Chương 35: Vì nàng, tất cả đều đáng giá
Nam Quang
04/11/2015
Trong khoảnh khắc Vân Tuyết Phi ngã xuống Hạ Hầu Cảnh tiếp được nàng, ôm trong ngực, mắt hắn
ẩm ướt, động tác trong tay không chút dừng lại: "Tại sao? Tại sao chúng
ta quen biết chỉ có mấy ngày, cái người ngu ngốc này lại đi che chắn cho ta những hai lần!"
Vân Tuyết Phi muốn nói, hai lần sao? Còn chưa đủ, Tiết Phỉ nợ ngươi quá nhiều, cho dù cái mạng này có mất đi, cũng chưa đủ để trả sạch sự áy náy của nàng với ngươi!
Nhưng nàng đột nhiên không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể bi thương nhìn hắn, trong lòng hi vọng ông trời nghe được lời khấn cầu của nàng, để cho hắn sống sót thật tốt!
Bất chợt trên đường phố yên tĩnh xuất hiện tiếng vó ngựa cộc cộc, Vân Tuyết Phi cảm thấy hơi thở quen thuộc khiến người ta an tâm cách nàng càng ngày càng gần.
Tiếng vó ngựa vang dội trong đêm tối, lúc ngừng lại, một bóng đen nhảy từ bên ngoài vào, chắn trước mặt Hạ Hầu Cảnh và Vân Tuyết Phi, lập tức gia nhập chiến đấu kịch liệt.
Tóc dài bay phấp phới theo công kích của hắn trong bầu trời đêm, mỗi một chiêu xuất ra, giống như Câu Hồn Sứ Giả dưới địa ngục, đến chỗ nào, chỗ đó như địa ngục trần gian.
Vân Tuyết Phi mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, thần kinh nàng cẳng thẳng rốt cuộc vào giờ khắc này cũng buông lỏng xuống, từ từ nhắm hai mắt lại.
Hạ Hầu Cảnh kinh hãi: "Vân Tuyết Phi, ngươi không được ngủ!"
Nghe được tiếng thét, trong lòng Tư Nam Tuyệt thoáng hiện lên sợ hãi, hắn rat ay nhanh hơn, giải quyết xong đám người áo đen xung quanh, lúc phần còn dư lại chần chừ không dám tiến lên, hắn đi tới trước mặt Hạ Hầu Cảnh lạnh lùng nói: "Đưa nàng cho ta!"
Nhìn nữ tử tái nhợt trong ngực đóng chặt hai mắt, tuy rằng bản thân rất không tình nguyện, nhưng Hạ Hầu Cảnh biết chỉ có nam tử trước mắt này mới có thể cứu nàng, hắn cẩn thận giao Vân Tuyết Phi, khẩn cầu: "Nhất định phải cứu sống nàng!"
Một tiếng tín hiệu vang lên, đoàn người canh giữ ở bên ngoài như gió lốc vọt tới, Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi bay lên lung ngựa, nắm chặt dây cương, thay đổi phương hướng, vội vã chạy về Hộ quốc vương phủ.
Bóng đêm dày đặc, mây đen che kín ánh trăng, trong không khí tản ra hơi thở âm u lạnh lẽo.
Ngũ Trà vẫn cứ đứng trước cửa chính Phượng Lâm viên nhìn quanh, theo thời gian, màu đen dần dần bao trùm ở khắp nơi, tâm nàng từ từ trầm xuống, chỉ mong vương gia có thể kịp thời tìm được tiểu thư, tiểu thư nhất định phải bình an trở về!
Không biết bao lâu, một bóng đen xông về phía bên này, hình dáng trông rất quen thuộc, đợi tới gần, rốt cuộc Ngũ Trà cũng nhìn thấy người đến là vương gia, đáng nhẽ đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy vương gia ôm trong ngực một người đầy máu, lặp tức vẻ mặt trắng bệch, trong lòng run nhè nhẹ, vội vàng chạy lên trước kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư người sao vậy?"
Tư Nam Tuyệt đá văng cửa phòng ngủ, vội vàng đi tới trước giường nhẹ nhàng để Vân Tuyết Phi xuống. Sau đó gấp giọng ra lệnh với Ngũ Trà đang đứng ngây ra: "Mau đi gọi Tần Lan đên đây cho ta!"
Ngũ Trà ngẩn ra, đúng, phải nhanh đi tìm đại phu! Tìm quỷ y Tần Lan! Nàng vội vàng xoay người chạy ra ngoài cửa.
Tư Nam Tuyệt quay đầu lại nhìn xuống nữ nhân nằm trên giường, mắt đóng chặt, hoàn toàn không hề có hơi thở của người sống, nếu không phải mạch vẫn còn đập, hắn sẽ cho rằng nàng đã chết rồi.
Nghĩ đến chết, tim Tư Nam Tuyệt Tâm đau buốt, đây là cảm giác chưa từng có, nàng không nên yên lặng như thế này, nàng cần phải linh hoạt vui vẻ, quỷ kế đa đoan, tại sao có thể an tĩnh nằm ở trên giường như vậy, không! Nhất định không thể để cho nàng gặp chuyện!
Hắn nắm chặt lọn tóc đen của nàng trong tay, nín thở tập trung suy nghĩ, thúc giục nội lực của mình, không ngừng chuyển cho Vân Tuyết Phi.
Cảm giác như rơi vào đầm sâu lạnh như băng, toàn thân Vân Tuyết Phi khó chịu, trong hôn mê chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên có một luồng khí nóng xông vào, lan tràn khắp tứ chi bách hài, nơi dòng nhiệt đi qua cơ thể dần dần nở ra, nháy mắt tứ gân bát mạch nàng tràn đầy nội lực cường đại, toàn thân từ từ có nhiệt độ, thời điểm sự mệt mỏi ở đan điền bị dòng nội lực này lắp đầy, rốt cuộc chân mày đang nhíu chặt chậm rãi mở ra, nàng rên rỉ một tiếng dễ chịu.
Một tiếng này không thể nghi ngờ đã trấn an được nội tâm khẩn trương của Tư Nam Tuyệt, cảm giác nàng trở lại bình thường, hắn nhẹ nhàng buông tay nàng xuống, cứ như vậy ngồi ở đầu giường chuyên chú nhìn nàng, sợ mình mất hồn trong nháy mắt, nàng sẽ biến mất ở trước mặt mình.
Lúc Tần Lan tiến vào, mượn ngọn đèn mờ nhạt, nhìn thấy một nam tử si tình nhìn thê tử của mình trên giường. Cho dù nữ nhân kia người đầy vết máu, đã không nhìn rõ được dung mạo, còn hơi dọa người. Quen Tư Nam Tuyệt lâu như vậy, hắn có thể khẳng định vị huynh đệ này đã động tình, không thể so với Bạch Tuyết Nhu trước kia, lần này hắn đã thật sự hãm sâu vào.
Nhận biết được có người đi vào, Tư Nam Tuyệt quay đầu, khi thấy Tần Lan thì vội vàng đứng lên đi tới, kéo Tần Lan đến bên giường, lo lắng thúc giục: "Nhanh kiểm tra cho nàng đi, dáng vẻ nàng hình như rất khó chịu!"
Mắt Tần Lan trợn trắng, hắn nghĩ không khó chịu mới là lạ, trên người bị thương nặng như vậy, hắn đưa tay lật xem mí mắt của Vân Tuyết Phi, rồi bắt mạch, sau đó nói: "Yên tâm, không chết được!" Lúc Tư Nam Tuyệt thở phào lại bổ sung thêm một câu: "Tương đương hoạt tử nhân (người thực vật), sẽ mãi nằm như vậy!"
Tư Nam Tuyệt nghe câu sau cùng, sắc mặt đại biến, tóm chặt vạt áo trước ngực Tần Lan, lạnh lùng cảnh cáo: "Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp, nhất định phải cứu sống nàng cho ta, ta muốn nàng vui vẻ nhảy nhót ở trước mặt ta!"
"Ngươi nắm chặt ta như vậy, sao ta có thể trị thương cho nữ nhân của ngươi, chú ý nếu cứ kéo dài thời gian, ngày nữ nhân ngươi trầu trời sẽ sớm đó!" Tần Lan nhíu mày nhìn nam nhân làm loạn nọ, cười khổ nói, xem ra là thật sự thích rồi. Chẳng qua, như vậy cũng tốt, xem bộ nha đầu này tốt hơn nữ nhân Bạch Tuyết Nhu kia nhiều!
Tư Nam Tuyệt ấp úng buông tay ra, nhường chỗ, Tần Lan đi tới trước giường, cau mày oán trách: "Bẩn thế này!"
Dưới ánh mắt uy hiếp của Tư Nam Tuyệt, hắn rốt cuộc cũng thu hồi thái độ trêu chọc, nghiêm túc trị liệu.
Chân trời trắng bệch cuối cùng đã được màu đỏ che kín, xóa bỏ tăm tối, sắc trời từ từ sáng lên.
Tần Lan lau mồ hôi rịn trên trán, dưới sự giúp đỡ của Ngũ Trà, trải qua một đêm, rốt cuộc cũng kéo được Vân Tuyết Phi từ Quỷ Môn quan trở về.
"Thật không sao nữa rồi hả?" Tư Nam Tuyệt vẫn còn không tin, tiếp tục truy vấn.
Tần Lan mất hứng trả lời: "Ngươi đang hoài nghi năng lực y thuật của ta, tạm thời ta chỉ có thể kéo dài thời gian chống cự cho nàng ấy!"
Tư Nam Tuyệt không để ý tới lời của hắn, trực tiếp cầm tay Vân Tuyết Phi, đặt ở trên môi mình, dịu dàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn của nàng.
Tần Lan ghét bỏ cau mày, căn dặn Ngũ Trà đang đứng bên cạnh chăm sóc: "Ngươi đem nước ấm lại đây, lau sạch sẽ cho tiểu thư nhà ngươi, bẩn gần chết!"
Ngũ Trà nghe xong, vội vàng lên tiếng trả lời, chạy ra cửa phòng, rốt cuộc tiểu thư cũng vượt qua được một kiếp này, trái tim lơ lửng trong ngực cuối cùng có thể tạm thời trở về vị trí cũ rồi.
"Ngươi đừng vui mừng quá sớm, hiện tại cơ thể nàng tương đối kém, lúc nào cũng có thể đi, đến lúc đó nếu như lại tái phát, Thần Tiên cũng không cứu được! Những ngày này cố gắng tránh để cho người khác đến gần!" Tần Lan dặn dò.
"Thuốc kia chế xong chưa?" Tư Nam Tuyệt bất thình lình đặt câu hỏi, không đợi Tần Lan trả lời: "Lấy cho nàng uống đi, có như vậy, nàng mới có thể sớm một chút mở mắt nhìn ta!"
Tần Lan không ngờ Tư Nam Tuyệt đột nhiên nhắc tới viên thuốc kia, hoảng sợ ngăn cản: "Ngươi điên rồi! Hiện tại nội công của ngươi bị kẹt ở tầng thứ tám, muốn vươn tới tầng cao nhất, nhất định phải có thuốc đó hỗ trợ, ta vì nó mà hao phí thời gian mười năm, vậy mà ngươi lại dễ dàng nhường thuốc cho nữ nhân này!"
Nghĩ đến giọng điệu của mình có phần hơi kích động, Tần Lan bình phục cảm xúc, xuống giọng khuyên lơn: "Ngươi yên tâm, không có thuốc đó, ta cũng có thể làm cho nàng vui vẻ, chỉ là vấn đề thời gian thôi! Không nhất định phải dùng đến nó! Ngươi nên biết. . . . . ."
"Ta nói lấy thì lấy đi! Ta không cần nữa, không có nó, ta vẫn có thể đột phá cửa ải cuối cùng!" Tư Nam Tuyệt không chút do dự cắt lời Tần Lan, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng: "Ta muốn nàng mau khỏe, sớm mở mắt nhìn ta!"
Nhìn ánh mắt Tư Nam Tuyệt kiên định, xem ra hắn đã thật sự quyết định rồi, Tần Lan thở dài một tiếng: "Ngươi chắc chắn chứ? Thuốc đó mười năm mới có thể luyện thành được một viên, mà ta thì không có nhiều cái mười năm như vậy!"
Tư Nam Tuyệt kiên định gật đầu một cái: "Ta chắc chắn, thuốc là vật chết, nếu có thể khiến nàng mau khỏe, vậy thì đáng giá!"
Vân Tuyết Phi muốn nói, hai lần sao? Còn chưa đủ, Tiết Phỉ nợ ngươi quá nhiều, cho dù cái mạng này có mất đi, cũng chưa đủ để trả sạch sự áy náy của nàng với ngươi!
Nhưng nàng đột nhiên không thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể bi thương nhìn hắn, trong lòng hi vọng ông trời nghe được lời khấn cầu của nàng, để cho hắn sống sót thật tốt!
Bất chợt trên đường phố yên tĩnh xuất hiện tiếng vó ngựa cộc cộc, Vân Tuyết Phi cảm thấy hơi thở quen thuộc khiến người ta an tâm cách nàng càng ngày càng gần.
Tiếng vó ngựa vang dội trong đêm tối, lúc ngừng lại, một bóng đen nhảy từ bên ngoài vào, chắn trước mặt Hạ Hầu Cảnh và Vân Tuyết Phi, lập tức gia nhập chiến đấu kịch liệt.
Tóc dài bay phấp phới theo công kích của hắn trong bầu trời đêm, mỗi một chiêu xuất ra, giống như Câu Hồn Sứ Giả dưới địa ngục, đến chỗ nào, chỗ đó như địa ngục trần gian.
Vân Tuyết Phi mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, thần kinh nàng cẳng thẳng rốt cuộc vào giờ khắc này cũng buông lỏng xuống, từ từ nhắm hai mắt lại.
Hạ Hầu Cảnh kinh hãi: "Vân Tuyết Phi, ngươi không được ngủ!"
Nghe được tiếng thét, trong lòng Tư Nam Tuyệt thoáng hiện lên sợ hãi, hắn rat ay nhanh hơn, giải quyết xong đám người áo đen xung quanh, lúc phần còn dư lại chần chừ không dám tiến lên, hắn đi tới trước mặt Hạ Hầu Cảnh lạnh lùng nói: "Đưa nàng cho ta!"
Nhìn nữ tử tái nhợt trong ngực đóng chặt hai mắt, tuy rằng bản thân rất không tình nguyện, nhưng Hạ Hầu Cảnh biết chỉ có nam tử trước mắt này mới có thể cứu nàng, hắn cẩn thận giao Vân Tuyết Phi, khẩn cầu: "Nhất định phải cứu sống nàng!"
Một tiếng tín hiệu vang lên, đoàn người canh giữ ở bên ngoài như gió lốc vọt tới, Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi bay lên lung ngựa, nắm chặt dây cương, thay đổi phương hướng, vội vã chạy về Hộ quốc vương phủ.
Bóng đêm dày đặc, mây đen che kín ánh trăng, trong không khí tản ra hơi thở âm u lạnh lẽo.
Ngũ Trà vẫn cứ đứng trước cửa chính Phượng Lâm viên nhìn quanh, theo thời gian, màu đen dần dần bao trùm ở khắp nơi, tâm nàng từ từ trầm xuống, chỉ mong vương gia có thể kịp thời tìm được tiểu thư, tiểu thư nhất định phải bình an trở về!
Không biết bao lâu, một bóng đen xông về phía bên này, hình dáng trông rất quen thuộc, đợi tới gần, rốt cuộc Ngũ Trà cũng nhìn thấy người đến là vương gia, đáng nhẽ đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy vương gia ôm trong ngực một người đầy máu, lặp tức vẻ mặt trắng bệch, trong lòng run nhè nhẹ, vội vàng chạy lên trước kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư người sao vậy?"
Tư Nam Tuyệt đá văng cửa phòng ngủ, vội vàng đi tới trước giường nhẹ nhàng để Vân Tuyết Phi xuống. Sau đó gấp giọng ra lệnh với Ngũ Trà đang đứng ngây ra: "Mau đi gọi Tần Lan đên đây cho ta!"
Ngũ Trà ngẩn ra, đúng, phải nhanh đi tìm đại phu! Tìm quỷ y Tần Lan! Nàng vội vàng xoay người chạy ra ngoài cửa.
Tư Nam Tuyệt quay đầu lại nhìn xuống nữ nhân nằm trên giường, mắt đóng chặt, hoàn toàn không hề có hơi thở của người sống, nếu không phải mạch vẫn còn đập, hắn sẽ cho rằng nàng đã chết rồi.
Nghĩ đến chết, tim Tư Nam Tuyệt Tâm đau buốt, đây là cảm giác chưa từng có, nàng không nên yên lặng như thế này, nàng cần phải linh hoạt vui vẻ, quỷ kế đa đoan, tại sao có thể an tĩnh nằm ở trên giường như vậy, không! Nhất định không thể để cho nàng gặp chuyện!
Hắn nắm chặt lọn tóc đen của nàng trong tay, nín thở tập trung suy nghĩ, thúc giục nội lực của mình, không ngừng chuyển cho Vân Tuyết Phi.
Cảm giác như rơi vào đầm sâu lạnh như băng, toàn thân Vân Tuyết Phi khó chịu, trong hôn mê chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên có một luồng khí nóng xông vào, lan tràn khắp tứ chi bách hài, nơi dòng nhiệt đi qua cơ thể dần dần nở ra, nháy mắt tứ gân bát mạch nàng tràn đầy nội lực cường đại, toàn thân từ từ có nhiệt độ, thời điểm sự mệt mỏi ở đan điền bị dòng nội lực này lắp đầy, rốt cuộc chân mày đang nhíu chặt chậm rãi mở ra, nàng rên rỉ một tiếng dễ chịu.
Một tiếng này không thể nghi ngờ đã trấn an được nội tâm khẩn trương của Tư Nam Tuyệt, cảm giác nàng trở lại bình thường, hắn nhẹ nhàng buông tay nàng xuống, cứ như vậy ngồi ở đầu giường chuyên chú nhìn nàng, sợ mình mất hồn trong nháy mắt, nàng sẽ biến mất ở trước mặt mình.
Lúc Tần Lan tiến vào, mượn ngọn đèn mờ nhạt, nhìn thấy một nam tử si tình nhìn thê tử của mình trên giường. Cho dù nữ nhân kia người đầy vết máu, đã không nhìn rõ được dung mạo, còn hơi dọa người. Quen Tư Nam Tuyệt lâu như vậy, hắn có thể khẳng định vị huynh đệ này đã động tình, không thể so với Bạch Tuyết Nhu trước kia, lần này hắn đã thật sự hãm sâu vào.
Nhận biết được có người đi vào, Tư Nam Tuyệt quay đầu, khi thấy Tần Lan thì vội vàng đứng lên đi tới, kéo Tần Lan đến bên giường, lo lắng thúc giục: "Nhanh kiểm tra cho nàng đi, dáng vẻ nàng hình như rất khó chịu!"
Mắt Tần Lan trợn trắng, hắn nghĩ không khó chịu mới là lạ, trên người bị thương nặng như vậy, hắn đưa tay lật xem mí mắt của Vân Tuyết Phi, rồi bắt mạch, sau đó nói: "Yên tâm, không chết được!" Lúc Tư Nam Tuyệt thở phào lại bổ sung thêm một câu: "Tương đương hoạt tử nhân (người thực vật), sẽ mãi nằm như vậy!"
Tư Nam Tuyệt nghe câu sau cùng, sắc mặt đại biến, tóm chặt vạt áo trước ngực Tần Lan, lạnh lùng cảnh cáo: "Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp, nhất định phải cứu sống nàng cho ta, ta muốn nàng vui vẻ nhảy nhót ở trước mặt ta!"
"Ngươi nắm chặt ta như vậy, sao ta có thể trị thương cho nữ nhân của ngươi, chú ý nếu cứ kéo dài thời gian, ngày nữ nhân ngươi trầu trời sẽ sớm đó!" Tần Lan nhíu mày nhìn nam nhân làm loạn nọ, cười khổ nói, xem ra là thật sự thích rồi. Chẳng qua, như vậy cũng tốt, xem bộ nha đầu này tốt hơn nữ nhân Bạch Tuyết Nhu kia nhiều!
Tư Nam Tuyệt ấp úng buông tay ra, nhường chỗ, Tần Lan đi tới trước giường, cau mày oán trách: "Bẩn thế này!"
Dưới ánh mắt uy hiếp của Tư Nam Tuyệt, hắn rốt cuộc cũng thu hồi thái độ trêu chọc, nghiêm túc trị liệu.
Chân trời trắng bệch cuối cùng đã được màu đỏ che kín, xóa bỏ tăm tối, sắc trời từ từ sáng lên.
Tần Lan lau mồ hôi rịn trên trán, dưới sự giúp đỡ của Ngũ Trà, trải qua một đêm, rốt cuộc cũng kéo được Vân Tuyết Phi từ Quỷ Môn quan trở về.
"Thật không sao nữa rồi hả?" Tư Nam Tuyệt vẫn còn không tin, tiếp tục truy vấn.
Tần Lan mất hứng trả lời: "Ngươi đang hoài nghi năng lực y thuật của ta, tạm thời ta chỉ có thể kéo dài thời gian chống cự cho nàng ấy!"
Tư Nam Tuyệt không để ý tới lời của hắn, trực tiếp cầm tay Vân Tuyết Phi, đặt ở trên môi mình, dịu dàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn của nàng.
Tần Lan ghét bỏ cau mày, căn dặn Ngũ Trà đang đứng bên cạnh chăm sóc: "Ngươi đem nước ấm lại đây, lau sạch sẽ cho tiểu thư nhà ngươi, bẩn gần chết!"
Ngũ Trà nghe xong, vội vàng lên tiếng trả lời, chạy ra cửa phòng, rốt cuộc tiểu thư cũng vượt qua được một kiếp này, trái tim lơ lửng trong ngực cuối cùng có thể tạm thời trở về vị trí cũ rồi.
"Ngươi đừng vui mừng quá sớm, hiện tại cơ thể nàng tương đối kém, lúc nào cũng có thể đi, đến lúc đó nếu như lại tái phát, Thần Tiên cũng không cứu được! Những ngày này cố gắng tránh để cho người khác đến gần!" Tần Lan dặn dò.
"Thuốc kia chế xong chưa?" Tư Nam Tuyệt bất thình lình đặt câu hỏi, không đợi Tần Lan trả lời: "Lấy cho nàng uống đi, có như vậy, nàng mới có thể sớm một chút mở mắt nhìn ta!"
Tần Lan không ngờ Tư Nam Tuyệt đột nhiên nhắc tới viên thuốc kia, hoảng sợ ngăn cản: "Ngươi điên rồi! Hiện tại nội công của ngươi bị kẹt ở tầng thứ tám, muốn vươn tới tầng cao nhất, nhất định phải có thuốc đó hỗ trợ, ta vì nó mà hao phí thời gian mười năm, vậy mà ngươi lại dễ dàng nhường thuốc cho nữ nhân này!"
Nghĩ đến giọng điệu của mình có phần hơi kích động, Tần Lan bình phục cảm xúc, xuống giọng khuyên lơn: "Ngươi yên tâm, không có thuốc đó, ta cũng có thể làm cho nàng vui vẻ, chỉ là vấn đề thời gian thôi! Không nhất định phải dùng đến nó! Ngươi nên biết. . . . . ."
"Ta nói lấy thì lấy đi! Ta không cần nữa, không có nó, ta vẫn có thể đột phá cửa ải cuối cùng!" Tư Nam Tuyệt không chút do dự cắt lời Tần Lan, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng: "Ta muốn nàng mau khỏe, sớm mở mắt nhìn ta!"
Nhìn ánh mắt Tư Nam Tuyệt kiên định, xem ra hắn đã thật sự quyết định rồi, Tần Lan thở dài một tiếng: "Ngươi chắc chắn chứ? Thuốc đó mười năm mới có thể luyện thành được một viên, mà ta thì không có nhiều cái mười năm như vậy!"
Tư Nam Tuyệt kiên định gật đầu một cái: "Ta chắc chắn, thuốc là vật chết, nếu có thể khiến nàng mau khỏe, vậy thì đáng giá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.