Chương 21: Một đêm mê hoặc.
Nam Quang
24/10/2015
"Ngươi chỉ là cái gì?" Vân Tuyết Phi buồn cười nhìn người vừa rồi còn vênh
váo, hiện tại lại là bộ dạng của một biểu muội nhỏ bé.
"Biểu ca, muội... muội..." Đôi mắt Tống Thi Linh đẫm lệ, không biết làm sao nhìn Tư Nam Tuyệt, hi vọng người nam nhân này sau khi nghe mình tỏ tình, có thể đứng ra bảo hộ mình, nói chuyện vì mình, nhưng nàng đã thất vọng, con mắt của Tư Nam Tuyệt hoàn toàn bỏ qua nàng, vẫn không ngừng uống rượu của mình.
"Vương phi sao lại hùng hổ dọa người như vậy!" Phong Cực nhìn không được, khi nhìn thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Tống Thi Linh, ủy khuất đứng một bên rơi lệ, tấm lòng thiện lương của hắn giống như bị dao cắt, vô cùng khó chịu.
" Phong đại ca..." Tống Thi Linh như bắt được một cây cỏ cứu mạng, chuyển ánh mắt cảm kích sùng bái đến trên người Phong Cực.
Cảm nhận được ánh mắt ỷ lại của Tống Thi Linh, chủ nghĩa Đại Nam Tử của Phong Cực lại càng bành trướng, làm Tướng quân rong ruổi trên chiến trường đã lâu, hắn rất hưởng thụ ánh mắt như vậy, huống chi ánh mắt lại từ nữ thần hắn luôn ngưỡng mộ.
" Linh Nhi nói chuyện khiến vương phi không thích, nhưng là quý ở có lời dám nói, cũng coi là thẳng thắn, mong vương phi thông cảm, đừng làm khó một cô gái yếu đuối như vậy!" Lời nói của Phong Cực vô cùng chuẩn xác, nhìn nữ thần trong lòng ở một bên âm thầm gạt lệ, không nhìn hắn, hắn càng cảm thấy Vân Tuyết Phi khiến người khác chán ghét, ánh mắt nhìn về phía Vân Tuyết Phi càng thêm khinh thường và lạnh lùng.
Vân Tuyết Phi không nghĩ tới Phong Cực lại không biết phải trái như vậy, nàng cười lạnh chất vấn: "Bổn vương phi hùng hổ dọa người thế nào? Ngươi nói xem bổn vương phi ép nàng thế nào? Từ lúc nãy đến giờ, vẫn luôn là nàng tìm đến bổn vương phi gây phiền phức! Bổn vương phi chẳng qua nhìn Cảnh vương gia vài lần, nàng liền cứng rắn nói là tình nhân, bổn vương phi có phu quân, ngươi để mặt mũi hai vị vương gia ở đâu? Trước mặt nhiều người như vậy, nói xấu bổn vương phi hồng hạnh xuất tường, hơn nữa còn tư tưởng phu quân bổn vương phi, người thông minh vừa nhìn cũng biết mục đích của nàng ở đâu!"
Phong Cực không nghĩ tới Vân Tuyết Phi phản biện như thế, một phen chất vấn, hắn không còn lời nào để nói, gương mặt từ tức giận chuyển thành lúng túng.
"Phong huynh dẫn binh đánh giặc nhiều năm như vậy, Bổn vương vẫn cho rằng Phong huynh gặp chuyện sẽ lý trí, không nghĩ tới hôm nay cũng khiến cho bổn vương thật thất vọng!" Hạ Hầu Cảnh Nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng, sau khi ngừng lại một chút, hắn cười mà như không cười: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!"
Anh chuyển ánh mắt tán thưởng lên người Vân Tuyết Phi, quả là một nữ tử thông minh, không tự ti cũng không kiêu ngạo! Vừa rồi nàng nhìn ánh mắt của hắn, khiến hắn có một loại ảo giác, từng có lúc cũng có một người như vậy như vậy nhìn mình. Nghĩ đến người kia, ánh mắt khiến hắn ám ảnh, đồ vật đó hắn ắt phải lấy được!
Phong Cực vừa nghe ngay cả Hạ Hầu Cảnh cũng nói giúp nữ nhân trước mắt này, vừa nghĩ tới trên dưới có khác biệt, dù sao nàng cũng là hộ quốc vương phi, nghĩ đến vừa rồi Tư Nam Tuyệt quan tâm nữ nhân này, mình quả thật hành động thiếu suy nghĩ, hắn xấu hổ đáp lại: "Vương phi tha lỗi, là mạt tướng vượt qua khuôn phép!"
Tống Thi Linh không nghĩ tới cuối cùng là kết quả như vậy, nàng biết Phong Cực thích mình, cho là mình giả bộ đáng thương, Phong Cực nhất định ra mặt vì mình, không nghĩ tới Cảnh vương gia lại ra mặt giúp Vân Tuyết Phi, nghĩ tới đây, nàng vô cùng tức giận! Tại sao chuyện gì tốt cũng chỉ một mình Vân Tuyết Phi chiếm lấy?
Hạ Hầu Cảnh che giấu ám quang chợt lóe lên trong mắt, nói tiếp: "Bổn vương hiểu Phong huynh thích cái đẹp, quân tử không đoạt cái người thích, ta tin Nam Tuyệt huynh có thể hiểu được! Nam Tuyệt huynh, huynh nói xem có đúng hay không?"
Lần này Tư Nam Tuyệt ngược lại cũng không bỏ qua mặt mũi của Hạ Hầu Cảnh, gật đầu một cái: "Nếu như Linh Nhi có thể đến với Phong Tướng quân, Bổn vương thân là huynh trưởng ngược lại là có thể!"
Tống Thi Linh không thể tin trợn to mắt nhìn Tư Nam Tuyệt ở phía trước, hắn không giúp mình cũng không sao, tại sao nhất định phải đẩy mình cho nam nhân khác? Hắn thật lòng với Vân Tuyết Phi sao? Nếu vậy, tại sao lại vương vấn không dứt với nhiều nữ nhân trong phủ như vậy? Tại sao chỉ có mình nàng la không được? Nàng không muốn làm muội muội của hắn, nàng muốn làm chính thất của hắn!
Phong Cực không nghĩ tới Tư Nam Tuyệt không trách tội mình, còn nguyện ý gả Linh Nhi cho mình, xem ra Vương Gia thật sự không có tình yêu nam nữ với Linh Nhi, nghĩ tới đây, mặc dù là hắn cảm thấy vậy là không đáng với Linh Nhi, nhưng nội tâm vẫn rất cao hứng, ít nhất mình vẫn có cơ hội, hắn có cả đời, hắn tin Linh Nhi sẽ yêu mình!
Phong Cực thâm tình nhìn sang Tống Thi Linh, không nghĩ tới thấy Tống Thi Linh hồn tiêu phách lạc nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy khổ sở!
" Thời gian cũng không còn sớm, nên nghỉ ngơi!" Hạ Hầu Cảnh đứng dậy nhìn Tư Nam Tuyệt một cái thật sâu: "Bổn vương đi trước!"
Không đợi mọi người phản ứng, hắn đã thi triển khinh công, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người!
...
Vân Tuyết Phi trước lúc rời đi, xoay người lại liếc nhìn bóng dáng cô đơn dưới ánh trăng, nhất thời đau lòng.
Nàng phảng phất trở lại buổi tối muộn đó, thiếu niên tuyệt vọng chất vấn: "Vì sao? Tại sao ngươi muốn gạt ta?"
Nàng cho nha hoàn lui ra, đóng cổng phòng, đang lúc nàng còn chưa ra khỏi quá khứ, một lực bên ngoài kéo lấy nàng, hung hăng đặt nàng lên ván cửa, nắm lấy cằm nàng, giọng nói nguy hiểm quen thuộc truyền đến, khí tức phái nam ấm áp xẹt qua bên tai: "Đang nghĩ đến hắn?"
Sau lưng Vân Tuyết Phi bị va chạm đau đớn, nàng giận dữ trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên một cái: "Ngươi điên rồi! Rất đau!"
Tư Nam Tuyệt không quan tâm, tiếp tục cố chấp hỏi tới: "Ngươi đang ở đây nhớ hắn đúng hay không?"
Đợi thoáng hiểu được Tư Nam Tuyệt nói tới ai? Ánh mắt Vân Tuyết Phi né tránh, bất an nhìn về phía khác: "Ta không biết ngươi nói gì?"
"Ngươi và Hạ Hầu Cảnh trước đây từng quen biết?" Rõ ràng là giọng điệu hỏi thăm, nhưng lại đã có đáp án xác định.
"Không biết!" Câu trả lời này của Vân Tuyết Phi không do dự, dù sao thân thể này đúng là không biết, linh hồn bây giờ lại biết, nhưng chuyện này nói ra ai cũng không tin, hơn nữa còn sẽ coi nàng là quái vật! Nhìn Tư Nam Tuyệt lộ ra vẻ không tin, nàng đắc ý bổ sung một câu: "Không tin ngươi có thể đi tra?"
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn mê người trước mắt, có lẽ cũng là bóng đêm mê người, hắn uống quá nhiều rượu, từng đợt hương thơm nữ nhân truyền vào mũi hắn, hắn cảm thấy say, cúi người xuống, dưới tình huống Vân Tuyết Phi đang không biết gì, ngậm đôi môi mềm mại kia.
"Biểu ca, muội... muội..." Đôi mắt Tống Thi Linh đẫm lệ, không biết làm sao nhìn Tư Nam Tuyệt, hi vọng người nam nhân này sau khi nghe mình tỏ tình, có thể đứng ra bảo hộ mình, nói chuyện vì mình, nhưng nàng đã thất vọng, con mắt của Tư Nam Tuyệt hoàn toàn bỏ qua nàng, vẫn không ngừng uống rượu của mình.
"Vương phi sao lại hùng hổ dọa người như vậy!" Phong Cực nhìn không được, khi nhìn thấy bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Tống Thi Linh, ủy khuất đứng một bên rơi lệ, tấm lòng thiện lương của hắn giống như bị dao cắt, vô cùng khó chịu.
" Phong đại ca..." Tống Thi Linh như bắt được một cây cỏ cứu mạng, chuyển ánh mắt cảm kích sùng bái đến trên người Phong Cực.
Cảm nhận được ánh mắt ỷ lại của Tống Thi Linh, chủ nghĩa Đại Nam Tử của Phong Cực lại càng bành trướng, làm Tướng quân rong ruổi trên chiến trường đã lâu, hắn rất hưởng thụ ánh mắt như vậy, huống chi ánh mắt lại từ nữ thần hắn luôn ngưỡng mộ.
" Linh Nhi nói chuyện khiến vương phi không thích, nhưng là quý ở có lời dám nói, cũng coi là thẳng thắn, mong vương phi thông cảm, đừng làm khó một cô gái yếu đuối như vậy!" Lời nói của Phong Cực vô cùng chuẩn xác, nhìn nữ thần trong lòng ở một bên âm thầm gạt lệ, không nhìn hắn, hắn càng cảm thấy Vân Tuyết Phi khiến người khác chán ghét, ánh mắt nhìn về phía Vân Tuyết Phi càng thêm khinh thường và lạnh lùng.
Vân Tuyết Phi không nghĩ tới Phong Cực lại không biết phải trái như vậy, nàng cười lạnh chất vấn: "Bổn vương phi hùng hổ dọa người thế nào? Ngươi nói xem bổn vương phi ép nàng thế nào? Từ lúc nãy đến giờ, vẫn luôn là nàng tìm đến bổn vương phi gây phiền phức! Bổn vương phi chẳng qua nhìn Cảnh vương gia vài lần, nàng liền cứng rắn nói là tình nhân, bổn vương phi có phu quân, ngươi để mặt mũi hai vị vương gia ở đâu? Trước mặt nhiều người như vậy, nói xấu bổn vương phi hồng hạnh xuất tường, hơn nữa còn tư tưởng phu quân bổn vương phi, người thông minh vừa nhìn cũng biết mục đích của nàng ở đâu!"
Phong Cực không nghĩ tới Vân Tuyết Phi phản biện như thế, một phen chất vấn, hắn không còn lời nào để nói, gương mặt từ tức giận chuyển thành lúng túng.
"Phong huynh dẫn binh đánh giặc nhiều năm như vậy, Bổn vương vẫn cho rằng Phong huynh gặp chuyện sẽ lý trí, không nghĩ tới hôm nay cũng khiến cho bổn vương thật thất vọng!" Hạ Hầu Cảnh Nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng, sau khi ngừng lại một chút, hắn cười mà như không cười: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!"
Anh chuyển ánh mắt tán thưởng lên người Vân Tuyết Phi, quả là một nữ tử thông minh, không tự ti cũng không kiêu ngạo! Vừa rồi nàng nhìn ánh mắt của hắn, khiến hắn có một loại ảo giác, từng có lúc cũng có một người như vậy như vậy nhìn mình. Nghĩ đến người kia, ánh mắt khiến hắn ám ảnh, đồ vật đó hắn ắt phải lấy được!
Phong Cực vừa nghe ngay cả Hạ Hầu Cảnh cũng nói giúp nữ nhân trước mắt này, vừa nghĩ tới trên dưới có khác biệt, dù sao nàng cũng là hộ quốc vương phi, nghĩ đến vừa rồi Tư Nam Tuyệt quan tâm nữ nhân này, mình quả thật hành động thiếu suy nghĩ, hắn xấu hổ đáp lại: "Vương phi tha lỗi, là mạt tướng vượt qua khuôn phép!"
Tống Thi Linh không nghĩ tới cuối cùng là kết quả như vậy, nàng biết Phong Cực thích mình, cho là mình giả bộ đáng thương, Phong Cực nhất định ra mặt vì mình, không nghĩ tới Cảnh vương gia lại ra mặt giúp Vân Tuyết Phi, nghĩ tới đây, nàng vô cùng tức giận! Tại sao chuyện gì tốt cũng chỉ một mình Vân Tuyết Phi chiếm lấy?
Hạ Hầu Cảnh che giấu ám quang chợt lóe lên trong mắt, nói tiếp: "Bổn vương hiểu Phong huynh thích cái đẹp, quân tử không đoạt cái người thích, ta tin Nam Tuyệt huynh có thể hiểu được! Nam Tuyệt huynh, huynh nói xem có đúng hay không?"
Lần này Tư Nam Tuyệt ngược lại cũng không bỏ qua mặt mũi của Hạ Hầu Cảnh, gật đầu một cái: "Nếu như Linh Nhi có thể đến với Phong Tướng quân, Bổn vương thân là huynh trưởng ngược lại là có thể!"
Tống Thi Linh không thể tin trợn to mắt nhìn Tư Nam Tuyệt ở phía trước, hắn không giúp mình cũng không sao, tại sao nhất định phải đẩy mình cho nam nhân khác? Hắn thật lòng với Vân Tuyết Phi sao? Nếu vậy, tại sao lại vương vấn không dứt với nhiều nữ nhân trong phủ như vậy? Tại sao chỉ có mình nàng la không được? Nàng không muốn làm muội muội của hắn, nàng muốn làm chính thất của hắn!
Phong Cực không nghĩ tới Tư Nam Tuyệt không trách tội mình, còn nguyện ý gả Linh Nhi cho mình, xem ra Vương Gia thật sự không có tình yêu nam nữ với Linh Nhi, nghĩ tới đây, mặc dù là hắn cảm thấy vậy là không đáng với Linh Nhi, nhưng nội tâm vẫn rất cao hứng, ít nhất mình vẫn có cơ hội, hắn có cả đời, hắn tin Linh Nhi sẽ yêu mình!
Phong Cực thâm tình nhìn sang Tống Thi Linh, không nghĩ tới thấy Tống Thi Linh hồn tiêu phách lạc nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy khổ sở!
" Thời gian cũng không còn sớm, nên nghỉ ngơi!" Hạ Hầu Cảnh đứng dậy nhìn Tư Nam Tuyệt một cái thật sâu: "Bổn vương đi trước!"
Không đợi mọi người phản ứng, hắn đã thi triển khinh công, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người!
...
Vân Tuyết Phi trước lúc rời đi, xoay người lại liếc nhìn bóng dáng cô đơn dưới ánh trăng, nhất thời đau lòng.
Nàng phảng phất trở lại buổi tối muộn đó, thiếu niên tuyệt vọng chất vấn: "Vì sao? Tại sao ngươi muốn gạt ta?"
Nàng cho nha hoàn lui ra, đóng cổng phòng, đang lúc nàng còn chưa ra khỏi quá khứ, một lực bên ngoài kéo lấy nàng, hung hăng đặt nàng lên ván cửa, nắm lấy cằm nàng, giọng nói nguy hiểm quen thuộc truyền đến, khí tức phái nam ấm áp xẹt qua bên tai: "Đang nghĩ đến hắn?"
Sau lưng Vân Tuyết Phi bị va chạm đau đớn, nàng giận dữ trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên một cái: "Ngươi điên rồi! Rất đau!"
Tư Nam Tuyệt không quan tâm, tiếp tục cố chấp hỏi tới: "Ngươi đang ở đây nhớ hắn đúng hay không?"
Đợi thoáng hiểu được Tư Nam Tuyệt nói tới ai? Ánh mắt Vân Tuyết Phi né tránh, bất an nhìn về phía khác: "Ta không biết ngươi nói gì?"
"Ngươi và Hạ Hầu Cảnh trước đây từng quen biết?" Rõ ràng là giọng điệu hỏi thăm, nhưng lại đã có đáp án xác định.
"Không biết!" Câu trả lời này của Vân Tuyết Phi không do dự, dù sao thân thể này đúng là không biết, linh hồn bây giờ lại biết, nhưng chuyện này nói ra ai cũng không tin, hơn nữa còn sẽ coi nàng là quái vật! Nhìn Tư Nam Tuyệt lộ ra vẻ không tin, nàng đắc ý bổ sung một câu: "Không tin ngươi có thể đi tra?"
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn mê người trước mắt, có lẽ cũng là bóng đêm mê người, hắn uống quá nhiều rượu, từng đợt hương thơm nữ nhân truyền vào mũi hắn, hắn cảm thấy say, cúi người xuống, dưới tình huống Vân Tuyết Phi đang không biết gì, ngậm đôi môi mềm mại kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.