Đích Nữ Vô Song

Chương 126: Cho thấy cõi lòng

Bạch Sắc Hồ Điệp

31/10/2016

Hôm nay, hoàng đế đi vào Huyên Huy cung thỉnh an, thái hậu sai người dâng trà. . .

Chỉ thấy một cô gái mặc một bộ áo ngắn cân vạt bằng la mềm màu thủy lam (màu nước xanh), lớp ngoài thật dài kết đám hoa mai chặt chẽ tạo thành rất mới lạ, dưới người là váy lăng lụa mỏng màu xanh nhạt, màu sắc nhạt nhoà như lồng khói quấn sương mà nhuốm thành, mờ mịt nhẹ nhàng ái mộ. Trên đầu cài trâm hoa phỉ thúy màu xanh nhạt, lưu tô hình giọt nước theo đi lên mà có chút lay động, chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ khác thường, càng nổi bật da thịt trắng nõn như mỡ đông, khuôn mặt thanh lệ như hoa sen mới nở.

Ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, dung nhan thanh lệ, khí chất thanh nhã, vào ngày nóng giữa hè, giống như một dòng suối trong chảy nhỏ giọt, thấm vào trong lòng người.

Thấy người tới dâng trà lại là Bùi Nguyên Ca, quét mắt trang phục cả người của nàng, dung nhan trầm tĩnh, lại ngửi được huân hương nhợt nhạt trước mặt, hoàng đế hơi ngừng lại, đôi mắt khẽ nhếch, sáng bóng mang theo ba phần u ám, thản nhiên cười nói: "Nghe nói Bùi tứ tiểu thư vừa mới tiến Huyên Huy cung không lâu sau đã mắc bệnh, liên tục nửa tháng đều đang dưỡng bệnh, bây giờ xem ra, bệnh này... ." Dừng một chút, vui giận khó phân biệt chậm rãi nói, "Nên khoẻ rồi?"

Lời nói trầm thấp, hình như có sức nặng khác.

Trong lòng Bùi Nguyên Ca khẽ trì trệ, tiếp tục nhợt nhạt cười, đáp: "Nhờ hồng phúc của thái hậu, nay đã khá tốt."

"Trẫm nghĩ cũng đúng, mẫu hậu yêu quý với ngươi như thế, chắc chắn dốc lòng chiếu cố, bệnh này tất nhiên sẽ không kéo dài quá lâu." Trên mặt hoàng đế mang ý cười nhàn nhạt, đôi mắt đen tối, "Chỉ là, có lẽ Bùi tứ tiểu thư khoẻ nhanh hơn so với trẫm dự đoán, thật sự... .Là rất đáng mừng!" Bốn chữ cuối cùng hắn nói rất chậm, giọng điệu hơi nâng lên, dường như có chút vui sướng.

Bùi Nguyên Ca lại nghe ra ý vị khác, trong lòng âm thầm suy tư.

Thấy hình như hoàng đế đặc biệt chú ý với Bùi Nguyên Ca, khóe miệng thái hậu lộ ra một chút ý cười vừa lòng, cho dù lý do dung mạo hơi chút tương tự với nữ nhân kia, bản thân Bùi Nguyên Ca lại là mỹ nhân rất xuất sắc, khí chất lại trầm tĩnh thoát tục, hơn nữa vào thời tiết khô nóng này, càng có vẻ tươi mát thấm vào trong lòng làm người hài lòng. Vì thế có ý sâu xa khác cười nói: "Nhưng thật ra Hoàng thượng có chút quan tâm với chuyện Nguyên Ca nha đầu."

Hoàng đế thản nhiên cười nói: "Người mẫu hậu yêu thích, làm sao trẫm có thể không quan tâm?"

"Còn nói dối ở trước mặt ai gia, người ai gia thích rất nhiều, hoàng thượng chưa từng mọi người đều quan tâm? Nếu thật sự là như thế, lại làm sao hoàng thượng lấy thời gian xử lý quốc gia đại sự?" Thái hậu trêu ghẹo nói.

"Lời này của mẫu hậu đã trật rồi, mẫu hậu là thái hậu, là nữ nhân tôn quý nhất trong hoàng cung này, người ngài yêu thích, hoàng cung này từ trên xuống dưới có ai dám không quan tâm? Nay Bùi tứ tiểu thư được mắt duyên của mẫu hậu, chính là toàn bộ hoàng cung đều nhìn chằm chằm nàng đó! Trẫm đến chỗ nào cũng có thể nghe được chuyện về Bùi tứ tiểu thư, múôn không quan tâm cũng khó." Vẻ mặt hoàng đế bình tĩnh, giống như tiếp lời trêu ghẹo của thái hậu, lại giống như đang giải thích, khó có thể đoán, "Đúng rồi, trẫm nghe nói trước đó Bùi tứ tiểu thư còn thắng đấu cờ ở Kỳ Giám hiên, nói vậy kỳ nghệ vô cùng cao siêu, không bằng đến đánh một ván cờ với trẫm, như thế nào?"

Ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Bùi Nguyên Ca, giống như có thâm ý khác.

"Kỳ nghệ của tiểu nữ qua loa, chỉ sợ sẽ quét hứng thú của hoàng thượng đấy!" Bùi Nguyên Ca cúi người, cười yếu ớt nói.

"Có thể đấu cờ thắng Kỳ Giám hiên, kỳ nghệ tất có chỗ đáng khen." Hoàng đế cầm tách trà lên, chậm rãi thổi lá trà trôi nổi ở lớp trên mặt, hời hợt hớp một ngụm, đặt lên bàn, lúc này mới chậm rãi nói, "Vả lại, kỳ nghệ cũng không phải đóng cửa mò mẫn là có thể đủ để luyện tốt, cuối cùng phải giao đấu trắng đen, ở trong chém giết mới có thể tôi luyện ra, hôm nay coi như trẫm luyện cờ với ngươi một chút."

"Nha đầu Nguyên Ca còn không mau tạ ơn?" Thái hậu chưa bao giờ thấy hoàng đế mời cô gái chơi cờ, càng cảm thấy nắm được bước chân Nguyên Ca này trong tay rất đúng, vội cười nói, "Hoàng thượng chính là danh thủ quốc gia, kèm thêm vài vị hoàng tử và tần phi trong cung đều nghiên cứu tỉ mỉ kỳ nghệ, đáng tiếc ngoại trừ Mặc Nhi, không có người có thể đánh cờ với hoàng thượng. Xưa nay Hoàng thượng cực kỳ lựa chọn đối thủ, chưa bao giờ chịu giúp người khác luyện cờ, thể diện của Nguyên Ca ngươi thật lớn!"

"Tạ hoàng thượng!"

Sau khi Bùi Nguyên Ca tạ ơn, chờ hoàng thượng ngồi vào chỗ của mình, bản thân ngồi ở một bên khác của ván cờ, giọng cung kính nói: "Hoàng thượng, chơi đoán trước sao?"

Đây là biện pháp chọn chữ thường xuyên nhất trong đánh cờ ở vương triều Đại Hạ, tùy tay nắm quân cờ, từ tên còn lại đoán lẻ hay đôi, đoán trúng thì cầm cờ đen đi trước, nếu đoán sai thì do phía bên kia cầm cờ đen đi trước.

"Không cần, vả lại trẫm cũng đã đắm mình vài thập niên ở trên đường đánh cờ nhiều hơn so với ngươi, do ngươi chọn cờ trước đi!" Hoàng đế thản nhiên nhìn nàng, khóe môi khẽ cong, "Nhưng mà, trẫm cảm thấy hôm nay chấp cờ đen mở đường trước nhất định thua không thể nghi ngờ, Bùi tứ tiểu thư muốn thử chọn cờ trắng hay không?"

Hình như trong lời nói của Hoàng thượng có đầy hàm ý, Bùi Nguyên Ca suy tư, nói: "Tiểu nữ chọn cờ đen. . ."

Hoàng đế cũng không để ý, cười nhẹ, hai người chia quân cờ, bắt đầu chơi cờ.

Kiếp trước, bởi vì Vạn Quan Hiểu không thích đánh cờ, Bùi Nguyên Ca lại cảm thấy đánh cờ quá mức tốn tinh thần, cho nên chưa từng chịu khó nghiên cứu, kỳ nghệ chỉ tầm thường. Chính là đạo đánh cờ, coi trọng nhất là tâm tư linh lung, bởi vậy Bùi Nguyên Ca rất có thiên phú ở mặt này. Đáng tiếc hoàng đế cũng có thiên phú, lại từng khổ tâm nghiên cứu, tài đánh cờ cao hơn Bùi Nguyên Ca không chỉ một bậc. Mà Bùi Nguyên Ca cũng không muốn xuất sắc, không hề làm chuyện cố thủ một góc giống trong Kỳ Giám hiên, chỉ thành thành thật thật dựa theo đạo chơi cờ mà đánh, bởi vậy thua đến không còn manh giáp.

Một ván cờ xong, tính tính quân cờ, Bùi Nguyên Ca lại thua mười ba con.

"Tâm tư linh lung, kỳ nghệ quá mức tầm thường, cần tôi luyện thêm nhiều lắm." Hoàng đế là cao thủ đánh cờ, đương nhiên có thể nhìn ra bí quyết trong đó, nói lời bình, nhướng mày nhìn Bùi Nguyên Ca, cười nói, "Lại đánh một ván đi! Lần này vẫn do Bùi tứ tiểu thư chọn cờ, trẫm lặp lại lần nữa, hôm nay chấp cờ đen ngươi đi trước nhất định thua không thể nghi ngờ, Bùi tứ tiểu thư thật sự cân nhắc mới được."



Bùi Nguyên Ca trầm tư một lát, nói: "Tiểu nữ vẫn chọn cờ đen."

Cứ như vậy, năm ván liên tiếp, Bùi Nguyên Ca đều chọn cờ đen, hoàng đế cũng không nể tình chút nào, chỉ giết nàng không để lại mảnh giáp.

"Mọi người đều nói, Bùi tứ tiểu thư băng tuyết thông minh, chỉ sợ là sai lầm rồi, trẫm đã nói chọn cờ đen nhất định thua, Bùi tứ tiểu thư lại đều cố tình chọn cờ đen!" Ván cờ thứ sáu kết thúc, hoàng đế đẩy bàn cờ, cười dài đứng dậy nói, "Người trẻ tuổi thật là, rốt cuộc là thiếu kiên nhẫn, ỷ vào thông minh, không chịu nghe lời trẫm nói, càng muốn phương pháp trái ngược, hiện tại xem đi, thua liền sáu ván!" Nói xong, lắc lắc đầu, thở dài nói, "Hôm nay trẫm còn có chuyện quan trọng, ngươi mài tâm tính một chút cho tốt, nghiên cứu một chút, ngày khác trẫm lại tìm ngươi chơi cờ đó!"

Nói xong, hoàng đế cáo từ với thái hậu, mang theo Trương Đức Hải và thị nữ ngự tiền bãi giá rời đi.

Chậm rãi đi ở trên đường ngự thơm cỏ cây, vẻ mặt hoàng đế hơi có chút âm trầm, bỗng nhiên nghỉ chân, dừng lại ở dưới mái đình bát giác, ngồi im không nói, ánh mắt mơ hồ hiện ra ý lạnh. Mà theo thời gian trôi qua, vẻ mặt hoàng đế càng trở nên đông lạnh, bỗng nhiên đứng dậy đang muốn rời đi, Trương Đức Hải bỗng nhiên nhẹ giọng đưa tin: "Hoàng thượng, Bùi tứ tiểu thư cầu kiến!"

Bùi Nguyên Ca?

Thân thể Hoàng đế vừa mới đứng lên lại chậm rãi ngồi xuống, hơi nhíu mi, một lúc lâu mới nói: "Bảo nàng lại đây đi!"

Ở dưới sự dẫn dắt của Trương Đức Hải, Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng đi đến, quỳ xuống đất yết kiến nói: "Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca bái kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Hoàng đế nhìn kỹ nàng, đoán ý đồ của nàng đến, hỏi: "Ngươi muốn gặp trẫm, có chuyện gì sao?"

"Tiểu nữ... ." Bùi Nguyên Ca trầm ngâm, châm chước từ ngữ nói, "Trước đây hoàng thượng từng dùng hai trang giấy tuyên thành giảng giải đạo lý cho tiểu nữ, nay tiểu nữ có điều lĩnh ngộ, giấy tuyên thành lây dính nước trong, có lẽ sẽ có nếp uốn, không phẳng phiu bằng lúc trước, nhưng chờ nước trong khô cạn, giấy tuyên thành vẫn là giấy tuyên thành; nhưng giấy tuyên thành nếu lây dính nét mực, biến thành tối đen như mực, như vậy, giấy tuyên thành sẽ không còn là giấy tuyên thành nữa, mà sẽ biến thành giấy lộn bị vứt bỏ. Lời tiểu nữ nói nếu như có sai sót, vẫn xin hoàng thượng chỉ chứng."

Mày Hoàng đế nhíu chặt có chút thả lỏng ra, từ chối cho ý kiến, nói: "Tiếp tục."

Thấy vẻ mặt hoàng thượng vẫn chưa chuyển lạnh, Bùi Nguyên Ca chỉ biết chắc là mình đoán đúng rồi, lúc này mới dám tiếp tục nói.

"Thế gian vạn vật mọi sự đều có thể ví von con người, giấy tuyên thành cũng thế. Lấy tiểu nữ mà nói, tiểu nữ là đích nữ phủ thượng thư, có chút trí tuệ, có một số việc thì có thể tự mình xử lý, ví như phủ vụ Bùi phủ, xử lý cửa hàng trong nhà, cùng với chuyện khác ở trong phạm vi năng lực của tiểu nữ, việc này sẽ không ảnh hưởng đến tiểu nữ, cho dù thất bại, tiểu nữ vẫn là nữ nhi Bùi phủ như cũ; nhưng mà, nếu tiểu nữ ỷ vào thông minh, cho rằng bản thân không gì làm không được, ngông cuồng tự nhúng tay vào vòng xoáy không nên cuốn vào, vậy cuối cùng có thể giống như giấy tuyên thành bị nét mực ô nhiễm, không còn là giấy tuyên thành nữa, mà sẽ bị người vứt bỏ không nể tình chút nào."

Vẻ mặt Hoàng đế khẽ thu lại, dừng ở Bùi Nguyên Ca, trong lòng có chút kinh ngạc.

Thân là hoàng đế, tâm tư không thể để người ngoài đoán được, bởi vậy dưỡng thành tính tình thâm trầm khó dò của hắn, ngẫu nhiên đánh đố cho quan lại bên dưới, lại có rất ít người có thể đoán ra tâm tư và hàm ý của hắn. Trước đây làm động tác này với Bùi Nguyên Ca, tuy là có ý cảnh cáo, nhưng cũng không có trông cậy vào nàng còn tuổi nhỏ có thể đoán được hàm ý trong đó, không ngờ nàng lại có thể nhìn đã hiểu.

Liên tục hai lần, hắn đánh đố đều bị Bùi Nguyên Ca đoán phá, dieenddafnleequysddoon cô gái này thật sự là rất thông minh!

Nếu là như thế, vậy thì không nên... . Hoàng đế suy tư, lẳng lặng nhìn nàng, nói: "Vậy sau đó?"

"Hoàng thượng dạy bảo, tiểu nữ nhất định ghi nhớ trong lòng. Nhưng chuyện thời gian không như ý, hoàn toàn *!" Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca thành khẩn, hơn nữa nghĩ đến cảnh ngộ mấy ngày nay, trong giọng nói lại có sức hấp dẫn xúc động nội tâm con người, "Với giấy tuyên thành mà nói, đương nhiên muốn làm tờ giấy trắng, vừa không bị nét mực hoen ố, cũng khỏi phải bị nước trong biến thành nếp uốn. Nhưng, lúc tay lấy giấy tuyên thành ra đi lây dính nước trong, đi sũng nước mực nước, giấy tuyên thành cũng vô lực chống đỡ."

Nàng cũng không chỉ ra tình cảnh của mình, mà là lấy giấy tuyên thành làm ví dụ, cho thấy cõi lòng.

Bùi Nguyên Ca nàng không muốn cuốn vào tranh đấu thị phi hoàng cung, nhưng mà, thái hậu lại nhất định muốn kéo nàng vào, nàng chỉ là tiểu thư phủ thượng thư, nhưng phải làm sao chống lại thái hậu?

Hoàng đế suy nghĩ, khẽ gật đầu: "Cho nên, tới gặp trẫm, là muốn... ."

"Mới vừa đánh cờ với hoàng thượng, tiểu nữ cả gan đoán hàm ý lời hoàng thượng nói." Tiếp xúc hai lần, Bùi Nguyên Ca cũng có chút suy nghĩ ra tính tình của hoàng đế, biết hắn cũng sẽ không nói rõ, mà là mặc cho người đoán. Đối phó với người như thế, biện pháp tốt nhất chính là bẩm báo lời thẳng thắn. Vì thế nói, "Tiểu nữ cũng không phải là ngu đần không linh hoạt, nhưng làm sao có thể biết rõ là đường chết mà vẫn muốn đi về phía trước? Chính là cưỡng bức bởi bất đắc dĩ, không thể không hư dĩ ủy xà (tùy tiện đối phó), vẫn xin hoàng thượng minh giám!"

Đã nói đến nước này, ánh mắt sâu của hoàng đế nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên nói: "Trương Đức Hải, đi bên cạnh trông coi, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần nơi này." Chờ Trương Đức Hải rời đi, lúc này mới nhìn Bùi Nguyên Ca, mở miệng nói: "Ngươi có biết cái gì là đường chết?"

"Tiểu nữ ngu dốt nữa cũng hiểu được, thái hậu sở dĩ là thái hậu, là vì hoàng thượng ngài là hoàng thượng!" Nghe được hoàng đế phân phó như vậy, Bùi Nguyên Ca chỉ biết, hoàng đế làm như vậy, là muốn nói rõ ràng với nàng, cũng bèn nói, "Tiểu nữ biết, tùy tiện nói lời như vậy, hoàng thượng chưa chắc chịu tin, nói không chừng còn có thể nghĩ là thái hậu phái tiểu nữ tới thử hoàng thượng. Nhưng mà, tiểu nữ chỉ có thể nói, chuyện gặp thiên nhan ở thư phòng Bùi phủ, tiểu nữ chưa từng lộ ra trước bất kỳ ai, điểm ấy chắc là hoàng thượng có thể nhận ra được từ trong dáng vẻ lời nói và việc của thái hậu, mà chuyện này, cũng đủ cho thấy lập trường của tiểu nữ!"

Nàng nói như vậy, là liều mạo hiểm.



Dù sao, lời nói và việc làm đều cho hoàng thượng thấy, hắn không muốn bị người khác, nhất là bị thái hậu biết chuyện này, nàng lờ mà lờ mờ nói ra, rất có khả năng sẽ chọc giận hoàng thượng, tiến tới gây nên mầm tai vạ. Nhưng Bùi Nguyên Ca cũng hiểu được, nàng biết hoàng thượng không để người nào khác biết bí mật, chuyện này vốn là một cây giằm trong lòng hoàng thượng, thay vì hy vọng cây giằm này trải qua theo thời gian mà chậm rãi mềm dần, biến mất, còn không bằng tự mình biết nói chuyện ra, cho thấy cõi lòng, thuận thế đi nương nhờ bên hoàng thượng.

Tuy rằng không rõ ràng lắm rốt cuộc diện mạo nàng giống ai, nhưng rất rõ ràng, người kia có lực ảnh hưởng tương đối với hoàng thượng, liên quan đến hoàng thượng cũng khoan dung hơn một phần với nàng. Nếu không thì hoàng thượng sẽ không chặn đường sau thọ yến thái hậu, lấy giấy tuyên thành làm ví dụ báo cho nàng đừng nhúng tay vào sóng gió hoàng thất; hôm nay cũng sẽ không quyết định bởi thái hậu gợi ý lấy đánh cờ làm ví dụ, cảnh cáo nàng dừng cương trước bờ vực, đừng tự tìm đường chết.

Việc này chí ít nói rõ, thật ra thì hoàng thượng cũng không hy vọng nàng tham gia vào bên thái hậu.

Hiện tại Bùi Nguyên Ca làm rõ chuyện này, dù là dựa vào những thứ gợi ý và đoán này, đánh cuộc hoàng thượng không có ý muốn giết nàng!

Trong một lúc mái đình bát giác rơi vào một mảnh trầm mặc, hình như ngay cả không khí cũng bắt đầu ngưng trệ.

"Ngươi nói như vậy, là muốn chứng tỏ trung thành với trẫm, phải không?" Hồi lâu sau, trải qua vô số suy tư, rốt cục hoàng đế mở miệng, chậm rãi nói, "Được rồi, một khi đã như vậy, sau này thái hậu có phân phó gì đối với ngươi, ngươi cứ đến nói cho trẫm, phải làm như thế nào, trẫm sẽ nói cho ngươi. Hiện tại, trước hết ngươi qua loa với bà, đừng cho bà nổi lên lòng nghi ngờ."

Nếu đổi lại là những người khác, hoàng đế tuyệt đối sẽ không nói lời này.

Bởi vì việc này chắc chắn cho thấy, giữa hắn và thái hậu có hiềm khích, có vết rách, thậm chí có ý đối địch. Mà những thứ này, bây giờ còn không phải là lúc truyền bá ở trên miệng. Nhưng, người trước mắt là Bùi Nguyên Ca, bởi vì dung nhan tương tự kia, làm cho hắn vào lúc bất ngờ không kịp đề phòng mà lộ ra sơ hở, mà lại tự cho là thông minh ở sau thọ yến của thái hậu chặn lại Bùi Nguyên Ca tăng thêm cảnh cáo, ngược lại càng nói rõ tính nghiêm trọng của lần hắn luống cuống đó. Đây là bằng chứng vết rách hiềm khích có giữa hắn và thái hậu.

Theo lý thuyết, người như vậy là nên trừ bỏ chấm dứt hậu hoạn.

Nhưng bởi vì dung nhan tương tự kia, hoàng đế vẫn hơi do dự. Nếu không muốn giết nàng, như vậy, biện pháp duy nhất chính là tin tưởng nàng, tin tưởng nàng sẽ không tiết lộ bí mật, thậm chí sẽ giúp hắn đối phó thái hậu! Bùi Nguyên Ca, hy vọng trẫm không tin lầm ngươi!

Nghe nói như thế, rốt cục Bùi Nguyên Ca nhẹ nhàng thở ra, hoàng thượng chịu phân phó nàng làm việc, vậy chứng minh hắn tiếp nhận lí do từ chối của nàng.

Nhưng mà, hoàng thượng sẽ không dễ dàng tin tưởng ngay sự trung thành của nàng như thế, còn cần chuyện sau này để chứng minh, nhưng ít ra, nàng bị thái hậu bức bách không đường thối lui, rốt cụôc thấy được một chút ánh sáng của tương lai. Chỉ cần hoàng thượng có lòng đối phó thái hậu, chỉ cần có thể trợ giúp hoàng thượng lật đổ thái hậu, nàng có thể khôi phục tự do của bản thân, không cần bị thái hậu bắt chẹt ở trong lòng bàn tay!

"Tiểu nữ hiểu, nhất định cẩn tuân hoàng thượng phân phó." Bùi Nguyên Ca đáp, "Tiểu nữ mượn cớ đi ra, không thể rời đi quá lâu, nếu hoàng thượng không có phân phó khác trong thì tiểu nữ cáo lui trước!"

Hoàng đế nhìn chăm chú bóng dáng Bùi Nguyên Ca rời đi, trầm mặc không nói.

Đối với Bùi Nguyên Ca, bởi vì dung nhan tương tự kia, tuy rằng ở mặt ngoài dấu diếm, nhưng trong lòng khó tránh khỏi chú ý hơn một chút. Hắn biết rõ ý đồ của thái hậu tuyên Bùi Nguyên Ca vào cung, sau khi Bùi Nguyên Ca vào cung đủ loại thị phi, hắn cũng nhìn ở trong mắt, trong Huyên Huy cung nói Bùi Nguyên Ca nhiễm bệnh, hắn liền biết, đây là thái hậu đang giở thủ đoạn, sở dĩ án binh bất động, chính là muốn nhìn một chút Bùi Nguyên Ca muốn ứng phó như thế nào. Không ngờ, mới nửa tháng, "Bệnh" của Bùi Nguyên Ca đã tốt rồi, hôm nay quần áo như vậy, huân hương như vậy, không chỗ nào không phải là nhắm vào yêu thích của hắn, dụng ý không nói cũng hiểu.

Giống như hắn nói trước đó, lại bày ra một mặt như vậy, chỉ cần bị nhìn đến, cho dù vốn không phải là quân cờ nhằm vào hắn, cũng sẽ bị người biến thành quân cờ nhằm vào hắn.

Khi đó, thật ra thì hắn rất tức giận, có dung nhan tương tự với A Nguyên, lại yếu đuối ích kỷ, bằng lòng làm nanh vuốt của thái hậu, Bùi Nguyên Ca như vậy không xứng giống A Nguyên. Trái lai, bởi vì cảm thấy nàng làm bẩn A Nguyên, hoàng đế càng thêm tức giận thống hận với nàng so với mỹ nhân khác mà thái hậu đưa tới.

Hoàn hảo... Bùi Nguyên Ca còn chưa có hồ đồ đến loại tình trạng này!

Hy vọng sau này nàng cũng đừng phạm hồ đồ, bằng không, hắn sẽ căm giận nổi trận lôi đình gấp bội.

Thấy ánh mắt biểu tình của hoàng đế, trong lòng Trương Đức Hải biết rõ nội tình và tâm tính hoàng đế âm thầm thở dài, bởi vì giống vị chủ tử kia, hoàng thượng không tự giác chú ý nàng nhiều hơn một phần, khoan dung hơn một phần, nhưng cùng lúc cũng hơn một phần soi mói, thật không biết, đến tột cùng là may mắn của nàng, hay là bất hạnh của nàng?

Bỗng nhiên thấy đồ đệ của mình Lâm Trí Viễn chạy chậm đến từ xa xa, vẻ mặt vội vàng, hình như có chuyện quan trọng bẩm báo, vội vàng tiến lên nghe xong tin tức của hắn, sau đó đến bẩm báo cho hoàng đế biết: "Hoàng thượng, sứ thần Kinh quốc cầu hòa đã vào kinh, vừa mới tiến vào Bát Phương quán đã bố trí ổn thoả!"

Kinh quốc?

Ánh sáng trong mắt Hoàng đế chợt lóe, bỗng nhiên đứng dậy: "Tuyên triệu bốn vị các lão nghị sự ngự thư phòng!"

Ban đêm, Bùi Nguyên Ca nói đùa một hồi cùng thái hậu ở thiên điện, trở lại Sương Nguyệt viện, đang muốn nghỉ ngơi, bỗng nhiên mơ hồ nghe được chỗ xa xa nổi lên một trận náo động, hình như ra sự cố gì đó. Bùi Nguyên Ca suy tư thêm chút, phái Sở Quỳ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, bản thân và Tử Uyển thì chờ ở nội thất.

Đột nhiên, cửa sổ im hơi lặng tiếng mở ra, một bóng đen nhảy vào...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Nữ Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook