Chương 9: Ban thưởng, tối qua cực khổ!
Nam Quang
19/10/2015
Nhanh đến buổi trưa, bọn nha hoàn nối đuôi mà vào, nhiều loại trân bảo ban thưởng cho Lâm Phượng viên.
Có đồ trang sức làm bằng vàng ròng, có gấm vóc tơ mây quý hiếm, đá mắt mèo lớn như trứng gà vậy. . . . . . Có thể nói hễ là đồ vật nữ nhân thích trên thế gian này, trong những thứ ban thưởng này đều có.
Mặc dù kiếp trước Vân Tuyết Phi thấy qua không ít đồ tốt, nhưng nhìn đến đồ vật ban thưởng vẫn không khỏi rung động một phen, nàng biết gấm vóc tơ mây, tơ lụa của Cẩm Tú Lâu – nơi có biển hiệu Đại Hạ Đệ Nhất Lâu, mỏng như cánh ve, tơ lụa hết sức lạnh lẽo, tơ lụa này ngoài mặc thoải mái, còn có một công hiệu —— bảo dưỡng da thịt, dùng loại tơ lụa này làm y phục, mặc thời gian dài, da thịt sẽ trắng nõn mềm mại, không có một chút tỳ vết nào, tựa như trứng gà vừa mới bóc vỏ. Tơ lụa như vậy là Thánh phẩm mà vô số nữ nhân mong muốn trong lòng, nghe nói một năm Cẩm Tú Lâu mới làm ra ba cuộn gấm vóc tơ mây như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Không ngờ vải vóc trân quý như thế lại có thể đưa đến nơi đây rồi, hàng năm trong hoàng cung cũng chỉ có một cuộn gấm vóc tơ mây, Vân Tuyết Phi không thể không xem kỹ vương gia hộ quốc này lần nữa.
Vương gia Hộ quốc Tư Nam Tuyệt, từ khi Đại Hạ thực hiện thống nhất tới nay, một vương gia khác phái duy nhất, vượt ra khỏi sự tồn tại bên ngoài của hoàng quyền, ở dân gian vẫn có lời đồn đãi: chỉ cần có hộ quốc vương phủ ở đây, hoàng triều Đại Hạ sẽ thiên thu vạn đại!
Đại nha hoàn Đông Hủy cầm đầu cung kính cúi đầu cúi người hành lễ: "Vương gia ban thưởng đều đã đưa đến, tụi nô tỳ lui xuống trước!"
"Ngươi nói những thứ này đều ban thưởng cho bổn vương phi sao?" Vân Tuyết Phi cảm thấy có phải đầu óc của vương gia này không bình thường hay không, ngày hôm qua nô dịch mình, hôm nay ban thưởng nhiều đồ tốt như vậy!
"Dạ, vương phi!" Mặc dù mặt Đông Hủy không chút thay đổi, nhưng trả lời chắc chắn cho Vân Tuyết Phi.
"Vương gia có nói tại sao muốn ban thưởng những thứ đồ này chưa?" Vân Tuyết Phi hỏi thăm lần nữa, nàng cứ có cảm giác không có chuyện tốt, một người làm cho người ta đoán không ra như vậy thì khi làm việc nhất định có mục đích của mình, sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với người khác.
"Hồi vương phi, vương gia nói tối qua vương phi cực khổ, phục vụ ngài rất hài lòng, trong những thứ ban thưởng có một củ nhân sâm ngàn năm do Tây Lương quốc tiến cống, để vương phi bồi bổ thân thể!" Đông Hủy trả lời quy củ, không để ý một câu nói như vậy sẽ làm cho người ta mơ màng bao nhiêu.
Bọn nha hoàn cùng đi đưa ban thưởng rối rít đỏ mặt, vui mừng nhất chính là nha hoàn thân cận Ngũ Trà của Vân Tuyết Phi, nghe được câu này thì mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nếu như không phải kiêng dè đã có người, nàng đã sớm vây lượn xung quanh tiểu thư nhà mình líu ríu nói chuyện không ngừng rồi.
"Thì ra vương gia tìm ra lương tâm, đưa những thứ đồ này tới nhận lỗi, vậy được! Bổn vương phi sẽ nhận mấy món đồ này, thay bổn vương phi tạ ơn vương gia ban thưởng." Vân Tuyết Phi không có cảm giác không ổn chút nào, cũng sẽ không khách khí với người khác, nhìn kỳ trân dị bảo ít có trên thế gian này, nàng nhất thời cảm thấy người vương gia này còn không tệ, bắt người tay ngắn, cũng không tiện ghi hận chuyện tối ngày hôm qua nữa.
Đến khi Đông Hủy trả lời, liền dẫn theo một đám nha hoàn cung kính lui ra ngoài.
Đợi thời điểm trong phòng không có người ngoài, Ngũ Trà cũng không khống chế được nội tâm kích động mừng như điên nữa: "Tiểu thư, quả nhiên vương gia thích tiểu thư nhất, nhiều đồ tốt như vậy, vẫn là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy."
Nhìn nha hoàn vẫn đi theo bên cạnh mình, mặt mày hớn hở nói chuyện cùng mình như vậy, vẫn là lần đầu, cảm giác được người khác cần thật sự vô cùng tốt.
"Ít đồ như vậy mà ngươi nhìn đến choáng váng?" Vân Tuyết Phi dùng ngón tay nhẹ trêu chọc cái trán của Ngũ Trà, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình cũng nhìn ngây ngẩn.
"Nô tỳ, nô tỳ chỉ rất vui mừng, những thứ đồ này thật sự đẹp mắt!" Ngũ Trà ngượng ngùng le lưỡi, đỏ mặt giải thích.
Vân Tuyết Phi chọn cây cây trâm vàng khảm hồng ngọc từ trong đống đồ ban thưởng, nhét vào trong tay Ngũ Trà: "Ngươi cầm cái này, ngươi tìm một chỗ tiêu thụ trâm cài đồ trang sức còn dư lại ra ngoài cho ta, đổi thành ngân phiếu cho ta!"
Ngũ Trà giùng giằng rút tay từ trong tay Vân Tuyết Phi, vừa lắc đầu vừa cự tuyệt: "Tiểu thư, cái này không được, quá quý trọng, nô tỳ không thể nhận."
Vân Tuyết Phi buồn bực nghiêm mặt giả vờ tức giận: "Ngươi không cần chính là không cho tiểu thư ta mặt mũi, cầm!"
Giọng gần như ra lệnh, Ngũ Trà không thể không nhận, nàng cảm động hồng vành mắt: "Tiểu thư, ngươi đối xử với Ngũ Trà thật sự quá tốt."
"Biết ta đối với ngươi tốt là được, làm việc cho tiểu thư ta, về sau đi theo tiểu thư cật hương hát lạt, ai cũng không thể ức hiếp chúng ta!" Vân Tuyết Phi trịnh trọng bảo đảm.
"Vâng!" Ngũ Trà cười ra sức mà gật đầu.
"Ngươi tìm tiệm vàng lớn nhất, đổi những đồ trang sức này thành ngân phiếu cho ta!"
"Tiểu thư, như vậy không tốt đâu! Những thứ này là vương gia ban thưởng cho người, người bán thì vương gia sẽ trách tội!" Ngũ Trà lo lắng nhìn Vân Tuyết Phi.
"Ngươi cũng nói là ban thưởng cho ta đấy, nếu ban thưởng cho ta chính là của ta, trước mắt bên cạnh hai chúng ta không có bạc gì, về sau làm việc cũng không dễ dàng, những thứ đồ trang sức này bày đặt cũng chỉ là bày đặt, còn không bằng bán đổi thành ngân phiếu đặt ở bên người!" Vân Tuyết Phi cười nói: "Huống hồ sau này vẫn còn sẽ có những thứ đồ này, cũ không đi, làm sao cái mới đến!"
Ngũ Trà đột nhiên phát hiện lúc tiểu thư nhà mình nói chuyện mắt cực kỳ sáng, tràn đầy tự tin, giống như tất cả đều không làm khó được người, nàng thích tiểu thư như vậy!
"Nô tỳ biết, nô tỳ phải đi làm ngay!"
Ngũ Trà vừa mới đi, Vân Tuyết Phi liền nhìn từng món trân bảo, quả nhiên là đồ tốt, thoạt nhìn đẹp mắt, sờ cũng thoải mái.
Ngay khi Vân Tuyết Phi cảm thán rất nhiều, nha hoàn Hỉ Thúy giữ cửa đi vào: "Vương phi, Nhị phu nhân cầu kiến!"
Vân Tuyết Phi cau mày, nàng ta tới làm gì? Hiện tại nàng phiền nhất chính là thiếp thị đó, mỗi một người đều không phải thứ tốt đẹp gì, lần này đoán chừng cũng là đến bới móc.
Đợi chút, Nhị phu nhân! Theo trí nhớ của thân thể này, Nhị phu nhân Quan Tâm Liên hình như là biểu muội phương xa của Mộ Dung Thanh Y.
Nghĩ đến Mộ Dung Thanh Y, Vân Tuyết Phi không tức giận không oán hận là không thể nào, nàng yêu Hạ Hầu Huyền mười năm, từ mười tuổi bắt đầu đến hai mươi tuổi, thời giờ tốt nhất thì nàng đều cho Hạ Hầu Huyền, nhưng lấy được cái gì, người đời chỉ biết nàng là hoàng hậu cao quý một nước, vô cùng tôn quý, lại không người biết lòng của nàng chua xót, nàng vẫn cho là phu quân ân ái hòa thuận, nhưng thật ra là yêu một nữ nhân khác; nàng cảm thấy tình yêu quan trọng hơn sinh mạng, nhưng thật ra là buồn lời nói dối cười bi ai.
Sau khi nàng sống lại vẫn luôn suy nghĩ, nếu như Hạ Hầu Huyền biết nàng chết sẽ đau lòng sẽ tự trách sẽ hối hận sao?
Cũng sẽ không, hắn rốt cuộc giải thoát, không còn ai không cho phép hắn nạp phi, hắn muốn cưới bao nhiêu nữ nhân đều được!
Nghĩ tới đây, vết sẹo trong lòng lại bị vỡ ra, đau đớn lẻn đến bốn phía thân thể.
Nàng thật sự muốn xem biểu muội phương xa này có gì muốn làm? Nàng không phải Thánh Nhân, tốt nhất Quan Tâm Liên đừng tồn tại tâm tư không đứng đắn, nếu không nàng liền đòi lại tất cả những thứ Mộ Dung Thanh Y thiếu nàng từ trên người nàng ta!
Có đồ trang sức làm bằng vàng ròng, có gấm vóc tơ mây quý hiếm, đá mắt mèo lớn như trứng gà vậy. . . . . . Có thể nói hễ là đồ vật nữ nhân thích trên thế gian này, trong những thứ ban thưởng này đều có.
Mặc dù kiếp trước Vân Tuyết Phi thấy qua không ít đồ tốt, nhưng nhìn đến đồ vật ban thưởng vẫn không khỏi rung động một phen, nàng biết gấm vóc tơ mây, tơ lụa của Cẩm Tú Lâu – nơi có biển hiệu Đại Hạ Đệ Nhất Lâu, mỏng như cánh ve, tơ lụa hết sức lạnh lẽo, tơ lụa này ngoài mặc thoải mái, còn có một công hiệu —— bảo dưỡng da thịt, dùng loại tơ lụa này làm y phục, mặc thời gian dài, da thịt sẽ trắng nõn mềm mại, không có một chút tỳ vết nào, tựa như trứng gà vừa mới bóc vỏ. Tơ lụa như vậy là Thánh phẩm mà vô số nữ nhân mong muốn trong lòng, nghe nói một năm Cẩm Tú Lâu mới làm ra ba cuộn gấm vóc tơ mây như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu.
Không ngờ vải vóc trân quý như thế lại có thể đưa đến nơi đây rồi, hàng năm trong hoàng cung cũng chỉ có một cuộn gấm vóc tơ mây, Vân Tuyết Phi không thể không xem kỹ vương gia hộ quốc này lần nữa.
Vương gia Hộ quốc Tư Nam Tuyệt, từ khi Đại Hạ thực hiện thống nhất tới nay, một vương gia khác phái duy nhất, vượt ra khỏi sự tồn tại bên ngoài của hoàng quyền, ở dân gian vẫn có lời đồn đãi: chỉ cần có hộ quốc vương phủ ở đây, hoàng triều Đại Hạ sẽ thiên thu vạn đại!
Đại nha hoàn Đông Hủy cầm đầu cung kính cúi đầu cúi người hành lễ: "Vương gia ban thưởng đều đã đưa đến, tụi nô tỳ lui xuống trước!"
"Ngươi nói những thứ này đều ban thưởng cho bổn vương phi sao?" Vân Tuyết Phi cảm thấy có phải đầu óc của vương gia này không bình thường hay không, ngày hôm qua nô dịch mình, hôm nay ban thưởng nhiều đồ tốt như vậy!
"Dạ, vương phi!" Mặc dù mặt Đông Hủy không chút thay đổi, nhưng trả lời chắc chắn cho Vân Tuyết Phi.
"Vương gia có nói tại sao muốn ban thưởng những thứ đồ này chưa?" Vân Tuyết Phi hỏi thăm lần nữa, nàng cứ có cảm giác không có chuyện tốt, một người làm cho người ta đoán không ra như vậy thì khi làm việc nhất định có mục đích của mình, sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với người khác.
"Hồi vương phi, vương gia nói tối qua vương phi cực khổ, phục vụ ngài rất hài lòng, trong những thứ ban thưởng có một củ nhân sâm ngàn năm do Tây Lương quốc tiến cống, để vương phi bồi bổ thân thể!" Đông Hủy trả lời quy củ, không để ý một câu nói như vậy sẽ làm cho người ta mơ màng bao nhiêu.
Bọn nha hoàn cùng đi đưa ban thưởng rối rít đỏ mặt, vui mừng nhất chính là nha hoàn thân cận Ngũ Trà của Vân Tuyết Phi, nghe được câu này thì mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nếu như không phải kiêng dè đã có người, nàng đã sớm vây lượn xung quanh tiểu thư nhà mình líu ríu nói chuyện không ngừng rồi.
"Thì ra vương gia tìm ra lương tâm, đưa những thứ đồ này tới nhận lỗi, vậy được! Bổn vương phi sẽ nhận mấy món đồ này, thay bổn vương phi tạ ơn vương gia ban thưởng." Vân Tuyết Phi không có cảm giác không ổn chút nào, cũng sẽ không khách khí với người khác, nhìn kỳ trân dị bảo ít có trên thế gian này, nàng nhất thời cảm thấy người vương gia này còn không tệ, bắt người tay ngắn, cũng không tiện ghi hận chuyện tối ngày hôm qua nữa.
Đến khi Đông Hủy trả lời, liền dẫn theo một đám nha hoàn cung kính lui ra ngoài.
Đợi thời điểm trong phòng không có người ngoài, Ngũ Trà cũng không khống chế được nội tâm kích động mừng như điên nữa: "Tiểu thư, quả nhiên vương gia thích tiểu thư nhất, nhiều đồ tốt như vậy, vẫn là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy."
Nhìn nha hoàn vẫn đi theo bên cạnh mình, mặt mày hớn hở nói chuyện cùng mình như vậy, vẫn là lần đầu, cảm giác được người khác cần thật sự vô cùng tốt.
"Ít đồ như vậy mà ngươi nhìn đến choáng váng?" Vân Tuyết Phi dùng ngón tay nhẹ trêu chọc cái trán của Ngũ Trà, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình cũng nhìn ngây ngẩn.
"Nô tỳ, nô tỳ chỉ rất vui mừng, những thứ đồ này thật sự đẹp mắt!" Ngũ Trà ngượng ngùng le lưỡi, đỏ mặt giải thích.
Vân Tuyết Phi chọn cây cây trâm vàng khảm hồng ngọc từ trong đống đồ ban thưởng, nhét vào trong tay Ngũ Trà: "Ngươi cầm cái này, ngươi tìm một chỗ tiêu thụ trâm cài đồ trang sức còn dư lại ra ngoài cho ta, đổi thành ngân phiếu cho ta!"
Ngũ Trà giùng giằng rút tay từ trong tay Vân Tuyết Phi, vừa lắc đầu vừa cự tuyệt: "Tiểu thư, cái này không được, quá quý trọng, nô tỳ không thể nhận."
Vân Tuyết Phi buồn bực nghiêm mặt giả vờ tức giận: "Ngươi không cần chính là không cho tiểu thư ta mặt mũi, cầm!"
Giọng gần như ra lệnh, Ngũ Trà không thể không nhận, nàng cảm động hồng vành mắt: "Tiểu thư, ngươi đối xử với Ngũ Trà thật sự quá tốt."
"Biết ta đối với ngươi tốt là được, làm việc cho tiểu thư ta, về sau đi theo tiểu thư cật hương hát lạt, ai cũng không thể ức hiếp chúng ta!" Vân Tuyết Phi trịnh trọng bảo đảm.
"Vâng!" Ngũ Trà cười ra sức mà gật đầu.
"Ngươi tìm tiệm vàng lớn nhất, đổi những đồ trang sức này thành ngân phiếu cho ta!"
"Tiểu thư, như vậy không tốt đâu! Những thứ này là vương gia ban thưởng cho người, người bán thì vương gia sẽ trách tội!" Ngũ Trà lo lắng nhìn Vân Tuyết Phi.
"Ngươi cũng nói là ban thưởng cho ta đấy, nếu ban thưởng cho ta chính là của ta, trước mắt bên cạnh hai chúng ta không có bạc gì, về sau làm việc cũng không dễ dàng, những thứ đồ trang sức này bày đặt cũng chỉ là bày đặt, còn không bằng bán đổi thành ngân phiếu đặt ở bên người!" Vân Tuyết Phi cười nói: "Huống hồ sau này vẫn còn sẽ có những thứ đồ này, cũ không đi, làm sao cái mới đến!"
Ngũ Trà đột nhiên phát hiện lúc tiểu thư nhà mình nói chuyện mắt cực kỳ sáng, tràn đầy tự tin, giống như tất cả đều không làm khó được người, nàng thích tiểu thư như vậy!
"Nô tỳ biết, nô tỳ phải đi làm ngay!"
Ngũ Trà vừa mới đi, Vân Tuyết Phi liền nhìn từng món trân bảo, quả nhiên là đồ tốt, thoạt nhìn đẹp mắt, sờ cũng thoải mái.
Ngay khi Vân Tuyết Phi cảm thán rất nhiều, nha hoàn Hỉ Thúy giữ cửa đi vào: "Vương phi, Nhị phu nhân cầu kiến!"
Vân Tuyết Phi cau mày, nàng ta tới làm gì? Hiện tại nàng phiền nhất chính là thiếp thị đó, mỗi một người đều không phải thứ tốt đẹp gì, lần này đoán chừng cũng là đến bới móc.
Đợi chút, Nhị phu nhân! Theo trí nhớ của thân thể này, Nhị phu nhân Quan Tâm Liên hình như là biểu muội phương xa của Mộ Dung Thanh Y.
Nghĩ đến Mộ Dung Thanh Y, Vân Tuyết Phi không tức giận không oán hận là không thể nào, nàng yêu Hạ Hầu Huyền mười năm, từ mười tuổi bắt đầu đến hai mươi tuổi, thời giờ tốt nhất thì nàng đều cho Hạ Hầu Huyền, nhưng lấy được cái gì, người đời chỉ biết nàng là hoàng hậu cao quý một nước, vô cùng tôn quý, lại không người biết lòng của nàng chua xót, nàng vẫn cho là phu quân ân ái hòa thuận, nhưng thật ra là yêu một nữ nhân khác; nàng cảm thấy tình yêu quan trọng hơn sinh mạng, nhưng thật ra là buồn lời nói dối cười bi ai.
Sau khi nàng sống lại vẫn luôn suy nghĩ, nếu như Hạ Hầu Huyền biết nàng chết sẽ đau lòng sẽ tự trách sẽ hối hận sao?
Cũng sẽ không, hắn rốt cuộc giải thoát, không còn ai không cho phép hắn nạp phi, hắn muốn cưới bao nhiêu nữ nhân đều được!
Nghĩ tới đây, vết sẹo trong lòng lại bị vỡ ra, đau đớn lẻn đến bốn phía thân thể.
Nàng thật sự muốn xem biểu muội phương xa này có gì muốn làm? Nàng không phải Thánh Nhân, tốt nhất Quan Tâm Liên đừng tồn tại tâm tư không đứng đắn, nếu không nàng liền đòi lại tất cả những thứ Mộ Dung Thanh Y thiếu nàng từ trên người nàng ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.