Chương 260: Ước hẹn ba năm, thỉnh chỉ tứ hôn
Bạch Sắc Hồ Điệp
04/02/2019
"Tiểu nữ Bùi Nguyên Ca, khấu kiến Hoàng thượng!"
Vẫn như trước là ngự thư phòng trang trọng và đơn giản, sau khi Bùi Nguyên Ca phúc thân hành lễ với Hoàng đế mới đứng dậy, nhưng không lui tới một bên bộ dạng khoanh tay phục tùng chờ Hoàng đế nói chuyện như trước, mà là bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo như nước thẳng tắp nhìn Hoàng đế, trên gương mặt thanh lệ hoàn toàn là kiên trì và chấp nhất, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, Cửu điện hạ là oan uổng!"
Đi thẳng vào vấn đề, không có một chút uyển chuyển hay vòng vo nào.
Cũng không phải là Bùi Nguyên Ca thật sự lỗ mãng như vậy. Hoàng đế là người thực khôn khéo, đoạn thời gian trước Bùi Nguyên Ca luôn cầu kiến nhưng Hoàng đế vẫn cự tuyệt, nguyên nhân vì sao trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, bởi vì mục đích Bùi Nguyên Ca gặp Hoàng đế tất nhiên là cầu tình cho Vũ Hoàng Mặc. Nếu hiện tại Hoàng đế đáp ứng gặp nàng đã nói rõ ông đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm, nếu Bùi Nguyên Ca lại đi lanh quanh, đùa giỡn tâm cơ thủ đoạn gì, ngược lại sẽ làm Hoàng đế chán ghét, ảnh hưởng đến lực độ lời nói sau đó của nàng. Thậm chí, Hoàng đế căn bản sẽ bỏ qua, không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng.
Nàng giúp Hoàng đế đối phó Hoàng hậu và Thái hậu, Hoàng đế rất rõ ràng đối với cách làm người của nàng, ông sẽ cảnh giác.
Cho nên, uyển chuyển nói bóng nói gió ngược lại không có lợi bằng trực tiếp thẳng thắn mở màn như vậy.
Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca thế nhưng trực tiếp như vậy, nhất thời Hoàng đế hơi giật mình.
"Ngươi tin tưởng Vũ Hoàng Mặc như vậy sao?"
"Vâng!"
Hoàng đế bị sự thẳng thắn của nàng làm cho có chút cứng lưỡi, cũng hơi bị thái độ nóng nảy của nàng chọc giận, cười lạnh nói: "Bởi vì ngươi thích Vũ Hoàng Mặc?"
"Không!", Bùi Nguyên Ca lắc đầu, vẻ mặt kiên định.
Hoàng đế càng tức giận hơn: "Bùi Nguyên Ca, ngươi dám đến cầu tình với trẫm, nếu đã dám nói thì cũng đừng làm ra tư thái như vậy! Có can đảm cùng Vũ Hoàng Mặc tư định chung thân, nên có can đảm thừa nhận! Ngươi nói thêm một câu nữa ngươi không thích Vũ Hoàng Mặc thì hiện tại ngươi lập tức cút ra ngoài cho trẫm, hôm nay trẫm gặp ngươi không phải muốn nghe ngươi nói những lời đường hoàng ấy!"
Bùi Nguyên Ca chính là muốn khơi mào Hoàng đế cảm xúc, mới có khả năng chân chính xúc động tâm tư Hoàng đế.
"Tiểu nữ thích Cửu điện hạ, cho dù ở trước mặt Hoàng thượng, tiểu nữ cũng không có gì không dám thừa nhận chuyện này!", Bùi Nguyên Ca trầm giọng nói: "Nhưng mà, không phải bởi vì tiểu nữ thích Cửu điện hạ cho nên mới cho rằng hắn oan uổng! Mà là bởi vì, tiểu nữ xác thực quả thật biết, Cửu điện hạ hắn thật sự oan uổng!"
"Đối với Vũ Hoàng Mặc, ngươi hiểu rõ bao nhiêu? Ngươi dựa vào cái gì nói hắn là oan uổng?", Hoàng đế cười lạnh nói.
"Hoàng thượng, đối với Cửu điện hạ, ngài lại chân chính biết bao nhiêu? Ngài lại dựa vào cái gì nhận định chính là Cửu điện hạ mưu hại mẹ đẻ? Chẳng lẽ đơn giản là thi thể ám vệ của Cửu điện hạ mặc quần áo của Diệp thị loạn đảng xuất hiện ở Lãnh Thúy cung? Như vậy, ngài có nghĩ tới hay không, làm sao ám vệ kia lại có thể xuất hiện ở Lãnh Thúy cung, lại vì sao sẽ chết? Nếu là Cửu điện hạ giết người diệt khẩu, vì sao Cửu điện hạ sẽ lưu lại thi thể hắn bị người phát hiện? Nếu không phải Cửu điện hạ, hung thủ kia là ai? Giống như những người mặc quần áo cấm vệ quân và Diệp thị loạn đảng xuất hiện ở Lãnh Thúy cung cũng thực khả nghi, vì sao lại ở lúc mấu chốt Diệp thị phản loạn, hung thủ vô duyên vô cớ xuất hiện ở Lãnh Thúy cung, còn muốn giết chết ám vệ kia? Hoàng thượng ngài có thể tìm được một lời giải thích hợp lý sao?"
Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu, không chút nào khiếp đảm đón nhận vẻ mặt Hoàng đế tức giận.
"Ngươi đang ám chỉ cái gì?". Hoàng đế nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, ở trong hoàng cung, có thể có quan hệ với Vương mỹ nhân trong Lãnh Thúy cung, ngoại trừ Vũ Hoàng Mặc chính là Liễu quý phi. "Ngươi đang nói với trẫm, chuyện này là Liễu quý phi và Hoàng Diệp liên thủ làm, là muốn vu hãm Vũ Hoàng Mặc? Nếu chuyện này thật sự có liên quan với Liễu quý phi, với sự khôn khéo của nàng, nhất định sẽ an bài sắp xếp không có bất kỳ sơ hở nào, lại làm sao có thể lưu lại sơ hở rõ ràng như vậy?"
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca ngược lại yên tâm, ít nhất Hoàng đế nguyện ý thảo luận chuyện này với nàng.
"Hoàng thượng, bởi vì sơ hở rất rõ ràng cho nên ngài cho rằng không có khả năng là Liễu quý phi nương nương làm mà hoài nghi Cửu điện hạ. Đồng dạng, bởi vì tiểu nữ cho rằng sơ hở rất rõ ràng, không có khả năng là Cửu điện hạ làm mà hoài nghi Liễu quý phi nương nương, chúng ta ai cũng tìm không ra căn cứ chính xác để phản bác đối phương.", vẻ mặt Bùi Nguyên Ca thành khẩn, trong đôi mắt lại hiện lên một chút bi ai, chậm rãi nói: "Nhưng mà Hoàng thượng, kết quả hiện tại cũng là ngài xác thực hoài nghi Cửu điện hạ rồi, không phải sao?"
Nói đến cùng, Hoàng đế vì một tần phi thất sủng đã lâu mà xử tử hoàng tử đang vô cùng nổi bật, loại khả năng này rất nhỏ.
Chân chính trọng yếu là Hoàng đế bởi vì chuyện này mà sinh ra lòng nghi ngờ, sẽ ảnh hưởng xử sự sau này, nhất là bất công giữa các hoàng tử, đây mới là mục đích thực sự.
Hoàng đế cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu được ý sâu xa trong đó, bởi vậy, câu nói cuối cùng của Bùi Nguyên Ca quả thực như sét đánh bên tai, làm cho ông không thể không trầm tư. Nhưng rất nhanh, Hoàng đế lại hỏi ngược lại: "Nếu trẫm tin tưởng lời ngươi nói, hoài nghi Liễu quý phi, vậy kết quả cũng là có lợi với Vũ Hoàng Mặc không phải sao?"
"Không phải." Bùi Nguyên Ca lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, ngài hoài nghi Liễu quý phi nương nương đối với Cửu điện hạ lại có chỗ tốt gì chứ? Liễu quý phi nương nương là mẹ nuôi của Cửu điện hạ, thậm chí có thể nói là dựa vào lớn nhất sau lưng Cửu điện hạ, hắn hãm hại Liễu quý phi nương nương có chỗ tốt gì với hắn đâu?"
Nhưng mà đổi lại mà nói, nếu Hoàng đế hoài nghi Vũ Hoàng Mặc, đối với Liễu quý phi có rất lớn chỗ tốt.
Hoặc là, chính xác hơn, là đối với Vũ Hoàng Diệp có thật lớn chỗ tốt.
Mà Vũ Hoàng Diệp chính là đứa con ruột mà Liễu quý phi nhớ thương...
Hoàng đế hiện lên ngàn vạn ý niệm trong đầu, vẻ mặt vẫn đông lạnh như cũ, lại hơn vài phần trầm tư và phiền chán, bởi vì ông phát hiện, ông thế nhưng thật sự không thể thuyết phục Bùi Nguyên Ca, ngược lại bị lời Bùi Nguyên Ca nói gợi lên hoài nghi... . Tuy rằng trong lòng có nhợt nhạt một tia nghi ngờ, nhưng nghĩ đến chuyện giữa Vũ Hoàng Mặc và Vương mỹ nhân, trong lòng lại bị khói mù bao phủ, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Bùi Nguyên Ca, trẫm biết ngươi thông minh lanh lợi, nhưng có một số việc ngươi cũng không rõ ràng. Bất luận như thế nào, dù sao Vương mỹ nhân cũng là mẹ đẻ Vũ Hoàng Mặc, nhưng mà, những năm gần đây, Vũ Hoàng Mặc lại chẳng hề quan tâm, lạnh lùng đến cực điểm."
Nếu về mặt chứng cứ cũng không thể thuyết phục đối phương, vậy chuyển tới quan hệ xưa nay giữa Vũ Hoàng Mặc và Vương mỹ nhân để tăng thêm lực đạo lời nói của chính mình.
Mà điểm ấy, cũng đang là đề tài mà Bùi Nguyên Ca hy vọng chuyển đến.
"Hoàng thượng, năm Cửu điện hạ năm tuổi bị ôm đến Trường Xuân cung, hắn từng nhớ thương mẹ đẻ, trở về tìm Vương mỹ nhân. Nhưng mà, Vương mỹ nhân lại nhốt hắn ngoài cửa, mặc cho hắn ở đó buồn rầu, đồng dạng chẳng quan tâm, lạnh lùng đến cực điểm. Khi đó Cửu điện hạ cũng chỉ là một đứa nhỏ, ngài nghĩ tới cảm giác của hắn sao?", Bùi Nguyên Ca thành khẩn nói.
"Đó là vì Vương mỹ nhân muốn tốt cho hắn, muốn hắn chặt đứt tâm tư với chính mình, hiếu kính Liễu quý phi, vì chính mình mưu cầu tiền đồ tươi sáng." Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca thế nhưng biết chuyện Vương mỹ nhân và Liễu quý phi, nhưng rất nhanh, Hoàng đế liền cười nhạo nói: "Lúc ấy Vũ Hoàng Mặc có lẽ không hiểu, nhưng mà, sau khi hắn chậm rãi lớn lên, nếu hắn còn không hiểu được nỗi khổ của Vương mỹ nhân, hắn cũng không phải là Vũ Hoàng Mặc!"
Hoàng đế biết tình hình sau khi Hoàng Mặc bị rời khỏi mẹ đẻ, Bùi Nguyên Ca không kinh ngạc, làm nàng kinh ngạc chính là Hoàng đế cũng có thể hiểu được Vương mỹ nhân dụng tâm.
Nhưng suy nghĩ một chút, Bùi Nguyên Ca cũng bình thường trở lại, Hoàng đế chung quy là Hoàng đế, bắt đầu từ lúc bị cho làm con thừa tự của tiên hoàng đến bây giờ, trải qua âm mưu tính kế vô số kể, có thể nhìn thấu này đó cũng cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là, có lẽ đã từng trải qua thảm thống (thảm thiết + bi thống), ma luyện lòng Hoàng đế trở nên cứng rắn như sắt đá, bởi vậy, mặc dù xem thấu thậm chí từng có một chút thương tiếc tình mẹ thương con của Vương mỹ nhân nhưng cũng sẽ không bởi vì cảm động mà vươn tay cứu giúp, vẫn chỉ là lạnh lùng bàng quan, chỉ là trong lòng bởi vậy ghét cay ghét đắng Hoàng Mặc...
"Đúng vậy, Hoàng thượng, sau này Cửu điện hạ ý thức được tình mẹ thương con của Vương mỹ nhân, nếu vậy, hắn nên làm như thế nào?". Bùi Nguyên Ca lẳng lặng hỏi: "Nếu thay đổi là Hoàng thượng ngài, ngài sẽ làm như thế nào? Có mẹ nuôi Liễu quý phi ân sủng, có kẻ thù phế hậu và Ngũ điện hạ như hổ rình mồi, hận không thể lập tức bắt nhược điểm của Cửu điện hạ, cắn chết hắn. Thời điểm đó, cho dù Cửu điện hạ biết tâm tư Vương mỹ nhân, chẳng lẽ chiêu cáo thiên hạ, nói hắn đã biết tấm lòng mẹ ruột, biết mẹ ruột là vì tốt cho hắn, làm cho tất cả mọi người biết hắn thực cảm động, thực kính yêu mẹ đẻ, nhất định phải hiếu thuận nàng thật tốt sao?"
Việc đó có khác gì với đẩy Vương mỹ nhân làm bia ngắm cho tất cả mọi người?
Vương mỹ nhân không có ân sủng, không có ngoại thích, thậm chí ngay cả tâm cơ và tính kế cũng không có, nếu là đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió có thể chống đỡ được vài ngày?
Trong giọng nói bình tĩnh mang theo một chút bi thương, cùng với câu kia "Nếu thay đổi là Hoàng thượng ngài", đột nhiên khiến cho Hoàng đế xúc động, làm cho ông không tự chủ được nhớ tới tình hình lúc vừa bị cho làm con thừa tự đến danh nghĩa tiên hoàng. Cho dù ngay lúc đó Thái hậu và tiên hoàng đối xử tốt với ông, dù sao ông cũng lớn lên ở Vĩnh Đức vương phủ, Vĩnh Đức vương gia và Vĩnh Đức vương phi là cha mẹ ruột yêu thương ông, huống chi tiên hoàng và Thái hậu cũng chưa chắc đối xử tốt với ông như vẻ bề ngoài... Nhưng mặc dù có tầng quan hệ huyết thống này, ông cũng không thể thể hiện ra tình cảm này, ngược lại phải thật cẩn thận che giấu, cật lực đi gần gũi Thái hậu và tiên hoàng.
Nhưng dù vậy, cuối cùng Vĩnh Đức vương phủ vẫn bị giết cả nhà... .
Trong đôi mắt Hoàng đế biến hóa, sáng rọi rực rỡ để lộ ra vài phần thương cảm, đối với người có ý chí sắt đá hiện tại mà nói, có lẽ cũng chỉ có A Nguyên và Vĩnh Đức Vương phủ mới có thể khiến ông cảm động một chút? "Mặc dù hắn không thể công khai làm chút chuyện, nhưng lén lút hắn tổng có thể làm chút gì mà? Ít nhất, có thể làm cho Vương mỹ nhân một lòng vì hắn biết, hắn hiểu biết phần tâm ý này của nàng, đối Vương mỹ nhân mà nói cũng là an ủi?"
"Hoàng thượng, làm sao ngài lại biết hắn không có làm như vậy?", Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Hoàng đế yên lặng nói: "Trẫm không có nhìn thấy."
"Nếu đã gọi là lén lút, làm sao Hoàng thượng ngài lại có thể thấy được?", trong giọng nói Bùi Nguyên Ca mang theo một chút chất vấn: "Ngay cả Liễu quý phi nuôi nấng Cửu điện hạ lớn lên, Cửu điện hạ cũng không dám để cho nàng biết, sợ trong lòng nàng sinh ra khúc mắc, sẽ tổn hại đến Vương mỹ nhân, làm sao Hoàng thượng ngài lại có thể biết? Giống như ngài nói, dù sao nàng ấy cũng là mẹ ruột Cửu điện hạ, bởi vì Cửu điện hạ xem trọng nàng, cho nên mới thận trọng như thế. Nếu như chuyện này có thể giấu diếm được Liễu quý phi nương nương, lại rơi vào trong tai ngài, vậy Cửu điện hạ mới chân chính là rắp tâm bất lương (không có ý tốt)!"
Chuyện này phải nên cẩn thận tuyệt đối, càng ít người biết càng tốt, nếu Hoàng đế có thể biết, một là Vũ Hoàng Mặc sơ sẩy, hai là Cửu điện hạ nghiền ngẫm tâm tư Hoàng đế, cố ý làm cho Hoàng đế biết hắn tôn kính mẹ đẻ, làm cho Hoàng đế có ấn tượng tốt với hắn.
Hoàng đế lập tức có chút á khẩu không trả lời được, lại cảm thấy hơi mất mặt, tức giận nói: "Nếu bí ẩn như vậy, ngay cả Liễu quý phi và trẫm cũng không biết, chẳng lẽ Bùi Nguyên Ca ngươi biết được?"
"Vâng, tiểu nữ biết!", Bùi Nguyên Ca còn thật sự nói.
Hoàng đế giận dữ phản cười: "Nga? Vậy làm sao ngươi lại biết được? Là khi ngươi đi Lãnh Thúy cung bái tế Vương mỹ nhân, Vũ Hoàng Mặc nói cho ngươi hắn có bao nhiêu kính yêu mẹ ruột, không có khả năng mưu hại mẹ đẻ, sau đó kêu ngươi đến trước mặt trẫm nói tốt cho hắn?"
Xem ra, chuyện nàng lặng lẽ vào Lãnh Thúy cung cũng không giấu diếm được Hoàng đế.
Tuy rằng tức giận, nhưng trong lời Hoàng đế nói có thể nghe được, hiện tại Hoàng đế chán ghét và nghi ngờ Hoàng Mặc quả thực đạt tới đỉnh điểm, nguyên nhân có lẽ ở trong câu nói kia của Trương Đức Hải công công "nhìn không thấu". Ở trong hoàng cung hoàn cảnh hiểm ác, đối với chuyện nhìn không thấu, lòng người luôn không tự giác suy nghĩ tới phương diện tệ nhất, bởi vậy, khi Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng Hoàng Mặc nghe được tin dữ, chỉ biết theo bản năng cho rằng hắn đang giả vờ, hơn nữa có thể ngụy trang không lộ sơ hở như vậy càng có vẻ Hoàng Mặc tâm cơ thâm trầm, hành động kỹ càng, cũng càng thêm chán ghét.
"Không phải." Bùi Nguyên Ca lắc đầu, từ túi trong tay áo lấy ra mấy bao đồ vật, để trong lòng bàn tay: "Hoàng thượng, ngài nhận ra đây là cái gì sao?"
Thấy nàng hành động cổ quái, Hoàng đế nhíu mày nhìn lại, giống như là mấy bao bằng vải dầu không thấm nước, dùng tơ hồng tinh tế cột lại, thấy không rõ lắm bên trong đến tột cùng là cái gì: "Đây là cái gì? Vì sao mang mấy vật này cho trẫm xem?"
Bùi Nguyên Ca cũng không có trả lời, mà là chậm rãi đến gần, đưa mấy bao vải dầu tới trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế nghi hoặc nhìn nàng, tùy tay lấy ra một bao, nhẫn nại mở ra dây tơ hồng, vạch trần một tầng lại một tầng vải dầu, cuối cùng lộ ra một bao giấy vàng giấy bạc. Tuy rằng còn chưa mở ra cũng đã có một mùi hoa sen thơm ngát thoang thoảng xuyên thấu qua bao giấy tỏa ra. Hương vị thực nhạt, như có như không, nhưng lại rõ ràng tự nhiên, nếu là nhắm mắt lại giống như còn có cảm giác đắm mình giữa hoa sen tao nhã thanh đạm.
Hoàng đế đầu tiên là khó hiểu, lập tức liền nhớ tới đây là cái gì, nao nao.
Hoa sen đốt phiến.
Vương mỹ nhân đã qua đời thích nhất đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ, mà sở thích lớn nhất cũng chính là chính mình nghiên cứu chế tạo hương phấn hoặc là làm các loại hương đốt, đặc biệt là nàng làm hoa sen đốt phiến. Mơ hồ nhớ rõ, lúc Vương mỹ nhân được sủng ái, mỗi lần ông đi đến cung điện của nàng, Vương mỹ nhân đều đã đốt một lò hương hoa sen, cho dù là mùa đông, cả tòa cung điện đều thoang thoảng mùi hoa sen, lúc ấy từng gợi lên trong ông vô số phiền muộn... .
Bởi vì hoa sen là mùi A Nguyên thích nhất.
A Nguyên từng nói, nàng sinh ra lúc mùa hoa sen nở rộ, phụ mẫu nàng thêu hoa văn hoa sen trên quần áo của nàng, nhiễm mùi hoa sen lên quần áo, sau đó chọc nàng, nói A Nguyên là hoa sen tiên tử chuyển thế... .
Chính là bởi vì mùi hoa sen độc đáo này, có một đoạn thời gian ông đặc biệt thích đi cung điện của Vương mỹ nhân, nhưng mà điểm ấy ông tuyệt đối sẽ không nói ra. Bởi vì ở hoàng cung, không thể dễ dàng làm cho người ta biết yêu thích của mình, nếu không có khả năng sẽ có người lấy thứ đó đối phó mình! Mà Vương mỹ nhân... . Vương mỹ nhân là người có cá tính hoàn toàn không giống các phi tần khác trong cung, dịu dàng mang theo ngây thơ gần như buồn cười, cho tới bây giờ cũng không giống phi tần khác thật cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư của ông, yêu thích của ông, nghĩ như thế nào vì chính mình cố sủng, nếu ông hỏi, nàng liền nói với ông hoa hoa cỏ cỏ, nếu ông không nói lời nào, nàng liền lẳng lặng đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ, hoặc là nghiên cứu chế tạo hương trà.
Bất luận hỉ nộ ái ố, nàng sẽ không mỗi thời mỗi khắc chú ý đến ông.
Có lẽ là vì thiếu đi vài phần tính kế kia, có đôi khi ở cung điện của nàng, Hoàng đế có thể cảm nhận được một chút an bình.
Đáng tiếc, nữ nhân không có tâm cơ, không mưu hoa, trong hoàng cung tàn khốc nhất định sống không lâu lắm, mà ông thì... ông là một Hoàng đế lãnh khốc vô tình, thầm nghĩ phải làm sao đối phó Thái hậu, làm sao báo thù, có đầy bụng tâm cơ và tính kế, lại chưa từng nghĩ tới phải làm sao thương tiếc một người, làm sao bảo hộ một người. Sau khi có Vũ Hoàng Mặc, cũng từng thử đề điểm Vương mỹ nhân, làm cho nàng đấu với Hoàng hậu Thái hậu, nhưng mà nàng thật sự không có thủ đoạn gì, không thể trở thành ích lợi của ông, ngược lại thiếu chút nữa trở thành trói buộc, vì thế ông từ bỏ, ngay sau đó lập tức bị người ám toán, bị hủy dung mạo, dần dần thất sủng.
Sau đó, ông cũng quên nàng, mãi đến khi Vũ Hoàng Mặc bị ôm đến Trường Xuân cung nuôi.
Nhìn nàng vô lực bảo hộ con ruột, chỉ có thể đưa đứa nhỏ cho Liễu quý phi, hạ quyết tâm nhốt đứa nhỏ ngoài cửa, mặc cho hắn khóc nháo không ngớt, oán hận chán ghét nàng, sau đó lại chậm rãi "điên"... Có lẽ đây là lần duy nhất nữ nhân này đùa giỡn tâm cơ thủ đoạn? Đáng tiếc, nàng đơn thuần đến gần như ngu ngốc, hoàn toàn không học được thủ đoạn trong cung, lại có một đứa con trai có thể dùng tất cả thủ đoạn trong cung một cách thuần thục quen tay…
Có lẽ là vì Vương Thanh Tố rất đặc thù, cũng có lẽ là vì thân thế Vũ Hoàng Mặc tương tự như Hoàng đế trong quá khứ, cho nên ông từng cố ý vô tình chú ý hắn.
Đáng tiếc, ở phương diện tranh đấu, Vũ Hoàng Mặc làm cho ông thập phần vừa lòng, nhưng trên chuyện đối đãi với mẹ ruột mẹ nuôi lại làm cho ông vô cùng thất vọng. Nhưng mà cũng không sao, dù sao ông cũng không cần một đứa con thuần lương, ông cần đúng là đứa con tâm tư nhạy bén, thủ đoạn tàn nhẫn, giống như một lưỡi đao sắc bén, chém tới Diệp thị .. Nhưng mà, chẳng quan tâm mẹ ruột thì cũng thôi đi, lại còn muốn muốn giết chết mẹ ruột để lấy lòng mẹ nuôi!
Cũng chính vì như vậy, Hoàng đế mới có thể phá lệ phẫn nộ.
Hoàng đế thật không ngờ, ông sẽ bị mùi hoa sen thoang thoảng gợi lên nhiều cảm xúc như vậy, thu thập một chút, mới hỏi: "Từ nơi nào lấy đến?"
"Tiểu nữ từ trên người Cửu điện hạ ngửi được một mùi hoa sen thoang thoảng, nói rất dễ chịu. Cho nên, Cửu điện hạ mới đưa hương phấn và hương đốt cho tiểu nữ!". Dù sao cũng đã bị Hoàng đế biết, huống chi hiện tại Hoàng Mặc nguy cơ sâu nặng, Bùi Nguyên Ca cũng bất chấp rụt rè, thản nhiên bẩm báo: "Hoàng thượng, đây là hương Vương mỹ nhân tự tay chế tác, nếu thật sự như Hoàng thượng nói, Cửu điện hạ chẳng quan tâm mẹ ruột, làm sao có thể có mấy thứ này?"
Hoàng đế trầm mặc, một hồi lâu mới nói: "Cũng có thể mấy thứ này là Vũ Hoàng Mặc tìm được ở Lãnh Thúy cung, cố ý đưa tới cho ngươi!"
"Hoàng thượng, tiểu nữ còn có một việc muốn báo cho Hoàng thượng biết!". Bùi Nguyên Ca nói xong, cởi bỏ dây tơ hồng trên cổ tay trái, bàn tay trắng muốt như ngọc nâng một viên thất thải lưu ly châu đưa đến trước mặt Hoàng đế, nói: "Hoàng thượng ngài còn nhớ rõ không? Trong Huyên Huy cung, Triệu Tiệp Dư từng muốn đoạt thất thải lưu ly châu của tiểu nữ, kết quả cuối cùng chiếm được chỉ là một viên bình thường lưu ly châu, bởi vậy lộ ra tâm tư nàng chỉ là muốn cưỡng đoạt thất thải lưu ly châu. Mẫu thân tiểu nữ để lại cho tiểu nữ một viên thất thải lưu ly châu, mà tiểu nữ lại từ Giám Hiên Kỳ thắng được một viên thất thải lưu ly châu, ghép thành một đôi, theo lý thuyết hẳn là mỗi tay đeo một viên, nhưng mà ngay lúc đó trên cổ tay tiểu nữ chỉ có một viên bình thường lưu ly châu, chẳng lẽ ngài vốn không hoài nghi vì sao sao?"
Chợt nhìn đến thất thải lưu ly châu, trong lòng Hoàng đế đã có chút hỗn loạn, không biết nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca mang theo vài phần nhu hòa và từ ái, theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
"Đương nhiên tiểu nữ không có khả năng sớm biết Triệu Tiệp Dư muốn đoạt thất thải lưu ly châu cho nên trước đó đeo bình thường lưu ly châu đến tính kế nàng. Lúc ấy, sở dĩ vừa vặn có một viên bình thường lưu ly châu như vậy là vì thất thải lưu ly châu của tiểu nữ đã không còn là một đôi mà chỉ còn lại một viên, vì không muốn bị phụ thân phát hiện cho nên mới tìm một viên bình thường lưu ly châu thay vào để che giấu." Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, ngài biết một viên thất thải lưu ly châu khác ở nơi nào không?"
Hoàng đế trầm mặc không nói, trong lòng đã có đáp án.
"Trước đó tiểu nữ từng bệnh nặng lại trúng độc, thân thể suy yếu, cho nên phụ thân mới đưa thất thải lưu ly châu cho tiểu nữ, bởi vì thất thải lưu ly châu đối với người trúng độc suy yếu có hiệu quả dưỡng thân, ưu việt rất nhiều. Mà Vương mỹ nhân cũng từng trúng độc mà hủy dung, thân thể thập phần suy yếu, cho nên Cửu điện hạ muốn cầu một viên thất thải lưu ly châu cho nàng điều dưỡng thân thể, cũng bởi vì lý do này tiểu nữ mới có thể quen biết Cửu điện hạ." Bùi Nguyên Ca hít sâu một hơi, thế này mới ức chế cảm xúc, nói: "Lúc Huyên Huy cung, một viên thất thải lưu ly châu đang ở trên người Vương mỹ nhân!"
Vũ Hoàng Mặc có thể vì Vương mỹ nhân cầu thất thải lưu ly châu kỳ trân dị bảo như vậy, tấm lòng hắn đối với Vương mỹ nhân không nói cũng hiểu.
"Đương nhiên, giống như mấy bao hương có thể là Cửu điện hạ lục soát từ Lãnh Thúy cung, lại giao cho tiểu nữ, Hoàng thượng ngài cũng có thể hoài nghi, một viên thất thải lưu ly châu khác là lúc ấy tiểu nữ giao cho Cửu điện hạ, hôm nay cố ý nói như vậy ở trước mặt ngài. Nhưng mà, Hoàng thượng,.. " Đôi mắt Bùi Nguyên Ca dần dần hiện lên lệ quang, tình chân ý thiết nói: "Nếu thời điểm ấy ở Lãnh Thúy cung, lúc Hoàng thượng hoài nghi Cửu điện hạ, Cửu điện hạ nói ra hai chuyện này, lấy ra thất thải lưu ly châu, lại từ quý phủ tiểu nữ lấy đến mấy bao hương này làm chứng cứ, chứng minh tấm lòng Cửu điện hạ đối với mẹ ruột, thật lòng thật dạ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện giết mẹ, tuy rằng không thể hoàn toàn thể tẩy thoát hiềm nghi giết mẹ của chính mình, ít nhất cũng có thể làm cho Hoàng thượng ngài tâm tư dao động, không phải sao?"
Bởi vì thời điểm đó, Vũ Hoàng Mặc mới từ bên ngoài trở về, tổng không có khả năng từ Lãnh Thúy cung lấy được hương giao cho Bùi Nguyên Ca, lại làm cho nàng để lại trong phủ; mà lúc ấy nếu có thể từ trên người Vương mỹ nhân lấy ra thất thải lưu ly châu, cũng có thể chứng minh thất thải lưu ly châu vốn ở ngay tại trên người Vương mỹ nhân.
Có hai loại chứng cứ như vậy, ít nhất hiềm nghi Vũ Hoàng Mặc sẽ cực nhỏ.
"Nhưng mà Cửu điện hạ không có nói ra, Hoàng thượng, ngài biết vì sao không?", Bùi Nguyên Ca hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn vào mắt nàng, lập tức lại quay đầu đi, tâm loạn như ma.
"Bởi vì, hai chuyện này đều có liên quan với tiểu nữ, nếu Cửu điện hạ đương trường nói ra, lại có hai loại chứng cớ này, chẳng khác nào công bố với tất cả mọi người tiểu nữ và Cửu điện hạ có tư tình. Tiểu nữ đã trải qua hai lần từ hôn, lại bởi vì một câu nói đùa của Thái hậu biến thành tâm điểm dư luận, danh dự lung lay sắp đổ rốt cuộc không chịu nổi sóng gió gì nữa." Trong giọng nói Bùi Nguyên Ca mang theo nghẹn ngào: "Ngài là Hoàng thượng, Cửu điện hạ không có khả năng không biết quan cảm của ngài đối với Cửu điện hạ quan trọng như thế nào. Nhưng mà, hắn tình nguyện bị ngài hoài nghi giết mẹ, cũng không nguyện ý liên lụy đến tiểu nữ! Hoàng thượng, Cửu điện hạ đối với tiểu nữ còn như thế, huống chi là mẹ đẻ hắn chứ?"
Lời này tình ý chân thành, làm người ta xúc động thật sâu.
Huống chi, còn liên lụy đến chuyện trên thọ yến Thái hậu. Hoàng đế đương nhiên biết, Bùi Nguyên Ca vốn đã đính hôn với Thọ Xương Bá phủ thế tử, nhưng chính bởi vì trên thọ yến, Thái hậu một câu chiêu dung, ông một câu chiêu nghi, chọc dư luận xôn xao, chẳng những hủy việc hôn nhân của nàng và Thọ Xương Bá phủ, còn liên lụy nàng dính vào hoàng thất tranh đấu.
Đối với việc này, Hoàng đế chung quy mang theo vài phần xin lỗi áy náy, nghe vậy khó tránh khỏi nhiều hơn vài phần xúc động.
"Hoàng thượng, vì duy hộ tiểu nữ mà trên lưng Cửu điện hạ gánh hiềm nghi giết mẹ, làm sao tiểu nữ có thể bỏ mặc? Cho nên tiểu nữ mới luôn thỉnh cầu muốn gặp Hoàng thượng!". Bùi Nguyên Ca ai thiết (bi ai + tha thiết): "Nguyên nhân vì tiểu nữ biết rõ ràng tình cảm Cửu điện hạ dành cho mẹ ruột mới càng thêm không thể mắt lạnh nhìn tình thế phát triển mà bỏ mặc. Thỉnh ngài đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu ngài là Cửu điện hạ, mất đi mẹ ruột thương yêu đã cực kỳ bi thương, lại còn bị người khác xem là hung thủ giết mẹ, ngài sẽ có cảm tưởng như thế nào? Điều này có bao nhiêu dữ dội tàn nhẫn?"
Dữ dội tàn nhẫn?
Giọng nói ai lạnh giống như ma chú, ở bên tai Hoàng đế không ngừng vang vọng, làm cho tâm địa sắt đá của ông cũng có chút xúc động.
Nếu thay đổi là ông, thời điểm mất đi Vĩnh Đức Vương phủ mọi người, lại còn bị người xem là hung thủ mưu hại Vĩnh Đức Vương phủ ...
Chỉ cần hồi tưởng chuyện hai mươi chín năm trước, Hoàng đế liền cảm thấy trong lòng gần như co rút hít thở không thông, lại càng không cần nói đến chuyện chính mình bị mọi người hoài nghi là hung thủ.
"Hoàng thượng, nếu Cửu điện hạ thật sự giống ngài nói giỏi về tâm kế, giỏi về ngụy trang, vì leo lên Liễu quý phi mà không từ thủ đoạn, như vậy, lúc nghe được tin dữ của Vương mỹ nhân, Cửu điện hạ sẽ không nên biểu hiện cực kỳ bi thương đến thế. Liễu quý phi nuôi nấng hắn mười một năm, nếu hắn biểu hiện ra cảm tình với mẹ ruột như vậy, chẳng lẽ trong lòng Liễu quý phi không có khúc mắc sao? Nếu Cửu điện hạ thật sự giống ngài nói, giết chết mẹ đẻ để lấy lòng Liễu quý phi thì không nên phạm sai lầm như vậy!", Bùi Nguyên Ca lúc này lại tung thêm một điểm đáng ngờ.
Hoàng đế nhắm mắt lại, tay chống cái trán, cảm giác ý nghĩ hỗn độn vô cùng, không thể sửa sang lại liền mạch rõ ràng.
Rõ ràng mười một năm qua, Vũ Hoàng Mặc chẳng quan tâm Vương mỹ nhân, tùy ý nàng ở lãnh cung "điên thành cuồng", nhưng vì sao từ miệng Bùi Nguyên Ca nói ra, đột nhiên liền biến thành Vũ Hoàng Mặc tình cảm thâm hậu với mẹ ruột, thế cho nên vì nàng chết mà cực kỳ bi thương? Loại này đảo điên không khỏi quá mức cách xa, thế cho nên trong tiềm thức Hoàng đế thật sự rất khó chấp nhận.
Dù sao, chuyện nàng nói và quan cảm từ xưa tới nay của ông xung đột quá mức kịch liệt.
"Hoàng thượng, xin ngài đứng ở một khía cạnh khác, cẩn thận hồi tưởng đủ loại biểu hiện của Cửu điện hạ từ lúc nghe nói tin dữ củaVương mỹ nhân cho tới bây giờ, điểm nào không phải bộ dáng một đứa con mất đi mẹ đẻ cực kỳ bi thương biểu hiện ra ngoài ?" Bùi Nguyên Ca lại hỏi.
Hoàng đế nhanh cau mày, thật sự hồi tưởng, xác thực mỗi một chi tiết đều không có sơ hở, nhưng mà...
"Có lẽ Hoàng thượng ngài sẽ cho rằng, Cửu điện hạ biểu hiện càng là không có sơ hở, lại càng thuyết minh hắn lòng dạ thâm trầm, hành động kỹ càng, người này lại càng đáng sợ." Bùi Nguyên Ca nói ra chuyện trong lòng Hoàng đế hoài nghi, tình chân ý thiết nói: "Nhưng mà Hoàng thượng, ngài có thử nghĩ tới hay không, sở dĩ ngài nhìn không ra sơ hở gì, chính là bởi vì nó đều không phải là giả vờ, mà căn bản chính là thật sự?"
Căn bản chính là... thật sự?
Hoàng đế nhẹ tay xoa huyệt thái dương, vẻ mặt có chút giãy dụa.
"Hoàng thượng, tiểu nữ có thể hiểu được ngài băn khoăn, đặt mình trong tình cảnh hoàng cung như vậy, đối với người và việc sẽ nhiều hơn ba phần đề phòng. Giống như tiểu nữ từ trước ở dưới mắt di nương kiếm ăn, đã trải qua vô số chuyện, cũng từng cảm thấy trời đất đen tối, lòng người hiểm ác, ai cũng không thể tin tưởng. Nhưng mà, đến bây giờ, tiểu nữ vẫn là có phụ thân, có mẫu thân, còn có... . Cửu điện hạ!" Nghĩ đến chuyện kiếp trước, cộng thêm sau khi trùng sinh đủ loại trải qua, tâm tình Bùi Nguyên Ca phức tạp nói: "Bọn họ làm cho tiểu nữ hiểu được, không thể bởi vì từng gặp qua lòng người lạnh lùng, tàn nhẫn, ích kỷ, tham lam, thì võ đoán cho rằng trên đời này tất cả tốt đẹp đều là dối trá, mà tất cả xấu xí ngoan độc lại đều là thật!"
Hoàng đế bỗng nhiên quay đầu, nặng nề nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, lại từ đôi mắt vốn nên non nớt của nàng nhìn ra tang thương khôn kể.
Ánh mắt như vậy vốn không nên xuất hiện trên người một cô gái mười ba tuổi.
Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca lại luôn toát ra trầm tĩnh và trí tuệ không phù hợp tuổi, thế cho nên Hoàng đế theo bản năng xem nhẹ tuổi của nàng. Hiện tại nhìn ánh mắt mâu thuẫn này, Hoàng đế có một cảm giác rất kỳ quái, giống như cô gái mười ba tuổi trước mắt này cũng từng có một quá khứ cực kỳ thảm thống, cũng từng bị khắp thiên hạ vứt bỏ, thảm thống mà tuyệt vọng...
Nhưng mà, nàng lại nói, không thể bởi vì gặp qua lòng người lạnh lùng, tàn nhẫn, ích kỷ, tham lam, thì võ đoán cho rằng trên đời này tất cả tốt đẹp đều là dối trá, mà tất cả xấu xí ngoan độc lại đều là thật.
Là vì có niềm tin như vậy, cho nên Bùi Nguyên Ca mới có thể có trí tuệ nhạy bén thế sự, đồng thời giữ lại được lòng người chân thành lúc ban đầu, vì bảo hộ người mình để ý mà không tiếc tất cả giao tranh sao? Cho nên mới có mâu thuẫn như thế này, làm cho ông thưởng thức mà lại cực kỳ hâm mộ, chân chính thoát ra khỏi bóng dáng A Nguyên, mà biến thành bản thân Bùi Nguyên Ca làm xúc động lòng ông sao?
Có lẽ, chỉ có người như Bùi Chư Thành mới có thể có con gái như vậy.
"Bùi Nguyên Ca, vì sao ngươi dám ở trước mặt trẫm làm càn như thế?" Hoàng đế yên lặng hỏi, dĩ vãng những người muốn cầu tình ai mà không xem mặt đoán ý, chỉ một ít người lỗ mãng vừa mới mở đầu sẽ bị ông đuổi trở về, tuyệt đối không thể nói đến rõ ràng như vậy; mà những người đó thông minh hiểu được xem mặt đoán ý lại rất để ý hỉ giận của ông, mắt thấy chuyện không ổn sẽ lập tức thay đổi đề tài, miễn cho bị ông đuổi ra ngoài... .
Đã thật lâu cũng không có người nào dám ở trước mặt ông thẳng thắn như vậy, giống một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt.
Cố tình, từng câu từng chữ đều có thể đánh vào lòng ông, làm cho ông không thể bỏ qua...
"Đó là bởi vì tiểu nữ biết, Hoàng thượng có lòng thương tiếc tiểu nữ, cho nên mới dám làm càn như thế!". Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói: "Giống như khi đối mặt phụ thân, bởi vì biết phụ thân yêu thương tiểu nữ, bởi vì tiểu nữ kính yêu phụ thân, cho nên lúc tiểu nữ cảm thấy phụ thân có sai lầm sẽ đương nhiên nói ra, cho dù có đôi khi nói chuyện không dễ nghe, chọc phụ thân giận dữ, nhưng chỉ cần phụ thân bình tĩnh trở lại sẽ hiểu được, đúng là bởi vì ông ấy là phụ thân của tiểu nữ, tiểu nữ mới dám thẳng thắn không cố kỵ như vậy. Nói lời đi quá giới hạn, có đôi khi tiểu nữ sẽ không tự giác xem Hoàng thượng giống như phụ thân, bởi vậy mới... ."
"Nói như vậy, ngươi là vì muốn tốt cho trẫm?", Hoàng đế nhíu mày nói: "Không phải vì Vũ Hoàng Mặc?"
"Ách, cũng có nguyên nhân bởi vì Cửu điện hạ..!" Bùi Nguyên Ca không tiện phủ nhận.
"... ." lần đầu tiên Hoàng đế cảm thấy không có biện pháp với Bùi Nguyên Ca, trừng mắt nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
"Hoàng thượng, ngài từng đáp ứng qua tiểu nữ, ở trong phạm vi ngài cho phép, có thể đáp ứng tiểu nữ một điều kiện. Hiện tại, tiểu nữ đã nghĩ tốt lắm." Vốn Bùi Nguyên Ca đã chuẩn bị tâm lý Hoàng đế căn bản không nghe lời nàng nói, tình hình như bây giờ đã tốt hơn nhiều so với nàng tưởng tượng, như vậy tiến hành chuyện này cũng sẽ càng thêm thuận lợi.
Hoàng đế như lâm đại địch, cảnh giác nói: "Chuyện gì?"
Ông thực hối hận lúc ấy nhất thời mềm lòng, nói ra điều kiện như vậy, quả thực chính là chính mình thắt thòng lọng treo cổ mình! Tuy rằng hiện tại nghe qua Bùi Nguyên Ca nói những lời này, ông đã có một chút dao động đối với ý tưởng ban đầu, nhưng quan cảm từ xưa đến nay đã định, Hoàng đế tuyệt đối không thể trong một chốc bởi vì vài lời Bùi Nguyên Ca nói liền thay đổi ngay lập tức. Cho nên, nếu hiện tại Bùi Nguyên Ca muốn ông tứ hôn cho nàng và Vũ Hoàng Mặc, chuyện liền khó giải quyết . . . .
"Hoàng thượng, tiểu nữ biết, mặc dù tiểu nữ nói được ba hoa chích choè, nhất thời nửa khắc Hoàng thượng cũng không có khả năng thay đổi ý nghĩ trong lòng. Cho nên, tiểu nữ thỉnh cầu Hoàng thượng, xin ngài tạm thời đừng định luận chuyện ở Lãnh Thúy cung, xin cho Cửu điện hạ một đoạn thời gian, xin ngài chân chính tỉ mỉ mà quan sát Cửu điện hạ, cảm nhận một chút tấm lòng Cửu điện hạ!" Giọng nói Bùi Nguyên Ca mềm nhẹ mà kiên định: "Tiểu nữ tin tưởng, một ngày nào đó, ngài sẽ phát hiện, trong lòng Cửu điện hạ cũng có một mặt tốt đẹp mà ngài không biết, hắn tuyệt đối không có khả năng giết mẹ!"
Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại đưa ra một yêu cầu cổ quái như vậy, Hoàng đế ngẩn ra, trầm mặc một lát nói: "Ngươi có biết điều kiện trẫm nhận lời có bao nhiêu trân quý hay không? Mà ngươi lại hao phí tại một chuyện không thể hiểu được như vậy? Ngươi xác định sao?"
Tuy rằng lời Bùi Nguyên Ca nói không thể lập tức xoay chuyển ấn tượng của ông, nhưng trong lòng đã có hoài nghi, sau này sẽ càng thêm nhiều chú ý đối với chuyện này.
Lãng phí điều kiện trân quý này, quả thực là làm điều thừa!
"Tiểu nữ xác định!", Bùi Nguyên Ca khẳng định nói. Nhưng trên thực tế, cũng là nàng đào cho Hoàng đế một cái hố, trải cho Hoàng Mặc một con đường, mai phục cho Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp một cái gai.
Tuy rằng có lời nói này của nàng, Hoàng đế cũng chưa nhận định chuyện ở Lãnh Thúy cung, sau này tăng thêm nghiệm chứng. Nhưng mà, với sự khôn khéo của Liễu quý phi, không có khả năng lộ ra sơ hở hoặc là sai lầm, muốn tra đến trên đầu Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp thật sự quá khó khăn. Đối với Hoàng đế mà nói, Vương mỹ nhân chết dù sao cũng không phải đại sự quan trọng gì, thời gian dài tra không ra kết quả, tự nhiên sẽ quên, không cần thiết nhớ.
Kết quả tốt nhất cùng lắm chỉ là Hoàng đế giảm bớt hoài nghi Hoàng Mặc, ngẫu nhiên sẽ hoài nghi Hoàng Mặc có lẽ xác thực có cảm tình với Vương mỹ nhân.
Nhưng mà, nàng cược thêm điều kiện trân quý như vậy sẽ khiến cho Hoàng đế thực coi trọng. Đầu tiên, nàng khẳng định như vậy sẽ làm tâm tư Hoàng đế càng thêm dao động; tiếp theo, có điều kiện trân quý này, lúc Hoàng đế xử lý chuyện này tâm tình sẽ có chỗ không giống trước. Ông sẽ càng thêm bức thiết muốn biết chân tướng sự thật, không tra ra đáp án thì không thể cam tâm. Như vậy, sau này quả thực tìm không thấy căn cứ chính xác, Hoàng đế tất nhiên sẽ dời ánh mắt đến trên người Vũ Hoàng Mặc, muốn từ dấu vết để lại xác định tình cảm hắn đối Vương mỹ nhân.
Khi ánh mắt một người dừng quá lâu trên người một người khác, hắn sẽ không tự giác để người này ở trong lòng.
Mà Hoàng Mặc... . Hoàng Mặc vốn là con của Vương mỹ nhân, lại bị ôm đến Trường Xuân cung làm con nuôi, chuyện đó tương tự với Hoàng đế vốn là đích thứ tử Vĩnh Đức vương phủ, lại bị cho làm con thừa tự đến danh nghĩa tiên hoàng. Mà lời nàng nói mới vừa rồi cố ý vô tình thỉnh cầu Hoàng đế đặt chính mình vào hoàn cảnh của Hoàng Mặc, hai người trải qua vốn là tương tự, nhìn tình cảnh của Hoàng Mặc, lại liên tưởng đến tình hình chính mình lúc trước, hẳn là so với bất luận kẻ nào Hoàng đế càng có thể dễ cảm động hơn, cũng sẽ bởi vậy càng nhiều vài phần dụng tâm đối với đứa con này.
Đồng tình tích lũy càng nhiều càng sâu khắc, càng có lợi cho tương lai Hoàng Mặc, càng bất lợi cho Liễu quý phi.
Bởi vì trong chuyện xưa này, vị trí của Liễu quý phi đúng là mẹ nuôi mà Hoàng đế căm thù đến tận xương tuỷ - Thái hậu...
Tuy rằng Hoàng Mặc nói được nhẹ nhàng bâng quơ, giống như sau này hắn không khác gì ngày trước, nhưng Liễu quý phi có Vũ Hoàng Diệp, cũng đã biết tình cảm Hoàng Mặc đối với mẹ ruột, không có khả năng trân trọng duy hộ Hoàng Mặc như trước, ngược lại sẽ giúp đỡ thiết kế hãm hại Hoàng Mặc. Nhưng mà, nếu Hoàng Mặc có thể bởi nhờ chuyện này mà khiến cho Hoàng đế đồng tình và xem trọng, ngược lại xoay chuyển hoàn cảnh xấu thành ưu thế, muốn đối phó Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp sẽ càng nhiều một phần nắm chắc.
Về phần mức độ của chuyện này, Bùi Nguyên Ca tin tưởng Hoàng Mặc nhất định có thể xử lý tốt.
Điều kiện mà Hoàng đế nhận lời, là nàng đào cho Hoàng đế một cái hố, trải cho Hoàng Mặc một con đường, mai phục cho Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp một cái gai.
"Bùi Nguyên Ca, ngươi tin tưởng Vũ Hoàng Mặc như vậy sao?" Tâm tư Hoàng đế quả nhiên bị câu động, tuy rằng câu hỏi giống với lúc nãy nhưng giọng điệu cũng dị thường khác xa.
Bùi Nguyên Ca trả lời cũng là đồng dạng kiên quyết: "Vâng!"
Hoàng đế nhìn cô gái trước mắt, sở dĩ ông không muốn tứ hôn cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca chính là bởi vì chuyện ở Lãnh Thúy cung khiến cho ông cảnh giác, làm cho ông hoài nghi Vũ Hoàng Mặc tiếp cận Bùi Nguyên Ca không có ý tốt, muốn lợi dụng nàng. Nhưng hiện tại nghe Bùi Nguyên Ca nói như vậy, lại nhìn thấy bộ dáng Bùi Nguyên Ca tin tưởng tràn đầy như vậy, thậm chí không tiếc lãng phí điều kiện trân quý của ông.. ."Được, trẫm đáp ứng ngươi!"
"Tạ Hoàng thượng!" Bùi Nguyên Ca vui sướng nói.
Hoàng đế lắc đầu: "Đừng nóng vội tạ trẫm, ngươi đã tin tưởng Vũ Hoàng Mặc như vậy, Bùi Nguyên Ca, không bằng chúng ta làm một ước định đi! Chuyện đêm nay, điều kiện ngươi thỉnh cầu trẫm, ngươi không thể kể cho bất kỳ ai, hơn nữa không thể nói cho Vũ Hoàng Mặc. Bắt đầu từ đêm nay, ba năm! Trong thời gian ba năm, ngươi không thể gặp mặt Vũ Hoàng Mặc, không thể gửi thư tín cho hắn, ba năm sau, nếu hắn còn xin trẫm hạ chỉ tứ hôn, như vậy, trẫm sẽ thanh toàn các ngươi! Ngươi dám cùng trẫm cược trận này không?"
Bùi Nguyên Ca hơi thêm suy tư, nhân tiện nói: "Hoàng thượng, tiểu nữ tin tưởng Cửu điện hạ!"
Vì thế, hôm đó toàn bộ hoàng cung đều truyền một tin tức, Bùi tứ tiểu thư Bùi Nguyên Ca cầu kiến Hoàng thượng, hai người không biết nói cái gì, ngay sau đó Hoàng thượng giận dữ, lớn tiếng quát Bùi Nguyên Ca không có chừng mực, đuổi nàng ra ngoài. Mà ngày hôm sau lâm triều, nguyên Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành bị Hoàng đế hạ lệnh, giáng chức đến Quan Châu nhậm chức Tả Bố Chính Sử, vì thế, trong ngoài triều đình đều biết, Bùi tứ tiểu thư thất sủng trước mặt Hoàng thượng.
Người hiểu rõ nội tình cũng hiểu được, Bùi tứ tiểu thư tất nhiên là cầu tình vì Cửu điện hạ, làm Hoàng thượng tức giận, ngay cả phụ thân cũng bị liên lụy.
Mà đây đúng là hiệu quả Hoàng đế mong muốn, sở dĩ ông không muốn tứ hôn cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca chính là lo lắng Vũ Hoàng Mặc thấy ông đối với Bùi Nguyên Ca phá lệ đặc thù, cố ý lợi dụng Bùi Nguyên Ca vì hắn cố sủng, tâm tồn lợi dụng. Hiện tại, tất cả mọi người đều biết Bùi Nguyên Ca thất sủng trước mặt ông, mà Vũ Hoàng Mặc cũng sẽ đoán được rằng, Bùi Nguyên Ca là vì cầu tình cho hắn làm Hoàng đế tức giận, ngay cả phụ thân cũng bị liên lụy.
Dưới tình huống như vậy, đợi cho ba năm nữa mãn tang, Vũ Hoàng Mặc sẽ đối đãi Bùi Nguyên Ca như thế nào đây?
Nếu hắn thực lòng đối với Bùi Nguyên Ca... .
—— ta là đường ranh giới ba năm sau——
Thời gian ba năm vội vàng trôi qua, chuyện ở kinh thành biến hóa khó có thể nói thành lời.
"Hoàng Mặc, ngươi lần này lại lập chiến công ở biên cương, muốn tưởng thưởng gì cứ việc nói!" Trong ngự thư phòng, Hoàng đế nhìn Vũ Hoàng Mặc khôi giáp phía dưới, giọng nói có chút ôn hòa.
Ba năm này, trên triều đình Hoàng đế vẫn coi trọng hắn giống như trước kia, thật giống như ba năm trước đây thảm án ở Lãnh Thúy cung cũng không làm cho Hoàng đế nghi ngờ gì với hắn, mà bề ngoài Liễu quý phi cũng vẫn thập phần yêu thương hắn, hiện tại Vũ Hoàng Mặc nổi bật càng kính so với ba năm trước đây, song song với thất hoàng tử Vũ Hoàng Diệp do Liễu quý phi sinh, được xưng là kinh thành song kiệt, đúng là vị hôn phu được các cô nương nhớ thương ngày đêm.
So với ba năm trước đây, khuôn mặt Vũ Hoàng Mặc vốn tuyệt sắc giống như càng thêm chói sáng loá mắt, nhưng làm người so với ba năm trước đây trầm ổn rất nhiều, nghe Hoàng đế khích lệ, vẻ mặt lại vẫn trầm tĩnh như cũ, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, nói: "Phụ hoàng, nhi thần... muốn xin phụ hoàng một ân điển."
"Nga? Rốt cuộc là chuyện gì?", Hoàng đế thản nhiên cười nói.
Vũ Hoàng Mặc hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Nhi thần muốn cưới Bùi Nguyên Ca con gái Quan Châu Tả Bố Chính Sử Bùi đại nhân làm chính phi, xin phụ hoàng ân chuẩn!"
Vẫn như trước là ngự thư phòng trang trọng và đơn giản, sau khi Bùi Nguyên Ca phúc thân hành lễ với Hoàng đế mới đứng dậy, nhưng không lui tới một bên bộ dạng khoanh tay phục tùng chờ Hoàng đế nói chuyện như trước, mà là bất ngờ ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo như nước thẳng tắp nhìn Hoàng đế, trên gương mặt thanh lệ hoàn toàn là kiên trì và chấp nhất, trầm giọng nói: "Hoàng thượng, Cửu điện hạ là oan uổng!"
Đi thẳng vào vấn đề, không có một chút uyển chuyển hay vòng vo nào.
Cũng không phải là Bùi Nguyên Ca thật sự lỗ mãng như vậy. Hoàng đế là người thực khôn khéo, đoạn thời gian trước Bùi Nguyên Ca luôn cầu kiến nhưng Hoàng đế vẫn cự tuyệt, nguyên nhân vì sao trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, bởi vì mục đích Bùi Nguyên Ca gặp Hoàng đế tất nhiên là cầu tình cho Vũ Hoàng Mặc. Nếu hiện tại Hoàng đế đáp ứng gặp nàng đã nói rõ ông đã chuẩn bị tâm lý tốt lắm, nếu Bùi Nguyên Ca lại đi lanh quanh, đùa giỡn tâm cơ thủ đoạn gì, ngược lại sẽ làm Hoàng đế chán ghét, ảnh hưởng đến lực độ lời nói sau đó của nàng. Thậm chí, Hoàng đế căn bản sẽ bỏ qua, không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng.
Nàng giúp Hoàng đế đối phó Hoàng hậu và Thái hậu, Hoàng đế rất rõ ràng đối với cách làm người của nàng, ông sẽ cảnh giác.
Cho nên, uyển chuyển nói bóng nói gió ngược lại không có lợi bằng trực tiếp thẳng thắn mở màn như vậy.
Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca thế nhưng trực tiếp như vậy, nhất thời Hoàng đế hơi giật mình.
"Ngươi tin tưởng Vũ Hoàng Mặc như vậy sao?"
"Vâng!"
Hoàng đế bị sự thẳng thắn của nàng làm cho có chút cứng lưỡi, cũng hơi bị thái độ nóng nảy của nàng chọc giận, cười lạnh nói: "Bởi vì ngươi thích Vũ Hoàng Mặc?"
"Không!", Bùi Nguyên Ca lắc đầu, vẻ mặt kiên định.
Hoàng đế càng tức giận hơn: "Bùi Nguyên Ca, ngươi dám đến cầu tình với trẫm, nếu đã dám nói thì cũng đừng làm ra tư thái như vậy! Có can đảm cùng Vũ Hoàng Mặc tư định chung thân, nên có can đảm thừa nhận! Ngươi nói thêm một câu nữa ngươi không thích Vũ Hoàng Mặc thì hiện tại ngươi lập tức cút ra ngoài cho trẫm, hôm nay trẫm gặp ngươi không phải muốn nghe ngươi nói những lời đường hoàng ấy!"
Bùi Nguyên Ca chính là muốn khơi mào Hoàng đế cảm xúc, mới có khả năng chân chính xúc động tâm tư Hoàng đế.
"Tiểu nữ thích Cửu điện hạ, cho dù ở trước mặt Hoàng thượng, tiểu nữ cũng không có gì không dám thừa nhận chuyện này!", Bùi Nguyên Ca trầm giọng nói: "Nhưng mà, không phải bởi vì tiểu nữ thích Cửu điện hạ cho nên mới cho rằng hắn oan uổng! Mà là bởi vì, tiểu nữ xác thực quả thật biết, Cửu điện hạ hắn thật sự oan uổng!"
"Đối với Vũ Hoàng Mặc, ngươi hiểu rõ bao nhiêu? Ngươi dựa vào cái gì nói hắn là oan uổng?", Hoàng đế cười lạnh nói.
"Hoàng thượng, đối với Cửu điện hạ, ngài lại chân chính biết bao nhiêu? Ngài lại dựa vào cái gì nhận định chính là Cửu điện hạ mưu hại mẹ đẻ? Chẳng lẽ đơn giản là thi thể ám vệ của Cửu điện hạ mặc quần áo của Diệp thị loạn đảng xuất hiện ở Lãnh Thúy cung? Như vậy, ngài có nghĩ tới hay không, làm sao ám vệ kia lại có thể xuất hiện ở Lãnh Thúy cung, lại vì sao sẽ chết? Nếu là Cửu điện hạ giết người diệt khẩu, vì sao Cửu điện hạ sẽ lưu lại thi thể hắn bị người phát hiện? Nếu không phải Cửu điện hạ, hung thủ kia là ai? Giống như những người mặc quần áo cấm vệ quân và Diệp thị loạn đảng xuất hiện ở Lãnh Thúy cung cũng thực khả nghi, vì sao lại ở lúc mấu chốt Diệp thị phản loạn, hung thủ vô duyên vô cớ xuất hiện ở Lãnh Thúy cung, còn muốn giết chết ám vệ kia? Hoàng thượng ngài có thể tìm được một lời giải thích hợp lý sao?"
Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu, không chút nào khiếp đảm đón nhận vẻ mặt Hoàng đế tức giận.
"Ngươi đang ám chỉ cái gì?". Hoàng đế nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, ở trong hoàng cung, có thể có quan hệ với Vương mỹ nhân trong Lãnh Thúy cung, ngoại trừ Vũ Hoàng Mặc chính là Liễu quý phi. "Ngươi đang nói với trẫm, chuyện này là Liễu quý phi và Hoàng Diệp liên thủ làm, là muốn vu hãm Vũ Hoàng Mặc? Nếu chuyện này thật sự có liên quan với Liễu quý phi, với sự khôn khéo của nàng, nhất định sẽ an bài sắp xếp không có bất kỳ sơ hở nào, lại làm sao có thể lưu lại sơ hở rõ ràng như vậy?"
Nghe vậy, Bùi Nguyên Ca ngược lại yên tâm, ít nhất Hoàng đế nguyện ý thảo luận chuyện này với nàng.
"Hoàng thượng, bởi vì sơ hở rất rõ ràng cho nên ngài cho rằng không có khả năng là Liễu quý phi nương nương làm mà hoài nghi Cửu điện hạ. Đồng dạng, bởi vì tiểu nữ cho rằng sơ hở rất rõ ràng, không có khả năng là Cửu điện hạ làm mà hoài nghi Liễu quý phi nương nương, chúng ta ai cũng tìm không ra căn cứ chính xác để phản bác đối phương.", vẻ mặt Bùi Nguyên Ca thành khẩn, trong đôi mắt lại hiện lên một chút bi ai, chậm rãi nói: "Nhưng mà Hoàng thượng, kết quả hiện tại cũng là ngài xác thực hoài nghi Cửu điện hạ rồi, không phải sao?"
Nói đến cùng, Hoàng đế vì một tần phi thất sủng đã lâu mà xử tử hoàng tử đang vô cùng nổi bật, loại khả năng này rất nhỏ.
Chân chính trọng yếu là Hoàng đế bởi vì chuyện này mà sinh ra lòng nghi ngờ, sẽ ảnh hưởng xử sự sau này, nhất là bất công giữa các hoàng tử, đây mới là mục đích thực sự.
Hoàng đế cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu được ý sâu xa trong đó, bởi vậy, câu nói cuối cùng của Bùi Nguyên Ca quả thực như sét đánh bên tai, làm cho ông không thể không trầm tư. Nhưng rất nhanh, Hoàng đế lại hỏi ngược lại: "Nếu trẫm tin tưởng lời ngươi nói, hoài nghi Liễu quý phi, vậy kết quả cũng là có lợi với Vũ Hoàng Mặc không phải sao?"
"Không phải." Bùi Nguyên Ca lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, ngài hoài nghi Liễu quý phi nương nương đối với Cửu điện hạ lại có chỗ tốt gì chứ? Liễu quý phi nương nương là mẹ nuôi của Cửu điện hạ, thậm chí có thể nói là dựa vào lớn nhất sau lưng Cửu điện hạ, hắn hãm hại Liễu quý phi nương nương có chỗ tốt gì với hắn đâu?"
Nhưng mà đổi lại mà nói, nếu Hoàng đế hoài nghi Vũ Hoàng Mặc, đối với Liễu quý phi có rất lớn chỗ tốt.
Hoặc là, chính xác hơn, là đối với Vũ Hoàng Diệp có thật lớn chỗ tốt.
Mà Vũ Hoàng Diệp chính là đứa con ruột mà Liễu quý phi nhớ thương...
Hoàng đế hiện lên ngàn vạn ý niệm trong đầu, vẻ mặt vẫn đông lạnh như cũ, lại hơn vài phần trầm tư và phiền chán, bởi vì ông phát hiện, ông thế nhưng thật sự không thể thuyết phục Bùi Nguyên Ca, ngược lại bị lời Bùi Nguyên Ca nói gợi lên hoài nghi... . Tuy rằng trong lòng có nhợt nhạt một tia nghi ngờ, nhưng nghĩ đến chuyện giữa Vũ Hoàng Mặc và Vương mỹ nhân, trong lòng lại bị khói mù bao phủ, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Bùi Nguyên Ca, trẫm biết ngươi thông minh lanh lợi, nhưng có một số việc ngươi cũng không rõ ràng. Bất luận như thế nào, dù sao Vương mỹ nhân cũng là mẹ đẻ Vũ Hoàng Mặc, nhưng mà, những năm gần đây, Vũ Hoàng Mặc lại chẳng hề quan tâm, lạnh lùng đến cực điểm."
Nếu về mặt chứng cứ cũng không thể thuyết phục đối phương, vậy chuyển tới quan hệ xưa nay giữa Vũ Hoàng Mặc và Vương mỹ nhân để tăng thêm lực đạo lời nói của chính mình.
Mà điểm ấy, cũng đang là đề tài mà Bùi Nguyên Ca hy vọng chuyển đến.
"Hoàng thượng, năm Cửu điện hạ năm tuổi bị ôm đến Trường Xuân cung, hắn từng nhớ thương mẹ đẻ, trở về tìm Vương mỹ nhân. Nhưng mà, Vương mỹ nhân lại nhốt hắn ngoài cửa, mặc cho hắn ở đó buồn rầu, đồng dạng chẳng quan tâm, lạnh lùng đến cực điểm. Khi đó Cửu điện hạ cũng chỉ là một đứa nhỏ, ngài nghĩ tới cảm giác của hắn sao?", Bùi Nguyên Ca thành khẩn nói.
"Đó là vì Vương mỹ nhân muốn tốt cho hắn, muốn hắn chặt đứt tâm tư với chính mình, hiếu kính Liễu quý phi, vì chính mình mưu cầu tiền đồ tươi sáng." Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca thế nhưng biết chuyện Vương mỹ nhân và Liễu quý phi, nhưng rất nhanh, Hoàng đế liền cười nhạo nói: "Lúc ấy Vũ Hoàng Mặc có lẽ không hiểu, nhưng mà, sau khi hắn chậm rãi lớn lên, nếu hắn còn không hiểu được nỗi khổ của Vương mỹ nhân, hắn cũng không phải là Vũ Hoàng Mặc!"
Hoàng đế biết tình hình sau khi Hoàng Mặc bị rời khỏi mẹ đẻ, Bùi Nguyên Ca không kinh ngạc, làm nàng kinh ngạc chính là Hoàng đế cũng có thể hiểu được Vương mỹ nhân dụng tâm.
Nhưng suy nghĩ một chút, Bùi Nguyên Ca cũng bình thường trở lại, Hoàng đế chung quy là Hoàng đế, bắt đầu từ lúc bị cho làm con thừa tự của tiên hoàng đến bây giờ, trải qua âm mưu tính kế vô số kể, có thể nhìn thấu này đó cũng cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là, có lẽ đã từng trải qua thảm thống (thảm thiết + bi thống), ma luyện lòng Hoàng đế trở nên cứng rắn như sắt đá, bởi vậy, mặc dù xem thấu thậm chí từng có một chút thương tiếc tình mẹ thương con của Vương mỹ nhân nhưng cũng sẽ không bởi vì cảm động mà vươn tay cứu giúp, vẫn chỉ là lạnh lùng bàng quan, chỉ là trong lòng bởi vậy ghét cay ghét đắng Hoàng Mặc...
"Đúng vậy, Hoàng thượng, sau này Cửu điện hạ ý thức được tình mẹ thương con của Vương mỹ nhân, nếu vậy, hắn nên làm như thế nào?". Bùi Nguyên Ca lẳng lặng hỏi: "Nếu thay đổi là Hoàng thượng ngài, ngài sẽ làm như thế nào? Có mẹ nuôi Liễu quý phi ân sủng, có kẻ thù phế hậu và Ngũ điện hạ như hổ rình mồi, hận không thể lập tức bắt nhược điểm của Cửu điện hạ, cắn chết hắn. Thời điểm đó, cho dù Cửu điện hạ biết tâm tư Vương mỹ nhân, chẳng lẽ chiêu cáo thiên hạ, nói hắn đã biết tấm lòng mẹ ruột, biết mẹ ruột là vì tốt cho hắn, làm cho tất cả mọi người biết hắn thực cảm động, thực kính yêu mẹ đẻ, nhất định phải hiếu thuận nàng thật tốt sao?"
Việc đó có khác gì với đẩy Vương mỹ nhân làm bia ngắm cho tất cả mọi người?
Vương mỹ nhân không có ân sủng, không có ngoại thích, thậm chí ngay cả tâm cơ và tính kế cũng không có, nếu là đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió có thể chống đỡ được vài ngày?
Trong giọng nói bình tĩnh mang theo một chút bi thương, cùng với câu kia "Nếu thay đổi là Hoàng thượng ngài", đột nhiên khiến cho Hoàng đế xúc động, làm cho ông không tự chủ được nhớ tới tình hình lúc vừa bị cho làm con thừa tự đến danh nghĩa tiên hoàng. Cho dù ngay lúc đó Thái hậu và tiên hoàng đối xử tốt với ông, dù sao ông cũng lớn lên ở Vĩnh Đức vương phủ, Vĩnh Đức vương gia và Vĩnh Đức vương phi là cha mẹ ruột yêu thương ông, huống chi tiên hoàng và Thái hậu cũng chưa chắc đối xử tốt với ông như vẻ bề ngoài... Nhưng mặc dù có tầng quan hệ huyết thống này, ông cũng không thể thể hiện ra tình cảm này, ngược lại phải thật cẩn thận che giấu, cật lực đi gần gũi Thái hậu và tiên hoàng.
Nhưng dù vậy, cuối cùng Vĩnh Đức vương phủ vẫn bị giết cả nhà... .
Trong đôi mắt Hoàng đế biến hóa, sáng rọi rực rỡ để lộ ra vài phần thương cảm, đối với người có ý chí sắt đá hiện tại mà nói, có lẽ cũng chỉ có A Nguyên và Vĩnh Đức Vương phủ mới có thể khiến ông cảm động một chút? "Mặc dù hắn không thể công khai làm chút chuyện, nhưng lén lút hắn tổng có thể làm chút gì mà? Ít nhất, có thể làm cho Vương mỹ nhân một lòng vì hắn biết, hắn hiểu biết phần tâm ý này của nàng, đối Vương mỹ nhân mà nói cũng là an ủi?"
"Hoàng thượng, làm sao ngài lại biết hắn không có làm như vậy?", Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng hỏi ngược lại.
Hoàng đế yên lặng nói: "Trẫm không có nhìn thấy."
"Nếu đã gọi là lén lút, làm sao Hoàng thượng ngài lại có thể thấy được?", trong giọng nói Bùi Nguyên Ca mang theo một chút chất vấn: "Ngay cả Liễu quý phi nuôi nấng Cửu điện hạ lớn lên, Cửu điện hạ cũng không dám để cho nàng biết, sợ trong lòng nàng sinh ra khúc mắc, sẽ tổn hại đến Vương mỹ nhân, làm sao Hoàng thượng ngài lại có thể biết? Giống như ngài nói, dù sao nàng ấy cũng là mẹ ruột Cửu điện hạ, bởi vì Cửu điện hạ xem trọng nàng, cho nên mới thận trọng như thế. Nếu như chuyện này có thể giấu diếm được Liễu quý phi nương nương, lại rơi vào trong tai ngài, vậy Cửu điện hạ mới chân chính là rắp tâm bất lương (không có ý tốt)!"
Chuyện này phải nên cẩn thận tuyệt đối, càng ít người biết càng tốt, nếu Hoàng đế có thể biết, một là Vũ Hoàng Mặc sơ sẩy, hai là Cửu điện hạ nghiền ngẫm tâm tư Hoàng đế, cố ý làm cho Hoàng đế biết hắn tôn kính mẹ đẻ, làm cho Hoàng đế có ấn tượng tốt với hắn.
Hoàng đế lập tức có chút á khẩu không trả lời được, lại cảm thấy hơi mất mặt, tức giận nói: "Nếu bí ẩn như vậy, ngay cả Liễu quý phi và trẫm cũng không biết, chẳng lẽ Bùi Nguyên Ca ngươi biết được?"
"Vâng, tiểu nữ biết!", Bùi Nguyên Ca còn thật sự nói.
Hoàng đế giận dữ phản cười: "Nga? Vậy làm sao ngươi lại biết được? Là khi ngươi đi Lãnh Thúy cung bái tế Vương mỹ nhân, Vũ Hoàng Mặc nói cho ngươi hắn có bao nhiêu kính yêu mẹ ruột, không có khả năng mưu hại mẹ đẻ, sau đó kêu ngươi đến trước mặt trẫm nói tốt cho hắn?"
Xem ra, chuyện nàng lặng lẽ vào Lãnh Thúy cung cũng không giấu diếm được Hoàng đế.
Tuy rằng tức giận, nhưng trong lời Hoàng đế nói có thể nghe được, hiện tại Hoàng đế chán ghét và nghi ngờ Hoàng Mặc quả thực đạt tới đỉnh điểm, nguyên nhân có lẽ ở trong câu nói kia của Trương Đức Hải công công "nhìn không thấu". Ở trong hoàng cung hoàn cảnh hiểm ác, đối với chuyện nhìn không thấu, lòng người luôn không tự giác suy nghĩ tới phương diện tệ nhất, bởi vậy, khi Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng Hoàng Mặc nghe được tin dữ, chỉ biết theo bản năng cho rằng hắn đang giả vờ, hơn nữa có thể ngụy trang không lộ sơ hở như vậy càng có vẻ Hoàng Mặc tâm cơ thâm trầm, hành động kỹ càng, cũng càng thêm chán ghét.
"Không phải." Bùi Nguyên Ca lắc đầu, từ túi trong tay áo lấy ra mấy bao đồ vật, để trong lòng bàn tay: "Hoàng thượng, ngài nhận ra đây là cái gì sao?"
Thấy nàng hành động cổ quái, Hoàng đế nhíu mày nhìn lại, giống như là mấy bao bằng vải dầu không thấm nước, dùng tơ hồng tinh tế cột lại, thấy không rõ lắm bên trong đến tột cùng là cái gì: "Đây là cái gì? Vì sao mang mấy vật này cho trẫm xem?"
Bùi Nguyên Ca cũng không có trả lời, mà là chậm rãi đến gần, đưa mấy bao vải dầu tới trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế nghi hoặc nhìn nàng, tùy tay lấy ra một bao, nhẫn nại mở ra dây tơ hồng, vạch trần một tầng lại một tầng vải dầu, cuối cùng lộ ra một bao giấy vàng giấy bạc. Tuy rằng còn chưa mở ra cũng đã có một mùi hoa sen thơm ngát thoang thoảng xuyên thấu qua bao giấy tỏa ra. Hương vị thực nhạt, như có như không, nhưng lại rõ ràng tự nhiên, nếu là nhắm mắt lại giống như còn có cảm giác đắm mình giữa hoa sen tao nhã thanh đạm.
Hoàng đế đầu tiên là khó hiểu, lập tức liền nhớ tới đây là cái gì, nao nao.
Hoa sen đốt phiến.
Vương mỹ nhân đã qua đời thích nhất đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ, mà sở thích lớn nhất cũng chính là chính mình nghiên cứu chế tạo hương phấn hoặc là làm các loại hương đốt, đặc biệt là nàng làm hoa sen đốt phiến. Mơ hồ nhớ rõ, lúc Vương mỹ nhân được sủng ái, mỗi lần ông đi đến cung điện của nàng, Vương mỹ nhân đều đã đốt một lò hương hoa sen, cho dù là mùa đông, cả tòa cung điện đều thoang thoảng mùi hoa sen, lúc ấy từng gợi lên trong ông vô số phiền muộn... .
Bởi vì hoa sen là mùi A Nguyên thích nhất.
A Nguyên từng nói, nàng sinh ra lúc mùa hoa sen nở rộ, phụ mẫu nàng thêu hoa văn hoa sen trên quần áo của nàng, nhiễm mùi hoa sen lên quần áo, sau đó chọc nàng, nói A Nguyên là hoa sen tiên tử chuyển thế... .
Chính là bởi vì mùi hoa sen độc đáo này, có một đoạn thời gian ông đặc biệt thích đi cung điện của Vương mỹ nhân, nhưng mà điểm ấy ông tuyệt đối sẽ không nói ra. Bởi vì ở hoàng cung, không thể dễ dàng làm cho người ta biết yêu thích của mình, nếu không có khả năng sẽ có người lấy thứ đó đối phó mình! Mà Vương mỹ nhân... . Vương mỹ nhân là người có cá tính hoàn toàn không giống các phi tần khác trong cung, dịu dàng mang theo ngây thơ gần như buồn cười, cho tới bây giờ cũng không giống phi tần khác thật cẩn thận nghiền ngẫm tâm tư của ông, yêu thích của ông, nghĩ như thế nào vì chính mình cố sủng, nếu ông hỏi, nàng liền nói với ông hoa hoa cỏ cỏ, nếu ông không nói lời nào, nàng liền lẳng lặng đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ, hoặc là nghiên cứu chế tạo hương trà.
Bất luận hỉ nộ ái ố, nàng sẽ không mỗi thời mỗi khắc chú ý đến ông.
Có lẽ là vì thiếu đi vài phần tính kế kia, có đôi khi ở cung điện của nàng, Hoàng đế có thể cảm nhận được một chút an bình.
Đáng tiếc, nữ nhân không có tâm cơ, không mưu hoa, trong hoàng cung tàn khốc nhất định sống không lâu lắm, mà ông thì... ông là một Hoàng đế lãnh khốc vô tình, thầm nghĩ phải làm sao đối phó Thái hậu, làm sao báo thù, có đầy bụng tâm cơ và tính kế, lại chưa từng nghĩ tới phải làm sao thương tiếc một người, làm sao bảo hộ một người. Sau khi có Vũ Hoàng Mặc, cũng từng thử đề điểm Vương mỹ nhân, làm cho nàng đấu với Hoàng hậu Thái hậu, nhưng mà nàng thật sự không có thủ đoạn gì, không thể trở thành ích lợi của ông, ngược lại thiếu chút nữa trở thành trói buộc, vì thế ông từ bỏ, ngay sau đó lập tức bị người ám toán, bị hủy dung mạo, dần dần thất sủng.
Sau đó, ông cũng quên nàng, mãi đến khi Vũ Hoàng Mặc bị ôm đến Trường Xuân cung nuôi.
Nhìn nàng vô lực bảo hộ con ruột, chỉ có thể đưa đứa nhỏ cho Liễu quý phi, hạ quyết tâm nhốt đứa nhỏ ngoài cửa, mặc cho hắn khóc nháo không ngớt, oán hận chán ghét nàng, sau đó lại chậm rãi "điên"... Có lẽ đây là lần duy nhất nữ nhân này đùa giỡn tâm cơ thủ đoạn? Đáng tiếc, nàng đơn thuần đến gần như ngu ngốc, hoàn toàn không học được thủ đoạn trong cung, lại có một đứa con trai có thể dùng tất cả thủ đoạn trong cung một cách thuần thục quen tay…
Có lẽ là vì Vương Thanh Tố rất đặc thù, cũng có lẽ là vì thân thế Vũ Hoàng Mặc tương tự như Hoàng đế trong quá khứ, cho nên ông từng cố ý vô tình chú ý hắn.
Đáng tiếc, ở phương diện tranh đấu, Vũ Hoàng Mặc làm cho ông thập phần vừa lòng, nhưng trên chuyện đối đãi với mẹ ruột mẹ nuôi lại làm cho ông vô cùng thất vọng. Nhưng mà cũng không sao, dù sao ông cũng không cần một đứa con thuần lương, ông cần đúng là đứa con tâm tư nhạy bén, thủ đoạn tàn nhẫn, giống như một lưỡi đao sắc bén, chém tới Diệp thị .. Nhưng mà, chẳng quan tâm mẹ ruột thì cũng thôi đi, lại còn muốn muốn giết chết mẹ ruột để lấy lòng mẹ nuôi!
Cũng chính vì như vậy, Hoàng đế mới có thể phá lệ phẫn nộ.
Hoàng đế thật không ngờ, ông sẽ bị mùi hoa sen thoang thoảng gợi lên nhiều cảm xúc như vậy, thu thập một chút, mới hỏi: "Từ nơi nào lấy đến?"
"Tiểu nữ từ trên người Cửu điện hạ ngửi được một mùi hoa sen thoang thoảng, nói rất dễ chịu. Cho nên, Cửu điện hạ mới đưa hương phấn và hương đốt cho tiểu nữ!". Dù sao cũng đã bị Hoàng đế biết, huống chi hiện tại Hoàng Mặc nguy cơ sâu nặng, Bùi Nguyên Ca cũng bất chấp rụt rè, thản nhiên bẩm báo: "Hoàng thượng, đây là hương Vương mỹ nhân tự tay chế tác, nếu thật sự như Hoàng thượng nói, Cửu điện hạ chẳng quan tâm mẹ ruột, làm sao có thể có mấy thứ này?"
Hoàng đế trầm mặc, một hồi lâu mới nói: "Cũng có thể mấy thứ này là Vũ Hoàng Mặc tìm được ở Lãnh Thúy cung, cố ý đưa tới cho ngươi!"
"Hoàng thượng, tiểu nữ còn có một việc muốn báo cho Hoàng thượng biết!". Bùi Nguyên Ca nói xong, cởi bỏ dây tơ hồng trên cổ tay trái, bàn tay trắng muốt như ngọc nâng một viên thất thải lưu ly châu đưa đến trước mặt Hoàng đế, nói: "Hoàng thượng ngài còn nhớ rõ không? Trong Huyên Huy cung, Triệu Tiệp Dư từng muốn đoạt thất thải lưu ly châu của tiểu nữ, kết quả cuối cùng chiếm được chỉ là một viên bình thường lưu ly châu, bởi vậy lộ ra tâm tư nàng chỉ là muốn cưỡng đoạt thất thải lưu ly châu. Mẫu thân tiểu nữ để lại cho tiểu nữ một viên thất thải lưu ly châu, mà tiểu nữ lại từ Giám Hiên Kỳ thắng được một viên thất thải lưu ly châu, ghép thành một đôi, theo lý thuyết hẳn là mỗi tay đeo một viên, nhưng mà ngay lúc đó trên cổ tay tiểu nữ chỉ có một viên bình thường lưu ly châu, chẳng lẽ ngài vốn không hoài nghi vì sao sao?"
Chợt nhìn đến thất thải lưu ly châu, trong lòng Hoàng đế đã có chút hỗn loạn, không biết nghĩ tới cái gì, trong ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca mang theo vài phần nhu hòa và từ ái, theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
"Đương nhiên tiểu nữ không có khả năng sớm biết Triệu Tiệp Dư muốn đoạt thất thải lưu ly châu cho nên trước đó đeo bình thường lưu ly châu đến tính kế nàng. Lúc ấy, sở dĩ vừa vặn có một viên bình thường lưu ly châu như vậy là vì thất thải lưu ly châu của tiểu nữ đã không còn là một đôi mà chỉ còn lại một viên, vì không muốn bị phụ thân phát hiện cho nên mới tìm một viên bình thường lưu ly châu thay vào để che giấu." Bùi Nguyên Ca nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, ngài biết một viên thất thải lưu ly châu khác ở nơi nào không?"
Hoàng đế trầm mặc không nói, trong lòng đã có đáp án.
"Trước đó tiểu nữ từng bệnh nặng lại trúng độc, thân thể suy yếu, cho nên phụ thân mới đưa thất thải lưu ly châu cho tiểu nữ, bởi vì thất thải lưu ly châu đối với người trúng độc suy yếu có hiệu quả dưỡng thân, ưu việt rất nhiều. Mà Vương mỹ nhân cũng từng trúng độc mà hủy dung, thân thể thập phần suy yếu, cho nên Cửu điện hạ muốn cầu một viên thất thải lưu ly châu cho nàng điều dưỡng thân thể, cũng bởi vì lý do này tiểu nữ mới có thể quen biết Cửu điện hạ." Bùi Nguyên Ca hít sâu một hơi, thế này mới ức chế cảm xúc, nói: "Lúc Huyên Huy cung, một viên thất thải lưu ly châu đang ở trên người Vương mỹ nhân!"
Vũ Hoàng Mặc có thể vì Vương mỹ nhân cầu thất thải lưu ly châu kỳ trân dị bảo như vậy, tấm lòng hắn đối với Vương mỹ nhân không nói cũng hiểu.
"Đương nhiên, giống như mấy bao hương có thể là Cửu điện hạ lục soát từ Lãnh Thúy cung, lại giao cho tiểu nữ, Hoàng thượng ngài cũng có thể hoài nghi, một viên thất thải lưu ly châu khác là lúc ấy tiểu nữ giao cho Cửu điện hạ, hôm nay cố ý nói như vậy ở trước mặt ngài. Nhưng mà, Hoàng thượng,.. " Đôi mắt Bùi Nguyên Ca dần dần hiện lên lệ quang, tình chân ý thiết nói: "Nếu thời điểm ấy ở Lãnh Thúy cung, lúc Hoàng thượng hoài nghi Cửu điện hạ, Cửu điện hạ nói ra hai chuyện này, lấy ra thất thải lưu ly châu, lại từ quý phủ tiểu nữ lấy đến mấy bao hương này làm chứng cứ, chứng minh tấm lòng Cửu điện hạ đối với mẹ ruột, thật lòng thật dạ, tuyệt đối không thể làm ra chuyện giết mẹ, tuy rằng không thể hoàn toàn thể tẩy thoát hiềm nghi giết mẹ của chính mình, ít nhất cũng có thể làm cho Hoàng thượng ngài tâm tư dao động, không phải sao?"
Bởi vì thời điểm đó, Vũ Hoàng Mặc mới từ bên ngoài trở về, tổng không có khả năng từ Lãnh Thúy cung lấy được hương giao cho Bùi Nguyên Ca, lại làm cho nàng để lại trong phủ; mà lúc ấy nếu có thể từ trên người Vương mỹ nhân lấy ra thất thải lưu ly châu, cũng có thể chứng minh thất thải lưu ly châu vốn ở ngay tại trên người Vương mỹ nhân.
Có hai loại chứng cứ như vậy, ít nhất hiềm nghi Vũ Hoàng Mặc sẽ cực nhỏ.
"Nhưng mà Cửu điện hạ không có nói ra, Hoàng thượng, ngài biết vì sao không?", Bùi Nguyên Ca hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn vào mắt nàng, lập tức lại quay đầu đi, tâm loạn như ma.
"Bởi vì, hai chuyện này đều có liên quan với tiểu nữ, nếu Cửu điện hạ đương trường nói ra, lại có hai loại chứng cớ này, chẳng khác nào công bố với tất cả mọi người tiểu nữ và Cửu điện hạ có tư tình. Tiểu nữ đã trải qua hai lần từ hôn, lại bởi vì một câu nói đùa của Thái hậu biến thành tâm điểm dư luận, danh dự lung lay sắp đổ rốt cuộc không chịu nổi sóng gió gì nữa." Trong giọng nói Bùi Nguyên Ca mang theo nghẹn ngào: "Ngài là Hoàng thượng, Cửu điện hạ không có khả năng không biết quan cảm của ngài đối với Cửu điện hạ quan trọng như thế nào. Nhưng mà, hắn tình nguyện bị ngài hoài nghi giết mẹ, cũng không nguyện ý liên lụy đến tiểu nữ! Hoàng thượng, Cửu điện hạ đối với tiểu nữ còn như thế, huống chi là mẹ đẻ hắn chứ?"
Lời này tình ý chân thành, làm người ta xúc động thật sâu.
Huống chi, còn liên lụy đến chuyện trên thọ yến Thái hậu. Hoàng đế đương nhiên biết, Bùi Nguyên Ca vốn đã đính hôn với Thọ Xương Bá phủ thế tử, nhưng chính bởi vì trên thọ yến, Thái hậu một câu chiêu dung, ông một câu chiêu nghi, chọc dư luận xôn xao, chẳng những hủy việc hôn nhân của nàng và Thọ Xương Bá phủ, còn liên lụy nàng dính vào hoàng thất tranh đấu.
Đối với việc này, Hoàng đế chung quy mang theo vài phần xin lỗi áy náy, nghe vậy khó tránh khỏi nhiều hơn vài phần xúc động.
"Hoàng thượng, vì duy hộ tiểu nữ mà trên lưng Cửu điện hạ gánh hiềm nghi giết mẹ, làm sao tiểu nữ có thể bỏ mặc? Cho nên tiểu nữ mới luôn thỉnh cầu muốn gặp Hoàng thượng!". Bùi Nguyên Ca ai thiết (bi ai + tha thiết): "Nguyên nhân vì tiểu nữ biết rõ ràng tình cảm Cửu điện hạ dành cho mẹ ruột mới càng thêm không thể mắt lạnh nhìn tình thế phát triển mà bỏ mặc. Thỉnh ngài đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu ngài là Cửu điện hạ, mất đi mẹ ruột thương yêu đã cực kỳ bi thương, lại còn bị người khác xem là hung thủ giết mẹ, ngài sẽ có cảm tưởng như thế nào? Điều này có bao nhiêu dữ dội tàn nhẫn?"
Dữ dội tàn nhẫn?
Giọng nói ai lạnh giống như ma chú, ở bên tai Hoàng đế không ngừng vang vọng, làm cho tâm địa sắt đá của ông cũng có chút xúc động.
Nếu thay đổi là ông, thời điểm mất đi Vĩnh Đức Vương phủ mọi người, lại còn bị người xem là hung thủ mưu hại Vĩnh Đức Vương phủ ...
Chỉ cần hồi tưởng chuyện hai mươi chín năm trước, Hoàng đế liền cảm thấy trong lòng gần như co rút hít thở không thông, lại càng không cần nói đến chuyện chính mình bị mọi người hoài nghi là hung thủ.
"Hoàng thượng, nếu Cửu điện hạ thật sự giống ngài nói giỏi về tâm kế, giỏi về ngụy trang, vì leo lên Liễu quý phi mà không từ thủ đoạn, như vậy, lúc nghe được tin dữ của Vương mỹ nhân, Cửu điện hạ sẽ không nên biểu hiện cực kỳ bi thương đến thế. Liễu quý phi nuôi nấng hắn mười một năm, nếu hắn biểu hiện ra cảm tình với mẹ ruột như vậy, chẳng lẽ trong lòng Liễu quý phi không có khúc mắc sao? Nếu Cửu điện hạ thật sự giống ngài nói, giết chết mẹ đẻ để lấy lòng Liễu quý phi thì không nên phạm sai lầm như vậy!", Bùi Nguyên Ca lúc này lại tung thêm một điểm đáng ngờ.
Hoàng đế nhắm mắt lại, tay chống cái trán, cảm giác ý nghĩ hỗn độn vô cùng, không thể sửa sang lại liền mạch rõ ràng.
Rõ ràng mười một năm qua, Vũ Hoàng Mặc chẳng quan tâm Vương mỹ nhân, tùy ý nàng ở lãnh cung "điên thành cuồng", nhưng vì sao từ miệng Bùi Nguyên Ca nói ra, đột nhiên liền biến thành Vũ Hoàng Mặc tình cảm thâm hậu với mẹ ruột, thế cho nên vì nàng chết mà cực kỳ bi thương? Loại này đảo điên không khỏi quá mức cách xa, thế cho nên trong tiềm thức Hoàng đế thật sự rất khó chấp nhận.
Dù sao, chuyện nàng nói và quan cảm từ xưa tới nay của ông xung đột quá mức kịch liệt.
"Hoàng thượng, xin ngài đứng ở một khía cạnh khác, cẩn thận hồi tưởng đủ loại biểu hiện của Cửu điện hạ từ lúc nghe nói tin dữ củaVương mỹ nhân cho tới bây giờ, điểm nào không phải bộ dáng một đứa con mất đi mẹ đẻ cực kỳ bi thương biểu hiện ra ngoài ?" Bùi Nguyên Ca lại hỏi.
Hoàng đế nhanh cau mày, thật sự hồi tưởng, xác thực mỗi một chi tiết đều không có sơ hở, nhưng mà...
"Có lẽ Hoàng thượng ngài sẽ cho rằng, Cửu điện hạ biểu hiện càng là không có sơ hở, lại càng thuyết minh hắn lòng dạ thâm trầm, hành động kỹ càng, người này lại càng đáng sợ." Bùi Nguyên Ca nói ra chuyện trong lòng Hoàng đế hoài nghi, tình chân ý thiết nói: "Nhưng mà Hoàng thượng, ngài có thử nghĩ tới hay không, sở dĩ ngài nhìn không ra sơ hở gì, chính là bởi vì nó đều không phải là giả vờ, mà căn bản chính là thật sự?"
Căn bản chính là... thật sự?
Hoàng đế nhẹ tay xoa huyệt thái dương, vẻ mặt có chút giãy dụa.
"Hoàng thượng, tiểu nữ có thể hiểu được ngài băn khoăn, đặt mình trong tình cảnh hoàng cung như vậy, đối với người và việc sẽ nhiều hơn ba phần đề phòng. Giống như tiểu nữ từ trước ở dưới mắt di nương kiếm ăn, đã trải qua vô số chuyện, cũng từng cảm thấy trời đất đen tối, lòng người hiểm ác, ai cũng không thể tin tưởng. Nhưng mà, đến bây giờ, tiểu nữ vẫn là có phụ thân, có mẫu thân, còn có... . Cửu điện hạ!" Nghĩ đến chuyện kiếp trước, cộng thêm sau khi trùng sinh đủ loại trải qua, tâm tình Bùi Nguyên Ca phức tạp nói: "Bọn họ làm cho tiểu nữ hiểu được, không thể bởi vì từng gặp qua lòng người lạnh lùng, tàn nhẫn, ích kỷ, tham lam, thì võ đoán cho rằng trên đời này tất cả tốt đẹp đều là dối trá, mà tất cả xấu xí ngoan độc lại đều là thật!"
Hoàng đế bỗng nhiên quay đầu, nặng nề nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, lại từ đôi mắt vốn nên non nớt của nàng nhìn ra tang thương khôn kể.
Ánh mắt như vậy vốn không nên xuất hiện trên người một cô gái mười ba tuổi.
Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca lại luôn toát ra trầm tĩnh và trí tuệ không phù hợp tuổi, thế cho nên Hoàng đế theo bản năng xem nhẹ tuổi của nàng. Hiện tại nhìn ánh mắt mâu thuẫn này, Hoàng đế có một cảm giác rất kỳ quái, giống như cô gái mười ba tuổi trước mắt này cũng từng có một quá khứ cực kỳ thảm thống, cũng từng bị khắp thiên hạ vứt bỏ, thảm thống mà tuyệt vọng...
Nhưng mà, nàng lại nói, không thể bởi vì gặp qua lòng người lạnh lùng, tàn nhẫn, ích kỷ, tham lam, thì võ đoán cho rằng trên đời này tất cả tốt đẹp đều là dối trá, mà tất cả xấu xí ngoan độc lại đều là thật.
Là vì có niềm tin như vậy, cho nên Bùi Nguyên Ca mới có thể có trí tuệ nhạy bén thế sự, đồng thời giữ lại được lòng người chân thành lúc ban đầu, vì bảo hộ người mình để ý mà không tiếc tất cả giao tranh sao? Cho nên mới có mâu thuẫn như thế này, làm cho ông thưởng thức mà lại cực kỳ hâm mộ, chân chính thoát ra khỏi bóng dáng A Nguyên, mà biến thành bản thân Bùi Nguyên Ca làm xúc động lòng ông sao?
Có lẽ, chỉ có người như Bùi Chư Thành mới có thể có con gái như vậy.
"Bùi Nguyên Ca, vì sao ngươi dám ở trước mặt trẫm làm càn như thế?" Hoàng đế yên lặng hỏi, dĩ vãng những người muốn cầu tình ai mà không xem mặt đoán ý, chỉ một ít người lỗ mãng vừa mới mở đầu sẽ bị ông đuổi trở về, tuyệt đối không thể nói đến rõ ràng như vậy; mà những người đó thông minh hiểu được xem mặt đoán ý lại rất để ý hỉ giận của ông, mắt thấy chuyện không ổn sẽ lập tức thay đổi đề tài, miễn cho bị ông đuổi ra ngoài... .
Đã thật lâu cũng không có người nào dám ở trước mặt ông thẳng thắn như vậy, giống một con hổ nhỏ giương nanh múa vuốt.
Cố tình, từng câu từng chữ đều có thể đánh vào lòng ông, làm cho ông không thể bỏ qua...
"Đó là bởi vì tiểu nữ biết, Hoàng thượng có lòng thương tiếc tiểu nữ, cho nên mới dám làm càn như thế!". Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói: "Giống như khi đối mặt phụ thân, bởi vì biết phụ thân yêu thương tiểu nữ, bởi vì tiểu nữ kính yêu phụ thân, cho nên lúc tiểu nữ cảm thấy phụ thân có sai lầm sẽ đương nhiên nói ra, cho dù có đôi khi nói chuyện không dễ nghe, chọc phụ thân giận dữ, nhưng chỉ cần phụ thân bình tĩnh trở lại sẽ hiểu được, đúng là bởi vì ông ấy là phụ thân của tiểu nữ, tiểu nữ mới dám thẳng thắn không cố kỵ như vậy. Nói lời đi quá giới hạn, có đôi khi tiểu nữ sẽ không tự giác xem Hoàng thượng giống như phụ thân, bởi vậy mới... ."
"Nói như vậy, ngươi là vì muốn tốt cho trẫm?", Hoàng đế nhíu mày nói: "Không phải vì Vũ Hoàng Mặc?"
"Ách, cũng có nguyên nhân bởi vì Cửu điện hạ..!" Bùi Nguyên Ca không tiện phủ nhận.
"... ." lần đầu tiên Hoàng đế cảm thấy không có biện pháp với Bùi Nguyên Ca, trừng mắt nhìn nàng một cái, không nói chuyện.
"Hoàng thượng, ngài từng đáp ứng qua tiểu nữ, ở trong phạm vi ngài cho phép, có thể đáp ứng tiểu nữ một điều kiện. Hiện tại, tiểu nữ đã nghĩ tốt lắm." Vốn Bùi Nguyên Ca đã chuẩn bị tâm lý Hoàng đế căn bản không nghe lời nàng nói, tình hình như bây giờ đã tốt hơn nhiều so với nàng tưởng tượng, như vậy tiến hành chuyện này cũng sẽ càng thêm thuận lợi.
Hoàng đế như lâm đại địch, cảnh giác nói: "Chuyện gì?"
Ông thực hối hận lúc ấy nhất thời mềm lòng, nói ra điều kiện như vậy, quả thực chính là chính mình thắt thòng lọng treo cổ mình! Tuy rằng hiện tại nghe qua Bùi Nguyên Ca nói những lời này, ông đã có một chút dao động đối với ý tưởng ban đầu, nhưng quan cảm từ xưa đến nay đã định, Hoàng đế tuyệt đối không thể trong một chốc bởi vì vài lời Bùi Nguyên Ca nói liền thay đổi ngay lập tức. Cho nên, nếu hiện tại Bùi Nguyên Ca muốn ông tứ hôn cho nàng và Vũ Hoàng Mặc, chuyện liền khó giải quyết . . . .
"Hoàng thượng, tiểu nữ biết, mặc dù tiểu nữ nói được ba hoa chích choè, nhất thời nửa khắc Hoàng thượng cũng không có khả năng thay đổi ý nghĩ trong lòng. Cho nên, tiểu nữ thỉnh cầu Hoàng thượng, xin ngài tạm thời đừng định luận chuyện ở Lãnh Thúy cung, xin cho Cửu điện hạ một đoạn thời gian, xin ngài chân chính tỉ mỉ mà quan sát Cửu điện hạ, cảm nhận một chút tấm lòng Cửu điện hạ!" Giọng nói Bùi Nguyên Ca mềm nhẹ mà kiên định: "Tiểu nữ tin tưởng, một ngày nào đó, ngài sẽ phát hiện, trong lòng Cửu điện hạ cũng có một mặt tốt đẹp mà ngài không biết, hắn tuyệt đối không có khả năng giết mẹ!"
Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại đưa ra một yêu cầu cổ quái như vậy, Hoàng đế ngẩn ra, trầm mặc một lát nói: "Ngươi có biết điều kiện trẫm nhận lời có bao nhiêu trân quý hay không? Mà ngươi lại hao phí tại một chuyện không thể hiểu được như vậy? Ngươi xác định sao?"
Tuy rằng lời Bùi Nguyên Ca nói không thể lập tức xoay chuyển ấn tượng của ông, nhưng trong lòng đã có hoài nghi, sau này sẽ càng thêm nhiều chú ý đối với chuyện này.
Lãng phí điều kiện trân quý này, quả thực là làm điều thừa!
"Tiểu nữ xác định!", Bùi Nguyên Ca khẳng định nói. Nhưng trên thực tế, cũng là nàng đào cho Hoàng đế một cái hố, trải cho Hoàng Mặc một con đường, mai phục cho Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp một cái gai.
Tuy rằng có lời nói này của nàng, Hoàng đế cũng chưa nhận định chuyện ở Lãnh Thúy cung, sau này tăng thêm nghiệm chứng. Nhưng mà, với sự khôn khéo của Liễu quý phi, không có khả năng lộ ra sơ hở hoặc là sai lầm, muốn tra đến trên đầu Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp thật sự quá khó khăn. Đối với Hoàng đế mà nói, Vương mỹ nhân chết dù sao cũng không phải đại sự quan trọng gì, thời gian dài tra không ra kết quả, tự nhiên sẽ quên, không cần thiết nhớ.
Kết quả tốt nhất cùng lắm chỉ là Hoàng đế giảm bớt hoài nghi Hoàng Mặc, ngẫu nhiên sẽ hoài nghi Hoàng Mặc có lẽ xác thực có cảm tình với Vương mỹ nhân.
Nhưng mà, nàng cược thêm điều kiện trân quý như vậy sẽ khiến cho Hoàng đế thực coi trọng. Đầu tiên, nàng khẳng định như vậy sẽ làm tâm tư Hoàng đế càng thêm dao động; tiếp theo, có điều kiện trân quý này, lúc Hoàng đế xử lý chuyện này tâm tình sẽ có chỗ không giống trước. Ông sẽ càng thêm bức thiết muốn biết chân tướng sự thật, không tra ra đáp án thì không thể cam tâm. Như vậy, sau này quả thực tìm không thấy căn cứ chính xác, Hoàng đế tất nhiên sẽ dời ánh mắt đến trên người Vũ Hoàng Mặc, muốn từ dấu vết để lại xác định tình cảm hắn đối Vương mỹ nhân.
Khi ánh mắt một người dừng quá lâu trên người một người khác, hắn sẽ không tự giác để người này ở trong lòng.
Mà Hoàng Mặc... . Hoàng Mặc vốn là con của Vương mỹ nhân, lại bị ôm đến Trường Xuân cung làm con nuôi, chuyện đó tương tự với Hoàng đế vốn là đích thứ tử Vĩnh Đức vương phủ, lại bị cho làm con thừa tự đến danh nghĩa tiên hoàng. Mà lời nàng nói mới vừa rồi cố ý vô tình thỉnh cầu Hoàng đế đặt chính mình vào hoàn cảnh của Hoàng Mặc, hai người trải qua vốn là tương tự, nhìn tình cảnh của Hoàng Mặc, lại liên tưởng đến tình hình chính mình lúc trước, hẳn là so với bất luận kẻ nào Hoàng đế càng có thể dễ cảm động hơn, cũng sẽ bởi vậy càng nhiều vài phần dụng tâm đối với đứa con này.
Đồng tình tích lũy càng nhiều càng sâu khắc, càng có lợi cho tương lai Hoàng Mặc, càng bất lợi cho Liễu quý phi.
Bởi vì trong chuyện xưa này, vị trí của Liễu quý phi đúng là mẹ nuôi mà Hoàng đế căm thù đến tận xương tuỷ - Thái hậu...
Tuy rằng Hoàng Mặc nói được nhẹ nhàng bâng quơ, giống như sau này hắn không khác gì ngày trước, nhưng Liễu quý phi có Vũ Hoàng Diệp, cũng đã biết tình cảm Hoàng Mặc đối với mẹ ruột, không có khả năng trân trọng duy hộ Hoàng Mặc như trước, ngược lại sẽ giúp đỡ thiết kế hãm hại Hoàng Mặc. Nhưng mà, nếu Hoàng Mặc có thể bởi nhờ chuyện này mà khiến cho Hoàng đế đồng tình và xem trọng, ngược lại xoay chuyển hoàn cảnh xấu thành ưu thế, muốn đối phó Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp sẽ càng nhiều một phần nắm chắc.
Về phần mức độ của chuyện này, Bùi Nguyên Ca tin tưởng Hoàng Mặc nhất định có thể xử lý tốt.
Điều kiện mà Hoàng đế nhận lời, là nàng đào cho Hoàng đế một cái hố, trải cho Hoàng Mặc một con đường, mai phục cho Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp một cái gai.
"Bùi Nguyên Ca, ngươi tin tưởng Vũ Hoàng Mặc như vậy sao?" Tâm tư Hoàng đế quả nhiên bị câu động, tuy rằng câu hỏi giống với lúc nãy nhưng giọng điệu cũng dị thường khác xa.
Bùi Nguyên Ca trả lời cũng là đồng dạng kiên quyết: "Vâng!"
Hoàng đế nhìn cô gái trước mắt, sở dĩ ông không muốn tứ hôn cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca chính là bởi vì chuyện ở Lãnh Thúy cung khiến cho ông cảnh giác, làm cho ông hoài nghi Vũ Hoàng Mặc tiếp cận Bùi Nguyên Ca không có ý tốt, muốn lợi dụng nàng. Nhưng hiện tại nghe Bùi Nguyên Ca nói như vậy, lại nhìn thấy bộ dáng Bùi Nguyên Ca tin tưởng tràn đầy như vậy, thậm chí không tiếc lãng phí điều kiện trân quý của ông.. ."Được, trẫm đáp ứng ngươi!"
"Tạ Hoàng thượng!" Bùi Nguyên Ca vui sướng nói.
Hoàng đế lắc đầu: "Đừng nóng vội tạ trẫm, ngươi đã tin tưởng Vũ Hoàng Mặc như vậy, Bùi Nguyên Ca, không bằng chúng ta làm một ước định đi! Chuyện đêm nay, điều kiện ngươi thỉnh cầu trẫm, ngươi không thể kể cho bất kỳ ai, hơn nữa không thể nói cho Vũ Hoàng Mặc. Bắt đầu từ đêm nay, ba năm! Trong thời gian ba năm, ngươi không thể gặp mặt Vũ Hoàng Mặc, không thể gửi thư tín cho hắn, ba năm sau, nếu hắn còn xin trẫm hạ chỉ tứ hôn, như vậy, trẫm sẽ thanh toàn các ngươi! Ngươi dám cùng trẫm cược trận này không?"
Bùi Nguyên Ca hơi thêm suy tư, nhân tiện nói: "Hoàng thượng, tiểu nữ tin tưởng Cửu điện hạ!"
Vì thế, hôm đó toàn bộ hoàng cung đều truyền một tin tức, Bùi tứ tiểu thư Bùi Nguyên Ca cầu kiến Hoàng thượng, hai người không biết nói cái gì, ngay sau đó Hoàng thượng giận dữ, lớn tiếng quát Bùi Nguyên Ca không có chừng mực, đuổi nàng ra ngoài. Mà ngày hôm sau lâm triều, nguyên Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành bị Hoàng đế hạ lệnh, giáng chức đến Quan Châu nhậm chức Tả Bố Chính Sử, vì thế, trong ngoài triều đình đều biết, Bùi tứ tiểu thư thất sủng trước mặt Hoàng thượng.
Người hiểu rõ nội tình cũng hiểu được, Bùi tứ tiểu thư tất nhiên là cầu tình vì Cửu điện hạ, làm Hoàng thượng tức giận, ngay cả phụ thân cũng bị liên lụy.
Mà đây đúng là hiệu quả Hoàng đế mong muốn, sở dĩ ông không muốn tứ hôn cho Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca chính là lo lắng Vũ Hoàng Mặc thấy ông đối với Bùi Nguyên Ca phá lệ đặc thù, cố ý lợi dụng Bùi Nguyên Ca vì hắn cố sủng, tâm tồn lợi dụng. Hiện tại, tất cả mọi người đều biết Bùi Nguyên Ca thất sủng trước mặt ông, mà Vũ Hoàng Mặc cũng sẽ đoán được rằng, Bùi Nguyên Ca là vì cầu tình cho hắn làm Hoàng đế tức giận, ngay cả phụ thân cũng bị liên lụy.
Dưới tình huống như vậy, đợi cho ba năm nữa mãn tang, Vũ Hoàng Mặc sẽ đối đãi Bùi Nguyên Ca như thế nào đây?
Nếu hắn thực lòng đối với Bùi Nguyên Ca... .
—— ta là đường ranh giới ba năm sau——
Thời gian ba năm vội vàng trôi qua, chuyện ở kinh thành biến hóa khó có thể nói thành lời.
"Hoàng Mặc, ngươi lần này lại lập chiến công ở biên cương, muốn tưởng thưởng gì cứ việc nói!" Trong ngự thư phòng, Hoàng đế nhìn Vũ Hoàng Mặc khôi giáp phía dưới, giọng nói có chút ôn hòa.
Ba năm này, trên triều đình Hoàng đế vẫn coi trọng hắn giống như trước kia, thật giống như ba năm trước đây thảm án ở Lãnh Thúy cung cũng không làm cho Hoàng đế nghi ngờ gì với hắn, mà bề ngoài Liễu quý phi cũng vẫn thập phần yêu thương hắn, hiện tại Vũ Hoàng Mặc nổi bật càng kính so với ba năm trước đây, song song với thất hoàng tử Vũ Hoàng Diệp do Liễu quý phi sinh, được xưng là kinh thành song kiệt, đúng là vị hôn phu được các cô nương nhớ thương ngày đêm.
So với ba năm trước đây, khuôn mặt Vũ Hoàng Mặc vốn tuyệt sắc giống như càng thêm chói sáng loá mắt, nhưng làm người so với ba năm trước đây trầm ổn rất nhiều, nghe Hoàng đế khích lệ, vẻ mặt lại vẫn trầm tĩnh như cũ, bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, nói: "Phụ hoàng, nhi thần... muốn xin phụ hoàng một ân điển."
"Nga? Rốt cuộc là chuyện gì?", Hoàng đế thản nhiên cười nói.
Vũ Hoàng Mặc hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Nhi thần muốn cưới Bùi Nguyên Ca con gái Quan Châu Tả Bố Chính Sử Bùi đại nhân làm chính phi, xin phụ hoàng ân chuẩn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.