Đích Nữ Vô Song

Chương 323

Bạch Sắc Hồ Điệp

20/11/2019

Editor: Vy Vy 1505

Nghe nói Vũ Hoàng Mặc gặp chuyện không may, Bùi Nguyên Ca chấn động, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Vẻ mặt Sở Quỳ lo âu nói: "Vừa rồi nô tỳ đang ở chính điện, đột nhiên có một tiểu cung nữ mặt không còn chút máu chạy vào, vừa vặn đụng vào bình hoa, động tĩnh rất lớn, lập tức liền hấp dẫn lực chú ý mọi người có mặt. Sau đó có người hỏi nàng làm sao vậy, tiểu cung nữ kia ngập ngừng, nhưng ý trong lời cũng là nói Cửu điện hạ... ."

Nói tới đây, sắc mặt Sở Quỳ lập tức trở nên rất khó xem.

"Nói cái gì?" Bùi Nguyên Ca truy vấn, ý niệm thứ nhất hiện ra trong đầu chính là Lý Minh Tâm lại gây chuyện phiền phức!

Nhưng... hẳn là không có khả năng! Hoàng Mặc vốn tỉnh táo, cho dù Lý Minh Tâm tính kế hắn cũng không thể thành công, huống chi nàng còn phái người đi cảnh báo Hoàng Mặc, hẳn là không có khả năng xảy ra chuyện mới đúng. Nhưng mà, trong lòng nàng luôn luôn có chút bất ổn.

"Tiểu cung nữ kia nói.. nói nhìn thấy Cửu điện hạ vào một phòng trong thiên điện, sau đó... . sau đó không bao lâu Lý Minh Tâm cũng đi theo vào... . Tiếp theo thiên điện liền truyền ra tiếng người rên rỉ ngâm ngâm... ." Sở Quỳ gian nan nói, thấy sắc mặt Bùi Nguyên Ca kịch biến, vội vàng nói: "Hoàng tử phi, Cửu điện hạ nhất định sẽ không! Nhưng tiểu cung nữ kia động tĩnh rất lớn, hấp dẫn lực chú ý toàn trường, nghe xong lời nàng liền truy vấn là thiên điện nào, sau đó đều đi qua. Nô tỳ cảm thấy chuyện không đúng, làm cho Mộc Tê đi tìm Hàn Băng, nghĩ biện pháp chặn lại, nô tỳ lập tức tìm ngài! Ngài mau nghĩ biện pháp đi!"

Tuy nàng cảm thấy Cửu điện hạ không có khả năng xảy ra chuyện gì với Lý Minh Tâm, nhưng mà... nhưng tiểu cung nữ nói lời thề son sắt, lại dẫn tất cả mọi người đi qua, cho dù Cửu điện hạ và Lý Minh Tâm không xảy ra chuyện gì, nếu bị mọi người đụng vào trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, chuyện đó cũng sẽ trở nên thực phiền toái.

"Cửu điện hạ... và Lý Minh Tâm?" Ôn Dật Lan kinh ngạc thất thanh: "Khó trách sẽ có lời đồn như vậy."

"Lời đồn?" Sở Quỳ vội hỏi: "Lời đồn gì?"

"Là ta ngày hôm qua trong lúc vô ý nghe được có người nói chuyện, nói Cửu điện hạ và Lý Minh Tâm... có ái muội, có đoạn thời gian, Lý Minh Tâm thường xuyên đến Xuân Dương cung, chính là vì vậy. Lúc ấy ta chỉ cho là tin vịt, không để ý, dù sao Nguyên Ca và Cửu điện hạ xưa nay ân ái." Ôn Dật Lan nhẹ giọng nói, cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng; "Nếu trước đó đã có tin vịt như vậy, lại bị người bắt gặp Cửu điện hạ và Lý Minh Tâm cùng một chỗ, chỉ sợ chuyện không thể vãn hồi, Nguyên Ca, chúng ta mau đi qua đi, nghĩ biện pháp đưa Lý Minh Tâm đi, cho muội và Cửu điện hạ cùng một chỗ, miễn cho sai lầm!"

Nói xong, kéo tay nàng muốn chạy, lại phát hiện chính mình căn bản không biết đường, quay đầu nhìn Sở Quỳ.

"Là Thần Hi cung." Sở Quỳ nói.

Ôn Dật Lan vội vàng kéo tay Bùi Nguyên Ca, muốn đi về Thần Hi cung. Nhưng Bùi Nguyên Ca đột nhiên giãy khỏi tay nàng, đứng tại chỗ trầm tư không nói, dung nhan thanh lệ một mảnh trầm tĩnh, một chút cũng không bối rối và phẫn nộ.

"Nguyên Ca?" Ôn Dật Lan khó hiểu.

"Người dự tiệc nghe tiểu cung nữ kia nói liền chạy đi, mà Sở Quỳ lại tìm chúng ta mất một đoạn thời gian, từ Thừa Đức cung đến Thần Hi cung chỉ có một con đường, không có đường tắt, chúng ta không thể nào tới sớm hơn những người đó." Bùi Nguyên Ca hít sâu một hơi, cường tự trấn tĩnh nói: "Hơn nữa, muội cũng không tin tưởng Hoàng Mặc sẽ bị Lý Minh Tâm tính kế, càng không thể xảy ra chuyện gì."

"Cửu điện hạ đương nhiên sẽ không!" Tuy tiếp xúc với Cửu điện hạ không nhiều lắm, nhưng lần trước nàng trúng độc, nhìn bộ dáng Cửu điện hạ, Ôn Dật Lan biết ngay tình ý Cửu điện hạ dành cho Nguyên Ca, huống chi Nguyên Ca điểm nào cũng tốt hơn Lý Minh Tâm cuồng vọng tự đại kia, trừ phi mắt Cửu điện hạ bị mù, nếu không không có khả năng xem trọng Lý Minh Tâm, nhưng mà... ."Nguyên Ca của tỷ ơi, nếu thần trí Cửu điện hạ thanh tỉnh, đương nhiên không có khả năng có cái gì với Lý Minh Tâm, nhưng nếu Lý Minh Tâm kê đơn, làm cho thần trí Cửu điện hạ không rõ thì làm sao bây giờ?"



Mặt Ôn Dật Lan có chút đỏ lên, lại vẫn nói những lời này ra khỏi miệng.

"Kê đơn? Thần trí không rõ?" vẻ mặt Bùi Nguyên Ca đột nhiên trở nên quỷ dị, mang theo một loại cảm xúc thực phức tạp.

"Đúng vậy!" Ôn Dật Lan cố lấy dũng khí, nói; "Nguyên Ca, muội vừa thành thân không bao lâu, nhiều cái không biết, có chút người bỉ ổi sẽ dùng thuốc mê hoặc là... thuốc giục tình linh tinh gì đó, dễ dàng làm cho người ta thần trí không rõ, xuất hiện ảo giác. Lỡ như Cửu điện hạ bị người bỏ thuốc, xem Lý Minh Tâm trở thành muội, sau đó bị mọi người bắt quả tang, chẳng phải là... chẳng phải là..."

Nói xong, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Lý Minh Tâm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bình thường cuồng vọng tự đại, làm việc kiêu ngạo cũng thôi đi, sao ngay cả loại chuyện này cũng... . Thật là!" Tuy nàng sáng sủa, nhưng dù sao cũng lớn lên trong dòng dõi thư hương như Ôn phủ, bởi vậy ngay cả mắng chửi người cũng không rành, chỉ là vẻ mặt phẫn nộ cũng đã chiêu hiển tâm tình của nàng.

Nghe vậy, ngay cả Sở Quỳ cũng lo âu: "Hoàng tử phi, chúng ta mau đi qua đi!"

"Không, không cần phải gấp gáp." Nhưng làm người ta kinh ngạc là, Bùi Nguyên Ca ngược lại trấn tĩnh, trong ánh mắt hình như còn có cảm giác nhẹ nhàng thở ra, thậm chí chậm rãi nhiễm vui sướng khi người gặp họa; "Nếu là như vậy, ngược lại không sao, chúng ta chậm rãi đi qua là được. Nếu đi quá sớm, vậy không có trò hay để xem!"

"Nguyên Ca?"

"Hoàng tử phi?”

Ôn Dật Lan và Sở Quỳ đồng thanh nói, sau đó hai mặt nhìn nhau.

Bùi Nguyên Ca biểu hiện cũng quá trấn tĩnh đi?

"Yên tâm đi! Không có việc gì, nếu có người dám bỏ thuốc Hoàng Mặc, chịu thiệt sẽ chỉ là chính kẻ đó!" Bùi Nguyên Ca chắc chắn nói, mặc dù có chín phần nắm chắc Hoàng Mặc sẽ không có việc gì, mà Lý Minh Tâm khẳng định sẽ không có kết cuộc tốt, nhưng mà... . Nghĩ đến ý đồ của Lý Minh Tâm, lại nghĩ đến đồn đãi theo như lời Ôn Dật Lan, nghĩ đến trong khoảng thời gian này Liễu quý phi và Lý Minh Tâm thình lình thân thiết từ ái, trong lòng vẫn nhịn không được phát ra lửa giận.

Dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, kết quả không tốt, xứng đáng!

Khi đám người Bùi Nguyên Ca đi vào Thần Hi cung, thấy trước đó đứng rất nhiều người, đều đang nhỏ giọng nghị luận, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca lại đây, mọi người nhất thời tập trung ánh mắt trên người nàng, có đồng tình, có tiếc hận, có khinh thường, có vui sướng khi người gặp họa, không đồng nhất, nhưng đều không hẹn mà tránh cho Bùi Nguyên Ca một con đường, cuối đường là một thiên điện ngói vàng tường đỏ, cửa phòng đóng chặt, nhưng ngoài cửa đứng nhiều người nhất, tiếng nghị luận cũng lớn nhất.

Ôn Dật Lan có chút lo lắng nhìn Bùi Nguyên Ca, gắt gao cầm tay nàng.

Bùi Nguyên Ca không nói gì, chỉ chậm rãi đi vào, tư thái tao nhã cao quý, hoàn toàn không thể soi mói, giống như căn bản không để chuyện này trong lòng.

Trước cửa có người xem nàng không vừa mắt, bén nhọn nói: "A, đây không phải Cửu hoàng tử phi sao?"



Trong giọng nói tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.

Bùi Nguyên Ca nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ mặc áo ngắn cân vạt màu bạc thêu liên miên chữ phúc, váy lụa màu lam đậm, trên đầu đội trang sức vàng ròng ngọc lưu ly, trang điểm tinh xảo. Nhưng dù vậy, vẫn không che lấp được trên mặt tiều tụy, so sánh với bộ dáng hăng hái lúc trước, có vẻ thưa thớt và điêu linh, đúng là thê tử của Lại bộ thượng thư Liễu Cẩn Nhất đang bị cấm túc.

"Cửu hoàng tử phi, thiếp thân van cầu ngài, xin ngài thiện tâm tha thứ!" Lúc này, bên cạnh một phụ nhân áo váy hoa lụa đột nhiên chạy đến, quỳ rạp trước mặt Bùi Nguyên Ca, lệ rơi đầy mặt nói: "Ta biết chuyện này Tâm nhi có sai, nhưng việc đã đến nước này, xin ngài rũ lòng thương, thu dụng Tâm nhi đi! Bằng không, bằng không nàng chỉ có một con đường chết!" Nói xong, không ngừng dập đầu.

Nhìn Lý phu nhân dập đầu, lại nhìn vẻ mặt Bùi Nguyên Ca biến ảo không chừng, trong lòng Liễu phu nhân âm thầm cười lạnh, cảm thấy khoái ý.

Lý phủ... . Hừ. Vốn bọn họ là nhà ngoại của Thất điện hạ, hẳn là người thân cận nhất của Thất điện hạ, kết quả bởi vì Lý Thụ Kiệt kia, Thất điện hạ bị mang đi xa kinh thành mười bảy năm, tuy sau này tìm về, nhưng vẫn không thân cận Liễu thị, ngược lại đa số thời điểm đều là vênh mặt hất hàm sai khiến. Nhưng nghe nói Thất điện hạ vô cùng kính yêu cha mẹ nuôi là vợ chồng Lý Thụ Kiệt, trong lòng Liễu phu nhân sớm không vui.

Nhất là hiện nay, phu quân bà bị cấm túc, con gái Lý Thụ Kiệt lại leo lên Kinh quốc Ngũ hoàng tử, khách đến đầy nhà đông như trẩy hội, càng thêm làm cho người ta không thoải mái!

Hiện tại tốt lắm, Lý Minh Tâm làm ra chuyện như vậy với Cửu điện hạ, đã không thể nào gả cho Kinh quốc Ngũ hoàng tử, nói không chừng ngay cả tính mạng đều không bảo đảm, mà một người khác bà vẫn luôn xem không vừa mắt chính là Bùi Nguyên Ca, hôm nay trò hay chỗ này thật sự phấn khích, không uổng công bà nhìn chằm chằm ánh mắt khác thường của các vị phu nhân tới tham gia yến hội, thật sự rất đáng giá!

"Lý phu nhân mau đứng lên, Cửu hoàng tử phi xưa nay từ bi, lại tình thâm ý trọng với Cửu điện hạ, nếu Cửu điện hạ và Lý tiểu thư có tình, nói vậy Cửu hoàng tử phi tất nhiên sẽ thành toàn bọn họ!" Liễu phu nhân giả mù sa mưa, tiến lên nâng Lý phu nhân, còn khiêu khích nhìn về phía Bùi Nguyên Ca, cười thực từ ái: "Cửu hoàng tử phi, thiếp thân không nói sai chứ?"

Bùi Nguyên Ca cười lạnh, quát: "Liễu phu nhân mời nói cẩn thận! Lý tiểu thư sắp liên hôn với Kinh quốc Ngũ hoàng tử, có liên quan gì tới Cửu điện hạ? Lý tiểu thư là Ngũ hoàng tử phi tương lai của Kinh quốc, Liễu phu nhân bôi nhọ chửi bới Lý tiểu thư và Cửu điện hạ như vậy, có phải quá làm càn hay không?"

Hừ, đến lúc này còn làm dáng?

Trong lòng Liễu phu nhân tức giận, nhưng nghĩ đến vừa rồi trong điện truyền ra tiếng người rên rỉ ngâm ngâm, nghĩ đến bên trong xuân sắc, trong lòng tích tụ lại chậm rãi tiêu tán, trước mắt Bùi Nguyên Ca chẳng qua là giả vờ trấn tĩnh, muốn duy hộ tôn nghiêm nguy như chồng trứng của nàng thôi! Bùi Nguyên Ca muốn giả bộ hồ đồ, bà càng không cho nàng như ý, càng muốn đâm thủng tầng này cửa sổ giấy, làm cho Bùi Nguyên Ca không có chỗ trốn.

"Ai, cũng không trách Cửu hoàng tử phi nghĩ như vậy, nói vậy ngài còn không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi?" khóe môi Liễu phu nhân nhếch lên tươi cười vui sướng khi người gặp họa, quay đầu nói; "Bích Hà, còn không mau kể chuyện đã qua cho Cửu hoàng tử phi?" Nói xong, lại sâu kín thở dài, có vẻ vô cùng tiếc hận; "Lại nói tiếp, Lý tiểu thư cũng xem như mệnh khổ, vốn với thân phận của nàng, gả cho hoàng tử làm sườn phi cũng dư dả, nhưng Cửu điện hạ cố kỵ Cửu hoàng tử phi, không dám nói rõ, thế này mới biến thành trạng huống hôm nay, thật là đáng thương!"

Ý ngoài lời cũng là đẩy trách nhiệm chuyện này lên đầu Bùi Nguyên Ca, ám chỉ nàng ghen tỵ.

Mà lời này vừa ra, phu nhân chung quanh đều gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca có chút không tốt, tràn ngập chỉ trích, mà "ghen tỵ" "đố phụ" linh tinh lại lặng lẽ vang lên, ong ong xung quanh.

Thoạt nhìn, trước khi nàng tới đây, nơi này hình như trình diễn cái gì tiết mục tình yêu rung động tâm can?

Bùi Nguyên Ca cười lạnh, ánh mắt chuyển hướng về cung nữ Bích Hà kia.

Nàng thật muốn nghe xem, các nàng biên ra dạng gì vở kịch!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Nữ Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook