Chương 309
Bạch Sắc Hồ Điệp
28/10/2019
Sau án khoa cử làm rối kỉ cương, triều đình còn chưa vững vàng lại lần nữa lâm vào chấn động.
Phò mã Phó Quân Thịnh trở lại kinh thành, cùng công chúa Vũ Oản Yên mời Cửu hoàng tử và Cửu hoàng tử phi đến nhà riêng làm khách, không nghĩ tới Liễu phu nhân vừa vặn muốn đi tòa nhà kia xem phong thuỷ, hai bên gặp nhau, cũng không biết Liễu phu nhân phát điên cái gì, lại nói Cửu hoàng tử phi và Phó Quân Thịnh có tư tình, nói lời xằng bậy, còn lớn gan chửi bới Oản Yên công chúa, chọc Cửu điện hạ giận dữ, lệnh cho người đánh Liễu phu nhân hai mươi đại bản, giam giữ vào đại lao Kinh Cấm Vệ.
Chuyện này truyền ồn ào huyên náo, mọi người đều biết.
Mà đúng lúc này, Lại bộ lại xảy ra chuyện.
Mỗi ba năm, quan viên sẽ tiến hành một lần khảo hạch chiến tích, chuyện này luôn luôn do Lại bộ phụ trách, khảo hạch chiến tích ưu khuyết sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quan viên lên chức. Mà đúng lúc này, đột nhiên có người cử báo, nói Lại bộ khảo hạch có dấu hiệu lấy việc công làm việc riêng, tuy rằng sau đó chứng minh người làm rối kỉ cương là một Lại bộ lang trung, nhưng Liễu Cẩn Nhất thân là Lại bộ thượng thư, tất cả khảo hạch đều phải qua tay hắn, trốn không thoát tội thất trách, không làm tròn trách nhiệm.
Tội thất trách có thể lớn có thể nhỏ, nếu nhỏ thì chỉ cần răn dạy một chút là đủ.
Nhưng cố tình vận khí Liễu Cẩn Nhất không tốt, lúc này vừa vặn xảy ra chuyện Liễu phu nhân, công chúa Vũ Oản Yên và Cửu hoàng tử tức giận dị thường, song song cáo trạng đến trước mặt Hoàng đế, nói Liễu phu nhân kiêu căng ngang ngược nói xấu hoàng thân, Liễu Cẩn Nhất trị gia không nghiêm, dung túng thê tử. Hai chuyện cộng lại, Hoàng đế lệnh hắn đóng cửa tự kiểm điểm ba tháng. Cứ như vậy, vị trí Lại bộ thượng thư liền tạm thời bỏ trống, trên triều đường tự nhiên đấu một phen, cuối cùng Hoàng đế tự mình quyết định, tạm thời do thủ phụ Ôn các lão tạm thay thế chức Lại bộ thượng thư.
Trong Lý phủ, Lý Thụ Kiệt tức giận không thôi.
Lại bộ làm rối kỉ cương tự nhiên là ông ta âm thầm sai người tố giác, nếu Liễu Cẩn Nhất bị định tội, hoàn toàn bị ban đổ, vậy Liễu quý phi và Liễu thị khẳng định sẽ tra rõ chuyện này, nói không chừng ông ta sẽ bại lộ. Bởi vậy, Lý Thụ Kiệt cố ý lựa chọn Lại bộ lang trung làm rối kỉ cương, làm cho Liễu Cẩn Nhất chỉ bị liên lụy tội quản lý không nghiêm. Nhưng bởi vì vừa mới ra chuyện Liễu phu nhân, hoàn toàn đắc tội Vũ Hoàng Mặc và Vũ Oản Yên, Liễu Cẩn Nhất khẳng định sẽ bị giận chó đánh mèo, trừng phạt sẽ không quá nhẹ.
Mà như vậy có thể tị hiềm, làm cho ánh mắt Liễu quý phi và Liễu thị tập trung trên người Vũ Hoàng Mặc và Vũ Oản Yên.
Khi Hoàng đế nói muốn Liễu Cẩn Nhất đóng cửa tự kiểm điểm, ông ta thật sự vui sướng không thôi. Liễu Cẩn Nhất tạm thời bị đoạt chức, vị trí Lại bộ thượng thư tạm thời bỏ trống, nói như vậy sẽ do một trong hai Tả, Hữu thị lang tạm thời thay thế, tuy rằng ông ta là Hữu thị lang, thấp hơn Tả thị lang một đầu, nhưng dù sao ông ta cũng là cha nuôi của Vũ Hoàng Diệp, có quan hệ với Liễu thị rất sâu, theo đạo lý, lúc này vì bảo đảm không nhiễu loạn, Liễu quý phi và Liễu thị hẳn sẽ duy trì ông ta tạm thời tiếp nhận chức vụ Lại bộ thượng thư, vậy ông sẽ có đường phát huy.
Không nghĩ tới cuối cùng Hoàng đế thế nhưng khâm điểm Ôn thủ phụ tạm thời thay thế.
Cứ như vậy, ông lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng, ngược lại Ôn các lão được lợi.
Nhưng mà... Lý Thụ Kiệt nghĩ, trong đôi mắt bỗng nhiên toát ra sắc bén, lần này cũng không hẳn là hoàn toàn thất bại, ít nhất ông ta hiểu một chuyện... Vốn nghĩ có Vũ Hoàng Diệp làm cầu nối, quan hệ Lý gia và Liễu thị sẽ thực thân mật, dù sao ông ta cũng là trợ lực không tệ. Nhưng từ chuyện lần này xem ra, Liễu thị và Liễu quý phi hình như cũng không đứng về phe ông, nếu không kết quả sẽ không như thế này.
Đương nhiên ông ta thật không ngờ, bởi vì Liễu quý phi có dục vọng chiếm hữu Vũ Hoàng Diệp mãnh liệt gần như có bệnh, chẳng những không có ấn tượng tốt, ngược lại chán ghét Lý phủ không thôi.
Hơn nữa khi Liễu quý phi biết được chuyện Lại bộ, vừa vặn Vũ Hoàng Mặc cũng có mặt, lúc này liền điểm tên Lý Thụ Kiệt. Liễu quý phi đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng Vũ Hoàng Mặc, nhưng bị hắn nhắc nhở như vậy, trong lòng khó tránh khỏi hoài nghi, càng thêm cẩn thận kín đáo khi gặp chuyện có liên quan đến Lý Thụ Kiệt, cũng mơ hồ nhận thấy được Lý Thụ Kiệt không ổn, không muốn dẫn sói vào nhà, bởi vậy thà rằng duy trì Ôn các lão tạm thời thay vị trí này.
Nhưng mà, kết quả như vậy làm cho Lý Thụ Kiệt ý thức được một chuyện.
Thoạt nhìn, muốn thông qua Vũ Hoàng Diệp, leo lên thuyền Liễu thị cũng không dễ, nay Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc, không thể tiếp xúc triều chính, Liễu quý phi và Liễu thị lại không duy trì ông ta, muốn trở nên nổi bật phải dựa vào chính mình! Chiến tích và tài cán là cần thiết, quan hệ thông gia cũng cần thiết, Vũ Hoàng Diệp bên kia tạm thời không thể lo lắng, nhưng hôn sự của Tâm nhi vẫn có thể dùng để làm văn.
Lý Thụ Kiệt vừa mới thu được Tĩnh Châu thứ sử gởi thư, lộ ra vẻ mặt như có chút đăm chiêu.
Cơ hội này, ông nhất định phải nắm chắc!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Triều đình thay đổi, kinh thành gió nổi mây phun, nhưng trong tòa nhà ngoại thành u tĩnh, không chút nào bị bên ngoài ảnh hưởng, ngoài trừ mùi thuốc nồng đậm, không khí trong tòa nhà này trầm thấp gần như hít thở không thông. Nhưng mà, bầu không khí hít thở không thông này rốt cuộc buông lỏng vào sáng sớm hôm nay, bởi vì Hàn Lân bị thương nặng hôn mê rốt cuộc vượt qua nguy hiểm, mở mắt.
Ánh vào mi mắt là hoàn cảnh lạ lẫm, cùng với dung nhan nữ tử không tính xa lạ.
Dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là hình như vì quá mức vất vả, nàng có vẻ gầy yếu tiều tụy, dưới mắt có quầng thâm thật sâu, giống như rất nhiều ngày không ngủ ngon. Hàn Lân hoảng hốt trong chốc lát, mới nhận ra người nọ là Tử Uyển, có chút giật mình nói: "Tử Uyển... cô nương? Nơi này là đâu? Sao nàng lại ở đây?"
Hắn nhớ rõ ràng, hắn chém giết ở biên giới An Châu, bị thương nặng ngất đi, sao Tử Uyển lại ở bên cạnh hắn?
"Hàn Lân thị vệ tỉnh rồi! Thật tốt quá!" Tử Uyển thế này mới thấy được hắn tỉnh lại, kinh hỉ nói: "Thị vệ không nhớ rõ sao? Trước khi chàng té xỉu vừa vặn gặp Phó thế tử, hắn đưa chàng đến kinh thành, tạm thời ở đây dưỡng thương. Bởi vì ta hiểu y thuật, cho nên Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi phái ta đến chăm sóc chàng. Thế nào rồi? Chàng có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Kinh thành? Cửu điện hạ?
Hàn Lân nhẹ nhàng thở ra, nói như vậy, lá thư đó hẳn đã đưa đến trong tay Cửu điện hạ, không để lỡ chuyện của Cửu điện hạ... Sau khi thở phào, hắn lập tức phản ứng, có chút kinh ngạc nhìn Tử Uyển: "Ta đã hôn mê bao lâu? Mấy ngày này là nàng luôn luôn chăm sóc ta sao?" Khó trách bộ dáng của nàng thực tiều tụy, thì ra là vì chăm sóc hắn..."Tử Uyển cô nương, cảm ơn nàng!"
"Hàn Lân thị vệ không cần khách khí như vậy!" Tử Uyển mỉm cười, đưa tay sờ sờ trán hắn, thế này mới yên tâm nói: "Tốt lắm, rốt cuộc hoàn toàn hạ sốt, người cũng thanh tỉnh, ta thấy vết thương của chàng đã chậm rãi giảm dấu hiệu trúng độc, tĩnh dưỡng một thời gian hẳn là có thể khôi phục. Hiện tại chàng có cảm thấy làm sao không thoải mái không? Nếu có liền nói cho ta biết, miễn cho ta quên cái gì."
Mấy ngày nay, Tử Uyển vì tình hình sức khỏe của Hàn Lân, hết ngày này đến ngày khác nghiên cứu phương thuốc, nấu thuốc, rịt thuốc băng bó, đều là một mình nàng ôm lấy mọi việc, bởi vậy động tác đưa tay thử độ ấm trên trán đã là phản ứng theo bản năng, làm vô cùng tự nhiên.
Ngược lại là Hàn Lân, lúc còn rất nhỏ hắn đã thành ám vệ của Vũ Hoàng Mặc, những năm gần đây tiếp xúc vẫn đều là người trong ám vệ, chưa từng thân mật với nữ tử như vậy, chỉ cảm thấy tay nàng mềm mại chạm vào trán, hơi mát lạnh vô cùng thoải mái, lại giống như có chút nóng, trong lúc nhất thời trên mặt hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói: "Không có... Không có việc gì! Cảm ơn Tử Uyển cô nương!"
Hắn đương nhiên biết thương thế chính mình nặng đến mức nào, nếu không phải cảm thấy không có đường sống, cũng sẽ không giao lá thư quan trọng như vậy cho người xa lạ.
Mà Tử Uyển lại có thể cứu hắn, nói vậy tiêu phí thật lớn tâm tư, nàng tiều tụy không chỉ vì chăm sóc hắn vất vả, chỉ sợ phần lớn cũng là vì cứu trị hắn mà hao hết tâm thần. Hắn và Tử Uyển không có bao nhiêu giao tình, chẳng qua hắn là ám vệ tâm phúc đắc dụng nhất của Cửu điện hạ, mà Tử Uyển là thị nữ bên cạnh Cửu hoàng tử phi, không hơn. Nhưng hiện tại, Tử Uyển lại vì chăm sóc hắn mà...
Trong lòng Hàn Lân dâng lên một cảm xúc xa lạ.
Còn chưa kịp hiểu rõ cảm xúc của mình, Hàn Lân đã nhận thấy trên môi đột nhiên có chất lỏng ấm áp, lập tức ngạc nhiên: "Kỳ quái, vì sao môi ta lại đổ máu? Ta nhớ rõ nơi này không có bị thương!"
Tử Uyển sớm thấy bờ môi hắn vỡ tan, lấy khăn tay thay hắn chà lau sạch sẽ, thế này mới sẵng giọng: "Còn nói nữa! Lúc chàng phát sốt, cũng không biết sao vẫn cắn chặt môi, cắn đổ máu cũng không chịu buông ra! Ta thấy, lúc chàng phát sốt, môi đổ máu cũng không ít hơn vết thương trên người! Cũng không biết sao lại thế này? Cho dù là hôn mê, chẳng lẽ không cảm thấy đau sao?"
Cắn môi?
Vẻ mặt Hàn Lân bỗng nhiên ảm đạm, thấp giọng nói: "Trước kia không có tật xấu này, sau khi Hàn Thiết đại ca qua đời, mới chậm rãi dưỡng thành!"
"Vì sao?" Tử Uyển không rõ, Hàn Thiết mất có liên quan gì đến cắn môi?
Hàn Lân có chút ngượng ngùng nói: "Tử Uyển cô nương chắc cũng biết, trước kia tính cách ta có vẻ phóng khoáng khiêu thoát, thích so đo miệng lưỡi lợi hại, Hàn Thiết đại ca thường nói ta không đủ ổn trọng. Khi đó ta cảm thấy, có Hàn Thiết đại ca chống cho chúng ta, ta không cần ổn trọng. Khi đó ta cảm thấy Hàn Thiết đại ca khẳng định sẽ chăm sóc ta cả đời, không nghĩ tới... Đã không còn Hàn Thiết đại ca, cũng không ai cho ta dựa vào, cho nên ta muốn chính mình thành thục hơn, ổn trọng hơn, giống Hàn Thiết đại ca vậy, không thể giống lúc tuổi trẻ khí thịnh. Có thể là bởi vì trong tiềm thức vẫn nhắc nhở chính mình, cho nên dưỡng thành thói quen để khống chế bản thân, không cần lại so đo võ mồm thị phi... Hơn nữa, ta cũng lo lắng, lúc ta hôn mê sẽ nói lời không nên nói, tiết lộ chuyện của Cửu điện hạ, cho nên vẫn nhắc nhở chính mình... Có lẽ bởi vì vậy..."
Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng Tử Uyển cũng đã hoàn toàn hiểu được ý của hắn, trong lòng rầu rĩ.
Tuy rằng không quá quen thuộc Hàn Lân, nhưng có thể tưởng tượng, từ trước hắn dưới sự bảo vệ của Hàn Thiết thị vệ, hẳn là thiếu niên hăng hái, tuổi trẻ khí thịnh. Nhưng mà, sau khi Hàn Thiết thị vệ qua đời, thiếu niên cũng mất đi dựa vào, có lẽ Hàn Thiết thị vệ chết đả kích hắn quá lớn, hắn quá mức vội vàng buộc chính mình trưởng thành, bản thân mong muốn báo thù cho Hàn Thiết thị vệ, mới có thể bức bách chính mình đến tình trạng này...
Rất nhiều người nói, hiện nay Hàn Lân thị vệ là ám vệ đắc lực nhất của Cửu điện hạ, trong lời nói tràn ngập hâm mộ.
Nhưng nào có ai biết, trong quá trình này, Hàn Lân phải trải qua bao nhiêu mồ hôi, máu và nước mắt?
"Hàn Lân thị vệ, mỗi người đều có sở trường và ưu điểm riêng. Ta tin tưởng, Hàn Thiết thị vệ là một người rất ưu tú, nhưng mà, Hàn Lân thị vệ trước đây nhất định cũng có ưu điểm, chàng không cần phải bức bách bản thân, bức mình nhất định trở thành người như Hàn Thiết thị vệ. Ta hiểu, chàng vội vã muốn báo thù cho Hàn Thiết thị vệ, nhưng chuyện cần phải tới từng bước một, nếu bức bản thân quá chặt, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng." Tử Uyển nhẹ giọng khuyên.
Hàn Lân hơi ngẩn ra, ngay sau đó nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, nhưng ta không làm được! Trừ phi ta báo thù xong cho Hàn Thiết Đại ca, bằng không ta vĩnh viễn đều khó có thể buông tha chính mình! Huống chi, hiện tại ta đã tìm được người sát hại Hàn Thiết Đại ca!"
Nghĩ đến Phó Quân Thịnh nói, Hàn Lân vốn có cơ hội có thể thoát thân, nhưng lại liều lĩnh dây dưa thủ lĩnh đối phương, trong nội tâm Tử Uyển khẽ động, bỗng nhiên nói: "Là người lần này truy giết chàng?"
"Ừ!" Hàn Lân gật đầu: "Ta vốn nghĩ kẻ ra tay giết chết Hàn Thiết đại ca là Vũ Hoàng Diệp, nhưng Cửu điện hạ nói không phải hắn, bởi vì chiêu thức võ công người nọ khác biệt với Vũ Hoàng Diệp. Nhưng lần này, ta bị người đuổi giết, gặp phải người áo đen kia, ta xác định hắn chính là kẻ giết chết Hàn Thiết đại ca, bởi vì chiêu thức của hắn rất kỳ quái, mỗi một đao bổ xuống phần đuôi đều hơi nhếch lên, giống vết thương trên thi thể Hàn Thiết đại ca như đúc! Tuy bây giờ võ công của ta còn chưa bằng hắn, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ tự tay giết hắn, báo thù cho Hàn Thiết đại ca! Nhất định!"
Hàn Lân cắn răng, thần tình kiên quyết, gắt gao nắm tay thành quyền.
Nhìn thiếu niên trước mắt quật cường mà chấp nhất, Tử Uyển tràn ngập đồng tình và rung động, nàng cũng tin tưởng, Hàn Lân thị vệ nhất định có thể làm được!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Một ngày này, Vũ Hoàng Hãn đột nhiên đến thăm Xuân Dương cung. Bùi Nguyên Ca nghe nói, vội vàng ra ngoài đón, cười nói: "Lục Hoàng huynh tới không khéo, Cửu điện hạ vừa xuất cung, nếu Lục Hoàng huynh muốn tìm hắn thì đến Kinh Cấm Vệ đi."
"Ta không phải tới tìm Cửu hoàng đệ." khuôn mặt Vũ Hoàng Hãn thanh tú nho nhã mang theo một tia mệt mỏi, lại vẫn mỉm cười, ôn nhã thanh quý: "Ta có việc cố ý tìm Cửu đệ muội."
"Tìm ta?" Bùi Nguyên Ca nhất thời ngơ ngẩn.
Phò mã Phó Quân Thịnh trở lại kinh thành, cùng công chúa Vũ Oản Yên mời Cửu hoàng tử và Cửu hoàng tử phi đến nhà riêng làm khách, không nghĩ tới Liễu phu nhân vừa vặn muốn đi tòa nhà kia xem phong thuỷ, hai bên gặp nhau, cũng không biết Liễu phu nhân phát điên cái gì, lại nói Cửu hoàng tử phi và Phó Quân Thịnh có tư tình, nói lời xằng bậy, còn lớn gan chửi bới Oản Yên công chúa, chọc Cửu điện hạ giận dữ, lệnh cho người đánh Liễu phu nhân hai mươi đại bản, giam giữ vào đại lao Kinh Cấm Vệ.
Chuyện này truyền ồn ào huyên náo, mọi người đều biết.
Mà đúng lúc này, Lại bộ lại xảy ra chuyện.
Mỗi ba năm, quan viên sẽ tiến hành một lần khảo hạch chiến tích, chuyện này luôn luôn do Lại bộ phụ trách, khảo hạch chiến tích ưu khuyết sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến quan viên lên chức. Mà đúng lúc này, đột nhiên có người cử báo, nói Lại bộ khảo hạch có dấu hiệu lấy việc công làm việc riêng, tuy rằng sau đó chứng minh người làm rối kỉ cương là một Lại bộ lang trung, nhưng Liễu Cẩn Nhất thân là Lại bộ thượng thư, tất cả khảo hạch đều phải qua tay hắn, trốn không thoát tội thất trách, không làm tròn trách nhiệm.
Tội thất trách có thể lớn có thể nhỏ, nếu nhỏ thì chỉ cần răn dạy một chút là đủ.
Nhưng cố tình vận khí Liễu Cẩn Nhất không tốt, lúc này vừa vặn xảy ra chuyện Liễu phu nhân, công chúa Vũ Oản Yên và Cửu hoàng tử tức giận dị thường, song song cáo trạng đến trước mặt Hoàng đế, nói Liễu phu nhân kiêu căng ngang ngược nói xấu hoàng thân, Liễu Cẩn Nhất trị gia không nghiêm, dung túng thê tử. Hai chuyện cộng lại, Hoàng đế lệnh hắn đóng cửa tự kiểm điểm ba tháng. Cứ như vậy, vị trí Lại bộ thượng thư liền tạm thời bỏ trống, trên triều đường tự nhiên đấu một phen, cuối cùng Hoàng đế tự mình quyết định, tạm thời do thủ phụ Ôn các lão tạm thay thế chức Lại bộ thượng thư.
Trong Lý phủ, Lý Thụ Kiệt tức giận không thôi.
Lại bộ làm rối kỉ cương tự nhiên là ông ta âm thầm sai người tố giác, nếu Liễu Cẩn Nhất bị định tội, hoàn toàn bị ban đổ, vậy Liễu quý phi và Liễu thị khẳng định sẽ tra rõ chuyện này, nói không chừng ông ta sẽ bại lộ. Bởi vậy, Lý Thụ Kiệt cố ý lựa chọn Lại bộ lang trung làm rối kỉ cương, làm cho Liễu Cẩn Nhất chỉ bị liên lụy tội quản lý không nghiêm. Nhưng bởi vì vừa mới ra chuyện Liễu phu nhân, hoàn toàn đắc tội Vũ Hoàng Mặc và Vũ Oản Yên, Liễu Cẩn Nhất khẳng định sẽ bị giận chó đánh mèo, trừng phạt sẽ không quá nhẹ.
Mà như vậy có thể tị hiềm, làm cho ánh mắt Liễu quý phi và Liễu thị tập trung trên người Vũ Hoàng Mặc và Vũ Oản Yên.
Khi Hoàng đế nói muốn Liễu Cẩn Nhất đóng cửa tự kiểm điểm, ông ta thật sự vui sướng không thôi. Liễu Cẩn Nhất tạm thời bị đoạt chức, vị trí Lại bộ thượng thư tạm thời bỏ trống, nói như vậy sẽ do một trong hai Tả, Hữu thị lang tạm thời thay thế, tuy rằng ông ta là Hữu thị lang, thấp hơn Tả thị lang một đầu, nhưng dù sao ông ta cũng là cha nuôi của Vũ Hoàng Diệp, có quan hệ với Liễu thị rất sâu, theo đạo lý, lúc này vì bảo đảm không nhiễu loạn, Liễu quý phi và Liễu thị hẳn sẽ duy trì ông ta tạm thời tiếp nhận chức vụ Lại bộ thượng thư, vậy ông sẽ có đường phát huy.
Không nghĩ tới cuối cùng Hoàng đế thế nhưng khâm điểm Ôn thủ phụ tạm thời thay thế.
Cứ như vậy, ông lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng, ngược lại Ôn các lão được lợi.
Nhưng mà... Lý Thụ Kiệt nghĩ, trong đôi mắt bỗng nhiên toát ra sắc bén, lần này cũng không hẳn là hoàn toàn thất bại, ít nhất ông ta hiểu một chuyện... Vốn nghĩ có Vũ Hoàng Diệp làm cầu nối, quan hệ Lý gia và Liễu thị sẽ thực thân mật, dù sao ông ta cũng là trợ lực không tệ. Nhưng từ chuyện lần này xem ra, Liễu thị và Liễu quý phi hình như cũng không đứng về phe ông, nếu không kết quả sẽ không như thế này.
Đương nhiên ông ta thật không ngờ, bởi vì Liễu quý phi có dục vọng chiếm hữu Vũ Hoàng Diệp mãnh liệt gần như có bệnh, chẳng những không có ấn tượng tốt, ngược lại chán ghét Lý phủ không thôi.
Hơn nữa khi Liễu quý phi biết được chuyện Lại bộ, vừa vặn Vũ Hoàng Mặc cũng có mặt, lúc này liền điểm tên Lý Thụ Kiệt. Liễu quý phi đương nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng Vũ Hoàng Mặc, nhưng bị hắn nhắc nhở như vậy, trong lòng khó tránh khỏi hoài nghi, càng thêm cẩn thận kín đáo khi gặp chuyện có liên quan đến Lý Thụ Kiệt, cũng mơ hồ nhận thấy được Lý Thụ Kiệt không ổn, không muốn dẫn sói vào nhà, bởi vậy thà rằng duy trì Ôn các lão tạm thời thay vị trí này.
Nhưng mà, kết quả như vậy làm cho Lý Thụ Kiệt ý thức được một chuyện.
Thoạt nhìn, muốn thông qua Vũ Hoàng Diệp, leo lên thuyền Liễu thị cũng không dễ, nay Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc, không thể tiếp xúc triều chính, Liễu quý phi và Liễu thị lại không duy trì ông ta, muốn trở nên nổi bật phải dựa vào chính mình! Chiến tích và tài cán là cần thiết, quan hệ thông gia cũng cần thiết, Vũ Hoàng Diệp bên kia tạm thời không thể lo lắng, nhưng hôn sự của Tâm nhi vẫn có thể dùng để làm văn.
Lý Thụ Kiệt vừa mới thu được Tĩnh Châu thứ sử gởi thư, lộ ra vẻ mặt như có chút đăm chiêu.
Cơ hội này, ông nhất định phải nắm chắc!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Triều đình thay đổi, kinh thành gió nổi mây phun, nhưng trong tòa nhà ngoại thành u tĩnh, không chút nào bị bên ngoài ảnh hưởng, ngoài trừ mùi thuốc nồng đậm, không khí trong tòa nhà này trầm thấp gần như hít thở không thông. Nhưng mà, bầu không khí hít thở không thông này rốt cuộc buông lỏng vào sáng sớm hôm nay, bởi vì Hàn Lân bị thương nặng hôn mê rốt cuộc vượt qua nguy hiểm, mở mắt.
Ánh vào mi mắt là hoàn cảnh lạ lẫm, cùng với dung nhan nữ tử không tính xa lạ.
Dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là hình như vì quá mức vất vả, nàng có vẻ gầy yếu tiều tụy, dưới mắt có quầng thâm thật sâu, giống như rất nhiều ngày không ngủ ngon. Hàn Lân hoảng hốt trong chốc lát, mới nhận ra người nọ là Tử Uyển, có chút giật mình nói: "Tử Uyển... cô nương? Nơi này là đâu? Sao nàng lại ở đây?"
Hắn nhớ rõ ràng, hắn chém giết ở biên giới An Châu, bị thương nặng ngất đi, sao Tử Uyển lại ở bên cạnh hắn?
"Hàn Lân thị vệ tỉnh rồi! Thật tốt quá!" Tử Uyển thế này mới thấy được hắn tỉnh lại, kinh hỉ nói: "Thị vệ không nhớ rõ sao? Trước khi chàng té xỉu vừa vặn gặp Phó thế tử, hắn đưa chàng đến kinh thành, tạm thời ở đây dưỡng thương. Bởi vì ta hiểu y thuật, cho nên Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi phái ta đến chăm sóc chàng. Thế nào rồi? Chàng có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"
Kinh thành? Cửu điện hạ?
Hàn Lân nhẹ nhàng thở ra, nói như vậy, lá thư đó hẳn đã đưa đến trong tay Cửu điện hạ, không để lỡ chuyện của Cửu điện hạ... Sau khi thở phào, hắn lập tức phản ứng, có chút kinh ngạc nhìn Tử Uyển: "Ta đã hôn mê bao lâu? Mấy ngày này là nàng luôn luôn chăm sóc ta sao?" Khó trách bộ dáng của nàng thực tiều tụy, thì ra là vì chăm sóc hắn..."Tử Uyển cô nương, cảm ơn nàng!"
"Hàn Lân thị vệ không cần khách khí như vậy!" Tử Uyển mỉm cười, đưa tay sờ sờ trán hắn, thế này mới yên tâm nói: "Tốt lắm, rốt cuộc hoàn toàn hạ sốt, người cũng thanh tỉnh, ta thấy vết thương của chàng đã chậm rãi giảm dấu hiệu trúng độc, tĩnh dưỡng một thời gian hẳn là có thể khôi phục. Hiện tại chàng có cảm thấy làm sao không thoải mái không? Nếu có liền nói cho ta biết, miễn cho ta quên cái gì."
Mấy ngày nay, Tử Uyển vì tình hình sức khỏe của Hàn Lân, hết ngày này đến ngày khác nghiên cứu phương thuốc, nấu thuốc, rịt thuốc băng bó, đều là một mình nàng ôm lấy mọi việc, bởi vậy động tác đưa tay thử độ ấm trên trán đã là phản ứng theo bản năng, làm vô cùng tự nhiên.
Ngược lại là Hàn Lân, lúc còn rất nhỏ hắn đã thành ám vệ của Vũ Hoàng Mặc, những năm gần đây tiếp xúc vẫn đều là người trong ám vệ, chưa từng thân mật với nữ tử như vậy, chỉ cảm thấy tay nàng mềm mại chạm vào trán, hơi mát lạnh vô cùng thoải mái, lại giống như có chút nóng, trong lúc nhất thời trên mặt hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói: "Không có... Không có việc gì! Cảm ơn Tử Uyển cô nương!"
Hắn đương nhiên biết thương thế chính mình nặng đến mức nào, nếu không phải cảm thấy không có đường sống, cũng sẽ không giao lá thư quan trọng như vậy cho người xa lạ.
Mà Tử Uyển lại có thể cứu hắn, nói vậy tiêu phí thật lớn tâm tư, nàng tiều tụy không chỉ vì chăm sóc hắn vất vả, chỉ sợ phần lớn cũng là vì cứu trị hắn mà hao hết tâm thần. Hắn và Tử Uyển không có bao nhiêu giao tình, chẳng qua hắn là ám vệ tâm phúc đắc dụng nhất của Cửu điện hạ, mà Tử Uyển là thị nữ bên cạnh Cửu hoàng tử phi, không hơn. Nhưng hiện tại, Tử Uyển lại vì chăm sóc hắn mà...
Trong lòng Hàn Lân dâng lên một cảm xúc xa lạ.
Còn chưa kịp hiểu rõ cảm xúc của mình, Hàn Lân đã nhận thấy trên môi đột nhiên có chất lỏng ấm áp, lập tức ngạc nhiên: "Kỳ quái, vì sao môi ta lại đổ máu? Ta nhớ rõ nơi này không có bị thương!"
Tử Uyển sớm thấy bờ môi hắn vỡ tan, lấy khăn tay thay hắn chà lau sạch sẽ, thế này mới sẵng giọng: "Còn nói nữa! Lúc chàng phát sốt, cũng không biết sao vẫn cắn chặt môi, cắn đổ máu cũng không chịu buông ra! Ta thấy, lúc chàng phát sốt, môi đổ máu cũng không ít hơn vết thương trên người! Cũng không biết sao lại thế này? Cho dù là hôn mê, chẳng lẽ không cảm thấy đau sao?"
Cắn môi?
Vẻ mặt Hàn Lân bỗng nhiên ảm đạm, thấp giọng nói: "Trước kia không có tật xấu này, sau khi Hàn Thiết đại ca qua đời, mới chậm rãi dưỡng thành!"
"Vì sao?" Tử Uyển không rõ, Hàn Thiết mất có liên quan gì đến cắn môi?
Hàn Lân có chút ngượng ngùng nói: "Tử Uyển cô nương chắc cũng biết, trước kia tính cách ta có vẻ phóng khoáng khiêu thoát, thích so đo miệng lưỡi lợi hại, Hàn Thiết đại ca thường nói ta không đủ ổn trọng. Khi đó ta cảm thấy, có Hàn Thiết đại ca chống cho chúng ta, ta không cần ổn trọng. Khi đó ta cảm thấy Hàn Thiết đại ca khẳng định sẽ chăm sóc ta cả đời, không nghĩ tới... Đã không còn Hàn Thiết đại ca, cũng không ai cho ta dựa vào, cho nên ta muốn chính mình thành thục hơn, ổn trọng hơn, giống Hàn Thiết đại ca vậy, không thể giống lúc tuổi trẻ khí thịnh. Có thể là bởi vì trong tiềm thức vẫn nhắc nhở chính mình, cho nên dưỡng thành thói quen để khống chế bản thân, không cần lại so đo võ mồm thị phi... Hơn nữa, ta cũng lo lắng, lúc ta hôn mê sẽ nói lời không nên nói, tiết lộ chuyện của Cửu điện hạ, cho nên vẫn nhắc nhở chính mình... Có lẽ bởi vì vậy..."
Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng Tử Uyển cũng đã hoàn toàn hiểu được ý của hắn, trong lòng rầu rĩ.
Tuy rằng không quá quen thuộc Hàn Lân, nhưng có thể tưởng tượng, từ trước hắn dưới sự bảo vệ của Hàn Thiết thị vệ, hẳn là thiếu niên hăng hái, tuổi trẻ khí thịnh. Nhưng mà, sau khi Hàn Thiết thị vệ qua đời, thiếu niên cũng mất đi dựa vào, có lẽ Hàn Thiết thị vệ chết đả kích hắn quá lớn, hắn quá mức vội vàng buộc chính mình trưởng thành, bản thân mong muốn báo thù cho Hàn Thiết thị vệ, mới có thể bức bách chính mình đến tình trạng này...
Rất nhiều người nói, hiện nay Hàn Lân thị vệ là ám vệ đắc lực nhất của Cửu điện hạ, trong lời nói tràn ngập hâm mộ.
Nhưng nào có ai biết, trong quá trình này, Hàn Lân phải trải qua bao nhiêu mồ hôi, máu và nước mắt?
"Hàn Lân thị vệ, mỗi người đều có sở trường và ưu điểm riêng. Ta tin tưởng, Hàn Thiết thị vệ là một người rất ưu tú, nhưng mà, Hàn Lân thị vệ trước đây nhất định cũng có ưu điểm, chàng không cần phải bức bách bản thân, bức mình nhất định trở thành người như Hàn Thiết thị vệ. Ta hiểu, chàng vội vã muốn báo thù cho Hàn Thiết thị vệ, nhưng chuyện cần phải tới từng bước một, nếu bức bản thân quá chặt, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng." Tử Uyển nhẹ giọng khuyên.
Hàn Lân hơi ngẩn ra, ngay sau đó nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, nhưng ta không làm được! Trừ phi ta báo thù xong cho Hàn Thiết Đại ca, bằng không ta vĩnh viễn đều khó có thể buông tha chính mình! Huống chi, hiện tại ta đã tìm được người sát hại Hàn Thiết Đại ca!"
Nghĩ đến Phó Quân Thịnh nói, Hàn Lân vốn có cơ hội có thể thoát thân, nhưng lại liều lĩnh dây dưa thủ lĩnh đối phương, trong nội tâm Tử Uyển khẽ động, bỗng nhiên nói: "Là người lần này truy giết chàng?"
"Ừ!" Hàn Lân gật đầu: "Ta vốn nghĩ kẻ ra tay giết chết Hàn Thiết đại ca là Vũ Hoàng Diệp, nhưng Cửu điện hạ nói không phải hắn, bởi vì chiêu thức võ công người nọ khác biệt với Vũ Hoàng Diệp. Nhưng lần này, ta bị người đuổi giết, gặp phải người áo đen kia, ta xác định hắn chính là kẻ giết chết Hàn Thiết đại ca, bởi vì chiêu thức của hắn rất kỳ quái, mỗi một đao bổ xuống phần đuôi đều hơi nhếch lên, giống vết thương trên thi thể Hàn Thiết đại ca như đúc! Tuy bây giờ võ công của ta còn chưa bằng hắn, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ tự tay giết hắn, báo thù cho Hàn Thiết đại ca! Nhất định!"
Hàn Lân cắn răng, thần tình kiên quyết, gắt gao nắm tay thành quyền.
Nhìn thiếu niên trước mắt quật cường mà chấp nhất, Tử Uyển tràn ngập đồng tình và rung động, nàng cũng tin tưởng, Hàn Lân thị vệ nhất định có thể làm được!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Một ngày này, Vũ Hoàng Hãn đột nhiên đến thăm Xuân Dương cung. Bùi Nguyên Ca nghe nói, vội vàng ra ngoài đón, cười nói: "Lục Hoàng huynh tới không khéo, Cửu điện hạ vừa xuất cung, nếu Lục Hoàng huynh muốn tìm hắn thì đến Kinh Cấm Vệ đi."
"Ta không phải tới tìm Cửu hoàng đệ." khuôn mặt Vũ Hoàng Hãn thanh tú nho nhã mang theo một tia mệt mỏi, lại vẫn mỉm cười, ôn nhã thanh quý: "Ta có việc cố ý tìm Cửu đệ muội."
"Tìm ta?" Bùi Nguyên Ca nhất thời ngơ ngẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.