Chương 155
Nam Quang
14/11/2016
"Bá, Bá Luân, là chàng thật sao?" Còn chưa kịp vui mừng, liền bị sự tình
trước mắt làm cho hoảng sợ nói không ra lời, giọng Mộ Dung Thanh Y không thể tin mang sự rung động nhè nhẹ: "Chàng... sao chàng. . . . . ."
"Nếu người đã đưa đến, Tạp gia vô sự, xin được cáo lui trước ~" Trương công công hành lễ nói. diễn*đàn^lê&quý*đôn
Mộ Dung Thanh Y không hề phản ứng, đôi con ngươi chỉ tập trung lên khuôn mặt nam nhân trước mặt, nhìn ấn đường của hắn, tỉ mỉ quan sát, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào.
Đây rõ ràng là Bá Luân của nàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tĩnh như nước đọng kia, sự bất an trong lòng nàng bắt đầu lan tỏa rộng ra.
"Bá Luân, chàng...chàng có khỏe không?" Mộ Dung Thanh Y giật giật khóe miệng, làm thế nào cũng không cười nổi, sau khi cứng ngắc nói ra những lời này, chỉ có thể sững sờ đứng đó. diễn,đàn%lê#quý#đôn
"Đa tạ quý phi nương nương quan tâm, nô tài rất khỏe ~" Tròng mắt Quan Bá Luân giống như một vũng nước tù, không chút phập phồng, cung kính như tượng gỗ.
"Bá Luân, chàng sao vậy? Có phải chàng giận ta không? Trách ta lâu như vậy không đến cứu chàng?" Hốc mắt Mộ Dung Thanh Y ửng đỏ, âm thanh nghẹn ngào run rẩy, nàng run run đưa bàn tay trắng muốt như sứ, muốn vuốt ve gương mặt của người thương, chứng minh hắn thật sự tồn tại, đang ở trước mặt nàng.
Nhưng tại thời điểm sắp chạm đến, Quan Bá Luân nghiêng một cái, lách người tránh xa, lần nữa cung kính cúi đầu: "Xin nương nương tự trọng!"
"Ha ha ~ tự trọng? Bây giờ ngay cả việc để ta đụng một cái cũng không được sao?" Hốc mắt Mộ Dung Thanh Y hơi ẩm, ngữ điệu thê lương: "Trong khoảng thời gian này mỗi thời mỗi khắc ta đều nhớ đến chàng, thậm chí vì cứu chàng không tiếc đắc tội Thái hậu và Hoàng thượng ~" diễn^đànlê!quý%đôn
Tròng mắt Quan Bá Luân hơi đảo, nhưng chỉ là thoáng qua, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, lạnh nhạt như cũ, không nói câu nào.
"Bá Luân, chàng biết không? Giờ đây ta cái gì cũng không có, chỉ có chàng...chàng đừng dùng thái độ như vậy đối với ta được không?" Giọng Mộ Dung Thanh Y hơi run, có chút lo lắng, trong mắt mơ hồ toát ra sự khẩn cầu.
Dáng vẻ tiểu Y như thế khiến mình làm sao hạ quyết tâm đây? Hai bên cánh tay Quan Bá Luân nắm chặt thành quyền, trong ánh mắt bình tĩnh dường như xuất hiện vài vết nứt, lộ ra tia máu máu đỏ.
"Bá Luân, chàng...chàng sao vậy?" Mộ Dung Thanh Y trông thấy nam nhân trước mắt khác thường, vội vàng chạy tới khẩn trương hỏi thăm.
Quan Bá Luân khẽ cười một tiếng, sắc mặt trắng bệch có chút không bình thường, hắn lắc đầu một cái, há miệng, âm thanh khô khốc nói: "Ta không sao, đừng lo!"
"Thật à?" Mộ Dung Thanh Y không yên tâm tiếp tục hỏi, giơ tay muốn kiểm tra một phen, lại bị một đôi bàn tay ngăn lại.
Nhìn vẻ mặt nữ nhân trước mắt khẩn trương không thôi, hình như Quan Bá Luân nở nụ cười, mặt mày hơi cong cong. Hắn do dự chốc lát, rốt cuộc không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Mộ Dung Thanh Y, chỗ đầu ngón tay chứa đựng sự lưu luyến không nỡ.
"Tiểu Y, sau này ta có thể luôn ở cạnh nàng ~" Giọng nói Quan Bá Luân hơi trầm, như nỉ non với tình nhân, chẳng qua trong khoảnh khắc ấy lại trộn lẫn một chút bi thương.
"Có thật không?" Mộ Dung Thanh Y chợt mở to mắt, bỏ qua sự khó chịu trong lòng khi nãy, trong mắt đầy tràn mừng rỡ, nàng đưa tay kéo chặt vạt áo trước ngực hắn, muốn cho hắn dựa vào nàng gần hơn một chút.
"Thật ~" Quan Bá Luân nhẹ nhàng gật đầu, phía dưới con ngươi đen nhánh che giấu sóng lớn mãnh liệt.
"Thật tốt quá, Bá Luân!" Mộ Dung Thanh Y kích động đưa tay vòng chắc eo Quan Bá Luân, vùi đầu vào trong ngực của hắn, nhỏ nhẹ nói: "Bá Luân, đợi thêm một thời gian ngắn nữa, chúng ta có thể danh chánh ngôn thuận ở cùng một chỗ, đến lúc đó ta muốn sinh con cho chàng, lưu giữ đứa bé mang huyết thống hai người chúng ta!"
Mộ Dung Thanh Y từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, mắt sáng trong, ngọt ngào cười nói: "Nhất định rất đáng yêu!"
Quan Bá Luân tham luyến người dịu dàng như nước này, ngửi được mùi hương nữ nhân thoang thoảng quen thuộc, đắm mình vào trong đó, nhưng khi nghe được hai từ đứa bé, toàn thân hắn chấn động, từ từ kéo dài khoảng cách với nàng.
"Tiểu Y, chúng ta không thể, ta không thể cho. . . . . ." Quan Bá Luân giống như đè nén khổ sở cực lớn, nhỏ giọng nói.
"Không thể cho cái gì?" Mộ Dung Thanh Y cau mày, không rõ chân tướng, cong môi, hơi sợ hỏi: "Chàng...Có phải chàng có chuyện gì gạt ta không?"
Mới vừa rồi còn ôn hòa bắn ra bốn phía, nhưng bây giờ lại rơi vào yên tĩnh như chết, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng lá cây bị gió thổi phát ra âm thanh sàn sạt.
Đúng lúc bầu không khí lạnh lẽo ngày một khuếch đại, Quan Bá Luân chợt cúi đầu nở nụ cười, lắc đầu một cái, ngưng mắt nhìn Mộ Dung Thanh Y, giọng nói đầy tràn tuyệt vọng: "Ta không thể cho nàng đứa bé, không cho được, ta đã không còn là một nam nhân chân chính rồi, làm sao cho nàng đứa bé đây?" Càng nói đến phía sau càng kích động khổ sở, cho đến khi khóe mắt có chút ướt, hắn muốn ở cùng nàng cả đời, nhưng hắn lại đánh mất tư cách làm mẹ của nàng!
Giống như sấm sét giữa trời quang, ầm vang khiến đầu óc Mộ Dung Thanh Y chợt trở nên trống rỗng. Lúc này nàng mới chú ý tới quần áo Quan Bá Luân, nhớ lại nụ cười quỷ dị của Hạ Hầu Huyền, thì ra hắn nói để Bá Luân vĩnh viễn ở chung với nàng là ý này, hắn biến Bá Luân của nàng thành thái giám!
"Bây giờ nàng không phải bắt đầu ghét bỏ ta đó chứ?" Quan Bá Luân nhìn vào gương mặt trắng bệch, hoảng sợ giống như nhìn thấy quỷ của nữ tử, trong lòng vừa đau lại vừa thương: "Tiểu Y, nếu như nàng không muốn nhìn thấy ta...hiện tại ta liền xin hoàng thượng để ta xuất cung!"
Tại một khắc tuyệt vọng xoay người kia, Mộ Dung Thanh Y bỗng nhiên di chuyển, xông lên ôm lấy hắn, lớn tiếng khóc nói: "Đừng đi đừng đi. . . . . . Tại sao? Tại sao hắn phải làm như vậy? Vì sao lại đối xử với ta như vậy? Ta chỉ muốn được hạnh phúc, tại sao lại khó khăn đến vậy?"
Quần áo trên lưng nóng rực, khiến Quan Bá Luân không thể cất bước tiếp, nhẫn tâm muốn rời khỏi, hắn xoay người ôm Mộ Dung Thanh Y vào trong ngực, dịu dàng an ủi: "Tiểu Y, như vậy cũng tốt, nàng có thể an tâm làm Hoàng quý phi của nàng, mà ta cũng có thể danh chánh ngôn thuận ở chung với nàng!"
"Nhưng ta không muốn chàng biến thành như vậy!" Mộ Dung Thanh Y khàn khàn hét lên, thiếu niên cao gầy nho nhã trong trí nhớ giống như thoáng cái cách xa nàng, hắn không nên bị như vậy! Không nên!
"Bá Luân, chàng ở đây chờ ta!" Mộ Dung Thanh Y giãy từ trong ngực Quan Bá Luân ra ngoài, ánh mắt kiên định, lan tỏa dày đặc thù hận: "Ta muốn đi tìm hắn, tìm hắn hỏi cho rõ!"
Trường Nhạc điện là nơi an tĩnh nhất trong hoàng cung, cách Càn Thanh điện rất xa, cung điện này bình thường là cho mệnh phụ của triều đình ở, Vân Tuyết Phi bị an bày tại đây.
"Phỉ nhi, thức ăn này đều là những món trước kia nàng thích nhất, ta đặc biệt tìm về tên đầu bếp đã cáo lão hồi hương, nàng nếm thử một chút mùi vị có phải giống nhau như đúc hay không!" Ánh mắt Hạ Hầu Huyền cưng chiều, cầm đũa gấp thức ăn bỏ vào trong chén Vân Tuyết Phi, khóe miệng thỉnh thoảng vui thích cong lên.
Con ngươi Vân Tuyết Phi bỗng nhiên trầm xuống, gấp từng đũa thức ăn để lại lên bàn, sau đó tự mình đưa tay gấp lấy thức ăn.
Hạ Hầu Huyền che giấu mất mác đau đớn trong mắt, đứng lên rót một ly trà, săn sóc đặt ở bên tay trái Vân Tuyết Phi.
"Ta có tay có chân, không cần ngươi vì ta làm những chuyện này!" Vân Tuyết Phi đẩy nước trà ra, từ chối thẳng thừng.
Hạ Hầu Huyền chau mày lại, thật sâu ngưng mắt nhìn Vân Tuyết Phi, yếu ớt đáp như tiếng muỗi kêu: "Phỉ nhi, ta chỉ muốn đối xử tốt với nàng!"
Vân Tuyết Phi đùng một tiếng để đũa xuống, lành lạnh liếc mắt nhìn Hạ Hầu Huyền, ánh mắt trầm tĩnh lý trí: "Ta và ngươi sớm đã không còn một phân quan hệ, ta là Vân Tuyết Phi, không phải Tiết Phỉ, kính xin hoàng thượng nhớ điểm này, chớ gọi Phỉ nhi, chúng ta không quen!"
Trông thấy ánh mắt giống như đang nhìn một người xa lạ, Hạ Hầu Huyền khổ sở, im lặng hồi lâu, ngước mắt khẩn cầu: "Phỉ nhi, đừng từ chối ta như vậy...ta biết sai rồi, cho ta một cơ hội đền bù đi!"
"Đền bù? Ha ha ~ Hoàng thượng nghiêm trọng quá rồi!" Vân Tuyết Phi mấp máy môi, ngữ điệu hơi trầm xuống.
"Phỉ nhi, ta rất nghiêm túc, nàng ra bất cứ điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng, chỉ cần nàng vui vẻ!" Hạ Hầu Huyền có chút kích động nói.
"Vậy bây giờ ngươi để ta xuất cung, ta liền vui vẻ!" Vân Tuyết Phi nhíu chặt lông mày, chống tầm mắt lại Hạ Hầu Huyền, kiên định nói.
"Trừ điều này!" Hạ Hầu Huyền không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, hắn thật vất vả mới chờ được cơ hội một mình ở chung với nàng, sao có thể dễ dàng thả nàng đi như vậy!
"Vậy thì cũng đừng có nói dễ nghe như vậy, sẽ chỉ làm ta càng thêm ghê tởm thôi!" Sắc mặt Vân Tuyết Phi hơi trầm xuống, chán ghét nói.
"Nếu người đã đưa đến, Tạp gia vô sự, xin được cáo lui trước ~" Trương công công hành lễ nói. diễn*đàn^lê&quý*đôn
Mộ Dung Thanh Y không hề phản ứng, đôi con ngươi chỉ tập trung lên khuôn mặt nam nhân trước mặt, nhìn ấn đường của hắn, tỉ mỉ quan sát, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào.
Đây rõ ràng là Bá Luân của nàng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tĩnh như nước đọng kia, sự bất an trong lòng nàng bắt đầu lan tỏa rộng ra.
"Bá Luân, chàng...chàng có khỏe không?" Mộ Dung Thanh Y giật giật khóe miệng, làm thế nào cũng không cười nổi, sau khi cứng ngắc nói ra những lời này, chỉ có thể sững sờ đứng đó. diễn,đàn%lê#quý#đôn
"Đa tạ quý phi nương nương quan tâm, nô tài rất khỏe ~" Tròng mắt Quan Bá Luân giống như một vũng nước tù, không chút phập phồng, cung kính như tượng gỗ.
"Bá Luân, chàng sao vậy? Có phải chàng giận ta không? Trách ta lâu như vậy không đến cứu chàng?" Hốc mắt Mộ Dung Thanh Y ửng đỏ, âm thanh nghẹn ngào run rẩy, nàng run run đưa bàn tay trắng muốt như sứ, muốn vuốt ve gương mặt của người thương, chứng minh hắn thật sự tồn tại, đang ở trước mặt nàng.
Nhưng tại thời điểm sắp chạm đến, Quan Bá Luân nghiêng một cái, lách người tránh xa, lần nữa cung kính cúi đầu: "Xin nương nương tự trọng!"
"Ha ha ~ tự trọng? Bây giờ ngay cả việc để ta đụng một cái cũng không được sao?" Hốc mắt Mộ Dung Thanh Y hơi ẩm, ngữ điệu thê lương: "Trong khoảng thời gian này mỗi thời mỗi khắc ta đều nhớ đến chàng, thậm chí vì cứu chàng không tiếc đắc tội Thái hậu và Hoàng thượng ~" diễn^đànlê!quý%đôn
Tròng mắt Quan Bá Luân hơi đảo, nhưng chỉ là thoáng qua, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, lạnh nhạt như cũ, không nói câu nào.
"Bá Luân, chàng biết không? Giờ đây ta cái gì cũng không có, chỉ có chàng...chàng đừng dùng thái độ như vậy đối với ta được không?" Giọng Mộ Dung Thanh Y hơi run, có chút lo lắng, trong mắt mơ hồ toát ra sự khẩn cầu.
Dáng vẻ tiểu Y như thế khiến mình làm sao hạ quyết tâm đây? Hai bên cánh tay Quan Bá Luân nắm chặt thành quyền, trong ánh mắt bình tĩnh dường như xuất hiện vài vết nứt, lộ ra tia máu máu đỏ.
"Bá Luân, chàng...chàng sao vậy?" Mộ Dung Thanh Y trông thấy nam nhân trước mắt khác thường, vội vàng chạy tới khẩn trương hỏi thăm.
Quan Bá Luân khẽ cười một tiếng, sắc mặt trắng bệch có chút không bình thường, hắn lắc đầu một cái, há miệng, âm thanh khô khốc nói: "Ta không sao, đừng lo!"
"Thật à?" Mộ Dung Thanh Y không yên tâm tiếp tục hỏi, giơ tay muốn kiểm tra một phen, lại bị một đôi bàn tay ngăn lại.
Nhìn vẻ mặt nữ nhân trước mắt khẩn trương không thôi, hình như Quan Bá Luân nở nụ cười, mặt mày hơi cong cong. Hắn do dự chốc lát, rốt cuộc không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Mộ Dung Thanh Y, chỗ đầu ngón tay chứa đựng sự lưu luyến không nỡ.
"Tiểu Y, sau này ta có thể luôn ở cạnh nàng ~" Giọng nói Quan Bá Luân hơi trầm, như nỉ non với tình nhân, chẳng qua trong khoảnh khắc ấy lại trộn lẫn một chút bi thương.
"Có thật không?" Mộ Dung Thanh Y chợt mở to mắt, bỏ qua sự khó chịu trong lòng khi nãy, trong mắt đầy tràn mừng rỡ, nàng đưa tay kéo chặt vạt áo trước ngực hắn, muốn cho hắn dựa vào nàng gần hơn một chút.
"Thật ~" Quan Bá Luân nhẹ nhàng gật đầu, phía dưới con ngươi đen nhánh che giấu sóng lớn mãnh liệt.
"Thật tốt quá, Bá Luân!" Mộ Dung Thanh Y kích động đưa tay vòng chắc eo Quan Bá Luân, vùi đầu vào trong ngực của hắn, nhỏ nhẹ nói: "Bá Luân, đợi thêm một thời gian ngắn nữa, chúng ta có thể danh chánh ngôn thuận ở cùng một chỗ, đến lúc đó ta muốn sinh con cho chàng, lưu giữ đứa bé mang huyết thống hai người chúng ta!"
Mộ Dung Thanh Y từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, mắt sáng trong, ngọt ngào cười nói: "Nhất định rất đáng yêu!"
Quan Bá Luân tham luyến người dịu dàng như nước này, ngửi được mùi hương nữ nhân thoang thoảng quen thuộc, đắm mình vào trong đó, nhưng khi nghe được hai từ đứa bé, toàn thân hắn chấn động, từ từ kéo dài khoảng cách với nàng.
"Tiểu Y, chúng ta không thể, ta không thể cho. . . . . ." Quan Bá Luân giống như đè nén khổ sở cực lớn, nhỏ giọng nói.
"Không thể cho cái gì?" Mộ Dung Thanh Y cau mày, không rõ chân tướng, cong môi, hơi sợ hỏi: "Chàng...Có phải chàng có chuyện gì gạt ta không?"
Mới vừa rồi còn ôn hòa bắn ra bốn phía, nhưng bây giờ lại rơi vào yên tĩnh như chết, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng lá cây bị gió thổi phát ra âm thanh sàn sạt.
Đúng lúc bầu không khí lạnh lẽo ngày một khuếch đại, Quan Bá Luân chợt cúi đầu nở nụ cười, lắc đầu một cái, ngưng mắt nhìn Mộ Dung Thanh Y, giọng nói đầy tràn tuyệt vọng: "Ta không thể cho nàng đứa bé, không cho được, ta đã không còn là một nam nhân chân chính rồi, làm sao cho nàng đứa bé đây?" Càng nói đến phía sau càng kích động khổ sở, cho đến khi khóe mắt có chút ướt, hắn muốn ở cùng nàng cả đời, nhưng hắn lại đánh mất tư cách làm mẹ của nàng!
Giống như sấm sét giữa trời quang, ầm vang khiến đầu óc Mộ Dung Thanh Y chợt trở nên trống rỗng. Lúc này nàng mới chú ý tới quần áo Quan Bá Luân, nhớ lại nụ cười quỷ dị của Hạ Hầu Huyền, thì ra hắn nói để Bá Luân vĩnh viễn ở chung với nàng là ý này, hắn biến Bá Luân của nàng thành thái giám!
"Bây giờ nàng không phải bắt đầu ghét bỏ ta đó chứ?" Quan Bá Luân nhìn vào gương mặt trắng bệch, hoảng sợ giống như nhìn thấy quỷ của nữ tử, trong lòng vừa đau lại vừa thương: "Tiểu Y, nếu như nàng không muốn nhìn thấy ta...hiện tại ta liền xin hoàng thượng để ta xuất cung!"
Tại một khắc tuyệt vọng xoay người kia, Mộ Dung Thanh Y bỗng nhiên di chuyển, xông lên ôm lấy hắn, lớn tiếng khóc nói: "Đừng đi đừng đi. . . . . . Tại sao? Tại sao hắn phải làm như vậy? Vì sao lại đối xử với ta như vậy? Ta chỉ muốn được hạnh phúc, tại sao lại khó khăn đến vậy?"
Quần áo trên lưng nóng rực, khiến Quan Bá Luân không thể cất bước tiếp, nhẫn tâm muốn rời khỏi, hắn xoay người ôm Mộ Dung Thanh Y vào trong ngực, dịu dàng an ủi: "Tiểu Y, như vậy cũng tốt, nàng có thể an tâm làm Hoàng quý phi của nàng, mà ta cũng có thể danh chánh ngôn thuận ở chung với nàng!"
"Nhưng ta không muốn chàng biến thành như vậy!" Mộ Dung Thanh Y khàn khàn hét lên, thiếu niên cao gầy nho nhã trong trí nhớ giống như thoáng cái cách xa nàng, hắn không nên bị như vậy! Không nên!
"Bá Luân, chàng ở đây chờ ta!" Mộ Dung Thanh Y giãy từ trong ngực Quan Bá Luân ra ngoài, ánh mắt kiên định, lan tỏa dày đặc thù hận: "Ta muốn đi tìm hắn, tìm hắn hỏi cho rõ!"
Trường Nhạc điện là nơi an tĩnh nhất trong hoàng cung, cách Càn Thanh điện rất xa, cung điện này bình thường là cho mệnh phụ của triều đình ở, Vân Tuyết Phi bị an bày tại đây.
"Phỉ nhi, thức ăn này đều là những món trước kia nàng thích nhất, ta đặc biệt tìm về tên đầu bếp đã cáo lão hồi hương, nàng nếm thử một chút mùi vị có phải giống nhau như đúc hay không!" Ánh mắt Hạ Hầu Huyền cưng chiều, cầm đũa gấp thức ăn bỏ vào trong chén Vân Tuyết Phi, khóe miệng thỉnh thoảng vui thích cong lên.
Con ngươi Vân Tuyết Phi bỗng nhiên trầm xuống, gấp từng đũa thức ăn để lại lên bàn, sau đó tự mình đưa tay gấp lấy thức ăn.
Hạ Hầu Huyền che giấu mất mác đau đớn trong mắt, đứng lên rót một ly trà, săn sóc đặt ở bên tay trái Vân Tuyết Phi.
"Ta có tay có chân, không cần ngươi vì ta làm những chuyện này!" Vân Tuyết Phi đẩy nước trà ra, từ chối thẳng thừng.
Hạ Hầu Huyền chau mày lại, thật sâu ngưng mắt nhìn Vân Tuyết Phi, yếu ớt đáp như tiếng muỗi kêu: "Phỉ nhi, ta chỉ muốn đối xử tốt với nàng!"
Vân Tuyết Phi đùng một tiếng để đũa xuống, lành lạnh liếc mắt nhìn Hạ Hầu Huyền, ánh mắt trầm tĩnh lý trí: "Ta và ngươi sớm đã không còn một phân quan hệ, ta là Vân Tuyết Phi, không phải Tiết Phỉ, kính xin hoàng thượng nhớ điểm này, chớ gọi Phỉ nhi, chúng ta không quen!"
Trông thấy ánh mắt giống như đang nhìn một người xa lạ, Hạ Hầu Huyền khổ sở, im lặng hồi lâu, ngước mắt khẩn cầu: "Phỉ nhi, đừng từ chối ta như vậy...ta biết sai rồi, cho ta một cơ hội đền bù đi!"
"Đền bù? Ha ha ~ Hoàng thượng nghiêm trọng quá rồi!" Vân Tuyết Phi mấp máy môi, ngữ điệu hơi trầm xuống.
"Phỉ nhi, ta rất nghiêm túc, nàng ra bất cứ điều kiện gì ta cũng đều đáp ứng, chỉ cần nàng vui vẻ!" Hạ Hầu Huyền có chút kích động nói.
"Vậy bây giờ ngươi để ta xuất cung, ta liền vui vẻ!" Vân Tuyết Phi nhíu chặt lông mày, chống tầm mắt lại Hạ Hầu Huyền, kiên định nói.
"Trừ điều này!" Hạ Hầu Huyền không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, hắn thật vất vả mới chờ được cơ hội một mình ở chung với nàng, sao có thể dễ dàng thả nàng đi như vậy!
"Vậy thì cũng đừng có nói dễ nghe như vậy, sẽ chỉ làm ta càng thêm ghê tởm thôi!" Sắc mặt Vân Tuyết Phi hơi trầm xuống, chán ghét nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.