Chương 230: Cọng cỏ cứu mạng
Bạch Sắc Hồ Điệp
10/10/2018
Editor: Vy Vy 1505
Hoàng đế lẳng lặng nhìn vào mắt Thái hậu, phân phó cung nhân thu dọn mảnh vỡ chung trà, thế này mới giương mắt, khóe miệng như cười như không: "Mẫu hậu đây là làm sao vậy?"
Thái hậu cật lực kiềm chế, tay vẫn là không thể khống chế run rẩy, lấy lại bình tĩnh, mới nói: "Không có gì, chính là ai gia nghĩ đến tình hình bệnh đậu mùa tàn sát bừa bãi, trong lòng lo lắng, trong lúc nhất thời có chút run tay làm rớt chén trà, không kinh sợ Hoàng thượng chứ?"
"Thì ra là thế, trẫm còn tưởng rằng, mẫu hậu là vì nghe nhắc đến A Nguyên cho nên kinh hoảng chứ!", Hoàng đế từ từ nói.
Lần này, không chỉ tay Thái hậu run rẩy, ngay cả thân thể đều nhịn không được run run, yên lặng nhìn Hoàng đế, cật lực áp chế giọng nói run run, cố gắng cười nói: "Lời này của Hoàng thượng ai gia nghe không hiểu. Vì sao ai gia nghe nhắc đến A Nguyên sẽ kinh hoảng chứ? Chuyện này có liên quan gì chứ?". Một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng đế, không chịu bỏ qua mảy may, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.
Sắc mặt Hoàng đế không thay đổi, thưởng thức chung trà tinh xảo trong tay, thản nhiên nói: "Khi A Nguyên nhiễm bệnh đậu mùa, trẫm phụng ý chỉ phụ hoàng ra ngoài ban sai, cũng không ở hoàng cung, không có tận mắt thấy tình hình. Nhưng mà, mẫu hậu là ở hoàng cung, nói vậy lúc ấy A Nguyên nhiễm bệnh đau khổ và hung hiểm, mẫu hậu tất nhiên biết được rõ ràng, hiện tại nghe trẫm nhắc tới chuyện này, khó tránh khỏi gợi mẫu hậu nhớ lại. Lại nói tiếp cũng là trẫm không tốt, chỉ vì nhất thời nghĩ tới, thuận miệng nói ra, đã không nghĩ tới tâm tình mẫu hậu, còn thỉnh mẫu hậu không cần để ở trong lòng."
Nói xong, hơi hơi hạ thấp người, tỏ ý xin lỗi.
Đón nhận vẻ mặt đạm mạc tĩnh nhiên, vui buồn không thể hiện, Thái hậu trong lúc nhất thời nhưng lại đoán không ra, lời này của Hoàng đế là thật hay giả, cũng không đoán ra ý của Hoàng đế. Loại cảm giác nhìn không thông thấu này ngược lại làm cho Thái hậu so với ban đầu khi nghe được tên A Nguyên kinh hoảng hơn nữa. Hoàng đế hắn rốt cuộc cố ý hay là vô tình? Về chuyện A Nguyên chết bệnh hắn biết cái gì, lại biết bao nhiêu? Vì sao hôm nay đột nhiên nhắc tới... Liên tiếp các vấn đề Thái hậu không biết đáp án, cho nên càng ngày càng khẩn trương sợ hãi.
"Cũng không có gì, chính là nghĩ đến tình hình lúc ấy hoàng cung nhiễm dịch, ai gia có chút kinh hãi.” Đoán không ra ý Hoàng đế, Thái hậu cũng không dám thử nhiều hơn, chỉ có thể hàm hồ bỏ qua.
Hoàng đế lại giống như không nhìn thấy, đứng dậy nói: "Điều này cũng khó trách, dù sao đậu mùa là dịch bệnh khó trị, xác thực làm cho người ta lo lắng. Một khi đã như vậy, trẫm cũng không trì hoãn nữa, đi xử lý chuyện bệnh đậu mùa, cũng khiến cho mẫu hậu sớm ngày an tâm.". Khi nói đến bốn chữ cuối cùng, không biết có phải ảo giác hay không, như là nhấn mạnh, lộ ra vô hạn ý vị thâm trường.
Thái hậu nghe được hết hồn.
Đợi cho Hoàng đế rời đi, hạ nhân còn lại trong điện lui ra, Thái hậu rốt cục không thể che dấu hoảng sợ trong lòng, muốn đứng dậy lại vô tình quơ tay đánh đổ chung trà trên bàn xuống đất, phát ra tiếng vang lách cách leng keng. Trương ma ma hoảng sợ, vội vàng lại đỡ lấy tay Thái hậu. Thái hậu giống như chìm trong nước bắt được một khối gỗ nổi cứu mạng, gắt gao bắt được tay bà, bối rối nói: "Trương ma ma, ngươi nghe được không? Ngươi nghe được không? Hắn nhắc đến A Nguyên! Hắn còn nhớ rõ nữ nhân kia, còn nhớ rõ! Trương ma ma! Hắn đã biết, hắn nhất định là đã biết!"
Tay Thái hậu lạnh như băng, lại chảy mồ hôi ròng ròng.
Làm sao Trương mama có thể không tâm hoảng ý loạn, nhưng nhìn đến Thái hậu như vậy, cũng không thể lại làm cho Thái hậu càng thêm lo lắng, chỉ biết khuyên giải an ủi nói: "Thái hậu nương nương, chúng ta không thể chính mình rối loạn một tấc, Hoàng thượng chỉ là vô tình nhắc tới nữ nhân kia mà thôi, này cũng không có gì. Nàng là nhiễm bệnh mất, Hoàng thượng cũng biết, chắc là bởi vì bệnh này lại xảy ra cho nên Hoàng thượng ngẫu nhiên nghĩ đến, cũng là bình thường, không phải chính Hoàng thượng cũng nói sao? Nếu Hoàng thượng thật sự là hoài nghi cái gì, vừa rồi vốn không có đạo lý nhẹ nhàng buông tha. Nương nương đừng hoảng hốt, nô tỳ thấy chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi."
"Nhưng mà...", nghe xong Trương mama khuyên giải an ủi, Thái hậu hơi chút trấn tĩnh, lập tức lại hoảng loạn cả lên: "Không đúng! Không đúng! Nếu Hoàng thượng đã nhắc tới nữ nhân kia, thuyết minh hắn không có quên nàng, vì sao đi qua nhiều năm như vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không đề cập đến tên nữ nhân kia? Vì sao cố tình tại thời điểm này nhắc đến? Còn cố ý nhắc tới... Trương ma ma, vừa rồi ngươi ở bên cạnh, Hoàng thượng hắn mỗi câu đều có ý tứ khác, rõ ràng... rõ ràng chính là đang thử ai gia!"
"Thái hậu nương nương, ngài suy nghĩ nhiều quá, nô tỳ ở bên cạnh nghe, lời nói của Hoàng thượng cũng không có ý gì khác, ngài đừng quá hoảng hốt, chính mình trước rối loạn đầu trận tuyến. Vừa rồi, Hoàng thượng không phải nói, nhắc tới nữ nhân kia quấy nhiễu Thái hậu nương nương, còn chịu tội với Thái hậu nương nương ngài? Có thể thấy được Hoàng thượng cũng không có tâm tư gì khác!". Trương ma ma cật lực trấn an nàng, nói: "Lại nói, Thái hậu nương nương, vì dự phòng loại tình huống này, ngài không phải đã chuẩn bị sớm sao? Bùi tứ tiểu thư kia..."
"Đúng rồi! Bùi Nguyên Ca! Bùi Nguyên Ca!"
Sau khi được Trương ma ma nhắc nhở, Thái hậu lập tức phản ứng lại, liên thanh sai người tuyên Bùi Nguyên Ca vào cung, nghe được thái giám hầu hạ lên tiếng trả lời đi xa, Thái hậu mới thoáng yên ổn, lẩm bẩm nói: "May mắn... may mắn còn có Bùi Nguyên Ca, nàng và nữ nhân kia giống nhau như vậy, nếu Hoàng thượng còn nhớ nữ nhân kia, xem mặt Bùi Nguyên Ca, hẳn là cũng có thể bình ổn..."
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Thái hậu luống cuống như vậy, trong lòng Trương ma ma lại không hiểu sao dâng lên lo lắng sâu sắc, tổng cảm thấy sự tình tất nhiên sẽ không giống Thái hậu suy nghĩ thuận lợi như vậy.
Nhưng mà, nhìn Thái hậu như vậy, nàng không chút nào dám nói ra sầu lo trong lòng, chỉ có thể dịu dàng khuyên giải an ủi.
Được Trương ma ma dịu dàng khuyên giải an ủi, Thái hậu rốt cục chậm rãi an tĩnh lại.
Nhận được ý chỉ Thái hậu phái người tuyên nàng vào cung, Bùi Nguyên Ca nửa điểm cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Như nàng dự đoán, phụ thân quả nhiên cố kỵ danh dự Bùi Nguyên Dung và Bùi phủ, không có nháo sự kiện kia ầm ĩ, chỉ cấm túc Bùi Nguyên Dung, nhưng mà, bao nhiêu ngày sắc mặt vẫn đều âm u, rõ ràng là tức giận, vừa vặn trong thời gian Hoàng đế bày mưu đặt kế ông khó xử Diệp thị, liền thu thập thâm hậu án kiện liên quan tới Diệp thị, mấy ngày gần đây hai bên xảy ra không ít xung đột trên triều đường, tuy rằng phụ thân chiếm đạo lý, nhưng những án kiện này liên lụy không nhỏ, nếu thật sự tiếp tục điều tra, Diệp thị ít nhất cũng bị lột một tầng da, Thái hậu tuyệt đối sẽ không ngồi xem, tự nhiên là muốn triệu chính mình vào cung.
Sớm biết sẽ xuất hiện tình hình như vậy, Bùi Nguyên Ca tự nhiên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ lí do thoái thác tốt lắm.
Nhưng mà, sau khi đến Huyên Huy cung, Thái hậu không có chút tức giận bất mãn với nàng, ngược lại vừa thấy mặt liền nắm chặt tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên người, lại vẫn không chịu buông tay, bộ dáng giống như một người bị bệnh nặng đe dọa nhìn thấy linh đan diệu dược, miệng tùy ý hỏi chút việc nhà, nhưng ánh mắt mơ hồ, tâm tư hiển nhiên cũng không ở trước mắt.
Thái hậu dạng này... Bùi Nguyên Ca không khỏi âm thầm sinh nghi.
Nhưng mà, nàng cũng không có biểu hiện lòng nghi ngờ ra ngoài, mà là vẻ mặt trầm tĩnh trả lời câu hỏi của Thái hậu, gần đây ở nhà rất tốt, thường thường đọc sách, ngẫu nhiên thêu hoa, hoặc là vẽ vài bức tranh đa dạng...
Giọng nói Bùi Nguyên Ca ôn hòa trong sáng, như dòng suối nhỏ trong rừng chậm rãi chảy xuôi, Thái hậu rốt cục hoàn toàn an tĩnh lại, cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, lông mày mảnh nhạt như khói bụi, đôi mắt trong suốt như nước, môi anh đào đỏ bừng như điểm son, còn có làn da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng... Trong trí nhớ dung mạo của nữ nhân kia đã có chút mơ hồ, chỉ còn nhớ đại khái hình dáng, chính là hình như cũng không xinh đẹp khiến người yêu thích bằng cô gái trước mắt... Thái hậu rốt cục hoàn toàn an tâm.
Người nam nhân nào có thể cự tuyệt cô gái mỹ mạo dịu dàng trước mắt chứ? Hơn nữa, dung mạo của nàng và nữ nhân kia còn giống nhau như vậy.
Cho dù Hoàng đế đã biết chân tướng năm đó thì như thế nào? Dù sao chuyện đã qua nhiều năm, cho dù Hoàng đế nhớ kỹ ân tình vợ chồng khi còn trẻ, trong lòng có oán hận, nhưng bà hiện tại là Thái hậu, sau lưng bà còn có chỗ dựa Diệp thị, Hoàng đế dù sao cũng là vua của một nước, tổng yếu lấy đại cục làm trọng, không thể tùy ý muốn làm gì thì làm. Còn nữa, còn có Bùi Nguyên Ca... Cho dù bà hại chết Cảnh Nguyên, nhưng cũng bồi thường cho hắn một Bùi Nguyên Ca càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ cần đợi đến Bùi Nguyên Ca cập kê, sẽ đưa nàng vào trong cung, phụng dưỡng ở bên cạnh Hoàng đế, có Bùi Nguyên Ca sớm chiều làm bạn, lại tùy thời vì bà nói chút lời hay, mặc dù Hoàng đế thực có oán giận với bà, cũng sẽ chậm rãi tiêu trừ bớt đi!
Nghĩ như vậy, bà phải càng thêm tốn tâm tư lung lạc Bùi Nguyên Ca.
"Rốt cuộc là ai gia có duyên với nha đầu Nguyên Ca, vốn là còn cảm thấy có chút bệnh nhẹ, vừa thấy nha đầu Nguyên Ca liền thoải mái, tật xấu trên người giống như cũng không còn!". Thái hậu nói cười ôn nhiên, mặt mày từ ái so với ngày thường lui tới càng sâu, thân thiết nói: "Ai gia nhớ rõ, tay nghề thêu thùa của con cao siêu, vừa vặn ai gia có một ít thêu tuyến và vải dệt hiếm có, còn có vài thứ hiếm lạ đa dạng, để ở chỗ ai gia cũng là lãng phí, không bằng cho con, cũng coi như vật này đến tay người thích hợp."
Trong lòng Bùi Nguyên Ca càng kỳ quái, Thái hậu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vốn là nghĩ đến bà gặp nàng sẽ hỏi phụ thân và Diệp thị xung đột, không nghĩ tới Thái hậu một chữ cũng không đề cập tới, ngược lại càng thêm ôn hòa từ ái hơn so với ngày xưa. Tuy nói bình thường Thái hậu cũng thường xuyên ban cho nàng này nọ, cũng là tùy ý làm, nhìn đến cái gì liền thưởng cho nàng cái gì, không giống lần này, là dựa theo yêu thích của nàng làm, bên trong có ý thật sự muốn thân cận với nàng... Cái này đại biểu cho việc, Thái hậu càng thêm để bụng với nàng so với ngày trước.
Nếu nói việc này chỉ là trùng hợp, như vậy biểu tình của Trương bên cạnh ma ma chính là bằng chứng.
Trương ma ma là người cũ Thái hậu một tay dạy dỗ, lại là tâm phúc của Thái hậu, cho dù ngày xưa đối với nàng lời nói việc làm dịu ngoan, chưa từng chèn ép hoặc là làm khó dễ, nhưng vẫn mang theo một tư thái thản nhiên trên cao nhìn xuống, dù sao bất luận Thái hậu coi trọng nàng như thế nào, nàng cũng chỉ là một quân cờ của Thái hậu, địa vị ở trong lòng Thái hậu thua xa Trương ma ma. Nhưng mà lần này sau khi vào cung, Trương ma ma đối với nàng cũng là chân chính kính cẩn kính sợ, mà tự bản thân là địa vị kẻ dưới...
Vì sao?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Thái hậu chẳng những không có chỉ trích hành vi của phụ thân nàng, ngược lại đột nhiên phá lệ thân mật với nàng như vậy? Còn nữa, vừa rồi khi nàng vào Huyên Huy cung, vẻ mặt Thái hậu sao lại có thể dị thường như vậy? Như là đang sợ hãi cái gì... Hôm nay có chuyện gì có thể khiến Thái hậu kinh hách thành như vậy, thậm chí biểu lộ trước mặt nàng?
Bùi Nguyên Ca đang suy tư, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thông báo: "Thái hậu nương nương, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân, cùng Diệp Vấn Khanh tiểu thư cầu kiến!"
Hoàng đế lẳng lặng nhìn vào mắt Thái hậu, phân phó cung nhân thu dọn mảnh vỡ chung trà, thế này mới giương mắt, khóe miệng như cười như không: "Mẫu hậu đây là làm sao vậy?"
Thái hậu cật lực kiềm chế, tay vẫn là không thể khống chế run rẩy, lấy lại bình tĩnh, mới nói: "Không có gì, chính là ai gia nghĩ đến tình hình bệnh đậu mùa tàn sát bừa bãi, trong lòng lo lắng, trong lúc nhất thời có chút run tay làm rớt chén trà, không kinh sợ Hoàng thượng chứ?"
"Thì ra là thế, trẫm còn tưởng rằng, mẫu hậu là vì nghe nhắc đến A Nguyên cho nên kinh hoảng chứ!", Hoàng đế từ từ nói.
Lần này, không chỉ tay Thái hậu run rẩy, ngay cả thân thể đều nhịn không được run run, yên lặng nhìn Hoàng đế, cật lực áp chế giọng nói run run, cố gắng cười nói: "Lời này của Hoàng thượng ai gia nghe không hiểu. Vì sao ai gia nghe nhắc đến A Nguyên sẽ kinh hoảng chứ? Chuyện này có liên quan gì chứ?". Một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàng đế, không chịu bỏ qua mảy may, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.
Sắc mặt Hoàng đế không thay đổi, thưởng thức chung trà tinh xảo trong tay, thản nhiên nói: "Khi A Nguyên nhiễm bệnh đậu mùa, trẫm phụng ý chỉ phụ hoàng ra ngoài ban sai, cũng không ở hoàng cung, không có tận mắt thấy tình hình. Nhưng mà, mẫu hậu là ở hoàng cung, nói vậy lúc ấy A Nguyên nhiễm bệnh đau khổ và hung hiểm, mẫu hậu tất nhiên biết được rõ ràng, hiện tại nghe trẫm nhắc tới chuyện này, khó tránh khỏi gợi mẫu hậu nhớ lại. Lại nói tiếp cũng là trẫm không tốt, chỉ vì nhất thời nghĩ tới, thuận miệng nói ra, đã không nghĩ tới tâm tình mẫu hậu, còn thỉnh mẫu hậu không cần để ở trong lòng."
Nói xong, hơi hơi hạ thấp người, tỏ ý xin lỗi.
Đón nhận vẻ mặt đạm mạc tĩnh nhiên, vui buồn không thể hiện, Thái hậu trong lúc nhất thời nhưng lại đoán không ra, lời này của Hoàng đế là thật hay giả, cũng không đoán ra ý của Hoàng đế. Loại cảm giác nhìn không thông thấu này ngược lại làm cho Thái hậu so với ban đầu khi nghe được tên A Nguyên kinh hoảng hơn nữa. Hoàng đế hắn rốt cuộc cố ý hay là vô tình? Về chuyện A Nguyên chết bệnh hắn biết cái gì, lại biết bao nhiêu? Vì sao hôm nay đột nhiên nhắc tới... Liên tiếp các vấn đề Thái hậu không biết đáp án, cho nên càng ngày càng khẩn trương sợ hãi.
"Cũng không có gì, chính là nghĩ đến tình hình lúc ấy hoàng cung nhiễm dịch, ai gia có chút kinh hãi.” Đoán không ra ý Hoàng đế, Thái hậu cũng không dám thử nhiều hơn, chỉ có thể hàm hồ bỏ qua.
Hoàng đế lại giống như không nhìn thấy, đứng dậy nói: "Điều này cũng khó trách, dù sao đậu mùa là dịch bệnh khó trị, xác thực làm cho người ta lo lắng. Một khi đã như vậy, trẫm cũng không trì hoãn nữa, đi xử lý chuyện bệnh đậu mùa, cũng khiến cho mẫu hậu sớm ngày an tâm.". Khi nói đến bốn chữ cuối cùng, không biết có phải ảo giác hay không, như là nhấn mạnh, lộ ra vô hạn ý vị thâm trường.
Thái hậu nghe được hết hồn.
Đợi cho Hoàng đế rời đi, hạ nhân còn lại trong điện lui ra, Thái hậu rốt cục không thể che dấu hoảng sợ trong lòng, muốn đứng dậy lại vô tình quơ tay đánh đổ chung trà trên bàn xuống đất, phát ra tiếng vang lách cách leng keng. Trương ma ma hoảng sợ, vội vàng lại đỡ lấy tay Thái hậu. Thái hậu giống như chìm trong nước bắt được một khối gỗ nổi cứu mạng, gắt gao bắt được tay bà, bối rối nói: "Trương ma ma, ngươi nghe được không? Ngươi nghe được không? Hắn nhắc đến A Nguyên! Hắn còn nhớ rõ nữ nhân kia, còn nhớ rõ! Trương ma ma! Hắn đã biết, hắn nhất định là đã biết!"
Tay Thái hậu lạnh như băng, lại chảy mồ hôi ròng ròng.
Làm sao Trương mama có thể không tâm hoảng ý loạn, nhưng nhìn đến Thái hậu như vậy, cũng không thể lại làm cho Thái hậu càng thêm lo lắng, chỉ biết khuyên giải an ủi nói: "Thái hậu nương nương, chúng ta không thể chính mình rối loạn một tấc, Hoàng thượng chỉ là vô tình nhắc tới nữ nhân kia mà thôi, này cũng không có gì. Nàng là nhiễm bệnh mất, Hoàng thượng cũng biết, chắc là bởi vì bệnh này lại xảy ra cho nên Hoàng thượng ngẫu nhiên nghĩ đến, cũng là bình thường, không phải chính Hoàng thượng cũng nói sao? Nếu Hoàng thượng thật sự là hoài nghi cái gì, vừa rồi vốn không có đạo lý nhẹ nhàng buông tha. Nương nương đừng hoảng hốt, nô tỳ thấy chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi."
"Nhưng mà...", nghe xong Trương mama khuyên giải an ủi, Thái hậu hơi chút trấn tĩnh, lập tức lại hoảng loạn cả lên: "Không đúng! Không đúng! Nếu Hoàng thượng đã nhắc tới nữ nhân kia, thuyết minh hắn không có quên nàng, vì sao đi qua nhiều năm như vậy, hắn cho tới bây giờ cũng không đề cập đến tên nữ nhân kia? Vì sao cố tình tại thời điểm này nhắc đến? Còn cố ý nhắc tới... Trương ma ma, vừa rồi ngươi ở bên cạnh, Hoàng thượng hắn mỗi câu đều có ý tứ khác, rõ ràng... rõ ràng chính là đang thử ai gia!"
"Thái hậu nương nương, ngài suy nghĩ nhiều quá, nô tỳ ở bên cạnh nghe, lời nói của Hoàng thượng cũng không có ý gì khác, ngài đừng quá hoảng hốt, chính mình trước rối loạn đầu trận tuyến. Vừa rồi, Hoàng thượng không phải nói, nhắc tới nữ nhân kia quấy nhiễu Thái hậu nương nương, còn chịu tội với Thái hậu nương nương ngài? Có thể thấy được Hoàng thượng cũng không có tâm tư gì khác!". Trương ma ma cật lực trấn an nàng, nói: "Lại nói, Thái hậu nương nương, vì dự phòng loại tình huống này, ngài không phải đã chuẩn bị sớm sao? Bùi tứ tiểu thư kia..."
"Đúng rồi! Bùi Nguyên Ca! Bùi Nguyên Ca!"
Sau khi được Trương ma ma nhắc nhở, Thái hậu lập tức phản ứng lại, liên thanh sai người tuyên Bùi Nguyên Ca vào cung, nghe được thái giám hầu hạ lên tiếng trả lời đi xa, Thái hậu mới thoáng yên ổn, lẩm bẩm nói: "May mắn... may mắn còn có Bùi Nguyên Ca, nàng và nữ nhân kia giống nhau như vậy, nếu Hoàng thượng còn nhớ nữ nhân kia, xem mặt Bùi Nguyên Ca, hẳn là cũng có thể bình ổn..."
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Thái hậu luống cuống như vậy, trong lòng Trương ma ma lại không hiểu sao dâng lên lo lắng sâu sắc, tổng cảm thấy sự tình tất nhiên sẽ không giống Thái hậu suy nghĩ thuận lợi như vậy.
Nhưng mà, nhìn Thái hậu như vậy, nàng không chút nào dám nói ra sầu lo trong lòng, chỉ có thể dịu dàng khuyên giải an ủi.
Được Trương ma ma dịu dàng khuyên giải an ủi, Thái hậu rốt cục chậm rãi an tĩnh lại.
Nhận được ý chỉ Thái hậu phái người tuyên nàng vào cung, Bùi Nguyên Ca nửa điểm cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Như nàng dự đoán, phụ thân quả nhiên cố kỵ danh dự Bùi Nguyên Dung và Bùi phủ, không có nháo sự kiện kia ầm ĩ, chỉ cấm túc Bùi Nguyên Dung, nhưng mà, bao nhiêu ngày sắc mặt vẫn đều âm u, rõ ràng là tức giận, vừa vặn trong thời gian Hoàng đế bày mưu đặt kế ông khó xử Diệp thị, liền thu thập thâm hậu án kiện liên quan tới Diệp thị, mấy ngày gần đây hai bên xảy ra không ít xung đột trên triều đường, tuy rằng phụ thân chiếm đạo lý, nhưng những án kiện này liên lụy không nhỏ, nếu thật sự tiếp tục điều tra, Diệp thị ít nhất cũng bị lột một tầng da, Thái hậu tuyệt đối sẽ không ngồi xem, tự nhiên là muốn triệu chính mình vào cung.
Sớm biết sẽ xuất hiện tình hình như vậy, Bùi Nguyên Ca tự nhiên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ lí do thoái thác tốt lắm.
Nhưng mà, sau khi đến Huyên Huy cung, Thái hậu không có chút tức giận bất mãn với nàng, ngược lại vừa thấy mặt liền nắm chặt tay nàng, kéo nàng ngồi xuống bên người, lại vẫn không chịu buông tay, bộ dáng giống như một người bị bệnh nặng đe dọa nhìn thấy linh đan diệu dược, miệng tùy ý hỏi chút việc nhà, nhưng ánh mắt mơ hồ, tâm tư hiển nhiên cũng không ở trước mắt.
Thái hậu dạng này... Bùi Nguyên Ca không khỏi âm thầm sinh nghi.
Nhưng mà, nàng cũng không có biểu hiện lòng nghi ngờ ra ngoài, mà là vẻ mặt trầm tĩnh trả lời câu hỏi của Thái hậu, gần đây ở nhà rất tốt, thường thường đọc sách, ngẫu nhiên thêu hoa, hoặc là vẽ vài bức tranh đa dạng...
Giọng nói Bùi Nguyên Ca ôn hòa trong sáng, như dòng suối nhỏ trong rừng chậm rãi chảy xuôi, Thái hậu rốt cục hoàn toàn an tĩnh lại, cẩn thận đánh giá cô gái trước mắt, lông mày mảnh nhạt như khói bụi, đôi mắt trong suốt như nước, môi anh đào đỏ bừng như điểm son, còn có làn da trắng như tuyết, vô cùng mịn màng... Trong trí nhớ dung mạo của nữ nhân kia đã có chút mơ hồ, chỉ còn nhớ đại khái hình dáng, chính là hình như cũng không xinh đẹp khiến người yêu thích bằng cô gái trước mắt... Thái hậu rốt cục hoàn toàn an tâm.
Người nam nhân nào có thể cự tuyệt cô gái mỹ mạo dịu dàng trước mắt chứ? Hơn nữa, dung mạo của nàng và nữ nhân kia còn giống nhau như vậy.
Cho dù Hoàng đế đã biết chân tướng năm đó thì như thế nào? Dù sao chuyện đã qua nhiều năm, cho dù Hoàng đế nhớ kỹ ân tình vợ chồng khi còn trẻ, trong lòng có oán hận, nhưng bà hiện tại là Thái hậu, sau lưng bà còn có chỗ dựa Diệp thị, Hoàng đế dù sao cũng là vua của một nước, tổng yếu lấy đại cục làm trọng, không thể tùy ý muốn làm gì thì làm. Còn nữa, còn có Bùi Nguyên Ca... Cho dù bà hại chết Cảnh Nguyên, nhưng cũng bồi thường cho hắn một Bùi Nguyên Ca càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ cần đợi đến Bùi Nguyên Ca cập kê, sẽ đưa nàng vào trong cung, phụng dưỡng ở bên cạnh Hoàng đế, có Bùi Nguyên Ca sớm chiều làm bạn, lại tùy thời vì bà nói chút lời hay, mặc dù Hoàng đế thực có oán giận với bà, cũng sẽ chậm rãi tiêu trừ bớt đi!
Nghĩ như vậy, bà phải càng thêm tốn tâm tư lung lạc Bùi Nguyên Ca.
"Rốt cuộc là ai gia có duyên với nha đầu Nguyên Ca, vốn là còn cảm thấy có chút bệnh nhẹ, vừa thấy nha đầu Nguyên Ca liền thoải mái, tật xấu trên người giống như cũng không còn!". Thái hậu nói cười ôn nhiên, mặt mày từ ái so với ngày thường lui tới càng sâu, thân thiết nói: "Ai gia nhớ rõ, tay nghề thêu thùa của con cao siêu, vừa vặn ai gia có một ít thêu tuyến và vải dệt hiếm có, còn có vài thứ hiếm lạ đa dạng, để ở chỗ ai gia cũng là lãng phí, không bằng cho con, cũng coi như vật này đến tay người thích hợp."
Trong lòng Bùi Nguyên Ca càng kỳ quái, Thái hậu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Vốn là nghĩ đến bà gặp nàng sẽ hỏi phụ thân và Diệp thị xung đột, không nghĩ tới Thái hậu một chữ cũng không đề cập tới, ngược lại càng thêm ôn hòa từ ái hơn so với ngày xưa. Tuy nói bình thường Thái hậu cũng thường xuyên ban cho nàng này nọ, cũng là tùy ý làm, nhìn đến cái gì liền thưởng cho nàng cái gì, không giống lần này, là dựa theo yêu thích của nàng làm, bên trong có ý thật sự muốn thân cận với nàng... Cái này đại biểu cho việc, Thái hậu càng thêm để bụng với nàng so với ngày trước.
Nếu nói việc này chỉ là trùng hợp, như vậy biểu tình của Trương bên cạnh ma ma chính là bằng chứng.
Trương ma ma là người cũ Thái hậu một tay dạy dỗ, lại là tâm phúc của Thái hậu, cho dù ngày xưa đối với nàng lời nói việc làm dịu ngoan, chưa từng chèn ép hoặc là làm khó dễ, nhưng vẫn mang theo một tư thái thản nhiên trên cao nhìn xuống, dù sao bất luận Thái hậu coi trọng nàng như thế nào, nàng cũng chỉ là một quân cờ của Thái hậu, địa vị ở trong lòng Thái hậu thua xa Trương ma ma. Nhưng mà lần này sau khi vào cung, Trương ma ma đối với nàng cũng là chân chính kính cẩn kính sợ, mà tự bản thân là địa vị kẻ dưới...
Vì sao?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Thái hậu chẳng những không có chỉ trích hành vi của phụ thân nàng, ngược lại đột nhiên phá lệ thân mật với nàng như vậy? Còn nữa, vừa rồi khi nàng vào Huyên Huy cung, vẻ mặt Thái hậu sao lại có thể dị thường như vậy? Như là đang sợ hãi cái gì... Hôm nay có chuyện gì có thể khiến Thái hậu kinh hách thành như vậy, thậm chí biểu lộ trước mặt nàng?
Bùi Nguyên Ca đang suy tư, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thông báo: "Thái hậu nương nương, Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân, cùng Diệp Vấn Khanh tiểu thư cầu kiến!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.