Đích Phi Sách

Chương 131: Độc thủ phía sau, vạch trần bộ mặt thật của nàng ta

Chân Ái Vị Lương

30/08/2022

Cả người Ngọc Uyển mềm nhũn, lần nữa quỳ xuống: "Không, người không thể, nó... Nó là hài tử của nhị ca người!"

"Hài tử của nhị ca?" Bắc Nhu hừ lạnh, "Nhị ca cũng đối xử tệ với ngươi, ngươi sinh con cho huynh ấy làm gì?"

Chuyện xảy ra ở Ngọc Phù Uyển, tuy ả chưa từng hỏi, nhưng không có nghĩa ả không hề hay biết!

Đáy mắt Ngọc Uyển có gì đó xẹt qua, ngay cả trong lòng cũng hoảng loạn, nàng tin Bắc Nhu lúc này nói được làm được.

Ả thay đổi rồi, đã không còn Bắc đại tiểu thư dịu dàng thiện lương kia nữa.

"Nhị tẩu, tẩu và ta cùng một loại người, rõ ràng chịu đủ tra tấn, nhưng trái tim lại không lấy về được. Tẩu cũng thích nhị ca đúng không?"

"Không..." Ngọc Uyển theo bản năng phủ nhận, trong đầu lại hiện lên thân ảnh của người đó. Thích? Sao nàng có thể thích?

"Ha ha..." Bắc Nhu định tiếp tục truy cứu việc này, nghĩ đến mục đích của mình, ánh mắt ả càng thêm kiên định, "Sao hả? Đến giờ vẫn chưa biết nên trả lời ta sao ư?"

Nên trả lời ả thế nào?

Hiện giờ trước mặt nàng chỉ có một con đường có thể đi thôi. Ngọc Uyển nắm chặt hai tay, trầm mặc một hồi, dường như đang giãy giụa trong nhưng phút cuối cùng, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định: "Được, ta đồng ý với người, giúp người nghĩ cách."

Nàng còn con đường khác để chọn sao?

Nàng sao có thể để Bắc Nhu hại hài nhi trong bụng nàng?

"Ha ha... Tốt, đây mới là nhị tẩu tốt của muội." Bắc Nhu đỡ Ngọc Uyển đứng dậy, "Tẩu xem, như thế không tốt à? Chờ sau này cháu của muội chào đời, người làm cô cô này chắc chắn sẽ chiếu cố nó thật tốt."

Sắc mặt Ngọc Uyển nặng nề, lòng vẫn đang run rẩy.

Bắc Nhu vỗ vỗ tay nàng: "Được rồi, nếu đã đồng ý giúp muội đối phó An Cửu, nể tình tẩu là thai phụ, muội cũng không ép tẩu, tẩu về trước đi, từ từ nghĩ cách, muội tin với cái đầu của tẩu nhất định sẽ giúp được muội hoàn thành việc lớn!"

An Cửu ơi An Cửu, kiếp này Bắc Nhu ả quyết liều mạng với nàng tới cùng, đến chết mới thôi!

Ngọc Uyển quan sát Bắc Nhu, lặng lẽ thở dài, Bắc Vương phủ này e rằng lại không được thái bình, chỉ là... Khoảnh khắc tiếp theo, Ngọc Uyển cười khổ, Bắc Vương phủ này có khi nào thái bình chứ?

...

Ngày tháng cứ thế trôi qua, trong kinh thành vẫn đang lùng sục tìm người, nhưng không ai biết Bách Lý Vũ mà họ truy nã đang được Bắc Sách sắp xếp ở một nơi bí mật trong Bắc Vương phủ. Giao thừa càng ngày càng gần, qua đại hôn của An Cửu và Bắc Sách cùng việc ám sát trong Dự thân vương phủ, toàn bộ hoàng cung, thậm chí là cả kinh thành đều bị bầu không khí quỷ dị bao phủ.

Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng Bắc Sách ra ngoài, còn lại thì đều ở bên An Cửu, dường như buông bỏ sản nghiệp Bắc Sách, y càng thêm nhẹ nhàng.

Phu thê hai người tân hôn yến nhĩ, mặc kệ người đời. Trước trừ tịch vài ngày, trong cung đưa thiệp tới, theo quy củ, thế tử của Bắc Vương phủ sẽ vào cung dự yến, mà năm nay, hình như biết nhị công tử Bắc Mục là người xử lý sản nghiệp Bắc Vương phủ, gã cũng được nhận lời mời.

Trước đêm trừ tịch, An Cửu dựa vào lòng Bắc Sách, có vẻ suy tư, khi thì nhíu mày, khi thì lộ sự lo lắng.

Bắc Sách thấy nàng trầm tư, nhẹ giọng: "Không cần lo cho Bách Lý Vũ, ta đã sắp xếp mọi việc, tất cả đều thuận lợi."

An Cửu giật mình, ngước mắt nhìn Bắc Sách, thì ra y đọc thấu tâm tư của nàng.

"Khi nào mới tiễn hắn đi được?" Nàng biết tình hình bên ngoài mấy hôm nay khá căng thẳng, càng tiễn Bách Lý Vũ đi sớm một ngày thì càng an toàn.

Bắc Sách nhíu mày: "Ngày mai..."

"Trừ tịch?" An Cửu giật mình, theo bản năng xoay người.

"Đúng vậy, trừ tịch. Nàng yên tâm, ta đã sắp xếp ổn thỏa, ngày mai sẽ đưa Bách Lý Vũ đi."

Chỉ cần rời khỏi kinh thành, bên ngoài dù ở đâu cũng an toàn hơn nhiều.

An Cửu gật đầu, không nói gì nữa, nàng biết nếu Bắc Sách đã sắp xếp chu toàn thì nhất định có phần thành công. Nghĩ tới Bách Lý Vũ, nghĩ tới thân thế của hắn, An Cửu không khỏi thở dài.

...

Sáng sớm hôm sau, Bắc Vương phủ trở nên bận rộn náo nhiệt, mấy chủ tử tiến cung dự yến tiệc, nhưng trong phủ cũng có yến tiệc đoàn viên. Trong cung năm vừa rồi, trừ tịch do một tay Ngọc hoàng hậu lo liệu, hiện giờ Ngọc hoàng hậu bị phế, Nhàn phi đứng đầu tứ phi cũng bị điên, phải dọn vào Lăng Tiêu Cung ở, Dung phi Hạ Hầu Âm được sủng ái nhất lại không thích xử lý những việc vặt vãnh này, Nguyên phi mất nữ nhi, thương tâm quá độ cũng vô lực lo liệu, cuối cùng việc chuẩn bị yến tiệc trừ tịch đều phải dựa vào Thục phi.

Thái tử bị phế, thế cục trong triều lúc này Tuyên vương Bách Lý Ngạn nắm quyền, triều thần đều suy đoán thái tử bị phế, trữ quân được lập chắc hẳn sẽ là Tuyên vương Bách Lý Ngạn.

Trong hậu cung, ngoại trừ Hạ Hầu Âm được sủng ái nhất thì người nổi bật chính là Thục phi.

Trong một tòa nhà ở kinh thành, cả sân vườn đều tràn ngập mùi rượu. Trong phòng, nam nhân từ cơn say tỉnh lại nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mắt bỗng híp lại.

Gã mơ hồ nghe thấy tiếng náo nhiệt ồn ào ngoài sân.

"Người đâu, người đâu..."

Qua nửa ngày, cửa mới được đẩy ra, Bách Lý Khiên nhìn người tới, sắc mặt trầm xuống: "Thượng Quan trắc phi, hôm nay là ngày mấy rồi? Sao bên ngoài lại ồn ào vậy hả?"

"Hôm nay là trừ tịch, có lẽ các bá tánh đang chúc mừng nên hơi ồn một chút." Thượng Quan Liên nhàn nhạt đáp, ánh mắt nhìn Bách Lý Khiên xa cách mà lãnh đạm.

Trừ tịch?

Bách Lý Khiên ngẩn ra, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng có lẽ vì say rượu, còn chưa ngồi dậy, đầu lại hoa mắt chóng mặt: "Còn không tới đỡ bổn thái tử!"

Thượng Quan Liên cười lạnh, nhưng vẫn đi tới đỡ Bách Lý Khiên, không nói gì.

"Hôm nay là trừ tịch, theo thường lệ của hoàng thất, mỗi năm đều có yến tiệc. Còn không mau chuẩn bị xiêm y cho bổn thái tử, hầu hạ bổn thái tử chải đầu rửa mặt, bổn thái tử phải tiến cung dự tiệc." Bách Lý Khiên cao giọng, trước sau vẫn giữa tư thái cao cao tại thượng.

"Thái tử điện hạ, hôm nay chúng ta không nhận thiệp mời trong cung."

Yến tiệc trừ tịch à?

Cho dù có yến tiệc trừ tịch thì cũng không có phần cho phế thái tử như gã, hơn nữa mẫu hậu của Bách Lý Khiên trong cung đã mất vị trí hoàng hậu, dời tới cung điện khác ở, chẳng khác nào bị biếm vào lãnh cung, phủ thừa tướng cũng vì việc này mà chịu liên lụy, tuy còn làm quan trong triều nhưng đã không được coi trọng.

Bách Lý Khiên nghe vậy, trừng mắt nhìn Bách Lý Khiên: "Không nhận được thiệp mời trong cung? Ta là thái tử, đường đường là thái tử theo lý nên tham dự trường hợp như vậy."

"Thái tử..." Thượng Quan Liên nhẹ giọng gọi, "Cung yến này ngài không đi được đâu."

Không đi được?

Mấy chữ này thật sự châm lửa giận của Bách Lý Khiên lên. Nhìn nữ tử trước mặt, gã giơ tay tát nàng ta một cái. Thượng Quan Liên không đề phòng, cả người lảo đảo, cái tát đó khiến đầu óc nàng ta trống rỗng, đợi đến khi hoàn hồn, chính nàng ta cũng phẫn nộ.

"Thái tử điện hạ, ngài bây giờ đã không còn là thái tử, ngài nhìn rõ hiện thực đi, ngài đã không còn là thái tử cao cao tại thượng kia nữa!" Thượng Quan Liên rống lên.

Bách Lý Khiên sửng sốt, có điều không phải vì lời nàng ta nói, mà là thái độ của nàng ta.

Gã không phải thái tử?

Bách Lý Khiên giật mình, việc này gã làm sao không biết, chẳng qua khoảng thời gian này gã đều đang trốn tránh, gã không muốn chấp nhận sự thật này, cho nên mới mượn rượu làm bản thân tê liệt, nhưng nữ nhân này... Nàng ta luôn mồm gọi gã là thái tử điện hạ, cùng gã đắm chìm vào thế giới hư ảo, nhưng hôm nay sao lại...

"A... Ha ha... Ngay cả ngươi cũng xem thường ta à?" Bách Lý Khiên bật cười.

"Đúng, ta xem thường ngài, hiện giờ ngài chẳng là cái thá gì cả!"

"Nói bậy! Ta là thái tử, tương lai ta sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, Đông Sở Quốc này đều là của ta!"

"Vậy ư?" Thượng Quan Liên khẽ cười, "Nhưng ngài hiện giờ lại nghèo túng chẳng có gì, Ngọc hoàng hậu bị phế, ngài cũng bị phế, hưu Bắc Nhu, sự duy trì của Bắc Vương phủ chỉ sợ ngài cũng không chiếm được, đã đến nước này, ngài kế thừa ngôi vị hoàng đế bằng cách nào? Muốn khống chế cả Đông Sở Quốc hả? Đây chỉ là lời người si nói mộng mà thôi!"

Bách Lý Khiên run rẩy, từng câu từng chữ Thượng Quan Liên nói như con dao đâm vào da thịt gã, thương tích trên người vốn chưa khỏi, lúc này, gã không nhịn được mà ho khan.

Thượng Quan Liên nhìn người trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo như băng, mà đối diện với Thượng Quan Liên như thế, Bách Lý Khiên có cảm giác vô cùng xa lạ.

Trong ấn tượng, Thượng Quan trắc phi dịu dàng hiền huệ, thức thời hiểu chuyện, nếu không vì xuất thân thấp kém, xét theo lý trí, nói không chừng là người được chọn phù hợp nhất cho vị trí thái tử phi, nhưng nàng ta lúc này lại như biến thành một người hoàn toàn khác.

"Tại sao?" Bách Lý Khiên lẩm bẩm, nghi hoặc cùng trực giác khiến gã bất an.

Thượng Quan Liên biết gã muốn hỏi gì, nhưng nàng ta lại không trả lời, chỉ hỏi: "Ngài muốn thay đổi cục diện bây giờ không?"

Bách Lý Khiên giật mình, thay đổi cục diện bây giờ?

"Ha ha..." Gã cười khổ, "Ngươi cũng đã nói mẫu hậu bị phế, ta cũng bị phế, lại không có Bắc Vương phủ duy trì, ta còn năng lực và cơ hội gì để thay đổi cục diện bây giờ?"

"Thế thì chưa chắc, chỉ cần thái tử điện hạ còn quyết tâm có được ngôi vị hoàng đế, mọi việc có lẽ vẫn còn hi vọng!" Thượng Quan Liên híp mắt.

Bách Lý Khiên cẩn thận quan sát Bách Lý Khiên, trong đầu hiện lên vô số suy đoán. Đột nhiên gã xông tới, bóp chặt cằm nàng ta, ép nàng ta nhìn thẳng vào mắt mình, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy rốt cuộc có mục đích gì?"

Tại sao Thượng Quan Liên lại đột nhiên thay đổi? Không phải nàng ta thay đổi, mà là Thượng Quan Liên của trước giờ chỉ là vẻ ngụy trang mà thôi!

Suy nghĩ này vừa lóe lên khiến Bách Lý Khiên sợ hãi, Thượng Quan Liên vào thái tử phủ của gã nhiều năm như vậy, gã trước giờ chưa từng phát hiện nàng ta có chỗ nào khác thường, hoàn toàn không biết bên cạnh mình lại có người như vậy.



Thượng Quan Liên gạt tay Bách Lý Khiên ra, khẽ cười: "Thái tử điện hạ, ta là Thượng Quan Liên, còn về mục đích... Trước giờ ta chưa từng có ý định hại ngài, ta chỉ muốn giúp ngài, giúp ngài đoạt được ngôi vị hoàng đế kia thôi!"

Bách Lý Khiên chấn động, nữ nhân này có thể giúp hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế? Sau lưng nàng ta rốt cuộc che giấu thế lực như thế nào?

Nguy hiểm, Bách Lý Khiên chợt cảm thấy nguy hiểm chưa từng có!

Hai người đối diện, Thượng Quan Liên mỉm cười, trong dịu dàng là thản nhiên, trong hiền thục là khôn khéo, mà cả người Bách Lý Khiên tản ra chỉ có phòng bị.

"Thái tử điện hạ không muốn à? Vậy ta cũng hết cách, ngôi vị hoàng đế kia đành phải rơi vào tay người khác rồi, mà thái tử điện hạ ngài... Hiện giờ là hoàng tử bị phế, ai biết qua mấy năm nữa khi tân đế đăng cơ thì sẽ thế nào? Ngài còn nhớ các huynh đệ của Hoàng Thượng không? Trong số các huynh đệ đó, Tề Vương mưu phản, tru di toàn tộc, còn chết già chỉ có Dự thân vương, dự thân vương là huynh đệ cùng phụ mẫu với Hoàng Thượng. Nhưng còn ngài thì sao? Nếu Tuyên vương kế vị, ngài nghĩ xem người đầu tiên ngài ấy muốn diệt trừ là ai?"

Thượng Quan Liên thong dong nói, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khiến Bách Lý Khiên không thể không nghe vào tai.

Gã thừa nhận Thượng Quan Liên nói đúng, cho dù Bách Lý Khiên gã chỉ là một hoàng tử bình thường, sau khi đăng cơ, sợ rằng Bách Lý Ngạn sẽ không để yên cho gã, huống chi gã còn từng là thái tử?

Đến lúc đó, cái mạng này gã cũng không giữ nổi!

Không, gã không muốn kết quả như vậy, gã muốn trở thành người chiến thắng, gã muốn làm chúa trẻ của tất cả.

Nhưng... Nhờ Thượng Quan Liên hỗ trợ sao?

Dù có ngốc Bách Lý Khiên cũng biết hành động này chẳng khác nào bảo hổ lột da.

"Ngươi trợ giúp ta bước lên ngôi vị hoàng đế, còn ngươi thì sao? Ngươi muốn gì? Vị trí hoàng hậu?" Lần đầu tiên Bách Lý Khiên nghiêm túc đánh giá nữ nhân chung sống với mình nhiều năm đang đứng trước mặt, trực giác nói với gã điều nàng ta muốn chắc chắn không phải vị trí hoàng hậu.

Quả nhiên, Thượng Quan Liên khẽ cười, đó là dáng vẻ không thèm để ý.

"Ngài yên tâm, ta sẽ không vô cớ giúp ngài, còn về thứ ta cần... Ha ha, tuyệt đối không phải ngôi vị hoàng đế của ngài, mà thứ đó ngài hoàn toàn cho được. Thái tử điện hạ, ngài có muốn đánh cược một lần không?"

Đánh cược một lần?

Bảo hổ lột da?

A, cho dù bảo hổ lột da thì thế nào? Có thể tệ hơn tình cảnh của hắn hiện giờ à?

"Được, ta đây muốn xem xem ngươi sẽ hỗ trợ ta đoạt ngôi vị hoàng đế thế nào!"

Đánh cược thì sao? Nếu gã cược thắng, vậy chiến lợi phẩm sẽ là thiên hạ Đông Sở Quốc, sau này, ai cũng đừng hòng dẫm đạp Bách Lý Khiên gã!

"Hay lắm! Dã tâm của thái tử điện hạ quả nhiên chưa mất, nếu thái tử đã muốn có được ngôi vị hoàng đế, vậy mời thái tử tự chỉnh đốn lại, cạo râu, tiến cung một chuyến." Thượng Quan Liên nhàn nhạt nói.

Bách Lý Khiên nhíu mày: "Tiến cung? Không phải ngươi mới nói ta hiện giờ chỉ là phế thái tử, vậy trong yến tiệc trừ tịch nào có một vị trí nhỏ cho ta?"

"Ai nói tham dự yến tiệc trừ tịch? Tuy hoàng hậu bị phế, nhưng dù sao vẫn là mẫu thân của ngài, tuy Hoàng Thượng phế ngài nhưng không hề cấm ngài tiến cung, hôm nay trừ tịch, cả nhà đoàn tụ, người làm nhi tử như ngài tiến cung thỉnh an mẫu thân mình là chuyện hết sức bình thường, không phải sao?"

"Ngươi muốn ta nói gì với mẫu hậu?" Bách Lý Khiên không ngốc, lập tức hiểu ý Thượng Quan Liên.

Thượng Quan Liên nhướng mày cười: "Đương nhiên là nói bà ta biết suy nghĩ của ngài, thuyết phục bà ta giúp ngài một tay."

Nói tới đây, Thượng Quan Liên không nhiều lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm Bách Lý Khiên giây lát, cười hành lễ, xoay người rời đi.

Nhìn tấm lưng kia, Bách Lý Khiên bỗng hoảng hốt, trong đầu lóe lên vô số nghi vấn. Thượng Quan Liên ở cạnh gã bao nhiêu năm, tại sao không giúp gã đoạt ngôi vị hoàng đế, mà lại là thời điểm... Gã nghèo túng tới tận cùng?

Bách Lý Khiên không hiểu, một mình đứng đó, mùi rượu tỏa ra khắp phòng, tâm trạng trở nên phiền chán.

Mặc kệ nàng ta vì điều gì, hiện giờ, chỉ cần thay đổi cục diện, gã có gì mà không thể làm?

Thượng Quan Liên rời khỏi phòng Bách Lý Khiên, ra khỏi tiểu viện, lên một chiếc xe ngựa, tới trước một phủ đệ to lớn mới dừng lại, ngước mắt nhìn ba chữ trên biển hiệu.

"Bắc Vương phủ..." Thượng Quan Liên đeo khăn che mặt lẩm bẩm ba tiếng, sau đó đưa ngọc bội cho xa phu, trầm giọng, "Bảo thủ vệ kia đưa thứ này cho Khanh vương phi."

"Vâng." Xa phu lĩnh mệnh, nhận ngọc bội.

Trong Cẩm Tú Các của Bắc Vương phủ, nha hoàn đang hầu hạ Đỗ Nhược Khanh thay y phục, chuẩn bị tiến cung dự tiệc. Trong phòng, Bắc Nhu ngồi trên giường, ánh mắt thờ thẫn nhìn một hướng.

Đỗ Nhược Khanh thấy ả như vậy, nhíu mày: "Lục Nhiêu, hầu hạ tiểu thư thay y phục tiến cung."

Nghe tới hai chữ tiến cung, Bắc Nhu sửng sốt: "Mẫu phi, con không đi."

"Không đi? Sao lại không đi?" Đỗ Nhược Khanh không vui.

"Con hiện giờ là nữ nhân bị thái tử hưu, nào có mặt mũi tiến cung dự tiệc?" Bắc Nhu cười khổ, từ lúc bị hưu, ngay cả cổng Bắc Vương phủ ả cũng không dám bước ra, thậm chí cũng rất ít khi rời khỏi Cẩm Túc Các.

Sắc mặt Đỗ Nhược Khanh trầm xuống: "Con là nữ nhi của Đỗ Nhược Khanh ta, xem ai dám nói bậy! Hơn nữa lần này tiến cung cũng có thể tìm Hoàng Thượng đòi công bằng."

Bắc Nhu nhíu mày, người hạ chỉ bảo thái tử hưu thê không phải hoàng đế sao?

Bắc Nhu đang định nói gì đó, một bóng hình vội vào phòng, cung kính quỳ gối trước mặt Khanh vương phi: "Vương phi, bên ngoài có người cầu kiến, trình thứ này."

Đỗ Nhược Khanh nhìn đồ gia đinh trình lên, bỗng run rẩy, lập tức đẩy nha hoàn đang sửa sang xiêm y cho mình ra, vội vàng tiến lên cầm lấy ngọc bội, cuống quít hỏi: "Người đâu? Chủ nhân của ngọc bội này?"

Phản ứng của Đỗ Nhược Khanh khiến Bắc Nhu kinh ngạc, khi nãy trong ánh mắt mẫu phi rõ ràng xẹt qua một tia khiếp sợ.

Chủ nhân của ngọc bội kia... Khiến mẫu phi sợ hãi sao?

Không biết vì lý do gì, ả lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

Gia đinh vội đáp: "Đang... Đang chờ ngoài phủ."

"Mau, mau mời nàng ấy vào." Đỗ Nhược Khanh phân phó.

Gia đinh nhận lệnh lui xuống.

Nhìn bộ dáng của Đỗ Nhược Khanh, Bắc Nhu không khỏi lo lắng, thử gọi: "Mẫu phi..."

Đỗ Nhược Khanh bừng tỉnh, nhìn Bắc Nhu và nha hoàn hầu hạ bên cạnh, sắc mặt trầm xuống: "Ra ngoài, tất cả ra ngoài hết đi."

"Mẫu phi..." Thái độ này càng khiến Bắc Nhu bất an. Mẫu phi của ả làm sao vậy? Bắc Nhu nhìn miếng ngọc bội kia, suy tư.

"Mau ra ngoài, đều ra ngoài hết cho ta!" Đỗ Nhược Khanh kích động.

Bắc Nhu nhìn Đỗ Nhược Khanh, không nói gì, ra ngoài, vừa rời khỏi Cẩm Tú Các, đúng lúc bắt gặp gia đinh dẫn đường cho một phụ nhân bạch y che mặt thân hình ưu nhã.

Đây là chủ nhân của ngọc bội kia sao?

Nữ nhân này chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi, tại sao lại khiến mẫu phi kiêng kị như vậy?

Nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn, thời điểm Bắc Nhu quan sát nàng ta, nàng ta cũng nhìn Bắc Nhu, chỉ một cái liếc nhìn, nàng ta lập tức phát hiện Bắc Nhu đã thay đổi, trong ánh mắt đã không còn sự dịu dàng ngày trước, thay vào đó là tính toán cùng không cam lòng.

Hai người nhìn nhau, đều không dừng bước, sau khi đi lướt qua, Bắc Nhu dừng lại, xoay người nhìn bóng dáng màu trắng kia, nhíu mày.

Quen thuộc! Tại sao bóng dáng kia lại khiến nàng ta cảm thấy quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng... Nhất thời ả lại không nghĩ ra.

Bắc Nhu vắt hết óc, mãi đến khi thân ảnh đó vào cửa, biến mất khỏi tầm mắt.

Trong phòng, nữ tử trang điểm phụ nhân bước vào, cửa phía sau được đóng lại.

Đỗ Nhược Khanh nhìn nữ nhân kia, nhíu mày: "Ngươi là ai? Ngươi không phải nàng... Nàng đâu? Sao lại là ngươi?"

Thượng Quan Liên cười lạnh: "Nếu để chủ tử tận mắt nhìn thấy Khanh vương phi như vậy, e rằng sẽ phải thất vọng."

Ánh mắt Đỗ Nhược Khanh lập lòe, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại: "Nàng bảo ngươi tới?" Chủ tử? Đỗ Nhược Khanh nhìn miếng ngọc bội, ngộ ra, "Đã lâu rồi không nhìn thấy ngọc bội này, ta còn tưởng nàng... Đã chết!"

"A, phiền Khanh vương phi nhớ thương, chủ tử rất tốt, năm đó giao dịch giữa hai người còn chưa xong, ngài ấy làm sao chết được?" Thượng Quan Liên chậm rãi đi đến trước mặt Đỗ Nhược Khanh, thản nhiên nói.

Giao dịch năm đó?

Đỗ Nhược Khanh run tay, cứ như ngọc bội đột nhiên trở nên nóng rực, thiếu chút cầm không chắc.

Nhìn phản ứng của bà ta, Thượng Quan Liên nhếch mép: "Khanh vương phi phải cẩn thận một chút, đây là tín vật của chủ tử, nếu bà làm vỡ, ngài ấy sẽ rất tức giận, nếu ngài ấy tức giận, kẻ đầu sỏ gây tội chắc chắn sẽ gặp tao ương, điểm này bà biết rõ hơn ta, không phải sao?"

Trong đầu Đỗ Nhược Khanh hiện lên hình ảnh nào đó, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, bà ta nhìn nữ tử trước mặt, trầm giọng: "Nàng sai ngươi tới làm gì?"

Thượng Quan Liên tiếp tục tới gần Đỗ Nhược Khanh, đột nhiên giơ tay tát bà ta một cái.

"Ngươi... Sao ngươi đánh ta?" Đỗ Nhược Khanh nỗ lực nhịn cơn giận xuống, nếu là kẻ khác, bà ta sớm đã xử lý, thậm chí ngay cả cơ hội đánh bà ta cũng không có, nhưng người này... Đỗ Nhược Khanh hít một hơi thật sâu.



Nàng dù sao cũng do người kia phái tới, bà ta có thể đắc tội người trước mặt, nhưng lại không thể đắc tội người đứng sau nàng ta.

"Tại sao à? Đây là thứ Khanh vương phi bà nợ ta!" Thượng Quan Liên cười lạnh, "Ta đây chỉ vì một câu của Khanh vương phi bà mà bị đưa vào Vong Ưu Các, bà nói xem, có phải đây là thứ bà nợ ta không? Tính ra cái tát này đã quá hời cho bà, mất công nữ nhi bảo bối kia của bà vì lấy lòng thái tử mà không đuổi ta đi, nếu ta thật sự vào Vong Ưu Các, để chủ tử biết, sự việc không chỉ một cái bạt tay là có thể giải quyết đâu!"

Đỗ Nhược Khanh giật mình, Vong Ưu Các?

"Ngươi... Ngươi là..."

Nữ tử chậm rãi đưa tay kéo khăn che mặt xuống, để lộ dung nhan.

Là nàng ta, quả nhiên là nàng ta!

"Thượng Quan trắc phi..." Đỗ Nhược Khanh lẩm bẩm, vẫn không dám tin. Sao có thể là nàng ta?

Mọi người đều nhận xét Thượng Quan trắc phi dịu dàng hiền huệ, ở phủ thái tử không tranh không đoạt, một lòng giúp đỡ thái tử xử lý việc trong phủ, phân ưu cho thái tử. Trước đây bà ta cũng từng gặp nàng mấy lần, mỗi lần gặp đều là nữ tử hiền huệ, việc gì cũng có thể xử lý ổn thỏa, không hề đáng sợ.

Lại không ngờ... Nàng ấy là người của người đó sao?

Đỗ Nhược Khanh run rẩy, đột nhiên bật cười: "Nàng đúng là có bản lĩnh, ngoại trừ xếp ngươi vào phủ thái tử, còn ai là người của nàng hả?"

Càng nghĩ Đỗ Nhược Khanh càng cảm thấy người kia sâu không lường được.

Thượng Quan Liên mỉm cười: "Việc này không phiền Khanh vương phi lo lắng, lần này chủ tử có việc lớn muốn bà làm."

"Chuyện gì?"

"Trợ giúp thái tử bức vua thoái vị!" Thượng Quan Liên gằn từng chữ.

Bức vua thoái vị? Sắc mặt Đỗ Nhược Khanh lập tức trở nên trắng bệch. Bức vua thoái vị? Bà ta không nghe lầm chứ?

Thái tử? Thái tử mà nàng ta nhắc tới là nam nhân Bách Lý Khiên đáng giận kia hả?

Đỗ Nhược Khanh hừ lạnh: "Bách Lý Khiên hưu nữ nhi của ta, hại nữ nhi của ta thành dáng vẻ này, bảo ta giúp gã bức vua thoái vị? Hừ, đừng hòng?"

"Đừng hòng? Khanh vương phi đừng có kết luận quá sớm, đừng quên chủ tử đã từng giúp bà thế nào, bà có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy từ một thiếp thất trở thành chính phi, chủ tử đã giúp bà không ít việc, bà cũng đừng quên năm đó vị Bắc vương phi kia đã chết thế nào!"

"Không, vương hi chết, là nàng..>"

"Sai rồi, là các ngươi, các ngươi cùng nhau. Đúng rồi, ngươi nói xem nếu để người ngoài biết cái chết của Bắc vương phi không đơn giản như vậy, Bắc Sách sẽ thế nào?" Thượng Quan Liên bật cười, "Còn nữa, nếu để người ta biết thân phận thật của nhị công tử Bắc Mục của Bắc Vương phủ, ngươi nói xem... Nghe nói Bắc vương gia đã giao sản nghiệp vương phủ cho nhị công tử Bắc Mục, có thể nói là tiền đồ vô lượng, nhưng nếu để Bắc vương gia biết nhị công tử không phải con ông ta, vậy tiền đồ này... Chẳng phải sẽ bị chặt đứt à?"

"Ngươi..." Đỗ Nhược Khanh trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, "Sao ngươi biết?"

"Không, ngươi không nên hỏi sao chủ tử lại biết, việc này ta cũng không biết, ta chỉ biết thứ chủ tử muốn có thì bắt buộc phải có được."

Đỗ Nhược Khanh lảo đảo, toàn thân như bị đào rỗng. Nhược điểm này... Thật sự là chỗ trí mạng của bà ta.

Không, bà ta không thể để tiền đồ của Mục Nhi bị hủy hoại, vậy chỉ có thể... Trợ giúp Bách Lý Khiên bức vua thoái vị sao?

Hít một hơi thật sâu, Đỗ Nhược Khanh trầm ngâm một hồi, nói: "Được, ta nên làm thế nào?"

Thượng Quan Liên nhướng mày cười: "Quả nhiên Khanh vương phi là người thông minh như chủ tử nói, biết phải lựa chọn thế nào, còn về cách làm... Ha ha, đến lúc đó ta sẽ nói bà biết, hôm nay không phải Khanh vương phi muốn tiến cung dự tiệc trừ tịch sao?"

"Đúng vậy." Đỗ Nhược Khanh nhíu mày, chẳng lẽ phải ra tay ngay hôm nay?

"Thế thì tốt, Khanh vương phi cứ đi dự cung yến đi, còn về việc bức vua thoái vị..." Nói tới đây, Thượng Quan Liên không nói tiếp, lần nữa mang khăn che mặt, ra khỏi phòng Đỗ Nhược Khanh.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Đỗ Nhược Khanh, cảm nhận trống vắng trong phòng. Bức vua thoái vị... A, đây là chuyện lớn cỡ nào!

Chỉ cần sơ ý thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, thậm chí là toàn bộ Bắc Vương phủ sẽ phải trở thành vật bồi táng cho việc bức vua thoái vị.

Tại sao? Tại sao người đó giúp thái tử đoạt vị? Người đó và thái tử cùng Ngọc hoàng hậu có mối quan hệ gì?

Trong đầu Đỗ Nhược Khanh hiện lên quá nhiều nghi vấn, hình như từ lúc quen biết, bà ta chỉ biết con người đó, ngoài ra chẳng biết gì, nữ nhân ấy che giấu quá sâu, sâu đến mức khiến bà ta phải sợ hãi, mà bản thân... Lại bị người đó nhìn rõ ràng.

Nhìn thấu?

Đỗ Nhược Khanh run rẩy, chợt có cảm giác đang có đôi mắt nhìn mình chằm chằm.

Nhắm mắt lại, Đỗ Nhược Khanh đến bên mép giường ngồi xuống, cung mày nhíu chặt không cách nào giãn ra.

...

Thượng Quan Liên ra ngoài, vừa tới cửa thì đúng lúc gặp An Cửu và Bắc Sách xuất phủ, chuẩn bị lên xe ngựa.

Thấy hai người, Thượng Quan Liên theo bản năng phòng bị, vội lên xe ngựa, lệnh xa phu lập tức rời đi.

An Cửu nhìn xe ngựa đi xa, nhíu mày, tùy ý hỏi: "Ai vậy?"

Thị vệ cung kính đáp: "Chỉ biết là khách của Khanh vương phi, cụ thể là phu nhân nhà ai thì không biết."

Khách của Khanh vương phi?

Khách của Khanh vương phi thế mà có vẻ sợ họ?

Nghĩ đến bộ dáng cao ngạo của Khanh vương phi, An Cửu híp mắt, cảm nhận Bắc Sách nắm chặt tay mình, nàng hoàn hồn, mỉm cười: "Không có gì, chỉ là cảm thấy vị phu nhân kia hơi kỳ lạ mà thôi!"

Bắc Sách đột nhiên bế An Cửu lên, An Cửu bị bất ngờ, hét lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ y, dưới ánh mắt ái muội của hai người, An Cửu được Bắc Sách bế lên xe.

...

Hôm nay, toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều vô cùng náo nhiệt, trước đây, các quan viên quan trọng đều sẽ được mời vào cung dự yến tiệc trừ tịch, nhưng năm nay vì chuyện Ngọc hoàng hậu và thái tử bị phế, Ngọc thừa tướng không được nhận lời mời, Tấn quốc công phủ biến thành An phủ, Dự thân vương phủ từ hôm thích khách ám sát hoàng đế đã bị niêm phong, do vậy trong năm phủ lớn chỉ còn lại Bắc Vương phủ dẫn đầu và Hạ Hầu phủ mới vươn lên.

Hạ Hầu Âm được phong làm Dung phi, cả Hạ Hầu phủ đều gà chó thăng thiên, nhất thời trở thành gia tộc chạm tay là bỏng trong triều.

Thậm chí có người đoán rằng với sự mê luyến hoàng đế dành cho Hạ Hầu Âm, nếu Hạ Hầu Âm sinh được nhi tử, người thừa kế ngôi vị hoàng đế chưa chắc đã là Tuyên vương Bách Lý Ngạn.

Mấy chiếc xe ngựa chậm rãi đi về hướng Chu Tước Môn, trước đây vào cung, Bắc Sách sẽ tới Trường Nhạc Cung bái kiến Nhàn phi nương nương trước, nhưng Trường Nhạc Cung hiện giờ bị lửa lớn thiêu rụi, Nhàn phi cũng điên rồi, bị nhốt ở Lăng Tiêu Cung, vì thế Bắc Sách dẫn An Cửu đến miếu Hoa Thần.

Trước Hoa Thần Điện, Bắc Sách bái lạy Hoa Thần nương nương, đôi mắt lộ sự bi thương.

"Mẫu phi ta... Năm đó ở nơi này..." Giọng của Bắc Sách đột nhiên vang lên làm An Cửu sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên Bắc Sách chủ động nhắc tới mẫu thân mình với nàng, chính là Bắc vương phi hương tiêu ngọc vẫn mười mấy năm trước.

Chẳng lẽ bà ấy chết ở đây sao?

"Bà ấy vốn không khỏe, cung yến lần đó bà ấy tiến cung, vốn là bái tế Hoa Thần nương nương, nhưng lại đột nhiên ở đây phát hiện, thời điểm được phát hiện thì đã không còn hơi thở nữa."

"Bà ấy... Chắc là an tường ra đi." An Cửu nắm tay Bắc Sách, dịu dàng trấn an.

"Ta cũng không biết, khi ấy thái y nói bà ấy đột nhiên phát bệnh mà chết, nhưng mẫu phi... Mẫu phi luôn mang thuốc trên người, mỗi lần phát bệnh, uống thuốc sẽ giảm bớt, nhưng lần đó ta không tìm thấy thuốc trên người bà, mà... Mà mẫu phi xưa nay luôn cẩn thận, bà ấy chắc chắn sẽ không quên mang theo thuốc." Bắc Sách nhíu mày, đi đến án thư, thuận tay lấy sáo ngọc đặt bên môi, thổi một khúc.

An Cửu nghe tiếng sáo, lại nhìn thân ảnh màu trắng kia, đau lòng không nói nên lời.

Không biết qua bao lâu, kết thúc một khúc nhạc, An Cửu mới đi tới dựa vào lòng Bắc Sách: "Hiện giờ mẫu phi thấy chúng ta ở bên nhau, thấy chúng ta hạnh phúc như vậy, chắc chắn sẽ vui cho chúng ta."

Bắc Sách duỗi tay ôm An Cửu vào lòng, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên ý cười. Mẫu phi, nếu người thật sự nhìn thấy, người nhất định phải phù hộ cho con dâu An Cửu của người một đời bình an.

Cung yến tổ chức vào buổi tối, hai người tiến cung từ sớm, nhân lúc Bắc Sách đi gặp Hoàng Thượng, một mình An Cửu lang thang không mục tiêu trong cung, nhưng hình có vẻ lang thang như vậy, An Cửu lại biết bản thân muốn đi đâu.

Lăng Tiêu Cung! Trừ tịch hôm nay, Nhàn phi ở Lăng Tiêu Cung kia chắc chắn rất tiêu điều, nàng phải đi thăm bà ấy.

Lăng Tiêu Cung cách lãnh cung không xa, được xem là nơi hẻo lánh nhất hoàng cung. Càng đi về hướng này, An Cửu càng cảm thấy gió thổi thê lương, dường như ngay cả cung nữ thái giám cũng không muốn tới đây. Dọc đường đi, cảnh trí vô cùng tiêu điều.

Về Lăng Tiêu Cung này có rất nhiều lời đồn, nghe nói tiên đế có một phi tử thích hoa lăng tiêu, cũng thích nơi an tĩnh không bóng người, bởi vậy khi ấy tiên đế đã cho tu sửa một tòa cung điện cạnh lãnh cung.

Nghe nói tiên đế trồng hoa lăng tiêu khắp cung điện, đã một khoảng thời gian dài tiên đế không chê đường xa, ngày ngày tới đây ngủ lại, Lăng Tiêu Cung khi đó chính là nơi phồn hoa nhất hậu cung, hoàn toàn trái ngược với lãnh cung bên cạnh.

Nhưng sau này khi phi tần ấy thất sủng, Lăng Tiêu Cung không còn ai tới, cuối cùng biến thành dáng vẻ không thua kém gì lãnh cung.

Năm đó, hoàng đế đăng cơ, Tiêu thái tử phi liền bị đưa tới nơi này.

An Cửu nhìn tòa cung điện to lớn trước mặt, không khỏi nhớ tới Nhàn phi.

Trường Nhạc Cung của bà cũng từng rất phồn hoa, nhưng hiện tại... Lại vì thứ mình muốn có, bà thà ủy khuất sống ở nơi tiêu điều này.

An Cửu đẩy cửa, vừa đi vào, bỗng có thứ gì đó không tên đánh úp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Phi Sách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook