Chương 107: Bá đạo hộ thê, vì nàng thủ thân như ngọc 2
Chân Ái Vị Lương
24/11/2021
Đêm đó tuy rằng y và An Cửu đã được trời đất làm chứng, kết làm phu thê, nhưng đại hôn này, y nợ An Cửu, tuyệt đối không thể qua loa!
Nếu đã có nhiều người nhớ thương thê của của y như vậy, chi bằng y sớm cưới nàng vào cửa, dẹp bỏ ý niệm của những người kia, còn độc trên người mình... Bắc Sách nắm chặt tay An Cửu, dịu dàng nhìn nàng, đối diện với nụ cười trên gương mặt đó, trong lòng y càng không nhịn được mà cảm thấy tự giễu.
Người đời đều nói Bắc Sách y thông minh cơ trí, nhưng trong chuyện này, bản thân lại phải che giấu lâu như vậy, không có cách nào kiềm chế.
Nếu ghét bỏ y, đêm đó, nàng sao phải tư định cả đời với mình?
Nghĩ thế, Bắc Sách không khỏi cười khổ, nếu An Cửu đã không để ý, vậy y còn cố kỵ điều gì?
Dứt lời, mọi người ở đây đều ngẩn ra, Bắc Sách... Định nghênh thú An Cửu vào phủ?
Đại điện an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng hít thở, bang một tiếng, Bách Lý Khiên đập mạnh ly rượu xuống bàn, trên gương mặt lạnh lùng càng âm trầm cực độ. . Truyện Sủng
"Không, không được!" Bách Lý Khiên đứng bật dậy, lạnh giọng quát, "Không được, ngươi không thể nghênh thú An Cửu vào cửa!"
Ngọc Hoàng Hậu vốn đang vui sướng khi thấy Hạ Hầu Âm thất bại, sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận quát lớn: "Thái Tử, con đang nói say gì đó hả, ngồi yên cho bổn cung!"
Không thể nghênh thú An Cửu? Bắc Sách này và An Cửu đã đính hôn, nghênh thú An Cửu chỉ là chuyện sớm muộn, trong lòng Thái Tử cho dù không bỏ được nàng, vậy cũng phải chịu đựng. Đã giáo huấn gã vô số lần, gã vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, đúng là đáng giận!
Trên đại điện, sắc mặt những người khác đều thay đổi, Bách Lý Khiên lại không thuận theo: "Lời say? Lời bổn Thái Tử nói là sự thật, trên đại điện này không chỉ có một mình bổn thái tử không muốn nhìn thấy bọn họ thành thân!"
Bách Lý Khiên khẽ cười một tiếng, phụ hoàng thì không cần phải nói, hôn sự này tuy do ông ta ban hôn, nhưng ông ta trời sinh tính tình đa nghi, đối với An Cửu trước sau đều có khúc mắc, hiện tại lại có thêm tỷ đệ Hạ Hầu gia, Hạ Hầu Ngự Thiển cũng muốn cưới An Cửu sao?
Thân phận ti tiện như gã cũng xứng?
Người An Cửu nên gả chính là Bách Lý Khiên, trước nay đều là Bách Lý Khiên gã!
"Con..." Quan sát phản ứng của mọi người, Ngọc Hoàng Hậu liếc nhìn Bắc Nhu, lạnh giọng, "Thái Tử Phi, Thái Tử uống say rồi, con dẫn nó lui xuống trước đi."
Bắc Nhu hoàn hồn, vội đứng dậy: "Thái Tử..."
"Ngươi, còn có ngươi..." Bách Lý Khiên giơ tay chỉ vào Bắc Nhu, ánh mắt oán hận ngưng tụ quá nhiều không cam lòng, nếu không có nữ nhân này, gã đã không rơi vào kết cục như vậy, gã đường đường là Thái Tử lại bị lão thái bà ở Bắc Vương phủ kia uy hiếp, thậm chí cơ hội tranh thủ An Cửu cũng không có.
Sắc mặt Bắc Nhu lập tức tái nhợt. Ngọc Hoàng Hậu thấy tình thế không đúng, thầm mắng, Bắc Nhu này đúng là vô dụng, ngay cả trượng phu của mình cũng không làm được gì sao?
Nếu còn tiếp tục mặc kệ Thái Tử, hôm nay không phải bọn họ xem trò cười của người ta, mà bị người ta chê cười.
Ngọc Hoàng Hậu vội đi tới, tay trái bắt lấy cổ tay của Bách Lý Khiên: "Đi, mẫu hậu tự mình đưa con về phủ Thái Tử!"
"Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ nói rất đúng, người cần gì phải trách móc nặng nề?"
Ngọc Hoàng Hậu đang muốn kéo Bách Lý Khiên rời đi, giọng của Hạ Hầu Âm lại vang lên, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười như không cười quỷ dị.
Nhìn Bách Lý Khiên, Hạ Hầu Âm tiếp tục: "Sớm đã nghe nói Thái Tử điện hạ là người có cá tính, nam nhi thẳng thắn, lời ngài ấy nói đương nhiên là suy nghĩ thật lòng. Hoàng Thượng, Bắc thế tử định nghênh thú An Cửu quận chúa vào phủ, vậy phải qua được hôm nay mới được!"
An Cửu kia tuy có vài phần tư sắc, nhưng không đến mức quốc sắc thiên tư, lại có thể câu dẫn mấy nam nhân này đều vì nàng như thế, đúng là có chút bản lĩnh.
Cũng may, Hạ Hầu Âm xưa nay chưa từng coi thường nàng.
Nghênh thú An Cửu qua cửa sao?
Có một số việc không hề dễ dàng như vậy!
Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Bắc thế tử, hôm nay là sinh thần của Dung Phi, ngươi cứ thỏa nguyện vọng của nàng ấy đi."
Bắc Sách khẽ cười, đáy mắt như có khinh thường ẩn hiện: "Hôm nay thần tiến cung không phải vì mừng thọ Dung Phi nương nương!"
Câu nói ngắn gọn, ngụ ý rõ ràng, sinh thần của Dung Phi nương nương liên quan gì tới y?
Lập tức, Hạ Hầu Âm theo bản năng nắm chặt khăn thêu, trên mặt thoáng qua một tia bi thương: "Hoàng Thượng, một khi đã vậy, nguyện vọng này không thể tính."
Mỹ nhân đau lòng, nhìn mà thương tâm.
Tĩnh Phong Đế còn muốn nói gì đó, Bắc Sách đã lên tiếng trước: "Đa tạ Dung Phi nương nương săn sóc rộng lượng, không quấy rầy Hoàng Thượng mừng sinh thần của Dung Phi nương nương nữa, Bắc Sách và An Cửu xin cáo lui trước."
Dứt lời, hai người hành lễ với Tĩnh Phong Đế, nhanh chóng rời đi, mãi đến khi hai thân ảnh kia biến mất hồi lâu, mọi người dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Bắc Sách này một hai mang An Cửu đây, rõ ràng là không cho Dung Phi mặt mũi!
Bách Lý Khiên buồn bã mất mát, vung ống tay áo, cũng rời khỏi đại điện. Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn ra cửa, lặng lẽ quan sát Hạ Hầu Âm ngồi cạnh Tĩnh Phong Đế, thấy nàng ta như đang suy tư, khóe miệng gã khẽ cong lên.
Mọi người vốn chờ xem hôn sự của An Cửu và Bắc Sách bị chen chân, nhưng trước mắt... A, dường như là Hạ Hầu Âm tự khiến bản thân không thoải mái.
Mà giờ phút này, hai người rời khỏi đại điện, cả đoạn đường không nói câu nào, tay An Cửu vẫn luôn được Bắc Sách nắm trong tay, mặc cho y kéo đi, mãi đến một chỗ, Bắc Sách đột nhiên dừng bước.
An Cửu thấy y hơi nhíu mày, không để bụng mà hỏi: "Thế tử biến mất lâu như vậy, còn muốn trách ta sao?"
Nếu đã có nhiều người nhớ thương thê của của y như vậy, chi bằng y sớm cưới nàng vào cửa, dẹp bỏ ý niệm của những người kia, còn độc trên người mình... Bắc Sách nắm chặt tay An Cửu, dịu dàng nhìn nàng, đối diện với nụ cười trên gương mặt đó, trong lòng y càng không nhịn được mà cảm thấy tự giễu.
Người đời đều nói Bắc Sách y thông minh cơ trí, nhưng trong chuyện này, bản thân lại phải che giấu lâu như vậy, không có cách nào kiềm chế.
Nếu ghét bỏ y, đêm đó, nàng sao phải tư định cả đời với mình?
Nghĩ thế, Bắc Sách không khỏi cười khổ, nếu An Cửu đã không để ý, vậy y còn cố kỵ điều gì?
Dứt lời, mọi người ở đây đều ngẩn ra, Bắc Sách... Định nghênh thú An Cửu vào phủ?
Đại điện an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng hít thở, bang một tiếng, Bách Lý Khiên đập mạnh ly rượu xuống bàn, trên gương mặt lạnh lùng càng âm trầm cực độ. . Truyện Sủng
"Không, không được!" Bách Lý Khiên đứng bật dậy, lạnh giọng quát, "Không được, ngươi không thể nghênh thú An Cửu vào cửa!"
Ngọc Hoàng Hậu vốn đang vui sướng khi thấy Hạ Hầu Âm thất bại, sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận quát lớn: "Thái Tử, con đang nói say gì đó hả, ngồi yên cho bổn cung!"
Không thể nghênh thú An Cửu? Bắc Sách này và An Cửu đã đính hôn, nghênh thú An Cửu chỉ là chuyện sớm muộn, trong lòng Thái Tử cho dù không bỏ được nàng, vậy cũng phải chịu đựng. Đã giáo huấn gã vô số lần, gã vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy, đúng là đáng giận!
Trên đại điện, sắc mặt những người khác đều thay đổi, Bách Lý Khiên lại không thuận theo: "Lời say? Lời bổn Thái Tử nói là sự thật, trên đại điện này không chỉ có một mình bổn thái tử không muốn nhìn thấy bọn họ thành thân!"
Bách Lý Khiên khẽ cười một tiếng, phụ hoàng thì không cần phải nói, hôn sự này tuy do ông ta ban hôn, nhưng ông ta trời sinh tính tình đa nghi, đối với An Cửu trước sau đều có khúc mắc, hiện tại lại có thêm tỷ đệ Hạ Hầu gia, Hạ Hầu Ngự Thiển cũng muốn cưới An Cửu sao?
Thân phận ti tiện như gã cũng xứng?
Người An Cửu nên gả chính là Bách Lý Khiên, trước nay đều là Bách Lý Khiên gã!
"Con..." Quan sát phản ứng của mọi người, Ngọc Hoàng Hậu liếc nhìn Bắc Nhu, lạnh giọng, "Thái Tử Phi, Thái Tử uống say rồi, con dẫn nó lui xuống trước đi."
Bắc Nhu hoàn hồn, vội đứng dậy: "Thái Tử..."
"Ngươi, còn có ngươi..." Bách Lý Khiên giơ tay chỉ vào Bắc Nhu, ánh mắt oán hận ngưng tụ quá nhiều không cam lòng, nếu không có nữ nhân này, gã đã không rơi vào kết cục như vậy, gã đường đường là Thái Tử lại bị lão thái bà ở Bắc Vương phủ kia uy hiếp, thậm chí cơ hội tranh thủ An Cửu cũng không có.
Sắc mặt Bắc Nhu lập tức tái nhợt. Ngọc Hoàng Hậu thấy tình thế không đúng, thầm mắng, Bắc Nhu này đúng là vô dụng, ngay cả trượng phu của mình cũng không làm được gì sao?
Nếu còn tiếp tục mặc kệ Thái Tử, hôm nay không phải bọn họ xem trò cười của người ta, mà bị người ta chê cười.
Ngọc Hoàng Hậu vội đi tới, tay trái bắt lấy cổ tay của Bách Lý Khiên: "Đi, mẫu hậu tự mình đưa con về phủ Thái Tử!"
"Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ nói rất đúng, người cần gì phải trách móc nặng nề?"
Ngọc Hoàng Hậu đang muốn kéo Bách Lý Khiên rời đi, giọng của Hạ Hầu Âm lại vang lên, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười như không cười quỷ dị.
Nhìn Bách Lý Khiên, Hạ Hầu Âm tiếp tục: "Sớm đã nghe nói Thái Tử điện hạ là người có cá tính, nam nhi thẳng thắn, lời ngài ấy nói đương nhiên là suy nghĩ thật lòng. Hoàng Thượng, Bắc thế tử định nghênh thú An Cửu quận chúa vào phủ, vậy phải qua được hôm nay mới được!"
An Cửu kia tuy có vài phần tư sắc, nhưng không đến mức quốc sắc thiên tư, lại có thể câu dẫn mấy nam nhân này đều vì nàng như thế, đúng là có chút bản lĩnh.
Cũng may, Hạ Hầu Âm xưa nay chưa từng coi thường nàng.
Nghênh thú An Cửu qua cửa sao?
Có một số việc không hề dễ dàng như vậy!
Tĩnh Phong Đế híp mắt: "Bắc thế tử, hôm nay là sinh thần của Dung Phi, ngươi cứ thỏa nguyện vọng của nàng ấy đi."
Bắc Sách khẽ cười, đáy mắt như có khinh thường ẩn hiện: "Hôm nay thần tiến cung không phải vì mừng thọ Dung Phi nương nương!"
Câu nói ngắn gọn, ngụ ý rõ ràng, sinh thần của Dung Phi nương nương liên quan gì tới y?
Lập tức, Hạ Hầu Âm theo bản năng nắm chặt khăn thêu, trên mặt thoáng qua một tia bi thương: "Hoàng Thượng, một khi đã vậy, nguyện vọng này không thể tính."
Mỹ nhân đau lòng, nhìn mà thương tâm.
Tĩnh Phong Đế còn muốn nói gì đó, Bắc Sách đã lên tiếng trước: "Đa tạ Dung Phi nương nương săn sóc rộng lượng, không quấy rầy Hoàng Thượng mừng sinh thần của Dung Phi nương nương nữa, Bắc Sách và An Cửu xin cáo lui trước."
Dứt lời, hai người hành lễ với Tĩnh Phong Đế, nhanh chóng rời đi, mãi đến khi hai thân ảnh kia biến mất hồi lâu, mọi người dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Bắc Sách này một hai mang An Cửu đây, rõ ràng là không cho Dung Phi mặt mũi!
Bách Lý Khiên buồn bã mất mát, vung ống tay áo, cũng rời khỏi đại điện. Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn ra cửa, lặng lẽ quan sát Hạ Hầu Âm ngồi cạnh Tĩnh Phong Đế, thấy nàng ta như đang suy tư, khóe miệng gã khẽ cong lên.
Mọi người vốn chờ xem hôn sự của An Cửu và Bắc Sách bị chen chân, nhưng trước mắt... A, dường như là Hạ Hầu Âm tự khiến bản thân không thoải mái.
Mà giờ phút này, hai người rời khỏi đại điện, cả đoạn đường không nói câu nào, tay An Cửu vẫn luôn được Bắc Sách nắm trong tay, mặc cho y kéo đi, mãi đến một chỗ, Bắc Sách đột nhiên dừng bước.
An Cửu thấy y hơi nhíu mày, không để bụng mà hỏi: "Thế tử biến mất lâu như vậy, còn muốn trách ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.