Chương 227
Bạch Sắc Hồ Điệp
14/09/2018
Editor: Vy Vy 1505
Giữa khuya tĩnh lặng, sắc trời tối tăm mất đi phần lớn ánh sáng, giống như một đôi mắt thâm trầm lạnh lùng đang nhìn chăm chú mặt đất rộng lớn bị bóng đêm bao phủ, đêm khuya tối tăm, trăng sao yên tĩnh, ngay cả tiếng sóng rầm rĩ rì rào của hồ nước cũng đều không nghe thấy, chỉ còn lại nặng nề yên tĩnh.
Vạn Quan Hiểu ẩn thân ở góc khuất của bức tường, vẻ mặt như bóng đêm thâm trầm khó dò.
Thiên viện này nói là thiên viện, trên thực tế chỉ là hai gian nhà kề, địa phương nhỏ hẹp, lại nằm giữa tiền viện và hậu viện, nói xa không xa, nói gần không gần, ban ngày còn có người lui tới nhưng không ai chú ý, ngẫu nhiên có vài bà tử nha hoàn đi đường mệt mỏi nghỉ chân một chút mà thôi, đến buổi tối lại yên lặng không người. Bởi vậy, Vạn Quan Hiểu mới hẹn ở chỗ này cùng Bùi Nguyên Dung gặp lén.
Lấy lý do đàm luận suốt đêm với Bùi thượng thư nghỉ lại Bùi phủ, lại ở lúc dùng bữa tối giả vờ uống nhiều mấy ly rượu nên buồn ngủ, tự nhiên được Bùi thượng thư phái người đưa đến phòng khách. Bùi thượng thư lãnh binh đánh giặc tất nhiên là nhất đẳng dũng tướng, nhưng ở phương diện chi tiết nhỏ nhặt này còn có chút sơ xuất, Vạn Quan Hiểu sử dụng thủ đoạn tiểu nhân như thế này tự nhiên là dễ dàng. Hơn nữa làm khách Bùi phủ lâu như vậy, đối với đường đi trong Bùi phủ cũng có chút quen thuộc, hắn lại là người tập võ, tránh đi tai mắt hộ vệ, lặng lẽ đi vào thiên viện này cũng không khó khăn. Nhưng thật ra Bùi Nguyên Dung bên kia, không biết có thể thuận lợi lẻn ra hay không?
Nhưng mà, ban ngày hắn đã nói lời như vậy, chỉ cần có cơ hội Bùi Nguyên Dung chắc chắn sẽ đến.
Chỉ là, nghĩ đến đây, Vạn Quan Hiểu lại một trận nghiến răng nghiến lợi, bị Bùi Nguyên Dung thứ nữ ngu dốt đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn trước giờ hiếu thắng nay lại có cảm giác như nuốt ruồi bọ, lại phải cưỡng chế kiềm chế, nửa điểm cũng không thể phát tác, trong lòng càng thêm nghẹn khuất.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng vải vóc ma sát sột sột soạt soạt.
Vạn Quan Hiểu đầu tiên là cả kinh, lập tức nghe ra là tiếng Bùi Nguyên Dung, ngay sau đó, bóng dáng Bùi Nguyên Dung chậm rãi xuất hiện dưới ánh trăng.
Vạn Quan Hiểu biết sự tình đã thành công một nửa, trong lòng mừng rỡ, nhưng cũng không vì thế mà khinh thường, cũng không vội vã tiến lên, trước quan sát tình hình phía sau Bùi Nguyên Dung, xác định không ai đi theo nàng, lúc này mới hiện thân, làm động tác đừng lên tiếng với Bùi Nguyên Dung, sau đó cầm tay nàng kéo vào sương phòng bên cạnh, thế này mới kinh hỉ nói: "Dung nhi, nàng thế nhưng thật sự đến đây! Ban ngày nàng nói vậy, ta cứ tưởng nàng còn đang giận ta, sợ nàng không đến. Hiện tại nàng đã đến đây, có thể thấy được trong lòng nàng vẫn còn có ta, ta thật vui mừng!"
Ánh trăng như sương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu trên mặt Vạn Quan Hiểu trắng nõn tuấn mỹ, giống như tô thêm cho hắn một tầng ngọc sắc quang huy, hơn nữa đôi mắt kia tình ý triền miên, dưới ánh trăng chiếu rọi càng lộ ra vài phần long lanh say lòng người.
Bùi Nguyên Dung vốn là bị dung mạo Vạn Quan Hiểu mê hoặc mới có thể rơi vào lưới tình, nếu không phải là bị Bùi Nguyên Vũ cảnh tỉnh, chắc chắn sẽ không có tâm tư khác. Lúc này bị Vạn Quan Hiểu nhìn chăm chú như vậy, tim không khỏi đập nhanh thình thịch, vốn là có một chút tức giận cũng bị vứt đến chín tầng mây, nhịn không được đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, nói: "Chàng hẹn ta, làm sao ta có thể không đến?"
Trong lòng Vạn Quan Hiểu cười lạnh.
Lúc trước đêm khất nguyện khi hai người lén gặp, Bùi Nguyên Dung cũng là bộ dáng e thẹn như vậy, kết quả xoay mặt lập tức thay đổi tâm tư, nếu như hắn không tìm được cơ hội gặp nàng, chỉ sợ lòng Bùi Nguyên Dung hiện tại chỉ lo tập trung muốn gả vào nhà cao cửa rộng? Nhưng mà, lần này hắn sẽ không dễ dàng để cho cọc hôn sự này xảy ra thay đổi gì nữa, cần phải triệt để khiến cho tâm tư Bùi Nguyên Dung nhận định hắn không bỏ... Muốn một nữ tử đối với một người nam nhân khăng khăng một mực, không bao giờ sinh ra ý niệm khác trong đầu, chỉ có cách...
Khóe môi Vạn Quan Hiểu xẹt qua một chút ý cười, đôi mắt không tự chủ được nhìn về phía bóng đêm trong góc sương phòng.
Bởi vì sợ bị người phát hiện, trong phòng không dám châm nến, chỉ có thể dựa vào ánh trăng để dò xét vật, vì thế ở chỗ bóng đêm cách xa cửa sổ đều không nhìn thấy, cái gì cũng xem không rõ ràng lắm. Chỉ có quan sát tinh tế mới mơ hồ có thể ngửi được một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt lan tràn trong phòng u tĩnh. Chỉ là Bùi Nguyên Dung đầu tiên còn có chút hoảng hốt, lúc này lại say trong lời ngon tiếng ngọt của Vạn Quan Hiểu, làm sao có thể nhận thấy được điểm dị thường ấy?
Vốn nàng còn lo lắng Vạn Quan Hiểu sẽ tiếp tục đề tài ban ngày, truy vấn nguyên do không thể cầu hôn, Bùi Nguyên Dung còn cứng rắn. Không nghĩ tới Vạn Quan Hiểu nửa điểm cũng không đề cập tới, chỉ nói chút lời nói làm lòng người say tình, Bùi Nguyên Dung cũng chầm chậm buông tâm sự, nhìn mặt mày Vạn Quan Hiểu ôn nhu tuấn mỹ trước mắt, sớm quăng lời nói của Bùi Nguyên Vũ lên chín tầng mây, chỉ chìm đắm trong nhu tình mật ý của hắn, cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể cũng càng ngày càng mềm, trên người chậm rãi khô nóng nói không nên lời.
"Dung nhi, đêm nay hình như nàng càng đẹp hơn so với ngày thường, làm cho ta càng lúc càng bị câu hồn đi mất!"
Vạn Quan Hiểu dịu dàng nói, hai con ngươi chăm chú nhìn nàng, dưới ánh trăng hai má của nàng càng ngày càng đỏ, biết thuốc đã phát tác, hắn chậm rãi cúi người hôn lên môi Bùi Nguyên Dung, đầu tiên là nhẹ nhàng mút, từ từ ngậm lấy ôn nhu xoay vòng, sau đó chậm rãi hạ xuống da thịt thiếu nữ mềm mại, xẹt qua cằm xuống cổ, tiếp tục hướng về phía cổ áo không biết đã bị cởi ra từ khi nào...
Bùi Nguyên Dung chỉ cảm thấy những chỗ được Vạn Quan Hiểu chạm qua dường như muốn bốc lửa, cháy sạch toàn bộ thân thể nàng đến mức xụi lơ, làm sao còn có thể cự tuyệt?
Vạn Quan Hiểu đắc ý cười lạnh, mang Bùi Nguyên Dung đến chiếc giường gần đó...
Cuối mùa thu, chỗ sương phòng trong thiên viện này lại là cảnh xuân kiều diễm.
Chỉ cần Bùi Nguyên Dung thành người của hắn, cho dù có trăm ngàn ý muốn leo lên chỗ cao cũng chỉ có thể dập tắt, từ nay về sau toàn tâm toàn ý đặt tâm tư ở trên người Vạn Quan Hiểu hắn. Đến lúc đó lại tìm cơ hội thích hợp cầu hôn với Bùi thượng thư, chỉ cần cửa hôn nhân này thành công.... Còn nữa, Cửu điện hạ hình như cũng phá lệ coi trọng hắn, có hai trợ lực mạnh mẽ, sau này không phải là lên như diều gặp gió, bay xa vạn dặm sao? Đến lúc đó còn có ai dám xem thường hắn? Trong lòng Vạn Quan Hiểu âm thầm tính toán.
Trong thư phòng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Bùi Chư Thành một mình ngồi trước bàn, lấy tay chống đỡ trán, mi tâm (giữa hai lông mày) gắt gao nhăn lại. Theo cách nói lúc ban ngày của Ca nhi, kế tiếp ông phải đối chọi cùng Diệp Quốc công phủ bên kia, trong đó phải cân nhắc đúng mực cho tốt, muốn lấy chuyện gì làm khó dễ, phải làm việc đó như thế nào mới có thể vừa chiếm đạo lý, vừa quét sạch thể diện Diệp Quốc công phủ.... Đang trầm tư, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến dồn dập tiếng bước chân, ngay sau đó Thạch Nghiễn vội vàng tiến vào bẩm báo.
"Lão gia, tứ tiểu thư cầu kiến!"
Ca nhi? Đã trễ thế này đến cầu kiến ông, tất nhiên là xảy ra chuyện lớn! Trong lòng Bùi Chư Thành rùng mình, vội nói: "Mau cho nàng tiến vào."
Bùi Nguyên Ca tiến vào, trước tiên liếc mắt Thạch Nghiễn, Thạch Nghiễn hiểu ý, lập tức đi ra ngoài, giúp hai người đóng cửa lại. Bùi Nguyên Ca thế này mới đầy mặt lo âu nói: "Cha, không tốt rồi, không thấy tam tỷ tỷ đâu cả!"
"Không thấy Dung nhi đâu? Sao lại thế này? Con mau nói rõ ràng.". Bùi Chư Thành nhíu mày, tuy rằng liên tiếp nháo ra chuyện không tốt nhưng dù sao nàng cũng là con gái ông, nghe nói Bùi Nguyên Dung gặp chuyện không may, trong lòng vẫn là thập phần lo lắng.
Bùi Nguyên Ca thở hổn hển lấy hơi, thế này mới nói: "Con cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ là nghe đại nha hoàn Tử Ngọc bên cạnh tam tỷ tỷ nói. Tử Ngọc nói là nửa đêm thức giấc, nghĩ cuối mùa thu trời giá rét, muốn thay tam tỷ tỷ dịch dịch góc chăn, không nghĩ tới phát hiện tam tỷ tỷ không ở trong phòng, đã tìm kiếm khắp toàn bộ trong sân, cũng không tìm được người, cho nên mới luống cuống tay chân, phái người tới báo cho con đến đây."
"Có chuyện này sao?", Bùi Chư Thành cũng lắp bắp kinh hãi, bỗng nhiên đứng dậy: "Lệnh cho Thạch Nghiễn đi tìm Triệu Cảnh, lập tức tập trung Bùi phủ hộ vệ, cẩn thận tìm người!"
"Phụ thân đợi chút, chuyện này chỉ sợ không thể làm ầm ĩ." Bùi Nguyên Ca vội vàng ngăn trở, như là có chút khó mở miệng, do dự một lát mới nói: "Con đã lặng lẽ phái người đến hỏi qua người gác cổng, nói là cũng không có ai ra vào Bùi phủ. Hơn nữa Thải Vi viên khắp nơi đều bình thường, cũng không có dấu hiệu người ngoài lẻn vào, ngay cả đệm chăn của tam tỷ tỷ cũng che đến gối đầu, đắp chăn, buổi tối thoạt nhìn như là có người đang ngủ, nếu không phải Tử Ngọc muốn dịch góc chăn cho tam tỷ tỷ đụng tới gối đầu, cũng không phát hiện dị thường. Còn nữa, áo khoác của tam tỷ tỷ vốn được đặt ngay ngắn ở đầu giường cũng không thấy đâu..."
Trong lời nói để lộ ra vô hạn ý vị.
Bùi Chư Thành biến sắc, ông xuất thân võ tướng nên rất để bụng chuyện chọn hộ vệ trong phủ, bởi vậy hộ vệ Bùi phủ luôn luôn sâm nghiêm. Hơn nữa từ sau lần trước bị Cửu điện hạ dễ dàng xâm nhập từ đường, ông lại càng để tâm đến hộ vệ, rất có lòng tin nếu là người ngoài xâm nhập, tuyệt đối không có khả năng một chút cũng không kinh động Bùi phủ hộ vệ... Hơn nữa trong chăn đệm gối đầu, áo khoác cũng không thấy, đủ loại dấu hiệu đều tỏ vẻ Bùi Nguyên Dung có khả năng là chính mình chuồn êm ra khỏi viện, hơn nữa giờ phút này hẳn là còn trong phủ.
Cô nương mười bốn tuổi, nửa đêm gạt mọi người lẻn ra ngoài, chuyện này thế nào cũng thấy lộ ra kỳ quái.
Đang êm đẹp, Dung nhi lại gây ra chuyện gì nữa?
Bùi Chư Thành chau mày, lập tức gật đầu nói: "Cha đã biết, con giao cho phụ thân xử lý thôi, con về Tĩnh Xu trai trước đi!". Mặc kệ Dung nhi gây ra chuyện gì, hiển nhiên sẽ không là chuyện gì tốt. Dung nhi vốn là xem Ca nhi không vừa mắt, nếu Ca nhi ở đây, Dung nhi nan kham không nói, nói không chừng lại giận chó đánh mèo đến trên người Ca nhi. Nghĩ, lại giương giọng phân phó nói: "Thạch Nghiễn, đi tìm Triệu Cảnh đến, lại mang theo vài hộ vệ tâm phúc lại đây, ta có việc muốn phân phó bọn họ."
"Con gái hiểu được, nếu phụ thân tìm được tam tỷ tỷ, hãy báo cho con biết để con an tâm. Về phần Thải Vi viên bên kia, con đã phân phó người trông giữ những nha hoàn bà tử đó, không cho các nàng gây ra động tĩnh gì, phụ thân tạm thời có thể yên tâm. Nữ nhi cáo lui.". Bùi Nguyên Ca hiểu ý phúc thân, xoay người mang theo Tử Uyển, Sở Quỳ trở về Tĩnh Xu trai.
Nghe xong Bùi Nguyên Ca nói, Bùi Chư Thành càng tăng phiền não.
Với trí tuệ của Ca nhi, hiển nhiên cũng đoán ra việc của Dung nhi có kỳ quái, bởi vậy mới sai người trông giữ người của Thải Vi viên, áp chế động tĩnh đến mức thấp nhất, miễn cho ồn ào huyên náo, Dung nhi mất hết mặt mũi, danh dự Bùi phủ cũng sẽ theo đó quét sạch. Nhưng mà, nếu ngay cả Ca nhi cũng nghĩ như vậy, xem ra chuyện này đúng là không đơn giản.
Bùi Chư Thành mang theo Triệu Cảnh cùng tâm phúc, lén lút bắt đầu tìm Bùi Nguyên Dung, lại chậm chạp không có tung tích.
Một lúc lâu mà vẫn tìm không thấy, Bùi Chư Thành cũng bắt đầu nôn nóng, thật sự không nghĩ được Bùi Nguyên Dung gạt mọi người lẻn ra sân rốt cuộc là muốn làm gì? Nàng là cô gái nho nhỏ hiển nhiên cũng không có khả năng chuồn ra khỏi phủ. Đêm hôm khuya khoắc, Dung nhi đây là muốn gây ra chuyện xấu gì?
Giữa khuya tĩnh lặng, sắc trời tối tăm mất đi phần lớn ánh sáng, giống như một đôi mắt thâm trầm lạnh lùng đang nhìn chăm chú mặt đất rộng lớn bị bóng đêm bao phủ, đêm khuya tối tăm, trăng sao yên tĩnh, ngay cả tiếng sóng rầm rĩ rì rào của hồ nước cũng đều không nghe thấy, chỉ còn lại nặng nề yên tĩnh.
Vạn Quan Hiểu ẩn thân ở góc khuất của bức tường, vẻ mặt như bóng đêm thâm trầm khó dò.
Thiên viện này nói là thiên viện, trên thực tế chỉ là hai gian nhà kề, địa phương nhỏ hẹp, lại nằm giữa tiền viện và hậu viện, nói xa không xa, nói gần không gần, ban ngày còn có người lui tới nhưng không ai chú ý, ngẫu nhiên có vài bà tử nha hoàn đi đường mệt mỏi nghỉ chân một chút mà thôi, đến buổi tối lại yên lặng không người. Bởi vậy, Vạn Quan Hiểu mới hẹn ở chỗ này cùng Bùi Nguyên Dung gặp lén.
Lấy lý do đàm luận suốt đêm với Bùi thượng thư nghỉ lại Bùi phủ, lại ở lúc dùng bữa tối giả vờ uống nhiều mấy ly rượu nên buồn ngủ, tự nhiên được Bùi thượng thư phái người đưa đến phòng khách. Bùi thượng thư lãnh binh đánh giặc tất nhiên là nhất đẳng dũng tướng, nhưng ở phương diện chi tiết nhỏ nhặt này còn có chút sơ xuất, Vạn Quan Hiểu sử dụng thủ đoạn tiểu nhân như thế này tự nhiên là dễ dàng. Hơn nữa làm khách Bùi phủ lâu như vậy, đối với đường đi trong Bùi phủ cũng có chút quen thuộc, hắn lại là người tập võ, tránh đi tai mắt hộ vệ, lặng lẽ đi vào thiên viện này cũng không khó khăn. Nhưng thật ra Bùi Nguyên Dung bên kia, không biết có thể thuận lợi lẻn ra hay không?
Nhưng mà, ban ngày hắn đã nói lời như vậy, chỉ cần có cơ hội Bùi Nguyên Dung chắc chắn sẽ đến.
Chỉ là, nghĩ đến đây, Vạn Quan Hiểu lại một trận nghiến răng nghiến lợi, bị Bùi Nguyên Dung thứ nữ ngu dốt đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn trước giờ hiếu thắng nay lại có cảm giác như nuốt ruồi bọ, lại phải cưỡng chế kiềm chế, nửa điểm cũng không thể phát tác, trong lòng càng thêm nghẹn khuất.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng vải vóc ma sát sột sột soạt soạt.
Vạn Quan Hiểu đầu tiên là cả kinh, lập tức nghe ra là tiếng Bùi Nguyên Dung, ngay sau đó, bóng dáng Bùi Nguyên Dung chậm rãi xuất hiện dưới ánh trăng.
Vạn Quan Hiểu biết sự tình đã thành công một nửa, trong lòng mừng rỡ, nhưng cũng không vì thế mà khinh thường, cũng không vội vã tiến lên, trước quan sát tình hình phía sau Bùi Nguyên Dung, xác định không ai đi theo nàng, lúc này mới hiện thân, làm động tác đừng lên tiếng với Bùi Nguyên Dung, sau đó cầm tay nàng kéo vào sương phòng bên cạnh, thế này mới kinh hỉ nói: "Dung nhi, nàng thế nhưng thật sự đến đây! Ban ngày nàng nói vậy, ta cứ tưởng nàng còn đang giận ta, sợ nàng không đến. Hiện tại nàng đã đến đây, có thể thấy được trong lòng nàng vẫn còn có ta, ta thật vui mừng!"
Ánh trăng như sương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu trên mặt Vạn Quan Hiểu trắng nõn tuấn mỹ, giống như tô thêm cho hắn một tầng ngọc sắc quang huy, hơn nữa đôi mắt kia tình ý triền miên, dưới ánh trăng chiếu rọi càng lộ ra vài phần long lanh say lòng người.
Bùi Nguyên Dung vốn là bị dung mạo Vạn Quan Hiểu mê hoặc mới có thể rơi vào lưới tình, nếu không phải là bị Bùi Nguyên Vũ cảnh tỉnh, chắc chắn sẽ không có tâm tư khác. Lúc này bị Vạn Quan Hiểu nhìn chăm chú như vậy, tim không khỏi đập nhanh thình thịch, vốn là có một chút tức giận cũng bị vứt đến chín tầng mây, nhịn không được đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu, nói: "Chàng hẹn ta, làm sao ta có thể không đến?"
Trong lòng Vạn Quan Hiểu cười lạnh.
Lúc trước đêm khất nguyện khi hai người lén gặp, Bùi Nguyên Dung cũng là bộ dáng e thẹn như vậy, kết quả xoay mặt lập tức thay đổi tâm tư, nếu như hắn không tìm được cơ hội gặp nàng, chỉ sợ lòng Bùi Nguyên Dung hiện tại chỉ lo tập trung muốn gả vào nhà cao cửa rộng? Nhưng mà, lần này hắn sẽ không dễ dàng để cho cọc hôn sự này xảy ra thay đổi gì nữa, cần phải triệt để khiến cho tâm tư Bùi Nguyên Dung nhận định hắn không bỏ... Muốn một nữ tử đối với một người nam nhân khăng khăng một mực, không bao giờ sinh ra ý niệm khác trong đầu, chỉ có cách...
Khóe môi Vạn Quan Hiểu xẹt qua một chút ý cười, đôi mắt không tự chủ được nhìn về phía bóng đêm trong góc sương phòng.
Bởi vì sợ bị người phát hiện, trong phòng không dám châm nến, chỉ có thể dựa vào ánh trăng để dò xét vật, vì thế ở chỗ bóng đêm cách xa cửa sổ đều không nhìn thấy, cái gì cũng xem không rõ ràng lắm. Chỉ có quan sát tinh tế mới mơ hồ có thể ngửi được một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, nhè nhẹ từng đợt từng đợt lan tràn trong phòng u tĩnh. Chỉ là Bùi Nguyên Dung đầu tiên còn có chút hoảng hốt, lúc này lại say trong lời ngon tiếng ngọt của Vạn Quan Hiểu, làm sao có thể nhận thấy được điểm dị thường ấy?
Vốn nàng còn lo lắng Vạn Quan Hiểu sẽ tiếp tục đề tài ban ngày, truy vấn nguyên do không thể cầu hôn, Bùi Nguyên Dung còn cứng rắn. Không nghĩ tới Vạn Quan Hiểu nửa điểm cũng không đề cập tới, chỉ nói chút lời nói làm lòng người say tình, Bùi Nguyên Dung cũng chầm chậm buông tâm sự, nhìn mặt mày Vạn Quan Hiểu ôn nhu tuấn mỹ trước mắt, sớm quăng lời nói của Bùi Nguyên Vũ lên chín tầng mây, chỉ chìm đắm trong nhu tình mật ý của hắn, cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể cũng càng ngày càng mềm, trên người chậm rãi khô nóng nói không nên lời.
"Dung nhi, đêm nay hình như nàng càng đẹp hơn so với ngày thường, làm cho ta càng lúc càng bị câu hồn đi mất!"
Vạn Quan Hiểu dịu dàng nói, hai con ngươi chăm chú nhìn nàng, dưới ánh trăng hai má của nàng càng ngày càng đỏ, biết thuốc đã phát tác, hắn chậm rãi cúi người hôn lên môi Bùi Nguyên Dung, đầu tiên là nhẹ nhàng mút, từ từ ngậm lấy ôn nhu xoay vòng, sau đó chậm rãi hạ xuống da thịt thiếu nữ mềm mại, xẹt qua cằm xuống cổ, tiếp tục hướng về phía cổ áo không biết đã bị cởi ra từ khi nào...
Bùi Nguyên Dung chỉ cảm thấy những chỗ được Vạn Quan Hiểu chạm qua dường như muốn bốc lửa, cháy sạch toàn bộ thân thể nàng đến mức xụi lơ, làm sao còn có thể cự tuyệt?
Vạn Quan Hiểu đắc ý cười lạnh, mang Bùi Nguyên Dung đến chiếc giường gần đó...
Cuối mùa thu, chỗ sương phòng trong thiên viện này lại là cảnh xuân kiều diễm.
Chỉ cần Bùi Nguyên Dung thành người của hắn, cho dù có trăm ngàn ý muốn leo lên chỗ cao cũng chỉ có thể dập tắt, từ nay về sau toàn tâm toàn ý đặt tâm tư ở trên người Vạn Quan Hiểu hắn. Đến lúc đó lại tìm cơ hội thích hợp cầu hôn với Bùi thượng thư, chỉ cần cửa hôn nhân này thành công.... Còn nữa, Cửu điện hạ hình như cũng phá lệ coi trọng hắn, có hai trợ lực mạnh mẽ, sau này không phải là lên như diều gặp gió, bay xa vạn dặm sao? Đến lúc đó còn có ai dám xem thường hắn? Trong lòng Vạn Quan Hiểu âm thầm tính toán.
Trong thư phòng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Bùi Chư Thành một mình ngồi trước bàn, lấy tay chống đỡ trán, mi tâm (giữa hai lông mày) gắt gao nhăn lại. Theo cách nói lúc ban ngày của Ca nhi, kế tiếp ông phải đối chọi cùng Diệp Quốc công phủ bên kia, trong đó phải cân nhắc đúng mực cho tốt, muốn lấy chuyện gì làm khó dễ, phải làm việc đó như thế nào mới có thể vừa chiếm đạo lý, vừa quét sạch thể diện Diệp Quốc công phủ.... Đang trầm tư, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến dồn dập tiếng bước chân, ngay sau đó Thạch Nghiễn vội vàng tiến vào bẩm báo.
"Lão gia, tứ tiểu thư cầu kiến!"
Ca nhi? Đã trễ thế này đến cầu kiến ông, tất nhiên là xảy ra chuyện lớn! Trong lòng Bùi Chư Thành rùng mình, vội nói: "Mau cho nàng tiến vào."
Bùi Nguyên Ca tiến vào, trước tiên liếc mắt Thạch Nghiễn, Thạch Nghiễn hiểu ý, lập tức đi ra ngoài, giúp hai người đóng cửa lại. Bùi Nguyên Ca thế này mới đầy mặt lo âu nói: "Cha, không tốt rồi, không thấy tam tỷ tỷ đâu cả!"
"Không thấy Dung nhi đâu? Sao lại thế này? Con mau nói rõ ràng.". Bùi Chư Thành nhíu mày, tuy rằng liên tiếp nháo ra chuyện không tốt nhưng dù sao nàng cũng là con gái ông, nghe nói Bùi Nguyên Dung gặp chuyện không may, trong lòng vẫn là thập phần lo lắng.
Bùi Nguyên Ca thở hổn hển lấy hơi, thế này mới nói: "Con cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ là nghe đại nha hoàn Tử Ngọc bên cạnh tam tỷ tỷ nói. Tử Ngọc nói là nửa đêm thức giấc, nghĩ cuối mùa thu trời giá rét, muốn thay tam tỷ tỷ dịch dịch góc chăn, không nghĩ tới phát hiện tam tỷ tỷ không ở trong phòng, đã tìm kiếm khắp toàn bộ trong sân, cũng không tìm được người, cho nên mới luống cuống tay chân, phái người tới báo cho con đến đây."
"Có chuyện này sao?", Bùi Chư Thành cũng lắp bắp kinh hãi, bỗng nhiên đứng dậy: "Lệnh cho Thạch Nghiễn đi tìm Triệu Cảnh, lập tức tập trung Bùi phủ hộ vệ, cẩn thận tìm người!"
"Phụ thân đợi chút, chuyện này chỉ sợ không thể làm ầm ĩ." Bùi Nguyên Ca vội vàng ngăn trở, như là có chút khó mở miệng, do dự một lát mới nói: "Con đã lặng lẽ phái người đến hỏi qua người gác cổng, nói là cũng không có ai ra vào Bùi phủ. Hơn nữa Thải Vi viên khắp nơi đều bình thường, cũng không có dấu hiệu người ngoài lẻn vào, ngay cả đệm chăn của tam tỷ tỷ cũng che đến gối đầu, đắp chăn, buổi tối thoạt nhìn như là có người đang ngủ, nếu không phải Tử Ngọc muốn dịch góc chăn cho tam tỷ tỷ đụng tới gối đầu, cũng không phát hiện dị thường. Còn nữa, áo khoác của tam tỷ tỷ vốn được đặt ngay ngắn ở đầu giường cũng không thấy đâu..."
Trong lời nói để lộ ra vô hạn ý vị.
Bùi Chư Thành biến sắc, ông xuất thân võ tướng nên rất để bụng chuyện chọn hộ vệ trong phủ, bởi vậy hộ vệ Bùi phủ luôn luôn sâm nghiêm. Hơn nữa từ sau lần trước bị Cửu điện hạ dễ dàng xâm nhập từ đường, ông lại càng để tâm đến hộ vệ, rất có lòng tin nếu là người ngoài xâm nhập, tuyệt đối không có khả năng một chút cũng không kinh động Bùi phủ hộ vệ... Hơn nữa trong chăn đệm gối đầu, áo khoác cũng không thấy, đủ loại dấu hiệu đều tỏ vẻ Bùi Nguyên Dung có khả năng là chính mình chuồn êm ra khỏi viện, hơn nữa giờ phút này hẳn là còn trong phủ.
Cô nương mười bốn tuổi, nửa đêm gạt mọi người lẻn ra ngoài, chuyện này thế nào cũng thấy lộ ra kỳ quái.
Đang êm đẹp, Dung nhi lại gây ra chuyện gì nữa?
Bùi Chư Thành chau mày, lập tức gật đầu nói: "Cha đã biết, con giao cho phụ thân xử lý thôi, con về Tĩnh Xu trai trước đi!". Mặc kệ Dung nhi gây ra chuyện gì, hiển nhiên sẽ không là chuyện gì tốt. Dung nhi vốn là xem Ca nhi không vừa mắt, nếu Ca nhi ở đây, Dung nhi nan kham không nói, nói không chừng lại giận chó đánh mèo đến trên người Ca nhi. Nghĩ, lại giương giọng phân phó nói: "Thạch Nghiễn, đi tìm Triệu Cảnh đến, lại mang theo vài hộ vệ tâm phúc lại đây, ta có việc muốn phân phó bọn họ."
"Con gái hiểu được, nếu phụ thân tìm được tam tỷ tỷ, hãy báo cho con biết để con an tâm. Về phần Thải Vi viên bên kia, con đã phân phó người trông giữ những nha hoàn bà tử đó, không cho các nàng gây ra động tĩnh gì, phụ thân tạm thời có thể yên tâm. Nữ nhi cáo lui.". Bùi Nguyên Ca hiểu ý phúc thân, xoay người mang theo Tử Uyển, Sở Quỳ trở về Tĩnh Xu trai.
Nghe xong Bùi Nguyên Ca nói, Bùi Chư Thành càng tăng phiền não.
Với trí tuệ của Ca nhi, hiển nhiên cũng đoán ra việc của Dung nhi có kỳ quái, bởi vậy mới sai người trông giữ người của Thải Vi viên, áp chế động tĩnh đến mức thấp nhất, miễn cho ồn ào huyên náo, Dung nhi mất hết mặt mũi, danh dự Bùi phủ cũng sẽ theo đó quét sạch. Nhưng mà, nếu ngay cả Ca nhi cũng nghĩ như vậy, xem ra chuyện này đúng là không đơn giản.
Bùi Chư Thành mang theo Triệu Cảnh cùng tâm phúc, lén lút bắt đầu tìm Bùi Nguyên Dung, lại chậm chạp không có tung tích.
Một lúc lâu mà vẫn tìm không thấy, Bùi Chư Thành cũng bắt đầu nôn nóng, thật sự không nghĩ được Bùi Nguyên Dung gạt mọi người lẻn ra sân rốt cuộc là muốn làm gì? Nàng là cô gái nho nhỏ hiển nhiên cũng không có khả năng chuồn ra khỏi phủ. Đêm hôm khuya khoắc, Dung nhi đây là muốn gây ra chuyện xấu gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.