Ca, tục danh của gia trên có Chư dưới có Thành, chuyện tình hôm nay, thật sự là rất có lỗi." Nàng nói tên phụ thân ra là hy vọng có cơ hội giúp vị cô nương này, và cả ân tình hôm nay.
Nữ tử hiển nhiên chưa từng nghe tên Bùi Chư Thành, vẻ mặt không thay đổi, nhàn nhạt nói: "Thật sự không cần. Chuyện của lệnh tỷ không liên quan tới cô nương, cô nương không cần để trong lòng. Dù khóm hoa lan này hiếm có quý giá đến đâu thì cũng chỉ là một vật tặng, cái trân quý thật sự chính là tâm ý của người đó. Ta vĩnh viên khắc ghi phần tâm ý đó trong lòng, không hề bởi vì hoa lan bị hủy mà tổn thương. Cho nên, cô nương đừng để tâm."
Bộ dáng của nàng ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, còn trẻ nhưng giọng nói lại luôn mang theo hương vị tang thương dễ dạng nhận thấy.
Hơn nữa, mặc dù vẻ mặt của nàng lúc nói chuyện rất nhã nhặn, ngữ điệu nhu hòa, nhưng không hề nhìn thẳng vào mắt người đối diện, đó không phải kiểu tự cao tự đại không để ai vào mắt, mà giống như nàng ấy luôn đắm chìm trong thế giới của mình, trong ánh mắt vĩnh viễn không có bóng dáng người khác. Giống như một khối băng dưới ánh mắt trời, xuyên thấu nhìn trong suốt, nhưng nội tâm đọng lại lạnh lẽo. Người như vậy rất khó quen thân, hơn nữa Bùi Nguyên Ca hoàn toàn không biết gì về nàng ta cả, nếu không có sự kiện mặc lan lần này, có gặp cũng chỉ gật đầu tránh đi.
Nhưng hiện tại, Bùi Nguyên Dung hủy mặc lan của người ta, người ta cũng không so đo, nếu nàng cứ đột ngột rời đi thì có phần thất lễ.
Dường như nhận ra tâm tư của Bùi Nguyên Ca, rốt cục thiếu nữ đó cũng nhìn nàng một cái, cười nhàn nhạt, vẫn ôn hòa xa cách: "Nếu cô nương thật sự cảm thấy áy náy, không bằng trả lời ta mấy vấn đề đi! Chỉ cần cô nương nguyện ý trả lời nghiêm túc những vấn đề này thì chuyện mặc lan coi như xóa bỏ, cô nương nghĩ thế nào?"
Bùi Nguyên Ca vui mừng gật đầu: "Nhan cô nương xin hỏi!"
"Bùi cô nương, cô nói xem, người sau khi chết có linh hồn không? Rốt cục cuộc đời này có kiếp sau hay không? Còn có thể nhớ kiếp này gặp ai, nhớ ai không?" Thiếu nữ cúi đầu, đôi mắt rũ xuống hiện lên chút đau thương, thần sắc ảm đạm, bởi vì u buồn mà ngay cả ánh sáng mặt trời chiếu trên người nàng cũng thấy lạnh lẽo, lại yếu đuối mỏng manh làm người khác thương xót.
Những vấn đề này, thật ra có chút kỳ quái.
Nhưng nhìn môi nàng ấy trắng bệch, dáng người mảnh mai, trong thời tiết như vậy cũng phải khoác áo choàng mới ra ngoài, hình như có bệnh. Bùi Nguyên Ca mơ hồ hiểu được vì sao nàng ấy lại am hiểu điển cố phật gia, lại vì sao muốn hỏi những vấn đề này. Chỉ sợ thân thể vị cô nương này có bệnh, hơn nữa khó mà chữa khỏi, trong lòng bi thương, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tôn giáo, hy vọng có kiếp sau tự an ủi bản thân.
Nếu đã đoán được những điều này, tất nhiên Bùi Nguyên Ca sẽ không đánh vỡ giấc mộng của nàng ấy.
Huống chi...
"Mặc dù ta không tin Phật, nhưng ta tin mọi chuyện trong tự nhiên đều có thiên ý, sau khi chết người ta sẽ có linh hồn. Nếu trước khi chết có chấp niệm mãnh liệt, ông trời nhìn thấy thương xót, có lẽ sẽ cho người đó một cơ hội nữa để hoàn thành những tiếc nuối của kiếp trước." Bùi Nguyên Ca thấp giọng nói, nghĩ đến kiếp trước chết thảm, nghĩ đến kiếp này, đến Bùi Nguyên Dung, Vạn Quan Hiểu, trong giọng nói vô tình mang theo chút kích động: "Về chuyện gặp ai, nhớ ai, nếu ngươi muốn nhớ thì nhất định có thể nhớ!"
Những vấn đề này đã quanh quẩn trong lòng thiếu nữ rất lâu, nàng từng hỏi qua vài người, nhưng bọn họ nếu không nói nàng suy nghĩ lung tung thì cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Nhưng khi cô nương trước mặt này trả lời lại khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng ấy nói mình không tin Phật, nói về nhân quả luân hồi cũng không giống trong Phật giáo, mà gửi gắm hết mọi chuyện vào ông trời.
Nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy, cô nương này trả lời hời hợt, ngữ điệu thản nhiên, những lại có sức mạnh để nàng phải tin tưởng.
Nếu muốn nhớ, nhất định có thể nhớ!
Thiếu nữ không nhịn được, quan sát tỉ mỉ cô nương tên Bùi Nguyên Ca trước mặt. Áo trong màu trắng ngà không hoa, áo khoác lửng tay bằng lụa xanh nhạt, dưới thân mặc váy bạch lăng vẽ cảnh sơn thủy, lẳng lặng đứng ở đó, giống như một gốc lan thanh tao nhã tú. Không, nàng ấy không giống hoa lan mảnh mai, mà giống bụi trúc xanh, nhìn yếu đuối nhưng rất có khí phách, không gãy không cong, mềm dẻo thẳng tắp.
Trong mắt thiếu nữ, lần đầu tiên có bóng dáng người ngoài.
Nàng mỉm cười, nụ cười khác hẳn với sự lạnh nhạt khách sáo trước đó, lần này là tự đáy lòng. Nhất thời, dung mạo vốn chỉ xinh đẹp sau khi bị nụ cười này xâm nhiễm, đột nhiên trở nên chói mắt, tựa như vô vàn hoa tươi bừng sáng, trên khuôn mặt đều tỏa ra hào quang nhàn nhạt, nét mặt phấn chấn: "Đa tạ đáp án của cô nương, ta rất thích." Dừng một chút, lại nói, "Còn nữa, ta tên Nhan Minh Nguyệt, ở ngõ nhỏ ngoại thành tây, trên cửa treo bảng hiệu Nhan phủ. Nếu Bùi cô nương nhàn rỗi, có thể tới tìm ta tâm sự, nói chuyện với ngươi rất thoải mái."
Cho tới bây giờ, Bùi Nguyên Ca chưa từng nghĩ rằng, một nụ cười có thể làm cho dung mạo người ta biến hóa lớn đến như vậy, nhất thời cảm thấy giật mình.
"Thật ngại quá, thân thể ta không tốt, cho nên từ nhỏ rất ít tiếp xúc với người ngoài, cũng không biết nên sống chung thế nào. Nếu vừa rồi ngôn hành của ta có chỗ nào thất lễ, mong Bùi cô nương bỏ qua." Sau khi chính thức nhận lỗi với Bùi Nguyên Ca, thái độ của Nhan Minh Nguyệt cũng trở nên dịu dàng, vẻ mặt nhu hòa, tràn đầy áy náy, có vẻ vô cùng chân thành.
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, cười nhẹ: "Nhan cô nương đừng để ý, nếu như có rảnh rỗi, ta nhất định sẽ tới quý phủ bái phỏng (viếng thăm)!"
"Do ta bệnh yếu nên bình thường chỗ ta ở không cho phép người ngoài đến. Đây là ngọc bội bên người của ta, ngươi đưa cho người gác cổng xem, bọn họ sẽ cho ngươi vào." Nhan Minh Nguyệt tháo sợi dây thắt hình bông sen treo ngọc bội bạch ngọc vân phúc thọ bên hông xuống, dùng hai tay đưa tới, hiển nhiên rất có thành ý.
Chất liệu của ngọc bội là bạch ngọc dương chi thượng hạng, sáng bóng mềm mỏng, mặt trái có khắc một chữ "Nhan" rồng bay phượng múa, là chữ viết tay, hơn nữa do thợ mộc khắc lên. Bùi Nguyên Ca mơ hồ cảm thấy chữ "Nhan" này có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó, nhưng không thể tìm được trong trí nhớ. Cuối cùng đành tạm thời từ bỏ, nàng suy nghĩ một chút, nhổ ngọc trâm hoa lan trên đầu xuống, nói: "Thấy Nhan cô nương rất thích hoa lan, vây ta đưa cô nương cây trâm hoa lan này, coi như tín vật tương giao giữa chúng ta!"
Ở vương triều Đại Hạ, thiếu nữ qua lại thân thiết sẽ trao đổi tín vật trên người với nhau, bày tỏ tâm giao.
Nhan Minh Nguyệt chưa từng kết bạn với người khác, bởi vậy cũng không biết tập tục này, hơn nữa từng được dạy bảo phải cảnh giác với người khác, không thể tùy tiện cầm đồ của họ. Nhưng nàng thích Bùi Nguyên Ca, nếu Nguyên Ca nói coi như tín vật tương giao, nàng liền cười đưa hai tay nhận lấy, cài lên đầu rồi hỏi: "Bùi Nguyên Ca, ngươi thấy ta đeo đẹp không?"
Nếu nàng ấy đã nói vậy, Bùi Nguyên Ca cũng nghe theo, nói: "Minh Nguyệt, ngươi lại đây, ta chỉnh lại giúp ngươi!"
Nhan Minh Nguyệt theo lời bước tới, nàng cao hơn Bùi Nguyên Ca một chút, cúi đầu xuống để Bùi Nguyên Ca làm dễ dàng hơn. Mùi thuốc đông y nhàn nhạt bay đến, trong lòng Bùi Nguyên Ca đột nhiên dâng lên chút thương tiếc, trước giúp nàng ấy tháo cây trâm xuống, đổi trâm ở búi tóc nghiêng trên uy đọa kế, hơi hơi che lấp một chút, chỉ để lộ ra vầng sáng của ngọc châu. Sau đó lại cắm cây trâm hoa lan lên đỉnh đâu.
Mái tóc đen như mực, bạch ngọc lan hoa thản nhiên nở rộ, phong tư nổi bật, có vẻ đặc biệt phù hợp.
Bùi Nguyên Ca lấy gương trong tay áo ra, đặt trước mặt Nhan Minh Nguyệt để nàng ấy có thể nhìn thấy bộ dáng của mình sau khi thay đổi. Nữ tử nào cũng có lòng yêu thích cái đẹp, Nhan Minh Nguyệt nhìn trái phải, trên mặt lại hiện lên nụ cười chói mắt, dường như cả người đều lấp lánh rực rỡ dưới ánh mắt trời, thản nhiên nói: "Thật sự nhìn rất đẹp, Nguyên Ca, tay ngươi thật khéo. Ta không được như thế, thân thể quá yếu, học cái gì cũng không giỏi."
Ngoại trừ thiếu gia, lần đầu tiên Tiểu Thọ nhìn thấy tiểu thư kết bạn với người khác, hơn nữa còn cười vui vẻ đến như vậy, không nhịn được muốn góp vui: "Tiểu thư đừng nói như vậy, nếu thiếu gia nghe được lại trách tiểu thư suy nghĩ lung tung. Nhưng Bùi tiểu thư thật sự là huệ chất lan tâm (*), tục ngữ nói đúng, cận chu giả xích (**) tiểu thư kết giao qua lại với Bùi tiểu thư nhiều, nhất định cũng có thể trở nên huệ chất lan tâm, kéo tay như vậy. Cho nên, tiểu thư cũng không cần hâm mộ, sau này nhờ vả Bùi tiểu thư là được!"
(*) huệ chất lan tâm: chất huệ lòng lan, chỉ người cao nhã, cao khiết.
(**) cận chu giả xích- 近朱者赤: gần màu đỏ "chu" là màu đỏ "xích" (đỏ nhạt là xích 赤, đỏ đậm là chu 朱), ý câu này gần giống câu gần mực thì đen (theo hướng tích cực) _d*[email protected]!on_
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca và Nhan Minh Nguyệt không khỏi bật cười.
Nhưng mà trong ý cười thản nhiên của Nhan Minh Nguyệt dường như cất dấu sự ưu thương, bởi vì nghe được hai chữ kia mà không cách nào ức chế được.
Người kia...
Mặt ngoài của Nhan Minh Nguyệt có vẻ xa cách, nhưng trên thực tế, tính tình lại vô cùng ôn hòa, do ốm yếu nên không bước chân ra khỏi nhà, được bảo hộ tỉ mỉ chu đáo, bởi vậy bản chất có chút ngây thơ tự nhiên. Bùi Nguyên Ca thì ngoài mềm trong cứng, kiến thức cao, hiểu biết rộng, tùy tiện nói chút chuyện phong tục các nơi, hoặc là truyền kỳ truyện ký đã làm cho Nhan Minh Nguyệt phấn chấn hẳn lên, chuyên chú lắng nghe. Hai người càng nói càng cảm thấy hợp ý, cứ ngồi trên phiến đá tán gẫu như vậy. Sắc trời ngả về tây, Thư Tuyết Ngọc phái người đi tìm Bùi Nguyên Ca tới dùng bữa tối, lúc này mới giật mình thấy thời gian trôi qua nhanh, không nỡ chia tay.
Biết Bùi Nguyên Ca gặp được một vị tiểu thư xấp xỉ tuổi tác, kết giao thân thiết, Thư Tuyết Ngọc cũng hết sức vui mừng.
Bà vốn cảm thấy Bùi Nguyên Ca quá mức bình tĩnh lý trí, thiếu sự ngây thơ hoạt bát của một thiếu nữ nên có, rất hy vọng nàng có thể kết giao được nhiều bạn tốt cùng trang lứa, nhất là những người có tính tình hoạt bát, hy vọng có thể cảm hóa nàng. Nghe nói cô nương Nhan Minh Nguyệt này dịu dàng lại có chút ngây thơ, tính cách mềm mại, nên vô cùng vui mừng, chỉ là không biết thân phận của Nhan Minh Nguyệt, không khỏi có chút lo lắng: "Nguyên Ca, theo con thấy, vị Nhan cô nương kia là người thế nào?"
Không phải bà ngại bần (nghèo) yêu phú (giàu) hay là gì khác, chẳng qua vì là chuyện của Bùi Nguyên Ca nên có chút khẩn trưởng.
"Nàng ấy không nói, nhưng mà nhìn trang phục và xe ngựa đậu bên ngoài thì thấy đều là đồ xa xỉ, nhưng không hề khoe khoang. Hơn nữa, bản thân nàng ấy cũng hết sức dịu dàng trầm ổn, được dạy dỗ rất tốt, lại ở tây giao kinh thành. Con nghĩ chắc chắn là cô nương trong sạch, nếu mẫu thân thật sự lo lắng, ngày khác chúng ta tới bái phỏng sẽ biết." Bùi Nguyên Ca thông minh nhạy bén, lập tức nhận ra được trong điểm điều Thư Tuyết Ngọc lo lắng, mỉm cười giải thích.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Nàng thông minh hơn Thư Tuyết Ngọc rất nhiều, lòng dạ thủ đoạn thậm chí cả tâm cơ đều lợi hại hơn, theo lý thuyết, người nàng nhìn trúng, hẳn đều rất tốt. Đối với điểm này, Thư Tuyết Ngọc luôn luôn rõ ràng , hơn nữa cũng rất tán thành ánh mắt và trí tuệ của nàng, vỗn dĩ không cần phải hỏi nhiều. Nhưng mà nghe Thư Tuyết Ngọc hỏi vậy, Bùi Nguyên Ca không hề cảm thấy không kiên nhẫn, ngược lại trong lòng cảm thấy hơi là lạ, dường như có chút ấm áp, nhưng không thể nói rõ ràng.
"Được, ngày nào đó chúng ta sẽ tới bái phỏng!" Thư Tuyết Ngọc liên tục gật đầu, bắt đầu tính toán ngày tháng.
Thấy bộ dáng tình cảm của Thư Tuyết Ngọc dành cho Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung bên cạnh khó tránh khỏi cảm thấy bị vắng vẻ, lại nghĩ đến mặc lan giá trị ngàn vàng kia, không nhịn được chua xót nói: "Đương nhiên, ánh mắt tứ muội đương nhiên là tốt rồi, vị Nhan cô nương kia ngay cả mặc lan giá trị ngàn vàng cũng không để trong mắt, còn đưa cho Tứ muội bạch ngọc dương chi trân quý như vậy, ý phục đều may bằng vân cẩm đẹp đẽ quý giá, đương nhiên là tiểu thư nhà có tiền. Lần này Tứ muội phát đạt rồi!"
Ngụ ý rằng, nói cho cùng là Bùi Nguyên Ca nhìn trúng Nhan Minh Nguyệt phú quý, cố ý lấy lòng để mưu tính lợi ích.
"Phát đạt hay không không dám nói, chỉ cần Nhan cô nương đừng đuổi theo ta, đòi Tam tỷ phá nát mặc lan của người ta, ta đã cảm ơn trời đất rồi!" Bùi Nguyên Ca dĩ nhiên nghe ra ý nói bóng gió của nàng ta, mỉm cười phản kích: "Nghe nói, chậu mặc lan kia là có người tìm khắp vương triều Đại Hạ mới tìm được một chậu cho Nhan tỷ tỷ, lúc ấy mua hết một ngàn lượng hoàng kim, nhưng chỉ là cây giống. Bây giờ khó khăn lắm mới nở hoa, lại bị Tam tỷ phá nát, có lấy hết đồ trong viện Tam tỷ đi cầm, không biết có đủ để bồi thường cây cho người ta hay không nữa?"
Biết mặc lan quý giá như vậy, Bùi Nguyên Dung lại chột dạ: “Đã nói không phải ta phá hư”. Nàng ta vội vàng nhét một đũa thức ăn vào miệng, che dấu cảm xúc.
Thư Tuyết Ngọc nhíu mày: "Mặc lan gì?"
Nghe Bùi Nguyên Ca kể lại một lượt trận cãi vã trong sân, Thư Tuyết Ngọc đập đôi đũa trúc lên bàn, vẻ mặt cực kỳ tức giận: "Bùi Nguyên Dung, ngươi học ở đâu cái thói ngang ngược bá đạo như vậy, còn dám khoe khoang quan chức của phụ thân ngươi, sao, còn sợ ngươi chưa đủ làm mất mặt Bùi phủ sao? Ta rất hối hận, sao có thể mang người đi cùng chứ! Về sau ngươi muốn gây họa thì tự mình ra ngoài, đừng có liên luỵ ta!"
Tuy Bùi Nguyên Dung không phục, nhưng lại ngại mặc lan quý nên không dám cãi lại, chỉ cúi đầu dùng bữa.
Ngu ngốc, đó không phải đồng nghĩa với việc ngươi thừa nhận mặc lan do ngươi hủy hoại sao? Bùi Nguyên Hoa thầm khinh bỉ trong bỉ, trên mặt lại hiện lên ý cười hiền hậu, hoà giải: "Mẫu thân bớt giận, đừng để ảnh hưởng đến thân thể. Con nghĩ, tuy tính tình Tam muội hơi lỗ mãng, nhưng chắc không cố ý hủy hoại mặc lan đâu. Cũng may Nhan cô nương không so đo, hôm khác con sẽ mắng nó một trận, mẫu thân dùng bữa đi!" Nói xong, nàng gắp một miếng cá vào trong chén của Thư Tuyết Ngọc. (Be: đi chùa cũng ăn cá sao @@)
Dù sao Bùi Nguyên Dung cũng là muội muội ruột của nàng, nếu việc này ầm ĩ đến chỗ phụ thân, chọc người tức giận, nàng là tỷ tỷ ruột cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Nếu không, nàng sẽ không nói giúp kẻ ngu ngốc này!
Dùng xong bữa tối, mọi người tự về phòng mình nghỉ ngơi. Tử Uyển và Mộc Tê đều là người lanh lợi, lại quen hầu hạ Bùi Nguyên Ca, mặc dù đổi nơi khác nhưng vẫn chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy. Tắm rửa xong xuôi, thay đồ ngủ màu trắng nhạt, Bùi Nguyên Ca lên giường nghỉ tạm. Lắc lư một ngày, nàng xác thực có chút mệt mỏi, nhanh chóng đi vào giấc mộng.
Không biết qua bao lâu, đang lúc mê man, Bùi Nguyên Ca mơ hồ cảm thấy có người đang lay mình.
"Tiểu thư, mau tỉnh lại, xảy ra chuyện rồi!"
Xảy ra chuyện? Bùi Nguyên Ca giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nô tỳ cũng không rõ lắm, là phu nhân phái Bạch Sương tỷ tỷ đến, nói kêu tiểu thư mau chóng tới phòng của phu nhân, nghe nói bên đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tam tiểu thư, phu nhân cũng phái người đi. E rằng có chuyện lớn." Tử Uyển và Mộc Tê nhanh chóng giúp Bùi Nguyên Ca mặc quần áo, vừa bẩm báo.
Bất chấp cẩn thận gì đó, mặc quần áo xong, Bùi Nguyên Ca liền mang theo hai người tới phòng của Thư Tuyết Ngọc. Còn chưa đến gần đã nhìn thấy toàn bộ hộ vệ Bùi phủ vốn canh giữ bên ngoài viện đều bị điều đến trước cửa, người nào người ấy vẻ mặt ngưng trọng, tay cầm trường kiếm, bộ dáng chuẩn bị chiến đấu. Bùi Nguyên Ca bất chấp, vội vàng vào phòng, Thư Tuyết Ngọc ngồi ở chủ vị, thần sắc có chút khẩn trương, nhưng vẫn trầm tĩnh. Làm người ta kinh ngạc đó là Nhan Minh Nguyệt mặt tái nhợt ngồi bên cạnh bà, trên áo xanh còn loang lổ vết máu, hơi thở dồn dập, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca đến, lập tức tiến lên cầm chặt tay nàng, muốn nói cái gì đó, lại thở hổn hển không thể nói ra.
Cảm nhận bàn tay lạnh lẽo đang run rẩy của nàng ấy, Bùi Nguyên Ca vội vàng nhẹ giọng an ủi, đỡ nàng ngồi xuống.
"Tiểu thư, thuốc đến đây!" Tiểu Thọ bước ra từ gian trong, bưng một chén nước, đưa viên thuốc ra: "Tiểu thư mau uống thuốc đi!"
Ăn xong viên thuốc, hơi thở của Nhan Minh Nguyệt dần dần ổn định, gương mặt tái nhợt cũng chuyển tốt, có điều vẫn nắm chặt tay Bùi Nguyên Ca, không chịu buông ra. Nhận thấy nàng ấy đang sợ hãi, Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ôn nhu nói: "Nhan tỷ tỷ đừng lo lắng, bên ngoài có hộ vệ canh gác, không có việc gì đâu, ngươi bình tĩnh trước đã. Chúng ta vào trong đổi xiên y khác, được không?"
Lúc này Thư Tuyết Ngọc mới nhớ tới y phục của Nhan Minh Nguyệt và Tiểu Thọ đều nhiễm máu vẫn chưa thay, vội nói: "Đúng đó!"
Cầm tay Bùi Nguyên Ca, thấy người quen biết ở bên cạnh, rốt cục Nhan Minh Nguyệt cũng cảm thấy an tâm đôi chút, gật gật đầu.
Chủ tớ Bùi Nguyên Ca đưa Nhan Minh Nguyệt và Tiểu Thọ vào gian trong, giúp họ thay y phục dính máu, sửa sang lại dung nhan, xong xuôi mới bước ra ngoài. Gian ngoài, ba người Bùi Nguyên Hoa đều đã đến, bị trận thế ngoài cửa làm hoảng sợ, ngay cả Bùi Nguyên Hoa cũng có chút khẩn trương.
Thấy mọi người đều đã đến, Thư Tuyết Ngọc mới nói: "Trong Am miếu có cường đạo đến!"
Sự tình bắt nguồn từ bên Đông viện, nơi đám người Nhan Minh Nguyệt ở. Nàng và Tiểu Thọ đang ngủ yên lành thì đột nhiên bị tiếng đập cửa dồn dập của hộ vệ làm bừng tỉnh, nói am miếu có cường đạo, nhóm hộ vệ đang cản bên ngoài, bảo bọn họ mau chóng chạy đi. Thấy bộ dáng khắp người dính máu của hắn, Nhan Minh Nguyệt và Tiểu Thọ không hề nghi ngờ, lập tức đứng dậy, vừa mặc xong quần áo, liền thấy một hắc y nhân phá cửa xông vào, hộ vệ không nói hai lời, mặc kệ còn đang bị thương lập tức xông lên.
Nhóm hộ vệ liều chết bảo vệ, chết thảm nặng nề, rốt cục cũng khiến hắc y nhân bị thương, đúng lúc đó hộ vệ Bùi phủ nghe tiếng chạy tới, lúc này mới cứu chủ tớ Nhan Minh Nguyệt ra ngoài.
"Bây giờ thống lĩnh hộ vệ Triệu Cảnh đang ở bên ngoài thẩm vấn tên hắc y nhân kia, mặc dù hắn đã bị trọng thương, nhưng chuyện này chưa chắc đã kết thúc ở đây, cho nên ta mới gọi các ngươi đến, để hộ vệ canh giữ bên ngoài, ngăn ngừa vạn nhất." Thư Tuyết Ngọc nói rõ tình hình, thấy ba người Bùi Nguyên Hoa đồng loạt thay đổi sắc mặt, càng cảm thấy có chút kinh hoảng, cho đến khi thấy Bùi Nguyên Ca vẫn trầm tĩnh như cũ thì mới hơi an lòng một chút.
Giờ phút này, Bùi Nguyên Ca không phải không khẩn trương, nhưng nàng nhìn ra được, lúc này mọi người trong phòng đều đang rất căng thẳng, chính là thời điểm thiếu chủ định.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm ồm: "Phu nhân, ty chức Triệu Cảnh cầu kiến!"
"Mau vào."
Triệu cảnh đẩy cửa tiến vào, trên mặt như viết hai chữ nghiêm trọng. Hắn vốn là thân binh của Bùi Chư Thành, đẫm máu sa trường, cũng lập không ít công lao. Theo lý thuyết, lần này Bùi Chư Thành đảm nhiệm kinh quan, dựa vào năng lực của hắn có thể thăng lên làm thiên tướng. Nhưng hắn đã quen với Bùi Chư Thành, nói không quen với tác phong của trấn biên đại tướng mới, trực tiếp trở về từ biên cương, làm thống lĩnh thị vệ cho Bùi phủ.
Đáng lẽ ra, người như vậy phải gặp biến không sợ, nhưng nay trên mặt hắn cũng mang theo ngưng trọng tức là sự tình vô cùng nghiêm trọng.
Thư Tuyết Ngọc không khỏi khẩn trương.
Triệu cảnh chắp tay, bẩm báo: "Ty chức thẩm vấn tên hắc y nhân nhưng mà hắn nhất quyết không mở mồm, vì kéo dài thời gian quá lâu, thương thế quá nặng mà chết. Tuy rằng không hỏi được nguyên nhân, nhưng ty chức cho rằng, có khả năng người này không phải cường đạo, mà là tử sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Thứ nhất, người này rất cứng rắn, thà chết cũng không nói một chữ, tác phong cứng rắn lạnh lùng này chính là đặc điểm của tử sĩ. Thứ hai, ty chức đã thử qua hộ vệ của vị cô nương này, võ công không tầm thường, nhưng mà hơn mười người vây đánh một người, cuối cùng chỉ có một người còn sống, có thể thấy được hắc y nhân này võ công cao cường, tuyệt đối không phải cường đạo tầm thường. Thứ ba, theo lời hộ vệ của vị cô nương này nói, tên hắc y nhân kia ra tay ngoan độc, một kích trí mạng, chuyên tấn công vào chỗ hiểm. Hơn nữa, cường đạo cướp bóc, đa số giơ đuốc cầm gậy, hoàn toàn không cần mặc đồ đen, khăn che mặt đen làm gì cả."
Mặc dù tính tình của Thư Tuyết Ngọc khá mạnh mẽ, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp chuyện này: "Vậy theo ý kiến của Triệu thống lĩnh, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Không đợi Triệu Cảnh trả lời, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên đứng dậy nói: "Chúng ta phải mau chóng rời khỏi Bạch Y am."
Triệu cảnh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn vị Tứ tiểu thư được Đại tướng quân yêu thương này ( mặc dù Bùi Chư Thành nhậm chức Hình bộ thượng thư, nhưng thuộc hạ của ông vẫn giữ thói quen gọi ông là Đại tướng quân ). Hắn đã sớm nghe nói vị Tứ tiểu thư này trí tuệ không tầm thường, nay dưới tình huống nguy cấp như vậy, tất cả mọi người đều hoang mang lo sợ, chỉ có vị Tứ tiểu thư này vẫn trấn tĩnh, còn có thể lập tức nghĩ ra hướng giải quyết, quả nhiên rất giỏi. Hắn chắp tay nói: "Ty chức cũng có ý này."
Thư Tuyết Ngọc khó hiểu: "Nguyên Ca, con sao vậy?"
"Nếu tên hắc y nhân kia là tử sĩ chứ không phải cường đạo tầm thường thì dựa theo phong cách tử sĩ, sau khi bị bắt nên lập tức tự sát mà chết để tránh tiết lộ cơ mật. Nhưng mà hắn lại cứng họng không nói chuyện, cũng không tìm chết, mà chết do bị thương nặng. Con nghĩ hắn muốn để hộ vệ Bùi phủ cho rằng có thể hỏi ra điều gì có ích từ hắn. Nếu con không đoán sai, chỉ sợ hắn cố tình giả bộ thỉnh thoảng do dự hoặc động tâm?" Bùi Nguyên Ca nói xong, cuối cùng hỏi Triệu Cảnh một câu.
Triệu cảnh gật gật đầu, hổ thẹn nói: "Đúng vậy."
Đáng tiếc, cho đến khi hắn đã chết, mình mới nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.
"Sở dĩ hắn giả bộ như vậy là vì muốn kéo dài thời gian, ta nghĩ chỉ sợ lần này tử sĩ được phái tới không có một người, nhất định còn có đồng bọn. Có lẽ hắn chỉ là kẻ thăm dò, hoặc là muốn cướp công lao, nên một mình vụng trộm đến đây, kết quả trong lúc vô ý bị hộ vệ của Nhan tỷ tỷ phát hiện, nên mới bất đắc dĩ giết người. Bất luận là tình huống gì, nếu đồng bọn của hắn phát hiện hắn không trở về, nhất định sẽ khả nghi, sau đó đuổi lên núi." Phân tích phân tích, Bùi Nguyên Ca lại càng thêm trấn tĩnh, nghiêm túc suy tính mọi chuyện.
Nếu đúng là tử sĩ thì tới giết người như vậy tức là có mục tiêu cố định, vào Bạch Y am, nhất định là nhằm vào người trong am. Mặc dù tử sĩ mò đến sân của Nhan tỷ tỷ, nhưng mà không thể loại trừ hắn nhằm vào Bùi phủ.
"Tứ tiểu thư nói không sai chút nào!" Triệu Cảnh gật đầu, vô cùng khâm phục, vẻ mặt do dự: “Nhưng mà bây giờ điều ty chức lo lắng đó là chúng ta không hỏi được tin tức gì từ chỗ hắc y nhân, cũng không biết đồng bọn của hắn đang núp ở đâu, rốt cuộc là ở đỉnh núi, hay là ở chân núi. Nếu đoán sai, cho dù chúng ta chạy khỏi Bạch Y am, nói không chừng là tự mình dâng tới cửa cho bọn chúng."
Đây chính là vấn đề, nếu có thể nắm chính xác vị trí của đám người áo đen, khả năng chạy trốn sẽ nhiều hơn.
"Bất kể nói thế nào, Triệu thống lĩnh hãy phái người thích hợp xuống núi cầu cứu trước. Nếu không có viện binh, cho dù chúng ta có thể kéo dài một chốc lát, cũng chưa chắc đã an toàn." Mặc dù hộ vệ Bùi phủ đều từng là tướng sĩ chém giết đẫm máu, đắc lực hơn rất nhiều hộ vệ tầm thường, nhưng không biết hắc y nhân có bao nhiêu, cũng không thể đoán trước hộ vệ Bùi phủ có thể ngăn cản hay không, hay phải có viện binh mới được. Bùi Nguyên Ca phân phó, trầm tư một lát rồi hỏi: "Triệu thống lĩnh có xem xét cẩn thận trang phục của tên hắc y nhân kia không?"
Triệu Cảnh gật đầu: "Ty chức đã chú ý tra xét, nhưng không thu hoạch được gì."
"Không phải, là ta hỏi ngươi, trên người hắc y nhân có dính cái gì khác không, tỷ như bùn đất, lá cây, thảo phiến linh tinh gì đó, nhiệt độ trên đỉnh núi thấp hơn dưới chân núi, thực vậy sinh trưởng cũng sẽ khác. Đại sự trong am ở đây đã lâu, nhất định quen thuộc với những thứ này. Huống chi nay trong am xảy ra chuyện như vậy, tình cảnh của bọn họ cũng không an toàn, không bằng mời bọn họ tới đây, kiểm tra quanh thân của hắc y nhân, có lẽ có thể đoán được hắc y nhân núp ở đỉnh núi hay mai phục tại chân núi." Bùi Nguyên Ca đề nghị.
Trước mắt Triệu cảnh sáng ngời, đúng vậy, đại sư của Bạch Y am quen thuộc hình dạng cỏ cây xung quanh đây, nhất định có thể dò ra được tung tích của hắn.
"Ty chức lập tức đi làm ngay!"
Mặc dù Bạch Y am này nguy hiểm, nhưng điều tra nơi ẩn thân trước đó của hắc y nhân, thì sống ở đây cũng có chút tác dụng
Không khí trong phòng áp lực nặng nền, hắc y nhân lợi hại, mọi người đã được nghe Triệu Cảnh bẩm báo. Nếu bọn chúng có nhiều người, chỉ sợ tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này. Bị bóng ma cái chết bao phủ, trong lòng ai nấy cũng nặng nề, nhất là Bùi Nguyên Dung, nếu không phải thật sự sợ hãi thì đã nháo ầm ĩ lên rồi. Bùi Nguyên Ca nắm tay Nhan Minh Nguyệt, an ủi nàng ấy bị kinh hách, trong lòng đã âm thầm suy tư đối sách.
Qua ước chừng thời gian một nén hương, rốt cục Triệu Cảnh đã trở về, bẩm báo: "Dựa theo lời Tứ tiểu thư nói, ty chức nhờ đại sự trong am nhận diện, tuy rằng rất nhiều người bị dọa mất hồn mất vía, nhưng am chủ Thủy Nguyệt đại sư vẫn rất trấn tĩnh, nhận ra trong lòng bàn chân của hắc y nhân có một nhánh cỏ chết, đây là thực vậy đặc hữu ở chân núi, đỉnh núi không có, cho nên chỉ sợ hắc y nhân đúng là ẩn thân ở chân núi. Ty chức đã phái trạm gác ngầm quan sát kỹ tình huống."
Đây là tình huống tệ nhất!
Bùi Nguyên Ca nhíu mày, nếu hắc y nhân ẩn thân ở đỉnh núi thì bọn họ sẽ chạy xuống chân núi, cơ hội chạy thoát khá lớn. Nhưng hiện tại hắc y nhân ở chân núi, bọn họ chỉ có thể chạy lên đỉnh núi thoát thân. Nhưng trong tình huống này, nếu hắc y nhân có nhiều người, còn có thể bao vây lục soát khắp núi, bắt đầu từ chân núi di chuyển lên sườn núi ,núi cao luôn luôn hạn, đến cuối cùng cho dù bọn họ không bị hắc y nhân đuổi theo, cũng sẽ bị bao vây ở đỉnh núi, đến lúc đó tình hình càng nguy hiểm.
Nhưng mà không có cách nào khác, chỉ có thể cầu nguyện, bọn họ có thể kéo dài thời gian chờ viện binh đến.
"Mẫu thân, Nhan tỷ tỷ, các vị tỷ tỷ, bây giờ chạy thoát quan trọng hơn. Ánh trắng đêm nay rất sáng, cho nên mời mọi người tháo hết vàng bạc bạch ngọc trên người xuống, hoặc vứt bỏ hoặc giấu đi, tránh bị ánh trắng chiếu vào phát ra hào quang, bại lộ chỗ của chúng ta. Còn nữa, Triệu thống lĩnh, mời ngươi đến hỏi các đại sư trong am, các nàng còn thừa truy y phật mạo không, lấy hết toàn hộ tới đây để chúng ta thay. Trước khi bẩm báo, Bùi Nguyên Ca đã nghĩ ra biện pháp ứng đối, và chi tiết chạy chốn, bây giờ nói ra đều rất rõ ràng mạch lạc.
Triệu Cảnh lại ngừng một chút, sau đó bừng tỉnh nói: "Không sai, hắc y nhân trực tiếp vào sân của vị cô nương kia, hiển nhiên không phải nhằm vào người trong am. Nếu thay truy y phật mạo, thời điểm nguy nan có thể đánh lạc hướng tầm mắt của bọn chúng, giành được thời gian. Ty chức đi làm ngay!"
"Triệu thống lĩnh, còn muốn nhờ ngươi chuyển cáo tới chư vị đại sư, tuy rằng hắc y nhân không nhằm vào bọn họ, nhưng khó đảm bảo khi không thấy chúng ta ở hậu viện sẽ giết người cho hả giận. Cho nên tốt nhất mong bọn họ cũng rời khỏi Bạch Y am, lên đỉnh núi ẩn núp. Có điều vì lý do an toàn, bọn họ không được đi cùng hướng với chúng ta, để tránh bị chúng ta liên lụy." Bùi Nguyên Ca tiếp tục dặn dò, lời này đúng là suy nghĩ cho mọi người trong Bạch Y am nhưng cũng có chút tâm tư riêng.
Càng nhiều người chạy trốn, động tĩnh càng lớn thì hắc y nhân càng khó phán đoán mục tiêu muốn giết người ở vị trí nào.
Hơn nữa, các nàng cũng đều thay truy y phật mạo, lại là ban đêm, nên càng khó phân biệt.
Lúc này Triệu Cảnh đã bội phục Bùi Nguyên Ca đến cực điểm, không còn coi nàng là tiểu thư nhỏ dại được nuông chiều dốt nát, đáp một tiếng lập tức rời đi chuẩn bị.
Tất cả mọi người đổi y phục, thu thập trang sức châu báu xong xuôi, sau nhiều lần xem xét quyết định dời lên đỉnh núi. Bên Nhan Minh Nguyệt lại xảy ra ngoài ý muốn: "Không được, tiểu thư nhà ta thân thể mảnh mai, vừa rồi lại bị kinh sợ, đừng nói leo lên trên núi, mà chỉ đi vài bước cũng có thể xảy ra chuyện rồi, hoàn toàn không có khả năng leo lên được đỉnh núi. Hơn nữa, đỉnh núi rất lạnh, thân thể của tiểu thư nhà ta không chịu nổi, chỉ sợ còn chưa gặp được hắc y nhân, nàng đã mất mạng trước rồi! Lần này chúng ta đến đây, cũng không ngờ sẽ gặp chuyện này, không mang nhiều xiêm y chống lạnh, làm sao bây giờ?" Tiểu Thọ lo âu, thần thái hoảng sợ.
Nếu tiểu thư chuyện gì ngoài ý muốn, thiếu gia sẽ giết nàng mất!
"Tiểu Thọ nói không sai, ta không chống đỡ được!" Nhan Minh Nguyệt cũng biết thân thể của mình, cười khổ nói: "Thân thể ta quá yếu, cũng đi không nhanh, cho dù miễn cưỡng đi theo, cũng sẽ liên lụy mọi người, không bằng các ngươi đi trước, ta ở lại đây cũng được. Nói không chừng, hắc y nhân này nhằm vào ta, nếu ta chết, có lẽ bọn họ sẽ không đuổi theo các ngươi nữa."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhan Minh Nguyệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, có thể thấy Tiểu Thọ không nói dối. Nói như vậy, muốn Nhan Minh Nguyệt còn sống chạy trốn tới đỉnh núi, hy vọng thật sự xa vời. Nhưng mà mặc dù mới chỉ tiếp xúc với Nhan Minh Nguyệt có một ngày, nhưng cô nương thân mắc bệnh nặng, tính tình dịu dàng ngây thơ này, Bùi Nguyên Ca rất có hảo cảm, không đành lòng nhìn nàng chết như thế. Suy tư một lát, dậm chân nói: "Một khi đã như vậy, đành đánh cược một lần thôi!"
Nghe được giọng nói sắc bén của Bùi Nguyên Dung xen lẫn trong tiếng cãi vã, Bùi Nguyên Ca nhíu nhíu mày. Nàng đi theo tiếng nói phát ra, vòng qua một giàn hoa tử đằng, xuyên qua nguyệt môn chạm hoa, xa xa nhìn thấy Bùi Nguyên Dung đứng trước vườn hoa, đang tranh cãi với một nữ tử mặc trang phục nha hoàn lụa mỏng xanh nhạt. Dưới chân hai người rải rác mảnh vụn của chậu hoa men sứ, bùn đất văng khắp nơi, một gốc hoa lan bị đạp dập nát.
"Nha hoàn ngươi làm sai, bây giờ làm dơ hết quần áo của ta rồi, ngươi nói phải làm sao đây?"
Nha hoàn phản bác không chút khách khí : "Vị tiểu thư ngươi mới thật kỳ quái, chậu Mặc Lan này là vật tiểu thư nhà ta âu yếm nhất, ngươi lại muốn cướp, kết quả làm vỡ cả chậu hoa, còn cố ý dẫm nát chúng. Ta còn chưa kêu ngươi bồi thường chậu mặc lan thế mà ngươi ác nhân lại đi cáo trạng trước! Mặc lan này quý hiếm đắt tiền, giá trị ngàn vàng, vất vả lắm thiếu gia mới tìm được cho tiểu thư nhà ta, ngươi đền! Ngươi đền đi!"
Trên mặt Bùi Nguyên Dung hiện lên chút chột dạ, lập tức nói: "Ngươi đừng giả vờ giả vịt, rõ ràng hoa lan này ở hoa viên của Bạch Y am, ngươi muốn trộm hoa lan của người ta nhưng bị ta phát hiện, nóng vội làm rơi vỡ chậu hoa, dẵm chết nó, có liên quan gì tới ta chứ? Nói cho ngươi biết, ta là thiên kim Hình bộ thượng thư, đừng tưởng rằng các ngươi có thể tùy tiện vu oan lừa gạt ta!"
"Vô lại như vậy, còn nói mình là thiên kim, ngươi có biết xấu hổ hay không?"
... .
Tính tình Bùi Nguyên Dung điêu ngoa, thấy thích cái gì là muốn cường đoạt, nghe hai người này tranh chấp, Bùi Nguyên Ca cũng đoán được tám chín phần, chắc chắn là Bùi Nguyên Dung thấy mặc lan của người ta trân quý, cố chấp muốn chiếm đoạt, trong lúc hai người giằng co không cẩn thận đã làm rơi chậu hoa xuống đất, đạp hỏng hết hoa. Bùi Nguyên Dung này, tại sao chỗ nào cũng gây sự? Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca không đổi, cất giọng hô: "Tam tỷ."
Cùng lúc đó, phía bên kia, chỗ thùy hoa môn (cửa hình vòm có hoa rủ xuống) cũng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Tiểu Thọ!"
Hai người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca, trên mặt Bùi Nguyên Dung lộ ra vẻ kinh hoảng, lập tức nghĩ, chỉ cần mình cắn chết không chịu nhận thì không ai có thể làm gì mình cả, nghĩ vậy lúc này mới thoáng an lòng. Nha hoàn tên Tiểu Thọ kia chạy đến bên cạnh thiếu nữ, khóc nức nở nói: "Tiểu thư, nô tỳ làm theo dặn dò của tiểu thư, mang Mặc Lan đến vườn hoa, kết quả bị vị tiểu thư điêu ngoa kia nhìn thấy, muốn cướp đoạt, làm chậu hoa bị rơi vỡ, làm sao bây giờ?"
"Nha hoàn nhà ngươi đừng có vu cáo hãm hại ta, rõ ràng chính ngươi không cẩn thận bị ngã!" Bùi Nguyên Dung vội vàng mở miệng cãi lại.
Đương nhiên nàng biết mặc lan trân quý, giá trị ngàn vàng, lại thấy nha hoàn kia ăn mặc bình thường, nên trong đầu mới nảy sinh ý nghĩ muốn cướp đoạt. Hiện tại tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca kia cũng ở đây, nếu trở về bị ả cáo trạng trước mặt phu nhân hoặc phụ thân thì nàng nhất định sẽ bị ăn mắng. Hơn nữa, mặc lan trân quý như vậy, làm sao nàng đền nổi?
"Ngươi ——" Tiểu thọ bị nàng ta nói vậy, tức giận phát khóc.
Nữ tử mặc áo màu xanh nhạt thêu hoa văn thủy vân (nước) trên vạt áo, bên dưới kết hợp với váy xếp nếp màu xanh lá mạ thêu hoa cỏ, bên hông đeo đai lưng thắt nút như ý. Thời tiết ấm áp như vậy, nhưng vẫn khoác áo choàng gấm màu trắng điểm lá trúc. Mái tóc dài đen nhánh vấn kiểu uy đọa kế, trâm gắn mấy viên ngọc châu hoa. Gương mặt trắng nõn sáng bóng, có điều hơi tái, ánh mặt trời chiếu xuống giống như trong suốt vậy. Mày liễu tinh tế, đôi mắt như sương, như có hơi nước lưu chuyển, sương mù tạo cảm giác xa xôi, mũi cao miệng nhỏ, dung mạo rất xinh đẹp.
Nhưng dường như thiếu nữ này bệnh không nhẹ, ngay cả sắc môi cũng trắng nhợt.
Trang phục của thiếu nữ này nhìn có vẻ tầm thường, nhưng đều là vật xa xỉ, lại sở hữu mặc lan giá trị ngàn vàng, chắc là chủ nhận của chiếc xe ngựa đậu bên ngoài Bạch Y am.
Trong thần thái ôn nhã của nàng ta lộ ra vài phần lạnh nhạt hời hợt, đưa tay chế trụ nha hoàn đang tức giận, thong thả bước tới, khom người nhặt tàn hoa lên, bỏ nó vào trong vườn hoa, rồi vùi đất lên. Sau khi xong xuôi tất cả, chắp hai tay hướng về phía vườn hoa nhẹ giọng nói: "Hi vọng sau khi ngươi kết thúc kiếp nạn này, có thể sớm đến tây phương cực lạc, kiếp sau phúc thọ an khang. A di đà phật!"
Thấy hành vi của nàng ta cổ quái, Bùi Nguyên Dung lại có chút chột dạ, khẩn trương nói: "Ngươi đừng có lừa gạt ta đền hoa lan!"
"Ngươi còn nói! Rõ ràng chính ngươi muốn cướp!" Tiểu Thọ nghẹn ngào nói, "Mặc Lan này là thiếu gia chạy khắp vương triều Đại Hạ mới tìm được một chậu như vậy!"
"Đã nói không phải tại ta làm hư, rõ ràng chính ngươi không cẩn thận bị ngã, lại cứ đổ lên đầu ta.” Nghe được Mặc Lan trân quý hiếm có như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Dung thầm kêu khổ, hạ quyết tâm phải ném chuyện này lên người tiểu nha hoàn, kiên quyết không thể thừa nhận.
"Tiểu Thọ, không cần cãi nữa." Nữ tử cười nhàn nhạt, sắc mặt hời hợt.
Bùi Nguyên Ca thấy không thuận mắt, nàng bước lên phía trước, trước trừng mắt với Bùi Nguyên Dung, sau đó mới nói: "Cô nương, là tam tỷ nhà ta không đúng, làm chết hoa lan của ngươi. Nhà ta không có Mặc Lan, không biết có thể đền bằng những thứ khác được không?"
Nghe ngữ điệu của Bùi Nguyên Ca ôn hòa, giọng nói thanh nhã, nữ tử quay đầu, mỉm cười dịu dàng, cười khẽ lắc đầu, cúi đầu nói: "Tất cả chúng sinh, cây cối chim sâu, thần linh, có sinh tất có tử, không có ai có sinh mà bất tử. Tôn quý như đế vương, quý tộc, quan lớn, thấp hèn như con kiến, (con) phù du, cũng không thể tránh khỏi cái chết. Vạn vật trên thế gian đều như thế, không ai ngoại lệ. Có lẽ, đây là kiếp số của gốc mặc lan này, kết thúc kiếp này, chưa chắc đã là chuyện xấu với nó, có lẽ kiếp sau có thể hóa thành người. Cô nương không cần lo lắng, thật ra nha hoàn nhà ta không hiểu chuyện, xung đột với lệnh tỷ, mong đừng để trong lòng."
"A di đà phật!" Tiếng phật hiệu trong trẻo truyền đến, một ni cô trung niên chậm rãi tiến đến, truy y giày vải, vẻ mặt khiêm tốn: "Thiện tai thiện tai, không ngờ thí chủ tuổi con nhỏ cũng nghiên cứu về phật học, lại có thể nói ra những điều nặc vương Ba tư hỏi phật đà trong “Tạp A Hàm kinh - Quyển bốn mươi sáu” nhìn sự sống cái chết một cách bình thản, thật là làm bần ni kinh hỉ. “Vô thường kinh” viết : “Người sinh ra rồi cũng sẽ chết, dung nhan tất biến đổi, bệnh nặng xâm nhập, không chừa một ai cả.' Nhìn từ xưa đến này, tất cả chúng sinh trên thế gian, chỉ cần có sinh nhất định sẽ có tử, chỉ có thấy rõ sự thật, mới có thể biết rõ khổ đau, giải thoát chấp niệm. Tu hành học phật, làm thiện trừ ác, hàng ngày niệm tâm bất động, mới có thể xa rời sinh tử." (đoạn này ta edit thoát thôi vì về vấn đề phật này ta không hiểu lắm)
Nữ tử xoay người, chắp hai tay vẻ mặt thành kính, nói: "Đa tạ đại sư chỉ điểm." dien(dan.le%qu.yd0n
Thấy không phải đền mặc lan, Bùi Nguyên Dung vui sướng, cảm thấy yên lòng, nhưng chung quy vẫn thấy bất an, lại càng không kiên nhẫn ở lại đây nghe hai người đạm đạo kinh phật, nàng ta cắt đứt cuộc đối thoại của hai người: "Nếu ngươi đã nói không cần bồi thường, ta đây còn có việc đi trước! Sau này ngươi đừng có đổi ý rồi tới tìm ta, nói cho ngươi biết, ta cũng sẽ không nhận đâu!" Nói xong, không đợi nữ tử trả lời, nhấc váy bỏ chạy nhanh như chớp.
Nữ tử không để trong lòng, thần sắc vẫn thản nhiên.
Bùi Nguyên Ca không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, ôn nhu nói: "Tam tỷ nhà ta hơi ngang ngược, mong cô nương bỏ qua cho. Không biết nhà cô nương ở đâu? Ngày khác sẽ để Tam tỷ tới cửa tạ lỗi. Ta tên là Bùi Nguyên Ca, tục danh của gia trên có Chư dưới có Thành, chuyện tình hôm nay, thật sự là rất có lỗi." Nàng nói tên phụ thân ra là hy vọng có cơ hội giúp vị cô nương này, và cả ân tình hôm nay.
Nữ tử hiển nhiên chưa từng nghe tên Bùi Chư Thành, vẻ mặt không thay đổi, nhàn nhạt nói: "Thật sự không cần. Chuyện của lệnh tỷ không liên quan tới cô nương, cô nương không cần để trong lòng. Dù khóm hoa lan này hiếm có quý giá đến đâu thì cũng chỉ là một vật tặng, cái trân quý thật sự chính là tâm ý của người đó. Ta vĩnh viên khắc ghi phần tâm ý đó trong lòng, không hề bởi vì hoa lan bị hủy mà tổn thương. Cho nên, cô nương đừng để tâm."
Bộ dáng của nàng ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, còn trẻ nhưng giọng nói lại luôn mang theo hương vị tang thương dễ dạng nhận thấy.
Hơn nữa, mặc dù vẻ mặt của nàng lúc nói chuyện rất nhã nhặn, ngữ điệu nhu hòa, nhưng không hề nhìn thẳng vào mắt người đối diện, đó không phải kiểu tự cao tự đại không để ai vào mắt, mà giống như nàng ấy luôn đắm chìm trong thế giới của mình, trong ánh mắt vĩnh viễn không có bóng dáng người khác. Giống như một khối băng dưới ánh mắt trời, xuyên thấu nhìn trong suốt, nhưng nội tâm đọng lại lạnh lẽo. Người như vậy rất khó quen thân, hơn nữa Bùi Nguyên Ca hoàn toàn không biết gì về nàng ta cả, nếu không có sự kiện mặc lan lần này, có gặp cũng chỉ gật đầu tránh đi.
Nhưng hiện tại, Bùi Nguyên Dung hủy mặc lan của người ta, người ta cũng không so đo, nếu nàng cứ đột ngột rời đi thì có phần thất lễ.
Dường như nhận ra tâm tư của Bùi Nguyên Ca, rốt cục thiếu nữ đó cũng nhìn nàng một cái, cười nhàn nhạt, vẫn ôn hòa xa cách: "Nếu cô nương thật sự cảm thấy áy náy, không bằng trả lời ta mấy vấn đề đi! Chỉ cần cô nương nguyện ý trả lời nghiêm túc những vấn đề này thì chuyện mặc lan coi như xóa bỏ, cô nương nghĩ thế nào?"
Bùi Nguyên Ca vui mừng gật đầu: "Nhan cô nương xin hỏi!"
"Bùi cô nương, cô nói xem, người sau khi chết có linh hồn không? Rốt cục cuộc đời này có kiếp sau hay không? Còn có thể nhớ kiếp này gặp ai, nhớ ai không?" Thiếu nữ cúi đầu, đôi mắt rũ xuống hiện lên chút đau thương, thần sắc ảm đạm, bởi vì u buồn mà ngay cả ánh sáng mặt trời chiếu trên người nàng cũng thấy lạnh lẽo, lại yếu đuối mỏng manh làm người khác thương xót.
Những vấn đề này, thật ra có chút kỳ quái.
Nhưng nhìn môi nàng ấy trắng bệch, dáng người mảnh mai, trong thời tiết như vậy cũng phải khoác áo choàng mới ra ngoài, hình như có bệnh. Bùi Nguyên Ca mơ hồ hiểu được vì sao nàng ấy lại am hiểu điển cố phật gia, lại vì sao muốn hỏi những vấn đề này. Chỉ sợ thân thể vị cô nương này có bệnh, hơn nữa khó mà chữa khỏi, trong lòng bi thương, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tôn giáo, hy vọng có kiếp sau tự an ủi bản thân.
Nếu đã đoán được những điều này, tất nhiên Bùi Nguyên Ca sẽ không đánh vỡ giấc mộng của nàng ấy.
Huống chi...
"Mặc dù ta không tin Phật, nhưng ta tin mọi chuyện trong tự nhiên đều có thiên ý, sau khi chết người ta sẽ có linh hồn. Nếu trước khi chết có chấp niệm mãnh liệt, ông trời nhìn thấy thương xót, có lẽ sẽ cho người đó một cơ hội nữa để hoàn thành những tiếc nuối của kiếp trước." Bùi Nguyên Ca thấp giọng nói, nghĩ đến kiếp trước chết thảm, nghĩ đến kiếp này, đến Bùi Nguyên Dung, Vạn Quan Hiểu, trong giọng nói vô tình mang theo chút kích động: "Về chuyện gặp ai, nhớ ai, nếu ngươi muốn nhớ thì nhất định có thể nhớ!"
Những vấn đề này đã quanh quẩn trong lòng thiếu nữ rất lâu, nàng từng hỏi qua vài người, nhưng bọn họ nếu không nói nàng suy nghĩ lung tung thì cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Nhưng khi cô nương trước mặt này trả lời lại khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng ấy nói mình không tin Phật, nói về nhân quả luân hồi cũng không giống trong Phật giáo, mà gửi gắm hết mọi chuyện vào ông trời.
Nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy, cô nương này trả lời hời hợt, ngữ điệu thản nhiên, những lại có sức mạnh để nàng phải tin tưởng.
Nếu muốn nhớ, nhất định có thể nhớ!
Thiếu nữ không nhịn được, quan sát tỉ mỉ cô nương tên Bùi Nguyên Ca trước mặt. Áo trong màu trắng ngà không hoa, áo khoác lửng tay bằng lụa xanh nhạt, dưới thân mặc váy bạch lăng vẽ cảnh sơn thủy, lẳng lặng đứng ở đó, giống như một gốc lan thanh tao nhã tú. Không, nàng ấy không giống hoa lan mảnh mai, mà giống bụi trúc xanh, nhìn yếu đuối nhưng rất có khí phách, không gãy không cong, mềm dẻo thẳng tắp.
Trong mắt thiếu nữ, lần đầu tiên có bóng dáng người ngoài.
Nàng mỉm cười, nụ cười khác hẳn với sự lạnh nhạt khách sáo trước đó, lần này là tự đáy lòng. Nhất thời, dung mạo vốn chỉ xinh đẹp sau khi bị nụ cười này xâm nhiễm, đột nhiên trở nên chói mắt, tựa như vô vàn hoa tươi bừng sáng, trên khuôn mặt đều tỏa ra hào quang nhàn nhạt, nét mặt phấn chấn: "Đa tạ đáp án của cô nương, ta rất thích." Dừng một chút, lại nói, "Còn nữa, ta tên Nhan Minh Nguyệt, ở ngõ nhỏ ngoại thành tây, trên cửa treo bảng hiệu Nhan phủ. Nếu Bùi cô nương nhàn rỗi, có thể tới tìm ta tâm sự, nói chuyện với ngươi rất thoải mái."
Cho tới bây giờ, Bùi Nguyên Ca chưa từng nghĩ rằng, một nụ cười có thể làm cho dung mạo người ta biến hóa lớn đến như vậy, nhất thời cảm thấy giật mình.
"Thật ngại quá, thân thể ta không tốt, cho nên từ nhỏ rất ít tiếp xúc với người ngoài, cũng không biết nên sống chung thế nào. Nếu vừa rồi ngôn hành của ta có chỗ nào thất lễ, mong Bùi cô nương bỏ qua." Sau khi chính thức nhận lỗi với Bùi Nguyên Ca, thái độ của Nhan Minh Nguyệt cũng trở nên dịu dàng, vẻ mặt nhu hòa, tràn đầy áy náy, có vẻ vô cùng chân thành.
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, cười nhẹ: "Nhan cô nương đừng để ý, nếu như có rảnh rỗi, ta nhất định sẽ tới quý phủ bái phỏng (viếng thăm)!"
"Do ta bệnh yếu nên bình thường chỗ ta ở không cho phép người ngoài đến. Đây là ngọc bội bên người của ta, ngươi đưa cho người gác cổng xem, bọn họ sẽ cho ngươi vào." Nhan Minh Nguyệt tháo sợi dây thắt hình bông sen treo ngọc bội bạch ngọc vân phúc thọ bên hông xuống, dùng hai tay đưa tới, hiển nhiên rất có thành ý.
Chất liệu của ngọc bội là bạch ngọc dương chi thượng hạng, sáng bóng mềm mỏng, mặt trái có khắc một chữ "Nhan" rồng bay phượng múa, là chữ viết tay, hơn nữa do thợ mộc khắc lên. Bùi Nguyên Ca mơ hồ cảm thấy chữ "Nhan" này có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó, nhưng không thể tìm được trong trí nhớ. Cuối cùng đành tạm thời từ bỏ, nàng suy nghĩ một chút, nhổ ngọc trâm hoa lan trên đầu xuống, nói: "Thấy Nhan cô nương rất thích hoa lan, vây ta đưa cô nương cây trâm hoa lan này, coi như tín vật tương giao giữa chúng ta!"
Ở vương triều Đại Hạ, thiếu nữ qua lại thân thiết sẽ trao đổi tín vật trên người với nhau, bày tỏ tâm giao.
Nhan Minh Nguyệt chưa từng kết bạn với người khác, bởi vậy cũng không biết tập tục này, hơn nữa từng được dạy bảo phải cảnh giác với người khác, không thể tùy tiện cầm đồ của họ. Nhưng nàng thích Bùi Nguyên Ca, nếu Nguyên Ca nói coi như tín vật tương giao, nàng liền cười đưa hai tay nhận lấy, cài lên đầu rồi hỏi: "Bùi Nguyên Ca, ngươi thấy ta đeo đẹp không?"
Nếu nàng ấy đã nói vậy, Bùi Nguyên Ca cũng nghe theo, nói: "Minh Nguyệt, ngươi lại đây, ta chỉnh lại giúp ngươi!"
Nhan Minh Nguyệt theo lời bước tới, nàng cao hơn Bùi Nguyên Ca một chút, cúi đầu xuống để Bùi Nguyên Ca làm dễ dàng hơn. Mùi thuốc đông y nhàn nhạt bay đến, trong lòng Bùi Nguyên Ca đột nhiên dâng lên chút thương tiếc, trước giúp nàng ấy tháo cây trâm xuống, đổi trâm ở búi tóc nghiêng trên uy đọa kế, hơi hơi che lấp một chút, chỉ để lộ ra vầng sáng của ngọc châu. Sau đó lại cắm cây trâm hoa lan lên đỉnh đâu.
Mái tóc đen như mực, bạch ngọc lan hoa thản nhiên nở rộ, phong tư nổi bật, có vẻ đặc biệt phù hợp.
Bùi Nguyên Ca lấy gương trong tay áo ra, đặt trước mặt Nhan Minh Nguyệt để nàng ấy có thể nhìn thấy bộ dáng của mình sau khi thay đổi. Nữ tử nào cũng có lòng yêu thích cái đẹp, Nhan Minh Nguyệt nhìn trái phải, trên mặt lại hiện lên nụ cười chói mắt, dường như cả người đều lấp lánh rực rỡ dưới ánh mắt trời, thản nhiên nói: "Thật sự nhìn rất đẹp, Nguyên Ca, tay ngươi thật khéo. Ta không được như thế, thân thể quá yếu, học cái gì cũng không giỏi."
Ngoại trừ thiếu gia, lần đầu tiên Tiểu Thọ nhìn thấy tiểu thư kết bạn với người khác, hơn nữa còn cười vui vẻ đến như vậy, không nhịn được muốn góp vui: "Tiểu thư đừng nói như vậy, nếu thiếu gia nghe được lại trách tiểu thư suy nghĩ lung tung. Nhưng Bùi tiểu thư thật sự là huệ chất lan tâm (*), tục ngữ nói đúng, cận chu giả xích (**) tiểu thư kết giao qua lại với Bùi tiểu thư nhiều, nhất định cũng có thể trở nên huệ chất lan tâm, kéo tay như vậy. Cho nên, tiểu thư cũng không cần hâm mộ, sau này nhờ vả Bùi tiểu thư là được!"
(*) huệ chất lan tâm: chất huệ lòng lan, chỉ người cao nhã, cao khiết.
(**) cận chu giả xích- 近朱者赤: gần màu đỏ "chu" là màu đỏ "xích" (đỏ nhạt là xích 赤, đỏ đậm là chu 朱), ý câu này gần giống câu gần mực thì đen (theo hướng tích cực) _d*[email protected]!on_
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca và Nhan Minh Nguyệt không khỏi bật cười.
Nhưng mà trong ý cười thản nhiên của Nhan Minh Nguyệt dường như cất dấu sự ưu thương, bởi vì nghe được hai chữ kia mà không cách nào ức chế được.
Người kia...
Mặt ngoài của Nhan Minh Nguyệt có vẻ xa cách, nhưng trên thực tế, tính tình lại vô cùng ôn hòa, do ốm yếu nên không bước chân ra khỏi nhà, được bảo hộ tỉ mỉ chu đáo, bởi vậy bản chất có chút ngây thơ tự nhiên. Bùi Nguyên Ca thì ngoài mềm trong cứng, kiến thức cao, hiểu biết rộng, tùy tiện nói chút chuyện phong tục các nơi, hoặc là truyền kỳ truyện ký đã làm cho Nhan Minh Nguyệt phấn chấn hẳn lên, chuyên chú lắng nghe. Hai người càng nói càng cảm thấy hợp ý, cứ ngồi trên phiến đá tán gẫu như vậy. Sắc trời ngả về tây, Thư Tuyết Ngọc phái người đi tìm Bùi Nguyên Ca tới dùng bữa tối, lúc này mới giật mình thấy thời gian trôi qua nhanh, không nỡ chia tay.
Biết Bùi Nguyên Ca gặp được một vị tiểu thư xấp xỉ tuổi tác, kết giao thân thiết, Thư Tuyết Ngọc cũng hết sức vui mừng.
Bà vốn cảm thấy Bùi Nguyên Ca quá mức bình tĩnh lý trí, thiếu sự ngây thơ hoạt bát của một thiếu nữ nên có, rất hy vọng nàng có thể kết giao được nhiều bạn tốt cùng trang lứa, nhất là những người có tính tình hoạt bát, hy vọng có thể cảm hóa nàng. Nghe nói cô nương Nhan Minh Nguyệt này dịu dàng lại có chút ngây thơ, tính cách mềm mại, nên vô cùng vui mừng, chỉ là không biết thân phận của Nhan Minh Nguyệt, không khỏi có chút lo lắng: "Nguyên Ca, theo con thấy, vị Nhan cô nương kia là người thế nào?"
Không phải bà ngại bần (nghèo) yêu phú (giàu) hay là gì khác, chẳng qua vì là chuyện của Bùi Nguyên Ca nên có chút khẩn trưởng.
"Nàng ấy không nói, nhưng mà nhìn trang phục và xe ngựa đậu bên ngoài thì thấy đều là đồ xa xỉ, nhưng không hề khoe khoang. Hơn nữa, bản thân nàng ấy cũng hết sức dịu dàng trầm ổn, được dạy dỗ rất tốt, lại ở tây giao kinh thành. Con nghĩ chắc chắn là cô nương trong sạch, nếu mẫu thân thật sự lo lắng, ngày khác chúng ta tới bái phỏng sẽ biết." Bùi Nguyên Ca thông minh nhạy bén, lập tức nhận ra được trong điểm điều Thư Tuyết Ngọc lo lắng, mỉm cười giải thích.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Nàng thông minh hơn Thư Tuyết Ngọc rất nhiều, lòng dạ thủ đoạn thậm chí cả tâm cơ đều lợi hại hơn, theo lý thuyết, người nàng nhìn trúng, hẳn đều rất tốt. Đối với điểm này, Thư Tuyết Ngọc luôn luôn rõ ràng , hơn nữa cũng rất tán thành ánh mắt và trí tuệ của nàng, vỗn dĩ không cần phải hỏi nhiều. Nhưng mà nghe Thư Tuyết Ngọc hỏi vậy, Bùi Nguyên Ca không hề cảm thấy không kiên nhẫn, ngược lại trong lòng cảm thấy hơi là lạ, dường như có chút ấm áp, nhưng không thể nói rõ ràng.
"Được, ngày nào đó chúng ta sẽ tới bái phỏng!" Thư Tuyết Ngọc liên tục gật đầu, bắt đầu tính toán ngày tháng.
Thấy bộ dáng tình cảm của Thư Tuyết Ngọc dành cho Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung bên cạnh khó tránh khỏi cảm thấy bị vắng vẻ, lại nghĩ đến mặc lan giá trị ngàn vàng kia, không nhịn được chua xót nói: "Đương nhiên, ánh mắt tứ muội đương nhiên là tốt rồi, vị Nhan cô nương kia ngay cả mặc lan giá trị ngàn vàng cũng không để trong mắt, còn đưa cho Tứ muội bạch ngọc dương chi trân quý như vậy, ý phục đều may bằng vân cẩm đẹp đẽ quý giá, đương nhiên là tiểu thư nhà có tiền. Lần này Tứ muội phát đạt rồi!"
Ngụ ý rằng, nói cho cùng là Bùi Nguyên Ca nhìn trúng Nhan Minh Nguyệt phú quý, cố ý lấy lòng để mưu tính lợi ích.
"Phát đạt hay không không dám nói, chỉ cần Nhan cô nương đừng đuổi theo ta, đòi Tam tỷ phá nát mặc lan của người ta, ta đã cảm ơn trời đất rồi!" Bùi Nguyên Ca dĩ nhiên nghe ra ý nói bóng gió của nàng ta, mỉm cười phản kích: "Nghe nói, chậu mặc lan kia là có người tìm khắp vương triều Đại Hạ mới tìm được một chậu cho Nhan tỷ tỷ, lúc ấy mua hết một ngàn lượng hoàng kim, nhưng chỉ là cây giống. Bây giờ khó khăn lắm mới nở hoa, lại bị Tam tỷ phá nát, có lấy hết đồ trong viện Tam tỷ đi cầm, không biết có đủ để bồi thường cây cho người ta hay không nữa?"
Biết mặc lan quý giá như vậy, Bùi Nguyên Dung lại chột dạ: “Đã nói không phải ta phá hư”. Nàng ta vội vàng nhét một đũa thức ăn vào miệng, che dấu cảm xúc.
Thư Tuyết Ngọc nhíu mày: "Mặc lan gì?"
Nghe Bùi Nguyên Ca kể lại một lượt trận cãi vã trong sân, Thư Tuyết Ngọc đập đôi đũa trúc lên bàn, vẻ mặt cực kỳ tức giận: "Bùi Nguyên Dung, ngươi học ở đâu cái thói ngang ngược bá đạo như vậy, còn dám khoe khoang quan chức của phụ thân ngươi, sao, còn sợ ngươi chưa đủ làm mất mặt Bùi phủ sao? Ta rất hối hận, sao có thể mang người đi cùng chứ! Về sau ngươi muốn gây họa thì tự mình ra ngoài, đừng có liên luỵ ta!"
Tuy Bùi Nguyên Dung không phục, nhưng lại ngại mặc lan quý nên không dám cãi lại, chỉ cúi đầu dùng bữa.
Ngu ngốc, đó không phải đồng nghĩa với việc ngươi thừa nhận mặc lan do ngươi hủy hoại sao? Bùi Nguyên Hoa thầm khinh bỉ trong bỉ, trên mặt lại hiện lên ý cười hiền hậu, hoà giải: "Mẫu thân bớt giận, đừng để ảnh hưởng đến thân thể. Con nghĩ, tuy tính tình Tam muội hơi lỗ mãng, nhưng chắc không cố ý hủy hoại mặc lan đâu. Cũng may Nhan cô nương không so đo, hôm khác con sẽ mắng nó một trận, mẫu thân dùng bữa đi!" Nói xong, nàng gắp một miếng cá vào trong chén của Thư Tuyết Ngọc. (Be: đi chùa cũng ăn cá sao @@)
Dù sao Bùi Nguyên Dung cũng là muội muội ruột của nàng, nếu việc này ầm ĩ đến chỗ phụ thân, chọc người tức giận, nàng là tỷ tỷ ruột cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Nếu không, nàng sẽ không nói giúp kẻ ngu ngốc này!
Dùng xong bữa tối, mọi người tự về phòng mình nghỉ ngơi. Tử Uyển và Mộc Tê đều là người lanh lợi, lại quen hầu hạ Bùi Nguyên Ca, mặc dù đổi nơi khác nhưng vẫn chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy. Tắm rửa xong xuôi, thay đồ ngủ màu trắng nhạt, Bùi Nguyên Ca lên giường nghỉ tạm. Lắc lư một ngày, nàng xác thực có chút mệt mỏi, nhanh chóng đi vào giấc mộng.
Không biết qua bao lâu, đang lúc mê man, Bùi Nguyên Ca mơ hồ cảm thấy có người đang lay mình.
"Tiểu thư, mau tỉnh lại, xảy ra chuyện rồi!"
Xảy ra chuyện? Bùi Nguyên Ca giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nô tỳ cũng không rõ lắm, là phu nhân phái Bạch Sương tỷ tỷ đến, nói kêu tiểu thư mau chóng tới phòng của phu nhân, nghe nói bên đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tam tiểu thư, phu nhân cũng phái người đi. E rằng có chuyện lớn." Tử Uyển và Mộc Tê nhanh chóng giúp Bùi Nguyên Ca mặc quần áo, vừa bẩm báo.
Bất chấp cẩn thận gì đó, mặc quần áo xong, Bùi Nguyên Ca liền mang theo hai người tới phòng của Thư Tuyết Ngọc. Còn chưa đến gần đã nhìn thấy toàn bộ hộ vệ Bùi phủ vốn canh giữ bên ngoài viện đều bị điều đến trước cửa, người nào người ấy vẻ mặt ngưng trọng, tay cầm trường kiếm, bộ dáng chuẩn bị chiến đấu. Bùi Nguyên Ca bất chấp, vội vàng vào phòng, Thư Tuyết Ngọc ngồi ở chủ vị, thần sắc có chút khẩn trương, nhưng vẫn trầm tĩnh. Làm người ta kinh ngạc đó là Nhan Minh Nguyệt mặt tái nhợt ngồi bên cạnh bà, trên áo xanh còn loang lổ vết máu, hơi thở dồn dập, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca đến, lập tức tiến lên cầm chặt tay nàng, muốn nói cái gì đó, lại thở hổn hển không thể nói ra.
Cảm nhận bàn tay lạnh lẽo đang run rẩy của nàng ấy, Bùi Nguyên Ca vội vàng nhẹ giọng an ủi, đỡ nàng ngồi xuống.
"Tiểu thư, thuốc đến đây!" Tiểu Thọ bước ra từ gian trong, bưng một chén nước, đưa viên thuốc ra: "Tiểu thư mau uống thuốc đi!"
Ăn xong viên thuốc, hơi thở của Nhan Minh Nguyệt dần dần ổn định, gương mặt tái nhợt cũng chuyển tốt, có điều vẫn nắm chặt tay Bùi Nguyên Ca, không chịu buông ra. Nhận thấy nàng ấy đang sợ hãi, Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ôn nhu nói: "Nhan tỷ tỷ đừng lo lắng, bên ngoài có hộ vệ canh gác, không có việc gì đâu, ngươi bình tĩnh trước đã. Chúng ta vào trong đổi xiên y khác, được không?"
Lúc này Thư Tuyết Ngọc mới nhớ tới y phục của Nhan Minh Nguyệt và Tiểu Thọ đều nhiễm máu vẫn chưa thay, vội nói: "Đúng đó!"
Cầm tay Bùi Nguyên Ca, thấy người quen biết ở bên cạnh, rốt cục Nhan Minh Nguyệt cũng cảm thấy an tâm đôi chút, gật gật đầu.
Chủ tớ Bùi Nguyên Ca đưa Nhan Minh Nguyệt và Tiểu Thọ vào gian trong, giúp họ thay y phục dính máu, sửa sang lại dung nhan, xong xuôi mới bước ra ngoài. Gian ngoài, ba người Bùi Nguyên Hoa đều đã đến, bị trận thế ngoài cửa làm hoảng sợ, ngay cả Bùi Nguyên Hoa cũng có chút khẩn trương.
Thấy mọi người đều đã đến, Thư Tuyết Ngọc mới nói: "Trong Am miếu có cường đạo đến!"
Sự tình bắt nguồn từ bên Đông viện, nơi đám người Nhan Minh Nguyệt ở. Nàng và Tiểu Thọ đang ngủ yên lành thì đột nhiên bị tiếng đập cửa dồn dập của hộ vệ làm bừng tỉnh, nói am miếu có cường đạo, nhóm hộ vệ đang cản bên ngoài, bảo bọn họ mau chóng chạy đi. Thấy bộ dáng khắp người dính máu của hắn, Nhan Minh Nguyệt và Tiểu Thọ không hề nghi ngờ, lập tức đứng dậy, vừa mặc xong quần áo, liền thấy một hắc y nhân phá cửa xông vào, hộ vệ không nói hai lời, mặc kệ còn đang bị thương lập tức xông lên.
Nhóm hộ vệ liều chết bảo vệ, chết thảm nặng nề, rốt cục cũng khiến hắc y nhân bị thương, đúng lúc đó hộ vệ Bùi phủ nghe tiếng chạy tới, lúc này mới cứu chủ tớ Nhan Minh Nguyệt ra ngoài.
"Bây giờ thống lĩnh hộ vệ Triệu Cảnh đang ở bên ngoài thẩm vấn tên hắc y nhân kia, mặc dù hắn đã bị trọng thương, nhưng chuyện này chưa chắc đã kết thúc ở đây, cho nên ta mới gọi các ngươi đến, để hộ vệ canh giữ bên ngoài, ngăn ngừa vạn nhất." Thư Tuyết Ngọc nói rõ tình hình, thấy ba người Bùi Nguyên Hoa đồng loạt thay đổi sắc mặt, càng cảm thấy có chút kinh hoảng, cho đến khi thấy Bùi Nguyên Ca vẫn trầm tĩnh như cũ thì mới hơi an lòng một chút.
Giờ phút này, Bùi Nguyên Ca không phải không khẩn trương, nhưng nàng nhìn ra được, lúc này mọi người trong phòng đều đang rất căng thẳng, chính là thời điểm thiếu chủ định.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trầm ồm: "Phu nhân, ty chức Triệu Cảnh cầu kiến!"
"Mau vào."
Triệu cảnh đẩy cửa tiến vào, trên mặt như viết hai chữ nghiêm trọng. Hắn vốn là thân binh của Bùi Chư Thành, đẫm máu sa trường, cũng lập không ít công lao. Theo lý thuyết, lần này Bùi Chư Thành đảm nhiệm kinh quan, dựa vào năng lực của hắn có thể thăng lên làm thiên tướng. Nhưng hắn đã quen với Bùi Chư Thành, nói không quen với tác phong của trấn biên đại tướng mới, trực tiếp trở về từ biên cương, làm thống lĩnh thị vệ cho Bùi phủ.
Đáng lẽ ra, người như vậy phải gặp biến không sợ, nhưng nay trên mặt hắn cũng mang theo ngưng trọng tức là sự tình vô cùng nghiêm trọng.
Thư Tuyết Ngọc không khỏi khẩn trương.
Triệu cảnh chắp tay, bẩm báo: "Ty chức thẩm vấn tên hắc y nhân nhưng mà hắn nhất quyết không mở mồm, vì kéo dài thời gian quá lâu, thương thế quá nặng mà chết. Tuy rằng không hỏi được nguyên nhân, nhưng ty chức cho rằng, có khả năng người này không phải cường đạo, mà là tử sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Thứ nhất, người này rất cứng rắn, thà chết cũng không nói một chữ, tác phong cứng rắn lạnh lùng này chính là đặc điểm của tử sĩ. Thứ hai, ty chức đã thử qua hộ vệ của vị cô nương này, võ công không tầm thường, nhưng mà hơn mười người vây đánh một người, cuối cùng chỉ có một người còn sống, có thể thấy được hắc y nhân này võ công cao cường, tuyệt đối không phải cường đạo tầm thường. Thứ ba, theo lời hộ vệ của vị cô nương này nói, tên hắc y nhân kia ra tay ngoan độc, một kích trí mạng, chuyên tấn công vào chỗ hiểm. Hơn nữa, cường đạo cướp bóc, đa số giơ đuốc cầm gậy, hoàn toàn không cần mặc đồ đen, khăn che mặt đen làm gì cả."
Mặc dù tính tình của Thư Tuyết Ngọc khá mạnh mẽ, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp chuyện này: "Vậy theo ý kiến của Triệu thống lĩnh, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Không đợi Triệu Cảnh trả lời, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên đứng dậy nói: "Chúng ta phải mau chóng rời khỏi Bạch Y am."
Triệu cảnh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn vị Tứ tiểu thư được Đại tướng quân yêu thương này ( mặc dù Bùi Chư Thành nhậm chức Hình bộ thượng thư, nhưng thuộc hạ của ông vẫn giữ thói quen gọi ông là Đại tướng quân ). Hắn đã sớm nghe nói vị Tứ tiểu thư này trí tuệ không tầm thường, nay dưới tình huống nguy cấp như vậy, tất cả mọi người đều hoang mang lo sợ, chỉ có vị Tứ tiểu thư này vẫn trấn tĩnh, còn có thể lập tức nghĩ ra hướng giải quyết, quả nhiên rất giỏi. Hắn chắp tay nói: "Ty chức cũng có ý này."
Thư Tuyết Ngọc khó hiểu: "Nguyên Ca, con sao vậy?"
"Nếu tên hắc y nhân kia là tử sĩ chứ không phải cường đạo tầm thường thì dựa theo phong cách tử sĩ, sau khi bị bắt nên lập tức tự sát mà chết để tránh tiết lộ cơ mật. Nhưng mà hắn lại cứng họng không nói chuyện, cũng không tìm chết, mà chết do bị thương nặng. Con nghĩ hắn muốn để hộ vệ Bùi phủ cho rằng có thể hỏi ra điều gì có ích từ hắn. Nếu con không đoán sai, chỉ sợ hắn cố tình giả bộ thỉnh thoảng do dự hoặc động tâm?" Bùi Nguyên Ca nói xong, cuối cùng hỏi Triệu Cảnh một câu.
Triệu cảnh gật gật đầu, hổ thẹn nói: "Đúng vậy."
Đáng tiếc, cho đến khi hắn đã chết, mình mới nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.
"Sở dĩ hắn giả bộ như vậy là vì muốn kéo dài thời gian, ta nghĩ chỉ sợ lần này tử sĩ được phái tới không có một người, nhất định còn có đồng bọn. Có lẽ hắn chỉ là kẻ thăm dò, hoặc là muốn cướp công lao, nên một mình vụng trộm đến đây, kết quả trong lúc vô ý bị hộ vệ của Nhan tỷ tỷ phát hiện, nên mới bất đắc dĩ giết người. Bất luận là tình huống gì, nếu đồng bọn của hắn phát hiện hắn không trở về, nhất định sẽ khả nghi, sau đó đuổi lên núi." Phân tích phân tích, Bùi Nguyên Ca lại càng thêm trấn tĩnh, nghiêm túc suy tính mọi chuyện.
Nếu đúng là tử sĩ thì tới giết người như vậy tức là có mục tiêu cố định, vào Bạch Y am, nhất định là nhằm vào người trong am. Mặc dù tử sĩ mò đến sân của Nhan tỷ tỷ, nhưng mà không thể loại trừ hắn nhằm vào Bùi phủ.
"Tứ tiểu thư nói không sai chút nào!" Triệu Cảnh gật đầu, vô cùng khâm phục, vẻ mặt do dự: “Nhưng mà bây giờ điều ty chức lo lắng đó là chúng ta không hỏi được tin tức gì từ chỗ hắc y nhân, cũng không biết đồng bọn của hắn đang núp ở đâu, rốt cuộc là ở đỉnh núi, hay là ở chân núi. Nếu đoán sai, cho dù chúng ta chạy khỏi Bạch Y am, nói không chừng là tự mình dâng tới cửa cho bọn chúng."
Đây chính là vấn đề, nếu có thể nắm chính xác vị trí của đám người áo đen, khả năng chạy trốn sẽ nhiều hơn.
"Bất kể nói thế nào, Triệu thống lĩnh hãy phái người thích hợp xuống núi cầu cứu trước. Nếu không có viện binh, cho dù chúng ta có thể kéo dài một chốc lát, cũng chưa chắc đã an toàn." Mặc dù hộ vệ Bùi phủ đều từng là tướng sĩ chém giết đẫm máu, đắc lực hơn rất nhiều hộ vệ tầm thường, nhưng không biết hắc y nhân có bao nhiêu, cũng không thể đoán trước hộ vệ Bùi phủ có thể ngăn cản hay không, hay phải có viện binh mới được. Bùi Nguyên Ca phân phó, trầm tư một lát rồi hỏi: "Triệu thống lĩnh có xem xét cẩn thận trang phục của tên hắc y nhân kia không?"
Triệu Cảnh gật đầu: "Ty chức đã chú ý tra xét, nhưng không thu hoạch được gì."
"Không phải, là ta hỏi ngươi, trên người hắc y nhân có dính cái gì khác không, tỷ như bùn đất, lá cây, thảo phiến linh tinh gì đó, nhiệt độ trên đỉnh núi thấp hơn dưới chân núi, thực vậy sinh trưởng cũng sẽ khác. Đại sự trong am ở đây đã lâu, nhất định quen thuộc với những thứ này. Huống chi nay trong am xảy ra chuyện như vậy, tình cảnh của bọn họ cũng không an toàn, không bằng mời bọn họ tới đây, kiểm tra quanh thân của hắc y nhân, có lẽ có thể đoán được hắc y nhân núp ở đỉnh núi hay mai phục tại chân núi." Bùi Nguyên Ca đề nghị.
Trước mắt Triệu cảnh sáng ngời, đúng vậy, đại sư của Bạch Y am quen thuộc hình dạng cỏ cây xung quanh đây, nhất định có thể dò ra được tung tích của hắn.
"Ty chức lập tức đi làm ngay!"
Mặc dù Bạch Y am này nguy hiểm, nhưng điều tra nơi ẩn thân trước đó của hắc y nhân, thì sống ở đây cũng có chút tác dụng
Không khí trong phòng áp lực nặng nền, hắc y nhân lợi hại, mọi người đã được nghe Triệu Cảnh bẩm báo. Nếu bọn chúng có nhiều người, chỉ sợ tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này. Bị bóng ma cái chết bao phủ, trong lòng ai nấy cũng nặng nề, nhất là Bùi Nguyên Dung, nếu không phải thật sự sợ hãi thì đã nháo ầm ĩ lên rồi. Bùi Nguyên Ca nắm tay Nhan Minh Nguyệt, an ủi nàng ấy bị kinh hách, trong lòng đã âm thầm suy tư đối sách.
Qua ước chừng thời gian một nén hương, rốt cục Triệu Cảnh đã trở về, bẩm báo: "Dựa theo lời Tứ tiểu thư nói, ty chức nhờ đại sự trong am nhận diện, tuy rằng rất nhiều người bị dọa mất hồn mất vía, nhưng am chủ Thủy Nguyệt đại sư vẫn rất trấn tĩnh, nhận ra trong lòng bàn chân của hắc y nhân có một nhánh cỏ chết, đây là thực vậy đặc hữu ở chân núi, đỉnh núi không có, cho nên chỉ sợ hắc y nhân đúng là ẩn thân ở chân núi. Ty chức đã phái trạm gác ngầm quan sát kỹ tình huống."
Đây là tình huống tệ nhất!
Bùi Nguyên Ca nhíu mày, nếu hắc y nhân ẩn thân ở đỉnh núi thì bọn họ sẽ chạy xuống chân núi, cơ hội chạy thoát khá lớn. Nhưng hiện tại hắc y nhân ở chân núi, bọn họ chỉ có thể chạy lên đỉnh núi thoát thân. Nhưng trong tình huống này, nếu hắc y nhân có nhiều người, còn có thể bao vây lục soát khắp núi, bắt đầu từ chân núi di chuyển lên sườn núi ,núi cao luôn luôn hạn, đến cuối cùng cho dù bọn họ không bị hắc y nhân đuổi theo, cũng sẽ bị bao vây ở đỉnh núi, đến lúc đó tình hình càng nguy hiểm.
Nhưng mà không có cách nào khác, chỉ có thể cầu nguyện, bọn họ có thể kéo dài thời gian chờ viện binh đến.
"Mẫu thân, Nhan tỷ tỷ, các vị tỷ tỷ, bây giờ chạy thoát quan trọng hơn. Ánh trắng đêm nay rất sáng, cho nên mời mọi người tháo hết vàng bạc bạch ngọc trên người xuống, hoặc vứt bỏ hoặc giấu đi, tránh bị ánh trắng chiếu vào phát ra hào quang, bại lộ chỗ của chúng ta. Còn nữa, Triệu thống lĩnh, mời ngươi đến hỏi các đại sư trong am, các nàng còn thừa truy y phật mạo không, lấy hết toàn hộ tới đây để chúng ta thay. Trước khi bẩm báo, Bùi Nguyên Ca đã nghĩ ra biện pháp ứng đối, và chi tiết chạy chốn, bây giờ nói ra đều rất rõ ràng mạch lạc.
Triệu Cảnh lại ngừng một chút, sau đó bừng tỉnh nói: "Không sai, hắc y nhân trực tiếp vào sân của vị cô nương kia, hiển nhiên không phải nhằm vào người trong am. Nếu thay truy y phật mạo, thời điểm nguy nan có thể đánh lạc hướng tầm mắt của bọn chúng, giành được thời gian. Ty chức đi làm ngay!"
"Triệu thống lĩnh, còn muốn nhờ ngươi chuyển cáo tới chư vị đại sư, tuy rằng hắc y nhân không nhằm vào bọn họ, nhưng khó đảm bảo khi không thấy chúng ta ở hậu viện sẽ giết người cho hả giận. Cho nên tốt nhất mong bọn họ cũng rời khỏi Bạch Y am, lên đỉnh núi ẩn núp. Có điều vì lý do an toàn, bọn họ không được đi cùng hướng với chúng ta, để tránh bị chúng ta liên lụy." Bùi Nguyên Ca tiếp tục dặn dò, lời này đúng là suy nghĩ cho mọi người trong Bạch Y am nhưng cũng có chút tâm tư riêng.
Càng nhiều người chạy trốn, động tĩnh càng lớn thì hắc y nhân càng khó phán đoán mục tiêu muốn giết người ở vị trí nào.
Hơn nữa, các nàng cũng đều thay truy y phật mạo, lại là ban đêm, nên càng khó phân biệt.
Lúc này Triệu Cảnh đã bội phục Bùi Nguyên Ca đến cực điểm, không còn coi nàng là tiểu thư nhỏ dại được nuông chiều dốt nát, đáp một tiếng lập tức rời đi chuẩn bị.
Tất cả mọi người đổi y phục, thu thập trang sức châu báu xong xuôi, sau nhiều lần xem xét quyết định dời lên đỉnh núi. Bên Nhan Minh Nguyệt lại xảy ra ngoài ý muốn: "Không được, tiểu thư nhà ta thân thể mảnh mai, vừa rồi lại bị kinh sợ, đừng nói leo lên trên núi, mà chỉ đi vài bước cũng có thể xảy ra chuyện rồi, hoàn toàn không có khả năng leo lên được đỉnh núi. Hơn nữa, đỉnh núi rất lạnh, thân thể của tiểu thư nhà ta không chịu nổi, chỉ sợ còn chưa gặp được hắc y nhân, nàng đã mất mạng trước rồi! Lần này chúng ta đến đây, cũng không ngờ sẽ gặp chuyện này, không mang nhiều xiêm y chống lạnh, làm sao bây giờ?" Tiểu Thọ lo âu, thần thái hoảng sợ.
Nếu tiểu thư chuyện gì ngoài ý muốn, thiếu gia sẽ giết nàng mất!
"Tiểu Thọ nói không sai, ta không chống đỡ được!" Nhan Minh Nguyệt cũng biết thân thể của mình, cười khổ nói: "Thân thể ta quá yếu, cũng đi không nhanh, cho dù miễn cưỡng đi theo, cũng sẽ liên lụy mọi người, không bằng các ngươi đi trước, ta ở lại đây cũng được. Nói không chừng, hắc y nhân này nhằm vào ta, nếu ta chết, có lẽ bọn họ sẽ không đuổi theo các ngươi nữa."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhan Minh Nguyệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, có thể thấy Tiểu Thọ không nói dối. Nói như vậy, muốn Nhan Minh Nguyệt còn sống chạy trốn tới đỉnh núi, hy vọng thật sự xa vời. Nhưng mà mặc dù mới chỉ tiếp xúc với Nhan Minh Nguyệt có một ngày, nhưng cô nương thân mắc bệnh nặng, tính tình dịu dàng ngây thơ này, Bùi Nguyên Ca rất có hảo cảm, không đành lòng nhìn nàng chết như thế. Suy tư một lát, dậm chân nói: "Một khi đã như vậy, đành đánh cược một lần thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.