Chương 44: Thiếu gia ác bá
Chân Ái Vị Lương
03/07/2021
Bên ngoài Túy Ngọc Hiên, trong xe ngựa, một nữ tử thanh y lụa trắng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mi thanh mục tú ngồi bên trong, tuy không mỹ diễm trương dương như Ngọc Vô Song nhưng đôi mắt trầm ổn lại mang một vẻ đẹp khác.
Ngọc Vô Song lên xe ngựa, nữ tử thấy nàng ta tức giận phẫn nộ, hỏi: "An Cửu kia khó đối phó lắm sao?"
"Hừ, ta đúng là khinh thường ả, cho dù khó đối phó, ta cũng phải đối phó cho bằng được!"
"Vừa rồi Uyển Nhi nghe đích tỷ hẹn An Cửu tí thí hôm Trung Thu, đích tỷ là muốn làm nhục An Cửu trước mặt sứ thần Tây Lương sao?" Ngọc Uyển nhìn Ngọc Vô Song, Trung Thu năm nay đúng là sứ đoàn hòa thân Tây Lương tới, Tây Lương quốc tin tức lưu thông, nếu truyền đến Tây Lương, điều đó tương đương mọi người khắp thiên hạ đều biết.
Ngay cả danh hào đệ nhất mỹ nhân Đông Sở của tỷ tỷ cũng theo sứ thần Tây Lương truyền đi.
"Đúng vậy." Ngọc Vô Song lạnh lùng nói, "Ta muốn xem xem, đến lúc đó An Cửu còn mặt mũi nào đi câu dẫn Bắc thế tử!"
Nàng ta cũng sẽ để Bắc Sách biết, thiên hạ rộng lớn như vậy, cũng chỉ có Ngọc Vô Song nàng ta xứng đôi với y.
"Đích tỷ định đối phó An Cửu thế nào?"
Ngọc Vô Song tỏ vẻ khinh thường: "An Cửu kia có thể có gì? Muốn thắng ả, chẳng qua là việc rất nhỏ mà thôi, Ngọc Uyển, không lẽ muội cảm thấy tài hoa như ta mà sợ một An Cửu?"
"Không, đích tỷ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, thơ từ ca phú càng thượng nữ, các nữ tử của Đông Sở Quốc này không có ai giỏi hơn tỷ tỷ." Ngọc Uyển nhíu mày, "Có điều, muội nghe nói An Cửu kia đột nhiên thay đổi, hoàn toàn trái ngược với khi trước, ngày đó ở ngoài Chu Tước Môn, nàng ấy bằng sức lực của mình chém chết ngựa điên, tuy muội không tận mắt nhìn thấy nhưng nghe kể cũng cảm thấy kinh tâm động phách, muội nghĩ đích tỷ nên cẩn thận một chút."
Ngọc Vô Song nhìn Ngọc Uyển, cảm thấy lời này không phải không có lý.
"May là vừa rồi ta không nói sẽ so cái gì, bây giờ xem ra, ta phải cân nhắc cẩn thận, làm sao mới có thể thắng An Cửu hôm Trung Thu ấy, nhục nhã nàng ta đến không thể ngẩng đầu lên được." Mặc dù nói thế, Ngọc Vô Song vẫn vô cùng tự tin.
An Cửu ơi An Cửu, nỗi hận đoạt Bắc Sách, còn cả bốn mươi tám nghìn hoàng kim hôm nay, ngày Trung Thu ấy, Ngọc Vô Song nàng nhất định phải trả lại!
"Ngươi có cách gì không?"
Thứ muội này của nàng ta tâm tư kín đáo, ngay cả cha khi gặp chuyện cũng hỏi cách nhìn của nàng, mẫu thân bảo nàng đi theo nàng ta cũng vì tâm tư nàng tỉ mỉ, có thể mưu hoa cho nàng ta.
"Đích tỷ, muội cần thời gian." Ngọc Uyển nhíu mày, An Cửu đối với nàng mà nói quá xa lạ, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, hiện tại nói gì cũng quá sớm, có điều nàng bắt đầu có hứng thú với An Cửu này, hơn một tháng trước còn là kẻ yếu đuối đáng thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến nàng ấy có thay đổi lớn như vậy?
Ngọc Vô Song không vui: "Được rồi, ta cho ngươi chút thời gian, nếu ngươi có thể làm xong chuyện này, ta sẽ cầu xin mẫu thân cho mẫu thân ngươi vào phủ."
"Thật sao?" Hai mắt Ngọc Uyển sáng lên, nàng do ngoại thất sinh, ước nguyện lớn nhất của mẫu thân là được vào phủ Thừa Tướng, tuy rằng cha muốn nhưng phu nhân vẫn luôn không đồng ý, nếu có đích tỷ cầu tình, việc nhất định sẽ thành!
Ngọc Uyển nhìn Ngọc Vô Song, đôi mắt trầm ổn có chút dao động: "Được, Uyển Nhi nhất định sẽ tính toán cho đích tỷ."
Ngọc Vô Song càng đắc ý, có Ngọc Uyển bày mưu tính kế, Trung Thu hôm ấy, nàng chắc chắn sẽ khiến An Cửu không có cơ hội xoay người.
An Cửu và Hồng Linh rời khỏi Túy Ngọc Hiên, tiếp tục đi dạo mấy chỗ mới về Quốc Công phủ.
Có điều mới qua một canh giờ, chuyện Ngọc Vô Song của phủ Thừa Tướng hạ chiến thư An Cửu quận chúa đã truyền khắp kinh thành, thậm chí có người lập tức đánh cược.
OoOoO
Bắc Vương phủ, Huy Âm Điện.
Chu Cẩm hưng phấn vào cửa, thấy một mình Bắc Sách ngồi trước bàn cờ, một tay cầm quân cờ đen, một tay cầm quân cờ trắng, một bộ bạch sam phiêu nhiên như tiên, tay trái cùng tay phải chơi cờ nhìn càng có vẻ cô tịch. Chu Cẩm sửng sốt, nhanh chóng đi tới: "Thế tử muốn chơi cờ, bồ câu đưa thư báo cho Thường Thanh lão nhân ở núi Vô Lượng, ta nghĩ cho dù đường xa, ông ấy cũng sẽ vì một ván cờ với thế tử mà đi một chuyến."
Thường Thanh lão nhân là gã si cờ, kỳ nghệ tinh vi, chưa từng chiến bại, nhưng ba năm trước lần đầu bại trận, người thắng ông ấy chính là thế tử.
Người tuyệt thế như Thường Thanh lão nhân khó gặp địch thủ, luôn luôn cô độc, mà thế tử không phải cũng thế sao?
Chỉ là, thế tử có quá nhiều điều hắn không thể nhìn thấu, nghĩ tới một chuyện, ánh mắt Chu Cẩm nhìn Bắc Sách thêm nhiều phần sùng kính và thuyết phục.
"Chẳng qua là giết thời gian mà thôi." Bắc Sách hạ quân cờ trong tay trái xuống, mỗi một độc tác đều ưu nhã thoát tục, giọng nói ôn nhuận vang lên càng khiến căn phòng trở nên phiêu đãng.
Tuy là Chu Cẩm cũng không khỏi kinh diễm một phen, không nhắc đến thân phận cùng tài hoa của thế tử, chỉ riêng vẻ kinh diễm này cũng đủ khiến người ta sửng sờ, khó trách Ngọc Vô Song lại ghen ghét An Cửu quận chúa.
Nam nhân như vậy ai mà không nghĩ đến?
Nhớ tới An Cửu, ánh mắt phóng khoáng của Chu Cẩm nhiều thêm ý cười, gã kể lại mọi chuyện ở Túy Ngọc Hiên hôm nay, đến cuối cùng mặt mày càng hớn hở.
"An Cửu quận chúa kia đúng là hồng nhân, nhẹ nhàng như vậy đã giúp Túy Ngọc Hiên kiếm được bốn mươi tám nghìn hoàng kim, đúng là thống khoái, thế tử ngài không thấy, sắc mặt của Thừa Tướng phu nhân kia khi ta đến phủ Thừa Tướng đòi tiền... Ha ha, Ngọc Vô Song nào có nhiều tiền như vậy? Chỉ có thể lấy từ kho bạc của phủ Thừa Tướng, chỉ sợ lần này Ngọc Thừa Tướng sẽ giận đến hộc máu."
Bắc Sách vẫn bình tĩnh, nhưng khóe miệng đã hơi nhếch lên. Chu Cẩm tiếp tục: "Sau đó ta có lén đi theo An Cửu quận chúa, phát hiện nàng giống như tìm đó, đến cuối cùng ta mới nhìn ra nàng ấy đang tìm mặt tiền cửa hàng, chẳng lẽ An Cửu quận chúa muốn mở cửa hàng làm gì sao?"
"Phải không?" Tay Bắc Sách cầm quân cờ bỗng cứng lại, rốt cuộc cũng có phản ứng lớn.
"Đúng vậy, An Cửu quận chúa này thật sự không giống người thường, hôm nay Ngọc Vô Song hạ chiến thư, ta còn tưởng nàng nên sợ hãi, nhưng nàng một chút cũng không lo lắng, bọn họ hẹn nhau ngày Trung Thu, ta thấy Trung Thu năm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt. Đúng rồi, nếu An Cửu quận chúa đang tìm mặt tiền cửa hàng, hôm nay nàng ấy giúp Túy Ngọc Hiên kiếm được số tiền lớn như vậy, không bằng giúp nàng ấy lựa chọn một cái coi như cảm tạ?" Chu Cẩm suy tư.
Có Bắc Vương phủ hỗ trợ, tương lai ở kinh đô muốn làm gì cũng dễ hơn một chút.
Chu Cẩm dứt lời, nam tử ưu nhã kia cuối cùng cũng ngẩng đầu, hai mắt rõ ràng trong suốt nhưng lại khiến Chu Cẩm bồn chồn.
"Ta nói gì sai sao?"
"Không có, chỉ là những việc này không cần ngươi và ta lo lắng, tự nhiên sẽ có người hỗ trợ nàng." Bắc Sách lần nữa nhìn bàn cờ, ngay cả Chu Cẩm cũng nhìn ra ý đồ của An Cửu, vậy mấy người kia hẳn cũng sẽ nhìn ra, "Nếu muốn cảm tạ, vậy chỉ một nửa lợi nhuận hôm nay kiếm được cho nàng đi."
Chia một nửa lợi nhuận?
Một nửa cũng không phải số tiền nhỏ!
Sắc mặt Chu Cẩm lập tức tái nhợt, sớm biết thế tử sẽ có quyết định như vậy, gã đã không nhắc tới chuyện này.
Nhưng một khi thế tử đã quyết định, gã còn làm được gì?
Một nửa lợi nhuận... Chu Cẩm hít thở thật sâu, miễn cưỡng nở nụ cười: "Được, ngày mai ta sẽ đi làm!"
OoOoO
Kinh thành, trong một tòa nhà, trong phòng, một nam tử áo đen đứng khoanh tay nghe thuộc hạ phía sau bẩm báo, ban đầu là kinh ngạc, sau đó là nghi hoặc, đến cuối cùng lại biến thành vừa lòng.
"Quả nhiên khác biệt." Giọng nói trầm thấp vang lên, nam tử áo đen khẽ cười, "Nếu nàng đã muốn tìm mặt tiền cửa hàng, vậy ngươi cứ âm thầm tương trợ, còn về trận chiến đêm Trung Thu... A, xem ra ta phải thông báo với những người khác tới tận mắt chứng kiến, An Cửu sau khi thay đổi này rốt cuộc có làm họ vừa lòng không."
"Thiếu chủ, bên phía An Cửu tiểu thư..." Người hầu thử hỏi.
"Truyền lời cho Nam Minh, chỉ cần âm thầm bảo vệ An Cửu, tính mạng không thể xảy ra chút sai lầm, còn về những chuyện khác..." Nam tử áo đen nhíu mày, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ quyệt, "Nếu nàng đã khác trước, vậy nàng của hiện tại, có một số việc có thể tự mình ứng phó."
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi." Người hầu nhận lệnh lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nam tử áo đen, nhìn hoàng rơi xuống, ánh mắt càng sâu thăm thẳm.
OoOoO
Tấn Quốc Công phủ, đúng lúc là thời điểm mặt trời ngã về Tây, không khí trong phủ vô cùng quỷ dị.
Ở hành lang gấp khúc, mấy nha hoàn thì thầm nghị luận.
"Chuyện này có gì lạ đâu? Ngày thường nàng ấy không qua lại với ai, bây giờ Đại tiểu thư thắng thế, ai cũng không dám khi dễ, những người trong phủ này chỉ có thể xả giận lên đầu nàng ấy."
"Đúng vậy, thật đáng thương, ai bảo nàng ấy ăn nhờ ở đậu? Nếu rời khỏi Quốc Công phủ, sợ rằng qua mấy ngày liền chết đói đầu đường xó chợ, ngẫm lại ở Quốc Công phủ dù phải nhẫn nhịn, tốt xấu vẫn giữ được một mạng không phải sao?
"Đúng thế, có điều lần này không biết làm sao, nàng ấy thế mà chọc tới Đại thiếu gia, Đại thiếu gia là người thế nào, trong phủ có ai không biết? Chỉ sợ nàng ấy dù không chết cũng sẽ bị lột da."
"Ta nói mà, Đại thiếu gia sớm đã muốn nạp nàng ấy làm thông phòng, nhưng nàng ấy lại quật cường, khi lão gia ở trong phủ, Đại thiếu gia còn chút kiêng kị, nhưng hiện tại..."
Nói tới đây, nhìn thấy An Cửu đi tới, mấy nha hoàn đều sửng sốt, lập tức ngậm miệng, cuống quít quỳ xuống đất: "Đại tiểu thư..."
Ngọc Vô Song lên xe ngựa, nữ tử thấy nàng ta tức giận phẫn nộ, hỏi: "An Cửu kia khó đối phó lắm sao?"
"Hừ, ta đúng là khinh thường ả, cho dù khó đối phó, ta cũng phải đối phó cho bằng được!"
"Vừa rồi Uyển Nhi nghe đích tỷ hẹn An Cửu tí thí hôm Trung Thu, đích tỷ là muốn làm nhục An Cửu trước mặt sứ thần Tây Lương sao?" Ngọc Uyển nhìn Ngọc Vô Song, Trung Thu năm nay đúng là sứ đoàn hòa thân Tây Lương tới, Tây Lương quốc tin tức lưu thông, nếu truyền đến Tây Lương, điều đó tương đương mọi người khắp thiên hạ đều biết.
Ngay cả danh hào đệ nhất mỹ nhân Đông Sở của tỷ tỷ cũng theo sứ thần Tây Lương truyền đi.
"Đúng vậy." Ngọc Vô Song lạnh lùng nói, "Ta muốn xem xem, đến lúc đó An Cửu còn mặt mũi nào đi câu dẫn Bắc thế tử!"
Nàng ta cũng sẽ để Bắc Sách biết, thiên hạ rộng lớn như vậy, cũng chỉ có Ngọc Vô Song nàng ta xứng đôi với y.
"Đích tỷ định đối phó An Cửu thế nào?"
Ngọc Vô Song tỏ vẻ khinh thường: "An Cửu kia có thể có gì? Muốn thắng ả, chẳng qua là việc rất nhỏ mà thôi, Ngọc Uyển, không lẽ muội cảm thấy tài hoa như ta mà sợ một An Cửu?"
"Không, đích tỷ cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, thơ từ ca phú càng thượng nữ, các nữ tử của Đông Sở Quốc này không có ai giỏi hơn tỷ tỷ." Ngọc Uyển nhíu mày, "Có điều, muội nghe nói An Cửu kia đột nhiên thay đổi, hoàn toàn trái ngược với khi trước, ngày đó ở ngoài Chu Tước Môn, nàng ấy bằng sức lực của mình chém chết ngựa điên, tuy muội không tận mắt nhìn thấy nhưng nghe kể cũng cảm thấy kinh tâm động phách, muội nghĩ đích tỷ nên cẩn thận một chút."
Ngọc Vô Song nhìn Ngọc Uyển, cảm thấy lời này không phải không có lý.
"May là vừa rồi ta không nói sẽ so cái gì, bây giờ xem ra, ta phải cân nhắc cẩn thận, làm sao mới có thể thắng An Cửu hôm Trung Thu ấy, nhục nhã nàng ta đến không thể ngẩng đầu lên được." Mặc dù nói thế, Ngọc Vô Song vẫn vô cùng tự tin.
An Cửu ơi An Cửu, nỗi hận đoạt Bắc Sách, còn cả bốn mươi tám nghìn hoàng kim hôm nay, ngày Trung Thu ấy, Ngọc Vô Song nàng nhất định phải trả lại!
"Ngươi có cách gì không?"
Thứ muội này của nàng ta tâm tư kín đáo, ngay cả cha khi gặp chuyện cũng hỏi cách nhìn của nàng, mẫu thân bảo nàng đi theo nàng ta cũng vì tâm tư nàng tỉ mỉ, có thể mưu hoa cho nàng ta.
"Đích tỷ, muội cần thời gian." Ngọc Uyển nhíu mày, An Cửu đối với nàng mà nói quá xa lạ, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng, hiện tại nói gì cũng quá sớm, có điều nàng bắt đầu có hứng thú với An Cửu này, hơn một tháng trước còn là kẻ yếu đuối đáng thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến nàng ấy có thay đổi lớn như vậy?
Ngọc Vô Song không vui: "Được rồi, ta cho ngươi chút thời gian, nếu ngươi có thể làm xong chuyện này, ta sẽ cầu xin mẫu thân cho mẫu thân ngươi vào phủ."
"Thật sao?" Hai mắt Ngọc Uyển sáng lên, nàng do ngoại thất sinh, ước nguyện lớn nhất của mẫu thân là được vào phủ Thừa Tướng, tuy rằng cha muốn nhưng phu nhân vẫn luôn không đồng ý, nếu có đích tỷ cầu tình, việc nhất định sẽ thành!
Ngọc Uyển nhìn Ngọc Vô Song, đôi mắt trầm ổn có chút dao động: "Được, Uyển Nhi nhất định sẽ tính toán cho đích tỷ."
Ngọc Vô Song càng đắc ý, có Ngọc Uyển bày mưu tính kế, Trung Thu hôm ấy, nàng chắc chắn sẽ khiến An Cửu không có cơ hội xoay người.
An Cửu và Hồng Linh rời khỏi Túy Ngọc Hiên, tiếp tục đi dạo mấy chỗ mới về Quốc Công phủ.
Có điều mới qua một canh giờ, chuyện Ngọc Vô Song của phủ Thừa Tướng hạ chiến thư An Cửu quận chúa đã truyền khắp kinh thành, thậm chí có người lập tức đánh cược.
OoOoO
Bắc Vương phủ, Huy Âm Điện.
Chu Cẩm hưng phấn vào cửa, thấy một mình Bắc Sách ngồi trước bàn cờ, một tay cầm quân cờ đen, một tay cầm quân cờ trắng, một bộ bạch sam phiêu nhiên như tiên, tay trái cùng tay phải chơi cờ nhìn càng có vẻ cô tịch. Chu Cẩm sửng sốt, nhanh chóng đi tới: "Thế tử muốn chơi cờ, bồ câu đưa thư báo cho Thường Thanh lão nhân ở núi Vô Lượng, ta nghĩ cho dù đường xa, ông ấy cũng sẽ vì một ván cờ với thế tử mà đi một chuyến."
Thường Thanh lão nhân là gã si cờ, kỳ nghệ tinh vi, chưa từng chiến bại, nhưng ba năm trước lần đầu bại trận, người thắng ông ấy chính là thế tử.
Người tuyệt thế như Thường Thanh lão nhân khó gặp địch thủ, luôn luôn cô độc, mà thế tử không phải cũng thế sao?
Chỉ là, thế tử có quá nhiều điều hắn không thể nhìn thấu, nghĩ tới một chuyện, ánh mắt Chu Cẩm nhìn Bắc Sách thêm nhiều phần sùng kính và thuyết phục.
"Chẳng qua là giết thời gian mà thôi." Bắc Sách hạ quân cờ trong tay trái xuống, mỗi một độc tác đều ưu nhã thoát tục, giọng nói ôn nhuận vang lên càng khiến căn phòng trở nên phiêu đãng.
Tuy là Chu Cẩm cũng không khỏi kinh diễm một phen, không nhắc đến thân phận cùng tài hoa của thế tử, chỉ riêng vẻ kinh diễm này cũng đủ khiến người ta sửng sờ, khó trách Ngọc Vô Song lại ghen ghét An Cửu quận chúa.
Nam nhân như vậy ai mà không nghĩ đến?
Nhớ tới An Cửu, ánh mắt phóng khoáng của Chu Cẩm nhiều thêm ý cười, gã kể lại mọi chuyện ở Túy Ngọc Hiên hôm nay, đến cuối cùng mặt mày càng hớn hở.
"An Cửu quận chúa kia đúng là hồng nhân, nhẹ nhàng như vậy đã giúp Túy Ngọc Hiên kiếm được bốn mươi tám nghìn hoàng kim, đúng là thống khoái, thế tử ngài không thấy, sắc mặt của Thừa Tướng phu nhân kia khi ta đến phủ Thừa Tướng đòi tiền... Ha ha, Ngọc Vô Song nào có nhiều tiền như vậy? Chỉ có thể lấy từ kho bạc của phủ Thừa Tướng, chỉ sợ lần này Ngọc Thừa Tướng sẽ giận đến hộc máu."
Bắc Sách vẫn bình tĩnh, nhưng khóe miệng đã hơi nhếch lên. Chu Cẩm tiếp tục: "Sau đó ta có lén đi theo An Cửu quận chúa, phát hiện nàng giống như tìm đó, đến cuối cùng ta mới nhìn ra nàng ấy đang tìm mặt tiền cửa hàng, chẳng lẽ An Cửu quận chúa muốn mở cửa hàng làm gì sao?"
"Phải không?" Tay Bắc Sách cầm quân cờ bỗng cứng lại, rốt cuộc cũng có phản ứng lớn.
"Đúng vậy, An Cửu quận chúa này thật sự không giống người thường, hôm nay Ngọc Vô Song hạ chiến thư, ta còn tưởng nàng nên sợ hãi, nhưng nàng một chút cũng không lo lắng, bọn họ hẹn nhau ngày Trung Thu, ta thấy Trung Thu năm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt. Đúng rồi, nếu An Cửu quận chúa đang tìm mặt tiền cửa hàng, hôm nay nàng ấy giúp Túy Ngọc Hiên kiếm được số tiền lớn như vậy, không bằng giúp nàng ấy lựa chọn một cái coi như cảm tạ?" Chu Cẩm suy tư.
Có Bắc Vương phủ hỗ trợ, tương lai ở kinh đô muốn làm gì cũng dễ hơn một chút.
Chu Cẩm dứt lời, nam tử ưu nhã kia cuối cùng cũng ngẩng đầu, hai mắt rõ ràng trong suốt nhưng lại khiến Chu Cẩm bồn chồn.
"Ta nói gì sai sao?"
"Không có, chỉ là những việc này không cần ngươi và ta lo lắng, tự nhiên sẽ có người hỗ trợ nàng." Bắc Sách lần nữa nhìn bàn cờ, ngay cả Chu Cẩm cũng nhìn ra ý đồ của An Cửu, vậy mấy người kia hẳn cũng sẽ nhìn ra, "Nếu muốn cảm tạ, vậy chỉ một nửa lợi nhuận hôm nay kiếm được cho nàng đi."
Chia một nửa lợi nhuận?
Một nửa cũng không phải số tiền nhỏ!
Sắc mặt Chu Cẩm lập tức tái nhợt, sớm biết thế tử sẽ có quyết định như vậy, gã đã không nhắc tới chuyện này.
Nhưng một khi thế tử đã quyết định, gã còn làm được gì?
Một nửa lợi nhuận... Chu Cẩm hít thở thật sâu, miễn cưỡng nở nụ cười: "Được, ngày mai ta sẽ đi làm!"
OoOoO
Kinh thành, trong một tòa nhà, trong phòng, một nam tử áo đen đứng khoanh tay nghe thuộc hạ phía sau bẩm báo, ban đầu là kinh ngạc, sau đó là nghi hoặc, đến cuối cùng lại biến thành vừa lòng.
"Quả nhiên khác biệt." Giọng nói trầm thấp vang lên, nam tử áo đen khẽ cười, "Nếu nàng đã muốn tìm mặt tiền cửa hàng, vậy ngươi cứ âm thầm tương trợ, còn về trận chiến đêm Trung Thu... A, xem ra ta phải thông báo với những người khác tới tận mắt chứng kiến, An Cửu sau khi thay đổi này rốt cuộc có làm họ vừa lòng không."
"Thiếu chủ, bên phía An Cửu tiểu thư..." Người hầu thử hỏi.
"Truyền lời cho Nam Minh, chỉ cần âm thầm bảo vệ An Cửu, tính mạng không thể xảy ra chút sai lầm, còn về những chuyện khác..." Nam tử áo đen nhíu mày, khóe miệng gợi lên nụ cười quỷ quyệt, "Nếu nàng đã khác trước, vậy nàng của hiện tại, có một số việc có thể tự mình ứng phó."
"Vâng, thuộc hạ hiểu rồi." Người hầu nhận lệnh lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nam tử áo đen, nhìn hoàng rơi xuống, ánh mắt càng sâu thăm thẳm.
OoOoO
Tấn Quốc Công phủ, đúng lúc là thời điểm mặt trời ngã về Tây, không khí trong phủ vô cùng quỷ dị.
Ở hành lang gấp khúc, mấy nha hoàn thì thầm nghị luận.
"Chuyện này có gì lạ đâu? Ngày thường nàng ấy không qua lại với ai, bây giờ Đại tiểu thư thắng thế, ai cũng không dám khi dễ, những người trong phủ này chỉ có thể xả giận lên đầu nàng ấy."
"Đúng vậy, thật đáng thương, ai bảo nàng ấy ăn nhờ ở đậu? Nếu rời khỏi Quốc Công phủ, sợ rằng qua mấy ngày liền chết đói đầu đường xó chợ, ngẫm lại ở Quốc Công phủ dù phải nhẫn nhịn, tốt xấu vẫn giữ được một mạng không phải sao?
"Đúng thế, có điều lần này không biết làm sao, nàng ấy thế mà chọc tới Đại thiếu gia, Đại thiếu gia là người thế nào, trong phủ có ai không biết? Chỉ sợ nàng ấy dù không chết cũng sẽ bị lột da."
"Ta nói mà, Đại thiếu gia sớm đã muốn nạp nàng ấy làm thông phòng, nhưng nàng ấy lại quật cường, khi lão gia ở trong phủ, Đại thiếu gia còn chút kiêng kị, nhưng hiện tại..."
Nói tới đây, nhìn thấy An Cửu đi tới, mấy nha hoàn đều sửng sốt, lập tức ngậm miệng, cuống quít quỳ xuống đất: "Đại tiểu thư..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.