Đích Nữ Vô Song

Chương 18: Ghen tuông, Diệp Vấn Quân vô lý khiêu khích

Bạch Sắc Hồ Điệp

14/09/2015

Một nữ tử yêu kiều đứng dưới giàn hoa màu tím nhạt, khuôn mặt trắng hồng, con ngươi linh hoạt như làn nước dao động, đoan trang nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, mũi cao môi anh đào, phong tư thanh nhã. Mái tóc đen vấn kiểu lưu vân kế [1], trâm bạch ngọc hồ điệp cắm lệch, mặc áo xanh nhạt lộ một ít cánh tay, váy lụa trắng, dải lụa màu đỏ điểm hoa mai rủ xuống, tao nhã nhưng vẫn thanh diễm. Tuy còn nhỏ tuổi, vóc dáng chưa nảy nở, nhưng đã vô cùng xinh đẹp.

[1] Lưu vân kế: kiểu tóc búi lệch một bên trên đỉnh đầu, uốn lượn như mây. Giống thế này

Gió thổi hoa, hoa tím rơi, tô điểm cho nữ tử đẹp như tranh, cùng với váy trắng nhẹ nhàng, tạo thành một bức họa tuyêt mỹ.

Mà mỗi người nhìn bức họa này, đều có một cảm giác, tựa như khắp nơi muôn hoa khoe sắc, oanh oanh yến yến ở đây, nháy mắt đều trở thành bối cảnh, chỉ để làm nổi bật người trước mặt, thanh tú diễm lệ.

Từng tiếng hít thở không ngừng vang lên, cả nam cả nữ. Đây là Bùi Nguyên Ca, vị dung mạo tầm thường, không tài không đức kia sao? Người ngỗ nghịch với tiên sinh, tứ tiểu thư ngoan độc trách phạt cả nhũ mẫu sao? Nhiều người khó mà tin được, nữ tử trước mặt rõ ràng u tĩnh thanh nhã như vậy, mềm mại động lòng người. Lời đồn thật sự không tin được!

Người khó tin nhất, không ai khác ngoài Bùi Nguyên Dung.

Người này thật sự là Bùi Nguyên Ca sao? Xấu xí ngu dốt, luôn bị mình tính kế ức hiếp, sao đột nhiên lại đảo ngược hoàn toàn? Chẳng những trở nên nhanh mồm nhanh miệng, mà ngay cả chính nàng vẫn luôn kiêu ngạo mình xinh đẹp, giờ cũng bị nàng ta che mất. Bùi Nguyên Ca thành lưu vân cao quý trên trời, còn nàng ngược lại thành nước bùn dơ bẩn, điều này sao có thể? Bên cạnh truyền đến tiếng nữ tử cười khẽ, những từ "ghen tị" "chê" "ngu xuẩn" linh tinh hỗn loạn, hiển nhiên là nhằm vào những lời của nàng vừa nãy mà nói, vừa tức vừa nôn nóng, khiến nàng muốn phát điên lên.

An Trác Nhiên nhìn Bùi Nguyên Ca không chớp mắt, giống như kinh hãi khó tả.

Hắn từng gặp qua Bùi Nguyên Ca. Nàng hoặc là cúi đầu, tóc mái dài che kín khuôn mặt, trên mặt chát son phật thật dày, ủ dột âm trầm; hoặc là điêu ngoa ngoan độc trách cứ thị tỳ trong viện. Nàng khi đó cùng với người trước mắt bộ dáng nhẹ nhàng mềm mại, ôn nhu thanh nhã này như là hai người khác nhau. Chắc ngụy trang thôi? An Trác Nhiên tự an ủi chính mình, bộ dáng xinh đẹp thì thế nào? Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, nữ tử đạo đức bại hoại như vậy, căn bản không xứng làm thế tử phi của hắn! Cho dù vậy, trong lòng vẫn không khỏi tiếc nuối, mỹ nhân như thế...

Nhìn An Trác Nhiên thất thần, một nữ tử mặc áo váy dệt kim trang gấm hoa, cách đó không xa hừ lạnh một tiếng, đem ánh mắt oán độc chuyển hướng Bùi Nguyên Ca.

Biết mọi người đang nhìn mình, Bùi Nguyên Ca vẫn mỉm cười như cũ, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Hiệu quả rung động nàng muốn đã đạt được, giờ không cần làm gì cả, chỉ cần tiếp tục trưng ra vẻ xinh đẹp của nàng, phong thái tao nhã cùng với sự rụt rè, cũng đã hung hăng đánh cho Bùi Nguyên Dung và An Trác Nhiên vài cái tát rồi. Bước nhẹ nhàng tới trước mặt Bùi Nguyên Dung, cười hồn nhiên, điềm đạm nói: "Tam tỷ , không giúp muội giới thiệu chút sao?"



Biết rõ giờ Bùi Nguyên Dung tuyệt đối không muốn nhìn thấy mặt mình, nhưng Bùi Nguyên Ca cố tình muốn xuất hiện ở trước mặt, cố tình muốn kề cận nàng ta. Không vì cái gì khác, chính là muốn khiến nàng ta ngột ngạt, khiến nàng ta ấm ức, làm cho nàng ta tức giận, nhưng không tìm được lý do phát tiết. Đương nhiên, nếu có thể kích nàng ta phát tiết, ngôn hành luống cuống, mất mặt trước mặt bao người, như vậy càng tốt !

Bùi Nguyên Dung đã sớm tức giận không thể cười nổi, tay xiết chặt chiếc khăn giấu ở trong ống tay áo.

Đúng lúc này, một nữ tử một thân kim chức áo váy gấm hoa tới sát bên người Bùi Nguyên Ca, hung hăng dẵm lên chân nàng một cái, còn dùng lực dí thật chặt, sau đó điệu bộ khoa trương ra vẻ kinh hoảng nói: "Ai nha, thực xin lỗi nha, Bùi tứ tiểu thư, ta không phải cố ý muốn giẫm vào chân của ngươi, mà do không cẩn thận thôi! Ngươi sẽ không trách ta, đúng không?" Đuôi lông mày nơi khóe mắt nhếch lên không che giấu sự khiêu khích, chờ nàng nổi giận.

Mọi người vốn đang chú ý bên này, huống chi nữ tử này dáng vẻ làm bộ, thanh âm bén nhọn, muốn không chú ý cũng khó.

Không đợi Bùi Nguyên Ca mở miệng, chỗ lan can bên cạnh có người sớm phát tác, một thân gấm vóc đỏ tươi thượng nhu cân đối, nữ tử váy hồng sắc mặt trầm xuống, tức giận quát: "Diệp Vấn Quân, nơi này là Trầm hương điện, ngươi muốn khóc lóc đùa giỡn thì về Diệp gia đại trạch của ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi là chất nữ của Hoàng hậu nương nương thì có thể kiêu ngạo làm càn như vậy, gặp ai cũng muốn khi dễ! Nếu ngươi vẫn như thế, lát nữa ta sẽ đi báo ngay cho Liễu quý phi nương nương!"

"Ôn Dật Lan, Bùi tứ tiểu thư người ta cũng chưa lên tiếng, ngươi ra vẻ cái gì, muốn làm Kinh Kha, Nhiếp Chính [2] sao? Ta đã nói, ta không phải cố ý." Diệp Vấn Quân nói đúng lí hợp tình, chỉ vào Bùi Nguyên Ca, quát: "Ngươi nói đi, ta không phải cố ý? Vốn không phải lỗi của ta, ta cần gì khóc lóc òm sòm? Cần gì đùa giỡn? Bùi Nguyên Ca, ngươi nói xem, là ta sai sao? Chúng ta đến trước mặt Hoàng hậu nương nương phân trần đi!" Chuyển sang Hoàng hậu nương nương, hàm ý uy hiếp rất rõ ràng.

[2] Kinh Kha, Nhiếp Chính: 2 nhân vật thời Xuân Thu, xả thân vì bạn bè. Nhiếp Chính đâm chết Hiệp Luỹ rồi tự băm mặt mình ra để báo thù cho Nghiêm Toại; Kinh Kha biết rõ đi tìm chết nhưng vẫn hành thích vua Tần, chỉ vì nể thái tử Đan.

Xem ra hai người này đối chọi gay gắt đã thành thói quen, nhưng mà lúc nãy Diệp Vấn Quân chắc chắn nhằm vào nàng, tuyệt không thể nghi ngờ. Kỳ lạ, mình đâu có chỗ nào đắc tội Diệp Vấn Quân? Chẳng lẽ không cam lòng mình nổi bật hơn nang ta? Bùi Nguyên Ca suy tư, đau đớn dưới chân nhất thời bị quên đi.

Ôn Dật Lan tức giận đỏ bừng mặt, đi tới nói với Bùi Nguyên Ca: "Ngươi đừng sợ, cứ nói thẳng ra, ta rõ ràng nhìn thấy nàng ta cố ý giẫm chân ngươi!"

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người tập trung lại trên người Bùi Nguyên Ca, có người vui sướng khi người khác gặp họa, cũng có người cảm thấy đồng tình.



Hai nữ nhân này, một là đích nữ Lại bộ thượng thư Diệp Lăng Hải, một là tôn nữ (cháu gái) đại học sĩ Nội các Ôn Cảnh, cả hai đều không dễ chọc. Hai người còn cố tình nhắc đến Hoàng hậu và Liễu quý phi, củ khoai lang phỏng tay này, Bùi Nguyên Ca coi như xui xẻo, bị kẹp giữa hai người.

Tuy rằng không rõ lắm thân phận hai người này, nhưng nghe đến Liễu quý phi và hoàng hậu, Bùi Nguyên Ca cũng biết khó giải quyết. Người sáng suốt đều nhìn ra được là Diệp Vấn Quân cố ý khiêu khích, nhưng nàng ta đã giành trước nói không phải cố ý, nếu mình còn tức giận, tất nhiên sẽ bị nàng ta bắt lấy nhược điểm, nói mình lòng dạ hẹp hòi, vô sự sinh lãng. Nếu thực sự nháo đến chỗ hoàng hậu, cũng không tốt cho mình. Nhưng cứ nhẫn nại như vậy, sẽ người ta tưởng rằng mình yếu đuối được nước lấn tới, mọi người sẽ bàng quang nhìn nàng bị “chỉnh”. Kế sách trước mắt, chỉ có miên lý tàng châm [3], lấy nhu hóa cương.

[3] miên lí tàng châm: trong bông có kim; ý nói bề ngoài mềm mỏng trong cứng rắn.

Bùi Nguyên Ca hạ quyết tâm, phúc thân nói: "Hai vị tỷ tỷ không nên cãi vã, việc này nguyên là lỗi của tiểu muội".

Nghe nàng nói như vậy, tất cả mọi người cho rằng nàng nhẫn nhục chịu đựng, không khỏi lộ vẻ mặt khinh bỉ, đều là đích nữ hào môn thế gia, người như vậy nhất định không có kết cục tốt! Diệp Vấn Quân đắc ý, luôn miệng nói: "Ta sớm nói rồi không phải lỗi của ta!" Ôn Dật Lan tức giận dậm chân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi nha ngươi nha, không phải lỗi của ngươi, ngươi nhận bậy cái gì nha?"

"Đương nhiên lỗi của ta." Bùi Nguyên Ca thần sắc ôn hòa, ngữ điệu nhu nhã: "Đều do ta, cung điện này to như vậy, chân ta để chỗ nào không để, lại để dưới bàn chân Diệp tiểu thư. Diệp tiểu thư vừa nhấc chân, ta cũng sẽ không bị giẫm? Chân ta để chỗ không được để, chẳng lẽ còn không phải lỗi của ta sao?"

Nhìn Bùi Nguyên Ca vẻ mặt chân thành, Diệp Vấn Quân không nhận ra ý trào phúng trong câu nói, lại vẫn cho rằng nàng ta thực sự nhận sai, nhất thời không biết có nên tức giận hay không, sững sờ tại chỗ.

Ôn Dật Lan "xì" một tiếng, che tay áo cười, thừa dịp Diệp Vấn Quân ngẩn ngơ, không cho nàng ta cơ hội phát tác, lôi kéo tay Bùi Nguyên Ca, nói: "Giờ chân ngươi để đúng chỗ một chút, nếu không ta giẫm vào, thì đều là lỗi của ngươi đó!" Nói xong, quay đầu nhìn Diệp Vấn Quân, không nhìn được mà bật cười.

Diệp Vấn Quân lúc này mới phản ứng lại, đang định vung tay tức giận rời đi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, khẽ nhếch mắt lộ ra chút ngoan độc, sắc mặt vui mừng: "Đợi chút, Ôn Dật Lan, ngươi đứng lại. Ngươi vừa rồi nói cái gì? Nếu ta lại như thế, ngươi sẽ đi nói cho Liễu quý phi? Mọi người đều biết, Hoàng hậu nương nương mới là người đứng đầu hậu cung, có gì tranh chấp, đều do Hoàng hậu nương nương quyết đoán, trong lời của người thì đem hoàng hậu nương nương đặt chỗ nào? Còn có ngươi Bùi Nguyên Ca, ngươi ở bên cạnh nghe rõ ràng, lại im lặng không nói tức là ngầm đồng ý. Có phải ở trong mắt các ngươi, Liễu quý phi đã sớm áp đảo Hoàng hậu nương nương phải không?"

Lời này rất nghiêm trọng, trực tiếp dính líu tới tranh đấu hậu cùng, và tội bất kính với Hoàng hậu nương nương. Tuy rằng mọi người biết Diệp Vấn Quân càn quấy, nhưng trời nói có lí, khó có thể cãi lại, nếu tội danh này là thật, không chỉ khiến Ôn Dật Lan và Bùi Nguyên Ca xui xẻo, mà ngay cả Liễu quý phi cũng sẽ bị liên lụy. Bùi Nguyên Dung vui sướng khi người gặp họa, Bùi Nguyên Ca, để cho ngươi kiêu ngạo đắc ý, lần này đáng đời ngươi?

Sắc mặt Ôn Dật Lan lập tức trở nên trắng bệch...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Nữ Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook