Chương 168: Mộ Dung quý phi qua đời
Nam Quang
15/01/2017
Trong mắt Khấu Nhi
thoáng qua một điều gì đó, có chút hâm mộ nói: "Thân phận Nhã trắc phi
tôn quý, hiện tại lại mang thai tiểu vương gia, vị trí chính phi sớm đã
là vật trong túi!"
Tiết Nhã nghe vậy, nở nụ cười rạng rỡ, có vui mừng cùng hạnh phúc, còn có mấy phần thỏa mãn.
"Nghe nói mấy ngày Vương gia trước phái người muốn đón Vương phi vào hoàng cung!" Khấu Nhi thờ ơ cười một tiếng nói.
"Chuyện khi nào vậy?" Tiết Nhã thu hồi nụ cười, con ngươi tối sầm lại, trầm giọng hỏi.
"Ba ngày trước, nghe cận vệ theo bên người Vương gia nói!" Khấu Nhi tiếp tục nói.
Sắc mặt Tiết Nhã trở nên nặng nề, giữa hàng long mày mơ hồ có một chút âm u, bưng ly trà trên bàn lên nhấp một miếng, nhếch miệng nói: "Hắn đối với nữ nhân kia rất thâm tình, lúc này mới chưa được mấy ngày, đã vội vã muốn đón nữ nhân kia tới đây hưởng phúc ~"
"Trắc phi, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu như vương phi thật sự thuận lợi đi tới hoàng cung, nhất định sẽ chiếm hết sự chú ý của Vương gia!" Khấu Nhi chau mày lại, tràn đầy lo lắng.
"Có thể làm sao? Cũng đã phái người đi đón rồi, nói không chừng hiện tại đang trên đường đến đây!" Tiết Nhã rót cho mình một ly trà, tiếp tục chậm rãi nói.
"Trắc phi, nếu không bây giờ chúng ta tìm người diệt trừ nữ nhân kia, để cho nàng không đến được hoàng cung?" Con ngươi Khấu Nhi xoay xoay, một vệt ác độc xẹt qua.
Người Tiết Nhã cứng lại, khoát khoát tay ý bảo Khấu Nhi ngừng lại động tác trong tay đứng ở một bên, nàng xoay người sau đó quan sát cẩn thận mặt mày Khấu Nhi.
Khấu Nhi bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm khiến cho sợ hãi, ý thức được mình nói hơi quá, lập tức quỳ xuống, không dám há miệng nói tiếp.
"Ngươi run rẩy gì chứ?" Tiết Nhã nhíu mày, không để ý nói.
"Nô tỳ vượt qua khuôn phép rồi, xin trắc phi thứ tội!" Giọng Khấu Nhi khẽ run, làm như đang vô cùng căng thẳng.
Sắc mặt Tiết Nhã trầm xuống, chợt nhoẻn miệng cười: "Ngươi cho rằng Bổn cung giận ngươi?"
Khấu Nhi ngẩn ra, tiếp theo ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, có chút không dám khẳng định nói: "Chẳng lẽ không đúng?"
"Dĩ nhiên không phải!" Tiết Nhã không chút nghĩ ngợi, lập tức phủ quyết, sau đó cười khẽ một tiếng: "Sao ta lại giận ngươi? Ngươi nói ra tiếng lòng ta, nữ nhân kia sống một ngày đối với ta chính là một ngày nguy hiểm! Ta càng muốn làm cho nàng ta gặp Diêm Vương sớm một chút hơn ngươi nữa kìa!"
Khấu Nhi buông lỏng vài phần hoảng sợ trên mặt, nhưng vẫn còn hơi dè dặt, nịnh nọt nói: "Nữ nhân kia thua xa trắc phi người. Vương gia đối với nàng ta nhiều lắm chỉ là chơi đùa một chút, chờ tiểu sau khi sinh tiểu vương gia, Vương gia sẽ không thèm liếc mắt tới nàng ta!"
Tiết Nhã đứng dậy, đi tới trước mặt Khấu Nhi, ôm bụng cúi người xuống, lại gần bên tai Khấu Nhi, nhỏ giọng nói: "Ngươi cực kỳ hiểu tâm tư của ta, rất biết cách nói chuyện!"
Sắc mặt Khấu Nhi hơi biến đổi, cười ngượng nói: "Ta, ta chẳng qua quan tâm trắc phi người, chỉ cần trắc phi tốt, cuộc sống của ta khẳng định càng thêm tốt!"
"Ngươi rất thông minh, chỉ mong ngươi nhớ lời ngày hôm nay, chăm chỉ làm việc cho ta, hiến kế cho ta, chờ sau khi ta ngồi lên vị trí Thuần vương phi, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!" Tiết Nhã đưa tay tới đỡ Khấu Nhi, một đôi mắt đẹp thoáng qua ánh sáng bén nhọn, khóa thật chặt người trước mặt.
Trong mắt Khấu Nhi chợt lóe lên sự hốt hoảng, tâm tư xoay chuyển liên hồi, trịnh trọng gật đầu: "Nô tỳ chỉ trung thành với trắc phi!"
"Mặt trời càng lúc càng nóng, ngươi đỡ Bổn cung trở về phòng nghỉ ngơi, tránh làm hại hài nhi Bổn cung!" Tiết Nhã dùng tay vuốt ve bụng mình, nghiêng mắt nhìn Khấu Nhi một cái, cái nhìn kia rất có thâm ý.
Khấu Nhi từ nhỏ đã bị phụ thân đánh cược bán vào vương phủ, vẫn luôn là nha hoàn ở tầng thấp nhất, nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày, giờ phút này nàng ta vội vàng vươn tay đỡ lấy chủ tử, nở nụ cười lấy lòng: "Trắc phi, chúng ta nhanh trở về phòng, chắc bây giờ Vương gia đang đợi!"
Nói đến Hạ Hầu Thuần, khóe môi Tiết Nhã hơi cong lên, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào hiếm thấy, gò má khẽ ửng hồng.
Vân Tuyết Phi núp ở phía sau cây, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo, không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt tươi tắn kia, mang dáng vẻ của người làm mẫu thân, trong đầu một lần nữa dần hiện ra nụ cười quỷ dị đó, còn có thanh gươm sắc bén lạnh như băng. . . . . .
Tiết Nhã, ngươi hận Tiết Phỉ, hận đến mức muốn giết chết nàng sao? Là chỉ vì vị trí đích nữ, hay là vì tên nam nhân Hạ Hầu Thuần kia?
Vô số vấn đề không tìm được đáp án, dẫn tới đầu óc nàng đau nhức, sắc mặt nàng mờ mịt không rõ. Đợi đến khi hai người kia rời đi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, mới từ phía sau thân cây đi ra, tiến tới chỗ vừa nãy mà bọn họ dừng lại.
Thiên Tầm dĩ nhiên đã nhìn ra sự khác thường, vừa rồi nàng vẫn đi theo, cũng như chủ tử, chăm chú nhìn đôi chủ tớ kia, nàng có nội lực, tự nhiên có thể nghe thấy rõ những gì họ nói! Tòa cung điện xanh vàng rực rỡ này, bề ngoài thì xa hoa, thật ra bên trong đã sớm vô cùng bẩn thỉu, nơi đây khắp nơi tràn đầy tính toán, chỗ nào cũng ngươi lừa ta gạt, người chết oan đếm không hết. . . . . .
"Chủ tử, nếu như ngươi không thích nơi này, chúng ta trở về vương phủ đi!" Giọng Thiên Tầm từ phía sau vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi hình như cũng sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lên, lạnh nhạt nói: "Vương phủ sớm muộn gì ta cũng phải về, chẳng qua trước mắt, ta nhất định phải làm sáng tỏ một vài vấn đề!"
Thiên Tầm gật đầu một cái, nhìn Vân Tuyết Phi, kiên định ân cần nói: "Chủ tử ở đâu, thì ta ở đó, ta nhất định giúp chủ tử tra rõ những vấn đề này!"
Người Vân Tuyết Phi khẽ run lên, ánh mắt thoáng qua một chút ánh sáng, xoay người nhìn Thiên Tầm, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Cám ơn ngươi!"
Sắc mặt Thiên Tầm chợt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, lắp bắp nói: "Đây, đây là chuyện thuộc hạ nên làm!"
Đây là lần đầu tiên Vân Tuyết Phi nhìn thấy vẻ mặt Thiên Tầm như thế, nàng đưa mắt nhìn trong chốc lát, cảm thấy đùa thật vui, quét sạch sự nặng nề vừa rồi, cười ha ha ra tiếng.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta quay về phòng nghỉ ngơi đi, gần đây ngươi đi theo ta chịu không ít khổ, thừa dịp lúc này về ngủ bù!" Vân Tuyết Phi mỉm cười, chân thành nói.
Lần này Thiên Tầm đã ngẩng đầu lên, không tránh né ánh mắt Vân Tuyết Phi nữa, mà nhìn thẳng vào mắt nàng, gật đầu một cái: "Tạ chủ tử quan tâm!"
Hai người theo đường cũ đi về điện Trường Nhạc, Vân Tuyết Phi đưa mắt nhìn xung quanh, từng cảnh tượng quen thuộc ở kiếp trước dần dần hiện ra, nàng quyết định trong lòng, lần này nàng tuyệt đối sẽ không trốn tránh nữa!
Cuối cùng Hạ Hầu Huyền cũng đồng ý thỉnh cầu của Quan Bá Luân, ban Mộ Dung Thanh Y cho hắn. Quan Bá Đào ở một bên hết sức phản đối, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định, chỉ có thể lấy vẻ mặt khó chịu tiếp nhận.
Lúc Mộ Dung Thanh Y nghe được tin tức kia, nghĩ rằng cung nữ chỉ nói đùa, đợi đến khi Hạ Hầu Huyền đích thân tới đây nói cho nàng biết chuyện thì nàng liền giống như kẻ điên nhìn Hạ Hầu Huyền, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, còn có bi thương, cổ họng đắng chát, há miệng: "Chàng trước sau vẫn không tha cho ta, dù ta không tranh không đoạt, chỉ muốn giữ lấy vị trí Quý phi này sống cô đơn tới già, chàng cũng không thể cho ta?"
"Ta là vì muốn tốt cho ngươi, Quan Bá Luân thật lòng yêu ngươi, chỉ cần ngươi an phận làm nữ nhân của hắn, thì sẽ rất hạnh phúc!" Hạ Hầu Huyền không nhìn đến gương mặt tràn đầy đau khổ cầu xin nọ, lạnh lùng thốt.
"Yêu ta thì sao chứ? Hắn đã sớm không phải là nam nhân rồi, không thể mang lại cuộc sống vợ chồng cho ta. Mặc dù ta yêu hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà buông tha mọi thứ ta đã tốn công gầy dựng mấy năm nay!" Đôi môi đang mím chặt của Mộ Dung Thanh Y mở ra, kích động phản bác, nhìn chòng chọc nam nhân trước mặt. Hi vọng hắn có thể thay đổi chủ ý, chỉ cần lần này hắn đồng ý giữ nàng trong cung, từ đây về sau nàng sẽ sống an phận không bao giờ gây chuyện thị phi nữa!
Nhưng đợi hồi lâu, trong con ngươi kia vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, không hề bởi vì lời nói của nàng mà dao động, tim nàng đột nhiên chợt lạnh, tiếp theo sự lạnh lẽo càng khuếch tán lớn hơn, thấm vào tứ chi bách hải của nàng. . . . . .
"Chàng làm như thế, trên danh nghĩa là vì tốt cho ta, nhưng thật ra là vì một nữ nhân khác, đã từng là Tiết Phỉ, bây giờ là Vân Tuyết Phi!" Mộ Dung Thanh Y cười mỉa mai, vẻ mặt thê lương: "Rõ ràng chàng đã đồng ý với ta, chỉ cần ta giúp chàng tìm thấy Tiết Phỉ, chàng sẽ bảo đảm vị trí Quý phi của ta. Nhưng bây giờ ta giúp chàng tìm được nàng ta rồi, chàng lại không tuân thủ lời hứa. Đường đường là Đế Vương, sao có thể nói chuyện giống như trò đùa như thế!"
"Mộ Dung Thanh Y, ta tự hỏi đã đủ tận tình tận nghĩa với ngươi rồi!" Hạ Hầu Huyền chấp tay sau lưng, mày kiếm nhíu lên, toàn thân ngưng tụ thành một lớp băng, lộ ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng.
"Ngươi hại ta mất đi nữ nhân yêu mến nhất, chiếm cứ hạnh phúc thuộc về Phỉ nhi lâu như vậy, đến lúc nên trả lại rồi!" Hạ Hầu Huyền nhìn chằm chằm vào mặt của Mộ Dung Thanh Y, con ngươi ngưng trọng, kèm theo một chút nghiêm túc: "Ông trời có mắt, khiến kỳ tích xuất hiện, Phỉ nhi lần nữa sống lại, cho dù nàng đã không còn yêu ta, nhưng ta vẫn sẽ luôn yêu nàng!"
"Cho nên chàng không kịp chờ đợi liền mượn cơ hội Thái hậu trách tội lần này, vứt bỏ ta như một cái giẻ lau, đưa cho một người nam nhân khác?" Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y tràn ngập uất ức, càng nói càng kích động, trong mắt càng thêm đầy sự bất mãn tố cáo nam nhân trước mặt.
"Đúng vậy, vì nàng, ta sẽ xử lý sạch tất cả nữ nhân trong hậu cung này!" Lần này tốc độ trả lời của Hạ Hầu Huyền rất nhanh, như đinh đóng cột: "Trong hậu cung của ta về sau chỉ có một nữ nhân là nàng!"
"Ha ha ~ Hạ Hầu Huyền, ngươi rất si tình, chỉ là. . . . . ." Mộ Dung Thanh Y ngước con ngươi ác độc lên, dừng lại trên gương mặt lạnh tanh của nam nhân, bí hiểm nói: "Nhưng ngươi chậm mất rồi, nàng ta chẳng những không yêu ngươi, mà từ đầu tới cuối đã là người của nam nhân khác. Cho dù ngươi có lấy tất cả để đổi cũng không thể kéo nàng ta trở về!"
Con ngươi Hạ Hầu Huyền thoáng qua sự tức giận, cắn răng nghiêm giọng nói: "Nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta. Cho dù phải trả giá hết thảy, ta nhất định cũng phải làm cho nàng trở về bên cạnh ta!"
"Ngươi thu dọn nhanh lên đi, Quan Bá Luân đang chờ ở bên ngoài, đừng làm cho hắn đợi quá lâu, ít nhất hiện tại hắn là kẻ ngu duy nhất tốt với ngươi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bỏ lỡ thôn này sẽ không còn nhà trọ khác đâu!" Vẻ mặt Hạ Hầu Huyền đầy sốt ruột, kế tiếp không chút lưu luyến xoay người định rời đi.
Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, bước chân hắn dừng một chút, lạnh lùng nói: "Sau này ngươi không còn là Mộ Dung Thanh Y nữa, ngươi tên là Tô Âm, nhị phu nhân của Quan Bá Luân. Bắt đầu từ hôm nay, Mộ Dung Thanh Y bệnh nặng qua đời ở trong cung, về sau trong cung này sẽ không còn Mộ Dung quý phi!"
Chân Mộ Dung Thanh Y mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống, đụng vào góc bàn, trong mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng.
"Tự giải quyết cho tốt!" Sau khi để lại những lời này, Hạ Hầu Huyền sải bước đi ra ngoài.
Tiết Nhã nghe vậy, nở nụ cười rạng rỡ, có vui mừng cùng hạnh phúc, còn có mấy phần thỏa mãn.
"Nghe nói mấy ngày Vương gia trước phái người muốn đón Vương phi vào hoàng cung!" Khấu Nhi thờ ơ cười một tiếng nói.
"Chuyện khi nào vậy?" Tiết Nhã thu hồi nụ cười, con ngươi tối sầm lại, trầm giọng hỏi.
"Ba ngày trước, nghe cận vệ theo bên người Vương gia nói!" Khấu Nhi tiếp tục nói.
Sắc mặt Tiết Nhã trở nên nặng nề, giữa hàng long mày mơ hồ có một chút âm u, bưng ly trà trên bàn lên nhấp một miếng, nhếch miệng nói: "Hắn đối với nữ nhân kia rất thâm tình, lúc này mới chưa được mấy ngày, đã vội vã muốn đón nữ nhân kia tới đây hưởng phúc ~"
"Trắc phi, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu như vương phi thật sự thuận lợi đi tới hoàng cung, nhất định sẽ chiếm hết sự chú ý của Vương gia!" Khấu Nhi chau mày lại, tràn đầy lo lắng.
"Có thể làm sao? Cũng đã phái người đi đón rồi, nói không chừng hiện tại đang trên đường đến đây!" Tiết Nhã rót cho mình một ly trà, tiếp tục chậm rãi nói.
"Trắc phi, nếu không bây giờ chúng ta tìm người diệt trừ nữ nhân kia, để cho nàng không đến được hoàng cung?" Con ngươi Khấu Nhi xoay xoay, một vệt ác độc xẹt qua.
Người Tiết Nhã cứng lại, khoát khoát tay ý bảo Khấu Nhi ngừng lại động tác trong tay đứng ở một bên, nàng xoay người sau đó quan sát cẩn thận mặt mày Khấu Nhi.
Khấu Nhi bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm khiến cho sợ hãi, ý thức được mình nói hơi quá, lập tức quỳ xuống, không dám há miệng nói tiếp.
"Ngươi run rẩy gì chứ?" Tiết Nhã nhíu mày, không để ý nói.
"Nô tỳ vượt qua khuôn phép rồi, xin trắc phi thứ tội!" Giọng Khấu Nhi khẽ run, làm như đang vô cùng căng thẳng.
Sắc mặt Tiết Nhã trầm xuống, chợt nhoẻn miệng cười: "Ngươi cho rằng Bổn cung giận ngươi?"
Khấu Nhi ngẩn ra, tiếp theo ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, có chút không dám khẳng định nói: "Chẳng lẽ không đúng?"
"Dĩ nhiên không phải!" Tiết Nhã không chút nghĩ ngợi, lập tức phủ quyết, sau đó cười khẽ một tiếng: "Sao ta lại giận ngươi? Ngươi nói ra tiếng lòng ta, nữ nhân kia sống một ngày đối với ta chính là một ngày nguy hiểm! Ta càng muốn làm cho nàng ta gặp Diêm Vương sớm một chút hơn ngươi nữa kìa!"
Khấu Nhi buông lỏng vài phần hoảng sợ trên mặt, nhưng vẫn còn hơi dè dặt, nịnh nọt nói: "Nữ nhân kia thua xa trắc phi người. Vương gia đối với nàng ta nhiều lắm chỉ là chơi đùa một chút, chờ tiểu sau khi sinh tiểu vương gia, Vương gia sẽ không thèm liếc mắt tới nàng ta!"
Tiết Nhã đứng dậy, đi tới trước mặt Khấu Nhi, ôm bụng cúi người xuống, lại gần bên tai Khấu Nhi, nhỏ giọng nói: "Ngươi cực kỳ hiểu tâm tư của ta, rất biết cách nói chuyện!"
Sắc mặt Khấu Nhi hơi biến đổi, cười ngượng nói: "Ta, ta chẳng qua quan tâm trắc phi người, chỉ cần trắc phi tốt, cuộc sống của ta khẳng định càng thêm tốt!"
"Ngươi rất thông minh, chỉ mong ngươi nhớ lời ngày hôm nay, chăm chỉ làm việc cho ta, hiến kế cho ta, chờ sau khi ta ngồi lên vị trí Thuần vương phi, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!" Tiết Nhã đưa tay tới đỡ Khấu Nhi, một đôi mắt đẹp thoáng qua ánh sáng bén nhọn, khóa thật chặt người trước mặt.
Trong mắt Khấu Nhi chợt lóe lên sự hốt hoảng, tâm tư xoay chuyển liên hồi, trịnh trọng gật đầu: "Nô tỳ chỉ trung thành với trắc phi!"
"Mặt trời càng lúc càng nóng, ngươi đỡ Bổn cung trở về phòng nghỉ ngơi, tránh làm hại hài nhi Bổn cung!" Tiết Nhã dùng tay vuốt ve bụng mình, nghiêng mắt nhìn Khấu Nhi một cái, cái nhìn kia rất có thâm ý.
Khấu Nhi từ nhỏ đã bị phụ thân đánh cược bán vào vương phủ, vẫn luôn là nha hoàn ở tầng thấp nhất, nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày, giờ phút này nàng ta vội vàng vươn tay đỡ lấy chủ tử, nở nụ cười lấy lòng: "Trắc phi, chúng ta nhanh trở về phòng, chắc bây giờ Vương gia đang đợi!"
Nói đến Hạ Hầu Thuần, khóe môi Tiết Nhã hơi cong lên, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào hiếm thấy, gò má khẽ ửng hồng.
Vân Tuyết Phi núp ở phía sau cây, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo, không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt tươi tắn kia, mang dáng vẻ của người làm mẫu thân, trong đầu một lần nữa dần hiện ra nụ cười quỷ dị đó, còn có thanh gươm sắc bén lạnh như băng. . . . . .
Tiết Nhã, ngươi hận Tiết Phỉ, hận đến mức muốn giết chết nàng sao? Là chỉ vì vị trí đích nữ, hay là vì tên nam nhân Hạ Hầu Thuần kia?
Vô số vấn đề không tìm được đáp án, dẫn tới đầu óc nàng đau nhức, sắc mặt nàng mờ mịt không rõ. Đợi đến khi hai người kia rời đi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa, mới từ phía sau thân cây đi ra, tiến tới chỗ vừa nãy mà bọn họ dừng lại.
Thiên Tầm dĩ nhiên đã nhìn ra sự khác thường, vừa rồi nàng vẫn đi theo, cũng như chủ tử, chăm chú nhìn đôi chủ tớ kia, nàng có nội lực, tự nhiên có thể nghe thấy rõ những gì họ nói! Tòa cung điện xanh vàng rực rỡ này, bề ngoài thì xa hoa, thật ra bên trong đã sớm vô cùng bẩn thỉu, nơi đây khắp nơi tràn đầy tính toán, chỗ nào cũng ngươi lừa ta gạt, người chết oan đếm không hết. . . . . .
"Chủ tử, nếu như ngươi không thích nơi này, chúng ta trở về vương phủ đi!" Giọng Thiên Tầm từ phía sau vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi hình như cũng sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lên, lạnh nhạt nói: "Vương phủ sớm muộn gì ta cũng phải về, chẳng qua trước mắt, ta nhất định phải làm sáng tỏ một vài vấn đề!"
Thiên Tầm gật đầu một cái, nhìn Vân Tuyết Phi, kiên định ân cần nói: "Chủ tử ở đâu, thì ta ở đó, ta nhất định giúp chủ tử tra rõ những vấn đề này!"
Người Vân Tuyết Phi khẽ run lên, ánh mắt thoáng qua một chút ánh sáng, xoay người nhìn Thiên Tầm, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Cám ơn ngươi!"
Sắc mặt Thiên Tầm chợt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, lắp bắp nói: "Đây, đây là chuyện thuộc hạ nên làm!"
Đây là lần đầu tiên Vân Tuyết Phi nhìn thấy vẻ mặt Thiên Tầm như thế, nàng đưa mắt nhìn trong chốc lát, cảm thấy đùa thật vui, quét sạch sự nặng nề vừa rồi, cười ha ha ra tiếng.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta quay về phòng nghỉ ngơi đi, gần đây ngươi đi theo ta chịu không ít khổ, thừa dịp lúc này về ngủ bù!" Vân Tuyết Phi mỉm cười, chân thành nói.
Lần này Thiên Tầm đã ngẩng đầu lên, không tránh né ánh mắt Vân Tuyết Phi nữa, mà nhìn thẳng vào mắt nàng, gật đầu một cái: "Tạ chủ tử quan tâm!"
Hai người theo đường cũ đi về điện Trường Nhạc, Vân Tuyết Phi đưa mắt nhìn xung quanh, từng cảnh tượng quen thuộc ở kiếp trước dần dần hiện ra, nàng quyết định trong lòng, lần này nàng tuyệt đối sẽ không trốn tránh nữa!
Cuối cùng Hạ Hầu Huyền cũng đồng ý thỉnh cầu của Quan Bá Luân, ban Mộ Dung Thanh Y cho hắn. Quan Bá Đào ở một bên hết sức phản đối, nhưng vẫn không thay đổi được quyết định, chỉ có thể lấy vẻ mặt khó chịu tiếp nhận.
Lúc Mộ Dung Thanh Y nghe được tin tức kia, nghĩ rằng cung nữ chỉ nói đùa, đợi đến khi Hạ Hầu Huyền đích thân tới đây nói cho nàng biết chuyện thì nàng liền giống như kẻ điên nhìn Hạ Hầu Huyền, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, còn có bi thương, cổ họng đắng chát, há miệng: "Chàng trước sau vẫn không tha cho ta, dù ta không tranh không đoạt, chỉ muốn giữ lấy vị trí Quý phi này sống cô đơn tới già, chàng cũng không thể cho ta?"
"Ta là vì muốn tốt cho ngươi, Quan Bá Luân thật lòng yêu ngươi, chỉ cần ngươi an phận làm nữ nhân của hắn, thì sẽ rất hạnh phúc!" Hạ Hầu Huyền không nhìn đến gương mặt tràn đầy đau khổ cầu xin nọ, lạnh lùng thốt.
"Yêu ta thì sao chứ? Hắn đã sớm không phải là nam nhân rồi, không thể mang lại cuộc sống vợ chồng cho ta. Mặc dù ta yêu hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà buông tha mọi thứ ta đã tốn công gầy dựng mấy năm nay!" Đôi môi đang mím chặt của Mộ Dung Thanh Y mở ra, kích động phản bác, nhìn chòng chọc nam nhân trước mặt. Hi vọng hắn có thể thay đổi chủ ý, chỉ cần lần này hắn đồng ý giữ nàng trong cung, từ đây về sau nàng sẽ sống an phận không bao giờ gây chuyện thị phi nữa!
Nhưng đợi hồi lâu, trong con ngươi kia vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, không hề bởi vì lời nói của nàng mà dao động, tim nàng đột nhiên chợt lạnh, tiếp theo sự lạnh lẽo càng khuếch tán lớn hơn, thấm vào tứ chi bách hải của nàng. . . . . .
"Chàng làm như thế, trên danh nghĩa là vì tốt cho ta, nhưng thật ra là vì một nữ nhân khác, đã từng là Tiết Phỉ, bây giờ là Vân Tuyết Phi!" Mộ Dung Thanh Y cười mỉa mai, vẻ mặt thê lương: "Rõ ràng chàng đã đồng ý với ta, chỉ cần ta giúp chàng tìm thấy Tiết Phỉ, chàng sẽ bảo đảm vị trí Quý phi của ta. Nhưng bây giờ ta giúp chàng tìm được nàng ta rồi, chàng lại không tuân thủ lời hứa. Đường đường là Đế Vương, sao có thể nói chuyện giống như trò đùa như thế!"
"Mộ Dung Thanh Y, ta tự hỏi đã đủ tận tình tận nghĩa với ngươi rồi!" Hạ Hầu Huyền chấp tay sau lưng, mày kiếm nhíu lên, toàn thân ngưng tụ thành một lớp băng, lộ ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng.
"Ngươi hại ta mất đi nữ nhân yêu mến nhất, chiếm cứ hạnh phúc thuộc về Phỉ nhi lâu như vậy, đến lúc nên trả lại rồi!" Hạ Hầu Huyền nhìn chằm chằm vào mặt của Mộ Dung Thanh Y, con ngươi ngưng trọng, kèm theo một chút nghiêm túc: "Ông trời có mắt, khiến kỳ tích xuất hiện, Phỉ nhi lần nữa sống lại, cho dù nàng đã không còn yêu ta, nhưng ta vẫn sẽ luôn yêu nàng!"
"Cho nên chàng không kịp chờ đợi liền mượn cơ hội Thái hậu trách tội lần này, vứt bỏ ta như một cái giẻ lau, đưa cho một người nam nhân khác?" Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y tràn ngập uất ức, càng nói càng kích động, trong mắt càng thêm đầy sự bất mãn tố cáo nam nhân trước mặt.
"Đúng vậy, vì nàng, ta sẽ xử lý sạch tất cả nữ nhân trong hậu cung này!" Lần này tốc độ trả lời của Hạ Hầu Huyền rất nhanh, như đinh đóng cột: "Trong hậu cung của ta về sau chỉ có một nữ nhân là nàng!"
"Ha ha ~ Hạ Hầu Huyền, ngươi rất si tình, chỉ là. . . . . ." Mộ Dung Thanh Y ngước con ngươi ác độc lên, dừng lại trên gương mặt lạnh tanh của nam nhân, bí hiểm nói: "Nhưng ngươi chậm mất rồi, nàng ta chẳng những không yêu ngươi, mà từ đầu tới cuối đã là người của nam nhân khác. Cho dù ngươi có lấy tất cả để đổi cũng không thể kéo nàng ta trở về!"
Con ngươi Hạ Hầu Huyền thoáng qua sự tức giận, cắn răng nghiêm giọng nói: "Nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta. Cho dù phải trả giá hết thảy, ta nhất định cũng phải làm cho nàng trở về bên cạnh ta!"
"Ngươi thu dọn nhanh lên đi, Quan Bá Luân đang chờ ở bên ngoài, đừng làm cho hắn đợi quá lâu, ít nhất hiện tại hắn là kẻ ngu duy nhất tốt với ngươi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bỏ lỡ thôn này sẽ không còn nhà trọ khác đâu!" Vẻ mặt Hạ Hầu Huyền đầy sốt ruột, kế tiếp không chút lưu luyến xoay người định rời đi.
Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, bước chân hắn dừng một chút, lạnh lùng nói: "Sau này ngươi không còn là Mộ Dung Thanh Y nữa, ngươi tên là Tô Âm, nhị phu nhân của Quan Bá Luân. Bắt đầu từ hôm nay, Mộ Dung Thanh Y bệnh nặng qua đời ở trong cung, về sau trong cung này sẽ không còn Mộ Dung quý phi!"
Chân Mộ Dung Thanh Y mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống, đụng vào góc bàn, trong mắt tràn đầy đau thương và tuyệt vọng.
"Tự giải quyết cho tốt!" Sau khi để lại những lời này, Hạ Hầu Huyền sải bước đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.