Chương 110: Chương 86.1: Nhớ, ta tên là Vân Tuyết Phi!
Nam Quang
22/06/2016
Khi ánh mặt trời đầu
tiên của sáng sớm rọi vào, Vân Tuyết Phi từ từ mở mắt, đập vào mi mắt là gương mặt hại nước hại dân của Tư Nam Tuyệt.
Da thịt như ngọc dát lên một tầng màu vàng kim, con mắt khép chặt, lông mi thật dài nhẹ nhàng lay động theo hô hấp, vẻ mặt yên tĩnh mà bình thản, khóe miệng đẹp mắt khẽ nâng lên một độ cong cười mỉm.
Vân Tuyết Phi bất tri bất giác nhìn ngây dại, vẫn biết dáng vẻ người này đẹp mắt, không ngờ khi ngủ càng thêm mê người, nàng nuốt nước miếng một cái, nhìn thấy người kia vẫn ngủ say, hoàn toàn không có một chút dấu vết tỉnh lại, con ngươi của nàng Dieenndkdan/leeequhydonnn đi lòng vòng, sau đó chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt mũi Tư Nam Tuyệt, nhẹ nhàng phác hoạ theo đường cong như vậy, quả nhiên bóng loáng nhẵn nhụi như tưởng tượng, còn tốt hơn da nữ nhân.
Da thịt đầy co dãn như vậy, không biết bóp lên cảm giác như thế nào, nàng lại quét ánh mắt về phía người nào đó vẫn còn ngủ say, mấy ngày nay hắn vẫn tới đây với mình, cho dù có chuyện, buổi tối nhất định cũng sẽ kiên trì đến, nhìn dáng vẻ hắn ngủ say, đoán chừng là quá mệt mỏi, chắc hẳn hiện tại sẽ không tỉnh lại liền, hiện tại không sờ thử, còn đợi chuyện gì?
Nàng đưa tay tuần tra đến bờ môi khêu gợi kia, nhẹ nhàng đè, mềm mại đầy co dãn, nàng không khỏi nghĩ đến nhiệt độ cánh môi đốt người như thế nào, luôn thừa dịp khi nàng thất thần mà đốt lửa ở trên người nàng, chiếm hết tiện nghi! Lúc này lẳng lặng nhìn như vậy, nàng cũng cảm giác mặt đột nhiên hơi nóng lên.
Nàng tiếp tục đưa tay tuần tra, theo miệng thẳng xuống dưới, cổ, hầu kết, xương quai xanh. . . . . .
Ngay lúc chơi đùa thỏa thích, một bàn tay mạnh mẽ cản nàng lại, nắm tay nhỏ bé của nàng thật chặt, con mắt sắc bén thâm trầm, giống như ẩn chứa sóng lớn mãnh liệt, âm thanh khàn khàn nói: "Cảm giác được không?"
Vân Tuyết Phi bỗng chốc cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt sâu thẳm của Tư Nam Tuyệt, gượng cười nói: "Tạm được ~" tại sao người này có thể tỉnh nhanh như vậy, nàng còn chưa có sờ hồi vốn. . . . . .
Tư Nam Tuyệt đột nhiên lật người, lấy tay giữ ở trên đỉnh đầu Vân Tuyết Phi, cười như không cười xem xét kỹ lưỡng một nữ nhân nào đó đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt tránh né khắp nơi: "Chỉ là tạm được?"
"Trán. . . . . . Coi như không tệ. . . . . ." Vân Tuyết Phi đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên mỏng manh, hô hấp hơi trở nên dồn dập.
"Hả? Thật sao?" Tư Nam Tuyệt hơi híp mắt, khóe miệng nâng lên một nụ cười kỳ lạ.
Lúc Vân Tuyết Phi khẩn trương muốn dời sang bên cạnh, hắn bỗng chốc đè cả người lên Vân Tuyết Phi, kề nhau d d l q d với nàng, nhẹ nhàng ngửi nhẹ ở giữa cổ nàng.
Hắn dán lên lỗ tai của nàng, nhẹ nhàng hà một luồng khí nóng, dùng âm thanh chỉ có một mình nàng nghe được mà nói: "Thân thể của ngươi xúc cảm rất tốt, ta rất hài lòng, hơn nữa một chỗ nào đó. . . . . ."
Vân Tuyết Phi sửng sốt, đợi phản ứng kịp, nhiệt độ toàn thân lại lên mấy phần, nàng khe khẽ chống đẩy thân thể nằm ở phía trên mình, chu môi oán giận nói: "Cho ta sang một bên, ta sắp thở không ra hơi!"
Bàn tay rắn chắc vẫn nắm cằm của nàng, buộc nàng và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng cười nói: "Biết là chỗ nào?"
Vân Tuyết Phi mở to hai mắt, nhiệt độ liên tục lên cao trong nháy mắt, toàn thân lộ ra màu hồng như tôm luộc chín.
"Chủ tử, Phạm Hồng đã tới!" Ngoài cửa giọng nói cung kính của Thiên Tầm vang lên.
Vân Tuyết Phi hoảng sợ, vội vàng đưa tay đẩy Tư Nam Tuyệt ra, vừa tìm y phục mặc vào trên người, vừa thúc giục: "Ngươi nhanh mặc quần áo tử tế rồi trốn đi, đừng để cho nàng ta nhìn thấy!"
Tư Nam Tuyệt thu hết sự hốt hoảng của Vân Tuyết Phi vào đáy mắt, sắc mặt trầm xuống, không vui nói: "Ta không thể gặp người khác sao?"
Đối mặt với một nam nhân cố tình gây sự, Vân Tuyết Phi không thèm quan tâm đến lý lẽ, trực tiếp vứt y phục bên cạnh đến trên người hắn: "Ta còn có chuyện phải điều tra, cũng không thể phí công nhọc sức, ngươi nhanh chóng mặc quần áo vào cho ta, tìm một chỗ trốn, hoặc là hiện tại cầm y phục đi ra ngoài cho ta, nếu không về sau không cho phép lên giường của ta!"
Tư Nam Tuyệt không tình nguyện đi xuống giường, thong thả ung dung mặc y phục.
"Hứa cô nương, sao ngươi lại đứng ở cửa?" Giọng nói kinh ngạc của Phạm Hồng truyền đến.
"Ta định đến thăm vương phi tỷ tỷ, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào!" Hứa Oanh Nhi khẽ trả lời, giọng nói trẻ trung non nớt như một tiếng sáo thanh thúy rung động lòng người.
"Vừa đúng lúc, chúng ta có thể đi vào chung!" Âm thanh cười nói trong sáng của Phạm Hồng.
Theo một tiếng rắc rắc, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Phạm Hồng và Hứa Oanh Nhi từ bên ngoài đi vào.
"Vương phi, quấy rầy rồi!" Giọng nói tràn đầy sự tôn kính của Phạm Hồng vang lên.
Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên từ trong sách, sắc mặt lạnh nhạt, phun ra hai chữ: "Có chuyện?"
Phạm Hồng không để ý tới Vân Tuyết Phi lạnh nhạt, vẫn cung kính lễ độ: "Thẩm lão đại mời vương phi và Hứa cô nương đi một chuyến!"
Lưu Ly, kể từ khi Vân Tuyết Phi tới nơi này, ngày đầu tiên liền gặp Thẩm Lưu Ly, nàng vẫn cho rằng Thẩm Lưu Ly sẽ luôn nhốt mình ở chỗ này, cho đến khi Tư Nam Tuyệt thả người, sao đột nhiên muốn gặp mình còn có Thiên Tầm? Hơn nữa còn là cùng lúc, không phải nàng ta phát hiện quan hệ của Thiên Tầm và nàng chứ?
"Hiện tại mời vương phi và Hứa cô nương đi cùng ta, Thẩm lão đại đang chờ hai vị!" Giọng nói của Phạm Hồng vang lên lần nữa.
Vân Tuyết Phi đứng dậy, liếc mắt nhìn Thiên Tầm cúi đầu không nói, sau đó gật đầu nói: "Mời ở trước dẫn đường!"
Đối với Vân Tuyết Phi, Phạm Hồng cũng coi như không ghét, trừ ngày đầu tiên nàng đạp Kim Ngọc một cước, mấy ngày qua lqd đều lẳng lặng sống ở trong phòng, ăn cơm rau dưa, mặc áo gai vải thô giống như các nàng, không có một chút dáng vẻ của vương phi.
"Không biết Thẩm Lưu Ly tìm chúng ta có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi đi theo phía sau Phạm Hồng, vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Thẩm lão đại nghe nói Hoàng quý phi Mộ Dung Thanh Y xuất cung, liền tập hợp tỷ muội giỏi võ công trong bang đi ám sát, kết quả cao thủ bên cạnh Mộ Dung Thanh Y nhiều như mây, bọn tỷ muội hy sinh toàn bộ, ngay cả. . . . . ." Phạm Hồng nghẹn ngào nói một câu tiếp theo, âm thanh nặng nề: "Ngay cả Thẩm lão đại cũng mang tổn thương trở về!"
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, vội vàng đuổi theo Phạm Hồng, đưa tay bắt được y phục của nàng ta, khẩn trương hỏi: "Thẩm Lưu Ly bị thương? Có nghiêm trọng hay không?" Tình cảm quan tâm mà không lời nào có thể miêu tả được.
"Vết thương rất sâu, không uy hiếp đến tính mạng, nhưng trong thời gian ngắn không thể cầm đao nữa!" Trong lòng Phạm Hồng bi thương, cũng không còn thời gian suy nghĩ vì sao vị vương phi trước mắt lại quan tâm lão đại của bọn họ như thế.
Không nguy hiểm tính mạng là tốt rồi! Cuối cùng Vân Tuyết Phi cũng yên lòng, tiếp tục đi về phía trước cùng Phạm Hồng.
Khi tiến một bước vào trong phòng nghị sự, vẻ mặt Thẩm Lưu Ly cau có ngồi ở chủ vị, bốn vị chủ sự ngồi phía dưới, một nhóm nữ nhân lớn đứng xung quanh, nhìn cách ăn mặc, hẳn là thủ vệ.
Vân Tuyết Phi đi vào, ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người nàng, xung quanh vang lên tiếng bàn luận xôn xao, một ánh mắt thù hận vẫn đặt ở trên người Vân Tuyết Phi từ khi nàng bắt đầu đi vào.
Thẩm Lưu Ly gật đầu một cái với Vân Tuyết Phi, ý bảo những người bên cạnh dọn chỗ cho Vân Tuyết Phi ngồi, sau đó ho khan Dieenndkdan/leeequhydonnn hai tiếng, âm thanh uy nghiêm vang dội nói: "Tất cả mọi người yên lặng! Hôm nay ta tìm mọi người tới là bởi vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với mọi người!"
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, mọi người đưa mắt nhìn về phía Thẩm Lưu Ly băng vải trên bả vai, nhưng vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta tin tưởng mọi người đã biết, hai ngày trước ám sát, tỷ muội tham gia, chỉ có một mình ta trở lại!" Giọng nói của Thẩm Lưu Ly đột nhiên dừng lại, ánh mắt bi thương tự trách quét qua mọi người, âm thanh mang theo một ít khàn khàn: "Ta có lỗi với mọi người!" Cúi người chào thật sâu.
"Cuộc sống của chúng ta rất tốt, tại sao phải đi ám sát?"
"Đúng, đó là sinh mạng sống nha, không còn một người!"
"Tế Thanh tỷ cũng không trở về, về sau không còn ai mua phấn đồ trang sức cho ta nữa!"
. . . . . .
Xung quanh đột nhiên rỉ tai thì thầm, nghị luận ầm ĩ, mọi người đều bất mãn đối với Thẩm Lưu Ly.
"Những tỷ muội kia sẽ không chết vô ích, Thẩm Lưu Ly ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ!" Thẩm Lưu Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định.
Nhìn người phía dưới lần lượt bày ra vẻ mặt bi thương sợ hãi, Thẩm Lưu Ly thật sự không nói ra miệng tiếp nữa, nhưng hết cách rồi, người ta đã bức đến cửa nhà.
Nàng mím môi một cái, cuối cùng mở miệng nói: "Hành tung của ta bị theo dõi, hai ngày nay vẫn có binh lính ở dưới chân núi cầm bức họa của ta hỏi xung quanh, không bao lâu nữa sẽ tìm tới nơi này!"
Nữ nhân đứng ở phía dưới vốn chỉ nhỏ giọng nói chuyện, hoặc là chuyên tâm nghe, vừa nghe đến một câu nói sau cùng của Thẩm Lưu Ly, đều nổ tung, vẻ sợ hãi lan ra trên mặt mọi người.
"Ta không muốn chết, làm sao bây giờ? Bọn họ sắp đánh lên đây rồi!"
"Ta cũng vậy, ta còn chưa xuất giá nữa!"
"Ta và Tiểu Bảo của ta rất vất vả mới ổn định được cuộc sống, đây là cái nghiệt gì?"
Da thịt như ngọc dát lên một tầng màu vàng kim, con mắt khép chặt, lông mi thật dài nhẹ nhàng lay động theo hô hấp, vẻ mặt yên tĩnh mà bình thản, khóe miệng đẹp mắt khẽ nâng lên một độ cong cười mỉm.
Vân Tuyết Phi bất tri bất giác nhìn ngây dại, vẫn biết dáng vẻ người này đẹp mắt, không ngờ khi ngủ càng thêm mê người, nàng nuốt nước miếng một cái, nhìn thấy người kia vẫn ngủ say, hoàn toàn không có một chút dấu vết tỉnh lại, con ngươi của nàng Dieenndkdan/leeequhydonnn đi lòng vòng, sau đó chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt mũi Tư Nam Tuyệt, nhẹ nhàng phác hoạ theo đường cong như vậy, quả nhiên bóng loáng nhẵn nhụi như tưởng tượng, còn tốt hơn da nữ nhân.
Da thịt đầy co dãn như vậy, không biết bóp lên cảm giác như thế nào, nàng lại quét ánh mắt về phía người nào đó vẫn còn ngủ say, mấy ngày nay hắn vẫn tới đây với mình, cho dù có chuyện, buổi tối nhất định cũng sẽ kiên trì đến, nhìn dáng vẻ hắn ngủ say, đoán chừng là quá mệt mỏi, chắc hẳn hiện tại sẽ không tỉnh lại liền, hiện tại không sờ thử, còn đợi chuyện gì?
Nàng đưa tay tuần tra đến bờ môi khêu gợi kia, nhẹ nhàng đè, mềm mại đầy co dãn, nàng không khỏi nghĩ đến nhiệt độ cánh môi đốt người như thế nào, luôn thừa dịp khi nàng thất thần mà đốt lửa ở trên người nàng, chiếm hết tiện nghi! Lúc này lẳng lặng nhìn như vậy, nàng cũng cảm giác mặt đột nhiên hơi nóng lên.
Nàng tiếp tục đưa tay tuần tra, theo miệng thẳng xuống dưới, cổ, hầu kết, xương quai xanh. . . . . .
Ngay lúc chơi đùa thỏa thích, một bàn tay mạnh mẽ cản nàng lại, nắm tay nhỏ bé của nàng thật chặt, con mắt sắc bén thâm trầm, giống như ẩn chứa sóng lớn mãnh liệt, âm thanh khàn khàn nói: "Cảm giác được không?"
Vân Tuyết Phi bỗng chốc cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt sâu thẳm của Tư Nam Tuyệt, gượng cười nói: "Tạm được ~" tại sao người này có thể tỉnh nhanh như vậy, nàng còn chưa có sờ hồi vốn. . . . . .
Tư Nam Tuyệt đột nhiên lật người, lấy tay giữ ở trên đỉnh đầu Vân Tuyết Phi, cười như không cười xem xét kỹ lưỡng một nữ nhân nào đó đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt tránh né khắp nơi: "Chỉ là tạm được?"
"Trán. . . . . . Coi như không tệ. . . . . ." Vân Tuyết Phi đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên mỏng manh, hô hấp hơi trở nên dồn dập.
"Hả? Thật sao?" Tư Nam Tuyệt hơi híp mắt, khóe miệng nâng lên một nụ cười kỳ lạ.
Lúc Vân Tuyết Phi khẩn trương muốn dời sang bên cạnh, hắn bỗng chốc đè cả người lên Vân Tuyết Phi, kề nhau d d l q d với nàng, nhẹ nhàng ngửi nhẹ ở giữa cổ nàng.
Hắn dán lên lỗ tai của nàng, nhẹ nhàng hà một luồng khí nóng, dùng âm thanh chỉ có một mình nàng nghe được mà nói: "Thân thể của ngươi xúc cảm rất tốt, ta rất hài lòng, hơn nữa một chỗ nào đó. . . . . ."
Vân Tuyết Phi sửng sốt, đợi phản ứng kịp, nhiệt độ toàn thân lại lên mấy phần, nàng khe khẽ chống đẩy thân thể nằm ở phía trên mình, chu môi oán giận nói: "Cho ta sang một bên, ta sắp thở không ra hơi!"
Bàn tay rắn chắc vẫn nắm cằm của nàng, buộc nàng và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng cười nói: "Biết là chỗ nào?"
Vân Tuyết Phi mở to hai mắt, nhiệt độ liên tục lên cao trong nháy mắt, toàn thân lộ ra màu hồng như tôm luộc chín.
"Chủ tử, Phạm Hồng đã tới!" Ngoài cửa giọng nói cung kính của Thiên Tầm vang lên.
Vân Tuyết Phi hoảng sợ, vội vàng đưa tay đẩy Tư Nam Tuyệt ra, vừa tìm y phục mặc vào trên người, vừa thúc giục: "Ngươi nhanh mặc quần áo tử tế rồi trốn đi, đừng để cho nàng ta nhìn thấy!"
Tư Nam Tuyệt thu hết sự hốt hoảng của Vân Tuyết Phi vào đáy mắt, sắc mặt trầm xuống, không vui nói: "Ta không thể gặp người khác sao?"
Đối mặt với một nam nhân cố tình gây sự, Vân Tuyết Phi không thèm quan tâm đến lý lẽ, trực tiếp vứt y phục bên cạnh đến trên người hắn: "Ta còn có chuyện phải điều tra, cũng không thể phí công nhọc sức, ngươi nhanh chóng mặc quần áo vào cho ta, tìm một chỗ trốn, hoặc là hiện tại cầm y phục đi ra ngoài cho ta, nếu không về sau không cho phép lên giường của ta!"
Tư Nam Tuyệt không tình nguyện đi xuống giường, thong thả ung dung mặc y phục.
"Hứa cô nương, sao ngươi lại đứng ở cửa?" Giọng nói kinh ngạc của Phạm Hồng truyền đến.
"Ta định đến thăm vương phi tỷ tỷ, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào!" Hứa Oanh Nhi khẽ trả lời, giọng nói trẻ trung non nớt như một tiếng sáo thanh thúy rung động lòng người.
"Vừa đúng lúc, chúng ta có thể đi vào chung!" Âm thanh cười nói trong sáng của Phạm Hồng.
Theo một tiếng rắc rắc, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Phạm Hồng và Hứa Oanh Nhi từ bên ngoài đi vào.
"Vương phi, quấy rầy rồi!" Giọng nói tràn đầy sự tôn kính của Phạm Hồng vang lên.
Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên từ trong sách, sắc mặt lạnh nhạt, phun ra hai chữ: "Có chuyện?"
Phạm Hồng không để ý tới Vân Tuyết Phi lạnh nhạt, vẫn cung kính lễ độ: "Thẩm lão đại mời vương phi và Hứa cô nương đi một chuyến!"
Lưu Ly, kể từ khi Vân Tuyết Phi tới nơi này, ngày đầu tiên liền gặp Thẩm Lưu Ly, nàng vẫn cho rằng Thẩm Lưu Ly sẽ luôn nhốt mình ở chỗ này, cho đến khi Tư Nam Tuyệt thả người, sao đột nhiên muốn gặp mình còn có Thiên Tầm? Hơn nữa còn là cùng lúc, không phải nàng ta phát hiện quan hệ của Thiên Tầm và nàng chứ?
"Hiện tại mời vương phi và Hứa cô nương đi cùng ta, Thẩm lão đại đang chờ hai vị!" Giọng nói của Phạm Hồng vang lên lần nữa.
Vân Tuyết Phi đứng dậy, liếc mắt nhìn Thiên Tầm cúi đầu không nói, sau đó gật đầu nói: "Mời ở trước dẫn đường!"
Đối với Vân Tuyết Phi, Phạm Hồng cũng coi như không ghét, trừ ngày đầu tiên nàng đạp Kim Ngọc một cước, mấy ngày qua lqd đều lẳng lặng sống ở trong phòng, ăn cơm rau dưa, mặc áo gai vải thô giống như các nàng, không có một chút dáng vẻ của vương phi.
"Không biết Thẩm Lưu Ly tìm chúng ta có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi đi theo phía sau Phạm Hồng, vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Thẩm lão đại nghe nói Hoàng quý phi Mộ Dung Thanh Y xuất cung, liền tập hợp tỷ muội giỏi võ công trong bang đi ám sát, kết quả cao thủ bên cạnh Mộ Dung Thanh Y nhiều như mây, bọn tỷ muội hy sinh toàn bộ, ngay cả. . . . . ." Phạm Hồng nghẹn ngào nói một câu tiếp theo, âm thanh nặng nề: "Ngay cả Thẩm lão đại cũng mang tổn thương trở về!"
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, vội vàng đuổi theo Phạm Hồng, đưa tay bắt được y phục của nàng ta, khẩn trương hỏi: "Thẩm Lưu Ly bị thương? Có nghiêm trọng hay không?" Tình cảm quan tâm mà không lời nào có thể miêu tả được.
"Vết thương rất sâu, không uy hiếp đến tính mạng, nhưng trong thời gian ngắn không thể cầm đao nữa!" Trong lòng Phạm Hồng bi thương, cũng không còn thời gian suy nghĩ vì sao vị vương phi trước mắt lại quan tâm lão đại của bọn họ như thế.
Không nguy hiểm tính mạng là tốt rồi! Cuối cùng Vân Tuyết Phi cũng yên lòng, tiếp tục đi về phía trước cùng Phạm Hồng.
Khi tiến một bước vào trong phòng nghị sự, vẻ mặt Thẩm Lưu Ly cau có ngồi ở chủ vị, bốn vị chủ sự ngồi phía dưới, một nhóm nữ nhân lớn đứng xung quanh, nhìn cách ăn mặc, hẳn là thủ vệ.
Vân Tuyết Phi đi vào, ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người nàng, xung quanh vang lên tiếng bàn luận xôn xao, một ánh mắt thù hận vẫn đặt ở trên người Vân Tuyết Phi từ khi nàng bắt đầu đi vào.
Thẩm Lưu Ly gật đầu một cái với Vân Tuyết Phi, ý bảo những người bên cạnh dọn chỗ cho Vân Tuyết Phi ngồi, sau đó ho khan Dieenndkdan/leeequhydonnn hai tiếng, âm thanh uy nghiêm vang dội nói: "Tất cả mọi người yên lặng! Hôm nay ta tìm mọi người tới là bởi vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với mọi người!"
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, mọi người đưa mắt nhìn về phía Thẩm Lưu Ly băng vải trên bả vai, nhưng vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta tin tưởng mọi người đã biết, hai ngày trước ám sát, tỷ muội tham gia, chỉ có một mình ta trở lại!" Giọng nói của Thẩm Lưu Ly đột nhiên dừng lại, ánh mắt bi thương tự trách quét qua mọi người, âm thanh mang theo một ít khàn khàn: "Ta có lỗi với mọi người!" Cúi người chào thật sâu.
"Cuộc sống của chúng ta rất tốt, tại sao phải đi ám sát?"
"Đúng, đó là sinh mạng sống nha, không còn một người!"
"Tế Thanh tỷ cũng không trở về, về sau không còn ai mua phấn đồ trang sức cho ta nữa!"
. . . . . .
Xung quanh đột nhiên rỉ tai thì thầm, nghị luận ầm ĩ, mọi người đều bất mãn đối với Thẩm Lưu Ly.
"Những tỷ muội kia sẽ không chết vô ích, Thẩm Lưu Ly ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ!" Thẩm Lưu Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định.
Nhìn người phía dưới lần lượt bày ra vẻ mặt bi thương sợ hãi, Thẩm Lưu Ly thật sự không nói ra miệng tiếp nữa, nhưng hết cách rồi, người ta đã bức đến cửa nhà.
Nàng mím môi một cái, cuối cùng mở miệng nói: "Hành tung của ta bị theo dõi, hai ngày nay vẫn có binh lính ở dưới chân núi cầm bức họa của ta hỏi xung quanh, không bao lâu nữa sẽ tìm tới nơi này!"
Nữ nhân đứng ở phía dưới vốn chỉ nhỏ giọng nói chuyện, hoặc là chuyên tâm nghe, vừa nghe đến một câu nói sau cùng của Thẩm Lưu Ly, đều nổ tung, vẻ sợ hãi lan ra trên mặt mọi người.
"Ta không muốn chết, làm sao bây giờ? Bọn họ sắp đánh lên đây rồi!"
"Ta cũng vậy, ta còn chưa xuất giá nữa!"
"Ta và Tiểu Bảo của ta rất vất vả mới ổn định được cuộc sống, đây là cái nghiệt gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.