Chương 87: Chương 75.1: Điều tra
Nam Quang
24/03/2016
Vân Tuyết Phi ném ra
một câu nói quả nhiên sắc mặt Lê Họa lặp tức biến đổi lớn, nàng ta nắm
chặt cánh tay Vân Tuyết Phi, sốt ruột hỏi thăm: "Hạ đại ca sao vậy?
Trong người khó chịu sao?"
Không chờ Vân Tuyết Phi trả lời, nàng ta đã xoay người bước nhanh rời đi, làn váy bay lên tạo một đường cong xinh đẹp, vô cùng hài hòa với cảnh vật hiện tại.
Vân Tuyết Phi lắc đầu thở dài: không hổ là đại gia khuê tú, rõ ràng gấp gáp như vậy, mà tư thế vẫn không mất đi sự chuẩn mực.
Nàng cũng không ở lâu thêm, chạy về Phượng viên thăm Thẩm Lưu Nhiễm, từ hôm gặp chuyện không may đến bây giờ, nàng còn chưa có đi qua xem.
Kể từ khi biết kiếp trước nàng ấy chính là nha hoàn đã phản bội mình, mới dẫn đến chuyện nàng chết thảm trên chiến trường. Vân Tuyết Phi không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với người từng là nha hoàn thân thiết bên người mình.
Nàng sắp xếp một căn phòng sạch sẽ, yên tĩnh, xa xôi nhất trong Phượng Lâm viên cho Thẩm Lưu Nhiễm dưỡng thương, cách phòng ngủ nàng khá xa, chính là vì không muốn thường xuyên gặp phải. Tuy rằng nàng ấy điên rồi, nhưng trước kia đúng là đã phản bội nàng, cho dù điên, tổn thương vẫn tồn tại như trước, nàng lo lắng mình không khống chế được, ra tay giết chết nữ nhân này.
Ngày đó khi bước vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lưu Nhiễm đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ, trong miệng còn đang không ngừng nói thầm: "Ta bị ép buộc, ta không phải cố ý, tiểu thư, Lưu Ly các ngươi chớ có trách ta, ta không phải cố ý, ta bị ép buộc. . . . . ."
Nghe xong, lửa nóng bốc lên trong lòng Vân Tuyết Phi, không còn sự trấn định như những ngày qua, nàng bước lên phía trước tức giận chỉ trích nói: "Bị ép buộc, làm sao ngươi bị ép buộc, kể từ khi Tiết Phỉ mang ngươi về trong phủ tướng quân, ngươi đã luôn tận tình chăm sóc nàng, nhiều năm tình cảm, ta thật sự muốn biết, rốt cuộc ngươi bị uy hiếp thế nào, khiến ngươi biết rõ phía trước là một con đường chết, vẫn quyết định vứt bỏ nàng!"
Nàng dừng một chút, hốc mắt ửng đỏ, nức nở nói: "Nàng coi ngươi và Thẩm Lưu Ly như tỷ muội tốt, các ngươi cùng nhau vượt qua thời thơ ấu tốt đẹp nhất, chẳng lẽ ngày xưa sự quan tâm của ngươi với nàng đều là giả sao?"
Càng nhớ một năm kia tuyết bay tán loạn, nàng bởi vì mẫu thân qua đời mà đau lòng muốn chết, trốn trong một ngôi nhà hoang một ngày một đêm, toàn thân tím tái lạnh cóng, hấp hối, trong phủ trên dưới đều đi tìm nàng, nhưng chỉ có duy nhất Thẩm Lưu Nhiễm tìm được nàng, cõng nàng ra ngoài, nói với nàng, cấm nàng không được ngủ, nàng ấy kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện thú vị, chuyện buồn, chuyện vui, chuyện đau lòng, chuyện khổ sở. . . . . .
Nàng ấy nói nàng ấy từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, sống đầu đường xó chợ. Cuối cùng vào phủ tướng quân, mới chính thức có nhà, nàng vỗ ngực cười nói: tiểu thư người là người thân duy nhất của ta, cho nên nhất định phải sống thật khỏe!
Nàng vẫn nhớ khi đó lưng của nàng ấy ấm áp biết bao nhiêu, nụ cười của nàng ấy hồn nhiên biết bao nhiêu, làm cho người ta không muốn xa rời!
Nàng nắm thật chặt quả đấm, vành mắt rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, chảy ra dòng nước trong suốt, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi biết không? Tại thời khắc Tiết Phỉ chết, nàng vẫn luôn lo lắng cho ngươi và Thẩm Lưu Ly, nàng hi vọng các ngươi có thể rời khỏi quân doanh, gả cho nam nhân mình yêu, cả đời này hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc như người bình thường!"
"Nhưng nàng lại không ngờ thì ra người đưa nàng vào chỗ chết là tỷ muội thân nhất của mình, rõ ràng ngươi đã từng nói nàng là người thân duy nhất của ngươi. Chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?" Gương mặt Vân Tuyết Phi tràn đầy đau thương tức giận, mệt mỏi nói không nên lời.
"Tiểu thư, buổi trưa đã chuẩn bị xong!" Giọng Đào Thất tinh tế vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Vân Tuyết Phi dụi dụi mắt, ổn định lại tâm trạng, khàn giọng nói: "Bưng vào đây đi!"
Đào Thất mang đồ ăn bày trên bàn, lặp tức mùi thơm lan tỏa cả phòng.
Đột nhiên tiếng kêu meo meo ~ truyền tới từ phía bên cạnh.
Một con mèo ú màu trắng từ cửa sổ nhảy vào, chạy tới hướng bát canh cá, nhảy vọt một cái, đứng vữngs trên mặt bàn.
Giữa lúc Đào Thất còn chưa kịp phản ứng, nó đã vùi đầu vào trong bát canh cá, vui sướng uống.
Đào Thất tức giận, đưa tay muốn đuổi con mèo ú đáng ghét này, nhưng dướng như nó có đề phòng, khi nàng vung tay lên, ánh mắt nghiêm túc, khẽ grừ, móng vuốt quất tới.
Tức khắc vết máu đỏ tươi xuất hiện trên làn da trắng nõn của Đào Thất, nàng đau nhíu chặt chân mày. Đào Thất vội vàng nhìn Vân Tuyết Phi, lo lắng tiểu thư tức giận, sốt ruột muốn vươn cái tay còn lại ra.
"Thôi bỏ đi!" Vân Tuyết Phi xoa xoa chân mày, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Canh này cũng không thể cho người uống, để nó uống đi, em kêu nhà bếp làm lại một phần khác, sẵn tiện xử lý luôn vết thương, nếu không nhiễm trùng sẽ không tốt!"
Đào Thất cảm động gật gật đầu.
Đột nhiên một tiếng thét bén nhọn thê lương vang lên~
Vân Tuyết Phi quay đầu, đưa mắt nhìn về phía con mèo ú nọ, chỉ thấy mới vừa rồi còn thoải mái hưởng thụ canh cá, lúc này cả người co quắp nằm lăn lộn trên bàn. Một lúc sau, miệng sùi bọt mép, đầu mèo nghiêng một cái, tắt thở.
Đào Thất chứng kiến cảnh tượng này xong sợ hết hồn, hoảng sợ đưa mắt nhìn Vân Tuyết Phi, run rẩy nói: "Tiểu thư, này, đây là chuyện gì xảy ra?"
Tròng mắt Vân Tuyết Phi rét lạnh, bỏ qua Thẩm Lưu Nhiễm vẫn còn đang lầu bầu, trong lòng ngưng trọng, nàng trầm giọng nói: "Canh cá này có độc!"
"Cái gì?" Đào Thất cất cao giọng, ánh mắt khẩn trương quét nhìn thi thể con mèo ở đó, một ý nghĩ đáng sợ hình thành, nàng lo lắng nói: "Tiểu thư, có phải trong vương phủ có gian tế lẫn vào hay không?"
Vân Tuyết Phi mím môi, vẻ mặt nặng nề, mở miệng nói: "Sau này thức ăn của Thẩm Lưu Nhiễm em đi canh chừng họ làm cho ta. Sau đó lúc đưa tới dùng ngân châm thử độc, tuyệt đối không thể để Thẩm Lưu Nhiễm xảy ra chuyện không may!"
Đào Thất cung kính nhận mệnh nói: "Dạ!"
"Dọn dẹp chỗ này, xong rồi bảo phòng bếp làm một phần đồ ăn qua đây!" Vân Tuyết Phi xoa trán, giọng nói có chút mệt mỏi: "Xuân Thủy, ngươi trông coi kỹ chỗ này, ta còn có việc đi trước!"
Đột nhiên một bóng đen thoáng qua, Xuân Thủy xuất hiện trong nhà, cung kính gật đầu.
Không chờ Vân Tuyết Phi trả lời, nàng ta đã xoay người bước nhanh rời đi, làn váy bay lên tạo một đường cong xinh đẹp, vô cùng hài hòa với cảnh vật hiện tại.
Vân Tuyết Phi lắc đầu thở dài: không hổ là đại gia khuê tú, rõ ràng gấp gáp như vậy, mà tư thế vẫn không mất đi sự chuẩn mực.
Nàng cũng không ở lâu thêm, chạy về Phượng viên thăm Thẩm Lưu Nhiễm, từ hôm gặp chuyện không may đến bây giờ, nàng còn chưa có đi qua xem.
Kể từ khi biết kiếp trước nàng ấy chính là nha hoàn đã phản bội mình, mới dẫn đến chuyện nàng chết thảm trên chiến trường. Vân Tuyết Phi không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với người từng là nha hoàn thân thiết bên người mình.
Nàng sắp xếp một căn phòng sạch sẽ, yên tĩnh, xa xôi nhất trong Phượng Lâm viên cho Thẩm Lưu Nhiễm dưỡng thương, cách phòng ngủ nàng khá xa, chính là vì không muốn thường xuyên gặp phải. Tuy rằng nàng ấy điên rồi, nhưng trước kia đúng là đã phản bội nàng, cho dù điên, tổn thương vẫn tồn tại như trước, nàng lo lắng mình không khống chế được, ra tay giết chết nữ nhân này.
Ngày đó khi bước vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lưu Nhiễm đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ, trong miệng còn đang không ngừng nói thầm: "Ta bị ép buộc, ta không phải cố ý, tiểu thư, Lưu Ly các ngươi chớ có trách ta, ta không phải cố ý, ta bị ép buộc. . . . . ."
Nghe xong, lửa nóng bốc lên trong lòng Vân Tuyết Phi, không còn sự trấn định như những ngày qua, nàng bước lên phía trước tức giận chỉ trích nói: "Bị ép buộc, làm sao ngươi bị ép buộc, kể từ khi Tiết Phỉ mang ngươi về trong phủ tướng quân, ngươi đã luôn tận tình chăm sóc nàng, nhiều năm tình cảm, ta thật sự muốn biết, rốt cuộc ngươi bị uy hiếp thế nào, khiến ngươi biết rõ phía trước là một con đường chết, vẫn quyết định vứt bỏ nàng!"
Nàng dừng một chút, hốc mắt ửng đỏ, nức nở nói: "Nàng coi ngươi và Thẩm Lưu Ly như tỷ muội tốt, các ngươi cùng nhau vượt qua thời thơ ấu tốt đẹp nhất, chẳng lẽ ngày xưa sự quan tâm của ngươi với nàng đều là giả sao?"
Càng nhớ một năm kia tuyết bay tán loạn, nàng bởi vì mẫu thân qua đời mà đau lòng muốn chết, trốn trong một ngôi nhà hoang một ngày một đêm, toàn thân tím tái lạnh cóng, hấp hối, trong phủ trên dưới đều đi tìm nàng, nhưng chỉ có duy nhất Thẩm Lưu Nhiễm tìm được nàng, cõng nàng ra ngoài, nói với nàng, cấm nàng không được ngủ, nàng ấy kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện thú vị, chuyện buồn, chuyện vui, chuyện đau lòng, chuyện khổ sở. . . . . .
Nàng ấy nói nàng ấy từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, sống đầu đường xó chợ. Cuối cùng vào phủ tướng quân, mới chính thức có nhà, nàng vỗ ngực cười nói: tiểu thư người là người thân duy nhất của ta, cho nên nhất định phải sống thật khỏe!
Nàng vẫn nhớ khi đó lưng của nàng ấy ấm áp biết bao nhiêu, nụ cười của nàng ấy hồn nhiên biết bao nhiêu, làm cho người ta không muốn xa rời!
Nàng nắm thật chặt quả đấm, vành mắt rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, chảy ra dòng nước trong suốt, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi biết không? Tại thời khắc Tiết Phỉ chết, nàng vẫn luôn lo lắng cho ngươi và Thẩm Lưu Ly, nàng hi vọng các ngươi có thể rời khỏi quân doanh, gả cho nam nhân mình yêu, cả đời này hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc như người bình thường!"
"Nhưng nàng lại không ngờ thì ra người đưa nàng vào chỗ chết là tỷ muội thân nhất của mình, rõ ràng ngươi đã từng nói nàng là người thân duy nhất của ngươi. Chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?" Gương mặt Vân Tuyết Phi tràn đầy đau thương tức giận, mệt mỏi nói không nên lời.
"Tiểu thư, buổi trưa đã chuẩn bị xong!" Giọng Đào Thất tinh tế vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Vân Tuyết Phi dụi dụi mắt, ổn định lại tâm trạng, khàn giọng nói: "Bưng vào đây đi!"
Đào Thất mang đồ ăn bày trên bàn, lặp tức mùi thơm lan tỏa cả phòng.
Đột nhiên tiếng kêu meo meo ~ truyền tới từ phía bên cạnh.
Một con mèo ú màu trắng từ cửa sổ nhảy vào, chạy tới hướng bát canh cá, nhảy vọt một cái, đứng vữngs trên mặt bàn.
Giữa lúc Đào Thất còn chưa kịp phản ứng, nó đã vùi đầu vào trong bát canh cá, vui sướng uống.
Đào Thất tức giận, đưa tay muốn đuổi con mèo ú đáng ghét này, nhưng dướng như nó có đề phòng, khi nàng vung tay lên, ánh mắt nghiêm túc, khẽ grừ, móng vuốt quất tới.
Tức khắc vết máu đỏ tươi xuất hiện trên làn da trắng nõn của Đào Thất, nàng đau nhíu chặt chân mày. Đào Thất vội vàng nhìn Vân Tuyết Phi, lo lắng tiểu thư tức giận, sốt ruột muốn vươn cái tay còn lại ra.
"Thôi bỏ đi!" Vân Tuyết Phi xoa xoa chân mày, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Canh này cũng không thể cho người uống, để nó uống đi, em kêu nhà bếp làm lại một phần khác, sẵn tiện xử lý luôn vết thương, nếu không nhiễm trùng sẽ không tốt!"
Đào Thất cảm động gật gật đầu.
Đột nhiên một tiếng thét bén nhọn thê lương vang lên~
Vân Tuyết Phi quay đầu, đưa mắt nhìn về phía con mèo ú nọ, chỉ thấy mới vừa rồi còn thoải mái hưởng thụ canh cá, lúc này cả người co quắp nằm lăn lộn trên bàn. Một lúc sau, miệng sùi bọt mép, đầu mèo nghiêng một cái, tắt thở.
Đào Thất chứng kiến cảnh tượng này xong sợ hết hồn, hoảng sợ đưa mắt nhìn Vân Tuyết Phi, run rẩy nói: "Tiểu thư, này, đây là chuyện gì xảy ra?"
Tròng mắt Vân Tuyết Phi rét lạnh, bỏ qua Thẩm Lưu Nhiễm vẫn còn đang lầu bầu, trong lòng ngưng trọng, nàng trầm giọng nói: "Canh cá này có độc!"
"Cái gì?" Đào Thất cất cao giọng, ánh mắt khẩn trương quét nhìn thi thể con mèo ở đó, một ý nghĩ đáng sợ hình thành, nàng lo lắng nói: "Tiểu thư, có phải trong vương phủ có gian tế lẫn vào hay không?"
Vân Tuyết Phi mím môi, vẻ mặt nặng nề, mở miệng nói: "Sau này thức ăn của Thẩm Lưu Nhiễm em đi canh chừng họ làm cho ta. Sau đó lúc đưa tới dùng ngân châm thử độc, tuyệt đối không thể để Thẩm Lưu Nhiễm xảy ra chuyện không may!"
Đào Thất cung kính nhận mệnh nói: "Dạ!"
"Dọn dẹp chỗ này, xong rồi bảo phòng bếp làm một phần đồ ăn qua đây!" Vân Tuyết Phi xoa trán, giọng nói có chút mệt mỏi: "Xuân Thủy, ngươi trông coi kỹ chỗ này, ta còn có việc đi trước!"
Đột nhiên một bóng đen thoáng qua, Xuân Thủy xuất hiện trong nhà, cung kính gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.