Chương 70: Đưa nàng động phòng, bước vào ổ sói
Chân Ái Vị Lương
21/07/2021
Diệp Hi vội vàng tới nhà chính Mạc Ly Trai, vừa rồi nghe nha hoàn bẩm báo, tuy đang chuẩn bị ra ngoài, ông ta cũng bất chấp tất cả, tới đây trước.
Dọc đường đi, ông ta không ngừng lo lắng, vừa vào cửa nhìn tình hình trong phòng, sắc mặt liền tối đen.
"Cha, tổ mẫu..." Thấy Diệp Hi tới, Diệp Liên Y lập tức đứng dậy đi tới, "Không biết có phải bị dọa sợ gì không, sáng sớm hôm nay vừa tỉnh dậy đã thành như vậy, cha, phải làm sao bây giờ?"
Diệp Hi vội tới trước giường, nhẹ nhàng gọi: "Nương..."
Lão phu nhân cuộn tròn trên giường nghe tiếng gọi quen thuộc, đầu vùi trong đầu gối chậm rãi ngẩng lên, thấy người tới, ánh mắt càng luống cuống, lập tức nhào tới bắt lấy hai tay Diệp Hi, hoảng loạn hỏi: "Con có gặp nàng không? Nàng có tới tìm con không?"
Giọng nói tối qua vẫn quanh quẩn bên tai bà, An Mạt, không, Thẩm Diên... Bà ta đã không thể nhận ra đó rốt cuộc là quỷ hồn của Thẩm Diên hay An Mạt, nhưng lời nàng nói bà ta vẫn nhớ, nàng muốn báo thù, nàng sẽ không bỏ qua cho bà và Hi Nhi, nhưng nàng sao có thể thương tổn Hi Nhi?
Lão phu nhân quan sát Diệp Hi, giống như muốn xem ông ta rốt cuộc có chịu thương tổn gì không.
Nhưng lời bà ta nói Diệp Hi lại không hiểu.
Nàng tới tìm ông ta?
"Cha, tổ mẫu nói... Bà ấy thấy quỷ hồn của mẫu thân An Cửu... Vừa rồi còn gọi tên của An Dương vương phi." Diệp Liên Y ở cạnh nói.
Lão phu nhân đột nhiên biến thành dáng vẻ này, vậy kế hoạch của bọn họ phải làm sao đây?
Ngày mai chính là ngày xuất giá, phải làm sao đây?
"An Mạt..." Diệp Hi lẩm bẩm, ánh mắt lập lòe, nhưng rất nhanh liền cao giọng, "Quỷ hồn cái gì? Ban ngày ban mặt, làm gì có quỷ hồn?"
Hạ nhân trong phòng đều ngẩn ra, rõ ràng bọn họ đều nghe thấy tiếng khóc nỉ non quái dị của trẻ con đêm qua, không phải sao?
Nghe nói năm đó An Mạt quận chúa khó sinh mà chết, có phải An Mạt quận chúa nhớ hài tử, cho nên đi tìm khắp nơi...
Nghĩ đến đây, sắc mặt mọi người càng trắng bệch, Diệp Hi ngồi bên mép giường nắm tay lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Nương, không có quỷ hồn gì cả, người xem, con là Hi Nhi, con không sao, có lẽ người đã gặp ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi..."
"Không, không phải, đó không phải ác mộng, ta nhớ rất rõ, đó tuyệt đối không phải ác mộng." Lão phu nhân lắc đầu, tối qua bà ta thậm chí còn cảm nhận được sự âm trầm và lạnh băng thuộc về quỷ mị, mà An Mạt nằm trên giường kia rất giống bộ dáng khó sinh mà chết năm đó...
Nghĩ đến chuyện An Mạt khó sinh, ánh mắt lão phu nhân nhìn Diệp Hi càng căng thẳng: "Hi Nhi, chuyện An Mạt khó sinh năm đó..."
"Nương!" Diệp Hi biết bà ta định nói gì, vội cao giọng cắt ngang, trong phòng nhiều hạ nhân nhiều như vậy, nếu mẫu thân vô tình nói ra, chỉ sợ...
Nghĩ đến chuyện mình từng làm, Diệp Hi chột dạ, chuyện năm đó ngoại trừ và ông ta và mẫu thân thì không có người thứ ba biết được chân tướng, chỉ cần hai người họ kín miệng, ai cũng không biết, cái chết của An Mạt năm đó vẫn sẽ như những gì người đời trông thấy.
Chuyện đó, trăm triệu không thể bị vạch trần.
Diệp Hi quét mắt nhìn nha hoàn trong phòng: "Các ngươi đều là hạ nhân của Mạc Ly Trai, chỉ lo hầu hạ lão phu nhân, các ngươi chiếu cố bà ấy thành thế này hả, một đám các ngươi, đúng là nuôi không công, còn đứng ở đó làm gì? Mau cút ra ngoài đi tìm mời đại phu!"
Bọn hạ nhân sửng sốt, bỗng hoàn hồn, thấy lão gia nổi giận lôi đình, một chút cũng không dám ở lâu, lập tức lui xuống.
"Nương, không sao, nhi tử đã sai người đi mời đại phu, để đại phu xem cho người, sẽ không có chuyện gì đâu." Diệp Hi vỗ nhẹ lưng lão phu nhân, trấn an.
Nhưng có lẽ ấn tượng đêm qua quá sâu, lão phu nhân vẫn chim trong sợ hãi: "Không, đừng mời đại phu, mời đạo trưởng, mau, mau đi mời đạo trưởng tới đây, nơi này..."
Mạc Ly Trai này là nơi năm đó An Mạt chết, mà cái giường hiện tại bà ta đang nằm...
Trong đầu theo bản năng nhớ tới hình ảnh An Mạt nằm trên chiếc giường này tối qua, lão phu nhân nhảy dựng lên, vội vàng xuống giường.
"Tổ mẫu..."
"Nương..."
Diệp Liên Y và Diệp Hi nhìn hành động này của lão phu nhân, nhíu mày càng chặt.
"Nàng ta chết ở đây, quỷ hồn của nàng ta chắc cũng ở trong phòng này, mau, Hi Nhi, con mau cho người đi mời đạo trưởng lợi hại nhất tới, mặc kệ nàng ta là An Mạt hay Thẩm Diên, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường." Lão phu nhân luống cuống.
"Được rồi, nương, người yên tâm, con lập tức sai người đi mời đạo trưởng." Diệp Hi chỉ có thể theo ý lão phu nhân, "Người nghỉ ngơi trước..."
"Không, ta không thể ở đây, nơi này nàng ta sẽ xuất hiện..." Lão phu nhân nhìn bốn phía, không biết vì sao, bà ta lại cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, là An Mạt sao? Hay là Thẩm Diên?
Diệp Hi cau mày lo lắng, liếc nhìn Diệp Liên Y, Diệp Liên Y liền nói: "Cha, không bằng để tổ mẫu ở phòng con, nữ nhi sẽ ở bên tổ mẫu..."
Diệp Hi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý, nghĩ đến một chuyện, ông ta nhíu mày: "Ngày mai con xuất giá, ta nghe nói, con để An Cửu tiễn con?"
Ánh mắt Diệp Liên Y thoáng thay đổi: "Vâng, phụ thân."
"Mẫu thân con vì nó... Ta cho rằng con sẽ hận nó." Nghĩ tới An Cửu, Diệp Hi không thể thả lỏng.
"Vâng, con hận tỷ ấy, nhưng con cũng phải suy xét cho tương lai của mình, không phải sao? Cha, nương bị đưa vào Đại Lý Tự, cho dù được thả ra, Quốc Công phủ này cũng không thể giống trước." Diệp Liên Y quan sát từng biểu cảm của Diệp Hi.
Từ ngày xảy ra chuyện đó, người cha luôn yêu thương mình hình như đã lãnh đạm đi rất nhiều.
Diệp Hi nhíu mày: "Con đừng nghĩ nhiều, con và Khánh Ngữ là nữ nhi của ta, trước sau đều là nữ nhi của ta!"
"Vậy ư?" Diệp Liên Y miễn cưỡng cười, vì sao nghe cha nói, nàng ta lại cảm thấy đạm mạc như vậy?
Khoảng thời gian này, nàng ta đã nhìn lại người cha này của mình, năm đó, ông ta chiếm lấy sản nghiệp của An Dương Vương phủ, vứt bỏ nữ nhi là An Cửu cũng đủ chứng tỏ ông ta bạc tình bạc nghĩa, trong mắt ông ta chỉ có danh lợi, ông ta thật sự để ý đến hạnh phúc của con cái sao?
Diệp Liên Y hoài nghi về việc này.
"Ta nghe nói An Cửu dọn tới Mạc Ly Trai, lão phu nhân như thế có phải do nó..." Diệp Hi hoài nghi, nhắc tới hai chữ An Cửu càng không mảy may có chút tình cảm.
"Không đâu, không phải tỷ ấy..." Diệp Liên Y vội nói, nàng ta bỏ thuốc An Cửu, hiện tại nàng còn đang ngủ, nào có thể phân thân đi làm tất cả chuyện này?
"Vậy sao?" Diệp Hi nhìn Diệp Liên Y, nàng ta khẳng định như vậy khiến ông ta không khỏi giật mình, có điều cũng không tiếp tục truy cứu.
Nhưng An Cửu này không thể giữ lại được. Ông ta sai người tìm sát thủ, nhưng bên kia lại nói, dù là sát thủ giỏi nhất bên đó cũng không dám ra tay, nguyên nhân vì nam nhân xuất hiện trong phủ ngày ấy.
An Cửu, từ khi nào có người lợi hại như vậy tới bảo vệ?
Hít sâu một hơi, Diệp Hi cảm thấy bản thân thật thất bại, ám sát không thành, vậy ông ta chỉ có thể tìm cách khác.
Diệp Hi nhíu mày, dặn dò Diệp Liên Y vài câu, nghĩ tới chuyện trong triều, liền vội vàng rời đi.
Diệp Hi ra ngoài không bao lâu, đạo sĩ được mời đã tới, cách cánh cửa An Cửu có thể nghe hết mọi náo nhiệt ở Mạc Ly Trai này.
Trừ tà bắt quỷ sao?
An Cửu nhìn hành động vụng về này, cảm thấy rất nực cười, trong lòng lão phu nhân kia có quỷ, một đạo sĩ sao có thể bắt được?
Đuổi quỷ sao?
"Nam Minh!"
An Cửu vừa dứt lời, một thân ảnh liền bay vào. Nàng nhìn Nam Minh, nhíu mày: "Ngươi nói xem ngày thường ngươi trốn ở đâu? Rõ ràng không thấy ngươi, thời điểm gọi ngươi lại có thể tới nhanh như vậy."
Nam Minh cứng đờ, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy: "Chủ tử có gì phân phó?"
"Phân phó sao..." An Cửu dừng một chút, tiếp tục, "Động tĩnh bên nhà chính kia, ngươi có thấy không?"
"Thấy." Nghĩ tới chuyện tối qua, ánh mắt Nam Minh nhìn An Cửu có thêm vài phần kính sợ, mấy thứ nàng bảo hắn tìm thì ra là để giả quỷ dọa người sao? Nhớ đến cảnh tối qua hắn từ trên nóc nhà nhìn thấy, Nam Minh không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Kỹ thuật diễn của chủ tử đúng là khiến người ta bội phục, nhìn dáng vẻ lão phu nhân sợ sệt của lão phu nhân kia, hôm nay còn phải tìm đạo sĩ tới!
Hiện tại chủ tử mở miệng, chẳng lẽ lại muốn hắn đi dọa người sao?
"Ngươi có biết lưu huỳnh có tác dụng tạo lửa không?"
"Chủ tử muốn đốt Mạc Ly Trai sao?" Nam Minh nhìn An Cửu, chỉ sợ chủ tử có thể làm ra chuyện như vậy.
"Đốt? Đốt thì quá đáng tiếc, ta chỉ cần..." An Cửu ra hiệu cho Nam Minh, Nam Minh lập tức tiến lên, đưa tai lại gần.
An Cửu thì thầm vài câu, khóe miệng Nam Minh hơi run rẩy, ngay sau đó, ánh mắt trở nên quỷ quyệt.
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay." Nam Minh nhận lệnh đi xuống.
An Cửu dựa vào giường, chờ Mạc Ly Trai hỗn loạn...
Trong Mạc Ly Trai, lão phu nhân tự mình nhìn đạo trưởng làm phép ở nhà chính, bà ta muốn tận mắt nhìn hai nữ nhân kia hồn phi phách tán.
Diệp Liên Y đứng bên cạnh, nhìn đạo trưởng kia cầm kiếm gỗ, đốt lá bùa, thỉnh thoảng phun ra lửa, miệng lẩm bẩm.
Sức tập trung của mọi người đều dồn về phía đạo sĩ đang làm phép, không ai phát hiện ở nóc nhà có một sợi bấc, càng không phát hiện sợ bấc đó đang chậm rãi bốc cháy.
Đạo trưởng kia nhảy lên cao, tay đang cầm mồi lửa, ngoài dự đoán, ngọn lửa kia như bị ma ám, đột nhiên hóa thành một mảng lớn.
"A!"
Biến cố đột nhiên xảy ra như vậy khiến đạo trưởng cũng kinh ngạc mà nhảy dựng lên, lão phu nhân, Diệp Liên Y cùng những hạ nhân ở đây cũng hoảng sợ lui mấy bước.
Nhìn mồi lửa kia đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ngươi... Ngươi tiếp tục, đừng dừng lại." Lão phu nhân nôn nóng thúc giục.
Đạo trưởng ngẩn người, lần nữa thổi mồi lửa trong tay, lửa lại lần nữa lan rộng, nhưng vừa cẩn thận nhìn, trong không khí lại giống như không có thứ gì.
Lần đầu có lẽ là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai tương đồng lần một càng khiến người ta sợ hãi.
"Đây... Đều là quỷ hồn quấy phá?"
Đột nhiên có một người lên tiếng dẫn đường suy nghĩ cho mọi người, những ngươi ở đây đều cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay cả Diệp Liên Y cũng theo bản năng nuốt nước bọt, nhìn lão phu nhân: "Tổ mẫu..."
"Mau, mau làm phép, thu phục hai quỷ mị này." Lão phu nhân trừng mắt.
Là họ, chính là bọn họ!
Bọn họ tới rồi sao?
Thẩm Diên, An Mạt, hôm nay bà ta nhất định phải thu phục hai người họ!
Bằng không... Nghĩ đến chuyện tối qua, bà ta tuyệt đối không để họ có bất kỳ cơ hội nào làm hại đến nhi tử của mình!
Trên mặt đạo trưởng kia lộ vẻ ngượng nghịu: "Lão phu nhân..."
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau ra tay? Sau khi việc thành, ta sẽ trả gấp đôi cho ngươi!" Lão phu nhân cao giọng, hai tay nắm chặt thành đấm.
Gấp đôi bạc? Hai mắt đạo trưởng kia sáng lên, vì bạc, gã bất cứ giá nào.
Nhìn bốn phía, đạo trưởng kia lẩm bẩm, quơ tay múa chân một hồi, lần nữa đốt cháy bùa chú trên kiếm gỗ, thổi lên một hơi, nhưng nháy mắt một tiếng, oanh một tiếng, lửa lớn nhanh chóng lan tràn tạo thành một vòng sáng hướng về phía lão phu nhân và Diệp Liên Y.
"A... Tổ mẫu..." Diệp Liên Y hét lên, vội kéo lão phu nhân lui ra sau, nhưng lão phu nhân già nua, lúc lui về sau lảo đảo một cái, thân thể đứng không vững, bịch một tiếng, ngã nhào xuống đất.
"Lão phu nhân..."
Nhất thời, cả căn phòng trở nên hỗn loạn, nhìn ngọn lửa biến mất, nếu không có tro tàn để lại, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy tất cả đều là ảo giác.
"Quỷ..." Đạo sĩ kia chứng kiến tất cả, không khỏi hoảng sợ, nhìn lão phu nhân một cái, vội ném kiếm gỗ trong tay đi, chạy trối chết.
Trong phòng lập tức rơi vào bầu không khí quỷ dị, dường như trong lòng mỗi người đều xác định tất cả vừa rồi đều do quỷ hồn quấy phá, mà quỷ hồn kia, ngay cả đạo trưởng cũng không thu phục được!
Lão phu nhân hoảng loạn, bà ta dù thế nào cũng không ngờ, ngay cả đạo trưởng cũng đi rồi, nhưng hai quỷ hồn kia...
Lão phu nhân nhìn bốn phía, giống như tìm kiếm gì đó, mọi người nhìn hành động quái dị này của bà ta, đột nhiên nghe bà ta bật cười ha ha.
"Thẩm Diên, An Mạt, có gì các ngươi cứ hướng về ta, đừng hòng hại đến nhi tử của ta, đừng hòng!" Lão phu nhân giãy giụa đứng dậy, hét lớn vào hư không, hành động này càng khiến người ta cảm thấy âm trầm quỷ dị.
Trong căn phòng này thật sự có quỷ quấy phá sao?
Còn cả lão phu nhân... Hình như chưa từng thấy bà ta hoảng loạn như vậy.
E rằng ngay cả lão phu nhân cũng sợ hãi!
Thậm chí... Ánh mắt kia đã trở nên điên cuồng.
An Mạt? Đó chẳng phải là mẫu thân của An Cửu năm đó khó sinh mà chết sao?
Bà ấy... Bà ấy hóa thành quỷ tới tìm lão phu nhân và lão gia, điều này có ý nghĩa gì?
Trong lòng mọi người thầm suy đoán, tuy bọn họ không biết chân tướng An Mạt khó sinh năm đó, nhưng đều biết Tấn Quốc Công phủ ngày nay có được thế nào!
Hạ nhân liên can đều chìm trong suy tư, lão phu nhân vẫn gào thét, đột nhiên thân mình cứng lại, cả người lảo đảo ngã xuống.
"Tổ mẫu..." Diệp Liên Y lập tức chạy tới, vất vả lắm mới đỡ được lão phu nhân, quan tâm gọi, "Tổ mẫu..."
Nhưng giờ phút này lão phu nhân nào nghe được tiếng nàng ta kêu to?
Bà ta vừa rồi quá kích động, chỉ cảm thấy cánh tay cứng đờ, căn bản chưa kịp biết tại sao, cả người đã mất sức, ngay cả ý thức cũng dần tan rã.
Trước khi mất đi ý thức, bà ta mơ hồ nhìn thấy một gương mặt, là An Mạt, hay là Thẩm Diên, bà ta đã không thể phân biệt, cuối cùng chỉ còn lại sợ hãi.
Tới rồi, bọn họ thật sự tới tìm bà ta và Hi Nhi đòi mạng rồi!
Lão phu nhân đột nhiên ngất đi khiến mọi người đều hoảng loạn, Diệp Liên Y vội phân phó nha hoàn chiếu cố lão phu nhân, cung mày nhíu chặt không có cách nào giãn ra.
Phải làm sao đây, lão phu nhân ngất rồi, đáng sợ hơn là với tình huống của bà ta lúc này, cho dù tỉnh cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ đến hôn sự ngày mai, Diệp Liên Y theo bản năng nắm chặt hai tay thành đấm.
Sự việc đã đến nước này, không có lão phu nhân, một mình nàng ta cũng phải hoàn thành kế hoạch này, hiện tại, nàng ta tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc!
Nghĩ đến An Cửu, hận ý trong lòng Diệp Liên Y như sông cuộn biển gầm.
Ngày mai, đợi An Cửu tiễn nàng tới nhà chồng, tất cả sẽ không còn do An Cửu khống chế!
Nghĩ đến điều đó, Diệp Liên Y cười lạnh, An Cửu ơi An Cửu, hôn sự này coi như là quà của người làm muội muội này tặng nàng!
Hôm sau, mới sáng sớm Quốc Công phủ đã bận rộn.
Ở sương phòng Mạc Ly Trai, Diệp Liên Y sớm đã mặc xong hỉ phục, lúc An Cửu bước vào, thấy Diệp Liên Y ngồi trước gương đồng, khóe miệng cong lên ý cười.
"Hôm nay Liên Y muội muội đúng là xinh đẹp." An Cửu cao giọng, chậm rãi tới gần, nhìn gương đồng chiếu rọi hình ảnh nữ nhân, nàng đưa tay xoa thái dương, "Cũng không biết làm sao, hai ngày nay ta cứ mơ màng buồn ngủ, giống như ngủ thế nào cũng không đủ, ta còn tưởng là trúng ta! May mà sáng nay dậy được, bằng không sẽ làm lỡ hôn sự của muội."
Diệp Liên Y nhìn An Cửu, không biết vì điều gì, nàng ta lại cảm thấy bất an, nhưng rất nhanh, Diệp Liên Y đã nở nụ cười: "Có lẽ ngày thường tỷ tỷ quá mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện tốt."
"Nghỉ ngơi một chút là chuyện tốt, nhưng đáng sợ là ngủ rồi lại không muốn tỉnh dậy." An Cửu đi phía sau Diệp Liên Y, nhìn gương mặt trong gương thoáng hoảng loạn, lòng trồi lên một tia châm chọc.
"Sao có thể? Tỷ tỷ sao có thể không tỉnh dậy?" Diệp Liên Y đứng dậy nắm tay An Cửu, cố tình lảng tránh đôi mắt sắc bén kia.
"A, việc này nói không chừng có kẻ muốn lấy mạng ta, không phải sao?" Ánh mắt An Cửu khóa chặt Diệp Liên Y, giọng điệu nhàn nhạt khiến người ta lo lắng nhưng lại không thể thăm dò ra như thế gì, như thế càng khiến lòng người bất an.
Đúng vậy, là bất an, hiện tại, trong lòng Diệp Liên Y cũng thấp thỏm, An Cửu này quá khôn khéo, mấy lần tính kế trước kia đều không thành, nếu hôm nay nàng phát hiện ra âm mưu của mình, nàng ấy sẽ đánh trả sao đây?
Nghĩ đến kết cục của mẫu thân, Diệp Liên Y không nhịn được mà rét run, bị An Cửu nhìn càng cảm thấy bất an.
"Muội sao vậy? Hình như rất căng thẳng."
Diệp Liên Y giống như muốn chứng minh điều gì, ngẩng đầu nhìn An Cửu, nở một nụ cười: "Sao có thể? Chắc tỷ tỷ nhìn lầm rồi!"
"Nhìn lầm sao?" An Cửu khẽ cười, "Lần đầu gả đi, đương nhiên là căng thẳng."
Diệp Liên Y giật mình: "Đúng vậy, là vì việc này nên căng thẳng..." Diệp Liên Y đột nhiên nắm chặt tay An Cửu, ánh mắt trở nên khẩn thiết, "Tỷ tỷ, tỷ sẽ đưa muội vào động phòng đúng không?"
"Đúng vậy, nhiệm vụ hôm nay của ta không phải đưa muội vào động phòng sao?" An Cửu mỉm cười, nhưng cẩn thận quan sát, ý cười kia hoàn toàn không có trong ánh mắt.
"Tốt, như thế thì muội yên tâm rồi." Diệp Liên Y lẩm bẩm như đang thuyết phục chính mình, lòng cũng yên ổn không ít.
An Cửu lặng lẽ quan sát sắc mặt nàng ta, lòng sáng như gương, đưa nàng ta vào động phòng sao?
Nàng thật muốn xem xem động phòng này có tên tuổi gì!
"Nhị tiểu thư, người còn ngây ra đó làm gì? Mau đội khăn hỉ lên, tân lang đang chờ bên ngoài!" Huệ phu nhân vội vàng chạy vào, thấy Diệp Liên Y và An Cửu nắm tay nhau, không khỏi kinh ngạc.
Mấy ngày trước nghe nói người đưa Nhị tiểu thư xuất giá là An Cửu bà ta còn không tin, cho dù An Cửu dọn vào Mạc Ly Trai, bà ta vẫn cảm thấy sẽ có biến số, nhưng không ngờ... Hiện tại tận mắt nhìn thấy An Cửu xuất hiện ở nơi này, tuy không thể tin được, nhưng bà ta cũng không thể không tin.
A, thủ vị, đôi tỷ muội này hẳn nên như nước với lửa mới đúng, sao lại thân như "tỷ muội" như vậy?
Diệp Liên Y hoàn hồn, như nghĩ tới chuyện gì, vội nói: "Khoan đã, xiêm y của tỷ tỷ."
Nói rồi, nàng ta nhìn bộ xiêm y trên giường, An Cửu nhìn theo, thời điểm trông thấy bộ xiêm y kia, cung mày không nhìn được mà nhíu lại, cùng là mau đỏ thẫm, đường thêu tinh tế, một chút cũng không thua kém hỉ phục trên người Diệp Liên Y.
Đây là cho nàng mặc sao?
A, Đông Sở Quốc có tập tục tỷ muội đưa gả, nhưng vẫn phân biệt rõ ai là tân nương, mà mặc xiêm y này vào chỉ sợ rất khó phân biệt ai là nhân vật chính hôm nay!
Diệp Liên Y rốt cuộc đang tính kế gì?
"Ha ha, đúng là tỷ muội tình thâm, nhìn bộ xiêm y Nhị tiểu thư chuẩn bị cho Đại tiểu thư liền biết nàng ấy tốn rất nhiều tâm tư." Huệ phu nhân vừa nói vừa cầm bộ xiêm y kia đưa cho An Cửu, "Đại tiểu thư, người xem..."
Đối với An Cửu, Huệ phu nhân cũng cung kính hữu lễ.
"Đúng là tốn nhiều tâm tư, ta lập tức đi thay, miễn cho tổn hại đến tâm ý của Liên Y muội muội." An Cửu nhận xiêm y, lặng lẽ liếc nhìn Diệp Liên Y, quả nhiên thấy nàng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
An Cửu vuốt ve xiêm y trong tay, cười như không cười, xem ra xiêm y này có chút ý nghĩa.
Nếu Diệp Liên Y đã chuẩn bị, nàng đương nhiên phải mặc, không phải sao?
An Cửu cầm xiêm y đi vào trong, ngoài bình phong, Huệ phu nhân và Diệp Liên Y hàn huyên gì đó, không bao lâu, An Cửu đã thay xong y phục xuất hiện trước mặt hai người.
Huệ phu nhân nhìn An Cửu, đáy mắt lộ sự kinh diễm, màu đỏ này thật sự tôn lên vẻ đẹp của An Cửu, trang dung thanh lệ thanh nhã vô cùng hài hòa, sợ là người làm tân nương như Diệp Liên Y cũng thua kém vài phần.
Không chỉ Huệ phu nhân, Diệp Liên Y cũng cảm thấy như thế, nhưng nàng ta không phải kinh diễm, mà là ghen ghét.
Nghĩ đến Bắc thế tử... Diệp Liên Y thầm nghĩ, với địa vị và tài lực của Bắc Vương phủ, ngày thế tử đại hôn chỉ sợ cái gì cũng tốt nhất, long trọng phô trương, hỉ phục hoa lệ... Sợ rằng tốt hơn hôm nay rất nhiều.
Nếu người hưởng thụ tất cả là An Cửu... Vậy đúng là khiến người ta đố kỵ, nghĩ đến đây, Diệp Liên Y nhíu mày, nhưng ngay lập tức lại giãn ra.
Hừ, nàng ta ghen ghét An Cửu làm gì?
Nếu việc hôm nay thành, An Cửu nào có cơ hội gả cho Bắc Sách?
An Cửu ti tiện này, hôn sự hôm nay, nhà chồng hôm nay mới xứng với nàng, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Liên Y tươi cười xán lạn, thân thiện nói: "Tỷ tỷ, hôm nay vất vả cho tỷ."
Vất vả ư? Chỉ sợ vất vả không phải nàng, mà là kẻ mưu tính tất cả!
An Cửu không đáp, Huệ phu nhân thấy sắp đã đến giờ, lập tức thúc giục hai người ra ngoài.
Ngày mai là đại hôn của Thái Tử và thiên kim Bắc Vương phủ, hôm nay, chuyện Nhị tiểu thư Tấn Quốc Công phủ xuất giá tuy nhiều người biết nhưng không mấy ai quan tâm.
Bên ngoài Tấn Quốc Công phủ, đội ngũ đón dâu cũng không lớn, rõ ràng không giống cưới phu nhân chính thất, thậm chí ngay cả Diệp Quốc Công cũng không có mặt, chỉ có phu nhân di nương trong phủ tiễn tân nương tới cổng lớn.
Những người thấy chỉ cho rằng Diệp Liên Y này không còn mẫu thân phù hộ, keo kiệt như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ có Diệp Khánh Ngữ, thời điểm Diệp Liên Y ra ngoài, hài tử kéo tay nàng ta, khóc lóc nói: "Tỷ tỷ đừng vứt bỏ muội."
Ngay lập tức, bầu không khí xuất giá trở nên quỷ dị, giống như trước mắt không phải hỉ sự.
Tân lang mặc một bộ hỉ bào màu đỏ thẫm cưỡi ngựa dẫn đầu đội ngủ đón dâu, nhìn bộ dáng tân lang kia, An Cửu không khỏi cười lạnh, không nhắc đến gương mặt bình thường kia, ánh mắt ngây ngô cười nhìn tân nương cũng khiến người ta chán ghét.
Đây là trượng phu Diệp Liên Y tự chọn cho mình sao?
Với sự hiểu biết của nàng, tâm tư Diệp Liên Y không thấp, chịu gả cho một nam nhân như vậy chỉ vì tìm một nơi 'quy túc'?
A, thú vị!
"Tân lang mời tân nương lên kiệu." Một giọng nói cao vút vang lên, lúc này bầu không khí vui mừng mới trở lại, phu nhân di nương đứng cạnh lúc nhìn thấy tân lang cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, thể hiện sự chúc mừng.
Mà khi tân lang xuống ngựa, bộ dáng khập khiễng đi về phía Diệp Liên Y, không chỉ An Cửu, mỗi người ở đây đều muốn rớt cằm.
Ánh mắt của Diệp Nhị tiểu thư đúng là không giống người bình thường!
"Nương tử..." Tân lang lên tiếng, trước mặt mọi người bắt nắm lấy tay Diệp Liên Y.
Mọi người thích thú xem kịch hay, Diệp Liên Y này không có mẫu thân ở cạnh, thật sự rơi vào kết cục như thế sao?
Nam nhân này, sợ là ngay cả nữ tử nhà bình thường cũng không muốn gả?
Ngẫm lại mỗi ngày phải ngủ chung với người như vậy, còn làm chuyện phu thê, trong lòng đều không nhịn được mà cảm thấy ghê tởm.
Dưới khăn hỉ, Diệp Liên Hi nhíu mày, nhưng lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn, bà con phương xa này của nàng ta chính là có đức hạnh như vậy, đây chính là lý do nàng ta chọn gã, không phải sao?
Thời gian còn chưa đến, nàng ta không thể để lộ sơ hở trước mặt mọi người!
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Liên Y bị tân lang bế lên kiệu hoa, An Cửu là tỷ muội đưa gả, cũng lên cỗ kiệu khác do Quốc Công phủ chuẩn bị, hai cổ kiệu một trước một sau được đôi ngũ đón dâu vây quanh chậm rãi đi về hướng phủ đệ của tân lang.
Không bao lâu, đội ngũ dừng lại trước một căn nhà, căn nhà kia vô cùng đơn sơ, chỉ có lụa đỏ treo khắp nơi thể hiện bầu không khí vui mừng.
An Cửu đi cạnh Diệp Liên Y, vừa vào cửa, cảm nhận ánh mắt của khách khứa trong nhà đều nhìn qua, không khỏi giật mình.
Từ ánh mắt đầu tiên, An Cửu đã nhìn ra chỗ khác thường.
Diệp Liên Y đúng là có mắt nhìn, tìm được trượng phu như vậy, không sợ trong đêm tân hôn hôm nay, bộ dáng gầy yếu kia sợ là không giữ được tức phụ của mình trước mặt khách khứa!
An Cửu càng đi về phía trước càng cảm thấy nguy hiểm bao trùm, thời điểm tới đại sảnh, nàng lại thấy mỗi người ở đây đều trang bị đao kiếm.
A, đây là bái đường sao?
Hay là, đây căn bản chính là hang hổ ổ sói!
"Triệu Tứ, ngươi đi đón tân nương lâu như vậy, Đại đương gia ở đai sảnh đều chờ không nỗi nữa rồi!"
Vừa vào cửa, một giọng nói thô bỉ vang lên, chỉ nghe giọng nói kia cũng không nhịn được mà da đầu tê dại.
Đại đương gia?
Còn có Đại đương gia nữa sao?
Diệp Liên Y này tìm cho mình nhà chồng thế nào vậy?
Vào cửa, cảm nhận vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, An Cửu vẫn bình tĩnh, đôi mắt nhanh chóng đánh giá nam nhân ngồi ở chủ vị, nam nhân kia cao lớn cường trang, gương mặt bị râu quai nón che khuất hoàn toàn, chỉ có cặp mắt sắc bén lộ ra lệ khí khó nói nên lời.
Đây là lão Đại mà người nọ nhắc đến sao?
"Đại... Đại đương gia... Tân nương tử của ta..." Tân lang, cũng chính là Triệu Tứ, nhìn người ngồi ở chủ vị, nét mặt lộ vẻ hoảng sợ, còn chưa nói hết đã bị Đại đương gia kia cắt ngang.
"Cái gì là tân nương tử của ngươi? Quy định của Hắc Phong Trại chúng ta, ngươi quên rồi sao?" Đại đương gia kia trầm giọng, giọng nói thô bạo khiến lòng người rét run.
Hắc Phong Trại?
An Cửu nhíu mày, sao nghe như cường đạo vậy?
"Ha ha, đúng vậy, cái gì là tân nương tử của ngươi, vào Hắc Phong Trại này chính là nương tử của mọi người chúng ta." Nam nhân cao gầy mà rắn chắc ngồi cạnh Đại đương gia lên tiếng, người nọ nhìn An Cửu, ánh mắt thô tục giống hệt Triệu Tứ khi nãy.
An Cửu chán ghét, nương tử của mọi người? Điều này có ý nghĩa gì?
Đừng nói Diệp Liên Y không biết mình gả đi đâu!
Không, nàng ta sao có thể không biết? Việc này chỉ sợ... Trong ánh mắt bình tĩnh của An Cửu có thứ gì đó lóe qua.
Đại đương gia kia đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Triệu Tứ, lạnh lùng nói: "Ngươi tránh ra!"
Có lẽ bị Đại đương gia kia dọa sợ, Triệu Tứ cho dù không muốn cũng vội nhường đường.
Đại đương gia đi đến trước mặt An Cửu, cẩn thận đánh giá này, đôi mắt tinh nhuệ lộ một tia tà ác: "Đây là dê béo hôm nay sao?"
An Cửu giật mình, ngay sau đó, Diệp Liên Y bên cạnh thình lình xốc khăn hỉ trên đầu lên, cao giọng: "Đại đương gia, tân nương hôm nay ta đã dẫn tới cho ngài!"
Tân nương? Nàng sao?
Nàng biết mà, đưa gả gì chứ, chẳng qua là ngụy trang mà thôi, Diệp Liên Y sao có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, coi nàng như tỷ muội?
Nhưng không ngờ, nàng ta lại muốn đẩy nàng vào ổ sói như vậy!
An Cửu nhìn Diệp Liên Y, khẽ cười.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn muội làm gì? Tỷ không nên kinh ngạc sao? Không nên sợ hãi sao? Tỷ có biết Hắc Phong Trại là nơi nào không?" Giờ phút này, Diệp Liên Y đã không còn ngụy trang, nàng ta biết, chỉ cần dẫn dụ An Cửu tới nơi này, đừng nói là nàng ta, ngay cả Đại đương gia Hắc Phong Trại cũng sẽ không cho nàng ra ngoài.
A, mặc kệ nàng là quận chúa gì, ở trước mặt cường đạo không có đạo lý quy củ gì cả!
"Vậy ngươi nói xem, Hắc Phong Trại này là nơi nào?" An Cửu hỏi lại.
Thái độ tản mạn, không chút sợ hãi, ngay cả Đại đương gia cũng không khỏi nhíu mày, nữ nhân này thật sự không biết danh hào Hắc Phong Trại nên mới có thể không sợ thế sao?
A, vậy gã phải cho nàng biết quy định của Hắc Phong Trại này!
"Nữ nhân vào Hắc Phong Trại chỉ có một tác dụng, đó chính là nối dõi tông đường, nói cách khác, nàng gả cho một người, chẳng khác nào gả cho tất cả mọi người ở trong trại." Đại đương gia cao giọng.
Dứt lời, mọi người liền trở nên hưng phấn, không ngừng hô to: "Tân nương! Tân nương..."
An Cửu nhíu mày, có nghĩa là, tân nương hôm nay là tân nương của mọi người sao?
A, Diệp Liên Y đối xử với nàng đúng là không tồi, còn tìm cho nàng nhà chồng như vậy!
"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, các huynh đệ ở Hắc Phong Trại này đều sẽ thương hoa tiếc ngọc." Diệp Liên Y cười lạnh, "Tỷ tỷ, để tìm nhà chồng cho tỷ, muội đã hao tổn biết bao tâm huyết, muội nên cảm tạ muội sao đây?"
"Cảm tạ ngươi? Vậy muội muội ở lại đây với ta là được!" An Cửu lạnh giọng.
Dứt lời, nụ cười trên mặt Diệp Liên Y lập tức cứng đờ, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi... Ở cùng ngươi? Hừ, An Cửu..." Diệp Liên Y tới gần nàng, nghiến răng, "Đây là món quà ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, sao có thể cùng ngươi hưởng thụ? Ngươi chẳng qua chỉ là nữ tử sơn dã, theo lý nên xứng với đám nam nhân thô bỉ này, ngươi nói xem, sau hôm nay, duyên phận giữa ngươi và Bắc Sách có phải cũng hết hay không?"
Diệp Liên Y híp mắt, ý cười càng sâu, ánh mắt khóa chặt An Cưu, muốn xem nàng lo lắng sợ hãi thế nào, nhưng lần nữa lại khiến nàng ta thất vọng rồi.
An Cửu mỉm cười: "Ngươi cho rằng duyên phận giữa ta và y hết, duyên phận giữa hai người sẽ tới sao? Thì ra ngươi thích Bắc thế tử, nhưng như thế thì sao? Ngươi muốn trở thành thế tử phi? Nhưng ngươi cũng nên soi gương lại chính mình đi, Bắc thế tử ngay cả Ngọc Vô Song cũng chán ghét, sao có thể coi trọng ngươi? Sợ rằng y chưa từng đặt sự chú ý lên người ngươi!"
Sắc mặt Diệp Liên Y cứng đờ, hít sâu một hơi, trừng mắt liếc nhìn An Cửu, hừ, ngoài miệng thì nói nàng ta, nhưng nàng ta có cách khiến nàng nếm hết đau khổ!
Diệp Liên Y xoay người nhìn Đại đương gia: "Đại đương gia, người này ta đưa tới cho ngài, mặc kệ tân lang đêm nay là ai, nhưng tỷ tỷ của ta chính là người Bắc thế tử coi trọng, nếu ta là nam nhân cũng muốn nếm thử tư vị nữ nhân Bắc thế tử coi trọng như thế nào?
Bắc thế tử?
A, đệ nhất nam tử Đông Sở Quốc kia sao?
Thú vị! Đại đương gia càng cảm hứng thú, nhìn An Cửu, gã lạnh lùng nói: "Được, tân lang đêm nay, mỗi người đều là Bắc thế tử!"
Tiếng ầm ĩ xung quanh càng kịch liệt, An Cửu nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệp Liên Y, cung mày hơi nhíu lại.
"Một khi đã vậy, ta không quấy rầy các vị bái đường động phòng nữa," An Cửu trước kia đắc ý thì sao chứ? Cuối cùng cũng rơi vào tay nàng ta, không phải sao?
Nàng ta muốn xem xem, qua hôm nay, An Cửu sẽ sống trong địa ngục thống khổ này thế nào!
Nhìn An Cửu, trong nụ cười của Diệp Liên Y bao gồm quá nhiều thứ, ác độc, đắc ý, thống khoái...
Thấy Diệp Liên Y xoay người muốn đi, An Cửu lên tiếng: "Sợ rằng hôm nay Liên Y muội muội không thể đi được!"
Dọc đường đi, ông ta không ngừng lo lắng, vừa vào cửa nhìn tình hình trong phòng, sắc mặt liền tối đen.
"Cha, tổ mẫu..." Thấy Diệp Hi tới, Diệp Liên Y lập tức đứng dậy đi tới, "Không biết có phải bị dọa sợ gì không, sáng sớm hôm nay vừa tỉnh dậy đã thành như vậy, cha, phải làm sao bây giờ?"
Diệp Hi vội tới trước giường, nhẹ nhàng gọi: "Nương..."
Lão phu nhân cuộn tròn trên giường nghe tiếng gọi quen thuộc, đầu vùi trong đầu gối chậm rãi ngẩng lên, thấy người tới, ánh mắt càng luống cuống, lập tức nhào tới bắt lấy hai tay Diệp Hi, hoảng loạn hỏi: "Con có gặp nàng không? Nàng có tới tìm con không?"
Giọng nói tối qua vẫn quanh quẩn bên tai bà, An Mạt, không, Thẩm Diên... Bà ta đã không thể nhận ra đó rốt cuộc là quỷ hồn của Thẩm Diên hay An Mạt, nhưng lời nàng nói bà ta vẫn nhớ, nàng muốn báo thù, nàng sẽ không bỏ qua cho bà và Hi Nhi, nhưng nàng sao có thể thương tổn Hi Nhi?
Lão phu nhân quan sát Diệp Hi, giống như muốn xem ông ta rốt cuộc có chịu thương tổn gì không.
Nhưng lời bà ta nói Diệp Hi lại không hiểu.
Nàng tới tìm ông ta?
"Cha, tổ mẫu nói... Bà ấy thấy quỷ hồn của mẫu thân An Cửu... Vừa rồi còn gọi tên của An Dương vương phi." Diệp Liên Y ở cạnh nói.
Lão phu nhân đột nhiên biến thành dáng vẻ này, vậy kế hoạch của bọn họ phải làm sao đây?
Ngày mai chính là ngày xuất giá, phải làm sao đây?
"An Mạt..." Diệp Hi lẩm bẩm, ánh mắt lập lòe, nhưng rất nhanh liền cao giọng, "Quỷ hồn cái gì? Ban ngày ban mặt, làm gì có quỷ hồn?"
Hạ nhân trong phòng đều ngẩn ra, rõ ràng bọn họ đều nghe thấy tiếng khóc nỉ non quái dị của trẻ con đêm qua, không phải sao?
Nghe nói năm đó An Mạt quận chúa khó sinh mà chết, có phải An Mạt quận chúa nhớ hài tử, cho nên đi tìm khắp nơi...
Nghĩ đến đây, sắc mặt mọi người càng trắng bệch, Diệp Hi ngồi bên mép giường nắm tay lão phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Nương, không có quỷ hồn gì cả, người xem, con là Hi Nhi, con không sao, có lẽ người đã gặp ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi..."
"Không, không phải, đó không phải ác mộng, ta nhớ rất rõ, đó tuyệt đối không phải ác mộng." Lão phu nhân lắc đầu, tối qua bà ta thậm chí còn cảm nhận được sự âm trầm và lạnh băng thuộc về quỷ mị, mà An Mạt nằm trên giường kia rất giống bộ dáng khó sinh mà chết năm đó...
Nghĩ đến chuyện An Mạt khó sinh, ánh mắt lão phu nhân nhìn Diệp Hi càng căng thẳng: "Hi Nhi, chuyện An Mạt khó sinh năm đó..."
"Nương!" Diệp Hi biết bà ta định nói gì, vội cao giọng cắt ngang, trong phòng nhiều hạ nhân nhiều như vậy, nếu mẫu thân vô tình nói ra, chỉ sợ...
Nghĩ đến chuyện mình từng làm, Diệp Hi chột dạ, chuyện năm đó ngoại trừ và ông ta và mẫu thân thì không có người thứ ba biết được chân tướng, chỉ cần hai người họ kín miệng, ai cũng không biết, cái chết của An Mạt năm đó vẫn sẽ như những gì người đời trông thấy.
Chuyện đó, trăm triệu không thể bị vạch trần.
Diệp Hi quét mắt nhìn nha hoàn trong phòng: "Các ngươi đều là hạ nhân của Mạc Ly Trai, chỉ lo hầu hạ lão phu nhân, các ngươi chiếu cố bà ấy thành thế này hả, một đám các ngươi, đúng là nuôi không công, còn đứng ở đó làm gì? Mau cút ra ngoài đi tìm mời đại phu!"
Bọn hạ nhân sửng sốt, bỗng hoàn hồn, thấy lão gia nổi giận lôi đình, một chút cũng không dám ở lâu, lập tức lui xuống.
"Nương, không sao, nhi tử đã sai người đi mời đại phu, để đại phu xem cho người, sẽ không có chuyện gì đâu." Diệp Hi vỗ nhẹ lưng lão phu nhân, trấn an.
Nhưng có lẽ ấn tượng đêm qua quá sâu, lão phu nhân vẫn chim trong sợ hãi: "Không, đừng mời đại phu, mời đạo trưởng, mau, mau đi mời đạo trưởng tới đây, nơi này..."
Mạc Ly Trai này là nơi năm đó An Mạt chết, mà cái giường hiện tại bà ta đang nằm...
Trong đầu theo bản năng nhớ tới hình ảnh An Mạt nằm trên chiếc giường này tối qua, lão phu nhân nhảy dựng lên, vội vàng xuống giường.
"Tổ mẫu..."
"Nương..."
Diệp Liên Y và Diệp Hi nhìn hành động này của lão phu nhân, nhíu mày càng chặt.
"Nàng ta chết ở đây, quỷ hồn của nàng ta chắc cũng ở trong phòng này, mau, Hi Nhi, con mau cho người đi mời đạo trưởng lợi hại nhất tới, mặc kệ nàng ta là An Mạt hay Thẩm Diên, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường." Lão phu nhân luống cuống.
"Được rồi, nương, người yên tâm, con lập tức sai người đi mời đạo trưởng." Diệp Hi chỉ có thể theo ý lão phu nhân, "Người nghỉ ngơi trước..."
"Không, ta không thể ở đây, nơi này nàng ta sẽ xuất hiện..." Lão phu nhân nhìn bốn phía, không biết vì sao, bà ta lại cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, là An Mạt sao? Hay là Thẩm Diên?
Diệp Hi cau mày lo lắng, liếc nhìn Diệp Liên Y, Diệp Liên Y liền nói: "Cha, không bằng để tổ mẫu ở phòng con, nữ nhi sẽ ở bên tổ mẫu..."
Diệp Hi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý, nghĩ đến một chuyện, ông ta nhíu mày: "Ngày mai con xuất giá, ta nghe nói, con để An Cửu tiễn con?"
Ánh mắt Diệp Liên Y thoáng thay đổi: "Vâng, phụ thân."
"Mẫu thân con vì nó... Ta cho rằng con sẽ hận nó." Nghĩ tới An Cửu, Diệp Hi không thể thả lỏng.
"Vâng, con hận tỷ ấy, nhưng con cũng phải suy xét cho tương lai của mình, không phải sao? Cha, nương bị đưa vào Đại Lý Tự, cho dù được thả ra, Quốc Công phủ này cũng không thể giống trước." Diệp Liên Y quan sát từng biểu cảm của Diệp Hi.
Từ ngày xảy ra chuyện đó, người cha luôn yêu thương mình hình như đã lãnh đạm đi rất nhiều.
Diệp Hi nhíu mày: "Con đừng nghĩ nhiều, con và Khánh Ngữ là nữ nhi của ta, trước sau đều là nữ nhi của ta!"
"Vậy ư?" Diệp Liên Y miễn cưỡng cười, vì sao nghe cha nói, nàng ta lại cảm thấy đạm mạc như vậy?
Khoảng thời gian này, nàng ta đã nhìn lại người cha này của mình, năm đó, ông ta chiếm lấy sản nghiệp của An Dương Vương phủ, vứt bỏ nữ nhi là An Cửu cũng đủ chứng tỏ ông ta bạc tình bạc nghĩa, trong mắt ông ta chỉ có danh lợi, ông ta thật sự để ý đến hạnh phúc của con cái sao?
Diệp Liên Y hoài nghi về việc này.
"Ta nghe nói An Cửu dọn tới Mạc Ly Trai, lão phu nhân như thế có phải do nó..." Diệp Hi hoài nghi, nhắc tới hai chữ An Cửu càng không mảy may có chút tình cảm.
"Không đâu, không phải tỷ ấy..." Diệp Liên Y vội nói, nàng ta bỏ thuốc An Cửu, hiện tại nàng còn đang ngủ, nào có thể phân thân đi làm tất cả chuyện này?
"Vậy sao?" Diệp Hi nhìn Diệp Liên Y, nàng ta khẳng định như vậy khiến ông ta không khỏi giật mình, có điều cũng không tiếp tục truy cứu.
Nhưng An Cửu này không thể giữ lại được. Ông ta sai người tìm sát thủ, nhưng bên kia lại nói, dù là sát thủ giỏi nhất bên đó cũng không dám ra tay, nguyên nhân vì nam nhân xuất hiện trong phủ ngày ấy.
An Cửu, từ khi nào có người lợi hại như vậy tới bảo vệ?
Hít sâu một hơi, Diệp Hi cảm thấy bản thân thật thất bại, ám sát không thành, vậy ông ta chỉ có thể tìm cách khác.
Diệp Hi nhíu mày, dặn dò Diệp Liên Y vài câu, nghĩ tới chuyện trong triều, liền vội vàng rời đi.
Diệp Hi ra ngoài không bao lâu, đạo sĩ được mời đã tới, cách cánh cửa An Cửu có thể nghe hết mọi náo nhiệt ở Mạc Ly Trai này.
Trừ tà bắt quỷ sao?
An Cửu nhìn hành động vụng về này, cảm thấy rất nực cười, trong lòng lão phu nhân kia có quỷ, một đạo sĩ sao có thể bắt được?
Đuổi quỷ sao?
"Nam Minh!"
An Cửu vừa dứt lời, một thân ảnh liền bay vào. Nàng nhìn Nam Minh, nhíu mày: "Ngươi nói xem ngày thường ngươi trốn ở đâu? Rõ ràng không thấy ngươi, thời điểm gọi ngươi lại có thể tới nhanh như vậy."
Nam Minh cứng đờ, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy: "Chủ tử có gì phân phó?"
"Phân phó sao..." An Cửu dừng một chút, tiếp tục, "Động tĩnh bên nhà chính kia, ngươi có thấy không?"
"Thấy." Nghĩ tới chuyện tối qua, ánh mắt Nam Minh nhìn An Cửu có thêm vài phần kính sợ, mấy thứ nàng bảo hắn tìm thì ra là để giả quỷ dọa người sao? Nhớ đến cảnh tối qua hắn từ trên nóc nhà nhìn thấy, Nam Minh không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Kỹ thuật diễn của chủ tử đúng là khiến người ta bội phục, nhìn dáng vẻ lão phu nhân sợ sệt của lão phu nhân kia, hôm nay còn phải tìm đạo sĩ tới!
Hiện tại chủ tử mở miệng, chẳng lẽ lại muốn hắn đi dọa người sao?
"Ngươi có biết lưu huỳnh có tác dụng tạo lửa không?"
"Chủ tử muốn đốt Mạc Ly Trai sao?" Nam Minh nhìn An Cửu, chỉ sợ chủ tử có thể làm ra chuyện như vậy.
"Đốt? Đốt thì quá đáng tiếc, ta chỉ cần..." An Cửu ra hiệu cho Nam Minh, Nam Minh lập tức tiến lên, đưa tai lại gần.
An Cửu thì thầm vài câu, khóe miệng Nam Minh hơi run rẩy, ngay sau đó, ánh mắt trở nên quỷ quyệt.
"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay." Nam Minh nhận lệnh đi xuống.
An Cửu dựa vào giường, chờ Mạc Ly Trai hỗn loạn...
Trong Mạc Ly Trai, lão phu nhân tự mình nhìn đạo trưởng làm phép ở nhà chính, bà ta muốn tận mắt nhìn hai nữ nhân kia hồn phi phách tán.
Diệp Liên Y đứng bên cạnh, nhìn đạo trưởng kia cầm kiếm gỗ, đốt lá bùa, thỉnh thoảng phun ra lửa, miệng lẩm bẩm.
Sức tập trung của mọi người đều dồn về phía đạo sĩ đang làm phép, không ai phát hiện ở nóc nhà có một sợi bấc, càng không phát hiện sợ bấc đó đang chậm rãi bốc cháy.
Đạo trưởng kia nhảy lên cao, tay đang cầm mồi lửa, ngoài dự đoán, ngọn lửa kia như bị ma ám, đột nhiên hóa thành một mảng lớn.
"A!"
Biến cố đột nhiên xảy ra như vậy khiến đạo trưởng cũng kinh ngạc mà nhảy dựng lên, lão phu nhân, Diệp Liên Y cùng những hạ nhân ở đây cũng hoảng sợ lui mấy bước.
Nhìn mồi lửa kia đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Ngươi... Ngươi tiếp tục, đừng dừng lại." Lão phu nhân nôn nóng thúc giục.
Đạo trưởng ngẩn người, lần nữa thổi mồi lửa trong tay, lửa lại lần nữa lan rộng, nhưng vừa cẩn thận nhìn, trong không khí lại giống như không có thứ gì.
Lần đầu có lẽ là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai tương đồng lần một càng khiến người ta sợ hãi.
"Đây... Đều là quỷ hồn quấy phá?"
Đột nhiên có một người lên tiếng dẫn đường suy nghĩ cho mọi người, những ngươi ở đây đều cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay cả Diệp Liên Y cũng theo bản năng nuốt nước bọt, nhìn lão phu nhân: "Tổ mẫu..."
"Mau, mau làm phép, thu phục hai quỷ mị này." Lão phu nhân trừng mắt.
Là họ, chính là bọn họ!
Bọn họ tới rồi sao?
Thẩm Diên, An Mạt, hôm nay bà ta nhất định phải thu phục hai người họ!
Bằng không... Nghĩ đến chuyện tối qua, bà ta tuyệt đối không để họ có bất kỳ cơ hội nào làm hại đến nhi tử của mình!
Trên mặt đạo trưởng kia lộ vẻ ngượng nghịu: "Lão phu nhân..."
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau ra tay? Sau khi việc thành, ta sẽ trả gấp đôi cho ngươi!" Lão phu nhân cao giọng, hai tay nắm chặt thành đấm.
Gấp đôi bạc? Hai mắt đạo trưởng kia sáng lên, vì bạc, gã bất cứ giá nào.
Nhìn bốn phía, đạo trưởng kia lẩm bẩm, quơ tay múa chân một hồi, lần nữa đốt cháy bùa chú trên kiếm gỗ, thổi lên một hơi, nhưng nháy mắt một tiếng, oanh một tiếng, lửa lớn nhanh chóng lan tràn tạo thành một vòng sáng hướng về phía lão phu nhân và Diệp Liên Y.
"A... Tổ mẫu..." Diệp Liên Y hét lên, vội kéo lão phu nhân lui ra sau, nhưng lão phu nhân già nua, lúc lui về sau lảo đảo một cái, thân thể đứng không vững, bịch một tiếng, ngã nhào xuống đất.
"Lão phu nhân..."
Nhất thời, cả căn phòng trở nên hỗn loạn, nhìn ngọn lửa biến mất, nếu không có tro tàn để lại, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy tất cả đều là ảo giác.
"Quỷ..." Đạo sĩ kia chứng kiến tất cả, không khỏi hoảng sợ, nhìn lão phu nhân một cái, vội ném kiếm gỗ trong tay đi, chạy trối chết.
Trong phòng lập tức rơi vào bầu không khí quỷ dị, dường như trong lòng mỗi người đều xác định tất cả vừa rồi đều do quỷ hồn quấy phá, mà quỷ hồn kia, ngay cả đạo trưởng cũng không thu phục được!
Lão phu nhân hoảng loạn, bà ta dù thế nào cũng không ngờ, ngay cả đạo trưởng cũng đi rồi, nhưng hai quỷ hồn kia...
Lão phu nhân nhìn bốn phía, giống như tìm kiếm gì đó, mọi người nhìn hành động quái dị này của bà ta, đột nhiên nghe bà ta bật cười ha ha.
"Thẩm Diên, An Mạt, có gì các ngươi cứ hướng về ta, đừng hòng hại đến nhi tử của ta, đừng hòng!" Lão phu nhân giãy giụa đứng dậy, hét lớn vào hư không, hành động này càng khiến người ta cảm thấy âm trầm quỷ dị.
Trong căn phòng này thật sự có quỷ quấy phá sao?
Còn cả lão phu nhân... Hình như chưa từng thấy bà ta hoảng loạn như vậy.
E rằng ngay cả lão phu nhân cũng sợ hãi!
Thậm chí... Ánh mắt kia đã trở nên điên cuồng.
An Mạt? Đó chẳng phải là mẫu thân của An Cửu năm đó khó sinh mà chết sao?
Bà ấy... Bà ấy hóa thành quỷ tới tìm lão phu nhân và lão gia, điều này có ý nghĩa gì?
Trong lòng mọi người thầm suy đoán, tuy bọn họ không biết chân tướng An Mạt khó sinh năm đó, nhưng đều biết Tấn Quốc Công phủ ngày nay có được thế nào!
Hạ nhân liên can đều chìm trong suy tư, lão phu nhân vẫn gào thét, đột nhiên thân mình cứng lại, cả người lảo đảo ngã xuống.
"Tổ mẫu..." Diệp Liên Y lập tức chạy tới, vất vả lắm mới đỡ được lão phu nhân, quan tâm gọi, "Tổ mẫu..."
Nhưng giờ phút này lão phu nhân nào nghe được tiếng nàng ta kêu to?
Bà ta vừa rồi quá kích động, chỉ cảm thấy cánh tay cứng đờ, căn bản chưa kịp biết tại sao, cả người đã mất sức, ngay cả ý thức cũng dần tan rã.
Trước khi mất đi ý thức, bà ta mơ hồ nhìn thấy một gương mặt, là An Mạt, hay là Thẩm Diên, bà ta đã không thể phân biệt, cuối cùng chỉ còn lại sợ hãi.
Tới rồi, bọn họ thật sự tới tìm bà ta và Hi Nhi đòi mạng rồi!
Lão phu nhân đột nhiên ngất đi khiến mọi người đều hoảng loạn, Diệp Liên Y vội phân phó nha hoàn chiếu cố lão phu nhân, cung mày nhíu chặt không có cách nào giãn ra.
Phải làm sao đây, lão phu nhân ngất rồi, đáng sợ hơn là với tình huống của bà ta lúc này, cho dù tỉnh cũng không có tác dụng gì.
Nghĩ đến hôn sự ngày mai, Diệp Liên Y theo bản năng nắm chặt hai tay thành đấm.
Sự việc đã đến nước này, không có lão phu nhân, một mình nàng ta cũng phải hoàn thành kế hoạch này, hiện tại, nàng ta tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc!
Nghĩ đến An Cửu, hận ý trong lòng Diệp Liên Y như sông cuộn biển gầm.
Ngày mai, đợi An Cửu tiễn nàng tới nhà chồng, tất cả sẽ không còn do An Cửu khống chế!
Nghĩ đến điều đó, Diệp Liên Y cười lạnh, An Cửu ơi An Cửu, hôn sự này coi như là quà của người làm muội muội này tặng nàng!
Hôm sau, mới sáng sớm Quốc Công phủ đã bận rộn.
Ở sương phòng Mạc Ly Trai, Diệp Liên Y sớm đã mặc xong hỉ phục, lúc An Cửu bước vào, thấy Diệp Liên Y ngồi trước gương đồng, khóe miệng cong lên ý cười.
"Hôm nay Liên Y muội muội đúng là xinh đẹp." An Cửu cao giọng, chậm rãi tới gần, nhìn gương đồng chiếu rọi hình ảnh nữ nhân, nàng đưa tay xoa thái dương, "Cũng không biết làm sao, hai ngày nay ta cứ mơ màng buồn ngủ, giống như ngủ thế nào cũng không đủ, ta còn tưởng là trúng ta! May mà sáng nay dậy được, bằng không sẽ làm lỡ hôn sự của muội."
Diệp Liên Y nhìn An Cửu, không biết vì điều gì, nàng ta lại cảm thấy bất an, nhưng rất nhanh, Diệp Liên Y đã nở nụ cười: "Có lẽ ngày thường tỷ tỷ quá mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện tốt."
"Nghỉ ngơi một chút là chuyện tốt, nhưng đáng sợ là ngủ rồi lại không muốn tỉnh dậy." An Cửu đi phía sau Diệp Liên Y, nhìn gương mặt trong gương thoáng hoảng loạn, lòng trồi lên một tia châm chọc.
"Sao có thể? Tỷ tỷ sao có thể không tỉnh dậy?" Diệp Liên Y đứng dậy nắm tay An Cửu, cố tình lảng tránh đôi mắt sắc bén kia.
"A, việc này nói không chừng có kẻ muốn lấy mạng ta, không phải sao?" Ánh mắt An Cửu khóa chặt Diệp Liên Y, giọng điệu nhàn nhạt khiến người ta lo lắng nhưng lại không thể thăm dò ra như thế gì, như thế càng khiến lòng người bất an.
Đúng vậy, là bất an, hiện tại, trong lòng Diệp Liên Y cũng thấp thỏm, An Cửu này quá khôn khéo, mấy lần tính kế trước kia đều không thành, nếu hôm nay nàng phát hiện ra âm mưu của mình, nàng ấy sẽ đánh trả sao đây?
Nghĩ đến kết cục của mẫu thân, Diệp Liên Y không nhịn được mà rét run, bị An Cửu nhìn càng cảm thấy bất an.
"Muội sao vậy? Hình như rất căng thẳng."
Diệp Liên Y giống như muốn chứng minh điều gì, ngẩng đầu nhìn An Cửu, nở một nụ cười: "Sao có thể? Chắc tỷ tỷ nhìn lầm rồi!"
"Nhìn lầm sao?" An Cửu khẽ cười, "Lần đầu gả đi, đương nhiên là căng thẳng."
Diệp Liên Y giật mình: "Đúng vậy, là vì việc này nên căng thẳng..." Diệp Liên Y đột nhiên nắm chặt tay An Cửu, ánh mắt trở nên khẩn thiết, "Tỷ tỷ, tỷ sẽ đưa muội vào động phòng đúng không?"
"Đúng vậy, nhiệm vụ hôm nay của ta không phải đưa muội vào động phòng sao?" An Cửu mỉm cười, nhưng cẩn thận quan sát, ý cười kia hoàn toàn không có trong ánh mắt.
"Tốt, như thế thì muội yên tâm rồi." Diệp Liên Y lẩm bẩm như đang thuyết phục chính mình, lòng cũng yên ổn không ít.
An Cửu lặng lẽ quan sát sắc mặt nàng ta, lòng sáng như gương, đưa nàng ta vào động phòng sao?
Nàng thật muốn xem xem động phòng này có tên tuổi gì!
"Nhị tiểu thư, người còn ngây ra đó làm gì? Mau đội khăn hỉ lên, tân lang đang chờ bên ngoài!" Huệ phu nhân vội vàng chạy vào, thấy Diệp Liên Y và An Cửu nắm tay nhau, không khỏi kinh ngạc.
Mấy ngày trước nghe nói người đưa Nhị tiểu thư xuất giá là An Cửu bà ta còn không tin, cho dù An Cửu dọn vào Mạc Ly Trai, bà ta vẫn cảm thấy sẽ có biến số, nhưng không ngờ... Hiện tại tận mắt nhìn thấy An Cửu xuất hiện ở nơi này, tuy không thể tin được, nhưng bà ta cũng không thể không tin.
A, thủ vị, đôi tỷ muội này hẳn nên như nước với lửa mới đúng, sao lại thân như "tỷ muội" như vậy?
Diệp Liên Y hoàn hồn, như nghĩ tới chuyện gì, vội nói: "Khoan đã, xiêm y của tỷ tỷ."
Nói rồi, nàng ta nhìn bộ xiêm y trên giường, An Cửu nhìn theo, thời điểm trông thấy bộ xiêm y kia, cung mày không nhìn được mà nhíu lại, cùng là mau đỏ thẫm, đường thêu tinh tế, một chút cũng không thua kém hỉ phục trên người Diệp Liên Y.
Đây là cho nàng mặc sao?
A, Đông Sở Quốc có tập tục tỷ muội đưa gả, nhưng vẫn phân biệt rõ ai là tân nương, mà mặc xiêm y này vào chỉ sợ rất khó phân biệt ai là nhân vật chính hôm nay!
Diệp Liên Y rốt cuộc đang tính kế gì?
"Ha ha, đúng là tỷ muội tình thâm, nhìn bộ xiêm y Nhị tiểu thư chuẩn bị cho Đại tiểu thư liền biết nàng ấy tốn rất nhiều tâm tư." Huệ phu nhân vừa nói vừa cầm bộ xiêm y kia đưa cho An Cửu, "Đại tiểu thư, người xem..."
Đối với An Cửu, Huệ phu nhân cũng cung kính hữu lễ.
"Đúng là tốn nhiều tâm tư, ta lập tức đi thay, miễn cho tổn hại đến tâm ý của Liên Y muội muội." An Cửu nhận xiêm y, lặng lẽ liếc nhìn Diệp Liên Y, quả nhiên thấy nàng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.
An Cửu vuốt ve xiêm y trong tay, cười như không cười, xem ra xiêm y này có chút ý nghĩa.
Nếu Diệp Liên Y đã chuẩn bị, nàng đương nhiên phải mặc, không phải sao?
An Cửu cầm xiêm y đi vào trong, ngoài bình phong, Huệ phu nhân và Diệp Liên Y hàn huyên gì đó, không bao lâu, An Cửu đã thay xong y phục xuất hiện trước mặt hai người.
Huệ phu nhân nhìn An Cửu, đáy mắt lộ sự kinh diễm, màu đỏ này thật sự tôn lên vẻ đẹp của An Cửu, trang dung thanh lệ thanh nhã vô cùng hài hòa, sợ là người làm tân nương như Diệp Liên Y cũng thua kém vài phần.
Không chỉ Huệ phu nhân, Diệp Liên Y cũng cảm thấy như thế, nhưng nàng ta không phải kinh diễm, mà là ghen ghét.
Nghĩ đến Bắc thế tử... Diệp Liên Y thầm nghĩ, với địa vị và tài lực của Bắc Vương phủ, ngày thế tử đại hôn chỉ sợ cái gì cũng tốt nhất, long trọng phô trương, hỉ phục hoa lệ... Sợ rằng tốt hơn hôm nay rất nhiều.
Nếu người hưởng thụ tất cả là An Cửu... Vậy đúng là khiến người ta đố kỵ, nghĩ đến đây, Diệp Liên Y nhíu mày, nhưng ngay lập tức lại giãn ra.
Hừ, nàng ta ghen ghét An Cửu làm gì?
Nếu việc hôm nay thành, An Cửu nào có cơ hội gả cho Bắc Sách?
An Cửu ti tiện này, hôn sự hôm nay, nhà chồng hôm nay mới xứng với nàng, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Liên Y tươi cười xán lạn, thân thiện nói: "Tỷ tỷ, hôm nay vất vả cho tỷ."
Vất vả ư? Chỉ sợ vất vả không phải nàng, mà là kẻ mưu tính tất cả!
An Cửu không đáp, Huệ phu nhân thấy sắp đã đến giờ, lập tức thúc giục hai người ra ngoài.
Ngày mai là đại hôn của Thái Tử và thiên kim Bắc Vương phủ, hôm nay, chuyện Nhị tiểu thư Tấn Quốc Công phủ xuất giá tuy nhiều người biết nhưng không mấy ai quan tâm.
Bên ngoài Tấn Quốc Công phủ, đội ngũ đón dâu cũng không lớn, rõ ràng không giống cưới phu nhân chính thất, thậm chí ngay cả Diệp Quốc Công cũng không có mặt, chỉ có phu nhân di nương trong phủ tiễn tân nương tới cổng lớn.
Những người thấy chỉ cho rằng Diệp Liên Y này không còn mẫu thân phù hộ, keo kiệt như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ có Diệp Khánh Ngữ, thời điểm Diệp Liên Y ra ngoài, hài tử kéo tay nàng ta, khóc lóc nói: "Tỷ tỷ đừng vứt bỏ muội."
Ngay lập tức, bầu không khí xuất giá trở nên quỷ dị, giống như trước mắt không phải hỉ sự.
Tân lang mặc một bộ hỉ bào màu đỏ thẫm cưỡi ngựa dẫn đầu đội ngủ đón dâu, nhìn bộ dáng tân lang kia, An Cửu không khỏi cười lạnh, không nhắc đến gương mặt bình thường kia, ánh mắt ngây ngô cười nhìn tân nương cũng khiến người ta chán ghét.
Đây là trượng phu Diệp Liên Y tự chọn cho mình sao?
Với sự hiểu biết của nàng, tâm tư Diệp Liên Y không thấp, chịu gả cho một nam nhân như vậy chỉ vì tìm một nơi 'quy túc'?
A, thú vị!
"Tân lang mời tân nương lên kiệu." Một giọng nói cao vút vang lên, lúc này bầu không khí vui mừng mới trở lại, phu nhân di nương đứng cạnh lúc nhìn thấy tân lang cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, thể hiện sự chúc mừng.
Mà khi tân lang xuống ngựa, bộ dáng khập khiễng đi về phía Diệp Liên Y, không chỉ An Cửu, mỗi người ở đây đều muốn rớt cằm.
Ánh mắt của Diệp Nhị tiểu thư đúng là không giống người bình thường!
"Nương tử..." Tân lang lên tiếng, trước mặt mọi người bắt nắm lấy tay Diệp Liên Y.
Mọi người thích thú xem kịch hay, Diệp Liên Y này không có mẫu thân ở cạnh, thật sự rơi vào kết cục như thế sao?
Nam nhân này, sợ là ngay cả nữ tử nhà bình thường cũng không muốn gả?
Ngẫm lại mỗi ngày phải ngủ chung với người như vậy, còn làm chuyện phu thê, trong lòng đều không nhịn được mà cảm thấy ghê tởm.
Dưới khăn hỉ, Diệp Liên Hi nhíu mày, nhưng lúc này chỉ có thể nhẫn nhịn, bà con phương xa này của nàng ta chính là có đức hạnh như vậy, đây chính là lý do nàng ta chọn gã, không phải sao?
Thời gian còn chưa đến, nàng ta không thể để lộ sơ hở trước mặt mọi người!
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Liên Y bị tân lang bế lên kiệu hoa, An Cửu là tỷ muội đưa gả, cũng lên cỗ kiệu khác do Quốc Công phủ chuẩn bị, hai cổ kiệu một trước một sau được đôi ngũ đón dâu vây quanh chậm rãi đi về hướng phủ đệ của tân lang.
Không bao lâu, đội ngũ dừng lại trước một căn nhà, căn nhà kia vô cùng đơn sơ, chỉ có lụa đỏ treo khắp nơi thể hiện bầu không khí vui mừng.
An Cửu đi cạnh Diệp Liên Y, vừa vào cửa, cảm nhận ánh mắt của khách khứa trong nhà đều nhìn qua, không khỏi giật mình.
Từ ánh mắt đầu tiên, An Cửu đã nhìn ra chỗ khác thường.
Diệp Liên Y đúng là có mắt nhìn, tìm được trượng phu như vậy, không sợ trong đêm tân hôn hôm nay, bộ dáng gầy yếu kia sợ là không giữ được tức phụ của mình trước mặt khách khứa!
An Cửu càng đi về phía trước càng cảm thấy nguy hiểm bao trùm, thời điểm tới đại sảnh, nàng lại thấy mỗi người ở đây đều trang bị đao kiếm.
A, đây là bái đường sao?
Hay là, đây căn bản chính là hang hổ ổ sói!
"Triệu Tứ, ngươi đi đón tân nương lâu như vậy, Đại đương gia ở đai sảnh đều chờ không nỗi nữa rồi!"
Vừa vào cửa, một giọng nói thô bỉ vang lên, chỉ nghe giọng nói kia cũng không nhịn được mà da đầu tê dại.
Đại đương gia?
Còn có Đại đương gia nữa sao?
Diệp Liên Y này tìm cho mình nhà chồng thế nào vậy?
Vào cửa, cảm nhận vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, An Cửu vẫn bình tĩnh, đôi mắt nhanh chóng đánh giá nam nhân ngồi ở chủ vị, nam nhân kia cao lớn cường trang, gương mặt bị râu quai nón che khuất hoàn toàn, chỉ có cặp mắt sắc bén lộ ra lệ khí khó nói nên lời.
Đây là lão Đại mà người nọ nhắc đến sao?
"Đại... Đại đương gia... Tân nương tử của ta..." Tân lang, cũng chính là Triệu Tứ, nhìn người ngồi ở chủ vị, nét mặt lộ vẻ hoảng sợ, còn chưa nói hết đã bị Đại đương gia kia cắt ngang.
"Cái gì là tân nương tử của ngươi? Quy định của Hắc Phong Trại chúng ta, ngươi quên rồi sao?" Đại đương gia kia trầm giọng, giọng nói thô bạo khiến lòng người rét run.
Hắc Phong Trại?
An Cửu nhíu mày, sao nghe như cường đạo vậy?
"Ha ha, đúng vậy, cái gì là tân nương tử của ngươi, vào Hắc Phong Trại này chính là nương tử của mọi người chúng ta." Nam nhân cao gầy mà rắn chắc ngồi cạnh Đại đương gia lên tiếng, người nọ nhìn An Cửu, ánh mắt thô tục giống hệt Triệu Tứ khi nãy.
An Cửu chán ghét, nương tử của mọi người? Điều này có ý nghĩa gì?
Đừng nói Diệp Liên Y không biết mình gả đi đâu!
Không, nàng ta sao có thể không biết? Việc này chỉ sợ... Trong ánh mắt bình tĩnh của An Cửu có thứ gì đó lóe qua.
Đại đương gia kia đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Triệu Tứ, lạnh lùng nói: "Ngươi tránh ra!"
Có lẽ bị Đại đương gia kia dọa sợ, Triệu Tứ cho dù không muốn cũng vội nhường đường.
Đại đương gia đi đến trước mặt An Cửu, cẩn thận đánh giá này, đôi mắt tinh nhuệ lộ một tia tà ác: "Đây là dê béo hôm nay sao?"
An Cửu giật mình, ngay sau đó, Diệp Liên Y bên cạnh thình lình xốc khăn hỉ trên đầu lên, cao giọng: "Đại đương gia, tân nương hôm nay ta đã dẫn tới cho ngài!"
Tân nương? Nàng sao?
Nàng biết mà, đưa gả gì chứ, chẳng qua là ngụy trang mà thôi, Diệp Liên Y sao có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, coi nàng như tỷ muội?
Nhưng không ngờ, nàng ta lại muốn đẩy nàng vào ổ sói như vậy!
An Cửu nhìn Diệp Liên Y, khẽ cười.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn muội làm gì? Tỷ không nên kinh ngạc sao? Không nên sợ hãi sao? Tỷ có biết Hắc Phong Trại là nơi nào không?" Giờ phút này, Diệp Liên Y đã không còn ngụy trang, nàng ta biết, chỉ cần dẫn dụ An Cửu tới nơi này, đừng nói là nàng ta, ngay cả Đại đương gia Hắc Phong Trại cũng sẽ không cho nàng ra ngoài.
A, mặc kệ nàng là quận chúa gì, ở trước mặt cường đạo không có đạo lý quy củ gì cả!
"Vậy ngươi nói xem, Hắc Phong Trại này là nơi nào?" An Cửu hỏi lại.
Thái độ tản mạn, không chút sợ hãi, ngay cả Đại đương gia cũng không khỏi nhíu mày, nữ nhân này thật sự không biết danh hào Hắc Phong Trại nên mới có thể không sợ thế sao?
A, vậy gã phải cho nàng biết quy định của Hắc Phong Trại này!
"Nữ nhân vào Hắc Phong Trại chỉ có một tác dụng, đó chính là nối dõi tông đường, nói cách khác, nàng gả cho một người, chẳng khác nào gả cho tất cả mọi người ở trong trại." Đại đương gia cao giọng.
Dứt lời, mọi người liền trở nên hưng phấn, không ngừng hô to: "Tân nương! Tân nương..."
An Cửu nhíu mày, có nghĩa là, tân nương hôm nay là tân nương của mọi người sao?
A, Diệp Liên Y đối xử với nàng đúng là không tồi, còn tìm cho nàng nhà chồng như vậy!
"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, các huynh đệ ở Hắc Phong Trại này đều sẽ thương hoa tiếc ngọc." Diệp Liên Y cười lạnh, "Tỷ tỷ, để tìm nhà chồng cho tỷ, muội đã hao tổn biết bao tâm huyết, muội nên cảm tạ muội sao đây?"
"Cảm tạ ngươi? Vậy muội muội ở lại đây với ta là được!" An Cửu lạnh giọng.
Dứt lời, nụ cười trên mặt Diệp Liên Y lập tức cứng đờ, sắc mặt trầm xuống: "Ngươi... Ở cùng ngươi? Hừ, An Cửu..." Diệp Liên Y tới gần nàng, nghiến răng, "Đây là món quà ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, sao có thể cùng ngươi hưởng thụ? Ngươi chẳng qua chỉ là nữ tử sơn dã, theo lý nên xứng với đám nam nhân thô bỉ này, ngươi nói xem, sau hôm nay, duyên phận giữa ngươi và Bắc Sách có phải cũng hết hay không?"
Diệp Liên Y híp mắt, ý cười càng sâu, ánh mắt khóa chặt An Cưu, muốn xem nàng lo lắng sợ hãi thế nào, nhưng lần nữa lại khiến nàng ta thất vọng rồi.
An Cửu mỉm cười: "Ngươi cho rằng duyên phận giữa ta và y hết, duyên phận giữa hai người sẽ tới sao? Thì ra ngươi thích Bắc thế tử, nhưng như thế thì sao? Ngươi muốn trở thành thế tử phi? Nhưng ngươi cũng nên soi gương lại chính mình đi, Bắc thế tử ngay cả Ngọc Vô Song cũng chán ghét, sao có thể coi trọng ngươi? Sợ rằng y chưa từng đặt sự chú ý lên người ngươi!"
Sắc mặt Diệp Liên Y cứng đờ, hít sâu một hơi, trừng mắt liếc nhìn An Cửu, hừ, ngoài miệng thì nói nàng ta, nhưng nàng ta có cách khiến nàng nếm hết đau khổ!
Diệp Liên Y xoay người nhìn Đại đương gia: "Đại đương gia, người này ta đưa tới cho ngài, mặc kệ tân lang đêm nay là ai, nhưng tỷ tỷ của ta chính là người Bắc thế tử coi trọng, nếu ta là nam nhân cũng muốn nếm thử tư vị nữ nhân Bắc thế tử coi trọng như thế nào?
Bắc thế tử?
A, đệ nhất nam tử Đông Sở Quốc kia sao?
Thú vị! Đại đương gia càng cảm hứng thú, nhìn An Cửu, gã lạnh lùng nói: "Được, tân lang đêm nay, mỗi người đều là Bắc thế tử!"
Tiếng ầm ĩ xung quanh càng kịch liệt, An Cửu nhìn vẻ mặt đắc ý của Diệp Liên Y, cung mày hơi nhíu lại.
"Một khi đã vậy, ta không quấy rầy các vị bái đường động phòng nữa," An Cửu trước kia đắc ý thì sao chứ? Cuối cùng cũng rơi vào tay nàng ta, không phải sao?
Nàng ta muốn xem xem, qua hôm nay, An Cửu sẽ sống trong địa ngục thống khổ này thế nào!
Nhìn An Cửu, trong nụ cười của Diệp Liên Y bao gồm quá nhiều thứ, ác độc, đắc ý, thống khoái...
Thấy Diệp Liên Y xoay người muốn đi, An Cửu lên tiếng: "Sợ rằng hôm nay Liên Y muội muội không thể đi được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.