Chương 164: Chẳng qua không yêu mà thôi
Nam Quang
31/12/2016
Editor: thuyvu115257
"Cái gì? Ngươi nói ai gia tự mình quả quyết?" Con ngươi Tiêu Nhụy Vũ rét lạnh, sắc mặt giận tái đi.
"Hiện tại Thái hậu đang thẩm lý án tình giữa Quan Bá Luân và quý phi, theo lý cả hai người đều phải có mặt ở đây để tra hỏi cho rõ ràng. Nhưng mà Thái hậu chỉ hỏi một bên, hình như có chút thiếu công bằng!" Ánh mắt Vân Tuyết Phi cũng không nhúng nhường, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Tiêu Nhụy Vũ, trấn định phân tích nói: "Nếu như Mộ Dung quý phi thật sự là bị ép buộc, vì sao nàng ta lại không trực tiếp đứng ra xác nhận?"
"Nàng ta ngại vì thể diện của hoàng gia, không dám đứng ra xác nhận ta!" Quan Bá Luân chợt ngẩng đầu, ánh mắt khẩn trương, giọng nói cực kỳ kích động: "Tất cả lỗi lầm đều là của một mình ta, không liên quan đến Mộ Dung quý phi, xin mọi người không cần phí tâm vì ta, ta nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào. . . . . ."
Bóp một tiếng, tiếng nói bị cắt đứt, thời gian giống như ngừng lại vào giờ khắc này.
"Nghiệt tử, tên nghiệt tử này. . . . . ." Quan Bá Đào thu tay lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nhi tử ngu ngốc của mình, thất vọng lắc đầu.
"Công công, người. . . . . ." Mộ Dung Thanh Liễu không tới kịp ngăn cản, mặt tràn đầy thương yêu nhìn Quan Bá Luân.
Nàng vươn tay muốn vuốt ve gương mặt bị đánh kia, nhưng còn chưa chạm đến, Quan Bá Luân đã nghiêng đầu, tránh qua một bên.
Tay Mộ Dung Thanh Liễu sờ hụt, mặt tràn đầy cô đơn, nàng há miệng, nhưng khi chạm đến ánh mắt chán ghét của Quan Bá Luân, lời nàng chuẩn bị nói ra liền nuốt xuống cổ họng.
Quan Bá Đào không ngờ nhi tử hồ đồ như thế, Liễu Nhi tốt đến vậy thế nhưng nó không cần, lại muốn nữ nhân không thể được, theo ý ông nữ nhân kia cái gì cũng tệ, trừ mềm yếu một chút thì còn cái gì tốt đâu. Tại sao đứa con trai này không thông suốt chứ, phải đợi đến lúc chuyện không thể vãn hồi nó mới có thể tỉnh ngộ sao?
"Bá Luân, ngươi thật là bị quỷ ám rồi!" Gương mặt Quan Bá Đào tràn đầy tức giận, quát một tiếng: "Ngươi đã cố ý hy sinh cho nữ nhân kia, thế thì bây giờ ta lập tức đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi!"
"Công công!" Mộ Dung Thanh Liễu mở to hai mắt, không ngờ chuyện bị đẩy đến một bước này, nàng vội vàng nhìn Quan Bá Luân van xin: "Tướng công, chàng xin lỗi công công đi, giải thích rõ với Thái hậu, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta cùng nhau về nhà, cùng nhau hạnh phúc sống qua ngày được không?"
Sắc mặt Quan Bá Luân biến hóa, sửng sốt chốc lát, sau đó lấy lại tinh thần, trong mắt lóe cảm xúc phức tạp, bình tĩnh nói: "Như vậy cũng tốt, phụ thân, người coi như chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu này. Sauk hi đoạn tuyệt quan hệ, Quan phủ cũng có thể tránh hổ thẹn vì con!"
"Tướng công, chàng. . . . . ." Mộ Dung Thanh Liễu đột nhiên cảm giác trái tim đau đớn giống như bị ai đó xé rách, trong mắt tràn ngập sự bị thương, làm sao cũng không nghĩ tới tình cảm của người đàn ông trước mắt này đối với ‘Muội muội tốt’ của nàng sâu đậm như vậy. Một luồng khí nóng dâng trào, hốc mắt nàng chua xót khó chịu, mơ hồ cảm thấy người đối diện chỉ là ảo ảnh, vô cùng xa xôi.
"Ngươi...ngươi. . . . . ." Giờ phút này Quan Bá Đào bị chọc tức tới mức nói không ra lời, huyết khí dâng trào, ông đột nhiên cảm thấy ngực mình bị chèn ép đến khó thở, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, lảo đảo té xuống đất.
Hạ Hầu Thuần cả kinh, vội vàng chạy lại đỡ Quan Bá Đào, lo lắng nói: "Quan lão, ông sao vậy?"
"Công công. . . . . ." Mộ Dung Thanh Liễu kêu lên, tiếp theo nhanh chóng đứng lên chạy tới trước mắt Quan Bá Đào kiểm tra.
Ánh mắt Quan Bá Luân thoáng qua vẻ buồn rầu, đôi tay nắm chặt thành quyền, cắn răng trong phút chốc, rồi cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Vân Tuyết Phi nhìn tới đây, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, nàng vội vàng đi tới trước mặt Quan Bá Luân, chỉ vào Mộ Dung Thanh Liễu phẫn nộ chất vấn: "Quan Bá Luân, trong lòng ngươi chỉ có Mộ Dung Thanh Y, vậy thê tử trước mặt này ngươi coi là gì hả?"
Người Quan Bá Luân thoáng lay động, nhưng rất nhanh đã bình thường lại, vẫn cúi đầu, không nói một câu.
"Chỉ vì cái gọi là tình yêu vĩ đại ích kỉ của ngươi, ngươi ruồng rẫy thê tử kết tóc, bây giờ còn muốn vứt bỏ phụ thân mình, vứt bỏ gia tộc của mình. . . . . ." Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Quan Bá Luân, con ngươi ngưng trọng, phủ lên màu sắc đen tối, giọng nàng mang theo sự ảo não và tức giận nói: "Ngươi thật sự cho rằng đoạn tuyệt quan hệ, Quan phủ sẽ không bị dính líu?"
Quan Bá Luân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vân Tuyết Phi, trong lòng hiện ra lo lắng, mấp máy môi nói: "Nếu như ta không phải người Quan phủ, tự nhiên sẽ không khiến Quan phủ bị mất mặt!"
"Nhưng trên người ngươi chảy dòng máu Quan gia, đây là sự thật không thể thay đổi được!" Vân Tuyết Phi cắt đứt lời phản bác của hắn.
"Nhưng, nhưng ta làm nhục nhã Quan phủ, hiện tại tất cả mọi người đều biết Quan Bá Luân ta là một hoạn quan, biết Quan gia xuất ra một thái giám!" Quan Bá Luân nhìn Vân Tuyết Phi cười thê lương, kế tiếp liếc qua gương mặt lo lắng của Mộ Dung Thanh Liễu: "Ta đối với nàng không có tình cảm, miễn cưỡng ở chung một chỗ cũng không hạnh phúc. Huống chi bây giờ ta rơi vào loại tình huống này. Nếu như nàng bằng lòng, có thể dùng thân phận con dâu đích trưởng tử Quan gia, giàu sang sống hết đời. Còn ngược lại, ta có thể cho nàng một tờ hưu thư, để nàng tìm phu quân tái giá!"
Mặc dù giọng Quan Bá Luân không lớn, nhưng Mộ Dung Thanh Liễu cách đó không xa vẫn nghe thấy hết, hốc mắt nàng ửng đỏ, cố nén lệ xoay người, đi tới trước mặt Quan Bá Luân, nghẹn ngào chất vấn: "Ta và chàng quen biết nhau không ngắn hơn nàng ta, trong lòng chàng hẳn hiểu rõ tình cảm của ta đối với chàng, trên thế giới này không một nữ nhân nào có thể yêu chàng hơn ta. Tại sao tất cả mọi người đều nhìn ra, chỉ có chàng là không hiểu. Rốt cuộc Mộ Dung Thanh Y có cái gì tốt? Đáng giá để chàng vì nàng ta, bảo vệ nàng ta như vậy, gánh vác nguy cơ bị mất đầu, thay nàng ta gỡ tội chứ!"
"Câm mồm! Ta nói chuyện này không liên quan đến Thanh Y, đều là một mình ta, là ta ép buộc nàng ấy quan hệ với ta. Từ lúc ban đầu nàng ấy đã không muốn, tất cả đều là lỗi của ta, của ta!" Vẻ mặt Quan Bá Luân luống cuống, nói năng lộn xộn.
"Trong lòng của chàng chỉ có nàng ta thôi sao? Ta và chàng ở chung lâu như vậy, cho dù tảng đá cũng sẽ bị làm cho cảm động, tại sao ngươi liền đối với ta tàn nhẫn như vậy?" Mộ Dung Thanh Liễu cười bi thương.
"Hoàng thượng, Mộ Dung Thanh Y là nữ nhân của ngươi, mọi người tranh chấp thời gian dài như vậy, ít nhất ngươi cũng nên nói một câu đi chứ!" Ánh mắt châm chọc của Vân Tuyết Phi rơi vào Hạ Hầu Huyền vẫn luôn im lặng bên cạnh, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, khóe môi hơi nhếch: "Lúc trước Hoàng thượng đúng là đã từng si mê Mộ Dung quý phi, ân ân ái ái ở chung một chỗ rất lâu, Mộ Dung quý phi là hạng người gì, không có ai hiểu rõ hơn Hoàng thượng!"
Hạ Hầu Huyền cảm thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn trên người mình, chân mày nhíu chặt, trông thấy sắc mặt Vân Tuyết Phi thoáng ẩn sự chán ghét, trong lòng hắn đột nhiên lạnh lẽo.
"Hoàng đệ, đệ hãy nói một câu đi, Bá Luân quả thật hồ đồ một chút, nhưng hắn bị đệ trừng phạt đủ nặng rồi. Tốt xấu gì Quan lão cũng có công vì triều đình, hiện tại lớn tuổi, đến lúc an hưởng tuổi già rồi. Đệ cầu xin mẫu hậu, chuyện này cứ định như vậy đi, việc xầu trong nhà không nên truyền ra ngoài, huống chi hoàng thất chúng ta!" Hạ Hầu Thuần lo lắng, tận tình khuyên bảo.
Đôi con ngươi Hạ Hầu Huyền thâm thúy, như có như không liếc gương mặt thành khẩn của huynh trưởng, yên lặng trong chốc lát, hắn đi ra đứng trong đại điện, ngữ điệu lạnh lùng nói: "Mẫu hậu, hết thảy đều là lỗi của nhi tử, ban đầu Quan Bá Luân và Mộ Dung Thanh Y là một đôi tình lữ. Nhưng vì nhi tử thưởng thức, thương tiếc Mộ Dung Thanh Y, lại không nghĩ tới sẽ biến thành yêu. Vì vậy hoành đao đoạt ái, nạp nữ nhân kia làm phi! Nhi tử cũng đã nếm phải quả đắng, đau đớn mất đi nữ nhân mình yêu mến nhất!"
Nói tới chỗ này, Hạ Hầu Huyền chuyển ánh mắt thâm tình nhìn Vân Tuyết Phi, ngưng mắt nhìn nàng nói: "Hết thảy lỗi lầm đều là nhi tử tạo thành, xin mẫu phi bỏ qua cho Quan Bá Luân!"
Tiêu Nhụy Vũ ngồi ở trên xem kịch hay nãy giờ, tất cả xảy ra đều giống như bà dự đoán, chẳng qua ngoài ý muốn có thêm một Vân Tuyết Phi, bà cau mày, thu hồi ánh mắt, ho khan hai cái, sau khi hớp một ngụm trà nói: "Nếu Thuần nhi đã xin tha, mà Huyền nhi lúc trước quả thật cũng có lỗi, ai gia niệm tình Hữu Tướng luôn trung thành cống hiến vì nước, để cho mang về nhà quản giáo. Nếu ngày sau còn làm chuyện hoang đường như vậy, trái ngược luân lý, phá hủy mặt mũi hoàng gia, ai gia sẽ trừng phạt nghiêm khắc!"
"Cái gì? Ngươi nói ai gia tự mình quả quyết?" Con ngươi Tiêu Nhụy Vũ rét lạnh, sắc mặt giận tái đi.
"Hiện tại Thái hậu đang thẩm lý án tình giữa Quan Bá Luân và quý phi, theo lý cả hai người đều phải có mặt ở đây để tra hỏi cho rõ ràng. Nhưng mà Thái hậu chỉ hỏi một bên, hình như có chút thiếu công bằng!" Ánh mắt Vân Tuyết Phi cũng không nhúng nhường, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Tiêu Nhụy Vũ, trấn định phân tích nói: "Nếu như Mộ Dung quý phi thật sự là bị ép buộc, vì sao nàng ta lại không trực tiếp đứng ra xác nhận?"
"Nàng ta ngại vì thể diện của hoàng gia, không dám đứng ra xác nhận ta!" Quan Bá Luân chợt ngẩng đầu, ánh mắt khẩn trương, giọng nói cực kỳ kích động: "Tất cả lỗi lầm đều là của một mình ta, không liên quan đến Mộ Dung quý phi, xin mọi người không cần phí tâm vì ta, ta nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào. . . . . ."
Bóp một tiếng, tiếng nói bị cắt đứt, thời gian giống như ngừng lại vào giờ khắc này.
"Nghiệt tử, tên nghiệt tử này. . . . . ." Quan Bá Đào thu tay lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nhi tử ngu ngốc của mình, thất vọng lắc đầu.
"Công công, người. . . . . ." Mộ Dung Thanh Liễu không tới kịp ngăn cản, mặt tràn đầy thương yêu nhìn Quan Bá Luân.
Nàng vươn tay muốn vuốt ve gương mặt bị đánh kia, nhưng còn chưa chạm đến, Quan Bá Luân đã nghiêng đầu, tránh qua một bên.
Tay Mộ Dung Thanh Liễu sờ hụt, mặt tràn đầy cô đơn, nàng há miệng, nhưng khi chạm đến ánh mắt chán ghét của Quan Bá Luân, lời nàng chuẩn bị nói ra liền nuốt xuống cổ họng.
Quan Bá Đào không ngờ nhi tử hồ đồ như thế, Liễu Nhi tốt đến vậy thế nhưng nó không cần, lại muốn nữ nhân không thể được, theo ý ông nữ nhân kia cái gì cũng tệ, trừ mềm yếu một chút thì còn cái gì tốt đâu. Tại sao đứa con trai này không thông suốt chứ, phải đợi đến lúc chuyện không thể vãn hồi nó mới có thể tỉnh ngộ sao?
"Bá Luân, ngươi thật là bị quỷ ám rồi!" Gương mặt Quan Bá Đào tràn đầy tức giận, quát một tiếng: "Ngươi đã cố ý hy sinh cho nữ nhân kia, thế thì bây giờ ta lập tức đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi!"
"Công công!" Mộ Dung Thanh Liễu mở to hai mắt, không ngờ chuyện bị đẩy đến một bước này, nàng vội vàng nhìn Quan Bá Luân van xin: "Tướng công, chàng xin lỗi công công đi, giải thích rõ với Thái hậu, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta cùng nhau về nhà, cùng nhau hạnh phúc sống qua ngày được không?"
Sắc mặt Quan Bá Luân biến hóa, sửng sốt chốc lát, sau đó lấy lại tinh thần, trong mắt lóe cảm xúc phức tạp, bình tĩnh nói: "Như vậy cũng tốt, phụ thân, người coi như chưa từng sinh ra đứa con bất hiếu này. Sauk hi đoạn tuyệt quan hệ, Quan phủ cũng có thể tránh hổ thẹn vì con!"
"Tướng công, chàng. . . . . ." Mộ Dung Thanh Liễu đột nhiên cảm giác trái tim đau đớn giống như bị ai đó xé rách, trong mắt tràn ngập sự bị thương, làm sao cũng không nghĩ tới tình cảm của người đàn ông trước mắt này đối với ‘Muội muội tốt’ của nàng sâu đậm như vậy. Một luồng khí nóng dâng trào, hốc mắt nàng chua xót khó chịu, mơ hồ cảm thấy người đối diện chỉ là ảo ảnh, vô cùng xa xôi.
"Ngươi...ngươi. . . . . ." Giờ phút này Quan Bá Đào bị chọc tức tới mức nói không ra lời, huyết khí dâng trào, ông đột nhiên cảm thấy ngực mình bị chèn ép đến khó thở, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, lảo đảo té xuống đất.
Hạ Hầu Thuần cả kinh, vội vàng chạy lại đỡ Quan Bá Đào, lo lắng nói: "Quan lão, ông sao vậy?"
"Công công. . . . . ." Mộ Dung Thanh Liễu kêu lên, tiếp theo nhanh chóng đứng lên chạy tới trước mắt Quan Bá Đào kiểm tra.
Ánh mắt Quan Bá Luân thoáng qua vẻ buồn rầu, đôi tay nắm chặt thành quyền, cắn răng trong phút chốc, rồi cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Vân Tuyết Phi nhìn tới đây, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, nàng vội vàng đi tới trước mặt Quan Bá Luân, chỉ vào Mộ Dung Thanh Liễu phẫn nộ chất vấn: "Quan Bá Luân, trong lòng ngươi chỉ có Mộ Dung Thanh Y, vậy thê tử trước mặt này ngươi coi là gì hả?"
Người Quan Bá Luân thoáng lay động, nhưng rất nhanh đã bình thường lại, vẫn cúi đầu, không nói một câu.
"Chỉ vì cái gọi là tình yêu vĩ đại ích kỉ của ngươi, ngươi ruồng rẫy thê tử kết tóc, bây giờ còn muốn vứt bỏ phụ thân mình, vứt bỏ gia tộc của mình. . . . . ." Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm Quan Bá Luân, con ngươi ngưng trọng, phủ lên màu sắc đen tối, giọng nàng mang theo sự ảo não và tức giận nói: "Ngươi thật sự cho rằng đoạn tuyệt quan hệ, Quan phủ sẽ không bị dính líu?"
Quan Bá Luân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vân Tuyết Phi, trong lòng hiện ra lo lắng, mấp máy môi nói: "Nếu như ta không phải người Quan phủ, tự nhiên sẽ không khiến Quan phủ bị mất mặt!"
"Nhưng trên người ngươi chảy dòng máu Quan gia, đây là sự thật không thể thay đổi được!" Vân Tuyết Phi cắt đứt lời phản bác của hắn.
"Nhưng, nhưng ta làm nhục nhã Quan phủ, hiện tại tất cả mọi người đều biết Quan Bá Luân ta là một hoạn quan, biết Quan gia xuất ra một thái giám!" Quan Bá Luân nhìn Vân Tuyết Phi cười thê lương, kế tiếp liếc qua gương mặt lo lắng của Mộ Dung Thanh Liễu: "Ta đối với nàng không có tình cảm, miễn cưỡng ở chung một chỗ cũng không hạnh phúc. Huống chi bây giờ ta rơi vào loại tình huống này. Nếu như nàng bằng lòng, có thể dùng thân phận con dâu đích trưởng tử Quan gia, giàu sang sống hết đời. Còn ngược lại, ta có thể cho nàng một tờ hưu thư, để nàng tìm phu quân tái giá!"
Mặc dù giọng Quan Bá Luân không lớn, nhưng Mộ Dung Thanh Liễu cách đó không xa vẫn nghe thấy hết, hốc mắt nàng ửng đỏ, cố nén lệ xoay người, đi tới trước mặt Quan Bá Luân, nghẹn ngào chất vấn: "Ta và chàng quen biết nhau không ngắn hơn nàng ta, trong lòng chàng hẳn hiểu rõ tình cảm của ta đối với chàng, trên thế giới này không một nữ nhân nào có thể yêu chàng hơn ta. Tại sao tất cả mọi người đều nhìn ra, chỉ có chàng là không hiểu. Rốt cuộc Mộ Dung Thanh Y có cái gì tốt? Đáng giá để chàng vì nàng ta, bảo vệ nàng ta như vậy, gánh vác nguy cơ bị mất đầu, thay nàng ta gỡ tội chứ!"
"Câm mồm! Ta nói chuyện này không liên quan đến Thanh Y, đều là một mình ta, là ta ép buộc nàng ấy quan hệ với ta. Từ lúc ban đầu nàng ấy đã không muốn, tất cả đều là lỗi của ta, của ta!" Vẻ mặt Quan Bá Luân luống cuống, nói năng lộn xộn.
"Trong lòng của chàng chỉ có nàng ta thôi sao? Ta và chàng ở chung lâu như vậy, cho dù tảng đá cũng sẽ bị làm cho cảm động, tại sao ngươi liền đối với ta tàn nhẫn như vậy?" Mộ Dung Thanh Liễu cười bi thương.
"Hoàng thượng, Mộ Dung Thanh Y là nữ nhân của ngươi, mọi người tranh chấp thời gian dài như vậy, ít nhất ngươi cũng nên nói một câu đi chứ!" Ánh mắt châm chọc của Vân Tuyết Phi rơi vào Hạ Hầu Huyền vẫn luôn im lặng bên cạnh, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, khóe môi hơi nhếch: "Lúc trước Hoàng thượng đúng là đã từng si mê Mộ Dung quý phi, ân ân ái ái ở chung một chỗ rất lâu, Mộ Dung quý phi là hạng người gì, không có ai hiểu rõ hơn Hoàng thượng!"
Hạ Hầu Huyền cảm thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn trên người mình, chân mày nhíu chặt, trông thấy sắc mặt Vân Tuyết Phi thoáng ẩn sự chán ghét, trong lòng hắn đột nhiên lạnh lẽo.
"Hoàng đệ, đệ hãy nói một câu đi, Bá Luân quả thật hồ đồ một chút, nhưng hắn bị đệ trừng phạt đủ nặng rồi. Tốt xấu gì Quan lão cũng có công vì triều đình, hiện tại lớn tuổi, đến lúc an hưởng tuổi già rồi. Đệ cầu xin mẫu hậu, chuyện này cứ định như vậy đi, việc xầu trong nhà không nên truyền ra ngoài, huống chi hoàng thất chúng ta!" Hạ Hầu Thuần lo lắng, tận tình khuyên bảo.
Đôi con ngươi Hạ Hầu Huyền thâm thúy, như có như không liếc gương mặt thành khẩn của huynh trưởng, yên lặng trong chốc lát, hắn đi ra đứng trong đại điện, ngữ điệu lạnh lùng nói: "Mẫu hậu, hết thảy đều là lỗi của nhi tử, ban đầu Quan Bá Luân và Mộ Dung Thanh Y là một đôi tình lữ. Nhưng vì nhi tử thưởng thức, thương tiếc Mộ Dung Thanh Y, lại không nghĩ tới sẽ biến thành yêu. Vì vậy hoành đao đoạt ái, nạp nữ nhân kia làm phi! Nhi tử cũng đã nếm phải quả đắng, đau đớn mất đi nữ nhân mình yêu mến nhất!"
Nói tới chỗ này, Hạ Hầu Huyền chuyển ánh mắt thâm tình nhìn Vân Tuyết Phi, ngưng mắt nhìn nàng nói: "Hết thảy lỗi lầm đều là nhi tử tạo thành, xin mẫu phi bỏ qua cho Quan Bá Luân!"
Tiêu Nhụy Vũ ngồi ở trên xem kịch hay nãy giờ, tất cả xảy ra đều giống như bà dự đoán, chẳng qua ngoài ý muốn có thêm một Vân Tuyết Phi, bà cau mày, thu hồi ánh mắt, ho khan hai cái, sau khi hớp một ngụm trà nói: "Nếu Thuần nhi đã xin tha, mà Huyền nhi lúc trước quả thật cũng có lỗi, ai gia niệm tình Hữu Tướng luôn trung thành cống hiến vì nước, để cho mang về nhà quản giáo. Nếu ngày sau còn làm chuyện hoang đường như vậy, trái ngược luân lý, phá hủy mặt mũi hoàng gia, ai gia sẽ trừng phạt nghiêm khắc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.