Chương 319
Bạch Sắc Hồ Điệp
13/11/2019
Vào mùa đông, thời tiết càng rét lạnh, màu xám bạc phía chân trời âm u
giống như trời vốn cao xa đột nhiên ép tới rất thấp, có thể rơi xuống
bất cứ lúc nào. Bởi vì cỏ cây điêu linh nên hoa cỏ trang trí trước đình
đều triệt, chỉ để lại cây cỏ bốn mùa, gió lạnh thổi qua lá cây rào rạc
rung động, ngay cả giọt sương trên lá đều lộ ra cảm giác rét lạnh.
Gió Bắc vù vù thổi tới trên mặt rét lạnh sắc bén như dao nhỏ.
Bởi vì Bùi Nguyên Ca thể hàn sợ lạnh, Xuân Dương cung sớm đã sửa sang lại noãn các, chuyển đi vào.
Noãn các là phòng xây chuyên vì mùa đông sưởi ấm, vách tường dày gấp đôi so với vách tường tầm thường, ở giữa rỗng ruột, giống sàn nhà đốt địa long, một khi nổi lên củi lửa, khí nóng hôi hổi men theo sàn đến vách tường, nhiễm ấm áp cả tòa noãn các. Cho thêm chút trầm hương vào củi lửa, khi đốt lên tản ra nhàn nhạt mùi thơm ngát, theo nhiệt khí tràn đầy cả tòa noãn các, làm cho người ta cảm giác ấm áp thoải mái.
Gương đồng trơn bóng hơi vàng chiếu rọi ra dung mạo người trước kính.
Nồng đậm tóc đen búi thành lưu vân kế, cài một cây trâm vàng ròng hình hoa lựu nở rộ, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, mi mày như vẽ, môi như điểm son, bởi vì trong noãn các độ ấm cao nên da thịt tuyết trắng ẩn ẩn hồng, giống như ánh bình minh trong ngày tuyết, tóc mai đen bóng, trang sức ánh vàng rực rỡ càng có vẻ xinh đẹp tuyệt luân.
Nhìn mỹ nhân trước mắt, trong lòng Vũ Hoàng Mặc nhịn không được nhu tình, cắm một cây trâm ngọc lên tóc nàng, nhìn lại dung nhan trong kính, vừa lòng gật đầu, nói: "Nguyên Ca cài bộ trang sức hoa lựu nở rộ này thật đẹp, có thể thấy lúc trước ta mua bộ trang sức này quá đúng!" Bộ đồ trang sứ này là lần đó hắn đưa Bùi Nguyên Ca ra cung đi dạo đã mua.
"Phải phải phải, vật Cửu điện hạ mua làm sao sai được chứ?" Bùi Nguyên Ca liếc trắng mắt, cũng là kiều mỵ như tơ.
Không bận tâm thị nữ ở bên cạnh, Vũ Hoàng Mặc ôm bả vai nàng, cười nói: "Được rồi, vốn không phải ta mua trang sức đúng, mà là dung mạo Nguyên Ca quá đẹp, mặc kệ nàng đội trang sức gì cũng đẹp mắt. Đây vốn là công lao của nàng, không liên quan tới ta, như vậy có được không?"
Nương thân thể che tầm mắt các cung nữ bên cạnh, nhanh chóng hôn một chút lên vành tai Bùi Nguyên Ca.
"Đừng náo loạn, bị đám người Tử Uyển nhìn thấy lại muốn trêu ghẹo ta!" hơi thở ấm áp cộng thêm nha hoàn ở bên cạnh, Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy vành tai tê dại, mặt đỏ như máu, nhịn không được hung hăng trừng hắn, hạ giọng quát.
Vũ Hoàng Mặc lạnh nhạt tự nhiên nói: "Sợ cái gì? Nếu bọn họ dám cười nàng, đều đuổi ra ngoài hết!"
"Vũ Hoàng Mặc!" Bùi Nguyên Ca cắn răng, đám người Tử Uyển hầu hạ nàng lâu như vậy, làm sao có thể đuổi ra ngoài? Người này mấy ngày nay không biết lại phát điên gì, không chỉ buổi tối quấn quít lấy nàng không buông, ngay cả ban ngày cũng không cố kỵ đám người Tử Uyển ở bên cạnh, thường thường khiêu khích nàng. Nghĩ đến đám người Tử Uyển còn trong phòng, trên mặt Bùi Nguyên Ca càng đỏ, không muốn bị các nàng nhìn ra manh mối, nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nay hình như chàng đột nhiên thanh nhàn thì phải, thường ở Xuân Dương cung, không cần đến Kinh Cấm Vệ sao?"
Ngu ngốc, hắn đều lung lay trước mắt nàng lâu như vậy, chẳng lẽ nàng còn không phát hiện chính mình sơ xuất gì sao?
Vũ Hoàng Mặc trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt rầu rĩ: "Bởi vì ta thực nhàn!"
Bùi Nguyên Ca không hiểu ra sao, ai lại chọc tổ tông? Nhưng thật ra, dạng này làm nàng nhớ tới thật lâu phía trước, Hoàng Mặc tùy hứng phóng túng, âm tình bất định lại thích phát giận, nhưng mà... . chân chính vui vẻ lại thực thuần túy đơn thuần. Chỉ tiếc, sau khi Vương mỹ nhân qua đời, tuy Hoàng Mặc không nói nhưng đáy lòng vẫn đè nặng thù hận, mặc dù lúc hân hoan nhất, sâu trong đôi mắt cũng mang theo chút ủ dột, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại bốc đồng.
Nếu từ trước nàng thực đau đầu Hoàng Mặc âm tình bất định, hiện tại Nguyên Ca lại rất thích chàng như vậy.
Mang theo chút tính trẻ con, mang theo chút tùy hứng, lại có vẻ chân thực.
Thoạt nhìn, từ lúc Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp dần dần thất thế, Hoàng Mặc hình như đã từng chút từng chút không còn đắm chìm trong thù hận nữa, giống như nàng sau khi trùng sinh vậy! Trong lòng Bùi Nguyên Ca mềm mại, dịu dàng nói: "Hoàng Mặc, rốt cuộc làm sao vậy?"
Bởi vì trong noãn các độ ấm rất cao, dựa theo Tử Uyển dặn dò lúc nào cửa sổ cũng mở một chút để thông khí, miễn cho phòng trong quá nóng, ngoài phòng rất lạnh, chênh lệch nóng lạnh dễ dàng bị phong hàn. Ngoài cửa sổ nhàn nhạt hương hoa mai thổi vào, kết hợp với trầm hương ấm áp bên trong có vẻ phá lệ siêu dật thoát tục, làm người thư giãn tâm thần.
Nhìn đôi mắt Nguyên Ca dịu dàng, Vũ Hoàng Mặc đột nhiên cảm thấy chính mình thực cố tình gây sự.
Tình ý Nguyên Ca dành cho hắn vẫn luôn rõ ràng không thể nghi ngờ. Hắn lại vì Trịnh Lễ Kiệt có ngọc sức và hà bao nàng tặng mà canh cánh trong lòng lâu như vậy, thật sự có chút chuyện bé xé to ... . Nhưng mà, nghĩ đến Trịnh Lễ Kiệt ở Kinh Cấm Vệ đắc ý dào dạt khoe khoang, nói là tỷ tỷ Đại Hạ đệ nhất thêu thêu hà bao cho hắn, Vũ Hoàng Mặc vẫn cảm thấy thực khó chịu, hà bao duy nhất hắn có chính là ba năm trước Nguyên Ca vô ý đánh rơi, bị hắn nhặt được!
"Quên đi, không có việc gì." Vũ Hoàng Mặc rầu rĩ nói.
"Chàng không có việc gì, ta có việc, gần cửa ải cuối năm, Xuân Dương cung đúng là lúc bận nhất, vừa phải xử lý cung vụ, vừa chuẩn bị lễ vật ngày tết, ta hận không thể phân thân, vậy mà chàng còn muốn nháo ta!" Bùi Nguyên Ca sẵng giọng, một nửa là vui đùa, một nửa cũng là thật. Mấy ngày nay không biết vì sao Hoàng Mặc đột nhiên luôn kề cận nàng, nàng đi đến đâu, hắn liền dính theo tới đó, nàng xử lý cung vụ, hắn ngay tại bên cạnh nhìn, ngược lại làm cho nàng lúc nào cũng phân tâm, không thể chuyên tâm xử lý.
Vũ Hoàng Mặc có chút chu miệng: "Nàng chê ta phiền?"
Tử Uyển đang ở bên cạnh vì Nguyên Ca chọn lựa xiêm y, do dự một lát, hai gò má hiện lên một chút ửng đỏ, hồi lâu mới hạ quyết tâm, chợt lớn gan cười nói: "Nếu Cửu điện hạ nhiều ngày nhàn hạ, hay là chỉ điểm thân thủ mấy ám vệ? Nếu là thân thủ các ám vệ tốt hơn, sau này bảo hộ Cửu điện hạ và hoàng tử phi cũng càng đắc lực!"
Tử Uyển biết nàng vốn không nên can thiệp chuyện của Cửu điện hạ, nhưng mà... .
Nàng chợt ra chủ ý như vậy làm cho Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc đều ngẩn ra. Nhìn dáng điệu Tử Uyển không yên bất an, trong đầu Vũ Hoàng Mặc linh quang chợt lóe, chầm chậm nói: "Này cũng là chủ ý tốt! Vừa vặn nhiều ngày có rảnh, Hàn Băng Hàn Ngư cũng tạm thời không có việc làm, nhàn nhã rảnh rỗi theo chân bọn họ luyện tập cũng tốt, miễn cho ở trong này ngại mắt người khác!" Nói xong vừa yêu vừa hận trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca.
Quả nhiên vẻ mặt Tử Uyển trở nên lo âu, phun ra nuốt vào một lát, vẫn là nói: "Nếu Cửu điện hạ muốn tìm người luyện tập, tự nhiên nên tìm người võ nghệ tốt nhất trong các ám vệ. Nghe nói Hàn Lân thị vệ nổi bật nhất trong các ám vệ, gần đây lại chuyên cần luyện võ không ngừng, sao Cửu điện hạ không giúp hắn đi?"
Quả nhiên có liên quan đến Hàn Lân!
Vũ Hoàng Mặc đăm chiêu nhìn Tử Uyển, khóe miệng cong lên một chút ý cười.
Bùi Nguyên Ca cũng thật có hứng thú nhìn nàng, chỉ nhìn thấy trên mặt Tử Uyển trắng nõn hiện ra đỏ ửng, càng ngày càng hồng, thế này mới chầm chậm nói: "Ta nói a Tử Uyển, Hàn Lân thị vệ nổi bật nhất trong các ám vệ, gần đây lại chuyên cần luyện võ không ngừng... . Làm sao mà tỷ biết được?" Quay đầu lại hỏi Vũ Hoàng Mặc: "Ta nhớ rõ, Hàn Lân thị vệ từ lúc vết thương tốt lên luôn ở ngoài cung, không hề hồi cung có đúng không?"
"Ừ, sau khi lành thương tạm thời dàn xếp ở nhà riêng của ta ngoài thành, vẫn luôn không về cung." Vũ Hoàng Mặc rất phối hợp nói.
Thanh Đại bên cạnh nhất thời tỉnh ngộ, cười tủm tỉm nói: "Tử Uyển tỷ tỷ, tỷ là đại cung nữ Xuân Dương cung, Hàn Lân thị vệ lại không về cung, sao tỷ biết chuyện của hắn rõ ràng như vậy?" Nói xong, bỗng nhiên kéo dài thanh âm, bỡn cợt nói: "Aaaa, muội biết rồi, Tử Uyển tỷ tỷ gần đây thường thường có việc ra cung, muội tưởng hoàng tử phi có việc phân phó, thì ra là Hàn Lân thị vệ có việc!"
Mộc Tê và Sở Quỳ cũng không biết có bát quái, nghe vậy đều dựa lại đây, ánh mắt điều tra.
Tử Uyển và Hàn Lân thị vệ?
Bị mọi người nhìn như vậy, Tử Uyển mặt đỏ gần như thấy máu, dậm chân nói: "Các ngươi mấy tiểu nha đầu bỡn cợt quỷ, nói hươu nói vượn cái gì? Tỷ nào có thường thường ra cung? Tỷ chỉ là, tỷ chỉ là... ." Nói xong, chuyển hướng cầu cứu Bùi Nguyên Ca nói: "Hoàng tử phi, ngài làm chủ cho nô tỳ! Chính là lần trước ngài phân phó nô tỳ chăm sóc Hàn Lân thị vệ bị thương, nô tỳ chỉ là... chỉ là quan tâm hắn thương thế khôi phục như thế nào, có tái phát hay không... Nô tỳ chỉ là không muốn cô phụ hoàng tử phi phó thác... Nô tỳ... Nô tỳ. . . ."
Càng nói càng cảm thấy nói không rõ ràng, nhất thời khẩn trương.
Mọi người nhìn quen bộ dáng Tử Uyển trầm ổn có độ, làm sao gặp qua nàng bối rối luống cuống như vậy? Đều cảm thấy thú vị.
"A, thì ra là Tử Uyển đi thăm hỏi Hàn Lân!" Vũ Hoàng Mặc cũng cười mị mị nói: "Trước đó vài ngày, bản điện hạ nghe Hàn Thuyền nói, Hàn Lân vừa có thể xuống giường đã bắt đầu khổ luyện võ nghệ, ai khuyên cũng không nghe, ngay cả bản điện hạ phân phó thái y nhìn hắn, hắn cũng không cho xem, chỉ nói không có việc gì không có việc gì. Ai biết hai ngày trước bản điện hạ hỏi lại, Hàn Thuyền nói Hàn Lân đã tốt rất nhiều, ít nhất nghỉ ngơi luyện tập có độ, còn tưởng rằng hắn nghĩ thoáng, thì ra là Tử Uyển khuyên giải!"
"Cửu điện hạ, sao ngài lại hùa với bọn họ trêu ghẹo nô tỳ?" Tử Uyển gấp đến độ dậm chân.
Vũ Hoàng Mặc cố nén cười nói: "Được rồi, bản điện hạ không trêu ghẹo ngươi, bản điện hạ còn hạ một mệnh lệnh cho ngươi. Hàn Lân thị vệ là ám vệ bản điện hạ xem trọng, thân thể trạng huống cực kỳ quan trọng, bản điện hạ mệnh lệnh ngươi chăm sóc hắn tỉ mỉ, không được có sơ xuất gì!"
"Cửu điện hạ!" dưới tình thế cấp bách, ngay cả chủ tớ có khác Tử Uyển cũng quên, dậm chân chạy ra ngoài.
Thanh Đại muốn đuổi theo hỏi manh mối, Sở Quỳ lại biết nàng miệng lưỡi lợi hại, e sợ Tử Uyển sượng mặt, giữ nàng lại, chính mình đuổi theo.
"Ta vẫn luôn lo lắng chuyện chung thân của Tử Uyển. Từ lúc ở Bùi phủ, ta đã ba lần bảy lượt muốn làm chủ, nhưng Tử Uyển không yên tâm ta, trước sau không chịu kết hôn." Bùi Nguyên Ca thở dài, Tử Uyển tình thâm ý trọng với nàng, làm sao nàng lại có thể chậm trễ cả đời Tử Uyển? Không nghĩ tới phái Tử Uyển đi chăm sóc Hàn Lân, lại có thể chăm sóc ra một mối duyên tình, cũng là việc vui ngoài ý muốn. Nếu chuyện chung thân của Tử Uyển có kết quả, nàng cũng có thể an tâm.
Mà nghe Hoàng Mặc nói, hình như Hàn Lân cũng thực thích Tử Uyển.
"Một khi đã như vậy, trước hết ta thay Hàn Lân cầu cưới Tử Uyển!" Hàn Lân đi theo Vũ Hoàng Mặc đã lâu, hơn nữa sau khi Hàn Thiết qua đời, Vũ Hoàng Mặc càng thêm xem trọng các ám vệ. Nếu Hàn Lân và Tử Uyển hợp ý, hắn tất nhiên thành toàn.
Bùi Nguyên Ca lại nói: "Chàng đừng vội, ta muốn xem xét tâm tư Hàn Lân dành cho Tử Uyển rồi nói sau! Tuy tuổi Tử Uyển có hơi lớn, nhưng nàng theo ta đã vài năm, trung thành và tận tâm, ta muốn nàng phong phong quang quang xuất giá, không thể bởi vì một câu của chàng mà tùy tiện gả nàng, Hàn Lân muốn cầu cưới, phải tự mình đến cầu ta, làm cho ta nhìn hắn có bao nhiêu thành ý!"
"Cũng được, cô nương gia vốn nên tự phụ chút!" Vũ Hoàng Mặc gật gật đầu, có thể lý giải Nguyên Ca duy hộ Tử Uyển.
Trong tất cả những thị nữ hồi môn, Bùi Nguyên Ca lo lắng nhất chính là Tử Uyển, hiện tại có tin tức, lập tức buông xuống một cọc tâm sự, hỏi: "Đúng rồi, Hoàng Mặc, bên kia thế nào?"
Nàng không nói rõ, chỉ chỉ phương hướng Trường Xuân cung.
Vũ Hoàng Mặc biết ngay nàng hỏi hôn sự của Lý Minh Tâm, trên mặt hiện ra một chút ý cười: "Tin tức đã truyền qua, nghe nói tháng này Trường Xuân cung tăng thêm vật phẩm không ít, còn nghe nói Liễu quý phi đột nhiên cực kỳ chăm sóc Lý Minh Tâm, thường thường phái người triệu nàng vào cung nói chuyện, hơn nữa vẻ mặt càng ngày càng từ ái, gần như đối đãi Lý Minh Tâm như con ruột!"
Ánh mắt Bùi Nguyên Ca sáng lên, với tính tình của Liễu quý phi, tất nhiên hận Lý Minh Tâm thấu xương, trước mắt từ ái với Lý Minh Tâm như thế, một là cường tự kiềm chế, miễn cưỡng cười vui; hai là trong lòng đã có chủ ý, bởi vì đã an bài tốt lắm kết cục của Lý Minh Tâm, trong lòng hết giận, cho nên mới có thể ngụy trang từ ái tươi cười như vậy...
Trước mắt xem ra, hiển nhiên khả năng sau lớn hơn, chỉ còn chờ đợi thời cơ mà thôi.
Mà thời cơ rất nhanh đến...
Gió Bắc vù vù thổi tới trên mặt rét lạnh sắc bén như dao nhỏ.
Bởi vì Bùi Nguyên Ca thể hàn sợ lạnh, Xuân Dương cung sớm đã sửa sang lại noãn các, chuyển đi vào.
Noãn các là phòng xây chuyên vì mùa đông sưởi ấm, vách tường dày gấp đôi so với vách tường tầm thường, ở giữa rỗng ruột, giống sàn nhà đốt địa long, một khi nổi lên củi lửa, khí nóng hôi hổi men theo sàn đến vách tường, nhiễm ấm áp cả tòa noãn các. Cho thêm chút trầm hương vào củi lửa, khi đốt lên tản ra nhàn nhạt mùi thơm ngát, theo nhiệt khí tràn đầy cả tòa noãn các, làm cho người ta cảm giác ấm áp thoải mái.
Gương đồng trơn bóng hơi vàng chiếu rọi ra dung mạo người trước kính.
Nồng đậm tóc đen búi thành lưu vân kế, cài một cây trâm vàng ròng hình hoa lựu nở rộ, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, mi mày như vẽ, môi như điểm son, bởi vì trong noãn các độ ấm cao nên da thịt tuyết trắng ẩn ẩn hồng, giống như ánh bình minh trong ngày tuyết, tóc mai đen bóng, trang sức ánh vàng rực rỡ càng có vẻ xinh đẹp tuyệt luân.
Nhìn mỹ nhân trước mắt, trong lòng Vũ Hoàng Mặc nhịn không được nhu tình, cắm một cây trâm ngọc lên tóc nàng, nhìn lại dung nhan trong kính, vừa lòng gật đầu, nói: "Nguyên Ca cài bộ trang sức hoa lựu nở rộ này thật đẹp, có thể thấy lúc trước ta mua bộ trang sức này quá đúng!" Bộ đồ trang sứ này là lần đó hắn đưa Bùi Nguyên Ca ra cung đi dạo đã mua.
"Phải phải phải, vật Cửu điện hạ mua làm sao sai được chứ?" Bùi Nguyên Ca liếc trắng mắt, cũng là kiều mỵ như tơ.
Không bận tâm thị nữ ở bên cạnh, Vũ Hoàng Mặc ôm bả vai nàng, cười nói: "Được rồi, vốn không phải ta mua trang sức đúng, mà là dung mạo Nguyên Ca quá đẹp, mặc kệ nàng đội trang sức gì cũng đẹp mắt. Đây vốn là công lao của nàng, không liên quan tới ta, như vậy có được không?"
Nương thân thể che tầm mắt các cung nữ bên cạnh, nhanh chóng hôn một chút lên vành tai Bùi Nguyên Ca.
"Đừng náo loạn, bị đám người Tử Uyển nhìn thấy lại muốn trêu ghẹo ta!" hơi thở ấm áp cộng thêm nha hoàn ở bên cạnh, Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy vành tai tê dại, mặt đỏ như máu, nhịn không được hung hăng trừng hắn, hạ giọng quát.
Vũ Hoàng Mặc lạnh nhạt tự nhiên nói: "Sợ cái gì? Nếu bọn họ dám cười nàng, đều đuổi ra ngoài hết!"
"Vũ Hoàng Mặc!" Bùi Nguyên Ca cắn răng, đám người Tử Uyển hầu hạ nàng lâu như vậy, làm sao có thể đuổi ra ngoài? Người này mấy ngày nay không biết lại phát điên gì, không chỉ buổi tối quấn quít lấy nàng không buông, ngay cả ban ngày cũng không cố kỵ đám người Tử Uyển ở bên cạnh, thường thường khiêu khích nàng. Nghĩ đến đám người Tử Uyển còn trong phòng, trên mặt Bùi Nguyên Ca càng đỏ, không muốn bị các nàng nhìn ra manh mối, nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nay hình như chàng đột nhiên thanh nhàn thì phải, thường ở Xuân Dương cung, không cần đến Kinh Cấm Vệ sao?"
Ngu ngốc, hắn đều lung lay trước mắt nàng lâu như vậy, chẳng lẽ nàng còn không phát hiện chính mình sơ xuất gì sao?
Vũ Hoàng Mặc trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt rầu rĩ: "Bởi vì ta thực nhàn!"
Bùi Nguyên Ca không hiểu ra sao, ai lại chọc tổ tông? Nhưng thật ra, dạng này làm nàng nhớ tới thật lâu phía trước, Hoàng Mặc tùy hứng phóng túng, âm tình bất định lại thích phát giận, nhưng mà... . chân chính vui vẻ lại thực thuần túy đơn thuần. Chỉ tiếc, sau khi Vương mỹ nhân qua đời, tuy Hoàng Mặc không nói nhưng đáy lòng vẫn đè nặng thù hận, mặc dù lúc hân hoan nhất, sâu trong đôi mắt cũng mang theo chút ủ dột, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại bốc đồng.
Nếu từ trước nàng thực đau đầu Hoàng Mặc âm tình bất định, hiện tại Nguyên Ca lại rất thích chàng như vậy.
Mang theo chút tính trẻ con, mang theo chút tùy hứng, lại có vẻ chân thực.
Thoạt nhìn, từ lúc Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp dần dần thất thế, Hoàng Mặc hình như đã từng chút từng chút không còn đắm chìm trong thù hận nữa, giống như nàng sau khi trùng sinh vậy! Trong lòng Bùi Nguyên Ca mềm mại, dịu dàng nói: "Hoàng Mặc, rốt cuộc làm sao vậy?"
Bởi vì trong noãn các độ ấm rất cao, dựa theo Tử Uyển dặn dò lúc nào cửa sổ cũng mở một chút để thông khí, miễn cho phòng trong quá nóng, ngoài phòng rất lạnh, chênh lệch nóng lạnh dễ dàng bị phong hàn. Ngoài cửa sổ nhàn nhạt hương hoa mai thổi vào, kết hợp với trầm hương ấm áp bên trong có vẻ phá lệ siêu dật thoát tục, làm người thư giãn tâm thần.
Nhìn đôi mắt Nguyên Ca dịu dàng, Vũ Hoàng Mặc đột nhiên cảm thấy chính mình thực cố tình gây sự.
Tình ý Nguyên Ca dành cho hắn vẫn luôn rõ ràng không thể nghi ngờ. Hắn lại vì Trịnh Lễ Kiệt có ngọc sức và hà bao nàng tặng mà canh cánh trong lòng lâu như vậy, thật sự có chút chuyện bé xé to ... . Nhưng mà, nghĩ đến Trịnh Lễ Kiệt ở Kinh Cấm Vệ đắc ý dào dạt khoe khoang, nói là tỷ tỷ Đại Hạ đệ nhất thêu thêu hà bao cho hắn, Vũ Hoàng Mặc vẫn cảm thấy thực khó chịu, hà bao duy nhất hắn có chính là ba năm trước Nguyên Ca vô ý đánh rơi, bị hắn nhặt được!
"Quên đi, không có việc gì." Vũ Hoàng Mặc rầu rĩ nói.
"Chàng không có việc gì, ta có việc, gần cửa ải cuối năm, Xuân Dương cung đúng là lúc bận nhất, vừa phải xử lý cung vụ, vừa chuẩn bị lễ vật ngày tết, ta hận không thể phân thân, vậy mà chàng còn muốn nháo ta!" Bùi Nguyên Ca sẵng giọng, một nửa là vui đùa, một nửa cũng là thật. Mấy ngày nay không biết vì sao Hoàng Mặc đột nhiên luôn kề cận nàng, nàng đi đến đâu, hắn liền dính theo tới đó, nàng xử lý cung vụ, hắn ngay tại bên cạnh nhìn, ngược lại làm cho nàng lúc nào cũng phân tâm, không thể chuyên tâm xử lý.
Vũ Hoàng Mặc có chút chu miệng: "Nàng chê ta phiền?"
Tử Uyển đang ở bên cạnh vì Nguyên Ca chọn lựa xiêm y, do dự một lát, hai gò má hiện lên một chút ửng đỏ, hồi lâu mới hạ quyết tâm, chợt lớn gan cười nói: "Nếu Cửu điện hạ nhiều ngày nhàn hạ, hay là chỉ điểm thân thủ mấy ám vệ? Nếu là thân thủ các ám vệ tốt hơn, sau này bảo hộ Cửu điện hạ và hoàng tử phi cũng càng đắc lực!"
Tử Uyển biết nàng vốn không nên can thiệp chuyện của Cửu điện hạ, nhưng mà... .
Nàng chợt ra chủ ý như vậy làm cho Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc đều ngẩn ra. Nhìn dáng điệu Tử Uyển không yên bất an, trong đầu Vũ Hoàng Mặc linh quang chợt lóe, chầm chậm nói: "Này cũng là chủ ý tốt! Vừa vặn nhiều ngày có rảnh, Hàn Băng Hàn Ngư cũng tạm thời không có việc làm, nhàn nhã rảnh rỗi theo chân bọn họ luyện tập cũng tốt, miễn cho ở trong này ngại mắt người khác!" Nói xong vừa yêu vừa hận trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Ca.
Quả nhiên vẻ mặt Tử Uyển trở nên lo âu, phun ra nuốt vào một lát, vẫn là nói: "Nếu Cửu điện hạ muốn tìm người luyện tập, tự nhiên nên tìm người võ nghệ tốt nhất trong các ám vệ. Nghe nói Hàn Lân thị vệ nổi bật nhất trong các ám vệ, gần đây lại chuyên cần luyện võ không ngừng, sao Cửu điện hạ không giúp hắn đi?"
Quả nhiên có liên quan đến Hàn Lân!
Vũ Hoàng Mặc đăm chiêu nhìn Tử Uyển, khóe miệng cong lên một chút ý cười.
Bùi Nguyên Ca cũng thật có hứng thú nhìn nàng, chỉ nhìn thấy trên mặt Tử Uyển trắng nõn hiện ra đỏ ửng, càng ngày càng hồng, thế này mới chầm chậm nói: "Ta nói a Tử Uyển, Hàn Lân thị vệ nổi bật nhất trong các ám vệ, gần đây lại chuyên cần luyện võ không ngừng... . Làm sao mà tỷ biết được?" Quay đầu lại hỏi Vũ Hoàng Mặc: "Ta nhớ rõ, Hàn Lân thị vệ từ lúc vết thương tốt lên luôn ở ngoài cung, không hề hồi cung có đúng không?"
"Ừ, sau khi lành thương tạm thời dàn xếp ở nhà riêng của ta ngoài thành, vẫn luôn không về cung." Vũ Hoàng Mặc rất phối hợp nói.
Thanh Đại bên cạnh nhất thời tỉnh ngộ, cười tủm tỉm nói: "Tử Uyển tỷ tỷ, tỷ là đại cung nữ Xuân Dương cung, Hàn Lân thị vệ lại không về cung, sao tỷ biết chuyện của hắn rõ ràng như vậy?" Nói xong, bỗng nhiên kéo dài thanh âm, bỡn cợt nói: "Aaaa, muội biết rồi, Tử Uyển tỷ tỷ gần đây thường thường có việc ra cung, muội tưởng hoàng tử phi có việc phân phó, thì ra là Hàn Lân thị vệ có việc!"
Mộc Tê và Sở Quỳ cũng không biết có bát quái, nghe vậy đều dựa lại đây, ánh mắt điều tra.
Tử Uyển và Hàn Lân thị vệ?
Bị mọi người nhìn như vậy, Tử Uyển mặt đỏ gần như thấy máu, dậm chân nói: "Các ngươi mấy tiểu nha đầu bỡn cợt quỷ, nói hươu nói vượn cái gì? Tỷ nào có thường thường ra cung? Tỷ chỉ là, tỷ chỉ là... ." Nói xong, chuyển hướng cầu cứu Bùi Nguyên Ca nói: "Hoàng tử phi, ngài làm chủ cho nô tỳ! Chính là lần trước ngài phân phó nô tỳ chăm sóc Hàn Lân thị vệ bị thương, nô tỳ chỉ là... chỉ là quan tâm hắn thương thế khôi phục như thế nào, có tái phát hay không... Nô tỳ chỉ là không muốn cô phụ hoàng tử phi phó thác... Nô tỳ... Nô tỳ. . . ."
Càng nói càng cảm thấy nói không rõ ràng, nhất thời khẩn trương.
Mọi người nhìn quen bộ dáng Tử Uyển trầm ổn có độ, làm sao gặp qua nàng bối rối luống cuống như vậy? Đều cảm thấy thú vị.
"A, thì ra là Tử Uyển đi thăm hỏi Hàn Lân!" Vũ Hoàng Mặc cũng cười mị mị nói: "Trước đó vài ngày, bản điện hạ nghe Hàn Thuyền nói, Hàn Lân vừa có thể xuống giường đã bắt đầu khổ luyện võ nghệ, ai khuyên cũng không nghe, ngay cả bản điện hạ phân phó thái y nhìn hắn, hắn cũng không cho xem, chỉ nói không có việc gì không có việc gì. Ai biết hai ngày trước bản điện hạ hỏi lại, Hàn Thuyền nói Hàn Lân đã tốt rất nhiều, ít nhất nghỉ ngơi luyện tập có độ, còn tưởng rằng hắn nghĩ thoáng, thì ra là Tử Uyển khuyên giải!"
"Cửu điện hạ, sao ngài lại hùa với bọn họ trêu ghẹo nô tỳ?" Tử Uyển gấp đến độ dậm chân.
Vũ Hoàng Mặc cố nén cười nói: "Được rồi, bản điện hạ không trêu ghẹo ngươi, bản điện hạ còn hạ một mệnh lệnh cho ngươi. Hàn Lân thị vệ là ám vệ bản điện hạ xem trọng, thân thể trạng huống cực kỳ quan trọng, bản điện hạ mệnh lệnh ngươi chăm sóc hắn tỉ mỉ, không được có sơ xuất gì!"
"Cửu điện hạ!" dưới tình thế cấp bách, ngay cả chủ tớ có khác Tử Uyển cũng quên, dậm chân chạy ra ngoài.
Thanh Đại muốn đuổi theo hỏi manh mối, Sở Quỳ lại biết nàng miệng lưỡi lợi hại, e sợ Tử Uyển sượng mặt, giữ nàng lại, chính mình đuổi theo.
"Ta vẫn luôn lo lắng chuyện chung thân của Tử Uyển. Từ lúc ở Bùi phủ, ta đã ba lần bảy lượt muốn làm chủ, nhưng Tử Uyển không yên tâm ta, trước sau không chịu kết hôn." Bùi Nguyên Ca thở dài, Tử Uyển tình thâm ý trọng với nàng, làm sao nàng lại có thể chậm trễ cả đời Tử Uyển? Không nghĩ tới phái Tử Uyển đi chăm sóc Hàn Lân, lại có thể chăm sóc ra một mối duyên tình, cũng là việc vui ngoài ý muốn. Nếu chuyện chung thân của Tử Uyển có kết quả, nàng cũng có thể an tâm.
Mà nghe Hoàng Mặc nói, hình như Hàn Lân cũng thực thích Tử Uyển.
"Một khi đã như vậy, trước hết ta thay Hàn Lân cầu cưới Tử Uyển!" Hàn Lân đi theo Vũ Hoàng Mặc đã lâu, hơn nữa sau khi Hàn Thiết qua đời, Vũ Hoàng Mặc càng thêm xem trọng các ám vệ. Nếu Hàn Lân và Tử Uyển hợp ý, hắn tất nhiên thành toàn.
Bùi Nguyên Ca lại nói: "Chàng đừng vội, ta muốn xem xét tâm tư Hàn Lân dành cho Tử Uyển rồi nói sau! Tuy tuổi Tử Uyển có hơi lớn, nhưng nàng theo ta đã vài năm, trung thành và tận tâm, ta muốn nàng phong phong quang quang xuất giá, không thể bởi vì một câu của chàng mà tùy tiện gả nàng, Hàn Lân muốn cầu cưới, phải tự mình đến cầu ta, làm cho ta nhìn hắn có bao nhiêu thành ý!"
"Cũng được, cô nương gia vốn nên tự phụ chút!" Vũ Hoàng Mặc gật gật đầu, có thể lý giải Nguyên Ca duy hộ Tử Uyển.
Trong tất cả những thị nữ hồi môn, Bùi Nguyên Ca lo lắng nhất chính là Tử Uyển, hiện tại có tin tức, lập tức buông xuống một cọc tâm sự, hỏi: "Đúng rồi, Hoàng Mặc, bên kia thế nào?"
Nàng không nói rõ, chỉ chỉ phương hướng Trường Xuân cung.
Vũ Hoàng Mặc biết ngay nàng hỏi hôn sự của Lý Minh Tâm, trên mặt hiện ra một chút ý cười: "Tin tức đã truyền qua, nghe nói tháng này Trường Xuân cung tăng thêm vật phẩm không ít, còn nghe nói Liễu quý phi đột nhiên cực kỳ chăm sóc Lý Minh Tâm, thường thường phái người triệu nàng vào cung nói chuyện, hơn nữa vẻ mặt càng ngày càng từ ái, gần như đối đãi Lý Minh Tâm như con ruột!"
Ánh mắt Bùi Nguyên Ca sáng lên, với tính tình của Liễu quý phi, tất nhiên hận Lý Minh Tâm thấu xương, trước mắt từ ái với Lý Minh Tâm như thế, một là cường tự kiềm chế, miễn cưỡng cười vui; hai là trong lòng đã có chủ ý, bởi vì đã an bài tốt lắm kết cục của Lý Minh Tâm, trong lòng hết giận, cho nên mới có thể ngụy trang từ ái tươi cười như vậy...
Trước mắt xem ra, hiển nhiên khả năng sau lớn hơn, chỉ còn chờ đợi thời cơ mà thôi.
Mà thời cơ rất nhanh đến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.